Chương 2
A"..."A"... Đỗ Vân Hạo bịt chặt đôi tai đứng ở cửa phòng bếp nhìn ra ngoài xem thấy có hai phụ nữ ở cửa chính la hét điên khùng.
"Câm miệng! Cậu la hét cái gì?" Viên Linh đầu tiên khôi phục lại bình tĩnh, tức giận hỏi.
"Cậu tới thăm tớ!" Ti Ti vẫn còn đang kích động: "Làm thế nào mà cậu biết tớ rất nhớ cậu?"
"Cậu thấy tớ như thấy quỷ, hét toáng một phen, xem như đáng giá? Thiệt thòi tiểu thư ta từ xa bay đến tạo bất ngờ cho hai mẹ con cậu, còn chưa có vào cửa thiếu chút nữa bị cậu hù chết!" Viên Linh nói xong đem hành lý ném cho Ti Ti, thản nhiên bước vào nhà.
"Cậu không có gọi tớ?" Ti Ti kéo hành lý nói lầm bầm.
"Tớ bị cậu doạ cho sợ nha, tớ đâu có bà tám giống như cậu?" Viên Linh vừa vào cửa liền ngó trái ngó phải.
"Bảo bối của tớ đâu?" Đỗ Vân Hạo từ phòng bếp thò đầu ra: "Con ở trong này, dì Linh. Dì nghỉ ngơi một chút, rồi ăn cơm." Nói xong thụt đầu trở vô.
"Huh?" Viên Linh sững sờ nhìn vào phòng bếp, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Ti Ti, cảm thấy chột dạ Ti Ti rủ đầu xuống, hai hàng lông mày của cô càng giương cao, mắt nhíu lại, cùng lúc tóm lấy vạt áo Ti Ti.
"Cậu dám ngược đãi con nuôi tớ?!"
"Không thể trách tớ à!" Ti Ti uất ức kêu lên: "Tớ không có thời gian!"
"Không có thời gian?" Viên Linh không tin liếc nhìn cô. "Đương nhiên, cậu phải bận rộn thôi!"
"Không có!" Ti Ti cố gắng thoát ra, liếc mắt ngó đống bài tập về nhà đang bày đầy bàn: "Tớ bận rộn với đống kia, hơn nữa..."Cô lên án trừng mắt với Viên Linh: "Những thứ này đều do mấy người gây ra!"
"Chúng ta?" Viên Linh kinh ngạc buông Ti Ti ra, lật qua lật lại những quyển bài tập trên bàn: "Đây là cái gì... Này, không phải bài tập toán của học sinh tiểu học sao? Còn cái này, báo cáo nghiên cứu thực vật nhiệt đới?" Cô hoang mang nhướng cao hai hàng lông mày.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì xảy ra?" Ti Ti lẩm bẩm nhớ lại, bơ phờ ngồi xuống: "Đưa tớ vào Seth làm việc chính là thảm hoạ!" Cô tả oán nói.
Viên Linh theo sát bên người cô ngồi xuống: "Nói đi."
"Aiz!" Không nói tiếng nào lại thở dài, Ti Ti ai oán liếc mắt ngó cô: "Cậu cũng không biết, nghe nói trong công ty vị trí của tớ là trợ lý, nhưng thực tế lại không phải, tớ chính là đi làm từ thiện, làm người hầu cho cả công ty."
Ti Ti rất không hứng thú bắt đầu đếm tội lỗi của công ty: "Tiếp điện thoại, photo tài liệu, đưa gửi văn kiện, pha cà phê, mua điểm tâm, những thứ này tớ đã không nói tiếng nào, đều làm hết. Nhưng có một số người rất quá đáng, tặng hoa cho bạn gái, đóng tiền điện ở nhà, ngày nghỉ còn muốn tớ làm bảo mẫu miễn phí, mua quà sinh nhật cho vợ, đem xe đi sửa, đưa trẻ con đi khám bệnh..."
Ti Ti cực kỳ hài lòng nhìn Viên Linh cằm thiếu điều muốn đụng đến ngực: "Cậu biết về Seth bao nhiêu? Cậu có biết tổng số người làm việc cho công ty? Cậu có biết một ngày tớ nhận được bao nhiêu đơn đặt hàng? Còn có, mẹ vợ đại nhân muốn tổng vệ sinh liền tìm tớ, máy giặt hỏng thản nhiên bảo tớ đem quần áo đi giặt, rồi phải đi làm gia sư cho con của họ nữa..."
"Ngừng! Stop! Tớ hiểu được, không cần nói thêm nữa. Tớ chỉ biết cậu là siêu nhân thôi!" Viên Linh trêu chọc nói, mắt thấy hai mắt Ti Ti như có lửa, cô vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng: "Được rồi, được rồi, sorry, hay nói giỡn, việc làm ngày mai chính là liên lạc với cha tớ sắp xếp cho mi đến làm ở chi nhánh công ty ông ấy, OK?"
"Không được!" Đứng ở cửa phòng bếp nghe xong một hồi lâu, Đỗ Vân Hạo lập tức phủ quyết.
Viên Linh nhíu mày: "Này, nhóc con, đây là con không đúng đó, con thật sự trơ mắt nhìn mẹ con mệt mỏi suy sụp phải không?"
"Đương nhiên không phải. Mẹ có thể trực tiếp lên cấp trên khiếu nại!"
"Khiếu nại?" Ti Ti nhịn không được kêu lên: "Con biết, ngày hôm qua mẹ phải đưa con của ai đi khám bệnh không? Phó tổng quản lý. Mẹ còn có thể đi chỗ nào khiếu nại?"
Đỗ Vân Hạo khóe môi nhếch lên nụ cười ranh mãnh: "Mẹ ơi, còn có Chủ tịch chứ sao. Con đề nghị mẹ đi tìm Chủ tịch, nhất định sẽ có kết quả ngoài ý muốn."
"Gặp Chủ tịch!" Viên Linh khinh thường xì một tiếng:"Con cho rằng Chủ tịch Seth nói gặp có thể gặp sao? Khẳng định còn chưa có thấy mặt đã bị đá ra khỏi cửa."
"Này, không tốt sao, chỉ có cách này mới có thể thoát ly khổ ải!"
Ừ, không sai! Ti Ti lặng lẽ gật đầu, thành công sẽ có lợi không ít, không thành công có thể đúng lúc bỏ đi, thuận tiện mắng tên Chủ tịch hỗn đản kia một trận cho hả giận. Oa! Thật sự là quá hoàn hảo.
"Quên đi! Cậu hoàn toàn không thể gặp được." Không phải cô xem nhẹ Ti Ti, mà người thấy qua Chủ tịch Seth căn bản chưa tới vài người, người thần bí như vậy, không phải một Ti Ti nho nhỏ có thể gặp.
"Phải không? Tớ ở Seth làm nô lệ gần bốn tháng, thành tựu lớn nhất chính là không có một tầng lầu nào của công ty mà tớ chưa đi qua, cho nên nha, hắc hắc hắc, Chủ tịch ngài chờ xem, nếu cấp dưới của ngài không thu lại lời nói đối với ta... hừ hừ, Đỗ Ti Ti ta muốn chỉ vào cái mũi của ngài nổi đoá rồi!"
Đỗ Vân Hạo bên môi ý cười càng sâu dày đặc. Mẹ ngốc này, không nhất thiết phải bùng nổ như thế, nó chậm rãi đi thong thả vào phòng bếp, kế hoạch tiếp theo các bước phải tiến hành ra sao rồi.
"Cậu không phải đang họp sao?" Joel nhìn Davy đi vào văn phòng mình, không kiên nhẫn hỏi. Davy thờ ơ ngồi ở trước bàn làm việc.
"Hình như là vậy."
"Vậy cậu chạy tới đây làm gì?"Joel giận dữ mắng mỏ.
"Đương nhiên là chuyền đạt ý chỉ của mẫu thân đại nhân chứ sao," Davy vui sướng khi thấy anh mình gặp hoạ, Joel hết cách đi đến quầy bar.
"Thuận tiện lấy cho em một ly."
"Lần này lại là đại sự gì?" Joel cầm rượu, tựa ở quầy bar trào phúng.
"Mẹ phân phó em nhất định phải..." Davy dừng lại, bất thình lình đường dây nóng của điện thoại vang lên, Davy thuận tay nhấc lấy.
"Văn phòng Chủ tịch." Đầu dây bên kia một mảnh trầm mặc. Davy hồ nghi nhìn điện thoại một chút, hỏng rồi sao? Sau đó áp vào tai nghe lại: "Xin chào?"
"Xin hỏi chú là ai?" Là âm thanh của một cậu bé.
"Nhóc, cháu gọi nhầm số rồi..."Lời còn chưa nói hết, điện thoại trong tay Davy đã bị cướp đi.
"Chào nhóc! Là cháu sao? Tại sao lâu như thế mới gọi điện cho chú? Cháu muốn đến văn phòng chú bây giờ?" Joel chờ mong hỏi. Chỉ mới gặp qua cậu bé có vài lần thôi, vì cái gì hắn không khống chế được tình cảm của mình? Thật là khiến người trăm mối vẫn không có cách giải, chẳng lẽ đây là duyên phận mà người Trung Quốc gọi sao?
"Ha! Chú có vẻ rất vui khi nghe giọng của cháu." Cậu bé vui vẻ cười.
"Đúng vậy! Cháu muốn gặp chú sao?"
"Văn phòng của chú hình như còn có người?"
"Là người không quan trọng, chú tức khắc có thể đuổi đi." Joel ra hiệu với Davy, bảo cậu ta ra ngoài, Davy ung dung lắc đầu.
"Cháu đói bụng, cháu chờ chú ở cửa hàng MacDonald lần trước chúng ta đến."
"OK, chú tới ngay." Joel kẹp điện thoại dưới cằm, hai tay đã bắt đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn.
"Bye bye!"
"Bye!" Buông điện thoại ra, cầm lấy áo khoác, Joel đi ra ngoài.
"Cậu nếu đã không muốn đi, trên bàn có một ít văn kiện anh giao cho cậu."
"Cái gì?! Này..." Davy bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của Joel đi xa. Đến khi Joel có mặt ở MacDonald thì thấy cậu bé đang chuẩn bị ăn.
Joel nhìn chằm chằm hamburger, khoai tây chiên, gà rán cùng cola để ngập bàn: "LạyChúa! Cháu ăn hết mấy thứ này sao?" Lắp đầy cái bàn, đại khái đủ cho bốn người ăn.
Cậu bé nghiêng đầu liếc anh: "Đương nhiên là cháu ăn không hết, chú phải ăn tiếp cháu!"
"Không thể nào, nhiều quá sao chú có thể ăn hết?" Joel cởi áo khoác vắt lên trên lưng ghế, xăn tay áo sơ mi lên bắt đầu tấn công đồ ăn trước mắt, theo thói quen hai mắt lại đảo một vòng khuôn mặt của thằng bé.
"Sao cháu luôn đeo khẩu trang?" Cậu bé nhún vai nhìn không chớp mắt vào Joel đang ăn: "Nếu cháu hỏi chú một ít chuyện riêng tư, chú sẽ trả lời cháu thành thật? Hơn nữa cháu hi vọng chú đừng hỏi cháu là vì sao muốn biết."
Joel kinh ngạc nhìn cậu bé, tiệnđà nói: "Nếu như cháu muốn như thế, tốt."
Cậu bé hài lòng nhìn Joel mở ra cái hamburger thứ hai, chính mình một hơi uống hết ly cola: "Chú vì sao chưa kết hôn?"
"Chú không có ý định kết hôn."Câu trả lời làm cậu bé không khỏi nhướng mày.
"Vì sao?"
Joel nhún vai lãnh đạm: "Vì không có đối tượng ở bên mình cả đời."
"Chưa từng có qua sao?"
Joel đột nhiên ngừng ăn, thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nhìn cậu bé, ánh mắt lại dần dần trở nên thâm thúy và mông lung, tựa hồ không tự chủ được cả người rớt vào dòng xoáy. Thần sắc phức tạp trên mặt hắn không ngừng thay đổi; tình cảm mãnh liệt yêu say đắm, ngọt ngào hạnh phúc, thống khổ đau thương, phẫn hận không cam lòng, u buồn ảm đạm.
Cậu bé không thúc giục Joel, chỉ khuấy động cọng khoai tây, yên tĩnh chờ đợi.
Thật lâu sau, Joel mới nói nhỏ: "Mười năm trước chú đã từng yêu một cô gái, là một người rất đáng yêu, đó là lần duy nhất chú có ý nghĩ muốn kết hôn."
"Sao chú không cưới cô ấy?"
"Cô ấy đi rồi." Joel trả lời khónén đau thương.
"Tại sao?"
Joel than nhẹ: "Thành thật mà nói, chú cũng muốn biết lý do. Cô ấy không cho chú biết nguyên nhân, âm thầm lặng lẽ ra đi không lời từ biệt"
"Chẳng lẽ chú không có đi tìm cô ấy sao?"
Joel cười khổ: "Làm sao tìm được? Những gì chú biết chỉ là một cái tên giả. Chú yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại đi lừa gạt chú!"
"Vâng, cô ấy rất xấu tính đúng không?" Cậu bé len lén dò xét Joel: "Từ đầu đến cuối là một kẻ đại lừa gạt!"
Theo bản năng Joel muốn mở miệng tranh luận, nhưng không biết phải nói gì, chỉ có thể buông nhẹ một tiếng thở dài.
"Chú có hận không?" Cậu béhỏi tiếp.
"Hận ư?" Joel tự vấn lòng:"Không, cô ấy không phải là loại phụ nữ khiến người khác ghét, cô ấy là... Không, chú không hận cô ấy, chưa bao giờ hận, chú chỉ hy vọng có thể hiểu rõ một điều, cô ấy tại sao phải đối xử với chú như vậy?"
"Phụ nữ ngốc!" Cậu bé lầu bầu, "Câu hỏi tiếp theo rất quan trọng, rất, rất quan trọng, chú phải suy nghĩ kỹ càng để trả lời." Thằng nhóc hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi: "Chú còn yêu cô ấy?"
Joel ngước mắt nhìn cậu bé mộthồi lâu: "Chú nghĩ chú cần một ly rượu." Joel lẩm bẩm một mình.
"Cháu biết!" Cậu bé cười đưacho Joel một ly cola: "Uống nhiều rượu không tốt cho sức khoẻ, uống coca nha!"
"Sao cháu phải hỏi chú câu đó..."
Cậu bé xoay mình giương cao hai hàng lông mày, Joel im lặng, tiện tay cầm lấy ly coca uống một ngụm, lập tức nhíu mày, đây là thức uống gì? Joel khó chịu đem cái ly để ra xa rồi mới thở dài một hơi.
"Rất muốn quên cô ấy, nhưng vẫn không làm được. Thậm chí chú đã cố gắng thay thế cô ấy bằng những phụ nữ khác, thế nhưng, cô ấy vẫn cố thủ trong tâm trí của chú không chịu rời đi. Thật không thể ngờ tới, ở đỉnh cao của sự nghiệp, dĩ nhiên là chú đã nghĩ rất nhiều biện pháp đem cô ấy trục xuất ra khỏi đầu chú, kết quả là... Điều này thật sự rất buồn cười, bao nhiêu phụ nữ mơ ước chú, nhưng chú lại để cho một người phụ nữ lừa dối mình kiểm soát cuộc sống của chú, chặt không đứt, cô ấy cứ quấn lấy tâm của chú..."
Hắn dừng lại, rồi sau đó gầm nhẹ: "Đáng ghét! Chú thật sự rất cần một ly rượu." Joel khép nhẹ hai mắt, trãi qua một lúc mới miễn cưỡng áp chế nỗi thống khổ bi thương đang dâng lên trong lòng mình.
"Chú hiểu rằng, chú vĩnh viễn cũng không thể dứt bỏ tình yêu của chú dành cho cô ấy, không cách nào đoạn tuyệt nỗi nhớ mong tha thiết với cô ấy, bóng dáng cô ấy như hình với bóng cả đời đi theo chú, cho nên chú mới quyết định không kết hôn, trừ phi là cô ấy, nếu không đối tượng kết hôn của chú mãi mãi không bao giờ có."
Cậu bé nghiêm túc gật đầu: "Cháu nghĩ cháu có thể hiểu đại khái. Ngay khi chú tìm được cô ấy, không nên tha thứ cô ấy một cách dễ dàng, không nhiều thì ít phải cho cô ấy một số bài học, không, phải thật nghiêm khắc dạy dỗ!" Nó đề nghị vô cùng nghiêm túc.
Joel không khỏi ngẩn ngơ:"Hả?"
"Cô ấy quá ngốc nghếch!" Cậu bé tiếp tục phê phán chỉ trích.
Joel trở nên khó hiểu: "Phải không?" Thằng nhóc này thật sự đáng đánh đòn, nó dựa vào đâu dạy hắn nên làm thế nào?
"Đúng! Cháu nghĩ cô ấy có thể bị người khác gạt nên mới kiên quyết bỏ chú đi không nói lời nào, một người phụ nữ tên là Helen..." Cậu bé trộm dò xét Joel: "Là vị hôn thê trước của chú?"
"Helen?" Joel bị thằng bé làm cho mờ mịt, tại sao có liên quan đến Helen? Thằng nhóc này sao quen biết Helen?
"Đúng vậy! Helen nói chú và cô ta chuẩn bị kết hôn, bảo cô ấy phải từ bỏ chú, vì thế đồ ngốc này mới mau mau biến đi chứ sao! Tuy nhiên, cô ấy vẫn còn cất giữ hình bóng của chú vào mùa hè năm đó trong ký ức, và chú để lại cho cô ấy... cho đến ngày hôm nay."
Càng nghe càng kinh ngạc, Joel vừa nghe xong bật thốt lên liềnhỏi: "Làm sao cháu biết?"
Cậu bé tựa hồ như không nghe thấy hắn hỏi, vẫn nói: "Về phần cô ấy tại sao phải lừa chú, có hơi phức tạp một chút, tốt nhất là để cho cô ấy nói trực tiếp với chú."
Joel trừng mắt ngó cậu bé nửa ngày, rồi đột nhiên đưa tay trái lên nâng cầm của nó, nghiên cứu cẩn thận đôi mắt màu lam giống mình, cậu bé mỉm cười để mặc Joel tùy ý xem xét, sau đó, có chút do dự, Joel cởi cái nón của nó ra, vì vậy, xuất hiện cái đầu giống mình như đúc.
Cậu bé thú vị liếc liếc tay Joel:"Chú đang run."
Joel nhìn tay mình đang run rẩy, đúng vậy, vì cái gì? Là vì linh cảm được chôn sâu ở trong lòng, điều này gần như không thể hy vọng? Nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên cậu bé có nhắc đến cha mẹ nó..., còn có giữa bọn họ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thân thiết vô cùng quen thuộc. Có thể? Trãi qua đau khổ thống hận bi thương trầm luân trong địa ngục nhiều năm, nay ông trời đem hết thảy trả lại cho hắn, còn hào phóng bồi thêm cho hắn...
Nghĩ tới đây, Joel lập tức dùng bàn tay run rẩy đột nhiên gỡ lấy mặt nạ trên mặt nó, ngay sau đó, một trận hít thở theo mặt nạ rơi xuống.
Cậu bé tinh nghịch nháy mắt:"Hi! Ba, lần đầu gặp mặt, xin chào, con tên là Đỗ Vân Hạo, năm nay chín tuổi, mẹ thường kêu con là Hạo Hạo, mà mẹ con tên gọi Đỗ Ti Ti, có lẽ ba đã đoán ra, mẹ chính là đại lừa gạt, to gan lớn mật dám đùa giỡn ba!" Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhe ra một nụ cười hả hê.
"Chậc chậc, không nghĩ tới ba thông minh như vậy, lại bị người ngu ngốc như mẹ xoay như chong chóng, thật là mất mặt nha!"
Joel kinh hãi không thôi: "Con... Con thật sự, thật sự là con chú... Của chú, uh, của chú... con trai, con của ta?"
Đỗ Vân Hạo nghiêng đầu hỏi: "Chú nghĩ gì?"
Cái này còn phải hỏi sao? Tuy có chút bất đồng về tuổi tác cũng như chiều cao, nhưng lớn lên lại có gương mặt rất giống, y như cùng một khuôn mẫu đúc ra.
"Ông trời! Thượng Đế! Oh! Trời ạ!" Joel không thể tưởng tượng nổi thì thào thấp giọng hô, tay anh run run đưa ra phía trước vuốt ve má, mũi, mắt của nó, hốc mắt càng lúc càng ẩm ướt, thật bất ngờ, Joel kéo thân hình gầy teo của thằng nhỏ vào trong ngực mình ôm chặc lấy, không hề cố kỵ đám đông chung quanh
"Trời ạ! Tôi thậm chí có con trai!"
Đỗ Vân Hạo đột nhiên cảm thấy một dòng nóng ướt chảy xuống cổ, nó không biết nên khóc hay cười đẩy đẩy ba mình ra.
"Ba ơi, ba là người của công chúng, đừng như vậy nha, nếu không ngày mai trên các phương tiện truyền thông rất náo nhiệt."
Joel nắm cằm của nó càng chặc hơn: " Mặc kệ là người công chúng! Mặc kệ giới truyền thông đi!"
"Ba, không nên ở trước mặt trẻ con chửi thề..." và sau đó đẩy Joel ra, nhưng vẫn không có dấu hiệu nới lỏng, Đỗ Vân Hạo nhịn không được kêu to: "Con gần như không thể thở được!"
Joel kinh hô một tiếng vội buông lỏng cánh tay: "Thực xin lỗi, ba thật sự là quá kích động, quá vui mừng hạnh phúc, con không sao chứ?"
Đỗ Vân Hạo vỗ nhẹ vào lưng Joel. "Không sao đâu, ba, con nghĩ chúng ta nên quay về văn phòng của ba, có lẽ ba sẽ muốn biết mẹ đã trãi qua mười năm nay như thế nào."
"Ti Ti, cà phê, cà phê của tôi!"
"Ti Ti, bài tập của con tôi?"
"Ti Ti, giám đốc hành chánh muốn cô nhanh chóng đi tìm ông ấy."
"Ti Ti, trước tiên đem những tài liệu này phân loại đóng thành sách, trong hội nghị sẽ dùng tới."
"Ti Ti..."
Bận tối mày tối mặt, Ti Ti trong lòng khẽ nguyền rủa, Ti Ti, Ti Ti, ngày mai mình sẽ thay đổi tên của mình! Bọn khốn! Dám đem tiểu thư làm nha hoàn sai việc, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có!
"Ti Ti, cô còn ở chỗ này làm gì? Mọi người đều vô cùng bận rộn, cô đứng đây xem náo nhiệt à? Còn không tranh thủ thời gian đến giúp đỡ! Cho cô biết, chúng tôi là quan tâm đến cô mới tạo cơ hội cho cô học tập, nếu không giống với loại người dựa vào quan hệ cửa sau tiến vào, cô còn muốn gì..."
Cô nàng Christina, không nói không rằng thao thao bất tuyệt quở trách Ti Ti trong văn phòng.
Đủ rồi! Chính là hôm nay, trước mắt đợi cô đem mọi thứ thu xếp cho tốt, xong rồi đi tìm tên Chủ tịch chó má mắng cho hả giận, sau đó bỏ đi, lão nương không làm nữa là quyết định sáng suốt!
Ti Ti hạ quyết tâm, rất nhanh xử lý tất cả trong chớp nhoáng, lập tức bước vào thang máy dành cho Chủ tịch. Chờ thang máy đến lầu sáu mươi cô không tự chủ được nuốt nước miếng xuống họng, kiên trì đi ra khỏi thang máy. Lên tới đây rồi, không có khả năng mất bình tĩnh chớ?
Khi cô nhìn thấy cảnh trí của tầng lầu sáu mươi thì không khỏi mở to hai mắt đầy kinh ngạc. Wow! Đây là văn phòng? Khách sạn năm sao, phải không? Đầu Ti Ti không ngừng quay tứ phía, kìm lòngkhông đậu buộc miệng tán thưởng.
Thật tốt quá! Thư ký không có ở đây, ông trời cũng giúp mình! Nhưng mà... Văn phòng Chủ tịch ở đâu? Chổ này sao? Thử một chút xem! Cô thật cẩn thận xoay mở tay nắm cửa phía trước, lặng lẽ đưa đầu của mình vào đó...
"Lý do gì không thể nói cho mẹ?" Davy không rõ, đây là việc vui, mẹ nếu biết được, khẳng định cao hứng nhảy dựng lên, ngay bản thân mình cũng không thể tưởng tượng nổi, nếu không tận mắt nhìn thấy thằng nhóc bản sao của Joel, cậu ta còn có thể cho rằng anh mình bị gạt!
"Tạm thời, chỉ là tạm thời, đầu tiên chờ anh giải quyết hết mọi việc, rồi nói sau." Joel ngồi trong cái ghế cao lưng đưa về phía cửa văn phòng, mặt hướng ra cửa sổ chiêm ngưỡng cảnh sắc bên ngoài thong thả lên tiếng.
Thế sự thật sự là khó đoán, một cái chớp mắt, toàn bộ thế giới đảo lộn. Tất cả u ám, chua sót,cay đắng trong nháy mắt liền trở nên rực rỡ tuyệt đẹp, tràn ngập hi vọng, thật sự... Quá tốt!
Davy đặt mông ngồi trên bàn làm việc, dù sao Joel không thấy được, sẽ không chỉ trích mình: "Nhưng mẹ cứ cách vài ngày là thúc giục em, muốn em khuyên anh trở về chọn người để kết hôn, em đã ngăn không được rồi!"
"Cho anh một vài ngày. Thằng nhỏ nói nó sẽ mau chóng an bài mẹ nó, anh nên chờ đợi." Nhưng, vẫn là làm lòng người nóng như lửa đốt, sẽ không xuất hiện sự cố? Tuy thằng nhóc hứa hẹn đem mọi việc sắp đặt ổn thoả, nhưng nó có thể khiến cho mẹ nó bình tĩnh ư? Thực làm người lo lắng, tiểu tử này rốt cuộc nghĩ ra quỷ kế gì chứ? Joel phiền não suy nghĩ.
"Phải không? Con của anh thật đúng là thiên tài quái thai, cư nhiên lên tiếng đề nghị muốn anh chỉnh mẹ nó, không biết có thể coi đây là lòng hiếu thảo hay bất hiếu đối với mẹ nó đây?"Davy buồn cười nói.
"Này! Nó là con anh, đừng có nói nó là quái thai." Giọng điệuJoel không chút cao hứng.
"Sorry, nhưng anh cũng không thể gọi con trai, con trai mãi được, nên cho nó một cái tên tiếng Anh"
"Anh cũng có nghĩ qua, Jay, anh lấy tên của ông nội mình đặt cho nó, em cảm thấy thế nào?"
Davy gật gật đầu, "Jay? Uhm, nghe có vẻ tốt."
"Đúng vậy!"
"Vâng, xem như nói xong chuyện này rồi. Xin mời quay trở lại chủ đề chính... Này?"
Davy kinh ngạc nhìn cái đầu nhỏ từ khe cửa lấp ló nhìn vào bên trong dò xét.
"Có chuyện gì không?" Molly đi đâu? Vì sao tùy tiện cho người lạ vào?
"Tôi... Tôi sao?" Ti Ti chỉ vào mũi mình.
"Đương nhiên là cô, " Davy thú vị vuốt cằm. "Chẳng lẽ là tôi?"
Oh! Khẽ kêu một tiếng, Ti Ti hít một hơi thật sâu, tựa hồ đang liều mạng gom góp dũng khí. "Xin hỏi... Xin hỏi đây là... Văn phòng Chủ tịch?"
"Đúng vậy, tôi là Phó Chủ tịch, vị đang ngồi thưởng thức phong cảnh kia là Chủ tịch." Davy dùng ngón tay cái chỉ ra đằng sau.
"Tôi... Có điều này... Tôi muốn... Muốn khiếu nại, có thể chứ?"
"Khiếu nại?" Davy nhún nhún vai."Được rồi, cô vào đây nói đi."
Ti Ti do dự đi vào, nhìn thấy Davy hướng mình gật đầu mỉm cười ủng hộ, mới chậm rãi đi tới.
"Có chuyện gì, nói đi." Davy duy trì mỉm cười không thay đổi nói.
"Tôi... Tôi muốn khiếu nại."
"Tôi biết."
"Tôi là nhân viên của Seth, tên là Ti Ti..."
Joel hai tay phút chốc nắm chặt tay vịn ghế, dùng sức đến nỗi làm gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.
Trời ạ, là cô ấy! Cuối cùng cũng xuất hiện!
Trong nháy mắt tình cảm dâng lên tựa những cơn sóng dữ nhấn chìm Joel suýt làm hắn tan vỡ. Không ngừng hít sâu, hắn cố gắng đè nén mọi xúc cảm đang xuất hiện tầng tầng lớp lớp trong đầu.
Davy thì xém chút nữa té khỏi bàn: "Ti Ti, cô tên Ti Ti?" Mặt mũi tràn đầy khiếp sợ quay đầu lại liếc nhìn Joel, không hề có động tĩnh? Không phải cô ấy?
"Vâng, tôi là Ti Ti, có gì không đúng?" Ti Ti nghi ngờ hỏi.
Không thể nào? Ngay cả Phó Chủ tịch cũng muốn ra đơn đặt hàng với mình? Cái này thật quá mức chịu đựng!
"Không có, không có gì không đúng," Davy nhịn không được lại liếc nhìn Joel.
"Cô nói tiếp đi."
Ti Ti hồ nghi dò xét hai mắt Davy, "Trước hết, tôi muốn cho thấy, tôi đối với công ty cũng không đặc biệt ác ý. Cho dù tôi chỉ là nhân viên nhỏ ở Seth, nhưng công ty không thể vô lý đến mức biến tôi thành người hầu chung cho toàn công ty?"Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Davy hơi sững sờ: "Người hầu?"
"Đúng! Người hầu. Tôi đến Seth làm việc chứ không phải đến để giặt quần áo, quét dọn, làm bảo mẫu."
Ti Ti càng nói lá gan càng lớn, càng nói càng phẫn nộ.
"Giặt quần áo? Bảo mẫu?"Davy không dám tin lặp lại.
"Đúng! Còn có rửa xe, kiêm gia sư, tặng hoa dỗ bạn gái của thủ trưởng, thay quản lý chọn mua nữ trang cho tình nhân." Cô không kiên dè to gan vạch trần tội lỗi của cấp trên mình.
Davy phút chốc há to miệng:"Rửa xe? Gia sư? Tình nhân?"
Ti Ti phút chốc nheo lại hai mắt: "Này! Phó Chủ tịch, xin hỏi anh là vẹt sao?"
"Vẹt... A, thực xin lỗi, mời tiếp tục." Davy nghe thấy tiếng cười phía sau truyền đến một cách mơ hồ.
"Được! Nói tóm lại, tôi không phải nô lệ, nên không cần kêu tôi làm công việc của nô lệ. Tất nhiên, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho những người không biết sống chết kia một ít giáo huấn", Ti Ti nghênh ngang nói. Dù sao cô đoán trước mình không có kết quả tốt đẹp gì, cho nên cũng không còn cố kỵ, cơ hội đến cô sẽ không khách khí.
"Vậy, cô cảm thấy nên xử lý bọn họ như thế nào?" Tiếng nói trầm thấp khàn khàn từ sau thành ghế cao phát ra.
"Hả? Thì ra, anh không bị câm điếc, may mắn, may mắn!" Ti Ti vẻ mặt cao hứng, hừ! Đang nấp đằng sau ghế ư? Nhưng, sao trong giọng nói có chút gì đó quen thuộc? Ừm, nhất định là cô nghe lầm.
Joel bậc cười lớn: "Cô hy vọng xử lý như thế nào?"
Kỳ quái, tiếng cười mơ hồ rất quen tai! Ti Ti thầm nghĩ, sau đó lắc đầu, lại nghe sai rồi, cô nghĩ.
"Anh là Chủ tịch, đương nhiên do anh quyết định. Được, nếu như anh thực tâm hỏi, tôi không ngại chỉ điểm cho anh cách giải quyết, anh nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt mấy tên nhân viên khốn kiếp kia, bảo họ dừng lại. Về phần tôi, anh có thể thăng cấp cho tôi, một nhân viên ưu tú có trách nhiệm với công việc."
Một tràng cười lớn chợt vang lên bất thình lình làm bùng nổ cả văn phòng: "Tốt lắm, thật cao hứng, tôi không ngờ cô cũng có năng khiêu chọc cười!"
Ti Ti bất mãn lầu bầu.
"Được thôi, tôi tiếp nhận đề nghị của cô." Trong lời nói củaJoel vẫn còn tàn dư của những tiếng cười không thể chấm dứt.
"A? Thật sự? Theo cách này?"Đối phương quá mức thẳng thắn, Ti Ti ngược lại có chút do dự.
"Đúng vậy, tôi nghĩ, có nên thăng chức cho cô?"
"Gì? Thăng chức? Được, đương nhiên được. Quả thật anh minh, khó trách anh là Chủ tịch, đầy phong độ!" Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, Ti Ti tranh thủ tâng bốc nịnh hót vài câu từ tận đáy lòng.
"Tốt, cô cũng đã đồng ý, quyết định như thế đi. Có điều, thăng chức gì mới xứng đây?"
"Chức gì cũng được, tôi là người dễ thích ứng cực kỳ" Ti Ti ra sức vẫy tay: "Miễn là chức đủ cao, lại thoải mái, để khỏi phải bị chèn ép sai khiến mọi nơi."
"Để xem? Vừa khéo, có một vị trí phù hợp với cô, cấp đủ cao, thoải mái, không bị đàn áp, không ai dám sai bảo."
Tiếng nói của Chủ tịch rất nghiêm túc, không phải nói xàm. Chính là, anh ta vì sao không chịu xoay người lại? Còn có Phó Chủ tịch nở nụ cười gian xảo? Ti Ti không khỏi bắt đầu hoài nghi: "Thật không? Có vị trí thích hợp dành cho tôi sao?"
"Chủ tịch phu nhân."
"Gì? Thực xin lỗi, tôi nghe không rõ, xin anh lặp lại lần nữa." Ti Ti mơ hồ nữa ngày mới lên tiếng.
Phó Chủ tịch chết tiệt, không có việc gì thì nổi điên cười vui vẻ lớn tiếng làm quái gì? Hại cô không nắm bắt được vấn đề cốt lỗi.
"Chủ, tịch, phu, nhân!" Joel nhả ra từng chữ một cách đơn giản, nhưng Ti Ti nghe lại có chút choáng váng, miệng ngạc nhiên mở lớn, giây kế tiếp sắc mặt biến đổi dần dần chuyển sang sắc thái giận dữ.
"Biết ngay mà, tôi thật không ngờ! Đường đường là đại Chủ tịch cao hứng nhàm chán đi trêu chọc một nhân viên quèn như vậy, đùa rất vui sao?"
"Đùa ư? Vị trí này không đáp ứng nổi yêu cầu của cô?"
"Nói đùa gì vậy? Nếu khiếu nại lần thứ nhất có thể làm Chủ tịch phu nhân, khiếu nại lần thứ 'n' tôi chẳng phải thành Tổng thống phu nhân?" Quả thực là lãng phí thời gian của cô.
"Tổng thống phu nhân tôi không thể làm chủ, nhưng, cô đã được chỉ định làm Chủ tịch phu nhân rồi, trên thực tế, đã bắt đầu từ mười năm trước."
"Hả?" Lưng ghế cao từ từ quay lại Ti Ti ngây ngốc chăm chú nhìn nó, tới khi cô rốt cục thấy rõ người ngồi sau lưng ghế thì nỗi khiếp sợ như sắp chết lập tức hiện lên trên mặt cô, tay phải vô thức che miệng lại kiềm chế tiếng kêu sợ hãi thiếu chút nữa thoát ra, tay trái thì vỗ nhẹ trên bụng nhằm xoa dịu dạ dày đang co thắt mãnh liệt. Thân thể cô cứng ngắc, nhìn lom lom Joel đứng lên, lướt qua bàn làm việc, đi tới... Khi ngón tay của hắn chạm vào quần áo của cô thì cô kinh hoảng nhảy dựng lên lùi về sau ba bước lớn, xoay người bỏ chạy. Nhưng đôi tay mạnh mẽ nhanh chóng từ phía sau ôm lấy eo cô, xúc động kéo cô vào trong lồng ngực rộng lớn quen thuộc, hơi thở nóng rực vờn quanh cổ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro