1
“Ánh sáng đầu tiên”.
Tôi đến Zurich vào một buổi sáng sương mù, khi thành phố vẫn còn ngủ vùi trong hơi lạnh của tháng Ba. Không khí nặng mùi ẩm của hồ Zurich và những con kênh nhỏ len lỏi qua phố, pha lẫn hương cà phê rang vừa mới xay từ những quán ven đường. Tôi bước vội qua những viên đá lát ẩm ướt, cảm giác mỗi bước chân dội lên một nhịp rung lạ lùng trong lòng bàn chân. Tôi luôn tin vào sự sắp đặt của thời gian nhưng chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ gặp nàng trong bối cảnh này: một văn phòng khép kín, ánh sáng trắng mờ chiếu qua cửa kính và tiếng nhạc jazz nhẹ như đang chảy qua các khe hở của tòa nhà cũ.
Nàng xuất hiện ngay trước mắt tôi, không hề báo trước, với một sự ngẫu hứng mà tôi sẽ mất nhiều tháng để hiểu. Mái tóc đen dài óng ánh, rũ xuống như dòng sông bóng tối trong một buổi chiều u ám, mắt nàng đen đến mức tôi muốn tin rằng trong đó có thể soi thấy cả những điều tôi chưa kịp nhận ra về bản thân. Nàng cười, không phải nụ cười hoàn hảo nhưng đủ khiến tim tôi dừng lại trong khoảnh khắc. Tôi không hiểu tại sao nhưng tôi cảm thấy mình như bị kéo vào một vòng xoáy, nơi mọi thứ xung quanh chậm lại: tiếng máy tính gõ nhè nhẹ, tiếng rè rè của máy in, mùi giấy mới, mùi mực, tất cả đều trôi chậm như thể nhịp tim tôi đang cố gắng bắt kịp nhịp của nàng.
Tôi, một kẻ luôn ẩn mình sau code, sau những dòng backend logic, đột nhiên thấy sự bất lực trước một con người. Nàng, Frontend Developer của công ty, bước đi như không gian xung quanh nàng cũng uốn cong theo bước chân, ánh sáng khẽ bắt trên tóc, trên đường cong vai và tôi biết rằng tôi sẽ phải quan sát nàng bằng mọi giác quan có thể. Không phải là ham muốn mà là một sự thôi thúc trọn vẹn, sâu đến từng thớ thịt và sợi thần kinh, một cảm giác mà tôi không thể đặt tên, chỉ có thể cảm nhận.
Nàng không nói nhiều. Chỉ là những câu hỏi ngắn gọn, đôi khi châm biếm, đôi khi như thăm dò nhưng cách nàng nhìn tôi, khi không nhìn thẳng, khi ánh mắt thoáng qua như cơn gió thoảng, khiến tôi tò mò và đồng thời sợ hãi. Tôi chưa từng gặp ai như vậy: vừa phóng khoáng, vừa lạnh lùng, vừa tinh tế, vừa bộc phát dữ dội. Giống như Chuuya Nakahara mà tôi từng đọc qua trên trang sách cũ: một ngọn lửa nhỏ nhưng đủ thiêu rụi những ngôi nhà được dựng lên cẩn thận trong trái tim tôi.
Chúng tôi bắt đầu làm việc cùng nhau. Văn phòng không lớn nhưng có đủ không gian để tôi quan sát nàng mà không cần chủ động. Tôi chú ý từng chi tiết: cách nàng chỉnh màn hình, cách tay nàng lướt nhẹ trên bàn phím, cách nàng hít một hơi dài trước khi nói một câu gì đó, như thể nàng đang hít trọn cả không gian để lọc ra điều gì nên nói. Mỗi lần nàng cười, dù chỉ một nụ cười thoáng qua, tôi cảm thấy nhịp tim mình vỡ ra, rồi lại kết lại thành một nhịp mới, lạ lẫm nhưng quen thuộc.
Một chiều thứ Sáu, ánh nắng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, tôi ngồi bên cửa sổ, quan sát nàng từ phía cuối phòng. Nàng đang vẽ một mockup mới cho dự án nhưng mắt nàng không tập trung vào màn hình; ánh mắt rơi xuống những vệt ánh sáng trên bàn, trên sàn gỗ. Tôi nhận ra, đó là những khoảnh khắc nàng sống với chính mình, không với tôi, không với ai khác. Và chính khoảnh khắc ấy, trong cái khoảng lặng của văn phòng, tôi cảm nhận sự định mệnh trôi chậm, như một tấm thảm trải dài, nơi tôi và nàng chỉ mới bước chân vào nhưng đã cảm thấy toàn bộ trọng lượng của nó.
Âm thanh xung quanh trở nên rõ ràng hơn trong khoảnh khắc đó: tiếng click chuột, tiếng rè rè của ổ cắm điện, tiếng nhạc jazz mờ nhạt trôi qua loa, tất cả như phối hợp nhịp nhàng với hơi thở của tôi. Mùi hương, cà phê, giấy, mực in và một chút mùi tóc nàng thoáng qua khi nàng nghiêng người, trở thành thứ ghi chú cho tâm trí tôi, nhắc tôi nhớ rằng mọi giác quan đều đang đồng hành trong cảm giác say mê trọn vẹn này.
Tôi nhận ra rằng, từ lần gặp đầu tiên, nàng đã chiếm một phần nào đó trong thế giới của tôi mà tôi không thể lấy lại. Không phải theo cách sở hữu mà theo cách một hiện diện trở thành bản lề, khiến mọi thứ khác phải xoay quanh. Tôi bắt đầu hiểu nhưng chỉ một phần, tính cách nàng: bồng bột, khó nắm bắt nhưng chính trong bồng bột ấy lại có sự sâu sắc mà tôi chưa thể giải mã. Tôi tự nhủ rằng, có lẽ nàng là định mệnh dưới hình dạng con người nhưng định mệnh ấy không hề đơn giản hay dễ đoán và tôi, chỉ là một kẻ đứng bên ngoài, cố gắng theo kịp.
Khoảng thời gian trôi đi chậm. Tôi ghi nhớ từng khoảnh khắc, từng chi tiết vô hình: cách nàng nghiêng đầu khi nghe nhạc từ tai nghe, cách nàng nhíu mày khi dòng code không đúng logic, cách nàng hít sâu trước khi thốt ra một câu bình thường nhưng đầy sắc thái. Mỗi chi tiết đều khiến tôi cảm nhận sự trọn vẹn của tình yêu chưa từng nói thành lời, một tình yêu mà tôi sẵn sàng trao đi nhưng chưa đủ can đảm để thừa nhận trước nàng.
Đêm xuống, Zurich trở nên lặng lẽ, những con đường ẩm ướt phản chiếu ánh đèn vàng nhạt. Tôi đi bộ một mình, hít lấy mùi hồ và mùi gỗ ẩm, nhớ từng khoảnh khắc với nàng. Tôi tự hỏi liệu nàng có nhận ra tôi đang quan sát, đang cảm nhận, đang say mê trọn vẹn không? Hay nàng đã quá quen với sự hiện diện của mình để nhận ra rằng có ai đó đã bị cuốn vào nhịp điệu của nàng?
Và tôi, trong sự im lặng của đêm, hiểu rằng tôi đã bước vào một câu chuyện lớn hơn bản thân mình, nơi mọi quyết định, mọi bước đi, mọi ánh mắt đều có thể là sợi chỉ của định mệnh thêu dệt, khiến tôi và nàng gặp nhau, dù chưa chắc sẽ đi cùng nhau đến cuối.
*
“Những sợi chỉ định mệnh”.
Những ngày đầu làm chung văn phòng, tôi bắt đầu quan sát nàng như một thói quen không thể tránh khỏi. Văn phòng nhỏ ở trung tâm Zurich, ánh sáng trắng lờ mờ xuyên qua những tấm kính phủ sương, là nơi tôi học được rằng mọi thứ đều có nhịp điệu riêng và nhịp điệu ấy, nếu tinh ý, sẽ tiết lộ những bí mật thầm lặng về con người. Nàng, với mái tóc đen dài buông tự nhiên, mắt đen sâu, di chuyển qua các bàn làm việc như một luồng không khí, không tạo ra tiếng động lớn nhưng đủ để khiến tôi cảm nhận mọi thay đổi nhỏ nhất: tiếng ghế khẽ cọ sàn gỗ, tiếng bàn phím nhấn nhẹ nhàng, hơi thở khi nàng cúi xuống nhìn màn hình. Mọi thứ, từ âm thanh, ánh sáng, đến mùi hương, mùi trà hoa cúc nàng thường pha trong phòng, đều trở thành một bản nhạc nền cho tâm trí tôi, một bản nhạc mà tôi không thể ngừng lắng nghe.
Chúng tôi cùng làm một dự án phức tạp: nàng chịu trách nhiệm phần frontend, tôi phụ trách backend. Tôi luôn nghĩ rằng công việc chỉ là công việc nhưng khi làm cùng nàng, mỗi dòng code trở nên có nhịp điệu. Nàng không bao giờ giải thích quá nhiều, chỉ đôi khi nheo mắt hay nghiêng đầu, rồi tôi chợt hiểu ra cách nàng muốn hiển thị một hiệu ứng nhỏ, một chuyển động tinh tế mà nếu không để ý, tôi sẽ bỏ lỡ. Những lần như vậy, tim tôi đập nhanh hơn nhưng không phải vì căng thẳng mà vì một sự thôi thúc kỳ lạ, như thể mỗi tương tác đều được định đoạt bởi một chuỗi sắp đặt vô hình.
Có những khoảnh khắc đời thường rất nhỏ nhưng tôi nhớ mãi. Một lần nàng đưa cho tôi một tách cà phê, tay nàng chạm vào tay tôi thoáng qua và tôi cảm nhận mùi thơm dịu của hương cà phê hòa cùng mùi dầu gội thảo mộc. Khoảnh khắc đó, thời gian như dừng lại. Tôi không nói gì, nàng cũng không nhưng tôi biết rằng sự hiện diện của nàng đã chiếm trọn không gian xung quanh tôi. Không gian ấy, vốn trống trải và lạnh lẽo với tôi, bỗng trở nên ấm áp, như thể định mệnh đang lặng lẽ kéo chúng tôi đến gần nhau, từng chút một.
Nhưng định mệnh không chỉ đẹp. Tôi dần nhận ra những mâu thuẫn âm thầm trong cách nàng tồn tại. Nàng phóng khoáng, tự do nhưng đôi khi lạnh lùng, hờ hững. Một số ngày, nàng cười, trao cho tôi những ánh mắt đầy ẩn ý, khiến tôi lạc vào cảm giác rằng mọi thứ có thể diễn ra. Ngày khác, nàng né tránh ánh mắt tôi, trả lời ngắn gọn, đôi khi là một nụ cười khẽ nhưng không đủ ấm để tôi cảm thấy an toàn. Tôi không biết nàng đang nghĩ gì và chính sự không đoán được ấy lại khiến tôi vừa say mê vừa lo sợ.
Trong công việc, những tương tác tưởng chừng bình thường lại trở thành một trò chơi ngầm của định mệnh. Nàng thường chỉnh sửa giao diện một cách tinh tế nhưng tôi biết rằng mỗi thay đổi đều có thể ảnh hưởng đến logic của backend mà tôi dựng lên. Tôi ngồi hàng giờ, phân tích code, đoán ý nàng, như thể đang đọc một thứ ngôn ngữ không lời, cố gắng hòa nhịp với nàng. Có những lúc nàng ngồi đối diện, tay chống cằm, mắt dõi theo màn hình của tôi và tôi tự hỏi: liệu nàng đang nhìn code, hay đang nhìn tôi? Và trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim tôi đập nhanh hơn, mỗi tiếng click chuột, mỗi tiếng thở, đều trở thành một bản nhạc trầm mặc, nơi tôi nhận ra rằng mình đã trao trọn cảm xúc cho một người mà tôi chưa hiểu hết.
Thời gian trong văn phòng trôi chậm nhưng đầy áp lực. Buổi sáng, ánh sáng trắng chiếu qua kính mờ tạo nên những vệt sáng trên bàn, trên sàn và trên tóc nàng. Chiều, ánh sáng vàng nhạt của mặt trời lặn hắt vào cửa sổ, khiến bóng nàng dài ra trên sàn như một vệt mực đen trên giấy trắng. Tôi thường đứng từ xa, quan sát nàng trong im lặng, lắng nghe tiếng nhạc nền nhè nhẹ, tiếng click chuột, tiếng gió thổi qua khe cửa và cảm nhận từng khoảnh khắc định mệnh len lỏi qua các chi tiết nhỏ nhất.
Có một lần, nàng hỏi tôi về một phần logic mà tôi vừa viết xong. Câu hỏi của nàng ngắn gọn nhưng giọng điệu lại đầy tò mò, như đang thăm dò khả năng và giới hạn của tôi. Tôi giải thích và trong lúc đó, nàng nghiêng người, mắt đen nhìn tôi, rồi nhếch môi một chút. Tôi cảm nhận mùi nước hoa nhẹ, pha lẫn hương trà hoa cúc còn vương lại trên tay nàng. Tôi hiểu rằng, chỉ một khoảnh khắc nhìn nhau cũng đủ để tạo ra một dòng chảy cảm xúc không tên, một dòng chảy mà tôi không muốn kháng cự nhưng cũng chưa sẵn sàng để thừa nhận.
Những bữa trưa cùng nhau là một phần khác của trò chơi định mệnh ấy. Chúng tôi đi dạo quanh hồ Zurich, nơi mặt nước phản chiếu những tòa nhà cổ, những cây cầu nhỏ và ánh sáng chiều vàng rực. Nàng bước đi nhanh, tay chống vào eo tôi khi tôi chậm lại, hoặc đôi khi chỉ nhếch môi, đứng một chỗ nhìn tôi lúng túng giữa những con đường lát đá. Mùi hồ, mùi gỗ ẩm, mùi đất sau cơn mưa nhẹ, tất cả hòa vào nhau, trở thành chất liệu cho tâm trí tôi ghi nhớ nàng, cho khoảnh khắc mà tôi nhận ra rằng sự hiện diện của nàng đã chiếm trọn tâm trí tôi.
Nhưng tôi bắt đầu nhận ra những khe hở trong cách nàng tồn tại. Nàng ngẫu hứng nhưng ngẫu hứng một cách có lựa chọn. Có những lúc nàng xuất hiện và biến mất, để lại tôi với những dòng code chưa hiểu hết, những cảm xúc chưa giải mã xong. Tôi cảm thấy một sự mâu thuẫn nội tâm: tôi vừa muốn gần nàng, vừa sợ mất kiểm soát, vừa mê say vừa đau đớn. Tôi nhận ra rằng tình yêu trọn vẹn không chỉ là sự trao đi mà còn là một thử thách để hiểu và chấp nhận những phần tối, những phần bí ẩn mà nàng mang theo.
Và rồi, trong những khoảnh khắc tĩnh lặng, khi văn phòng vắng vẻ, nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám nhạt, tôi dám tiến lại gần. Không nói gì, chỉ đứng nhìn nàng từ phía sau. Tôi lắng nghe tiếng thở của nàng, tiếng giấy sột soạt khi nàng chỉnh sửa tài liệu, tiếng nhạc jazz mờ nhạt. Tôi nhận ra rằng mỗi chi tiết đời thường đều là một mảnh ghép của định mệnh và tôi đang bị cuốn vào mảnh ghép ấy mà không thể tháo ra.
Những buổi chiều như vậy, thời gian như dừng lại nhưng cũng trôi nhanh chóng theo cách riêng của nó. Tôi cảm nhận mùi cà phê, hương tóc nàng, tiếng click chuột, ánh sáng chiếu lên màn hình và mặt bàn, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản nhạc trầm mặc, nơi tôi và nàng là những nốt nhạc chưa hòa thanh, nơi tình yêu bắt đầu từ sự ngẫu hứng và ánh mắt nhưng cũng bắt đầu lộ ra những khe hở, những mâu thuẫn âm thầm.
Tôi nhận ra rằng, từ lần gặp đầu tiên đến giờ, tôi đã bước vào một vòng xoáy của định mệnh, nơi mọi tương tác đều mang ý nghĩa. Mỗi câu hỏi, mỗi lời nhận xét, mỗi nụ cười hay cái nhíu mày của nàng đều khiến tôi phải cân nhắc, đoán trước và đồng thời, say mê trọn vẹn trong từng khoảnh khắc chưa hiểu hết. Tôi biết rằng, nếu muốn giữ nàng ở bên, tôi phải học cách hiểu nàng, cả phần sáng, phần tối và cả phần ngẫu hứng không ai dự đoán được.
Nhưng tôi cũng biết, định mệnh không bao giờ dễ dàng. Nó trao cho chúng tôi những khoảnh khắc trọn vẹn nhưng đồng thời gieo vào lòng tôi nỗi sợ hãi về những điều chưa biết, về những mâu thuẫn âm thầm, về khả năng một ngày nàng sẽ bước đi và tôi sẽ chỉ còn lại với tất cả những khoảnh khắc đã trôi qua.
Và tôi ngồi lại sau một buổi chiều dài, nhìn ra hồ Zurich, hít lấy mùi nước ẩm và gỗ, nghe tiếng lá xào xạc dưới chân và tự nhủ: mọi thứ đều là sự sắp đặt của thời gian và định mệnh. Tôi chưa hiểu hết nàng, chưa nắm được trọn vẹn tính cách nàng nhưng tôi biết rằng tôi đã trao một phần linh hồn mình cho khoảnh khắc này, cho nàng, cho cảm giác say mê tuyệt đối, chuyện mà tôi chưa từng trải qua trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro