Chương 12. Gần thêm chút nữa

~*~

Từ khóe mi nước mắt không cầm lại được, liên tiếp rơi xuống. Anh cũng nhìn rõ sự xúc động của cô, trong giây phút ấy không biết làm gì ngoài việc cầm lấy tay cô như một lời an ủi.


Chuyến đi công tác tại thành phố Y lần này của đoàn thiết kế tập đoàn S ngoài tìm hiểu về xu hướng thời trang trong mùa đông còn là giới thiệu đến người tiêu dùng cả nước về những sản phẩm chất lượng của họ. Vì thế ngoài yếu tố chăm chỉ tìm hiểu về các mẫu thiết kế, tất cả còn phải tìm hiểu về nhu cầu và thị hiếu của khách hàng.

Cả ngày phải loanh quanh trong gian hàng triển lãm đến tối mới được trở về khách sạn, Hạnh Nguyên cảm thấy khá mệt mỏi. Hai hôm nay cô không ngủ được mấy cho nên trông gương mặt và cả tinh thần đều có phần xuống sắc. Tất nhiên là những người trong đoàn không ai để ý đến, duy chỉ có Minh Hải lúc nào cũng nhìn cô với vẻ quan tâm. Chỉ là anh che giấu nó quá kĩ, đến mức chính bản thân cô cũng không thể nhận ra.

Buổi tối thứ hai tại thành phố Y, Hạnh Nguyên đang trực cùng cô trợ lý thì nhận được điện thoại của Minh Hải. Cô cứ nghĩ anh gọi mình ra ngoài có việc gì gấp, nào ngờ là yêu cầu cô về nghỉ ngơi. Trong lúc cô còn đang ngây ra thì anh đã nắm lấy tay cô rồi kéo đi ra taxi. Hành động của anh khiến cô vô cùng ngạc nhiên, mãi mới có thể lên tiếng.

"Giám đốc...?!"

"Như vậy còn làm việc gì nữa, cô không biết lo cho sức khỏe của mình à?" Minh Hải nói bằng giọng pha chút tức giận. Anh thực sự không hiểu nổi cô nữa, công việc đúng là quan trọng nhưng có cần phải làm đến bán mạng như vậy không?

"Tôi..." Hạnh Nguyên ấp úng nhìn sếp của mình, tại sao thời gian gần đây anh đối với cô luôn là thái độ này. Luôn là sự dịu dàng quan tâm chứ không phải lạnh lùng châm biếm như trước nữa. Tại sao chỉ một thời gian ngắn mà anh lại thay đổi nhanh đến thế?

"Làm ơn dừng xe."

Đột nhiên Hạnh Nguyên cất tiếng khi đang đưa ánh mắt ra ngoài đường kia. Chiếc xe dừng lại một cách vội vã, cả Minh Hải lẫn tài xế đều nhìn cô kì lạ nhưng cô chỉ gật đầu rồi mở cửa xe và bước xuống. Minh Hải dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn trả tiền rồi theo chân cô. Hóa ra là cô nhìn thấy quán ăn ở bên đường nên mới gấp gáp như vậy. Anh chợt cười, hình như anh đã thiếu sót rồi.

"Cô chưa ăn tối có phải không?" Minh Hải ôn tồn hỏi khi cả hai đã ngồi xuống một chiếc bàn trong quán ăn và gọi món cho mình. Hạnh Nguyên ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt thoáng nét buồn.

"Lâu lắm rồi, tôi chưa ăn món này." Cô khó khăn thốt lên từng từ, điều này khiến anh không khỏi cảm thấy khó hiểu. Định lên tiếng hỏi lại thì cô đã lại tiếp tục. "Một món ăn ngon, nhưng đã trở thành kỉ niệm buồn."

Minh Hải nhìn người con gái nhỏ bé đang ngồi trước mặt mình, đột nhiên thấy xót xa vô cùng. Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn nó đã để lại cho cô một vết thương khó xóa nhòa. Nếu không đau đớn, cô sẽ không ở trước mặt anh mà dám bộc lộ như vậy.

Cho đến lúc thức ăn được mang ra, anh và cô chỉ lặng lẽ ăn chứ không ai nói một lời nào. Món mì kéo này thực sự rất ngon, Minh Hải lần đầu tiên được ăn nó nhưng khi thấy Hạnh Nguyên vẫn giữ khuôn mặt đăm chiêu như vậy, món ngon với anh cũng trở thành không ngon. Anh không biết làm gì để an ủi cô, chỉ có thể im lặng mà dõi theo cô.

Khi cả hai trên đường trở về khách sạn, cô đi trước anh đi sau. Mỗi người một suy nghĩ riêng trong đầu. Bầu không khí nhộn nhịp ngoài kia chẳng thể nào phá tan đi sự im lặng đến đáng sợ này. Hạnh Nguyên đưa mắt nhìn khắp mọi nơi nhưng đầu óc cô lại hoàn toàn trống rỗng. Thành phố Y về đêm thật xa hoa và sầm uất. Nơi nào cũng sáng rực bởi đèn neon đủ màu sắc. Các toàn nhà cao ốc thì mọc lên san sát nhau. Đi dạo qua các con phố có thể cảm nhận nhịp sống tại đây luôn sôi nổi và tươi trẻ. Bề ngoài là thế còn bên trong, một khoảng lặng đang dần nhấn chìm cô, cô biết là mọi chuyện đã qua nhưng khi đột nhiên nhìn thấy, trong lòng lại trào dâng nỗi buồn tủi.

Đã mười năm trôi qua, cô lần lượt trải qua những nỗi đau xé nát con tim. Cố gắng chịu đựng nhưng rồi mỗi khi cảm xúc ùa vê, cô lại không thôi nghĩ ngợi. Giá như, ngày đó chưa bao giờ đến.

"Anita!"

Khi mà Hạnh Nguyên còn đang mải mê với dòng hồi ức thì có tiếng của Minh Hải. Cô giật mình dừng lại, nhìn quanh một hồi mới thấy anh chạy đến. Trông anh mồ hôi nhễ nhại, dường như là chạy đuổi theo cô từ đằng sau vậy.

"Giám đốc?!"

"Cầm lấy đi." Anh nhét vào tay cô một lon nước rồi vô tư mở lon còn lại ra uống. Cô nhìn anh ánh mắt cảm động rồi lại nhìn xuống lon nước trong tay mình. Là nước ép bưởi, sao anh có thể biết là cô thích nhất thứ đồ uống này?

"Giám đốc?!"

"Muộn rồi, chúng ta mau về khách sạn thôi." Minh Hải mỉm cười với cô rồi bước đi trước. Cô vẫn đứng đó, trầm ngâm nhìn vào lon nước bưởi trên tay. Khóe mi như chất chứa đầy cảm xúc, nước mắt chỉ chực trào ra.

"Câu trả lời của tôi, giờ giám đốc có muốn nghe không?"

Mặc dù thành phố Y nổi tiếng nhộn nhịp như thế nhưng cũng không khó để tìm ra một nơi yên tĩnh cho những cuộc nói chuyện nghiêm túc. Công viên Jiru là một ví dụ điển hình cho điều này. Bao quanh không gian rộng lớn là một hàng cây xanh dài tít tắp, như muốn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chính giữa còn có một cái hồ, mang đến sự trong lành và mát mẻ với những làn gió vi vu thổi.

Hai người chọn một chiếc ghế đá ngay sát bờ hồ rồi ngồi xuống. Bầu không khí như hòa chung với nơi đây, tĩnh mịch đến đáng sợ. Bầu trời hôm nay có rất nhiều sao, tỏa sáng cả một góc nhưng lại không soi rõ đến nơi này. Minh Hải dù cố gắng thế nào cũng không thể nhìn ra, người con gái kia đang chất chứa những tâm sự gì trong lòng.

"Thật ra, trước mặt giám đốc tôi luôn không sống thật với chính mình vì nỗi đau trong quá khứ." Hạnh Nguyên chầm chậm lên tiếng sau một hồi im lặng, cô không nhìn Minh Hải mà đưa ánh mắt ra thật xa, cảm giác thật khó khăn để bày tỏ về mình. Còn với anh, vì cũng đoán phần nào cô có chuyện buồn nên mới như vậy nên chỉ nhìn cô ánh mắt cảm thông.

"Mười năm trước, người yêu tôi đã rời bỏ tôi. Tôi luôn sống đau khổ trong quãng thời gian đó, dù có làm cách nào cũng không quên được. Cho đến khi gặp giám đốc, tôi thực sự không tin vào mắt mình vì hai người có rất nhiều điểm giống nhau. Chính vì thế mà tôi... có những lúc tôi không kiềm chế được tình cảm của mình nên đã thất lễ."

"... Tôi rất tiếc vì chuyện này." Câu chuyện của Hạnh Nguyên khiến Minh Hải hoàn toàn tin là thật, anh lại càng cảm thấy xót thương cho cô nhiều hơn. Nỗi đau mất đi người thân yêu của mình, để chấp nhận nó đâu phải dễ dàng. Hơn nữa cô lại là con gái, vẫn lưu giữ kỉ niệm trong lòng cũng không có gì sai.

"Xin lỗi vì tôi đã làm ảnh hưởng đến giám đốc."

"Không sao, cảm giác mất đi người thân yêu tôi cũng từng trải qua." Lời tâm sự đột ngột của anh khiến cô phần nào ngạc nhiên, quay sang nhìn anh. Từ khóe mi nước mắt không cầm lại được, liên tiếp rơi xuống. Anh cũng nhìn rõ sự xúc động của cô, trong giây phút ấy không biết làm gì ngoài việc cầm lấy tay cô như một lời an ủi. Cô càng nhìn anh chăm chú hơn, rồi đột nhiên anh vòng tay qua vai kéo cô vào lòng mình. Cô không kiềm chế được cảm xúc, dòng lệ tuôn rơi ngày một nhiều hơn. Là cảm giác cô đơn, buồn tủi nhưng trên hết, được ở trong vòng tay anh, cô như muốn nói hết sự ấm ức mình phải chịu đựng. Không cần anh phải hiểu, chỉ cần ở bên cạnh cô như thế này là đủ rồi. Cô không đòi hòi gì hơn nữa.

*

Sau hai ngày công tác ngắn ngủi, trở về với trụ sở tập đoàn S mọi người đều đồng loạt lao vào công việc. Đây là thời gian quan trọng nên không ai dám lơ là một chút nào. Bản thân Hạnh Nguyên cũng vậy, đến công ty luôn sớm nhất và ra thì luôn là người cuối cùng. Mọi người đều có thể nhìn ra sự nỗ lực của cô, đa phần đều cảm phục nhưng lại có một số người ghen ghét, luôn tìm mọi cách đặt điều không hay.

"Thật đấy, cô ta không như cái vẻ bề ngoài thùy mị kia đâu."

"Helena, chị có nói quá không?"

"Tận mắt tôi trông thấy mà, cô ta và giám đốc thường xuyên đi với nhau."

Khi cùng Tiểu Thu đi ăn trưa trở về, Hạnh Nguyên có thể nghe thấy hết mọi lời mà Helena nói cùng các đồng nghiệp khác. Trong khi cô chỉ im lặng thì Tiểu Thu tỏ ra rất khó chịu, định làm rõ trắng đen thì bị cô ngăn lại, lắc đầu kéo cô ấy đi. Cô cũng không biết tại sao nhưng từ hôm trở về từ thành phố Y đến giờ trong công ty luôn có rất nhiều lời bàn tán về cô và anh. Nguồn cơ có lẽ bắt nguồn từ Helena nhưng cô không hiểu vì sao cô ta lại phải làm vậy, giữa cô và anh đâu có xảy ra chuyện gì. Những tin đồn đó cô bỏ ngoài tai nhưng cũng có những lúc muốn lên tiếng phản bác lại. Chỉ sợ là nếu làm như vậy có khi sự việc lại càng đi xa hơn, nên cứ để yên rồi dần dần nó sẽ lắng xuống.

"Anita, sao chị cứ chịu nhịn như vậy? Helena cô ta thật quá đáng mà." Tiểu Thu bất bình thay cho cô, lên tiếng nói Helena xấu xa khi hai người bước vào thang máy. Cô gượng cười nhìn cô ấy, vẫn im lặng không nói tiếng nào. "Em không biết chị đang nghĩ gì nữa?"

Tiểu Thu vẫn cứ nói cho đến khi thang máy dừng ở tầng chín. Cả hai cùng bước ra, đúng lúc ấy thì Bạch Tố Như đi đến. Tiểu Thu xin phép đi trước, Hạnh Nguyên nhìn tổ trưởng của mình có chút khó hiểu.

"... Em lên gặp giám đốc đi, giám đốc tìm em đấy."

Cô theo lời Bạch Tố Như lại vào thang máy và đi lên phòng làm việc của Minh Hải. Không rõ có chuyện gì mà anh lại tìm cô nữa, lẽ nào vì mấy cái tin đồn kia? Hạnh Nguyên nghĩ trong đầu là vậy nhưng cũng không dám khẳng định, nếu anh đã tìm cô qua tổ trường thì chắc nghiêng về chuyện công việc nhiều hơn.

Cộc.. Cộc...

"Mời vào."

Hạnh Nguyên đẩy cửa bước vào nhưng cô không thấy Minh Hải đâu. Cô có chút ngạc nhiên, bước đến gần bàn làm việc hơn. Đột nhiên thấy anh bước ra từ cửa phụ bên trái căn phòng rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống. Anh cũng ngồi trở lại chỗ của mình, định nói gì đó nhưng chưa thể mở lời, cứ nhìn cô chăm chú. Cô thấy anh như vậy lại có phần sợ, vội vàng lảng tránh ánh mắt của anh.

Mãi một lúc sau anh mới cất tiếng, thanh âm trầm ấm lại có phần dịu dàng xen lẫn bất lực.

"Xin lỗi em!"

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro