Chương 17: Thật Sự Yêu?

Hôm sau, cậu làm như chưa có chuyện gì vẫn gọi cô ra ăn uống bình thường. Vừa ăn cậu vừa bảo lát về nhà mang ít quần áo qua đây ở tạm ít hôm vì cậu nghe nói hình như nhà cô đã bị mấy xã hội đen bao vây rồi. Cô nghe tới đó hoảng hốt, không nghĩ bố mình để mọi chuyện đi xa như vậy. Cô đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho bố một cách gấp gáp. Sau rất nhiều năm, đây là lần đầu cô chủ động gọi cho bố mình. 
 
"Mày tự kiếm chỗ ở tạm đi, tới khi nào tao trả được tiền tao nói sau.” 

Đây là một trong số ít cuộc điện thoại mà giọng bố cô tỉnh táo nhưng cô không còn tâm trạng để ý nữa, cô hỏi bố bằng một giọng nói hiện rõ sự bất mãn:

"Sao bố lại làm thế? Đó là căn nhà của bố mẹ tích góp được mà?”

"Đừng lôi chuyện tình cảm cũ rích đó vào, có nó rồi mày không sống nổi đâu. Vì nó nên tao mới thành như bây giờ đấy, nhớ xem mẹ mày đã làm gì.”

Cô cầm chặt điện thoại, mím môi không đáp, bố cô nói không phải hoàn toàn sai. Dù ông không phải là người cha tốt nhưng cô thật sự phải công nhận ông rất có đầu óc kinh doanh. Cô không nói nữa, chào bố rồi cúp máy. 

Lúc quay vào thấy Phong đứng đó, chắc cũng đã đứng một lát. Cô cũng chẳng thắc mắc, chỉ im lặng đi vào. 

Tới giờ Phong cũng hiểu một phần tại sao An lại như vậy rồi. Gia đình và môi trường sống đã làm ảnh hưởng cô ấy quá nhiều, từ một người bình thường trở thành một người bình lặng với mọi thứ mà không rơi một giọt nước mắt nào làm cậu tự hỏi không biết đã có thứ gì bào mòn cô ấy kinh khủng như vậy. Giờ đây, cô ấy sống theo một cách sống có phần tiêu cực, xem chịu đựng như một bản năng không thể thiếu để sinh tồn giữa cuộc đời này. Cậu không muốn như thế, cô ấy không đáng phải sống một cuộc đời như vậy. 

Cậu nghĩ ngợi một lúc lâu sau đó xoay người vào nhà, vừa đi vừa nghĩ đến tối qua. 

Không biết An có giận không khi cậu hành động mất kiểm soát như thế, nhưng lúc đó bị cơn giận làm cho mù mắt nên cậu không đủ tỉnh táo để nghĩ thêm. Cậu vẫn nhớ khoảnh khắc mình dừng lại khi cách môi cô chỉ còn một chút nữa, cậu thấy hơi tiếc. Dù tiếc nhưng cậu tôn trọng cô, cậu vẫn nhớ lời cô nói, chưa sẵn sàng để hôn ai. Rồi cậu lại nhớ lúc mình ôm cô hôm qua. Dù đã ôm cô rất nhiều lần nhưng khoảnh khắc đó lại ấn tượng hơn cả. Cậu ôm trọn cô bằng một vòng tay nhưng không mang lại cảm giác gầy mà rất cân đối. Tự nhiên cậu lại muốn nhiều hơn thế, muốn ôm cô, hôn cô, dù một lần nữa cũng được. 

Cậu giật mình nhắc bản thân tỉnh táo lại rồi vào nhà. Cô đã đi vào phòng và thật sự cả buổi sáng chỉ ngồi trong đó, trưa ra ngoài mua bánh mỳ ăn và mua thêm cho cậu bảo không cần nấu ăn. Chiều cô nằm trong giường ngủ, một lúc lâu sau không nói gì đi ra ngoài. Cậu hơi lo nên hỏi cô muốn đi đâu cậu sẽ đi cùng nhưng cô cũng chỉ đáp lại ngắn gọn.

"Có chút việc thôi cậu không cần để ý." Sau đó cô nhanh chóng đi.

Khi cô quay lại, trên tay là một túi đồ nh và vali không quá to, không khó đoán để biết đó là quần áo. Cậu nhìn cô, không biết nói gì nhưng chợt thương cô kinh khủng. Cậu nối gót cô đi vào, thấy cô đang đứng gấp đồ, không kìm được đi tới ôm cô từ phía sau. 

Có lẽ trong thời gian yêu nhau cậu quen với việc được ôm cô rồi, không ôm cô cậu chịu không được. Nó đã thành thói quen, mà là thói quen thì rất khó bỏ.

Cô đang đứng chợt thấy eo bị vòng tay ôm lấy, cô không ngạc nhiên hay hoảng hốt vì cô biết người ôm mình là ai. Cơ thể cậu ở phía sau dù cách hai lớp áo nhưng vẫn thấy dính sát vào lưng cô. Cậu để cằm tựa vào vai cô, nhẹ nhàng nói:

"An còn việc gì làm nữa thì làm đi, tối theo Phong đi chơi nhá.”

"Đi đâu?” 

"Chỗ bạn Phong.” 

Cô im lặng, sau đó gật đầu. Cũng lâu rồi cô chưa từng ra ngoài một cách thoải mái, coi như lần này trải nghiệm vậy.

...

Tầm gần chín giờ tối, Phong sang phòng bảo cô đi. 

"Đợi chút, An thay đồ.”

"Thôi không cần thay đâu, đi chút rồi về thôi.”

Nói rồi cậu đi trước, cô cũng mặc tạm áo khoác trắng hiếm khi dùng cùng với quần trắng mỏng và xỏ dép đi cùng. Đi một đoạn, cậu dẫn cô đến một nơi trông như nhà kho cũ đã lâu không sử dụng rồi nắm tay cô tự nhiên bước vào.

"Chào mọi người.”

"Mọi người” nghe tiếng gọi quen thuộc liền nhìn ra định chào lại thì phải ngây người ngay lập tức. Sao hôm nay cậu lại dắt một con nhóc đến địa bàn vậy? Cô gái này là ai, sao họ chưa từng gặp bao giờ? 

Họ nhìn kỹ hơn cô gái đi cùng Phong, trông khá xinh và đẹp theo nét rất thanh thuần. Cô gái này hoàn toàn trái ngược với gu mà cậu vẫn hay kể với họ, nét đẹp này ở đây như lối lập hoàn toàn với bọn họ vậy. 

Sau khi cậu chào xong, cô cũng lịch sự cúi đầu chào rồi đứng đó nhìn xung quanh. Họ cũng có thể tạm thời nghĩ đây lại là một cô gái đeo bám Phong mãi cho tới khi thấy tay cậu nắm chặt tay cô nhìn mọi người. Họ tròn mắt nhìn, sau đó quay lại nhìn anh Quân.

Anh Quân là người đứng đầu của nhóm này. Anh có dáng người cao, khá gầy nhưng cân đối cùng với chiếc đầu húi cua và đôi mắt một mí làm anh trông rất gai góc và chững chạc. Khác với họ nghĩ, anh Quân lại chẳng hề ngạc nhiên, chỉ cười rồi hỏi:

"Sao, hôm nay muốn chơi gì à?”

“Em muốn đua xe, lâu rồi không đua thấy ngứa ngáy quá.”

"Mọi người vừa định đi đấy, chuẩn bị đi thôi.” - Quân đứng dậy, tay không quên cầm điếu thuốc hút một hơi.

Phong nhìn mọi người đang chuẩn bị đi, quay lại hỏi nhỏ vào tai cô:

"An muốn đi đua cùng Phong không?”

An lắc đầu.

"An xem mọi người đấu được rồi.”

Trò chuyện xong, cậu dắt cô lại chiếc xe đua quen thuộc của mình rồi cài quai cho cô cẩn thận. Trên đường đi, cậu cũng đi với tốc độ rất chậm vì cậu biết cô vẫn đang ngồi đằng sau nên phải cực kỳ cẩn thận. Vừa lái, cậu vừa quờ ra đằng sau nắm tay cô đưa ra đằng trước ý bảo ôm cậu. Cậu muốn được cô ôm. 

Cô nhìn cậu, sau cũng vòng hai tay ôm ngang eo cậu. Như nhìn thấy sự căng thẳng của An, Phong chỉ cười nhẹ, nắm lấy tay cô rồi xoa nhẹ mu bàn tay nói vọng ra sau:

"An yên tâm, mọi người thân thiện lắm không làm khó An đâu.”
  ...

Tới nơi, đa số mọi người đều đã chuẩn bị vào đường đua, còn An và một vài người nữa ngồi ở ghế xem họ đấu. Cô thấy Phong mặc thêm áo khoác da màu đen, đội mũ và đồ bảo hộ đua xe rồi ngồi trên xe chờ đợi. Trông cậu lúc này thật sự rất ngầu và toát ra sự lạnh lùng khó đoán sau mũ bảo hiểm kia nữa. Thế này thì nhiều người thích cậu cũng phải. 

Trận đua căng thẳng chính thức diễn ra. Cô ngỡ ngàng nhìn Phong khi phát hiện Phong dịu dàng chở cô hồi nãy như biến đi đâu mất, đọng lại trong cậu là sự điên cuồng trên đường đua, hiếu thắng, nét phóng khoáng và còn có cả sự bốc đồng. Cô vốn dĩ không quan tâm đến đua xe nhưng vì cậu tham gia bên cũng lưu tâm hơn bình thường.

Còn nhóm người kia, trước khi đua xe liếc nhìn cô rồi lái đi. Ban đầu họ còn nghĩ Thế Phong thay đổi, vì nhàm chán, vừa lúc gặp cô nên mới đổi gu bạn gái. Nhưng hình như sự thật không phải vậy, cậu vốn dĩ chẳng thay đổi gì, chỉ đặc biệt quan tâm một cô gái...

"Em là bạn gái Phong nhỉ?”

Anh Quân từ đâu tiến đến cạnh cô rồi tự nhiên ngồi xuống ghế trống bên cạnh.

"Dạ?" - Nghĩ chốc lát, cô gật đầu trả lời - "À, vâng."

Anh Quân nhìn cô, sau đó bật cười.

"Nói thật anh không nghĩ nó sẽ quen em đấy."

An nhìn anh Quân lộ rõ thắc mắc. Anh Quân lại cười, chăm chú nhìn ra đường đua chỗ Phong lái, chậm chạp nói.

"Trước đó nó bảo với bọn anh gu bạn gái  nó là một cô nàng nhìn đầy đặn, hiểu chuyện nên cả đám dẫn nó đi bar suốt. Cuối cùng nó chả thích ai cả nên bọn anh cũng không quan tâm nữa. Đến hôm nay nó dẫn em đến, khác xa với tưởng tượng của anh."

Cô chăm chú nhìn anh, gật đầu.

"Thế mà hồi nãy trông anh không ngạc nhiên lắm nhỉ?"

"Ừ, anh từng gặp hai đứa mà. Lúc đó là có một trận đánh, anh vừa từ trong hẻm đi ra thấy thằng Phong đang nắm tay em ở đường. Sau không biết hai đứa nói gì mà cả hai đứa đi hai hướng, nhưng lúc em đi, thằng nhóc nhìn em một lúc lâu mới vào nhà đấy."

Hút thêm điếu thuốc, trong làn khói mù mờ anh kể tiếp:

"Thấy thằng Phong cũng khổ. Bố thì lấy vợ mới, mẹ thì bay ra nước ngoài rồi định cư lấy chồng luôn bên đấy. Nó sống với bà chỉ thương bà thôi nhưng bà cũng vừa qua đời. Nó bảo nếu không phải lúc bà sắp ra đi khuyên nó cố gắng học thì ban đầu nó định không đi học đâu."

Cô trầm lặng nhìn xung quanh, không không biết nói thêm gì cho phải vì không nghĩ Phong lại chịu tổn thương nhiều như vậy. Quân quay lại nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu rồi cất tiếng hỏi.

"Em không thật sự yêu Phong đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro