Chương 5
“Tôi… xin lỗi…” Cô ngay lập tức mở lời, bập bẹ được vài chữ, lúng túng như người nước ngoài lần đầu học nói tiếng bản địa. “Tôi… tôi xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh. Tôi chỉ…”
“Chỉ? Chỉ lợi dụng tôi để bào chữa cho việc không chung thủy của cô?”
Hàm Vũ Phong cười nhạt, châm một điếu thuốc. Ngữ điệu đó khiến cô sởn gai ốc, hắn không tức giận nhưng lại đem đến cảm giác kinh khủng hơn cả việc tức giận. Vũ Lục Hàn giống như tên trộm đang đối mặt với viên cảnh sát, như tội nhân đang đối mặt với vị thẩm phán quyền lực. Cô khẩn khoản nhìn hắn, tuyệt vọng khi đôi mắt xa lạ kia chẳng hề tỏ ra thân thiện một chút nào.
“Tôi… tôi xin lỗi…” Cô lắp bắp. “Tôi vẫn còn hơi say… Và… và tôi thật sự đã không suy nghĩ kĩ…”
Hàm Vũ Phong thản nhiên gật đầu, cùng với điếu thuốc tiến lại gần chỗ cô. Vũ Lục Hàn co rúm người lại. Cô nghĩ mình đã thể hiện sự sợ hãi ra gương mặt nhiều quá mức cần thiết, đến nỗi chàng trai kia chỉ mới trông thấy cô đã bật cười.
“Tôi có thể được biết đầu đuôi câu chuyện không?” Giọng nói của hắn tuy vẫn rất bình tĩnh, nhưng tràn đầy sự cay cú và mỉa mai. “Tôi là người yêu của cô mà?”
Vũ Lục Hàn càng thêm phần hoảng sợ. Cái cách người đối diện nói ra hai chữ “người yêu” khiến cô thấy rợn tóc gáy. Cô biết rằng mình đã thành kẻ ngu ngốc từ cái lúc dở dở ương ương đi theo người này lên ô tô mà cứ nghĩ đang lên taxi đi về nhà. Không, thực chất, cô thấy mình ngu ngốc từ lúc đặt chân thử vào chốn ăn chơi sa đọa này. Từ giờ cho tới già, cô buộc lòng phải nhớ câu thần chú “không được đú theo những thứ không thuộc về thế giới của mình”. Nhưng trước hết, cô phải đảm bảo mình sẽ được già đi đã. Người đối diện làm cô nghĩ rằng mình đã dính vào một kẻ tâm thần bệnh hoạn.
“Nó… nó rắc rối lắm…” Cô lắp bắp, ngày càng co người lại khi Hàm Vũ Phong bất ngờ ngồi lên giường, ngay gần cô. “Tôi… tôi mong anh có thể bỏ qua chuyện lần này, và…”
“Bỏ qua?” Hắn bật cười, cô nhìn thấy làn khói thuốc tuôn ra từ miệng hắn. Trong giây lát, cô đã liên tưởng đến thứ khói hình đầu lâu xương chéo hay phun ra từ mấy lọ thuốc độc trong phim hoạt hình. “Cô nói cứ như việc này chỉ là việc cỏn con ấy nhỉ? Được thôi, nếu nó không quan trọng đối với cô.”
Câu trả lời của hắn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, Vũ Lục Hàn không ngờ người này dễ tính đến vậy. Cô đã nghĩ đến chuyện hỏi xin địa chỉ của hắn, để ngày nào đó rủng rỉnh tiền trong túi, cô có thể mời hắn một bữa để xin lỗi cho việc lùm xùm không đáng có này.
“Đúng vậy, nó không hề quan trọng!” Cô như bắt được vàng, tỏ ra vội vàng thái quá. “Thật lòng anh hãy coi như ngày hôm nay là một ngày đáng quên đi… Tôi không biết tại sao Từ Thiên lại tìm được đến đây, nhưng mà nó hoàn toàn là một tai nạn… Tôi không cố ý muốn lôi anh vào…”
Hàm Vũ Phong bất ngờ lia mạnh điếu thuốc xuống sàn nhà, đốm đỏ từ đầu thuốc lá nhảy tưng bừng dưới sàn rồi tắt lịm.
“Cô nói nghe đơn giản quá nhỉ?” Trong giây phút Hàm Vũ Phong lên tiếng, cô biết mình đã nhầm. Hắn đang cực kì tức giận, bởi ánh mắt xa lạ kia đã sắc lên vô cùng hung dữ. “Tôi và cô là hai người hoàn toàn xa lạ, không quen, không biết. Vốn dĩ chỉ nên dừng lại ở tình một đêm, cuối cùng lại bị cô hạ thấp thành nhân tình của một người đã chuẩn bị lấy chồng. Cô biến tôi thành loại đàn ông nào, rồi thản nhiên phủi tay nghĩ rằng chỉ xin lỗi là xong chuyện ư?”
Vũ Lục Hàn bất ngờ đến không thốt nên lời, một lần nữa rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cộng thêm việc một người đàn ông giận dữ đang ngồi ngay trước mặt, đầu óc cô bỗng nhiên rỗng tuếch.
“Không… Không phải thế…” Cô nói tiếng được tiếng mất, nỗ lực lắc đầu, xua tay để giải thích cho đối phương hiểu lòng mình. “Tôi… tôi không phải sắp lấy chồng… Không, đúng là tôi sắp lấy chồng, nhưng… nhưng không phải như anh nghĩ… Tôi không phải kiểu người đi ngoại tình!”
“Vậy tôi đã hiểu nhầm cô à?” Hắn cười khẩy, bất ngờ chồm lên giường, bò lại phía cô. Hắn đẩy cô vào góc, cơ thể hắn che khuất toàn bộ tầm mắt tới mức cô chẳng thấy gì khác ngoài khuôn mặt giận dữ của hắn. “Nói cho tôi nghe xem tôi đã hiểu nhầm ở chỗ nào?”
“Tôi…”
Vũ Lục Hàn mấp máy môi, sợ đến hụt thở, không nặn được thành chữ. Hàm Vũ Phong dứt khoát đứng dậy, đi về phía nào đó mà cô không thể xác định được trong bóng tối mù mịt này. Hắn như biến mất hẳn vào màn đen trước mặt, cho đến khi một luồng sáng bất ngờ hiện ra.
Hàm Vũ Phong có vẻ như đang đứng trước tủ lạnh, ánh sáng ít ỏi từ chiếc tủ lạnh giúp cô phần nào nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Đây có vẻ như một căn hộ mini hơn là một phòng khách sạn, cô còn nhìn thấy cả chiếc bàn thủy tinh trước mặt với một chiếc gạt tàn nhỏ trong suốt. Cô thầm ghi nhớ vị trí của nó, nhìn chằm chằm vào đó, hi vọng nếu người lạ mặt kia có bất ngờ “tấn công” thì cô cũng sẽ với được chiếc gạt tàn này làm vũ khí. Quá mải mê nhìn vào nó, Vũ Lục Hàn quên cả trả lời câu hỏi bỏ ngỏ của hắn, quên cả việc nhìn xem hắn đang muốn gì. Hàm Vũ Phong hắng giọng, lôi kéo lại sự chú ý của cô. Và ngay cái lúc cô quay sang nhìn hắn, cô đã thấy hối hận vì đã làm như vậy.
Hàm Vũ Phong đang gác một tay trên cánh tủ lạnh đang mở, trên tay là một lon bia. Hắn được bao phủ hoàn toàn bởi ánh sáng duy nhất, và cô thấy rõ từng đường nét trên gương mặt của người đối diện.
Từ lúc mới gặp hắn tới giờ, cô quá say để nhìn rõ được hắn là ai. Người bình thường có hai con mắt, đối với cô, từ lúc say khướt, cô nhìn ai cũng ra hai con mắt rưỡi. Hàm Vũ Phong hiện lên méo mó, lệch lạc, cô chỉ nhớ được đôi mắt sắc lẹm tức giận khi nãy liên tục xoáy vào mình. Bây giờ, khi có thể nhìn rõ hơn với trí óc gần như tỉnh táo, Vũ Lục Hàn không thể tin rằng người này lại vô tình… đẹp trai như thế. Hắn có vẻ là người nước ngoài, khuôn mặt đặc sệt những đường nét của người châu Âu. Chẳng hiểu vì sao, đôi mắt với bọng mắt sâu hoắm kia ngay lúc này lại dịu dàng hơn vài phần, không mang theo sự khắc nghiệt áp bức như lúc nãy. Tim cô vừa đập mạnh hơn một nhịp, quả là phụ nữ đứng trước trai đẹp vẫn có vài phần mất kiểm soát.
Hàm Vũ Phong ngán ngẩm trước cái nhìn của Vũ Lục Hàn, thẳng tay đóng sập của tủ lạnh, lạnh lùng bật nắp lon bia và đi dần về phía xa xa. Hắn uống một ngụm sâu, cô không hiểu tại sao một người vừa phút trước say rượu, phút này đã lại uống được bia mà không thấy khó chịu trong người. Hắn đặt lon bia xuống chiếc bàn trước mặt cô, nơi cô vẫn nhớ có cái gạt tàn bằng pha lê nho nhỏ. Hàm Vũ Phong hoàn thành chuỗi hành động vô nghĩa một cách máy móc, rồi cuối cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.
“Sao thế? Vẫn không có gì để kể à?”
Hắn hỏi lại, ngữ điệu giống như thầy giáo đang đòi trả bài cũ. Vũ Lục Hàn nuốt khan, vô thức túm chặt lấy gấu váy của mình. Cô ngồi thu lu một góc, cố gắng nghĩ ra câu chuyện đơn giản nhất để kể, nhưng rốt cuộc lại chẳng có gì. Bởi trên thực tế, dù không cố tình và không hề tính toán trước, cô cũng đã không phản kháng gì khi nằm trên giường với một người đàn ông lạ mặt. Cô tự thấy xấu hổ và không khỏi có chút nhục nhã khi bản thân dễ dãi nhường ấy, lôi kéo theo bao nhiêu rắc rối vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Cô để mắt mình dán chặt vào vị trí của chiếc gạt tàn trong trí nhớ của mình, không thể nói được gì ngoài ba từ “Tôi xin lỗi”.
“Người đàn ông đó là ai?” Hàm Vũ Phong quyết định không chờ đợi, thẳng thừng hỏi. Cô thấy tim mình đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực, giống như những đốm đỏ của điếu thuốc. Nó đã sắp ngừng đập tới nơi rồi.
“Từ Thiên.” Cô đáp khô khốc. Rồi lại nuốt nước bọt. Và rồi lại thấy lưỡi mình khô cong.
“Anh ta là chồng sắp cưới của cô?”
Một câu hỏi đơn giản cũng trở nên muôn phần khó khăn. Vũ Lục Hàn chỉ mong người kia mở đèn lên để cô có thể gật lắc cái đầu mà không cần mở miệng, nhưng đồng thời cũng vẫn muốn được chìm trong bóng tối. Không hiểu sao, cô cảm thấy thoải mái hơn khi không phải phô bày bản thân trước người đối diện. Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy cô đã đáp lại hắn mãnh liệt thế nào, Vũ Lục Hàn vẫn không khỏi thấy hổ thẹn.
“Tôi đã hủy hôn rồi.” Cô cắn môi. Và lí do hủy hôn của cô thật nực cười và ích kỉ. Cô không thể nói ra với người lạ, vì cô chẳng có nghĩa vụ phải làm thế. Cô chỉ hi vọng người kia đừng hỏi gì nữa, nhưng hắn không hề có ý định buông tha cho cô.
“Vì hủy hôn nên cô muốn kiếm người nào đó để bù đắp sao?”
Thay vì hỏi tại sao cô hủy hôn, Hàm Vũ Phong lại hướng câu chuyện sang một ngã rẽ khác nằm ngoài tầm kiểm soát của Vũ Lục Hàn. Cô lắc đầu nguầy nguậy, rồi nhớ ra hắn không thể nhìn rõ, đành thốt lên những tiếng phủ định đầy hoảng hốt.
“Không phải, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ… Tôi chỉ muốn uống rượu thôi, tôi… tôi không hề…”
Hàm Vũ Phong khinh khỉnh cười, một hơi uống gần cạn lon bia. Nếu như công việc của hắn không thuận lợi như hiện giờ, có lẽ hắn đã nghĩ cô gái này do đối thủ sắp xếp lừa phỉnh để hạ bệ hắn. Chẳng có thứ gì ở cô khiến hắn ưng ý, ngoại trừ một vẻ ngoài rất giống với người yêu cũ của hắn. Chỉ nghĩ tới việc bản thân đã điên lên thèm khát đến mức nào chỉ vì một người trông giống tình cũ, hắn đã cảm thấy bị sỉ nhục.
Không cần biết tại sao cô gái này lại có câu chuyện dài dòng khó tin như thế, Hàm Vũ Phong vẫn sẽ tức giận mà thôi. Hắn tức giận vì đã quá dễ dàng lọt vào rắc rối chỉ vì say nhầm một vóc dáng. Hắn tức giận vì đã để một người phụ nữ dắt mũi, mất mặt trước một thằng đàn ông khác. Hắn tức giận vì bản thân đã hưởng thụ đến thế nào cái cảm giác say đắm ngày xưa, để giờ ê chề nhận ra hắn đã nhầm lẫn. Hắn buộc phải chấp nhận rằng người hắn yêu đã rời xa hắn, và cô gái này với người đó không bao giờ có thể giống nhau.
Thật mỉa mai làm sao, Hàm Vũ Phong tỉnh táo trước những chiêu trò hạ bệ trên thương trường mà lại dễ dàng mắc lừa trên tình trường. Hắn bất lực với chính bản thân, không biết đã tự trách bao nhiêu lần sau giây phút bị “bắt quả tang” vô cùng nhục nhã kia. Hắn không bao giờ, không-bao-giờ bừa bãi lên giường với phụ nữ, vậy mà lại bị chồng chưa cưới của một cô nàng tóm gọn tại trận. Hắn đã bất cẩn và không suy nghĩ thấu đáo khi lôi một phụ nữ về tận nhà để thỏa mãn bản thân, rồi sự tức giận thêm chồng đống khi nhận ra bản thân vô dụng đến mức nào khi đến tận lúc này vẫn không quên được tình cũ. Cô gái kia khởi đầu tất cả, đã vô tình làm sống lại thứ cảm xúc tưởng như đã chết trong trái tim hắn. Hàm Vũ Phong đã tổn thương, còn cô ta cứ ngơ ngác tỏ ra vô can như một kẻ tâm thần vậy.
Không thể suy nghĩ thêm, hắn mang theo sự tức giận của mình, lao về phía cô gái. Hắn ép vai cô về điểm tựa phía sau, những ngón tay bấu chặt vào da thịt cô gái khiến cô sợ hãi. Vũ Lục Hàn như miếng thịt nằm giữa chiếc hamburger, rụt cổ lại, nhìn vào mắt hắn, hoảng loạn không ngờ. Cô không nghĩ việc làm vô trách nhiệm của mình khiến hắn tức giận như vậy, cô càng không biết tại sao Từ Thiên bất ngờ xuất hiện như thế. Cô nhìn thấy quai hàm hắn đang nghiến chặt lại, trong một vài giây, cô nghĩ rằng hắn chuẩn bị lao đến cắn xé mình thành trăm mảnh vụn.
“Tại sao… Cô lại xuất hiện? Tại sao?”
Hắn gằn giọng, tựa như muốn đè nén thứ cảm xúc nào đó đang trực trào như miệng núi lửa. Cô không thể hiểu được câu hỏi của hắn, thở hổn hển sợ hãi. Hắn uy hiếp cô bằng cái nhìn hung dữ, rồi bất ngờ thả cô ra và lùi về phía xa. Hắn khiến cô không kịp trở tay, cảm xúc cũng vì thế mà lẫn lộn hết cả. Cô không hiểu người này muốn gì.
“Giờ nói đi, nói thật đi! Cô có mục đích gì thế hả?”
“Mục… mục đích?” Cô nhắc lại như một cái máy, sợ hãi lắc đầu. “Không, tôi không…”
Hàm Vũ Phong đã phó mặc cho cơn giận kiểm soát. Hắn quay người, điên cuồng tìm kiếm bao thuốc lá của mình. Vũ Lục Hàn co rúm người nhìn theo hắn, lo sợ rằng hắn sẽ phát điên lên và làm gì đó gây tổn hại tới cô. Cô duỗi hai cánh tay, lại lần tìm vị trí của chiếc gạt tàn. Cô ở xa quá, và Hàm Vũ Phong vừa lôi nó đặt lên mặt bàn. Hắn đã tìm thấy bao thuốc của mình rồi.
“Thế nào?” Hắn quay lại đối diện cô, hỏi một lần nữa. Cô vẫn lắc đầu, không biết phải nói gì.
Hàm Vũ Phong cứ đứng bất động như vậy, như thể đang tự quyết định xem mình nên làm gì. Rồi đột nhiên, hắn thả bao thuốc xuống bàn, bước thật nhanh về phía cô. Hắn ôm gọn lấy đầu cô chỉ bằng một động tác dứt khoát, kéo cô lại gần mình. Vũ Lục Hàn không kịp phản kháng, đôi môi hắn đã một lần nữa chạm vào môi cô. Cô cuống cuồng bám chặt, cấu véo vào vai áo hắn, cố gắng đẩy ra bằng sự yếu ớt. Cô không thể nắm bắt được tâm lý của người này, cô không thể chống đỡ mọi hành động của hắn. Tại sao người này lại như thế? Trong đầu cô lúc này chẳng đọng lại gì ngoài sự trống rỗng đầy bất lực.
Với Hàm Vũ Phong, hắn dành cho cô sự phẫn nộ mà đáng lẽ phải dành cho người khác. Hắn không giận cô, hắn giận bản thân vì đã yếu đuối, giận người con gái đã không buông tha cho hắn giây phút nào. Cuối cùng thì Hàm Vũ Phong vẫn chỉ là một con người bình thường. Hắn không thể chấp nhận sự thật. Và khi cơn giận dữ này lên tới đỉnh điểm, hắn còn biết phải làm gì bây giờ?
**********
Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày đính hôn gây xôn xao của Vũ Lục Hàn. Cô vẫn đến trường bình thường, làm một sinh viên chỉ biết cắm đầu vào sách vở, nhưng đi đến đâu cũng không thoải mái vì những ánh mắt dõi theo.
Cô từng chẳng là ai cả, thậm chí sự xuất hiện, biến mất của cô cũng chẳng ai bận tâm đến. Thế nhưng ngay khi gương mặt trang điểm kĩ càng của cô được lên báo trang nhất cùng dòng tít “Con trai Bộ trưởng Bộ Y tế đính hôn với hôn thê thuở nhỏ”, cô dường như bị bao vây bởi hàng ngàn ánh mắt mỗi khi ra đường.
Thật ra đó sẽ là thông tin chẳng đáng bận tâm, nếu như nhân vật Con trai Bộ trưởng Bộ Y tế không phải là bác sĩ trẻ được đánh giá cao trong giới y học, không đạt được nhiều thành tựu như vậy khi mới hai mươi sáu tuổi và không sở hữu gương mặt mạnh mẽ cân đối quá điển trai như thế. Thiết nghĩ, ngành ngoại giao thường là con nhà gia giáo, thuộc tầng lớp giàu có, người ta chọn vợ gả chồng sẽ luôn chọn người cùng đẳng cấp, nhan sắc vượt bậc để làm bạn đời. Vì vậy kết quả tình yêu của họ sẽ là đứa con thừa hưởng cái đẹp của cả bố và mẹ. Hoặc họ quá giỏi về ngành Y nên đưa con mình bí mật đi phẫu thuật ngay từ khi còn nhỏ. Cô cũng chẳng biết nữa.
Bố Vũ Lục Hàn là người bạn cùng bàn hồi đại học của ông Bộ trưởng Bộ Y tế. Khi cô còn bé, bố cô liên tục khoe cô mỗi khi thấy Bộ trưởng xuất hiện trên thời sự. Ông Bộ trưởng cũng là người trọng tình bạn, lần nào đi họp lớp cũng tranh thủ cùng bố đi uống rượu “ôn lại kỉ niệm”. Trong một lần hứng chí, cả hai đã quyết định “gắn bó con cái mình cho nhau”. Và đến bây giờ cô phải thực hiện “vụ hẹn ước trong cơn say đó”.
Thật ra, ngay từ lần đầu gặp mặt, Vũ Lục Hàn đã cảm thấy ngưỡng mộ và dành tình cảm đặc biệt cho Từ Thiên, “hôn phu tương lai” của cô, chàng bác sĩ trẻ đầy tài năng và nhiệt huyết. Không chỉ vì bề ngoài của anh, mà bên trong anh là con người vô cùng điềm đạm và ấm áp. Anh rất trưởng thành, có lẽ do đặc thù ngành nghề của mình. Anh dịu dàng và tất nhiên, rất biết cách chăm sóc người khác. Tuy chỉ tiếp xúc với Từ Thiên một khoảng thời gian ngắn, Vũ Lục Hàn có thể cảm nhận bản thân mình rung động trước mỗi cử chỉ nhẹ nhàng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro