Chương 3
Đỗ gia ở miền nam Đài Loan là gia đình danh gia vọng tộc, lấy thư hương làm gia truyền, giàu có nhờ vào kinh doanh mua bán phế liệu, theo giới quan sát tại Đài Loan nhận định sự phát đạt này là do mua bán bất động sản ở Đài Loan thành công, nhưng hai vợ chồng Đỗ thị vẫn dựa vào xuất thân thanh cao mà kiêu ngạo.
Vì thế vợ chồng họ lần lượt cho mấy cô con gái đi du học nước ngoài, bà mẹ Thẩm Như Ưu cũng đi theo thuận tiện chăm sóc bọn họ, chỉ còn ông ba Đỗ Thiên Hoà ở lại Đài Loan để quản lý công ty cùng với Đỗ Ti Ti vừa mới thi đậu trung học phổ thông.
Hai vợ chồng đối với con gái nhỏ này khá bất mãn, bởi vì cô cũng không phải là thi không đậu trung học phổ thông, mà là không thích học, ôm chủ nghĩa sáu mươi phân(1) không lý tưởng.
Chỉ cần nghỉ đông và nghỉ hè vừa đến, Đỗ Thiên Hoà sẽ đưa Ti Ti ra nước ngoài sống chung với gia đình, theo học các lớp hè, học tiếng Anh, trong tương lai may mắn có thể thi đậu.
Dù Đỗ Thiên Hoà có đầu tư vào đứa con này như thế nào, Ti Ti vẫn hồ đồ như xưa, khả năng Anh ngữ không chê vào đâu được, nhưng những phương diện khác chỉ có thể nói gió thoảng mây bay lại cũng chỉ có học trượt ván, nhảy nhót là ra hồn.
Thẩm Như Ưu thật sự không biết tiền đồ tương lai của Ti Ti sẽ ra sao, ngoại trừ việc sống không lý tưởng, một chút sở trường cũng không có, điều này làm bà rất phiền não.
Nhưng lần này, thời điểm Ti Ti lên năm ba trung học, trong lúc nghỉ hè Thẩm Như Ưu cuối cùng phát hiện ra ưu điểm củaTi Ti.
Mọi chuyện bắt đầu từ Đỗ Lệ Lệ chị gái của Ti Ti. Là sinh viên năm thứ tư Đại học Havard, xinh đẹp tự nhiên, tư chất thông minh nên trong trường có nhiều người theo đuổi. Đỗ Lệ Lệ cùng bà Thẩm ra sức tuyển chọn, chọn ngay Joseph người thừa kế của gia tộc Rehm ở New York, sở hữu vẻ ngoài đẹp trai, đôi mắt màu lam cùng mái tóc đen, cũng là sinh viên năm tư Đại học Havard.
Vì muốn câu con cá lớn này, Đỗ Lệ Lệ không tiếc hiến mình cho Joseph, tưởng rằng có thể thành công, ai ngờ không nghĩ tới anh ta tàn nhẫn nói cho cô biết cô thực sự không phải là cô gái trong trắng duy nhất mà hắn gặp, hơn nữa hắn sớm đã có đối tượng đính hôn tương xứng với gia thế nhà hắn, không có khả năng vì Đỗ Lệ Lệ mà tuỳ tiện huỷ hôn ước.
Tuy Đỗ gia ở Đài Loan cũng được xem là người giàu có, nhưng ở trong mắt gia tộc Rehm chẳng qua chỉ là người buôn bán nhỏ mà thôi.
Nghe trả lời như thế, Đỗ Lệ Lệ không khỏi sững sờ. Cái này gọi là trộm gà không mất nắm gạo?
Cô không cam lòng, cô cũng không phải là loại phụ nữ tùy tiện, nhưng hôm nay mất đi sự trong sạch, chi phí bồi thường không hề có!
Thẩm Như Ưu cũng không cam tâm, nếu như Đỗ gia có thể bước vào gia tộc Rehm sẽ có được hậu thuẫn vững mạnh, Đỗ Thiên Hoà mới có thể đem việc làm ăn ở Đài Loan chuyển sang Mỹ, hoàn thành giấc mộng di dân đến Mỹ.
Hôm nay vì một bước sai lầm phải đối mặt với tình huống như thế, khả năng mất tất cả có nguy cơ xảy ra, nhưng vào lúc này, lời nói của Đỗ Nhâm Địch đứa con trai thứ hai của Đỗ gia, đang học năm thứ hai tại Đại học Boston nói ra làm trong lòng cô sinh ra một quỷ kế kỳ lạ.
"Cả hai quá ngốc, loại công tử nhà giàu đùa giỡn với nhiều phụ nữ như vậy, làm sao để mắt tới phụ nữ phương Đông được chứ?" Đỗ Nhâm Địch khinh thường nói: "Thật ra, lúc bắt đầu theo đuổi chị không nên cho anh ta đắc thủ, ít nhất chị còn có thể tố cáo hắn quan hệ với vị thành niên. Hai người có biết, danh gia vọng tộc như bọn họ sợ nhất là tai tiếng."
Đỗ Nhâm Địch bỏ đi còn thòng thêm một câu: "Hơn nữa theo em được biết, anh ta còn có ba người em trai, cho nên anh ta cũng không phải là người thừa kế duy nhất của gia tộc Rehm, nếu như anh ta gây ra bất kỳ thị phi gì, mà gần đây gia tộc Rehm rất xem trọng danh dự chắc chắn loại anh ta ra khỏi vị trí người thừa kế, em nghĩ nhất định anh ta sẽ không để cho vấn đề này có cơ hội phát sinh?"
Vì thế, hai mẹ con ở trong phòng líu ríu thảo luận cả buổi chiều, rốt cục đạt được một sự đồng thuận.
Đêm đó, Ti Ti đang cầm ván trượt đạp mạnh cửa chính tiến vào, ngay lập tức bị mẹ và chị gái túm lấy lôi vào phòng khách ấn xuống sopha, hai người bọn họ nghiêm túc nhìn chằm chằm cô dò xét nửa ngày.
"Con cho rằng có thể chứ?"Thẩm Như Ưu hỏi.
"Hẳn là có thể, " Đỗ Lệ Lệ trảlời, "Tuy nhiên, ăn mặc cần phải xem lại, hắn ta thuộc tầng lớp thượng lưu, không thích bộ dạng này..." Tay cô quét khắp người Ti Ti: "Không nhất thiết giả trang."
Ti Ti không kìm lòng nổi cúi đầu nhìn mình một cái, T – shirt,quần jean, rất thoải mái mát mẻ nha, sai chỗ nào?
"Vậy mau đem quần áo của con cho con bé mặc thử xem, hay là mua đồ mới cũng được." Thẩm Như Ưu lên tiếng.
Đỗ Lệ Lệ gật đầu, và sau đó ủ rũ lông mày: "Ai sẽ nói cho con bé biết chuyện này?"
Trong lúc Thẩm Như Ưu còn đang do dự, Ti Ti lật đật hỏi: "Nói cho con biết cái gì? Có phải muốn bảo con đi phỏng vấn ở đại học?"
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, sau đó Thẩm Như Ưu hỏi một cách dè dặt: "Nếu như mẹ đáp ứng con từ nay về sau không ép con theo học đại học, con có thể vì chúng ta làm một chuyện không?"
Ti Ti đảo mắt nhìn hai người:"Mẹ và chị nói vấn đề của mình trước đi." Cô thận trọng trả lời.
Nghe thế, Thẩm Như Ưu liền đem mọi chuyện của Đỗ Lệ Lệ kể hết cho Ti Ti nghe không bỏ sót một chi tiết nào.
Ti Ti nhíu mày lại sau khi nghe xong, càng thêm hồ nghi hỏi: "Đây là vấn đề của chị ấy, con giúp được cái gì? Chẳng lẽ muốn con đi đập hắn một trận?"
"Không, mẹ nghĩ..." Thẩm NhưƯu cẩn thận nhìn chăm chú vào sắc mặt của đứa con gái nhỏ:"Con chỉ cần dụ hắn lên giường. Sau đó, chúng ta sẽ cáo buộc hắn dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên."
Thất thần nữa ngày. Ti Ti trừng mắt nhìn hai người thật lạ lùng, nói không nên lời.
Thẩm Như Ưu bất an ho khan vài cái: "Con biết đấy, đây là cách tốt nhất, có như thế anh ta mới xem xét kết hôn cùng Lệ Lệ, hoặc cũng có thể làm cho anh ta chiếu cố ba con, để ba con có điều kiện chuyển công ty đến Mỹ, đến lúc đó gia đình chúng ta có thể đoàn tụ không cần tách ra như bây giờ."
"Con?" Ti Ti vẫn là khuôn mặt không thể tin được: "Con phải làm thế nào? Cứ để hắn chiếm tiện nghi vô ích sao?"
Thẩm Như Ưu im lặng giây lát, rồi sau đó vội nói: "Không phải là không có lợi, anh ta sẽ kết hôn cùng chị Lệ Lệ của con, nếu không chị con bị người ta chơi thật sự rất đáng thương, ngoài ra..."
"Con xin mẹ." Ti Ti không kiên nhẫn cắt ngang lời bà: "Chị Lệ Lệ bị chơi rất đáng thương, con bị chơi không đáng thương sao, hơn nữa loại hoa hoa công tử kia, gả cho anh ta không phải là điều tốt!"
"Đó là chuyện của chị, Ti Ti."Đỗ Lệ Lệ cuối cùng mở miệng: "Có lẽ thân phận bối cảnh của anh ta cũng là một trong những điều kiện chọn bạn đời của chị, nhưng chị thật lòng yêu mến anh ta. Chỉ cần bọn chị có thể kết hôn, chị sẽ có thời gian và cơ hội làm cho anh ta yêu và tự nguyện ở bên cạnh chị."
"Còn có..." Thẩm Như Ưu nói tiếp: "Ba con từ lâu đã muốn đem công ty chuyển qua Mỹ, nhưng nó không dễ dàng, không có chỗ dựa tương đối khó khăn.Cho nên vì ba con, đừng để ông ấy một mình cô độc tại Đài Loan, con hy sinh một chút có sao đâu?"
Đỗ Lệ Lệ liếc mắt ngó bà Thẩm:"Hơn nữa mẹ và chị cũng nói qua, chỉ cần em có thể làm được chuyện này cho chúng ta, từ nay về sau chúng ta sẽ không tiếp tục ép em học đại học, không ép em làm những chuyện em không muốn, em muốn làm việc gì cũng được, em cần gì chúng ta sẽ đáp ứng cho em cái đó, không phải em rất thích được tự do sao?"
"Tự do!" Ừm... Hai chữ này làm Ti Ti bắt đầu suy nghĩ cân nhắc.
Nhìn thấy em gái mình đang cẩn thận suy xét, Lệ Lệ nhìn bà Thẩm, mặt không thay đổi ra chiêu cuối cùng
"Chị đã có con với anh ta, Ti Ti, anh ta bảo chị đi phá nó,nhưng..." Cô cố làm ra vẻ thương tâm, đầu giả vờ rủ xuống: "Chị không thể!"
"Cái gì? Bảo chị bỏ đứa nhỏ?"Ti Ti la lên: "Điều này sao có thể? Đó là một sinh mạng!"
Đỗ Lệ Lệ cúi đầu rơi lệ, Thẩm Như Ưu phối hợp với Đỗ Lệ Lệ nhỏ giọng an ủi, cứ như vậy Ti Ti sập bẫy dễ dàng, trong lòng Ti Ti phẫn nộ bất bình, buộc anh ta cưới Lệ Lệ cũng tốt, bức anh ta bảo lãnh cho ba cũng được, quan trọng nhất là làm anh ta mất mặt, cho anh ta biết phụ nữ không thể tùy tiện chơi, sinh mạng cũng không thể tùy ý bỏ!
Về phần mình... Được tự do không phải tốt hơn sao?
"Anh ta tên Joseph, nhưng bạn bè đều gọi Joe, mái tóc đen và đôi mắt màu lam, em chỉ cần tìm tên đẹp trai nhất là được."
Để tránh nghi ngờ, Đỗ Lệ Lệ chỉ bảo Ti Ti hành động, thậm chí thuê một căn phòng cho cô ở bên ngoài để .
"Anh ta biết chị có một cô em gái gọi là Ti Ti, cho nên em phải đổi tên, tên là... Ừ... tên Cathy."
Do đó, Ti Ti vào sáng sớm có mặt tại công viên Boston.
Bởi vì Đỗ Lệ Lệ biết được Joseph đã hẹn với đám bạn đến từ New York, dẫn bọn họ tham quan Con đường Tự Do. Cô đứng đợi ở đài kỷ niệm cuộc chiến tranh giành độc lập hồi lâu, rốt cục nhìn thấy một nhóm thanh niên đi vào.
Cô căn bản không cần tìm, đích thị là hạc giữa bầy gà, một gã nam nhân đẹp trai cao lớn cực kỳ bắt mắt rơi vào tầm mắt của cô.
Cao khoảng một mét chín dáng người to lớn tráng kiện, đầy khí phách, mũi cao thẳng, cằm kiên nghị, đôi môi gợi cảm động lòng người, lông mi so với phụ nữ còn dài hơn phủ lấy đôi mắt màu lam trong xanh như biển. Tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa để quá vai, tay áo sơ mi cuốn lên lộ ra cánh tay rắn chắc, cổ áo phanh ra để lộ đám lông dày đặc trong lồng ngực, quần jean ôm vừa đôi chân, toàn thân anh ta tản ra một cỗ làm tâm nữ nhân cuồng loạn không bị khí chất của anh ta ngăn cản.
Chậc, chậc, người nam nhân này nếu nói anh ta đẹp trai quả thật quá hời hợt, phải nói siêu đẹp trai mới đúng! Ti Ti đứng hình nữa ngày say sưa chiêm ngưỡng phong thái đầy nam tính của anh ta, nước miếng thiếu điều nhiễu xuống. Khi mắt cô và anh ta ngẫu nhiên đụng nhau, trong nháy mắt, cơ thể cô dâng lên một cỗ vừa hân hoan vừa phức tạp, đột ngột truyền tới một cảm giác khó thở cô không khỏi kinh hãi thở gấp một tiếng vội di dời ánh mắt đi chỗ khác.
Đúng là anh ta, bây giờ chỉ cần nghe mọi người kêu anh ta như thế nào là được!
"Joel, bắt đầu từ nơi này sao?"
"Joe?" Thật sự là anh ta!
Cô trừng mắt nhìn nam nhân kia, trong nội tâm không khỏi cảm thấy vạn phần khinh miệt. Hừ! Thật là nhìn không ra, trước đó nếu cô không biết rõ loại người như anh ta, xém chút cô xem anh ta là chính nhân quân tử, thoạt nhìn rất năng động phóng khoáng, ngay thẳng thật thà, ai biết anh ta lại dựa vào bộ dáng mê người xuất chúng này hấp dẫn bọn con gái khắp nơi.
Đúng, xứng đáng nhận lãnh một bài học!
Haiz dza... Câu dẫn anh ta thế nào đây? Cô chưa bao giờ trãi qua cảm giác này, Lệ Lệ mặc dù đã dạy cô mấy chiêu, nhưng để làm nó thật sự rất khó cô biết mình không thể làm được chuyện hài hước này, cho nên chỉ có thể ngây ngốc đi theo sát phía sau hắn và nhóm người kia, đồng thời vắt óc suy nghĩ những phương pháp tiếp cận khác.
Freedom Trail – Con đường Tự Do của Boston – chính là một vệt sơn đỏ hay lát gạch đỏ trên vỉa hè nối kết các điểm lịch sử, văn hoá du lịch ở thành phố Boston, Massachusetts, giúp định hướng cho du khách tự khám phá, tham quan thành phố. Điểm thu hút chính của trung tâm thành phố Boston chủ yếu là những con phố nhỏ với những con đường lát gạch gọn ghẽ, lần đầu đến Boston, sẽ dạo chơi trên các tuyến đường đó.
Dọc đường đi qua Toà Thị Sảnh đồ sộ mới mẻ, Toà Thị Chính cùng Toà Quốc Hội cũ, Ti Ti vẫn không nghĩ ra được biện pháp gì mới. Đi dạo qua trungtâm thương mại Faneuil Hall(2), Beacon Hill(3), giáo đường cổ kính, cô không nặn ra được ý tưởng nào. Sau đó bọn họ đi vào New England Aquarium(4) để xem cá heo, sư tử biển biểu diễn thì mục tiêu của cô quay sang đám bạn anh ta nói mấy câu, rồi đi về phía cô.
A? Anh ta muốn làm gì?
Ti Ti thoáng chột dạ lui về sau hai bước trốn phía sau cây cột, nhưng anh ta đã đứng trước mặt cô, cô chỉ có thể ngơ ngác ngước mặt đưa ra nụ cười có chút gượng gạo, chống lại nụ cười mất hồn trên gương mặt đẹp trai của anh ta.
"Cô luôn đi theo chúng tôi, có chuyện gì không?" Giọng nói và bề ngoài của anh ta có mị lực mê người.
Ti Ti sửng sốt vài giây, rồi sau đó bật thốt: "Tôi thích anh!"
Ack...?! Trời ạ, cô đang nói cái gì?
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Ti Ti khóc thét không thôi, khuôn mặt đồng thời cũng đỏ cả lên, mà anh ta đang sững sốt cũng không khác gì cô sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Trời ạ, chưa từng có người nào lần đầu tiên gặp mặt dám trực tiếp nói câu đó với anh như vậy, em thật sự rất đáng yêu, bé con à!"
Nội tâm cô xấu hổ ngượng ngùng còn chưa kịp biến mất, một cỗ ảo não khác bùng lên.
"Tôi không phải bé con, tôi đã mười bảy tuổi rồi!"
"Phải không?"
Joel nhấc tay nâng cầm của cô lên, đôi mắt màu lam trên mặt hắn đảo tới đảo lui. Đôi mắt to linh động, cái mũi vểnh thiệt xinh, cặp môi đỏ mọng hơi run rẩy, không phải rất đẹp, mà là vô cùng xinh đẹp, hơn nữa rất ngọt... Cực kỳ ngọt... Một cỗ dục vọng đột nhiên xuất hiện khiến hắn xúc động cúi xuống môi cô hôn một cái.
Ti Ti thở hốc vì kinh ngạc, trên mặt lần nữa có rặng mây đỏ, cô bụm lấy miệng mình, một loại cảm xúc xuất hiện trong lòng không biết là gì.
Joel dường như bị doạ bởi hành động của mình, hắn lập tức thả tay xuống lui ra phía sau một bước, kinh ngạc đưa mắt nhìn cô thật lâu, một lúc sau mớichậm rãi lên tiếng: "Anh là Joel,em tên gì?"
Joel? Âm cuối phát âm nặng như vậy sao?
"Ưm, em là Cathy."
"Em thật sự yêu thích anh?"
Ti Ti không chút do dự gật đầu mãnh liệt, đồng thời cũng biết mình thật sự yêu mến anh ta, chuyện này có thể gạt được người khác chứ không lừa được chính mình, dù không phải cứ cho là như thế đi. Gã đàn ông này thật sự là nam châm siêu cường lực, có thể đem tất cả lòng của phụ nữ hút đến trên người anh ta, có lẽ ngay lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, thậm chí khi cô phỉ nhổ hắn, từ lúc đó cô không thể ngăn lại trái tim mình.
Ừ, ít nhất điểm ấy có thể lý giải vì sao bị hắn hôn không làm cô khó chịu. Cô chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Joel nhìn chăm chú cô một lát, sau đó từ từ đưa tay cho cô nắm lấy: "Hãy đến đây, xem chúng ta có tương lai hay không."
Kể từ đó, mỗi ngày Joel đều đưa cô ra ngoài chơi, cô cũng điện thoại báo cáo tiến độ mỗi ngày với mẹ. Bởi vì lo lắng Đỗ Lệ Lệ sẽ ghen tị, cho nên Thẩm Như Ưu hai ba lần đưa cô tới Đại học Yale ở tạm với anh trai Đỗ Nhâm Phi đang đảm nhiệm giảng sư bên đó
Theo lương tâm mà nói, ôn nhu săn sóc lại cởi mở khôi hài, Joel thật sự không giống kiểu người Lệ Lệ mô tả... Người này, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, cô đành phải tin tưởng người nhà.
Suy nghĩ là một chuyện, cô không có khả năng khống chế con tim mình, ngày qua ngày, Joel càng yêu thương cô hơn, tâm cô càng lúc lún càng sâu,không thể quay về như trước đây.
Được rồi, có thể chân chính yêu một lần, ít nhất sau này không có ai cười nhạo cô là gái già chưa trãi qua mùi vị yêu đương. Ti Ti hiện tại chỉ có thể lấy việcđó an ủi chính mình.
Nhưng biết rất rõ không có kết quả... Aiz! Thực bi ai!
Joel đưa tay vuốt khuôn mặt đang nhăn nhó của cô, đồng thời dùng ánh mắt hỏi thăm.
Cô nhanh chóng tặng cho hắn một nụ cười tươi sáng, Joel nhíu nhíu mày rậm ám hiệu sẽ tra hỏi sau, giờ phút này, hắn đang chiến đấu hăng hái cùng người nhà qua điện thoại.
"Không phải mẹ, con nói thật đấy... Đúng, cô ấy là Cathy, một cô gái Đông Phương ngọt ngào..." Joel vừa nói vừa trộm hôn cô, Ti Ti đẩy Joel xuống, ngược lại khiến hắn càng ôm chặt cô vào lòng.
"Con biết, nên con mới kêu mẹ nói chuyện với Helen cho rõ ràng!"
Joel nghe xong, trong chốc lát hai hàng lông mày đột nhiên cau lại.
"Cái này không thể trách con à, mẹ, vấn đề này mẹ biết rõ hơn con, con chỉ không muốn cho cô ta khó xử mà thôi, cứ tưởng thời gian sẽ làm cô ta quên đi chuyện đính ước, nhưng bây giờ con thật sự không chờ được nữa, cũng bất chấp mặt mũi của cô ta rồi, mẹ, con thật sự rất yêu bé con này, con... A, cám ơn mẹ,... tốt, được rồi, con hiểu, con sẽ về nhà giải quyết vấn đề sau đó sẽ đưa bé con đến...Đúng, cứ như thế, tạm biệt!"
Joel cúp điện thoại, lập tức nâng cằm Ti Ti lên nhìn thẳng hai mắt cô hỏi: "Em đang lo lắng điều gì? Sợ anh sau khi trở về sẽ không quay lại à?"
Tám chín phần mười là vậy, Ti Ti thầm nghĩ, những thủ đoạn này xuất hiện trên tivi nhan nhãn a!
Nhưng tuồng vui vẫn phải tiếp tục diễn, cho nên, cô vẻ mặt đau khổ nói: "Em lo lắng cô ấy không chịu huỷ hôn ước với anh."
Joel nở nụ cười: "Không chịu thì sao? Em không biết trước đây vì sao bọn anh đính hôn, cho nên em mới có thể lo lắng như vậy. Hãy yên tâm, bất kể ra sao anh đã quyết định huỷ hôn với Helen."
Ti Ti ghé vào trước ngực Joel trầm mặc một lúc lâu, sau mở miệng: "Khi nào anh quay trở lại?"
"Sau khi anh nói xong mọi chuyện với mẹ, chắc cũng nhanh thôi, cùng lắm là bốn, năm ngày."
Bốn, năm ngày? Ừm, phải khẩn trương đẩy mạnh tốc độ, dù cô thương anh ta nhiều bao nhiêu, vì chị, vì tương lai của cháu, loại đàn ông chuyên lường gạt phụ nữ như anh ta phải chịu ít giáo huấn mới được.
Có lẽ, trong sâu thẩm nội tâm cô vẫn âm thầm chờ mong?
"Joel... Trước khi anh trở về, chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến được không?" Ti Ti mong muốn ngước mắt nhìn Joel: "Mỗi khi xem tivi, em rất ngưỡng mộ cái không khí lãng mạn đó, em muốn trãi nghiệm nó một lần."
"Được thôi." Joel vuốt nhẹ chópmũi của cô: "Nếu em thích, đêm nay anh sẽ chuẩn bị cho em!"
Cô nở nụ cười vui mừng.
Bữa tối dưới ánh nến đã lãng mạn lắm rồi, chắc chắn sẽ có rượu vang, đến lúc đó chỉ cần cô tỏ ý một chút, Joel nhất định sẽ không buông tha cô, sẽ không bỏ qua miếng thịt béo đang dâng tới miệng.
Năm ngày sau, Ti Ti trở về ngôi nhà ở vùng ngoại thành.
"Vài ngày không có liên lạc, mẹ thực lo lắng đấy, sao con về đây đột ngột vậy?"
Thẩm Như Ưu lập tức hỏi, Ti Ti vẻ mặt mất mát cô liếc mắt mộtcái, chậm chạp đi đến phòngkhách ngồi xuống.
"Anh ta về nhà, con không về đây ở lại chỗ đó làm gì?"
"Về nhà?" Thẩm Như Ưu kêu sợ hãi: "Vậy con..."
"Nên làm đều làm!" Ti Ti gay gắt lên tiếng: "Mẹ hài lòng chưa?"
Thẩm Như Ưu rất nhanh thay bằng bộ mặt vui mừng: "Thật sự? Thật tốt quá, mẹ phải nhanh chóng báo cho Lệ Lệ mới được!" Bà vạn phần mừng rỡ xoay người đi gọi điện thoại.
Thực tồi, thậm chí một tiếng an ủi cũng không nói. Ti Ti âm thầm oán trách, bốn ngày liền, cô nhớ Joel đến chết mòn, về nhà ngay cả hư tình giả ý ánh mắt quan tâm cũng không có? Rõ ràng đối xử có khác biệt? Sẽ không sợ đến lúc đó cô trở mặt, thề thốt phủ nhận sao?
Thê thảm hơn, cho dù cô có muốn làm khó dễ một chút thì cũng không có dũng khí.
Hai ngày sau Đỗ Lệ Lệ quay về, với vẻ mặt đầy giận dữ bước vào cửa, cô vừa thấy Ti Ti liền chửi ầm lên.
"Em rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Nói thì hay lắm, chẳng phải em tự nguyện sao? Hối hận thì nói một tiếng nha, chị nghĩ biện pháp khác, tại sao phải kéo chân của chị?"
Đầu đầy sương mù Ti Ti khó hiểu nhìn cô, đồng thời vừa nhìn thấy Đỗ Nhâm Phi cùng trở về với Lệ Lệ.
"Em... Em không rõ những gì chị nói, mọi người muốn em làm, em đã làm, từ ngày đầu tiên bắt đầu em đều báo cáo tình hình với mẹ không phải sao? Này... Em thật sự không biết chị tức giận cái gì, người hy sinh ở đây là em!"
Đỗ Lệ Lệ hoài nghi trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc tụi chị trở về thuận tiện ghé qua New York, muốn tìm hiểu một chút hướng phát triển trong tương lai của Joseph. Dù sao năm nay bọn chị đều tốt nghiệp! Nếu anh ta trở về chắc chắn sẽ không trở về, chính là..."
Cô phút chốc nheo hai mắt lại: "Chị đến đó mới biết được Joseph đã đi đến tiểu bang Connecticut(5), hai ngày trước đã bị người nhà gọi về để kết hôn, trên thực tế, anh ta hết tuần trăng mật mới trở về!"
Ti Ti nghe xong người cứng lại tựa như bị sét đánh, mọi người xem xét sắc mặt của cô liền hiểu được mọi việc thật sự đi sai hướng.
"Ông trời, chẳng lẽ Ti Ti, con bé... Tìm lộn người?" Thẩm Như Ưu ấp úng nói.
Hai hàng lông mày Đỗ Lệ Lệnhíu sát lại: "Ti Ti, em mô tả bộ dáng của anh ta lại cho chị?"
Ti Ti có chút sợ hãi dò xét liếccô: "Mái tóc đen, đôi mắt màu lam, đẹp trai hút hồn, cao khoảng chừng một mét chín mươi, thân hình gầy cao nhưng rất cường tráng..."
"Đợi chút!" Đỗ Lệ Lệ đột nhiên hô ngừng. "Em nói anh ta cao chừng một mét chín?"
"Dạ" Ti Ti nuốt nước miếngmột cái. "Không đúng chổ nào sao?"
"Đương nhiên không đúng, Joseph cao lắm là một mét tám!"
Ti Ti nghe vậy ngã ngữa trên ghế sopha.
"Ông trời!"
Đỗ Lệ Lệ theo sát ngồi xuống,truy hỏi đến cùng: "Anh ta cũng tên Joseph?"
"Không, anh ấy gọi là Joe..." Ti Ti do dự một chút: "Ít nhất, em nghe mọi người gọi là Joe, nhưng... Nó nghe có vẻ là Joel..."
"Trời ạ!" Thẩm Như Ưu than vãn: "Mọi chuyện sao có thể biến thành như vậy?"
Đỗ Lệ Lệ không để ý tới bà, vẫn hỏi: "Anh ta có nói cho em biết anh ta họ gì không?"
Ti Ti khuôn mặt bất lực: "Anh ấy có nói, nhưng em không có chú ý nghe, em nghĩ rằng em đã biết điều đó!"
Đỗ Lệ Lệ mệt mỏi xoa xoa con mắt, nhưng vẫn cố gắng hỏi lần cuối cùng: "Nhà anh ta ở đâu?"
Ti Ti càng suy sụp cúi mặt: "Không phải... New York sao?"
Mọi người đều không nói gì, lặng im một hồi, Thẩm Như Ưu mới lầm bầm tả oán nói: "Lúc trước nếu như con cầm ảnh chụp cho con bé nhìn qua, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
"Mẹ nghĩ con không biết sao?"Đỗ Lệ Lệ căm giận nói. "Chính là Joseph luôn nói anh ta không ăn ảnh, cho nên không thích chụp hình, làm thế nào con có thể?"
Thẩm Như Ưu đang muốn lải nhải tiếp, Đỗ Nhâm Phi đột nhiên mở miệng.
"Ti Ti, anh nghĩ em có hình của anh ta?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Thẩm Như ưu lập tức nhảy dựng lên.
"Đúng, có hình của anh ta là được, nhanh, nhanh, lấy ra đây, chúng ta cũng không thể choanh ta chiếm tiện nghi miễn phí!"
"Nhưng..." Ti Ti ngập ngừng nói: "Anh ấy bảo sau khi huỷ hôn ước sẽ quay lại tìm con."
"Em ngốc vừa thôi!" Đỗ Lệ Lệ lên tiếng mắng: "Nói thì dễ nghe, em còn không hiểu?"
Ti Ti phản bác lại: "Anh ấy không phải loại người này!"
Thẩm Như Ưu nhắm mắt kiềm chế.
"Nghe mẹ Ti Ti, trước hết con đi lấy ảnh chụp, sau đó chúng ta sẽ xem anh ta thật sự có như con nói, không giống loại người kia, có thể chứ?"
Vội vàng quay về căn hộ cho thuê, Ti Ti từ xa nhìn thấy một tiểu thư xinh đẹp cao quý, cô ta đứng ở cửa ra vào căn hộ, đang gõ cửa nhà cô, cô chần chờ đi chậm lại.
"Xin hỏi cô tìm ai?"
Vị tiểu thư kia nghe tiếng liền xoay người lại, dò xét cô từ trên xuống dưới hơn nửa ngày.
"Cô là Cathy?"
Ti Ti ngẩn người: "Vâng, xin hỏi cô là?"
Vị tiểu thư kia bướng bỉnh kiêu ngạo cười: "Tôi là Helen, hôn thê của Joel. Chắc cô đã nghe qua?"
Trái tim co thắt, Ti Ti cắn nhẹ môi: "Tôi biết."
"Thế thì tốt, Joel để cho tôi tới nói với cô, chúng tôi đang chuẩn bị hôn lễ, khoảng tuần sau đám cưới sẽ được tiến hành, anh ấy hy vọng cô không quấy rầy anh ấy, còn vấn đề đền bù tổn thất..." Helen phóng tia mắt khinh miệt nhìn cô.
"Cô muốn bao nhiêu cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng."
Ti Ti vô lực rũ mắt xuống: "Tạisao anh ấy không quay về nói cho tôi biết?"
"Sợ cô quấn quít, không buông tha anh ấy!" Helen hừ nhẹ: "Thực tế, không phải tất cả giống nhau, từ trước đến nay tôi đều thay anh ấy giải quyết những rắc rối này, cô không phải là người đầu tiên, bản thân cô cũng rất hiểu rõ phụ nữ rất khó cự tuyệt anh ấy, đúng không?"
Ti Ti im lặng không đáp trả.
"Tôi nghĩ cô cũng yêu anh ấy, có phụ nữ nào mà không yêu?" Helen có vẻ rất thông cảm vỗ nhẹ vào cô .
"Nhưng nếu cô thật sự yêu anh ấy, thì không nên đi tìm cái chết để làm khó anh ấy, mà nên để cho anh ấy theo đuổi hạnh phúc của mình, không phải sao?"
Theo đuổi hạnh phúc? Sh*t! Gã đàn ông này thật sự đã nhận được bài học!
Nhưng... Cô cũng lừa hắn không phải sao? Nếu như cô không có chủ tâm muốn đi lừa gạt hắn, cô cũng sẽ không ăn loại thua lỗ này, có lẽ đây là báo ứng của cô? Cũng có lẽ ông trời nói cho cô biết, công việc giáo huấn con người không đến phiên cô làm chủ.
Thế nhưng, điều quan trọng nhất là cô thương hắn, cô thật sự mong hắn hạnh phúc, bất kể hắn có lừa cô hay không, hoặc xấu xa đến cỡ nào.
Cô chính là thương hắn!
/*** Chú thích ***/
(1) – Chủ nghĩa sáu mươi phân: ta ko tìm dc giải thích cụ thể nhưng theo những gì ta đọc được trên mạng thì nó chỉ những người không muốn làm đến nơi đến chốn, ví như hoàn thành hết thì là 100 phân, nhưng nửa vời thì là 60 phân. Trong câu này thì chắc là chỉ nàng ta nghĩ học hết THCS là tốt rồi
(2) – Faneuil Hall: (theo: giaoducdaotao.com và )
Faneuil Hall Market Place cũng được gọi là Quincy Market, là một khu phố chợ nổi tiếng lâu đời được hàng triệu du khách đến thăm viếng hàng năm. Phố chợ này cung cấp rất nhiều thức ăn đặc sản, các màn trình diễn ca hát, xiếc, ảo thuật... ngay trong lòng đường phố. Phố chợ tọa lạc gần trung tâm hành chánh tiểu bang và bờ nước của hảicảng Boston. Từ khu phố chợ này, chúng tachỉ mất 5, 7 phút đi bộ là tới những địa điểm nổi danh khác như New State House, Museum of Fine Arts, USS ConstitutionNavy War Ship, và New EnglandAquarium.
Được cất lên từ một toà nhà kiến trúc kiểu Hy Lạp xưa. Thuở mới xây cất, thế kỷ 17, Faneuil Hall, lấy tên của một thương gia giàu có nhất Boston, đã xây cất một chợ lớn, đểcác nhà buôn bán trao đổi dịch vụ. Nhưng Faneuil Hall còn nổi tiếng vì đó là một điểm lịch sử. Tầng hai của Faneuil Hall là nơi tụ họp công cộng, cho các chính trị gia tới thảo luận các chương trình, là nơi các ứng cử viên tranh luận trước công chúng. Đến bây giờ các chính trị gia cũng còn dùng Faneuil Hall để bắt đầu cuộc tranh cử của mình, nếu họ xuất xứ từ miền Đông, Hoa Kỳ.
(3) – Beacon Hill: (theo: )
Beacon Hill là một khu phố lịch sử của Boston, Massachusetts. Đây là một khu phố của phong cách rowhouses Liên bang và được biết đến với vẻ đẹp cổ kính của đường phố và gạch vỉa hè. Hiện nay, Beacon Hill được coi là một trong những khu vực trung tâm mong muốn nhất và đắt tiền nhất ở Boston.
Khu vực Beacon Hill nằm ở phía bắc Boston Common và Vườn Công Lập Boston và được bao bọc nói chung phía nam là phố Beacon, phố Somerset về phía đông, phố Cambridge ở phía bắc và Drive Storrow dọc theo bờ sông Charles RiverEsplanade phía tây.
Bởi vì Massachusetts State House – tòa thịchính bang vị trí cao nhất trên đồi, thuật ngữ" Beacon Hill " cũng thường được sử dụng như một từ chuyên môn trong các phương tiện truyền thông tin tức địa phương để chỉ chính quyền nhà nước hoặc cơ quan lậppháp (ví dụ như ở Washington DC là Capitol Hill). Giống như nhiều khu vực có tên tương tự , khu phố được đặt tên theo vịtrí của một ngọn hải đăng cũ trên đỉnh điểm cao nhất ở trung tâm Boston. Beacon Hill đã được chỉ định là một địa điểm danh thắng lịch sử quốc gia vào ngày 19 tháng 12 năm 1962
(4) – New England Aquarium:
Được thành lập từ năm 1969. NE Aquariumlà một viện nghiên cứu hàng đầu trên thế giới về thám hiểm và bảo tồn môi sinh đại dương. NE Aquarium là một địa điểm nổi tiếng và được nhiều du khách đến thăm viếng nhất tại Boston. (theo )
New England Aquarium là khu thủy sinh chứa hơn 15000 loải động vật có vú và cá ở dưới nước. Đây là khu tham quan thú vị củaBoston.
Đến New England Aquarium bạn sẽ thấy không khí nhộn nhịp, náo nức của khu tham quan này. Khách đến với khu thủy sinh rấtđông, nhất là vào các ngày cuối tuần hayngày lễ. Trẻ em dưới 6 tuổi khi vào đâyđược miễn vé, trẻ em dưới 10 tuối đươc giảm 50% vé. Vào đây du khách sẽ có cơhội nhìn ngắm thế giới đại dương thu nhỏ qua những bể kính lớn. Những loại cá, những động vật có vú đa dạng, phong phú sẽ giúp bạn thêm kiến thức về thế giới động vật.
Thiết kế của khu thủy sinh khá lạ mắt, lối đi theo hình xoắn ốc nên từ mọi vị trí bạn có thể nhìn thấy rõ nhiều khu vực. Những đám san hô vùng biển Caribbean xao động trước những đàn cá đông đúc, những loại sứa đủ hình dáng bơi lội, rồi những con sao biển,nhím biển, cua biển... sẽ làm bạn trầm trồ về thé giới đại dương muôn hình muôn vẻ.Cảm giác nhìn mà như được sờ vào, chạm vào thế giới biển . Những nhân viên làm việc trong khu thủy sinh này cũng rất nhiệt tình, nếu bạn muốn tìm hiểu kỹ hơn về loài cá nào, họ sẽ hướng dẫn bạn tận tình.
(5) – Connecticut: (theo )
Connecticut là tiểu bang Hoa Kỳ thuộc về miền đông bắc Hoa Kỳ.
Connecticut có khí hậu ôn hòa với đường bờ biển dài quanh vịnh Long Island. Điều này đã giúp bang có truyền thống phát triển ngành hàng hải từ lâu đời. Bang Connecticuthiện nay được biết đến với sự giàu có bậc nhất Hoa Kỳ. Từ thế kỉ 18, bang đã bắt đầu phát triển công nghiệp chế tạo và các tập đoàn tài chính: những công ty bảo hiểm đầu tiên ở Hartford và quỹ tự bảo hiểm rủi ro đầu tiên ở quận Fairfield . Nhờ đó,Connecticut có thu nhập bình quân đầu người, chỉ số phát triển con người và thu nhập bình quân hộ gia đình cao nhất Hoa Kỳ
Connecticut giáp với eo biển Đảo Dài (Long Island Sound) về phía nam, với Tiểu bang New York về phía tây, với Massachusettsvề phía bắc, và với Rhode Island về phía đông. Thủ phủ là Hartford, và các thành phố lớn kia bao gồm New Haven, New London,Norwich, Stamford, Waterbury, Torrington,và Bridgeport.
Tiểu bang này có tất cả 169 thị xã. Hartfordvà New Haven cạnh tranh nhau bằng hãnh diện và kinh tế, có lâu từ khi hai thành phố đó chia quyền thủ phủ, và cả từ khi New Haven và Hartford là hai thuộc địa riêng.
Đỉnh cao nhất ở Connecticut là núi Gấu tại Salisbury ở gốc tây bắc của tiểu bang. Ngàyxưa nó tháp được xây bằng đá ở trên đỉnh này; hiện nay một bảng bằng đá bên cạnhđường mòn Appalachian chỉ đến nơi đó là "đất cao nhất ở Connecticut, 2354 foot[717 mét] trên mực biển"; tuy nhiên, cả bảng này sai. Cao độ ước lượng của đỉnhnày chỉ tới 706 m (2.316 foot); và tuy nó là đỉnh cao nhất ở Connecticut, thực sự nó không phải có đất cao nhất ở tiểu bang.
Đất cao nhất là một nơi vô danh về phíađông gần chỗ mà ba tiểu bang Connecticut,Massachusetts, và New York gặp nhau(42°3′N 73°29′W), trên dốc nam của núi Frissell, núi đó tới cao độ 747 m (2.453 foot), và đỉnh nằm cách 225 m (740 foot) ởMassachusetts. Chỉ có một cọc xanh bằngsắt chỉ đến nơi cao nhất của Connecticut với cao độ 723 m (2.372 foot). Bởi vậy,Connecticut là tiểu bang duy nhất có nơi caonhất khác với đỉnh cao nhất.
Sông Connecticut chia đôi tiểu bang, chảy vào eo biển Đảo Dài, lối ra Đại Tây Dươngcủa Connecticut.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro