Chương 8

"Chủ tịch, công chúa Christine đến."

Joel mở cửa: "Công chúa! Mời."

Bàn tay với các ngón thon dài có lực nhẹ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, mu bàn tay nóng rực khiến cô cảm giác sống lưng mình run lên từng trận. Công chúa Christine cắn môi dưới, cố gắng kìm chế dục vọng bất ngờ tập kích, mỗi khi tiếp xúc với hắn, tình cảm trong lòng cô gia tăng thêm một phần, ước ao thân thể hắn cũng mãnh liệt thêm một phần. Khi nào thì? Khi nào thì hắn mới giúp cô giải trừ dục hỏa hừng hực trong cơ thể?

"Chủ tịch." Thanh âm của cô có vẻ hơi khàn khàn.

"Công chúa, mời." Joel liếc thấy nhân viên tùy tùng đang muốn theo vào với công chúa: "Công chúa, có thể nói chuyện một mình không?"

"Vâng, được." Cô ra hiệu cho nhân viên tuỳ tùng phía sau, người đó hiểu ý liền dừng lại cước bộ.

Đóng cửa lại, Joel nói: "Mời ngồi". Hắn đi đến quầy bar:"Công chúa muốn dùng thức uống gì?"

"Làm ơn cho tôi trà."

Joel gật gật đầu, cúi người xuống từ giữa tủ lấy ra hộp trà, thao tác thuần thục ưu nhã, biểu tình thật sự chăm chú.

"Động tác của anh rất điêu luyện."

"Mười năm trước, một người cao tuổi Trung Quốc dạy tôi, ông ấy nói, kỹ thuật chân chính mới có thể pha ra trà ngon, tôi đã mất một thời gian để tìm hiểu." Joel đặt ly trà nóng hổi ở trên bàn: "Không giống với thưởng trà ở phương Tây, uống một chút xem, nếu không quen tôi sẽ pha một ly khác."

Công chúa Christine cẩn thận nâng tách trà lên.

"Trước tiên thưởng thức mùi thơm của trà rồi hãy uống."

Cô đem tách trà đưa đến dưới mũi: "Thơm quá!" Cô kinh ngạc tán thưởng không ngớt.

"Bây giờ, uống một ngụm, không nên nuốt xuống liền, trước tiên ngậm ở trong miệng một chút, để trà thấm vào miệng cô, sau đó từ từ nuốt xuống."

Công chúa Christine nghe theo:"Rất ngọt! Tới bây giờ tôi mới thưởng thức được loại trà ngọt lành như vậy!" Cô chân thành khen ngợi.

"Thích là tốt rồi." Hắn bưng một tách trà khác đi đến tấm kính thủy tinh đứng lại, trầm tư nhìn quang cảnh bên ngoài.

Công chúa Christine một mặt uống trà, một mặt chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ của hắn: "Anh đang suy nghĩ?" Cô nhu hòa hỏi.

"Tôi đang nghĩ, chuyện xảy ra đêm đó thật đúng là trò cười."Joel lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Anh là nói... Sinh nhật vũ hội của tiểu thư Jodie Tô?" Cô khéo léo ướm hỏi.

Joel khẽ nhấp trà: "Cô ấy nên biết tôi không thể cưới cô ấy."

"Tôi có thể biết tại sao không?"Trong lòng công chúa Christine dâng lên một tia hi vọng.

"Bởi vì tôi yêu người khác."Hắn vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Phải... Phải không?" Thanh âm của cô khẽ run. Là mình sao? Làm ơn đi, nói cho tôi biết người anh yêu là tôi!

"Đúng vậy, là người phụ nữ tôi yêu cách đây mười năm."

"Mười... Mười năm?" Công chúa Christine thất thần lẫm bẫm.

"Một cô gái phương Đông nhỏ nhắn" Joel bỗng nhiên để lộ ra thần thái muôn vàn nhu tình:"Là một người rất ngọt ngào đáng yêu."

"Đông..." Công chúa Christine che miệng, cô tựa hồ có thể nghe được thanh âm vỡ vụn trong lòng.

Joel xoay người, cô vội vàng cúi đầu, sợ bị hắn thấy nước mắt của mình.

Joel ngồi xuống một cái ghế salon khác, hắn thấy được cô đau khổ, hắn cảm thấy thật có lỗi, nhưng hắn phải làm cho cô hết hy vọng.

"Tôi yêu cô ấy, rất rất yêu. Ngay cả khi cô ấy rời bỏ tôi, thì tình yêu của tôi dành cho cô ấy vẫn không thay đổi."

Công chúa Christine đột nhiên ngẩng đầu: "Cô ấy bỏ đi? Tôi đây..." Cô còn có cơ hội

"Tuy cô ấy ra đi, nhưng mười năm nay, nhớ nhung làm tôi từng ngày chìm trong thống khổ, tôi vẫn không thể quên, tôi..." Joel hít một hơi thật dài: "Không cách nào ngừng yêu cô ấy."

Khó trách nỗi chua sót và thống khổ luôn lỡn vỡn trong đáy mắt hắn. "Anh thử cố quên..." Lời của cô lập tức bị cắt đứt.

"Tôi đã thử mười năm!" Joel lộ vẻ kích động nhẹ nói: "Cũng thất bại mười năm."

"Chính là anh không thể..."

"Công chúa," Joel lần nữa cắt đứt lời cô: "Cô ấy quay lại với tôi," tình cảm nồng nàn và dịu dàng hiện ra trên mặt hắn: "Trở về bên cạnh tôi!"

Như có một thùng nước đá trút xuống đầu, toàn thân công chúa Christine bắt đầu phát run: "Cô ấy... Đã trở lại?"

"Đúng vậy, đã trở lại, mà thêm yêu cô ấy!" Joel khẽ mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy yêu thương cưng chìu.

"Anh... Anh..." Sao tim lại đau đớn như vậy? Cô cắn chặt răng chịu đựng: "Anh gạt tôi, đúng không?"

Joel nhẹ hỏi: "Vì sao tôi phải gạt cô?"

"Vì..." Cô muốn tin đây không phải sự thật, như vậy cô sẽ còn cơ hội: "Tôi không tin anh!"

Joel nhìn cô một hồi lâu, mới thở dài nói: "Tôi đoán rằng cô sẽ nói như thế."

"Chủ tịch, Jay đến đây." Giọng Molly truyền ra từ máy bộ đàm trên bàn làm việc của Joel.

"Đúng lúc." Hắn cười cười: "Tôi muốn cô gặp một người." Hắn bình tĩnh nói.

Công chúa Christine không khỏi thở hổn hển một hơi: "Là... Cô ấy?"

"Không, không phải cô ấy, e rằng tạm thời không gặp được cô ấy." Joel bất đắc dĩ cười cười: "Cô ấy đang giận tôi, cô cũng biết, là do sinh nhật vũ hội, có lẽ cô ấy muốn trừng phạt tôi một chút, cho nên không biết chạy tới nơi nào rồi."

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

"Xin lỗi." Joel đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Đỗ Vân Hạo xách túi MacDonald to đùng, còn ôm một chai cola đứng ở cửa ra vào, "Davy đưa con tới?" Joel giúp nó cầm túi thức ăn.

"Dạ! Chú Davy còn chở con đến MacDonald mua gà rán, sản phẩm mới đó, ba có muốn ăn không?" Đỗ Vân Hạo đem chai cola đặt trên bàn làm việc, ba lô ném xuống sàn, sau đó cầm lấy cái túi trong tay Joel: "Hai cái bánh táo trong túi đều là của con!"

Joel bất giác nhíu mày: "Mẹ con nếu biết ba luôn cho con ăn MacDonald, mẹ con nhất định sẽ làm thịt ba!"

"Đó là chuyện của ba, con tranh thủ lúc không có mặt mẹ ăn nhiều một chút," Đỗ Vân Hạo lấy ra hai cái bánh táo, bắt đầu mở túi đồ ăn: "Tốt nhất đừng nói cho mẹ biết."

"Chờ lát nữa hãy ăn, trước gặp người này cái đã." Joel nắm tay con trai dẫn đến trước mặt công chúa Christine.

Trông thấy công chúa mắt mở to, chăm chú nhìn Đỗ Vân Hạo, Joel bất giác mỉm cười: "Tôi nghĩ chỉ cần không phải người mù, có thể thấy được thằng bé là con trai tôi, nó tên Jay."

"Jay, cô này chính là công chúa Christine."

Đỗ Vân Hạo nháy mắt mấy cái:"Công chúa Christine? Có phải vị công chúa kia không?"

Joel nhíu mày: "Đúng vậy."Tiểu quỷ này lại muốn giở trò gì sao?

Đỗ Vân Hạo nghe vậy lập tức giãy ra khỏi tay Joel, đồng thời một bước dài lui ra phía sau cẩn thận quan sát Joel từ đầu đến chân: "Ưm... Hừ! Ba, không ngờ ba lại có sở thích thích gần nữ sắc, không sợ con nói cho mẹ sao?"

Joel quả thực dở khóc dở cười, tiểu quỷ này nếu thật sự ở trước mặt búp bê nói tùy tiện vài câu, hắn nhất định là thảm!

"Tiểu tử, con đừng có ở trướcmặt mẹ nói năng loạn xạ, mẹ con sẽ cho là thật, con... Con không cần phải hại ba!"

Jay nghiêng đầu nhìn Joel:"Ừm!" Sau đó đi thong thả đến sofa ngồi xuống, cắn một miếng bánh táo: "Con lo lắng thôi."

"Cái gì?" Thấy thằng con e thiên hạ không loạn không ngại bỏ đá xuống giếng, trừng mắt nhìn nó Joel đã quên sự tồn tại của công chúa: "Con lo lắng? Lo lắng cái gì?"

"Ý tứ chính là," tiếp tục cắn miếng bánh táo, Đỗ Vân Hạo não nó bắt đầu hoạt động: "Nếu tâm trạng con tốt, tất nhiên sẽ quên những chuyện này không liên quan đến con. Nhưng nếu như tâm trạng con không tốt..."Hai tròng mắt nó đảo liên hồi:"Con sẽ làm người khác qua không khỏi – ví dụ như ba ,người Trung Quốc gọi là có hoạ cùng chịu!"

Joel hai mắt nhíu lại, sắc mặt chợt đen: "Tiểu tử, ba cảnh cáo con."

"Aiz, ba bày sắc mặt đó cho ai xem, người khác sợ chứ con không sợ, bà nội sẽ không để cho ba đụng đến một cọng lông tơ của con." Đỗ Vân Hạo phất phất tay chẳng hề để ý nói:"Cho dù ba không sợ bà nội, con đánh cược ba sẽ không không sợ mẹ không trở lại? Cho nên nếu như ba dám... Hắc hắc hắc, con tuyệt đối có biện pháp khiến mẹ một đi không trở lại!"

Joel chỉ biết trừng mắt, nói không ra lời.

"Ừm, thí dụ như nếu con nói cho mẹ biết..." Đỗ Vân Hạo trầm ngâm: "Ba thừa dịp mẹ không ở đây, hẹn hò với rất nhiều cô nàng xinh đẹp hấp dẫn, còn lên giường với những người đó, còn nói của các người đẹp ấy vừa tròn vừa đầy rất có cảm giác, không giống mẹ vừa gầy lại nhỏ, sờ vào cũng không có một chút cảm giác, còn nói mẹ lãnh cảm, một chút phản ứng cũng không có, còn có..."

Joel tuy trợn trừng mắt, nhưng hoá ra là đắm chìm trong tuyệt vọng đau thương, công chúa Christine vừa nghe vừa thấy cái miệng nhỏ nhắn của nó càng mở càng lớn, không khỏi nghĩ thầm, con trai Joel là ma quỷ?

"Hơn nữa, ba còn hi vọng mẹ tốt nhất đừng trở về! Dù ba phủ nhận thề thốt cỡ nào, ba đoán mẹ tin ba hay tin con? Cho nên nói, ba thân yêu, để tránh nạn này ba tốt nhất lấy lòng con đi!"Đỗ Vân Hạo hài lòng dương dương tự đắc kết luận.

Joel biểu tình thật quái dị, vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ, không biết làm sao chỉ có thể ngây ngốc.

Công chúa Christine cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Joel có lúc biểu hiện như thế, đây quả thực khó tin, hơn nữa còn bại dưới tay con trai mình. Tận mắt chứng kiến thật tốt... Thật hài hước. Công chúa Christine rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu che miệng bắt đầu vụng trộm cười, sau đó tiếng cười dần dần to làm hai cha con Joel đều quay đầu lại xem.

"Đúng... Đúng... Đúng không..." Rốt cuộc cũng không chú ý đến thân phận công chúa, cô cười đến gập người,"Nhưng... Chính là... Thật ...Thật ... Thật sự... Phải không..." Nói không được nữa, chỉ cười thoải mái.

Thấy Joel lúng túng, Đỗ Vân Hạo đứng lên đi qua kéo Joel ngồi xuống bên cạnh mình:"Không sao, ba, con giúp ba!"

Joel nhướng lông mày kỳ quái nhìn nó. Con giúp ba? Không phải là con muốn hại ba đấy sao?

"Ba chỉ có nước hối lộ cho con thôi!" Đỗ Vân Hạo nói thật tỉnh.

Joel nheo hai mắt lại.

"Như thế nào? Không muốn? Được rồi, vậy thì chờ kiếp sau gặp lại mẹ đi!" Đỗ Vân Hạo nhún nhún vai, không quan tâm nói: "Dù sao, đó là vợ ba cũng không phải vợ con."

Joel cảm thấy hít thở không thông: "Tiểu tử, con rốt cuộc muốn gì?"

Đỗ Vân Hạo hai mắt sáng ngời:"Sau này con học ở MIT(Massachusetts Institute of Technology), ba phải giúp con xây một phòng thí nghiệm, trong đó có đầy đủ các thiết bị con yêu cầu."

Joel cười cười, yêu thương xoa đầu nó: "Đáp ứng

"Còn có," Đỗ Vân Hạo vui vẻ nói tiếp: "Kinh phí cấp cho phòng thí nghiệm không hạn chế."

"Không thành vấn đề."

"Thật tuyệt vời!" Đỗ Vân Hạo đưa tay ra: "Thành giao!" Đập vào bàn tay Joel, tiếp đó hai bàn tay đan xéo, rồi hai bàn tay đập vào nhau lần cuối, sau đó nó xem miệng như dây kéo làm động tác khoá cái miệng lại.

"Hai người vô cùng... Thú vị."Công chúa Christine mím môi mỉm cười.

"Thú vị?" Joel lắc đầu cười khổ.

Đỗ Vân Hạo đứng lên: "Cô và ba tiếp tục trò chuyện, con đây là trẻ nhỏ sẽ ngoan ngoãn ngồi yên ăn đồ ăn của mình!"

"Con nếu là trẻ nhỏ, ba chính là trẻ sơ sinh!" Joel lẩm bẩm.

"Hử?" Christine công chúa không nghe rõ hắn đang nói gì.

"Không có gì," Joel bất đắc dĩ nói: "Tiểu quỷ kia rãnh rỗi thì thích chỉnh người, tôi là ba nó mà nó cũng không tha."

Công chúa Christine nhịn không được cười: "Thực xin lỗi!"

"Cứ tự nhiên," Joel nhún nhún vai lại nói: "Trong gia tộc Rocks trừ phụ nữ ra, tất cả đàn ông trong nhà đều bị nó chỉnh qua rồi, cũng không phải chỉ có mỗi mình tôi.

"Xem ra anh rất thương thằng bé."

"Thằng nhỏ là con tôi." Joel trầm mặc trong chốc lát lại nói tiếp: "Tôi muốn bù đắp cho nó khoảng thời gian mười năm tôi không ở cạnh nó."

"Tôi nghĩ..." Cô đấu tranh tư tưởng: "Anh chính là yêu cô ấy qua nhiều!" Nói ra những lời này chỉ để mình chết tâm.

"Đúng vậy, tôi rất yêu mẹ của con tôi." Hai con mắt Joel nhìn thẳng cô: "Nếu tôi mất cô ấy lần nữa, tôi nhất định sẽ chết, cô hiểu không? Tôi không thể tiếp tục chịu đựng được nổi thống khổ khi mất cô ấy."

Công chúa Christine cắn răng nén chịu cơn đau đang gặm nhắm xương cốt và tim mình, nhưng chỉ có thể chấp nhận sự thật. Cô không phải phụ nữ độc ác, không thể dùng thủ đoạn hèn hạ đoạt tình yêu của người khác. Sự thật, nếu muốn giành cô cũng không giành được, người đàn ông cô yêu lại hết lòng yêu thương một cô gái phương Đông, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể lưu lại trong mắt hắn, nói chi là chiếm giữ tim hắn.


"Phải không..." Công chúa Christine cúi đầu len lén lau nước mắt: "Tôi nghĩ rằng cô ấy là một phụ nữ rất tốt đẹp."

"Đúng vậy." Joel mỉm cười ôn nhu nhẹ nhàng như mặt nước hồ, trong đôi mắt xanh thẳm phát ra tia sáng lấp lánh tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn.

Công chúa Christine cố gắng tươi cười nhưng cũng chỉ có thể là một nụ cười buồn.

"Anh có thể kể cho tôi chuyện của cô ấy không?"

Sau khi tiễn công chúa Christine về nước, Joel nhận được thông tin của công ty phát hành thẻ tín dụng, vì vậy hắn một bước cũng không ngừng nghĩ, lập tức tiến hành truy bắt cô vợ bỏ trốn.

* * * * * *

Australia là một nước dựa vào nông nghiệp mà phát triển, nhưng sau chiến tranh thế giới lần hai, công nghiệp hoá đạt tới trình độ tiên tiến, người dân có nghề ngiệp ổn định, rất nhanh liền bước vào hàng ngũ các quốc gia giàu có nhất thế giới.

Điểm hấp dẫn nhất của Australia chính là những thành phố hiện đại hoá, cùng với vùng quê bao la, rừng núi hùng vĩ và hệ sinh thái tự nhiên độc đáo, nhưng thú vị nhất là bốn mùa trái ngược giống Đài Loan, cho nên Ti Ti cùng Viên Linh đến Australia vừa vặn đúng dịp cuối mùa hạ – tháng hai.

Các Mùa tại Úc

Mùa Hè: tháng Mười Hai – tháng Hai

Mùa Thu: tháng Ba – thángNăm

Mùa Đông: tháng Sáu – thángTám

Mùa Xuân: tháng Chín –tháng Mười Một

Ti Ti dự định đến Australia cưỡi đà điểu, lại bị Viên Linh lôi kéo đến Gold Coast (bờ biển Vàng) lướt sóng.

Sòng bạc Jupiters là sòng bạc hợp pháp của khách sạn Conrad, một trong những nơi đến quan trọng của Gold Coast, Viên Linh sở dĩ lựa chọn khách sạn xa hoa này, nguyên nhân chính là phòng ở cực kỳ sang trọng lại có sòng bạc cho cô nàng tiêu khiển. Cô nàng cho rằng sài tiền của người khác đương nhiên phải hào phóng một chút, cô nàng cũng không tin vào mắt mình đường đường thẻ tín dụng của Chủ tịch tập đoàn Seth lại bị các cô quẹt bạo.

"Năm ngàn."

"Năm ngàn?!" Ti Ti kinh hô: "Làm ơn, Linh Linh, chưa đến một tuần đã tiêu hết sáu, bảy ngàn rồi, tính ra tiền Đài Loan gần một trăm năm mươi vạn nha!"

"Thế thì sao?" Viên Linh dửng dưng nhún vai: "Dù sao, chồng cậu nhiều tiền sẽ không để ý vài đồng tiền lẽ này. Nhìn xem..."Cô nâng tay Ti Ti lên: "Nhẫn kết hôn này... Hắc hắc, không mất mấy trăm vạn Đài Tệ mới là lạ đấy!"

Ti Ti cả người co rúm. "Ưm, tớ, tớ không rõ lắm, tớ chỉ biết trọn bộ đồ trang sức phải... Phải mất..."

Viên Linh nheo mắt nhìn xuống đất: "Bao nhiêu?"

"Hơn một trăm triệu đô la..."Nhìn cái cằm Viên Linh thiếu điều muốn rớt ra, Ti Ti vội giải thích: "Tớ nói anh ấy không cần mua mắc như vậy, anh ấy không nghe, cái này làm sao có thể trách tớ!"

Viên Linh chậm rãi thu hồi cái cằm sắp rớt, rồi sau đó liếc mắt dò xét Ti Ti từ trên xuống dưới, lập tức quay sang quầy đổi thẻ đánh bạc rống lên: " Sửa lại, mười ngàn!"

"Linh..."

Viên Linh dùng ánh mắt giết người bắn tới, Ti Ti vội nuốt âm thanh trở vào, chỉ biết thở dài, cô lơ đãng ngắm những vị khách trong khu vực đánh bạc, ánh mắt bất chợt dừng tại một điểm, cô sửng sốt toàn thân đóng băng.

Chỉ thấy vài ánh mắt kinh hãi tập trung trên người cô, ba, mẹ, chị gái, anh trai, còn có hai gã đàn ông xa lạ ánh mắt quái dị nhìn đôi bên cứ nhìn qua nhìn lại, trong lòng không rõ chuyện gì xảy ra.

Ti Ti nuốt nước miếng, mới miễn cưỡng lên tiếng.

"Ba, mẹ."

"Con sao ở đây?" Đỗ Thiên Hoà buột miệng thốt ra: "Không phải ở Boston sao?"

"Con..."

"Ti Ti, mau, kí tên!"

"A, thực xin lỗi, xin chờ một chút."

Ti Ti nói xong vội xoay người kí tên trên tờ hóa đơn, Viên Linh ôm một đống thẻ đánh bạc xoay người lại, có chút giật mình khi nhìn thấy toàn bộ người nhà họ Đỗ, nhưng cô cũng chỉ nhấp nháy mắt vài lần rồi khôi phục trạng thái bình thường, sau đó quay sang nhìn Ti Ti, tiện thể nhún vai nói: "Tớ đi chơi trước, cậu nếu không tìm thấy tớ thì tới nhà hàng chờ."

Cô nói xong liền nhanh bước đi, không thèm chào hỏi gia đình họ Đỗ, cũng không ở lại trợ giúp Ti Ti, cô cũng không tin có người can đảm dám vô lễ với Chủ tịch phu nhân tập đoàn Seth.

Ti Ti quay người lại, bắt gặp ánh mắt khác thường của gia đình đang nhìn chằm chằm chiếc nhẫn có nạm viên kim cương màu tím quý hiếm to đùng trên ngón tay áp út của mình, ngạc nhiên không thôi. Cô hơi bối rối đem tay giấu đi.

"Con, ách, con đã kết hôn, con,ách, cùng với ba của Hạo Hạo."

Đỗ Thiên Hoà ngẩn người, Thẩm Như Ưu lập tức kêu lên.

"Con tìm được hắn?"

Ti Ti lắc đầu: "Hạo Hạo tìm được anh ấy, chúng con cũng mới vừa kết hôn không lâu."

Đỗ Nhâm Phi tựa hồ thở ra một hơi nhẹ nhõm, đi tới thân mật vỗ vai cô: "Kết hôn là tốt rồi, nếu không tất cả mọi người rất khó coi không phải sao? Em biết rằng mọi người không cố ý xa lánh em, chỉ vì Vân Vân gả cho người rất có thân phận địa vị, nên không muốn bất kỳ tai tiếng nào từ phía gia đình mình."

Đỗ Vân Vân, chị lớn của Ti Ti kéo một gã đàn ông cao lớn mắt xanh lục tóc nâu đến bên cạnh,thân mật ôm cánh tay hắn.

"Ti Ti, đây là anh rể em Hanson, anh ấy là người của gia tộc Ray, chắc em cũng biết gia tộc Ray ở New Jersey."

Ti Ti ngẩn ngơ. Có Chúa chứng giám, cô làm sao biết, tam đại gia tộc trên thế giới hoành tráng cô còn không biết huống chi gia tộc Ray ở New Jersey, nhưng cô không thể bộc lộ mình quá thiếu hụt kiến thức, cho nên...

"Ách, biết, biết." Cái này gọi là nói dối có thiện ý, ông trời hẳn là không trách mình?

Đỗ Lệ Lệ cũng kéo tới một gã đàn ông tóc đen mắt xanh lam khác, đồng thời hướng Ti Ti thần thần bí bí nháy mắt.

"Người này mới đúng là Joseph, bọn chị gặp lại nhau tại một bữa tiệc cách đây hai năm, vợ cũ của anh ấy qua đời trong một tai nạn xe, vì thế anh chị... Haiz, em biết đấy, chúng tôi dù sao vẫn ởc ùng một chỗ."

Hắn chính là Joseph?! Ti Ti kinh ngạc mở to mắt, không sai, bộ dáng cũng rất đẹp trai, nhưng nếu so với Joel thì còn kém xa!

"Anh nghĩ chúng ta nên đến nhà hàng, đứng đây nói chuyện không tiện lắm đâu?"

Vì vậy, theo đề nghị của Đỗ Nhâm Phi, mọi người vào nhà hàng ngồi xuống, trong lúc chờ đồ uống đưa lên, Đỗ Lệ Lệ tò mò hỏi.

"Em không phải vừa mới kết hôn sao? Làm thế nào một mình cùng với Viên Linh đến nơi này?"

"A, cái này..." Ti Ti lúng túng cười ha hả: "Bọn em có một chút, ách, nói sao nhỉ, à, bất đồng ý kiến, vì thế... Hắc hắc, em đi giải sầu với Viên Linh!"

"Bất đồng ý kiến?" Đỗ Vân Vân hai mắt trợn lên nghi ngờ: "Ti Tià, không phải chị nói với em, tính tình của em nếu không khiêm tốn một chút, cho dù là kết hôn cũng rất dễ dàng tách ra."

"Vâng, vâng, em biết, em biết. Thật ra chuyện của em cũng không đến nỗi trầm trọng, hay là nói chuyện của mọi người đi." Ti Ti vội chuyển đề tài: "Mọi người làm sao có thể đến nơi này?"

"Kỳ thật cũng không có gì,"Thẩm Như Ưu miệng tuy nói không có gì, nhưng đáy mắt lại đắc ý cực kỳ, bà ta mặt mày hớ nhở nói: "Công ty ba con từ khi chuyển đến New Jersey dưới sự giúp đỡ của Hanson, hai anh trai của con cũng đến công ty hỗ trợ, công ty nhanh chóng phát triển, đã có ba chi nhánh ở bờ đông rồi!"

"Wow, thật sự? Ba, chúc mừng ba!" Ti Ti thật tâm chúc mừng bọn họ, định cư ở Mỹ bước vào tầng lớp xã hội thượng lưu vẫn luôn là mục tiêu phấn đấu của bọn họ, hôm nay bọn họ xem như đạt được ước muốn.

"Lúc này, Vân Vân cùng với em rể đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai, anh và ba mẹ liền gia nhập nhân tiện rũ Lệ Lệ cùng Joseph đi cùng cho vui, thuận tiện gia tăng tình cảm. Nhâm Địch chưa lập gia đình, cho nên cho hắn ở lại công ty trấn thủ."

Dựa vào ý tứ của Đỗ Nhâm Phi, vì cực lực tác hợp Lệ Lệ cùng Joseph mới có lần du lịch này. Ti Ti có thể lý giải được, có thể kết thông gia với hai danh môn vọng tộc, sự nghiệp và danh tiếng của bọn họ sẽ là một trợ lực lớn.

"Chị dâu đâu?"

"Chị dâu mang thai, thân thể không thoải mái, đang nghỉ trong phòng. Còn có hai cô em gái của Hanson, cũng tới đây chơi lướt sóng."

Thẩm Như Ưu chăm chú nhìnTi Ti cả nửa ngày, đột nhiên lên tiếng: "Con cũng tham gia với mọi người đi!"

Thấy Ti Ti sửng sốt, Đỗ Lệ Lệ nắm tay cô nói: "Đúng vậy, đi chơi với mọi người nha, đã lâu không gặp, có nhiều thứ muốn cùng em tâm sự!"

Ti Ti nhìn hai người bọn họ, đáy mắt ẩn lời xin lỗi, vì vậy, cô nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhõm.

"Được!"

* * * * * *

Khi Joel vội vội vàng vàng chạy đến Gold Coast thì lại phát hiện cô vợ nhỏ của hắn đã di chuyển đến thành phố Sydney. Hắn lại vó ngựa không dừng đuổi tới Sydney, đụng phải Viên Linh và gã đàn ông theo đuổi cô ấy! Viên Linh nói cho hắn biết Ti Ti cùng với người nhà đến thành phố Adelaide thưởng thức các hoạt động nghệ thuật, hắn không nói lời nào lại bôn ba khắp nơi tìm vợ thật khốn khổ khốn nạn...

Cuối cùng, chính là không biết nên khóc hay nên cười, hắn chạy một vòng tròn rồi chạy trở về Gold Coast. Hắn không biết đó là bởi vì hai cô em gái của Hanson vì muốn lướt sóng và phơi nắng ở Gold Coast nên không muốn đi tham quan với mọi người, vì thế bọn họ quyết định chọn Gold Coast làm điểm hẹn sau khi đi chơi sẽ quay lạiđây tụ hợp với hai người đó.

Nhưng hai cô em gái này vẫn chưa muốn về nhà, thân là anh trai Hanson không thể bỏ mặc các cô một mình quay về, cho nên mọi người lưu lại. Vào ban ngày để giết thời gian bọn đàn ông đi đến sòng bạc, phòng tập thể thao, còn gánh phụ nữ thì ra ngoài dạo phố mua sắm hoặc nằm bên bể bơi phơi nắng sắp thành cục than, ban đêm thì đến câu lạc bộ đêm xem biểu diễn, khiêu vũ.

Điều làm Ti Ti cảm thấy thú vị nhất chính là hai cô em gái củaHanson ngày đêm hẹn hò với những gã đàn ông khác nhau, giống như một trò chơi, các cô định ra một gã đàn ông hợp nhãn, sau đó tiến hành theo đuổi. Thấy vậy, cô thật là có chút ghen tị cũng như hâm mộ các cô ấy, bọn họ hội đủ điều kiện để làm điều đó, thử tưởng tượng đem cô đặt giữa bọn họ rồi đưa đến trăm người cho phép những người đó tự do tiếp cận các cô, chỉ sợ cũng không có người liếc mắt ngắm cô một cái.

Cô nhìn về phía hai cô gái ở đằng kia, hai người họ cao hơn cô đến một tấc, vả lại trên dưới cũng đầy đặn hơn cô rất nhiều, mấy gã đàn ông ở bể bơi đềutặng cho họ những ánh mắt tán thưởng, mà cô...

Haiz... Quên đi. Xoay người ghé vào trên ghế nằm xuống, nhắm mắt làm ngơ.

Không lâu sao, Ti Ti dần dần rơi vào mộng đẹp, ở trong mộng, cô phảng phất nghe được nhất cử nhất động của hai cô nàng ma quỷ này, thỉnh thoảng họ còn cố tình phá lên cười nhằm thu hút sự chú ý, đây là một tí mánh khoé của họ.

Trước khi thiếp đi, cô dường như còn nghe được có nhiều tiếng thở gấp cũng như tiếng hút không khí liên tục, còn có tiếng đàn ông thì thào khen ngợi.

Ưm, không liên quan đến cô, vì vậy Ti Ti xoay người nằm sấp tìm một tư thế thoải mái, dựđịnh mời Chu Công tiên sinh trở về ôn chuyện.

Mà ở đầu bên kia bể bơi, mọi người nín thở nhìn theo một người đàn ông cao lớn nhảy vào trong hồ bơi tư thế đẹp mắt không thua bất kỳ một tuyển thủ bơi lội nào, lại dùng tốc độ cực nhanh lặn tới đầu bên đây củabể bơi. Khi hắn trồi lên từ trongnước thì tất cả mọi người không tự chủ chấn động.

Hắn rất nhanh nhảy lên thành hồ, hai tay chậm rãi túm mớ tóc dài tán loạn ra phía sau cột lại, động tác lười biếng mà gợi cảm. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt nơi đó đều tập trung trên người hắn, đặc biệt quý bà quý cô, trên mặt đều viết rành mạch mấy chữ dục vọng ham muốn trắng trợn.

Gã đàn ông đó giống như thỏi nam châm từ tính, thu hút hết thảy ánh mắt của phụ nữ, cướp đi tâm trí và bắt giữ linh hồn họ.

Nhưng hắn vẫn là như thế cao cao tại thượng, không coi ai ra gì, mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt ái mộ, ngũ quan xuất chúng nhưng thần sắc vẫn muôn phần lạnh lùng kiêu ngạo, sức hấp dẫn gợi cảm trên người hắn không ngừng toả ra làm cho người ta nghẹt thở.

Đôi chân thon dài và cánh tay mạnh mẽ, toàn thân mơ hồ ẩn chứa một sức mạnh kinh người, lồng ngực rộng lớn rắn chắcđược lông ngực bao phủ lấy. Khí chất cao quý xen lẫn nét trầm ổn ẩn trong hơi thở nam tính tựa hồ có thể chống đỡ cả trời đất.

Không đếm xỉa đến cái nhìn của đám đông, hắn chậm rãi đi đến cái ghế Ti Ti đang nằm quì xuống bên cạnh, lặng yên cầm lấy tuýp kem chống nắng đổ vào lòng bàn tay, rồi sau đó hai bàn tay với những ngón thon dài đặt ở trên lưng Ti Ti xoa bóp nhẹ nhàng.

"A.. Thật thoải mái..." Ti Ti thì thào lẩm bẩm: "Ưm, xuống phía dưới một chút, chị Lệ Lệ."

Gã đàn ông lộ ra nụ cười thú vị, bàn tay to lớn từ từ di chuyểnxuống.

"Ừ, ừ, chính là chỗ đó... Đúng rồi, thật tuyệt... Ách, có thể tăng thêm một chút lực được không, chị Lệ Lệ?"

Ti Ti thoải mái khóe miệng cong lên, mà Lệ Lệ trong miệngcô vẫn đứng ở một bên trừng mắt nhìn gã đàn ông đó đang mát xa vùng bụng cho Ti Ti.

"Ưm... Rất thư thái, Lệ Lệ, như thế này đến lượt em giúp chị mát xa nha!"

"Được!"

Được?! Ti Ti hai mắt đột nhiên mở to, giọng của Lệ Lệ trở nên trầm thấp như vậy từ khi nào? Hơn nữa, đôi tay của Lệ Lệ to như vậy sao? Còn có... Trời ạ! Hương vị đàn ông sao quá quen thuộc... nhất thời sửng sốt thoáng cái lật người.

"A" Cô thét lên: "Joel! Anh sao ở đây?!"

Joel buồn cười xoa lỗ tai: "Vợ yêu bỏ chạy, anh có thể không đuổi theo sao?"

"Nhưng... Nhưng." Ti Ti nói lắp bắp: "Làm thế nào anh biết em đến đây?"

"Không phải em sử dụng thẻ tín dụng sao?" Nói xong, Joel thừa cơ hôn môi cô một cái.

Ti Ti đẩy hắn ra, sau đó kéo lấy mái tóc dài của hắn giận dữ trừng mắt: "Thành thật nói cho em biết, có phải tiểu quỷ kia bán đứng em?"

Joel đưa mắt nhìn lên khoảng trời không: "Anh không biết nha!"

"Sh*t!" Ti Ti mắng: "Rõ ràng thằng con anh nó bán đứng em!"

Joel cụp mắt xuống nhìn cô: "Em đang giận?"

"Đương nhiên!" Cô cố sức hất mặt sang hướng khác: "Anh tốt nhất biến đi càng xa càng tốt, tránh cho em nhất thời bốc hoả đá anh ra Thái Bình Dương!"

Joel mở to mắt, đôi mắt hiện lên một tia tinh nghịch, lập tức hai tay bế lấy Ti Ti nhanh chóng rời đi.

"A" Cô phát ra tiếng thét chói tai: "Anh nghĩ anh đang làm gì hả? Mau thả em xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro