Chương 10

"Bố à, con có chuyện muốn nói với bố..."

Vũ Lục Hàn hít một hơi lấy hết can đảm, rồi ngồi đối diện bố qua bàn ăn, lúc mẹ cô đang nghỉ ngơi trong phòng.

"Sao thế? Tiền học à?" Bố Vũ Lục Hàn không nhìn cô. Ông chỉ để mắt vào chương trình thời sự. Im lặng một lúc lâu, Vũ Lục Hàn cảm thấy khó thở. Cô không biết nên nói thế nào cho phải.

"Không ạ... Chẳng là... con có một người bạn ở lớp..." Vũ Lục Hàn ấp úng. Đột nhiên bố cô quay người lại, mở to mắt nhìn con gái.

"Con? Có bạn ở trường?" Thay vì để tâm đến điều cô định nói, ông lại quan tâm tới "người bạn" kia, hỏi lại với giọng kinh ngạc như thể vừa nghe nhầm. Cô lúng túng gật đầu.

"Ôi trời ơi! Cuối cùng con gái tôi cũng chịu có bạn cơ à!" Bố Vũ Lục Hàn vỗ đùi, reo lên và cười sảng khoái. Ông đưa tay xoa đầu cô, vui vẻ. "Thế, rồi sao?"

"À..." Cô ngập ngừng. Thái độ của ông khiến cô bối rối ít nhiều. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ nghĩ việc cô "có bạn" lại đem đến phản ứng vui vẻ nhường ấy cho bố. "Bạn ấy... có một căn hộ nhỏ... thuê gần trường. Ừm... gần cuối năm rồi, bọn con cũng chuẩn bị làm đồ án nhóm với nhau... nên bạn ấy rủ con đến ở chung để tiện làm đồ án tốt nghiệp, tiện đi lại, và chia đôi tiền thuê nhà nữa..."

Vũ Lục Hàn lúng túng, vừa nói vừa len lén nhìn biểu hiện trên gương mặt bố. Ông Vũ mới đầu tỏ vẻ sửng sốt, rồi ngay lập tức trở nên vô cùng đăm chiêu.

"Thế là... Con định xin dọn đến ở với bạn ấy hả?" Ông hỏi lại, thật khó để đoán được suy nghĩ của bố mình ngay lúc này. Vũ Lục Hàn nuốt khan.

"Vâng... Nhưng cuối tuần con sẽ về nhà!" Vũ Lục Hàn nói nhanh. Một ý tưởng không tồi, cô sẽ thương lượng.

"Vậy con sẽ... không ở nhà cả một tuần sao?"

Bố cô ngập ngừng, thể hiện một sự lưỡng lự hơi gượng ép. Việc con gái ông cuối cùng cũng có một người bạn thân khiến ông rất vui. Tuy nhiên ông vẫn chưa thể làm quen ngay việc cô con gái bé bỏng muốn đi xa khỏi nhà. Đó là điều chưa từng xảy ra. Bản thân Vũ Lục Hàn cũng chưa từng có ý tưởng sẽ ra khỏi nhà.

"Vâng... Con sẽ về những lúc rảnh rỗi nữa." Vũ Lục Hàn nói đại. Cô biết để yêu cầu điều này với Hàm Vũ Phong sẽ rất khó khăn, nhưng biết đâu...

"Bạn con tên gì nhỉ, ở đâu?" Bố Vũ Lục Hàn trở nên nghiêm túc. Mồ hôi cô chảy nóng hết lưng, hệt như khi nói chuyện với hắn. Điều này cô cũng đã nghĩ đến, nhưng thật sự không kịp chuẩn bị. Cô không thể nói huỵch toẹt ra được, chắc chắn không đời nào bố cô chấp nhận cho con gái ở chung nhà với một người đàn ông lạ. Phải nghĩ ra một cái tên...

"Bạn con là... à... Vũ... Lam! Bạn Vũ Lam, bạn ấy ở ngôi nhà thuê cách trường vài căn nhà thôi bố..." Vũ Lục Hàn nhắm mắt nhắm mũi nói, đó là cái tên mà người đàn ông kia đã nhắc đến, cũng là cái tên duy nhất cô có thể nghĩ ra lúc này. Ôi, Vũ Lục Hàn đang nói dối!

"Ừm, bố chưa biết bạn con. Bạn gái hả?"

"Vâng ạ, bạn gái!" Vũ Lục Hàn yên tâm gật đầu, nhưng trong lòng cô đang vô cùng áy náy vì phải nói dối bố. Cô chưa từng nói dối, cũng chưa từng làm việc gì để phải nói dối như lúc này. Cảm giác lừa dối một người hết mực tin tưởng mình thật tồi tệ, cô đã bắt đầu thấy lương tâm bị cắn rứt rồi.

"Bạn con chắc cũng là đứa năng nổ lắm!" Bố Vũ Lục Hàn bật cười. "Thế... bao giờ con định đi?"
"Dạ?" Vũ Lục Hàn giật mình, nhìn bố sửng sốt. Bố cho con đi thật sao?"

"Bố hỏi bao giờ con đi. Bạn con đến đón con hay con đi xe buýt đến?"

"À... Nếu bố mẹ đồng ý thì ngày mai tan học con sẽ đến đó luôn ạ..." Cô ngập ngừng giây lát. "Nhưng bố không định hỏi ý mẹ sao?"

"Con có bạn là tốt rồi! Con ở đó nếu gần trường, thuận tiện học hành thì bố mẹ đồng ý thôi, đỡ phải sáng nào cũng dậy sớm đón xe buýt!" Bố cô cười nhẹ. "Nhưng cũng sẽ mất mấy ngày bố mẹ mới quen được cả tuần không có con gái ở nhà nấu cơm."

Vũ Lục Hàn nghe bố nói, thấy mũi cay cay và mắt hơi ngấn nước. Cô không muốn xa khỏi nhà chút nào, nhưng cô thực tình không còn lựa chọn nào khác. Dù phải nói dối, phải giấu giếm, cô thà chịu tủi nhục một chút còn hơn là để bố phải chạy khắp nơi vay tiền trả hắn. Tự cô gây ra, cô buộc phải một mình chịu trách nhiệm thôi.

"Con... sẽ gọi về thường xuyên... Con sẽ nấu cơm gửi cho bố mẹ..." Cô cúi gằm mặt, không dám đối mặt với bố. Vũ Lục Hàn thừa nhận mình vô cùng nhạy cảm, một chút chuyện cảm động cũng có thể bật khóc.

"Được rồi! Con cũng chỉ còn bảy tám tháng nữa là ra trường rồi, coi như trải nghiệm một điều khác lạ." Trái với sự xúc động của cô, bố cô có vẻ bình thản. Ông xoa xoa nhẹ hai vai cô, bày tỏ một sự vui mừng thầm kín. "Con đã có bạn, bạn con có vẻ khá tốt tính. Con hãy cố gắng cởi mở hơn, nhưng cũng phải chọn bạn mà chơi đấy!"

Vũ Lục Hàn gật đầu, ôm bố rồi quay trở về phòng thu dọn đồ. Nhìn theo con gái, bố cô khẽ thở dài với một nụ cười nửa vời.

Chuyện này đối với ông có một chút bất ngờ, khiến ông hơi buồn và trống trải. Vợ chồng ông từ khi có con đã quá quen thuộc với khung cảnh một gia đình ba người ấm cúng. Giờ con gái bé nhỏ của ông đã lớn, đã đủ tuổi tự lo cho bản thân, tự chịu trách nhiệm với những quyết định của mình, vợ chồng ông cần để nó được tự do bước ra khỏi vỏ bọc của mình. Quá nhút nhát cũng không tốt, vợ chồng ông giữ con bé ở bên cạnh mình lâu quá rồi, đến mức cô bé ấy trở nên trầm lặng, hướng nội, nhút nhát, chẳng dám giao tiếp với ai.

Vợ chồng ông từng khá lo lắng khi cô con gái mình hồi nhỏ, từ mẫu giáo lên tiểu học, ở độ tuổi trẻ con vô tư và kết bạn dễ dàng nhất mà các cô giáo lại liên tục than phiền rằng cô bé không muốn kết giao với bất kì ai. Các bạn bắt chuyện cô bé không đáp, chỉ lẳng lặng bỏ đi. Trong bất cứ trò chơi tập thể nào cô bé cũng tự mình đứng tách ra một góc, dù các cô giáo có cố gắng đến mấy thì cô bé vẫn im lìm, không nói chuyện, không cười đùa, khiến các bạn không muốn đến gần nữa.

Lên cấp hai, Vũ Lục Hàn khá xinh xắn do thừa hưởng từ bà nội và mẹ. Có một số bạn nam thấy cô xinh xắn, cũng cố làm quen bắt chuyện, nhưng ngược lại Vũ Lục Hàn chỉ nhìn lặng lẽ và quay người bỏ đi. Ở tuổi bốc đồng ấy, cử chỉ của cô bé trông có vẻ bất lịch sự và kiêu kì. Dần dần bạn bè xa lánh cô, chẳng có bất cứ ai cố tìm hiểu cô, cô cũng chẳng cần ai hiểu mình. Tên Vũ Lục Hàn bị lãng quên trong mọi cuộc chơi, và cứ thế lặng lẽ đến cấp ba và đại học, Vũ Lục Hàn vẫn chẳng chịu có bạn.

Vợ chồng ông Vũ vô cùng phiền muộn, thấy rằng giữ rịt con bên mình là sai, nhưng đã muộn. Lặng lẽ một mình quá lâu, nhút nhát quá lâu, Vũ Lục Hàn đã quen với việc không muốn kết giao với ai khác. Nhưng giờ cô đã có bạn! Một người bạn vào năm cuối đại học. Không sao cả – bố Vũ Lục Hàn tự nhủ – có còn hơn không. Hi vọng con bé gặp được một người bạn tốt. Ông sẽ phải mời cô bé đó tới nhà mình ăn cơm một chuyến mới được.

Nắm chặt điện thoại trong tay, Vũ Lục Hàn ngần ngại không dám mở. Sao bố lại để mình đi dễ như thế! Cô đã nghĩ bố cô sẽ thấy bất ổn – đột nhiên có một cô bạn rồi lại dọn đến ở cùng cô ấy ngay lập tức. Không lẽ bố thấy cô lớn rồi, cần phải cho cô ra khỏi nhà!? Có phải đó là lí do bí ẩn sau câu chuyện nhanh chóng hứa hôn cho cô đi lấy chồng không?

Vũ Lục Hàn run run ấn số điện thoại trên tờ giấy lên bàn phím, áp lên tai, tim đập mạnh hơn một chút.

"James Adam?" Giọng nam trầm phía bên kia đầu dây khiến tim Vũ Lục Hàn như dừng lại một giây. Mất một lúc để nhận ra giọng nói ấy, cô ngập ngừng lên tiếng, tim đập thình thịch một cách vô lý.

"Tôi... tôi là Vũ Lục Hàn."

"Chào cô gái." Giọng nói bên đầu dây dường như bớt đi sự nghiêm túc, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng cười nho nhỏ. "Cô đã quyết định rồi chứ?"

"Vâng... tôi đã..."

"Có hay không?" Hắn ngắt lời, tỏ ra không muốn lắng nghe một sự trình bày dài dòng nào. Dường như hắn thờ ơ đi một chút, có vẻ người bên kia đầu dây đang để tâm vào chuyện khác.

"Tôi... thực ra tôi có... một điều kiện!" Cô lúng túng nói thật nhanh, rồi im lặng chờ đợi. Bên kia cũng vô cùng im lặng. Sự im lặng khiến cô ngạt thở, và lần đầu tiên, cô phải đặt tay lên tim mình để ngăn nó đập mãnh liệt.

"Điều kiện?"

Phía đầu dây kia, Hàm Vũ Phong đang ngồi trước bàn làm việc với một xấp giấy tờ xung quanh. Ngay khi nghe Vũ Lục Hàn nói vậy, Hàm Vũ Phong dừng việc lướt ngón tay trên bàn phím laptop, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại vừa bị kẹp giữa tai và vai trái, rồi tựa người lên ghế. Hắn nhìn đăm đăm vào màn hình laptop nhưng đôi mắt tỏ vẻ đăm chiêu.

Chưa có ai từng đưa ra điều kiện với hắn. Trong bất cứ việc gì hắn làm, kể cả trong việc kinh doanh, Hàm Vũ Phong luôn có những bản hợp đồng với các điều khoản vô cùng chặt chẽ. Hắn nổi tiếng trong giới kinh doanh với việc vô cùng sắc sảo và cẩn trọng, chưa hề phải thương lượng hay sơ suất một chút nào. Hắn vô cùng tự tin mỗi khi đưa ra quyết định, bởi bộ não logic của hắn luôn tính toán nhanh gọn và chính xác từng đường đi nước bước của kế hoạch; tuy mọi khó khăn không thể lường trước nhưng Hàm Vũ Phong luôn luôn có nhiều phương án dự phòng để đón đầu tất cả.

Nói cách khác, Hàm Vũ Phong luôn là kẻ chỉ huy. Phần còn lại chỉ là những quân cờ trong bàn cờ lớn nhất cuộc đời hắn.

Thế nhưng cô gái này vừa yêu cầu một điều kiện ở hắn. Và hắn thấy không hài lòng.

"Tôi... muốn cuối tuần được về với bố mẹ." Vũ Lục Hàn hít một hơi và nói một mạch, cắt ngang sự im lặng giữa cô và hắn. Hàm Vũ Phong vẫn không chịu lên tiếng, điều này khiến cô muôn phần lo âu.

"Và cô nghĩ tôi rất rảnh để ở nhà canh giờ mở cửa đưa cô về?"

Hắn đáp lời sau một vài giây im lặng, giọng nói lạnh nhạt như thể hắn sẽ không quan tâm đến những điều cô nói. Điều này vô tình làm Vũ Lục Hàn sợ hãi.

"Không... ý tôi là... Khi nào anh đi làm thì cho tôi ra, tôi sẽ tự về... Sau đó bao giờ muốn quay lại tôi sẽ gọi điện cho anh..."

"Vậy nếu tôi đi cả tuần lễ, cả tháng trời thì cô có định trèo cửa ra ngoài không?" Hàm Vũ Phong cười khẩy châm biếm.

"Không... tôi..." Vũ Lục Hàn cứng họng ngay lập tức. Rõ ràng là hắn đã tính toán kĩ lưỡng. Nguyền rủa cái hệ thống cửa nẻo chết tiệt.

"Nghe đây, Vũ Lục Hàn." Hắn ngồi thẳng dậy, đưa tay lấy cốc cà phê ở góc bàn và uống một ngụm. "Tôi đã thể hiện rất rõ ràng quan điểm của mình rồi, tôi không rảnh rỗi để canh giờ đưa đón cô về. Tôi cũng không phải người hộ tống cô, tôi là người thuê cô. Một khi cô đồng ý làm việc cho tôi, nghĩa là cô đã chấp nhận mọi điều kiện đi kèm. Một người nhân viên không thể ra điều kiện với người thuê mình được."

"Nhưng tôi không thể... ở với anh suốt mấy tháng trời được!" Vũ Lục Hàn thốt lên với vẻ bất mãn, dù sao người này cũng là người lạ mà ngay cả cái tên cô cũng không rõ. Cô còn chưa định hình được cái viễn cảnh mình và người này sống chung nhà.

"Cô chuẩn bị làm việc để trả nợ mà còn muốn đặt điều kiện?" Hàm Vũ Phong đáp nhẹ tênh, thái độ rõ ràng sẽ không thỏa hiệp. Sự vô tâm của hắn khiến cô bỗng dưng cảm thấy bực bội.

"Vì tôi có lòng tự trọng của tôi!" Vũ Lục Hàn cự cãi, người nóng bừng. Một chút khoan nhượng cũng không có à? "Tôi còn có bố mẹ, lại còn là con gái duy nhất. Tôi không thể cứ thế bỏ nhà đi được!"

Cô nghe thấy tiếng thở ra nhè nhẹ của Hàm Vũ Phong dội vào tai mình. Chỉ một tiếng động nhẹ nhàng như vậy cũng khiến cô nổi gai ốc, vô cớ bất an.

"Tự trọng ở đâu khi cô nằm trên giường với tôi vậy?"

Hắn thở nhẹ bên tai cô, vô cùng khẽ. Giọng nói cợt nhả và câu từ châm chọc ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Vũ Lục Hàn. Mọi dây thần kinh của cô bùng nổ trong người, nóng nực và bức bối.

"Xin anh đừng nhắc lại nữa, tôi đã say và anh lợi dụng cơn say của tôi! Anh cũng không có tự trọng!"

Hàm Vũ Phong cứng người. Hắn không ngờ rằng một người luôn thụ động, rụt rè như Vũ Lục Hàn lại có thể nói ra được những lời như vậy. Hắn tự thừa nhận đã bị bất ngờ, bất ngờ ngay từ lúc cô gọi điện cho hắn rồi ngang nhiên đặt điều kiện để đổi lấy sự đồng ý. Cô đã biến hắn thành con rối, thành một kẻ dễ dãi mà cô cho rằng có thể dễ dàng thương lượng. Điều đó đương nhiên làm hắn không vui.

"Không điều kiện gì hết." Hàm Vũ Phong gằn giọng, gần như phát ra cả tiếng gầm ghè đe dọa. "Cô sẽ phải chấp thuận yêu cầu của tôi một khi đồng ý kí vào hợp đồng làm việc. Tôi dễ dãi với cô đủ rồi, Vũ Lục Hàn. Bây giờ xin phép, tôi còn nhiều việc phải làm. Chúc yên giấc."

Và hắn ngắt máy một cách thô lỗ, không để cô nói thêm điều gì. Vũ Lục Hàn nhìn điện thoại, trợn tròn mắt. Vậy là thất bại sao?

Cô không thể ở đó cả mấy tháng ròng được! Cô nhất định phải tìm con đường khác giải thoát cho mình khi có thể. Giá như có thể có năm mươi triệu trong tay ngay lúc này, cô chắc chắn sẽ khinh bỉ tung vào người hắn, giống như mấy nữ chính mạnh mẽ cô hay thấy trên phim vậy.

Chỉ tiếc rằng đây là thực tại, và cô không có năm mươi triệu để tung vào mặt hắn. Cô chỉ có thể cắn môi chấp nhận làm việc để trả nợ mà thôi.

Vũ Lục Hàn ngồi cuộn tròn trên giường, gác cằm lên đầu gối. Cuộc sống của cô chắc chắn sẽ thay đổi, cực-kì-thay-đổi. Cô không biết hắn là ai, ngay cả cái tên cũng mông lung. James Adam? Có phải hắn tự xưng như vậy không? Thật mờ mịt quá. Cô không biết hắn là người thế nào, không biết bất cứ cái gì về hắn. Vậy mà cô chuẩn bị "bỏ nhà ra đi" đến ngôi nhà ở tận nơi hẻo lánh ấy và gắn chặt một khoảng thời gian không hề ít của đời mình vào nơi ở của một kẻ quái dị.

Cô mới gặp hắn đúng hai lần, và lần thứ hai dẫn cô chạy thẳng vào nhà hắn. Chỉ nghĩ đến đoạn ở đó cùng với kẻ suýt nữa lấy mất đời con gái của mình, Vũ Lục Hàn rùng mình và đột nhiên thấy sợ. Cô thu mình lại thật nhỏ, sợ hãi tự hỏi bản thân liệu mình có liều lĩnh quá không?

Hàm Vũ Phong lia chiếc điện thoại lên bàn. Hắn tựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra phía sau, nhắm mắt lại, đôi mày hơi cau có. Hắn không thích cảm giác này – cảm giác chênh vênh của một tên đồ tể có sẵn dao và miếng thịt trên thớt nhưng lại hoang mang không biết mình sẽ chặt được miếng thịt đó hay sẽ cắm nhầm dao vào thớt. Hắn giống như một người đang đi trên dây.

Hàm Vũ Phong có vô vàn lí do hợp lý để làm chuyện này, nhưng sâu trong tâm can, hắn biết chỉ có duy nhất một lí do ép buộc hắn. Hắn đang hành động vô cùng cảm tính, chưa bao giờ hắn liều mình đánh cược vào một ván bài như lúc này. Hắn không còn tỉnh táo nữa rồi, ngay cả suy nghĩ cũng không được thông suốt. Hắn chẳng biết mình đang làm đúng hay sai.

Hàm Vũ Phong thở ra thật mạnh, ngồi bật dậy, gục mặt vào hai lòng bàn tay. Nếu tiếp tục suy nghĩ, chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra nhiều điều quái gở hơn nữa. Hắn bất động nhìn đống giấy tờ bộn bề trên bàn, quyết định sẽ bỏ mặc và đi ngủ. Hắn cần một giấc ngủ để lấy lại lí trí của mình, nếu không hắn sẽ lại làm hỏng mọi chuyện, không vì lí do gì cả.

Ngày mai sẽ là một ngày đáng để mong đợi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro