Chương 13. Quyết định
~*~
Có lẽ vì bộ sưu tập mà cô đã vất vả nhiều, giờ mọi thứ xong xuôi nên có thể an tâm mà ngủ một giấc. Anh hơi cười khi nhìn thấy cô trong tình huống này, không nỡ đánh thức mà chỉ nhẹ nhàng lấy áo khoác đắp lên người cho cô, sau đó trở về ghế của mình.
Nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa gỗ sau lưng rồi Hạnh Nguyên vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Thái độ cùng cách cư xử của Minh Hải không phải kì lạ mà là rất kì lạ. Điều này khiến cô cứ ngồi trân ra mà chẳng biết làm gì khác. Cô không rõ vì sao anh lại như thế nữa, xin lỗi rồi thậm chí là thay đổi cách xưng hô. Thật ra thì mấy cái lời đồn kia cô vốn không quá để tâm nhưng vì chính anh lại tỏ ra sốt sắng nên càng làm cô phải suy nghĩ. Bản thân cô thì vẫn thể hiện bình thường nhưng có khi nào do anh như vậy nên người ta mới có cớ nói này nọ?
Những ý nghĩ trong đầu ngày một nhiều hơn nhưng cô sau đó cũng chẳng có thời gian mà bận tâm đến nó. Thời gian cho bộ sưu tập chỉ còn một tuần và trong giai đoạn này cô cần tập trung vào công việc hết sức có thể.
Nếu như Hạnh Nguyên vì công việc mà phải tạm gác tất cả qua một bên thì với Minh Hải, vì anh biết mình đang làm gì nên tỏ ra vô cùng tự tin chứ không có chút lo lắng nào. Công việc vẫn hoàn thành rất tốt, còn đối với những chuyện cần giải quyết vẫn làm cho ổn thỏa. Một người đàn ông giỏi giang như anh từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện hai chữ "lùi bước" trong đầu.
*
Một tuần sau.
Sau một tuần vất vả thức nhiều hơn ngủ, cuối cùng Hạnh Nguyên đã hoàn thành được bộ sưu tập cho mùa thu đông. Đây có thể coi là những tác phẩm cô bỏ ra nhiều tâm huyết hơn so với trước đây và sự kỳ vọng dành cho nó đương nhiên cũng tăng lên. Lần này công ty có chút thay đổi khi lựa chọn các mẫu thiết kế, không phải là mẫu của thiết kế nào nếu đạt chuẩn cũng được chọn mà sẽ xét tổng hòa chung, nếu phù hợp với tiêu chí đề ra thì cả bộ sưu tập sẽ được chọn và đưa vào sản xuất đại trà. Còn nếu chỉ có một mẫu không hợp chủ đề thì coi như bộ sưu tập đó không đạt tiêu chuẩn. Chính những điều kiện này đã tạo rất nhiều áp lực lên thiết kế của tập đoàn S. Ngay cả những người có khả năng vượt trội như Hạnh Nguyên, Helena hay Rachel cũng luôn trong tình trạng khẩn trương và cảm tưởng như ai cũng có thể dễ dàng bị stress.
Tắt laptop trước mặt và vươn mình đứng dậy, Hạnh Nguyêngiật mình khi thấy bên ngoài trời đã tối như mực. Nhìn nhanh chiếc đồng hồ trên bàn thì đã hơn mười một giờ đêm, cô cảm thấy hơi nhức đầu và mệt mỏi. Lấy túi xách, tắt đèn rồi cô nhanh chóng bước ra cửa. Thang máy hình như vẫn sáng và đúng lúc nó dừng lại ở tầng chín, cô không thể sửng sốt hơn nữa. Bóng dáng anh hiện ra rõ mồn một và không phải là cô đang hoa mắt.
"Giám đốc?!"
"Bây giờ mới về sao?" Minh Hải gật đầu hỏi lại một cách quan tâm. Cô chỉ khẽ gật đầu đáp lại rồi bước vào thang máy cùng anh. Cô không nghĩ lại trùng hợp thế này, công việc của anh cũng đâu đến nỗi phải về khuya như vậy. Lẽ nào, là anh chờ cô? "Để tôi đưa em về."
"Không cần đâu, tôi bắt taxi cũng được."
"Anita!" Không cho cô thêm bất kì cơ hội nào để từ chối, anh chỉ gọi tên rồi sau đó cầm lấy tay cô và một mực kéo đi khi thang máy vừa dừng ở tầng hầm. Hạnh Nguyên có đôi phần khó chịu nhưng lại không biết cách làm thế nào để thoát khỏi sự kiên quyết của anh, đành nhắm mắt nghe theo.
Khi đã yên vị trên xe rồi thì Hạnh Nguyên lại trở nên im lặng, cô tựa người thật sâu vào ghế, ánh mắt thì hướng ra ngoài chứ không hề có ý muốn nói chuyện gì ở đây. Minh Hải đối với thái độ của cô cảm thấy rất kì lạ nhưng vì chưa đoán biết được nên cũng không nói gì. Một lúc sau đó khi quay sang nhìn thì cô đã ngủ từ lúc nào không hay. Có lẽ vì bộ sưu tập mà cô đã vất vả nhiều, giờ mọi thứ xong xuôi nên có thể an tâm mà ngủ một giấc. Anh hơi cười khi nhìn thấy cô trong tình huống này, không nỡ đánh thức mà chỉ nhẹ nhàng lấy áo khoác đắp lên người cho cô, sau đó trở về ghế của mình.
Buổi sớm tại thành phố B bây giờ đã mang một chút không khí lành lạnh của những ngày cuối thu. Nắng không còn xuất hiện quá sớm nữa mà thay vào đó, những làn sương vẫn đọng lại thật lâu chưa chịu rời đi. Những cơn gió vi vu thổi mang đến sự sảng khoái và trong lành, giúp mọi người có thể tận hưởng bầu không khí mát mẻ trước khi bắt đầu một ngày mới đầy căng thẳng.
Hạnh Nguyên hơi cựa mình rồi đột nhiên cô cảm thấy cổ mình hơi đau. Từ từ mở mắt, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi mình vẫn đang ngồi trên xe của anh. Dụi mắt một chút để nhìn kĩ hơn thì thấy áo vét của anh rơi xuống từ vai còn anh thì đang ngồi ngắm bình minh ở ngoài kia. Cô nhẹ nhàng khoác lại áo lên người vì trời còn sớm nên khá lạnh rồi đẩy cửa bước ra.
Mặt trời đang dần ló dạng nơi đằng đông, là màu đỏ cam pha trộn với màu xám của những đám mây. Xa xa còn thấy một vài cánh chim bay lượn. Bức tranh ngày mới này thật đẹp và lãng mạn. Cô hơi cười khi nhìn nó, đã lâu lắm rồi không được ngắm bình minh. Chính vì thế mà cho đến một lúc sau mới phát hiện ra anh đang nhìn mình chăm chú. Quá bất ngờ và cũng có phần xấu hổ, cô vội vã quay lưng lại với anh, hai má chợt nóng bừng.
"Bình minh đẹp nhỉ, lần đầu tiên tôi được ngắm mặt trời mọc ở thành phố B." Minh Hải lên tiếng như để phá tan bầu không khí khó xử. Anh bước lại gần chiếc xe BMW của mình và mở cửa lấy điện thoại đang để ở trong đó ra. Cô nhìn theo hành động của anh, muốn lên tiếng nhưng lại ngập ngừng. "Hôm qua trên đường về nhà em mệt quá nên đã ngủ mất, tôi không nỡ đánh thức em nên không có cách nào để đưa em lên nhà. Gần sáng tôi chợt nhớ nhà em rất gần chỗ này nên đã lái xe đến đây."
Nghe những lời Minh Hải nói mà trong lòng Hạnh Nguyên chợt trào dâng thứ cảm xúc không nói thành lời. Là vì không dám đánh thức cô nên anh đã ở bên cô cả đêm sao? Tại sao anh lại phải làm như thế? Nếu là vậy thì có lẽ đêm qua anh đã không được ngủ ngon giấc.
"Sao anh lại làm một việc ngốc như thế?" Lời nói thốt ra rồi cô mới chợt nhận ra là mình đang trách móc anh. Còn với chàng trai kia, thoáng ban đầu anh có chút không hiểu nhưng rồi nhanh chóng nhận ra ý tứ của cô, chỉ cười mà không nói gì. "Tôi không nghĩ một vị giám đốc tài giỏi lại không biết lo cho sức khỏe của mình như vậy."
Hạnh Nguyên càng nói càng lộ ra sự lúng túng, điều này chỉ khiến anh thêm cười cô. Thật là, biết vậy cô chẳng thèm lo lắng anh còn hơn.
"Đổi lại được em quan tâm như vậy, tôi nghĩ cũng đáng."
"Anh...?!"
"Mau lên xe đi nào, tôi nghĩ em cần về nhà và nghỉ ngơi thêm đấy." Minh Hải không cười cô nữa mà giọng nói trở nên dịu dàng hơn. Anh mở cửa xe và chuẩn bị ngồi vào đó thì cô lại lên tiếng.
"Chỗ này gần nhà, tôi gọi taxi về cũng được, giám đốc hãy về nhà của mình đi."
Nói là làm, dứt lời thì cô liền bỏ áo khoác ra, vừa để vào xe xong thì đã bị anh chặn ngay trước, vẻ mặt vô cùng khó chịu. Chợt cô cảm thấy hơi run, không lẽ anh đã bị cô chọc giận rồi. Cô biết là anh rất quan tâm đến cô nhưng không hiểu sao cô lại rất sợ mỗi khi anh như vậy. Cảm giác tội lỗi như bủa vây lấy cô dù thực sự là bản thân cô rất cần sự yêu thương này.
"Lên xe đi, tôi đưa em về." Giọng nói của anh đã trở nên thay đổi hoàn toàn so với lúc trước, cô có thể nhận ra điều đó. Không sai, cô đã làm anh giận rồi. Vì sợ rằng từ chối nữa sẽ khiến mọi chuyện càng không hay nên Hạnh Nguyên đành ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ. Từ chỗ này về nhà cô chỉ tầm mười phút nhưng cô có cảm giác nó như dài tận mười tiếng vậy, đi mãi không thấy đến nơi.
"Hôm nay nghỉ một buổi ở nhà đi, mai hãy đi làm." Minh Hải nói chẳng khác nào ra lệnh khi chiếc BMW của anh đỗ ngay dưới chung cư nhà cô. Cô nhìn anh khó hiểu rồi lại ương ngạnh phản đối.
"Tôi vẫn còn việc ở công ty."
Thái độ không hợp tác của cô khiến anh khó chịu ra mặt, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng rồi lại nghiêm giọng. "Vậy thì em có mười lăm phút."
Hả, Hạnh Nguyên tròn xoe mắt nhìn chàng trai đang ngồi ở ghế bên cạnh. Hôm nay anh làm sao vậy, tại sao lại cứ bắt ép cô phải làm theo ý của anh, cô có thể tự đến công ty được mà.
"Giám đốc hãy về nhà đi ạ."
"Mười bốn phút nữa." Rõ ràng là Minh Hải không đùa và khi anh vừa dứt lời thì cũng là lúc cô ba chân bốn cẳng ra khỏi xe và lao lên phòng của mình. Chúa ơi, anh như thế này thì hỏi bao giờ cô mới có thể theo kịp?
"Tốt lắm, bộ sưu tập lần này của em rất có phong cách, chị tin là em sẽ được chọn thôi." Bạch Tố Như mỉm cười hài lòng, đóng tập bản thảo lại và để sang một góc. Hạnh Nguyên cũng cười đáp lại, cô đã nỗ lực rất nhiều và rất hy vọng lần này tác phẩm của cô sẽ được lựa chọn cho hạng mục sản phẩm thu đông.
"Đều là nhờ mọi người giúp đỡ nên em mới làm được như vậy."
"Do em có tài chứ mọi người giúp được bao nhiêu đâu. Em vất vả rồi, buổi chiều hãy về nhà nghỉ ngơi đi."
"Vâng, em xin phép." Hạnh Nguyên chào lại tổ trường rồi đứng dậy. Khi cô vừa bước được hai bước thì tiếng của Bạch Tố Như lại vang lên.
"Anita này!" Bạch Tố Như rời khỏi chỗ của mình, đi đến gần cô hơn, giọng nói có vẻ chân thành. "Thời gian gần đây trong công ty có nhiều tin đồn ác ý, chị luôn tin em nhưng... chị nghĩ em nên làm thế nào đó để người ta không đồn thổi như vậy nữa."
"Emily?!"
"Chị biết, đây là chuyện riêng của em và chị chẳng có quyền gì can thiệp. Nhưng chị chỉ sợ nó gây ảnh hưởng không tốt cho em và cả tổ của chúng ta."
Hạnh Nguyên không đáp lại Bạch Tố Như, cô lẳng lặng đi ra ngoài. Cô ấy nói tin cô mà lại có thể nói ra mấy lời đó, cô thấy thật nực cười. Tin đồn rồi đến một ngày nó sẽ lắng xuống, cô chưa bao giờ có ý nghĩ mình sẽ vì chuyện riêng tư mà gây ra ảnh hưởng gì cho tổ của mình. Nếu mà tổ 3 chẳng may gặp phải điều gì không hay, người đầu tiên đứng lên đấu tranh chắc chắn sẽ là cô.
Reng... Reng...
"Anita nghe!"
[...]
"Thế à, tớ biết rồi, tớ sẽ qua ngay."
Gác máy xong Hạnh Nguyên vội vàng lấy túi xách rồi rời khỏi công ty. Cô vừa nhận được điện thoại của Tâm Chinh và lúc này đây chỉ muốn lao đến café Sun càng nhanh càng tốt.
Thành phố B trời đã ít nắng hơn, mây dường như là bao phủ toàn bộ bầu trời, mang đến cho người dân nơi đây tiết trời mát mẻ dễ chịu chứ không còn oi bước như trước nữa. Thi thoảng lại có những cơn mưa, đem theo dư vị lành lạnh của mùa thu, xóa tan cái nóng hầm hập của mùa hè.
Đẩy nhẹ cánh cửa kính, ngay lập tức cô có thể nhận ra cô gái với mái tóc dài màu đỏ sang trọng mà quyến rũ đang ngồi ở quầy bar. Cười nhẹ, cô bước đến nhanh hơn. Cô ấy vẫn chưa hề nhận ra cô mà vẫn chăm chú vào chiếc iphone của mình, cô liền hắng giọng nói:
"Cho tôi một sinh tố xoài."
Lời vừa nói ra có tác dụng tức thì, người con gái đó nhanh chóng quay lại. Sau một giây thất thần liền nở nụ cười tươi rói, đứng dậy và ôm chầm lấy cô.
"Lý Hạnh Nguyên!"
"Trình Gia Tuệ!" Cô cũng không giấu được vẻ vui mừng trên gương mặt, sau gần năm phút mới buông cô bạn mình ra. Cả hai cùng nhìn nhau, nụ cười trên môi dường như là không thể tắt.
"Trông cậu vẫn vậy, không thay đổi mấy."
"Cậu thì xinh đẹp hơn đó." Gia Tuệ cười khi cô trêu trọc cô ấy. Sau đó đề nghị cả hai ra một góc để nói chuyện thoải mái hơn. "Cậu về lâu chưa vậy?"
"Tớ về lúc khuya hôm qua, vì còn bận việc nên chưa tìm hai cậu ngay được."
"Ừ, tớ cũng đoán thời gian này cậu đang rất bận. Mà lần này về một mình hay là?"
"Không, Phong về cùng tớ." Gia Tuệ khuấy cốc nước của mình, trong giọng nói pha chút hạnh phúc. "Đợt này sức khỏe tớ không tốt lắm nên anh ấy nhất quyết không cho tớ đi đâu một mình."
Hạnh Nguyên cười lém lỉnh, có lẽ bạn cô đã có một cuộc sống hạnh phúc. "Anh Phong thương cậu như thế còn gì."
"Ừ, cuộc đời tớ quá may mắn mới gặp được Phong." Để ý nét mặt Gia Tuệ có phần thay đổi khi nói điều đó, cô liền chuyển sang ngồi gần cô ấy.
"Tuệ?!" Hạnh Nguyên cầm lấy tay bạn, ánh mắt đầy quan tâm. "Vẫn là chuyện với mẹ Phong à?"
"..." Gia Tuệ thở dài, nhìn cô ánh mắt thoáng chút buồn. "Thật ra bây giờ đã đỡ hơn trước rất nhiều rồi. Nhưng tớ thấy rất có lỗi với Phong, anh ấy vì chuyện này lúc nào cũng phải suy nghĩ."
Bàn tay Hạnh Nguyên càng nắm chặt tay bạn hơn, chuyện của Gia Tuệ tất nhiên là cô biết rõ. Dù phải đến một năm hai người mới có thể gặp nhau một lần nhưng tất tần tật mọi chuyện đều chia sẻ qua điện thoại. Gia Tuệ sống một mình ở nước ngoài, cuộc sống ngay từ nhỏ đã gặp khó khăn chứ không được sung sướng như cô hay Tâm Chinh. Gặp được Nhật Phong cứ ngỡ cuộc đời cô ấy từ nay sẽ vui vẻ hơn, nào ngờ, thử thách vẫn chưa chịu dừng lại.
"Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Tớ xin lỗi, tự dưng lại để cậu nghe chuyện này." Gia Tuệ cố gắng mỉm cười, tìm cách nói sang chuyện khác. "Mà còn cậu thì sao, tớ nghe nói Minh Hải đã về rồi à?"
Nhắc đến Minh Hải đột nhiên Hạnh Nguyên trở nên trầm mặc hơn. Cô cứ nhìn vào ly nước bưởi, ánh mắt như vô hồn. Gia Tuệ cũng nhận ra điều đó, trong giây phút ấy thoáng không biết làm gì.
"Sao mà, chúng ta đều thật khó khăn để tìm được hạnh phúc cho mình vậy?"
"..."
"Tớ không biết nên làm thế nào nữa, anh ấy luôn quan tâm và càng như thế thì càng tạo cho tớ ảo tưởng. Ngay như sáng nay vậy, tớ thực sự đã nghĩ là Minh Hải đã trở về rồi."
"Hạnh Nguyên?!"
"Nhưng không hiểu sao tớ lại không có can đảm để đối diện với anh ấy, thậm chí còn bịa chuyện để gạt anh ấy. Tớ vừa sợ mất lại vừa thấy như mình đang làm một chuyện rất có lỗi."
"Nếu là một năm về trước có lẽ tớ sẽ không để cho cậu lún sâu thêm nữa." Gia Tuệ cầm lấy tay cô, giọng nói chắc nịch. "Nhưng mười năm rồi, cậu đã chờ đợi mười năm. Bỏ lỡ tuổi thanh xuân vì người con trai cậu yêu, đáng đúng không? Vậy nên giờ nếu đã có thể chạm tay vào hạnh phúc, cớ gì cậu lại để nó vuột mất. Trong tình yêu không có đúng hoặc sai, cho dù là Minh Hải không nhớ về cậu thì chỉ cần anh ấy có tình cảm, cậu cứ mạnh dạn mà nắm lấy đi. Cậu sẽ không còn mười năm nào nữa để đánh mất đâu."
~*~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro