The Outsider.
Dưới góc nhìn của một kẻ như Asael, mọi thứ cứ như là bất tận. Asael không biết vì sao cậu lại chọn trở thành một nửa với linh hồn đó. Chỉ biết rằng nó thu hút cậu rất nhiều, như có gì đó thôi thúc cậu hãy đến đó. Và Asael đã tìm đến linh hồn đó theo một cách hiển nhiên.
Không hi vọng nó sẽ cứu rỗi cậu. Nhưng mong rằng bản thân sẽ được sống một cuộc đời tốt hơn.
________________________
Mở mắt ra lần nữa, Asael đã thấy bản thân trở thành một đứa trẻ sơ sinh nằm trong vòng tay của ai đó. Một kẻ lạ mặt, đôi mắt nhỏ bé của cậu chỉ có thể lơ đãng mà đảo quanh một vòng.
Ngôi nhà tồi tàn, bẩn thỉu cho thấy rõ ràng những kẻ ở đây không phải là quá giàu. Nghèo mạt và túng thiếu, nhưng với cơ thể yếu ớt của một đứa trẻ sơ sinh thì liệu cậu làm được gì?.
" Đứa trẻ này nó không khóc. "
Ả đàn bà ôm cậu trong lòng mà nói với người phụ nữ đang nằm mệt mỏi trên chiếc giường rách nát. Hẳn đó là mẹ cậu, Asael đoán thế. Bà ta cau mày gần như lộ ra vẻ chán ghét khi nhìn thấy đứa trẻ nằm trong lòng ả trước mặt.
Với một tiếng càu nhàu, bà lẩm bẩm với giọng điệu ghét bỏ mà nói.
" Vứt nó đi. "
.
.
.
.
.
Asael được nuôi lớn bởi ai đó mà cậu chẳng biết được, hoặc có lẽ là do sự sống của bản thân quá mãnh liệt nên mới sống được cho đến tận bây giờ.
Cuộc sống chẳng mấy dễ dàng, cố gắng tìm ra cách tồn tại vào ngày mai. Cậu không được quyền tự chọn xem liệu bản thân ngày mai sẽ ăn gì hay uống gì. Cũng không thể tự chọn việc được sống hay chết, vì đơn giản cậu chẳng còn quyền hạn của mình nữa.
Asael nhận ra điều đó khi vào năm cậu lên bốn, cậu đã thử dùng những quyền hạn của mình. Nhưng tất cả đều chẳng có gì.
"... Không có sức mạnh "
Có lẽ Chúa đã tước bỏ toàn bộ quyền hạn của cậu sau việc cậu chống đối Ngài để theo phe Lucifer. Asael không cảm thấy buồn chỉ thấy hơi phiền một chút. Vì kể từ giờ cậu phải tự lực làm mọi thứ mà không được sử dụng sức mạnh của mình. Mọi thứ sẽ khó khăn hơn.
Như lời Lucifer đã từng nói:
" Sinh ra từ xương - không có máu, không có linh hồn, không có cảm xúc như người thường. Đó là cách để nói kẻ chưa bao giờ được xem như một con người thực thụ. Dù có ngoại hình mê hoặc, dù có trái tim biết yêu, thì đến cuối cùng cậu vẫn chỉ là đồ vật đẹp đẽ để trưng bày và lợi dụng. "
Asael đã tin rằng điều đó là không sai, vì cậu biết rõ bản thân cậu. Một kẻ được sinh ra và sống với 'lỗ hổng' lớn trong chính con người mình. Sẽ mãi mãi không bao giờ có thể hiểu được sự thật là gì.
Thế nên ở kiếp sống này, việc bị bỏ rơi, bị lạm dụng chỉ đơn giản là một chuyện tầm thường đối với Asael.
Cậu không chán ghét nó. Nhưng cũng không thật sự thích nó. Chỉ nhìn nó với đôi mắt của kẻ ngoài cuộc. Nhìn và xem nó như một đứa học trò đầy tò mò xem xét các bài học mới vừa tìm ra được.
____________________
Đã từng bị bán cho một gã thầy pháp ở phía Bắc, hắn dùng máu ta để pha chế những nghi thức kéo dài tuổi thọ. Luyên thuyên về việc muốn tìm đến sự sống vĩnh cửu, tìm đến cội nguồn của sự vĩnh cửu nơi mà con người sẽ không thể chết được nữa.
Ta biết đó chỉ là lời tàm phào của những kẻ ham sống sợ chết. Hắn muốn máu của ta, vì đơn giản ta trông giống một thiên thần.
Hắn cho rằng ta là thiên thần được Chúa phái xuống giúp hắn tìm ra thứ thuốc có thể kéo dài được tuổi thọ.
Ta cho rằng, hắn đã đúng một phần. Nhưng phần còn lại thì không, vì ta giờ đây chỉ là một phàm nhân chẳng có gì ngoài cái cơ thể thịt mỡ này. Quyền năng, sức mạnh và cả chức danh đều đã bị tước bỏ. Ta chỉ là một kẻ vô danh, không là ai. Nói đúng hơn là một kẻ mang trên mình hai chữ 'TỘI ĐỒ'.
Sau đó, ta lại thuộc về một quý bà già nua, người thích vẽ khuôn mặt ta lên tranh để tưởng nhớ một đứa con đã chết.
Bà ta cho rằng nếu làm vậy, đứa trẻ đó có thể sử dụng thân xác của ta để quay trở về với bà ta. Nhưng thật ra, bà ta chỉ bị điên mà thôi.
Đêm nào, bà ta cũng gào thét cầu xin đứa con đã chết đó hãy về với bà ta. Ta thật sự không hiểu nổi vì sao bà ta phải làm vậy.
Những kẻ xung quanh, có kẻ cho rằng bà ta bị điên, có kẻ lại thương thay xót cho phận người làm mẹ. Nhưng ta chỉ cảm thấy điều đó thật tầm thường.
Chẳng phải, bà ta đã tự tay lóc từng da thịt của nó ra rồi đem dâng lên cái gọi là Thần Linh của bà ta sao?. Vì sao lại phải tỏ ra bản thân là một kẻ yêu thương con cái?. Trong khi chính tay bà đã giết chết chính đứa con đó?.
Dẫu nếu việc làm hiện tại có thành thật thì ta tự hỏi liệu linh hồn đứa trẻ đó có chấp nhận quay lại để gặp bà ta hay không?.
Mụ đàn bà điên cuối cùng cũng bị tống vào ngục tối vì tội danh giết người của mình.
Ta lại được bán cho lũ thương nhân, ngày ngày giúp chúng khiêng vác đồ và chịu những trận đòn roi vì vài lý do nhảm nhí. Nhưng ít nhất, chúng cũng cho ta ăn.
Rồi lại đến tay của những tên địa chủ, những kẻ ham thú vui, thích khoái lạc.
Ta không nhớ rõ khuôn mặt chúng. Chúng luôn đổi. Già, trẻ, đàn ông, đàn bà, có người xức nước hoa nồng đến nghẹt thở, có kẻ lại bốc mùi hôi thối của rượu rẻ tiền. Nhưng ánh mắt thì giống nhau. Đều như nhau. Ánh mắt đói khát, chiếm hữu, say mê cái vẻ ngoài không thuộc về thế giới này. Một vẻ đẹp mà ta không hề lựa chọn.
Ta từng nghĩ mình không thuộc về nơi này thế giới trần tục, bẩn thỉu, nơi cơ thể bị chạm vào không phải vì yêu, mà vì chiếm đoạt. Nhưng khi nhìn vào mắt đám người đó, khi bàn tay chúng lần mò trên da thịt ta... ta nhớ ra một điều mà lẽ ra đã phải bị lãng quên từ lâu.
Ta đã thấy ánh mắt đó rồi. Rất lâu trước đây...
...............................
Trên thiên đường.
Ta nhớ ánh nắng dịu nhẹ của Thượng Đế. Nhớ giọng Ngài trầm, ấm, và đầy hiểu biết. Ta là đứa con được sinh ra từ đốt xương ngón tay phải của Ngài không phải bằng bùn đất như loài người, mà từ phần xương từng chạm vào vầng trán những thiên sứ đầu tiên. Ngài yêu ta hơn cả Lucifer. Ngài nói ta ngoan, ta học nhanh, và chưa từng cãi lời.
Ta từng rất tự hào vì điều đó.
Nhưng rồi Ngài tạo ra họ, Adam và Eva. Ta được lệnh quan sát họ và ta đã quan sát. Quan sát Eva, với mái tóc như ánh hoàng hôn, đôi mắt như mặt nước mùa thu. Nàng cười thứ âm thanh đó gợi trong ta một thứ cảm giác kỳ lạ.
Không giống lòng trung thành. Cũng không giống lòng ngưỡng mộ.
Lúc đầu, ta không hiểu. Sau đó thì hiểu.
Ta muốn nàng thuộc về ta.
Không phải về Adam.
Càng không phải về Ngài.
Mà là thuộc về ta.
Ta hoá thành con rắn, lặng lẽ trườn đến nơi nàng ở. Và khi Eva thắc mắc về trái cấm, ta đã thì thầm vào tai nàng những lời đường mật, những câu nói được gói trong giọng nói êm ái như khói.
"Ăn đi. Rồi em sẽ hiểu. Rồi em sẽ giống như Ngài, em sẽ có tự do."
Đó là lời nói dối. Thực ra, ta đâu quan tâm nàng tự do hay không.
Ta chỉ muốn nàng rơi xuống cùng ta.
.......................
Giờ đây, mỗi khi một bàn tay bẩn thỉu lại đặt lên ngực ta, mỗi khi đôi mắt đục ngầu vì ham muốn lại nhìn vào mặt ta, ta lại nhớ đến khoảnh khắc Eva đưa trái cấm lên môi. Ta đã gieo dục vọng vào lòng người đầu tiên, và giờ đây... dục vọng đó phản chiếu trong mọi ánh mắt đang nhìn ta.
Đó là cái giá của việc hiểu con người quá sớm.
Ta biết chúng muốn ta. Nhưng không ai thực sự thấy được ta.
Vì ta, từ rất lâu rồi, đã không còn là thiên thần nữa. Ta hiểu vì sao khi đấy, Chúa lại đuổi Adam và Eva đi. Vì Ngài đã nhìn thấy trước kết cục của bi kịch.
................
Chúng sờ vào ta như thể ta là một món đồ. Không. Món đồ còn có giá niêm yết. Còn ta, chỉ cần vừa mắt là đủ. Chúng xoa lên xương gò má ta như vuốt ve một bức tượng. Cào lưng ta như để chứng minh rằng.
"Ta cũng có thể làm xước thiên thần."
Chúng ghé sát, thì thầm những thứ ngôn từ đầy dối trá và trơ trẽn.
Nhưng ta không phản kháng. Không phải vì ta cam chịu. Mà bởi vì ta chẳng cảm thấy gì. Đến cả ghê tởm cũng không tồn tại.
Ta để mặc những bàn tay đó đi qua làn da mình như gió lướt qua mặt hồ tĩnh lặng. Ta nhìn những vết bầm tím, dấu răng, dấu tay không phải như vết thương. Mà như một đoạn văn trên cơ thể, thứ kiến thức mới để ghi lại trong bộ nhớ.
Tất cả chỉ là những điều... xảy ra. Giống như mưa, mưa thì ướt. Giống như lửa chạm vào thì bỏng. Ta chấp nhận thế giới như nó vốn thế.
Có người khóc khi bị đánh, có người gào lên vì uất ức. Còn ta?. Ta chỉ ghi nhớ. Ghi lại ánh mắt họ, cách tay họ run lên, âm thanh răng họ nghiến. Ghi lại như một người ngoài cuộc đang đọc một cuốn sách về chính cuộc đời mình.
Ta tự hỏi: Tại sao chúng say mê ta đến thế?. Tại sao thứ đẹp đẽ lại khiến người ta trở nên xấu xí như vậy?. Tại sao trong ánh mắt đó ta chưa từng thấy ai nhìn ta như một con người?.
Thật ra, ta cũng không hi vọng bọn chúng nhìn ta như một con người.
Không ai hỏi ta có lạnh không. Không ai nhìn vào mắt ta thật sự. Tất cả đều nhìn vào ta, như thể họ đang nhìn một giấc mơ có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.
Và trong lúc đó... ta vẫn im lặng. Quan sát. Lặng lẽ đếm từng cái vuốt ve, từng nụ hôn cưỡng ép, từng đêm dài chẳng có nổi một giấc ngủ.
Ta không sống. Ta chỉ tồn tại trong cơn thèm khát của kẻ khác.
...............................
Chúng không mua ta để chiếm hữu.
Chúng nuôi dưỡng ta như một món đồ chơi cao cấp, một con thú cưng đắt giá, để rồi vứt vào chuồng rác rưởi, bắt ta gầm gừ, quấn quýt, và cắn xé bầy thú cùng loài vì sự giải trí bệnh hoạn của chúng.
Ta không nhớ tên từng kẻ. Chúng quá nhiều. Quá giống nhau. Mùi nước hoa, mùi rượu mạnh, mùi máu khô và tinh dịch.. tanh đến mức bám cả vào xương sống.
" Tên này không biết phản kháng nhỉ?. "
Một tên từng cười lớn khi xé áo ta ngay giữa đại sảnh, nơi bọn quý tộc ngồi vắt chân trên xác người mà uống rượu đỏ như máu.
" Hắn ngoan lắm. Cứ làm những thứ mà các ngươi muốn đi. "
...
Có lần, chúng dẫn vào một đứa trẻ không quá mười tuổi. Cơ thể nó chưa đủ lớn để mang lấy cái gọi là 'ham muốn'. Nhưng với chúng, đó là sự mới mẻ.
" Cho nó học đi. "
Gã đàn ông to béo dúi tay ta vào cổ đứa nhỏ đang run rẩy.
" Ngươi đẹp. Ngươi ngoan. Ngươi là kẻ lý tưởng để làm gương cho bọn rác rưởi biết cách phục vụ. "
Ta đã làm theo. Không phải vì ta muốn. Cũng chẳng phải vì ta từ bỏ.
Ta chỉ làm. Như một con rối. Như thể chính ta cũng muốn hiểu xem con người có thể mục ruỗng tới mức nào.
Ta nhìn ánh mắt thằng bé như chính mình khi còn nhỏ.. trống rỗng, nhưng chưa hoàn toàn chết.
..........
Một đêm khác, chúng ném xác một thiếu nữ xuống sàn, máu vẫn còn rỉ từ giữa hai chân cô.
" Địt một cái với xác chết đi, thiên thần. "
Tên chủ nhân thứ tám của ta bật cười, ném cho ta một viên thuốc và vỗ mông ta như súc vật.
" Cho tao xem giới hạn của ngươi ở đâu. "
Giới hạn?.
Từ lâu rồi, thứ đó đã bị bóp chết trong lồng ngực ta. Ta không còn biết đâu là ranh giới giữa đúng và sai.
Vì mọi sai lầm đều được trả giá bằng máu của người khác.
...................................
Ta gặp nàng vào một ngày u ám nhất đời mình và đó lại là ngày đẹp nhất trời.
Ta đang đứng giữa chợ nô lệ ở ngoại thành. Mắt cá chân bị xích, cổ đeo vòng sắt, thân thể trần trụi chỉ phủ tạm bằng mảnh vải bẩn thỉu, người ta rao bán cậu như bán một món hàng hiếm.
" Đẹp như thiên thần, dẻo dai như quỷ dữ, biết phục vụ đủ mọi nhu cầu. "
Những tên lái buôn cười nhạo, xưng tụng cơ thể ta như một sản phẩm nghệ thuật rẻ tiền.
Ta không cúi đầu, cũng không ngẩng lên. Chỉ đứng đó, như thể mình đã hóa đá.
Và rồi, nàng bước đến.
Không phải một quý tộc, mà là một công chúa, nhưng khi ấy ta không biết. Nàng khoác áo choàng đen, tóc giấu trong mũ, đôi mắt sáng như sương mai và có gì đó... không phù hợp với nơi này. Nàng trẻ, đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng lạnh một cách chính trực, không thèm khinh bỉ, cũng chẳng thương hại.
Nàng đứng trước ta, không nói một lời. Chỉ nhìn ta. Thật lâu.
" Tôi muốn cậu ta, "
Nàng cất tiếng, giọng trầm và chắc.
Gã chủ chợ khựng lại.
" Thưa quý cô, hắn là hàng loại đặc biệt, không bán rẻ- "
" Ta không trả giá. Ta mua. "
Chỉ vậy thôi. Không kỳ kèo. Không thỏa thuận. Không cần lý do. Nàng ném một túi vàng xuống đất, nặng đến nỗi tên lái buôn không kịp phản ứng đã vội nhặt lấy như chó sục máng.
Sau đó, nàng quay lại. Lần đầu tiên, ta thấy có người đưa tay ra với mình một bàn tay trắng trẻo, không nhuốm máu, không đầy dục vọng.
Nàng mỉm cười, nụ cười không hề kiêu ngạo.
" Ngoan. Từ giờ, ngươi là của ta. Ta là Marie."
Năm đó nàng mới mười ba tuổi và ta mười bảy tuổi.
__________________
Ngay từ giây phút nhìn thấy nàng, ta đã biết ngay nàng chính là linh hồn đó. Thứ linh hồn đã thu hút ta ngay từ đầu. Là nàng.
Marie xinh xắn như đoá hoa nhỏ không tì vết trong chốn hoàng cung đầy rẫy mưu mô, lễ nghi, những con rối trong lụa là và máu lạnh sau nụ cười.
" Sau này, ngươi sẽ tên là Albus."
Cái tên nàng đặt cho ta, ta không trân trọng nhưng cũng chẳng ghét bỏ nó hoàn toàn.
Nàng ngoan như một đứa trẻ, khiến ta dường như trong vô thức nhớ đến Eva. Một người cũng từng như vậy. .
Dù sinh ra trong hoàng tộc, lại mang một trái tim khó đoán vừa lạnh lùng, vừa cháy bỏng.
Nàng yêu công lý.
Nàng yêu dân chúng.
Nàng yêu sự thay đổi.
Và đôi khi, ta nghĩ.. nàng cũng yêu ta.
Nhưng ta không hỏi. Đơn giản là không muốn hỏi.
Ta theo nàng như một cái bóng.
Từ buổi sớm khi ánh mặt trời còn chưa gõ lên bậu cửa, đến đêm muộn khi đèn trong thư phòng đã tắt, ta vẫn đứng đó cách một bức tường, lặng lẽ như không khí, như lưỡi kiếm chờ được rút ra.
Nàng bảo ta là kị sĩ của nàng. Nhưng ta hiểu ta không chỉ là kị sĩ.
Ta chỉ ở cạnh nàng, dọn đường khi nàng đi, giết kẻ địch khi nàng ra trận, hứng lấy mọi mũi dao nhắm vào nàng không cần lý do.
Nàng nói.
" Albus, nếu ta chết, ngươi cũng sẽ chết theo chứ?. "
Ta gật đầu. Không chần chừ.
Nàng cười.
" Ngươi đúng là trung thành một cách tuyệt vọng. "
Có lần nàng trốn khỏi hoàng cung, kéo ta ra cánh đồng lúa chín.
Nàng ngả lưng xuống đám cỏ, đôi mắt mở rộng, nói khẽ.
" Nếu một ngày ta không còn như bây giờ.. Ngươi có còn ở bên ta không?. "
Ta quay sang nhìn nàng. Trả lời thật nhẹ, như gió.
" Nếu công chúa rơi xuống địa ngục, tôi sẽ là kẻ mở đường bằng máu để người bước tiếp. "
Nàng im lặng.
Rồi đưa tay lên, vuốt tóc ta một cử chỉ không bao giờ lặp lại.
Nó khiến trái tim ta đập sai nhịp. Khi ấy, ta tưởng như mình đang sống thật sự.
Ta từng nghĩ Marie là Eva.
Không phải Eva của loài người, mà là Eva trong ký ức ta, người phụ nữ đầu tiên mà Chúa ban cho thế giới, kẻ ta từng dõi theo từ thiên đường với ánh mắt vừa khao khát, vừa xót xa.
Eva khi ấy yếu đuối, ngây thơ, dễ bị dụ dỗ. Ta trong hình hài con rắn, đã thì thầm bên tai nàng, không chỉ vì sự nổi loạn, mà còn vì ta muốn nàng thuộc về ta, không phải về Ngài hay Adam.
Lần đầu gặp Marie, cô bé đứng giữa đám đông nhơ nhớp của chợ đen, ánh mắt sáng lên giữa bùn lầy và xác thịt rẻ rúng ta cứ ngỡ mình đã thấy Eva một lần nữa.
Đẹp đẽ. Tinh khiết. Cao quý đến mức không nên tồn tại ở chốn này.
Nhưng ta đã sai.
Rất lâu sau ta mới nhận ra, Marie không phải Eva.
Nàng không bị dụ dỗ.
Nàng là kẻ chọn rắn, bắt nó quấn quanh tay mình, và bảo: " Từ giờ, ngươi là của ta. "
Marie mạnh mẽ. Đầy ý chí. Và nguy hiểm theo cách ta không lường trước được.
Nàng không cần ai dẫn dắt. Nàng là người tự bẻ gãy những gì Chúa đã viết ra.
Còn ta, dù là thiên thần sa ngã hay nô lệ bị mua chuộc vẫn chỉ là một kẻ bị ánh sáng của nàng thiêu rụi từng chút một mà vẫn không dám rời đi.
Eva từng sa ngã vì lời thì thầm của ta.
Nhưng Marie, nàng chưa từng cần ai thì thầm gì cả.
Nàng tự chọn con đường máu, tự vấy tay mình, và vẫn đi tiếp, kiêu hãnh như thể chính mình là Thượng Đế.
Và ta, một lần nữa, lại là con rắn.
Nhưng lần này, ta không dẫn ai vào sa ngã.
Mà chính ta là kẻ bị cuốn theo, đến tận cùng.
.........................
Đêm đó, mưa rơi rất nhẹ.
Không phải thứ mưa lớn xối xả của chiến trường, cũng chẳng phải cơn mưa thanh tẩy linh hồn.
Chỉ là những giọt nước âm thầm, rơi lên mái hành lang đá lạnh, tan vào tiếng thở dài của hoàng cung ngủ quên.
Ta không định ở lại lâu.
Nàng gọi ta vào phòng với lý do quen thuộc: "Ta không ngủ được. "
Ta quỳ bên giường, lặng im như mọi khi. Bóng phản chiếu lên nền gạch, nhòe đi vì ánh nến mờ nhạt.
Rồi nàng nói.
" Họ đã định ngày thành hôn cho ta rồi. "
Giọng nàng nhẹ như sương, nhưng mỗi chữ thốt ra như lưỡi dao lạnh cắm sâu vào ngực ta.
Ta không đáp. Vì ta biết ta không có quyền nói gì cả.
Nàng cúi người xuống, bàn tay lạnh như tuyết đặt lên cổ ta, rồi thì thầm.
" Chúng ta sẽ chỉ là ta .. đêm nay thôi. Sau đó, ngươi phải quên hết đi.. nhé.. "
Ta nên rời đi.
Ta lẽ ra phải quỳ im như một cái bóng, giữ lòng trung thành trong im lặng như mọi khi.
Nhưng ta đã không làm thế.
Bởi vì đêm ấy, lần đầu tiên trong đời.. ta ích kỷ.
Đêm ấy, cơ thể nàng trần trụi dưới ánh nến.
Không còn là Marie, công chúa của dân tộc, người thừa kế ngai vàng, mà là một người đàn bà đang run rẩy vì ham muốn bị đè nén quá lâu.
Ta nên từ chối. Ta biết điều đó sai. Nàng đã được hứa hôn, đã là tài sản chính trị của vương triều.
Còn ta?. Một con chó được nàng cưu mang, một món đồ chơi nàng kéo vào giường.
Nhưng ta đã không dừng lại.
Khi tay nàng kéo ta xuống, khi môi nàng tìm đến da thịt ta.. ta nghe tiếng xiềng xích ngày xưa vang lên trong đầu.
Và ta nhớ.
Ta nhớ đêm đó, cái đêm bị ép vào lòng ả đàn bà, ngửi mùi nước hoa nồng nặc trộn lẫn mùi thịt thối rữa của dục vọng.
Bà ta cười, tát ta, bắt ta rên rỉ để mua vui.
Ta còn nhớ rõ giọng bà ta.
" Đẹp như mày mà không biết phục vụ, đúng là phí của. "
Ta không nói. Ta không chống cự. Ta học cách tách tâm trí mình ra khỏi cơ thể.
Như thể chính ta đang nhìn một con búp bê khác bị cưỡng ép trong căn phòng đó.
Nhưng với Marie.
Ta không tách rời. Ta ở lại, từng nhịp thở, từng lần da chạm da, ta không chạy trốn.
Bởi lẽ trong cơn điên loạn của nàng, ta thấy được điều gì đó thực sự sống, không chỉ là dục.
Nàng chạm vào ta không phải để thống trị, cũng không phải để nhấn chìm ta.
Mà như thể nàng đang bấu víu vào ta để không bị chính mình nuốt chửng.
Nàng rên rỉ tên ta. Không phải một tiếng gọi chủ động, mà là một lời thú nhận yếu ớt, buộc ta không thể quay lưng.
Ta cảm thấy mình là người duy nhất nàng cho phép nhìn thấy phần người phía sau lớp vỏ thép.
Và ta đầu hàng.
Giữa những khoái cảm đầy tội lỗi, ta nhận ra..
Nàng không phải là ả đàn bà năm xưa.
Và ta.. cũng không còn là con rối biết vâng lời.
Đêm đó, ta thuộc về nàng. Không phải như một nô lệ.
Mà như một người đàn ông yếu đuối, trần truồng, và yêu bằng tất cả những gì còn sót lại sau địa ngục trần gian.
......
Khi ta nằm đè trên thân thể nóng bừng ấy, nghe nhịp tim nàng đập hỗn loạn dưới lồng ngực mình, ta không mong đợi gì ngoài hơi thở. Những hơi thở rối loạn, lạc lõng, mang mùi của khao khát và tội lỗi.
Mỗi lần ta tiến vào nàng, là mỗi lần ranh giới giữa đúng và sai mờ nhòe đi trong mắt ta.
Rồi bất ngờ, nàng thì thầm. Rất khẽ. Như một tiếng động trượt ra từ vô thức.
" Ta yêu ngươi.. "
Ta khựng lại.
Câu nói đó không được phép tồn tại ở nơi này. Không trong căn phòng này. Không trong đêm này. Không trong thế giới nơi nàng là công chúa được hứa hôn, còn ta là kẻ từng bị buộc cổ bằng xích sắt.
Và có lẽ... Nàng cũng nhận ra mình đã nói gì.
Nàng im lặng. Không giải thích. Không lặp lại. Chỉ cắn chặt môi đến bật máu, như thể đang trừng phạt chính mình vì để lộ ra điều không nên có.
Còn ta, ta không nói gì. Ta tiếp tục.
Không phải vì ta ích kỷ, cũng không vì ta coi nhẹ lời đó.
Mà vì ta sợ.
Ta sợ rằng nếu ta dừng lại, nếu ta nhìn vào mắt nàng lúc ấy, ta sẽ không còn giữ nổi mình nữa. Ta sẽ tin.
Ta sẽ tin rằng nàng thực sự yêu ta. Một niềm tin điên rồ, nguy hiểm hơn cả mọi đòn roi hay gông xiềng ta từng chịu.
Câu nói ấy nhỏ bé, run rẩy, tưởng chừng như bị nuốt chửng trong tiếng thở gấp lại trở thành thứ âm thanh ám ảnh ta mãi về sau.
" Ta yêu ngươi... "
Câu nói ấy, đã kết liễu ta. Trước cả khi lưỡi kiếm nào có thể làm được.
__________________
Năm Marie tròn hai mươi hai tuổi, đất nước lần nữa rơi vào khói lửa. Lúc ấy, hai người anh của nàng đang tranh quyền nhiếp chính sau cái chết đột ngột của Hoàng đế. Triều đình chia năm xẻ bảy, kẻ trung thành, người phản bội. Trong lúc loạn lạc ấy, Marie không chọn đứng sau màn trướng như bao công chúa khác, nàng cầm kiếm, mặc giáp, trực tiếp ra trận.
Ta đi cùng nàng như một cái bóng.
Ta từng nghĩ mình quen với mùi máu, với tiếng thét xé họng và những cái xác không đầu. Nhưng ta chưa từng thấy Marie trong hình dạng ấy, đôi mắt đỏ ngầu, tay run bần bật trên chuôi kiếm, nhưng miệng lại nở nụ cười mơ hồ. Nàng đẹp, như một vì tinh tú rơi xuống sa trường. Và cũng nguy hiểm như một cơn lũ, cuốn mọi thứ khỏi mặt đất.
Thắng trận.
Chiến thắng ấy ghi danh Marie vào sử sách, nhưng chính ngày hôm đó, nàng mang về một thứ sẽ hủy hoại tất cả: Lucien.
Hắn là hoàng tử nước địch, một kẻ nên bị trói gô ra pháp trường. Nhưng Marie không giết hắn. Nàng giữ hắn lại, lấy lý do " Giữ con tin để thương lượng ". Nhưng ta không mù.
Ta nhìn thấy sự mềm mại trong ánh mắt nàng khi nhìn hắn, sự lạc nhịp nơi giọng nói mỗi khi gọi tên hắn. Không còn là ánh mắt công lý ngày xưa mà là một thứ gì khác. Dịu dàng. Nồng nhiệt. Và đầy say đắm.
Kể từ ngày đó, ta biết... vị trí của ta bắt đầu lung lay.
Nàng không còn nói với ta như trước, không còn cần ta bên cạnh mỗi đêm. Dù ta vẫn ở đó, đứng sau lưng nàng, lặng lẽ như mọi khi. Nhưng nàng đã nhìn về phía khác.
Từng là người duy nhất nàng thì thầm bên gối, là kẻ nàng chọn trong bóng tối cấm kỵ. Nhưng giờ... ánh sáng nơi nàng chiếu về một gương mặt khác.
Lucien.
Người mà nàng đáng lẽ phải căm ghét.
Người mà nàng đã tha mạng.
Người mà nàng từng bước đem về hoàng cung như một món quà chiến thắng... nhưng thật ra là như một người tình được chọn.
.............
Marie không sa đọa trong một đêm. Không có khoảnh khắc bùng nổ, không có tiếng sấm nào báo trước cơn giông.
Chỉ là từng chút một từng ánh nhìn mê man của nàng về phía Lucien, từng lần nàng ra lệnh xử trảm một kẻ phản đối mình, từng ly rượu đỏ trên tay nàng không còn là để chúc mừng mà để quên đi điều gì đó.
Ta đứng phía sau, im lặng, không hỏi, không nói. Ta không được phép.
Nàng không còn là cô gái nhỏ năm xưa từng cúi xuống mua ta trong đám đông nhớp nháp đó nữa. Không còn là người nhìn ta với đôi mắt của kẻ biết ơn số phận vì đã tìm thấy một kỵ sĩ trung thành.
Nàng giờ là nữ vương.
Và ta chỉ là chiếc bóng phản chiếu mọi sai lầm của nàng.
Ta nhìn thấy những bữa yến tiệc trở nên dài lê thê trong âm nhạc và rượu. Ta nhìn thấy Marie khoác lên người những chiếc váy lộng lẫy đến ngạt thở, nhưng chẳng còn ánh sáng trong ánh mắt nàng. Ta nhìn thấy những quyết định điên cuồng, những cuộc hành hình chóng vánh, những cái chết được hợp thức hóa dưới danh nghĩa của "thống nhất".
Lucien lúc nào cũng bên cạnh nàng, như một mảng màu tăm tối nhưng quyến rũ. Nàng tự tay đặt ngai vàng vào tay mình, tự tay cắt cổ những người thân ruột thịt, và tự tay trao trái tim cho một kẻ địch xưa.
Và trong từng khoảnh khắc ấy, ta vẫn ở đó.
Ta không giận dữ. Không oán trách.
Bởi vì sâu thẳm trong tim mình, ta nhận ra Marie khi ấy, chính là ta trong quá khứ.
Một kẻ từng bán linh hồn để được yêu.
Một kẻ từng nhìn vào dục vọng và tưởng nhầm đó là cứu rỗi.
Nàng đã đánh mất mình trong ánh mắt của Lucien, như ta từng đánh mất mình trong ánh mắt của Eva.
Và vì ta nhận ra điều đó.
Nên ta không rời bỏ nàng.
Ta trung thành, cho đến tận cùng.
Ngay cả khi mọi thứ đang mục ruỗng.
Ngay cả khi ta biết, người ta yêu đang biến mất.
.......
Sự sụp đổ không vang dội. Nó không giống một vương triều sụp đổ trong tiếng kèn và lửa. Nó là thứ gì đó thầm lặng hơn, rỉ máu từ bên trong, thối rữa từng chút một dưới lớp nhung gấm và vàng son.
Ta bắt đầu thấy những xác người bị kéo lê dưới chân thành. Là dân. Là lính. Là những kẻ từng hô vang tên của Marie, giờ lặng câm trong hố chôn tập thể. Ta nghe những tiếng rên rỉ trong đêm, tiếng người mẹ ôm xác con, tiếng các lão già nguyền rủa hoàng quyền như quỷ dữ. Và trên ngai vàng, nàng vẫn ngồi đó, sống nhưng không còn là Marie.
Lucien trở thành cái bóng quấn lấy nàng, thì thầm vào tai những điều mà nàng không thể nghe rõ. Hắn nhìn ta, đôi mắt đen như vực sâu, đầy tự mãn như thể hắn đã chiến thắng trong một cuộc chơi mà ta chưa từng được mời tham gia. Nàng ấy tin hắn, say mê hắn, bảo vệ hắn như một đức tin. Nàng không nhìn thấy lưỡi rắn trong giọng nói hắn. Hoặc giả, nàng biết nhưng không quan tâm.
Ta bắt đầu không nhận ra bản thân.
Ta lau máu khỏi thanh kiếm của mình mà không nhớ mình vừa giết ai.
Ta bảo vệ một ngai vàng mà ta không còn tôn kính.
Ta đứng giữa hoàng cung như một cái xác biết thở, sống vì nàng, không hơn.
________________
Căn phòng ấy... vẫn thơm mùi trầm như thuở trước. Những bức màn lụa trắng nhẹ nhàng lay động theo gió đêm, phảng phất như linh hồn của những ký ức không bao giờ quay lại.
Nơi đây, nàng từng ôm ra trong cơn khát khao, từng gọi tên ta bằng giọng run rẩy đầy dục vọng xen lẫn yêu thương. Nơi nàng, giữa hơi thở rối loạn, đã nói rằng nàng yêu ta một lời thú nhận không nên có, nhưng lại là điều duy nhất ta còn níu lấy cho đến tận bây giờ.
Giờ đây, Marie ngồi nơi mép giường, mái tóc xõa dài, chiếc vương miện đặt lệch trên đầu. Đôi mắt từng ngời sáng lẽ phải giờ ánh lên sự hỗn loạn, say mê, và độc đoán. Nàng vừa cười, vừa khẽ lật những trang báo cáo xử tử mới. Trong bóng tối, đường viền cơ thể nàng hòa vào ánh nến, như một vị thần sa ngã không biết mình đã không còn được tôn thờ.
" Ngươi đến muộn, Albus. "
Marie khẽ nói, không ngoái lại.
" Ta đã xử lý xong hết bọn phản loạn. Chỉ còn lại vài kẻ cứng đầu. Ngươi sẽ giúp ta, phải không?. "
Ta bước vào, tiếng ủng vang nhẹ trên nền đá cẩm thạch.
Ta không trả lời.
Ta nhìn tấm lưng nàng, nơi ta đã từng đặt môi xuống với niềm tin ngu ngốc rằng chỉ cần ta ở bên, nàng sẽ được cứu.
Ta nhìn đôi vai từng run rẩy dưới thân thể ta giờ đầy quyền lực, tàn nhẫn, và lạnh như thép.
Ta thì thầm tên nàng.
" Marie. "
Nàng quay lại, mỉm cười. Nụ cười dịu dàng như cũ, nhưng trong mắt không còn ai ở đó.
" Ngươi vẫn luôn bên ta, Albus. "
Nàng nói, bước đến, đặt tay lên ngực ta, đúng nơi trái tim không còn biết mình đập vì điều gì.
" Ngươi là của ta, mãi mãi."
Ta gật đầu.
" Phải. "
Ta đáp, giọng vỡ ra trong cổ họng.
" Vì thế.. "
Thanh gươm xuyên qua ngực nàng nhẹ như gió.
Không tiếng hét. Không lời oán hận. Chỉ là cặp mắt ấy mở to, ngỡ ngàng.. và có gì đó như.. tha thứ.
Nàng ngã vào ta, như bao lần trước.
Máu nhuộm tay ta, thấm ướt áo ta, nhưng không nóng. Không một chút.
Ta giữ nàng lại thật chặt, như sợ nàng sẽ tan biến trong không khí.
Môi nàng mấp máy, không thành lời.
Ta biết nàng định nói gì.
Ta đặt môi mình lên trán nàng, thì thầm.
" Giá như ta đủ dũng cảm sớm hơn. "
Ta đặt nàng lên giường nơi cả hai từng thuộc về nhau, theo một cách không bao giờ được phép.
Khoảnh khắc đó đến không trong tiếng sấm hay ánh chớp.. mà trong sự im lặng đáng sợ của đêm sau khi Marie chết.
Ta nhìn xuống thi thể nàng, máu vẫn còn ấm trên tay, và lần đầu tiên trong hàng ngàn năm sống lặng lẽ như một cái bóng. Ta cảm nhận được bản thân ta khóc. Nước mắt rơi lã chã xuống hai bên má. Nhưng ta vẫn đứng lặng ở đó rất lâu.
Không phải vì ta đã giết nàng.
Mà vì ta cuối cùng cũng hiểu.
Ta nhớ lại ánh mắt của Chúa ngày ấy lúc Ngài đuổi ta khỏi Thiên Đàng, không một lời trách móc, không một giọt giận dữ.
Chỉ là nỗi buồn. Nỗi buồn của một Đấng Sáng Tạo khi thấy tạo vật của mình đi lệch khỏi con đường ánh sáng.
Ta đã không hiểu.
Ta từng nghĩ Ngài thiên vị. Rằng Ngài yêu ta, nhưng rồi lại để ta rơi.
Ta tin mình là người được chọn, được sinh ra từ xương ngón tay của bàn tay phải Chúa, mang trí tuệ, lòng trung thành, sự học hỏi...
Vậy mà ta lại trở thành con rắn, vì muốn được yêu.
Ta dụ dỗ Eva vì ta ghen với Adam.
Ta phản bội Chúa vì tin rằng tình yêu xứng đáng để đánh đổi ánh sáng.
Ta đi theo Lucifer không phải vì lý tưởng, mà vì sự ích kỷ của chính ta.
Và đến Marie.. ta lại phạm cùng một sai lầm.
Ta yêu nàng không phải vì nàng công chúa. Mà vì ta muốn được là thứ duy nhất nàng ấy cần.
Ta không bảo vệ Marie khỏi bóng tối, ta chỉ đi theo nàng, bất chấp mọi điều.
Ta gọi đó là trung thành.
Nhưng thật ra, đó là ích kỷ.
Ta đã để nàng sa ngã.. chỉ để mình còn được ở lại bên nàng.
Chúa đã nhìn thấy điều đó từ đầu.
Và Ngài im lặng.
Ngài để ta đi, vì Ngài biết... Ta sẽ không nghe, cho đến khi chính tay ta phá hủy điều ta yêu nhất..
Khi hiểu ra, ta không còn cảm thấy giận nữa.
Chỉ còn một thứ duy nhất..
Muộn màng.
Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, không còn chờ đợi sự tha thứ.
Chỉ là... nếu được một lần nữa, ta ước mình đã nói "Đủ rồi ", khi nàng còn có thể được cứu.
............
Không có mưa.
Trời đêm đó khô hanh đến kỳ lạ, như thể cả đất trời cũng ngừng thở để chờ điều gì đó xảy ra. Không một làn gió lướt qua khung cửa sổ mở hé. Ánh trăng lạnh lẽo hắt qua rèm, rải một vệt sáng bạc lên tấm ga giường trắng muốt.
Ta ngồi ở mép giường. Tay vẫn còn nắm chuôi kiếm thứ kiếm mỏng và sắc mà ta luôn giấu trong lớp áo, như một phần cơ thể. Máu trên lưỡi kiếm đã bắt đầu đông lại, kéo thành những đường đen sẫm bám trên thép. Một vệt máu chảy từ tay cậu, nhưng cậu không để ý. Cũng chẳng còn cảm giác gì.
Marie đang nằm đó. Cơ thể nàng vẫn còn ấm. Mái tóc sẫm uốn lượn như nhung trải khắp gối. Đôi mắt nhắm nghiền. Đôi môi hơi hé ra như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Nàng trông không giống người chết.
Mà giống như đang mơ.
Giấc mơ không có hồi kết. Không có Otis. Không có ngai vàng. Không có tiếng kèn chiến trận, không có máu loang khắp chân váy. Chỉ là nàng trần trụi, yên bình, và được giữ lại đúng khoảnh khắc đẹp nhất.
Cánh cửa sau lưng mở ra. Không tiếng động, không vội vã.
Ta không quay đầu. Chỉ là một hơi thở thay đổi, một bóng người phản chiếu qua thanh kiếm rơi xuống nền đá.
Lucien.
Ta nghe rõ tiếng bước chân sững lại. Nghe thấy hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực hắn. Nghe tiếng lưỡi hắn khẽ nghiến lại sau răng. Và rồi.. im lặng.
Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên.
" Ngươi làm gì vậy?. "
Giọng Lucien, cuối cùng cũng cất lên. Nhưng nó không giận dữ như ta từng nghĩ. Mà là.. tan vỡ.
Hắn bước nhanh đến, quỳ rạp xuống bên cạnh giường.
Đôi tay run rẩy mà đưa lên chạm vào gương mặt của Marie. Nàng trông thật yên bình, như một người mệt mỏi đang chìm vào giấc ngủ say.
Ta khẽ quay đầu lại, ánh mắt vẫn mờ như tro nguội.
" Công chúa đã mệt rồi. "
Ta nói.
" Ta chỉ đưa người rời khỏi những điều mà ngươi đã trói buộc. "
Hắn nhìn Marie. Như thể hắn đang cố tìm kiếm một cái cử động một hơi thở, một giật nhẹ ở mí mắt. Nhưng không có gì. Chỉ có một thi thể xinh đẹp, yên tĩnh như tượng đá.
Ta đứng dậy, đặt thanh kiếm xuống bên giường. Tay ta vẫn dính máu. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, ta mới nhận ra.. nó ấm. Máu của Marie vẫn còn ấm...
Ta bước qua Lucien. Không xin lỗi. Không giải thích.
Bởi vì có những tội lỗi.. không cần được tha thứ. Chỉ cần gánh chịu.
Và phía sau ta, là xác của người con gái từng gọi ta là " người yêu " trong một khoảnh khắc mơ hồ, cấm kỵ, và vĩnh viễn không thể lặp lại.
........
Ta không rời khỏi cung điện ngay trong đêm đó.
Ta lang thang giữa hành lang trống trải, từng bước chân như dội lại tiếng thở dài của những linh hồn đã khuất. Bức tượng thánh lặng lẽ dõi theo, đôi mắt đá vô hồn soi rọi từng vệt máu khô vương trên gót giày ta.
Trước khi trời sáng, ta quay trở lại căn phòng ấy một lần cuối.
Marie vẫn nằm yên. Mọi thứ không thay đổi. Không một ai động vào nàng. Lucien đã rời đi, không rõ vì tức giận, căm hận hay vì đau đớn quá đến mức không thể ở lại. Nhưng ta biết, họ đều đã chết theo cách riêng của từng người.
Ta ngồi xuống mép giường, nơi từng mây mưa, nơi từng có tiếng cười rơi giữa đêm khuya. Những vết xước, những dấu tay để lại trên tấm ga giường như vết tích cuối cùng của một tình yêu không bao giờ được phép tồn tại.
Ta vuốt nhẹ mái tóc nàng, cẩn thận như lần đầu chạm vào thiên thần.
Rồi rút ra con dao nhỏ. Một lưỡi dao sắc, ngắn và quen thuộc từng là vật ta giấu kỹ để phòng thân khi còn là nô lệ, từng đâm vào cổ kẻ thù ở nơi chiến trường để bảo vệ nàng.
Ta không cầu xin tha thứ. Không nghĩ đến Chúa. Cũng không còn nhớ nổi gương mặt của Ngài.
Chỉ có một điều cuối cùng ta thì thầm như một lời thú nhận, lời di chúc, hay chỉ là hơi thở sau cùng.
" Con đã đi quá xa khỏi nơi Ngài đặt con xuống. Nhưng con vẫn nhớ lúc Ngài chạm lên trán con, gọi tên con trước Lucifer.. "
Rồi ta nghiêng người, đặt nụ hôn lên trán nàng.
" Xin lỗi, vì người đã yêu tôi. "
Lưỡi dao rạch ngang động mạch cổ. Không một tiếng thét.
Chỉ có tiếng máu chảy như tiếng đồng hồ cạn giờ.
Và rồi, bình minh lên.
Ánh sáng đầu tiên của ngày mới chiếu vào căn phòng.
Hai thân xác nằm đó, kẻ giết người và người bị giết.
Nhưng không ai còn thấy tội lỗi. Không ai còn có thể yêu.
Chỉ có sự kết thúc.
Đẹp đẽ như một cấm kỵ cuối cùng được hoàn thành.
________________
Ta chết cùng nàng vào đêm hôm đó. Máu loang ướt tay, nhưng trái tim ta thì trống rỗng như thể nó chưa từng tồn tại để biết đau là gì.
Nhưng ta không tan biến.
Ta tỉnh lại trong một hình hài khác. Không ánh sáng, không Thiên đường, không Địa ngục chỉ là một kiếp sống mới, câm lặng như một lời nguyền chưa được gọi tên.
Nàng cũng ở đó.
Đẹp đẽ, sống động, với đôi mắt trong veo như thuở đầu ta gặp nàng giữa chợ nô lệ năm xưa. Nhưng không còn nhớ ta. Không còn biết gì về máu, về đêm, về lời thú nhận trong vô thức trên giường trắng năm nào.
Nàng yêu một kẻ khác.
Ta biết hắn chính là Lucien.
Một kẻ ôn hòa, lịch thiệp, biết nói những lời mà ta chưa bao giờ học để nói. Hắn làm nàng cười, nắm tay nàng đi qua từng mùa hoa nở điều mà ta chưa từng làm, bởi ta chỉ biết đứng sau lưng nàng, với kiếm trong tay và những vết máu chưa bao giờ kịp khô.
Ta dõi theo họ.
Luôn đứng sau bức tường, sau hàng cây, sau mọi khoảng cách mà chỉ ta thấy được.
Rồi ta thấy tình yêu cũng giết chết hắn. Hệt như nó đã giết chết nàng, và ta, ở kiếp trước.
Lucien chết vì nàng. Và khi nàng ôm lấy xác hắn, đôi mắt nàng lại ánh lên sự tuyệt vọng mà ta từng thấy khi nàng khóc trước mặt ta mà không biết rằng chính ta cũng đang khóc.
Họ lại tái sinh.
Và ta lại theo.
Kiếp này đến kiếp khác, nàng luôn có hắn.
Còn ta luôn ở bên ngoài cánh cửa, như chiếc bóng không tên.
Không ai gọi, không ai cần. Nhưng ta không rời đi. Ta chưa từng rời đi.
Ta không ghen.
Không giận.
Ta chỉ.. mỏi mệt và trống rỗng.
Ta từng nghĩ rằng mình được sinh ra từ xương ngón tay phải của Chúa là để hiểu được cái đẹp, cái thiện.
Nhưng có lẽ, ta chỉ là phần thừa thứ còn sót lại sau khi Ngài tạo ra tình yêu đầu tiên.
Thứ tình yêu không được phép tồn tại.
Nhưng vẫn luôn chờ để được tái hiện trong hình hài đẫm máu, hoặc trong một cái chết êm đềm.
Và nếu ngày nào đó, nàng quay đầu lại và gọi tên ta..
Ta sẽ mỉm cười, và chết thêm một lần nữa.
Cho nàng.
Như ta đã từng.
___________________
" Giá như nàng chưa từng nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng ấy.. ta đã không lạc lối suốt bao kiếp người."
Nơi tình yêu bắt đầu cũng là nơi mà mọi thứ sụp đổ.
Giống như bây giờ, Jena à.
___________________
End.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro