Chapter 14 -Something New
[Jeonghan's POV]
"Đói... quá sức đói...không thể chịu nổi nữa rồi!"
"Soonyoung hyung thật đáng sợ! Cái động tác khó nhằn mà ép cả bọn tập đi tập lại để khớp cho bằng được! Đau hết hông con người ta rồi!"
Đám nhóc maknae nhà tôi vừa lụi cụi vơ đống quần áo bẩn vào ba lô vừa càm ràm oán trách, chàng trưởng nhóm mảng Dance cũng chẳng thèm để tâm lắm dù chính mình đã "hành hạ" hơn chục mạng người suốt hơn tám tiếng đồng hồ với những bước nhảy mà chẳng ai nghĩ có thể thực hiện.
"Tối rồi, bây giờ ra quán lẩu gần đây ăn luôn rồi hẵng về nhé! Dù sao để các anh quản lý đón tới đón lui cũng không tiện lắm!"
Ý kiến của Seungcheol không tệ, bây giờ cả bọn đã mệt lả, chưa kể Seventeen di chuyển đến đâu cũng kéo theo 3 chiếc ô tô hạng nặng khiến các anh quản lý vô cùng vật vã trong quá trình tìm kiếm nơi đậu xe.
"Mọi người cứ đi ăn nhé! Em ở lại đây rồi khuya đón xe về ký túc xá sau!"
"Hyung không đi cùng sao?"- Dokyeom quay qua hỏi Woozi đang chuẩn bị bước vào phòng sáng tác. Với những sự cống hiến của em ấy, Pledis quả không tệ khi ưu ái dành riêng một căn phòng lớn với đầy đủ tiện nghi và thiết bị để em ấy thể hiện tài năng của mình.
"Chút nữa anh Bumzu sẽ đến để cùng nghe lại các bài hát sắp ra trong album tiếp theo. Còn ba tháng nữa thôi mà mọi thứ vẫn chưa ổn lắm nên anh cũng muốn nghiên cứu thêm!"
"À vậy anh cần tụi em mua gì cho không? Dẫu sao ăn không đúng giờ cũng không tốt đâu!" - Mingyu có vẻ chưa yên lòng mà nôn nóng vừa mang giày vừa quay qua hỏi.
"Thôi không cần đâu! Anh có nhắn anh quản lý rồi chút nữa mua chút đồ ăn rồi, mọi người cứ đi ăn rồi về KTX nghỉ ngơi nhé!"
Woozi cười rồi xua tay chào cả bọn, em ấy cứ thế lặng lẽ quay lưng bước vào trong khiến tôi chút nào đó chua xót. Có lẽ không quá lời khi nói đến thành công của Seventeen hầu hết đều nhờ sự đóng góp của Woozi.
Nhưng điều tôi khá đau lòng khi em ấy đã quá lo lắng cho mọi người và cả nhóm, cũng chẳng suy nghĩ thiệt hơn gì cho mình, chỉ tập trung cống hiến năng lực của bản thân cho thành công chung của Seventeen. Một cậu nhóc chỉ mới hơn 20 tuổi mà đã nghĩ nhiều được như vậy, quả thật khiến tôi ngưỡng mộ....
"Ôi ngon chết mất! Trời mới sang đông mà được ăn lẩu thế này còn gì tuyệt vời bằng!"
Seungkwan tấm tắt khen trong khi cả bọn nãy giờ chẳng thèm bận tâm buông đũa. Quả thật sau khoảng thời gian dài cực lực luyện tập chuẩn bị cho album mới thì những điều nhỏ nhặt thế này được xem là thiên đường.
"Này không biết Jihoon hyung có ăn chưa nhỉ? Cứ hay nói qua loa để chúng ta đừng lo lắng chứ có mấy hôm ổng về ký túc xá lúc 2-3 giờ sáng mà chưa ăn gì hết, đến lúc đó thì mới lọ mọ làm mì."
Câu nói của Mingyu nhận được hầu hết sự đồng tình của các cá thể sống ở tầng 6, đến của Seungcheol và Joshua cũng gật đầu thừa nhận.
"Thằng nhóc này đụng đến công việc là quên ăn quên ngủ!"
"Cũng mấy lần anh mày tức điên la cho một trận rồi cũng lại đâu vào đấy!"
Câu nói của S.coups khiến tôi suy nghĩ một chút nhưng cũng chẳng thể yên tâm về con người đang giam mình trong phòng sáng tác ban nãy.
"Này chị ơi, cho em một phần cơm và thịt nướng mang về, thêm phần canh kim chi luôn nhé!"
Tôi gọi cô phục vụ gần đó, mọi người có vẻ hiểu được lý do nên trêu chọc tôi một chút.
"Seungcheol hyung nhìn kìa! Thân mang hình hài nhóm trưởng mà không tinh tế gì cả?! Hai người bằng tuổi mà sao khác nhau thế nhỉ?"
Có lẽ S.Coups hơi quạu với lời cà khịa của Seungkwan mà cũng buông lời trả đũa
"Sao cùng team Vocal mà có người nhớ đến nhóm trưởng của mình đang vất vả thế nào? Còn thằng nhóc nào đó cứ chỉ biết ăn và chọc chửi không vậy? Seungkwan-nie à... Anh đợi hoài mà em vẫn chưa trưởng thành được, tội ghê!"
Và thế là cái buổi ăn uống vui vẻ cũng thành nơi để đấu khẩu, cả bọn cũng hùa vào đùa giỡn làm một góc của quán lẩu trở nên ồn ào quá đỗi. Tôi nhận lấy phần ăn của chị phục vụ mang lại và nhanh chóng rời khỏi bàn, tách khỏi trận tranh cãi cùng sự náo nhiệt không hồi kết.
"Anh đem thức ăn cho Jihoon đây. Mọi người cứ gọi anh quản lý đến nhé, chút anh quay lại sau!"
Khoảng cách hai nơi không xa lắm nên chẳng mấy chốc đã tới Pledis, tôi bước đến trước phòng sáng tác, nhưng lại e ngại liệu có làm phiền khi tiến vào giữa lúc khi mọi người đang làm việc?
Tuy nhiên, trong lúc còn đang loay hoay, cánh cửa được mở và Woozi bước ra, em ấy có vẻ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi.
"Ủa sao anh lại ở đây? Không phải đi ăn cùng mọi người rồi sao?"
"À đúng vậy... Nhưng mà anh Bumzu chưa tới sao?"
Căn phòng ngoài chủ nhân của nó có vẻ không có người khác, Woozi cũng nhún vai cười xòa
"Anh ấy đang đi hẹn hò cùng bạn gái nên hẹn tới hơn 10h sẽ qua. Bây giờ phải kiếm cái gì lót bụng đã, đói chết mất rồi!"
"Đây này! Cả bọn đoán rằng em chưa ăn cái gì nên nhờ anh mang qua cứu đói."
Woozi hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn bật cười thoải mái đón lấy nó
"Cảm ơn nhé! Nhắn với mọi người em xúc động gần như bật khóc đấy... Thôi anh về đi!"
Woozi quay lại trong phòng, tôi cũng toan bước đi thì chợt nhớ lại ý định trước đó, kế hoạch của tôi và Sowon, về một bài hát song ca... có lẽ đây là cơ hội tốt....
"Woozi à! Anh nhờ em một việc, được không?"
Tôi mở lòng kể câu chuyện của Yuju và Dokyeom, suy nghĩ còn đang mâu thuẫn và duyên số chưa may mắn lắm giữa cả hai. Woozi cũng tập trung lắng nghe, có lẽ vì bản năng là nhóm trưởng team Vocal, em ấy cũng muốn giúp đỡ thành viên của mình.
"Vậy anh nhờ em sáng tác một bài hát song ca cho hai bạn trẻ đó phải không?"
"À ừ! Đúng vậy!" - Tôi gãi tai thừa nhận
"Kế hoạch này là anh cùng cô bạn gái kia đồng lòng thực hiện, đúng chứ? Em và mấy đứa nhóc khác có trông thấy cảnh hai người lén lút, thậm thụt tâm sự gì đó khi đi ra từ máy bay... Em đoán mối quan hệ giữa Dokyeom và Yuju chắc hai anh chị khai thác được nên mới suy nghĩ ra cách này?"
Thật ra Woozi nhỏ hơn tuổi tôi nhưng cách suy nghĩ và nói chuyện thật sự như ông cụ non, tôi có cảm giác như bị chiếu tướng mỗi khi tiếp xúc với cậu em này. Nhưng quả thật chẳng thể phác bác lời lẽ ban nãy, tôi chỉ đành cười trừ dò hỏi lại
"Ôi bọn anh chỉ mới là bạn thôi. Không phải bạn gái trai gì đâu.... Nhưng mà em sẽ giúp đúng không?"
Woozi suy nghĩ đôi chút nhưng rồi nhìn tôi háy mắt cùng nụ cười hơi nhoẻn
"Được thôi! Nhưng trước mắt em cần tập trung vào công việc sáng tác cho album sắp tới hơn đã. Việc này em sẽ cố gắng sắp xếp sau! À mà về phần viết lời em sẽ để anh cùng cô bồ anh thực hiện nhé! Ý tưởng của hai người cất công suy nghĩ mà em làm hết cũng ổn đâu!"
"Cô bồ nào ở đây chứ!"
Tôi cũng thật cạn lời với thái độ chọc ghẹo và cố tình không hiểu của thằng em trai. Chắc có lẽ những đứa nhóc khác cũng có cùng nhận định khi tôi và Sowon thường xuyên thân thiết nên cho dù cả hai cứ phản bác kịch liệt thì cũng chẳng mấy ăn thua.
Dẫu sao chuyện hiểu lầm này cũng chẳng mấy bận tâm, việc Dokyeom và Yuju đang là vấn đề hai chúng tôi đang muốn tác thành hơn cả... Và lời đồng ý của Woozi hôm nay có vẻ đã giúp kế hoạch hoàn thành được một nửa rồi....
[End Jeonghan's POV]
---------------------
Hôm nay ra hơi sớm một chút để cảm ơn một vài bạn đã luôn ủng hộ nhé. Tiếp tục comt và vote nhé để mai có ngay chap mới nào!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro