Chương 79
"Em đang ở cổng chính của bệnh viện rồi." Vũ Lục Hàn gọi cho Từ Thiên ngay khi đến nơi. "Anh vẫn không bận gì chứ?"
"Không." Từ Thiên dịu dàng đáp lời. "Anh đang xuống đón em. Hãy đợi ở đấy."
Vũ Lục Hàn quay lại nhìn chiếc SUV với người tài xế bên trong, thầm mong sẽ không quá lâu. Cô không muốn làm phiền Từ Thiên. Những lúc không có ca mổ hay ca trực nào mà anh vẫn phải ở lại viện, có nghĩa anh đang tham gia nghiên cứu một công trình nào đấy. Vũ Lục Hàn không tiện cắt ngang. Nhất là khi... chẳng thật sự có vấn đề gì cần thiết hay nguy hiểm tới sức khỏe, cô chỉ tới đây vì chuyện của bản thân. Nghĩ tới đây, bất giác Vũ Lục Hàn lại cảm thấy e ngại một chút. Làm phiền Từ Thiên chỉ vì chuyện cỏn con của mình... quả là cũng ngại quá đi!
"Tiểu Hàn!"
Từ Thiên từ xa tiến lại gần cô, phong thái đĩnh đạc của một người bác sĩ chỉ mới thoạt nhìn cũng đủ khiến người khác cảm thấy yên tâm. Anh nở một nụ cười rạng rỡ, đã từ lâu lắm rồi Vũ Lục Hàn không còn xao xuyến vì nó nữa.
"Từ Thiên." Cô đáp lại bằng nụ cười lịch sự, đi theo Từ Thiên vào bên trong tiền sảnh. "Em có làm phiền anh không?"
"Không phiền chút nào. Anh đang đợi em mà." Từ Thiên nheo mắt cười, dẫn cô về phía thang máy. "Bác gái vẫn khỏe chứ?"
"Dạ? À, vâng... Mẹ em vẫn khỏe..." Vũ Lục Hàn lúng búng trong miệng. Có lẽ anh nhầm tưởng cô đến vì bệnh tình của mẹ.
"Rất vui khi nghe điều đó." Từ Thiên cười hiền lành, đưa cô vào thang máy dành cho nhân viên bệnh viện và ấn nút lên tầng của mình. "Vậy... em không phải đến vì món quà của anh ở quỹ từ thiện đấy chứ? Anh không muốn em gặp chuyện gì..."
"Không! Em đến vì chuyện khác..."
Vũ Lục Hàn bỗng đỏ mặt vì ngại. Cô đến đây gặp anh chỉ vì chuyện tình cảm của mình, và cô bắt đầu thấy có chút trơ trẽn, vô duyên khi làm điều này. Biết đâu Vũ Lam là... bạn gái mới của anh thì sao? Cô sẽ phải bắt đầu như thế nào? Thang máy chỉ có hai người, Vũ Lục Hàn lại càng thêm căng thẳng.
"Chúng ta vào văn phòng của anh nói chuyện nhé?"
Từ Thiên dẫn đường trước, Vũ Lục Hàn chỉ biết líu ríu đi theo sau. Văn phòng của anh nằm gần một phòng chăm sóc đặc biệt, với biển tên "Bác sĩ Từ" ở trên cánh cửa.
"Em có muốn uống gì không?"
Từ Thiên hỏi, đi về phía chiếc tủ gỗ nâu đặt kề bên. Văn phòng của anh rất đơn giản và gọn gàng, y như con người anh vậy. Một bộ sofa xám nhạt ở góc phòng, bàn làm việc, một kệ sách lớn, một chiếc tủ gỗ nhỏ đựng đồ, một kệ tủ gỗ lớn có ngăn kéo đựng hồ sơ bệnh án, cánh cửa sổ to đang mở rèm hết cỡ đón chút nắng ấm buổi trưa. Vũ Lục Hàn lắc đầu.
"Em chỉ phiền anh một lúc thôi, em không uống gì đâu!"
"Có lẽ em tan học xong đến đây luôn?" Anh nhìn cô, quyết định lấy cho cô một cốc nước ấm với hai phần nước nóng và một phần nước lạnh.
"Để em ấm bụng và ăn no hơn." Anh đặt cốc nước trước mặt cô rồi ngồi xuống đối diện, với ly trà gừng trên tay.
"Cảm ơn anh." Vũ Lục Hàn rụt rè nói. Bây giờ mới đến phần khó khăn nhất. Cô nên bắt đầu như thế nào đây?
"Vậy... em có chuyện gì muốn trao đổi với anh?"
Từ Thiên nhìn cô bằng ánh mắt tự nhiên, không tò mò, để tránh gây cho cô cảm giác lúng túng. Anh đã sớm nhận ra Vũ Lục Hàn không đến vì cần tới chuyên môn của mình. Cô đến vì một lí do khác, có lẽ rất khó nói, bởi sự căng thẳng hiện lên rõ trong ánh mắt cô. Vũ Lục Hàn nhìn chằm chằm vào cốc nước còn vương chút khói. Cô không biết nên nói gì.
"Thật ra... em có một số... chuyện riêng tư muốn hỏi anh..." Cô bắt đầu thấy tim đập mạnh. "Em không biết... có vô duyên hay không... nhưng em nghĩ có lẽ anh biết rõ hơn..."
"Nào, được rồi..." Từ Thiên trấn an cô bằng nụ cười, giống như một bác sĩ tâm lý đang động viên bệnh nhân. "Tiểu Hàn, chúng ta không phải người xa lạ. Hãy coi anh như một người bạn mà em có thể tâm sự bất cứ điều gì. Em biết anh sẽ không bao giờ phán xét hay nghĩ xấu về em mà."
"Em..." Vũ Lục Hàn thở hắt ra trước nụ cười của anh, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. "Em muốn hỏi... về... ừm, về cô gái mà... đi cùng anh ngày hôm kia..."
Dù đã cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, Vũ Lục Hàn vẫn thấy rất khó khăn, tai và hai má đã đỏ bừng. Đột ngột đến hỏi Từ Thiên về một cô gái, liệu anh có hiểu nhầm cô không?
"Em tò mò về Vũ Lam?" Từ Thiên nhướn mày bất ngờ, cúi đầu cười rất tươi. "Cô ấy là hàng xóm của anh, không có quan hệ gì khác đâu!"
"Vậy à..."
Vũ Lục Hàn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Không phải người yêu mới của Từ Thiên thì cô không sợ sẽ bất kính nữa. Nhưng rồi cô lại chột dạ khi nhận ra hành động vừa rồi của mình sẽ vô tình khiến Từ Thiên hiểu sang hàm ý khác.
"Em... chỉ là em..." Vũ Lục Hàn lập tức thanh minh nhưng lại không tìm được lời. Từ Thiên bật cười, đặt cốc nước trà xuống và nhìn cô.
"Đừng căng thẳng, thực tình anh cũng không ngạc nhiên khi em tò mò về cô ấy."
Từ Thiên xao dịu cô, biết rằng Vũ Lục Hàn vẫn thường không biết nói gì khi căng thẳng. Thực chất, tới tận hôm nay Vũ Lục Hàn mới tò mò đã là lâu hơn so với anh nghĩ rồi. Ngay từ lần đầu gặp gỡ Vũ Lam, bản thân anh cũng đã sốc tới không nói nên lời. Cho dù Vũ Lục Hàn có nhận ra được hay không, anh nghĩ chắc hẳn cô cũng đã sốc lắm.
"Ừm... Tại em nghĩ... có lẽ cô ấy là người quen..."
Vũ Lục Hàn nói nhỏ, nhất thời không nghĩ ra được bất kì lí do nào. Từ Thiên tựa mình vào ghế, tỏ ra đăm chiêu.
"Thật hay, anh cũng đang nghĩ hai người là họ hàng. Em biết đấy, họ Vũ. Lại còn..."
Từ Thiên hắng giọng, bỏ ngỏ câu. Nhắc tới chuyện đó, liệu Vũ Lục Hàn có thấy khó chịu không nhỉ? Các cô gái thường không thích bị so sánh như vậy mà, rốt cuộc anh lại nói qua chuyện khác.
"À, Vũ Lam từ nhỏ sống ở nước ngoài. Cô ấy mới về nước tháng trước, nghe bảo chuyển về sống cùng mẹ. Trước kia căn hộ cạnh nhà anh chỉ có một phụ nữ đơn thân. Mẹ anh đã từng nói chuyện với bà ấy, biết được rằng bà ấy ly dị chồng, có một con gái đang ở với bố. Bà ấy ngang tuổi mẹ anh, anh nghĩ con gái bà cũng tầm tuổi anh. Bà ấy ở một mình suốt, thỉnh thoảng cũng thấy ăn diện đi chơi, không biết bà ấy làm nghề gì nhưng rất giàu..." Từ Thiên cười. "Đã có nhà riêng ở khu vực ấy thường rất giàu."
"Vậy... anh cũng không biết gì hơn về Vũ Lam? Về... các mối quan hệ của cô ấy... chẳng hạn?" Vũ Lục Hàn đánh tiếng, thấy Từ Thiên trầm ngâm hồi lâu. Anh đưa tay lên chống cằm.
"Theo như anh biết qua mẹ, Vũ Lam không có người thân nào ngoài bố và mẹ. Hình như gia đình cô gái ấy không được hòa thuận ngay từ đầu, cô ấy gần như không quan hệ với ông bà của mình, cũng chẳng có anh chị em... Vậy nên anh mới nghĩ cô ấy không phải họ hàng của em."
Vũ Lục Hàn gật gù, thực chất cô chẳng biết hỏi như vậy sẽ dẫn tới đâu nữa. Sở dĩ gia đình Từ Thiên chú ý đến Vũ Lam cũng chính vì Vũ Lục Hàn. Mẹ anh đã không ngừng nhắc tới cô con gái nhà hàng xóm đó, lại còn đủ tò mò để kết thân với họ chuyện trò tán gẫu. Bất đắc dĩ Từ Thiên mới trò chuyện cùng Vũ Lam, để rồi dẫn tới kết quả Vũ Làm trở thành lựa chọn duy nhất cho "vai nữ" trong mấy sự kiện anh được mời tham dự. Ngày trước Từ Thiên thường xuất hiện một mình, nhưng cũng vì Vũ Lam đã gây sự chú ý đặc biệt tới gia đình anh mà mẹ anh lại mời mọc giục giã...
Dù gì đi nữa, anh cũng không mấy thích thú khi đi cùng Vũ Lam tới những nơi công cộng, nhất là có Vũ Lục Hàn. Anh vốn chỉ muốn làm một bác sĩ bình thường, không muốn có điều tiếng tình ái trong thời điểm chuyện tình cảm của anh vẫn còn trong tầm ngắm như vậy. Và anh cũng không muốn Vũ Lục Hàn hiểu nhầm rằng chỉ vì cô từ chối mà anh đi tìm kiếm một sự thay thế.
"À, có một lần Vũ Lam nói cô ấy cũng từng hẹn hò rất nhiều, nhưng sau lần gần nhất chia tay người yêu thì cô ấy không yêu thêm ai nữa... Vũ Lam dường như chẳng có bạn bè, nên khi anh hỏi chuyện, cô ấy gần như kể ra hết chuyện của mình." Từ Thiên tiếp tục nói, có vẻ đăm chiêu. "Anh thấy cô ấy khá cô đơn, có lẽ vì thế mà rất dễ mở lòng."
"Anh có hỏi Vũ Lam về người cô ấy mới chia tay gần nhất ấy không?"
Sự quan tâm bất chợt của Vũ Lục Hàn khiến Từ Thiên ngạc nhiên. Anh nhìn cô, nhún vai.
"Anh không tiện hỏi. Cô ấy nói đa số người yêu của cô đều là người nước ngoài. Cũng phải thôi... cô ấy sống ở nước ngoài mà."
"Cô ấy... có phải sống ở... Anh không?"
Vũ Lục Hàn hỏi mà mọi dây thần kinh đều giật rất mạnh. Hãy nói không đi, Từ Thiên, hãy nói không...
"Sao em biết?" Từ Thiên bật cười. "Không lẽ cô ấy là họ hàng thất lạc của em thật à?"
Vũ Lục Hàn không còn hứng thú đáp lại câu nói đùa ấy của Từ Thiên nữa. Anh nhìn biểu hiện thất thần của cô, bỗng dưng bất an trong lòng. Chuyện gì khiến Vũ Lục Hàn thay đổi thái độ nhanh như vậy?
"Em không sao đấy chứ? Có gì không ổn à?" Từ Thiên có một chút lo lắng. Vũ Lục Hàn bừng tỉnh, mắt mở to nhìn anh.
"Không, em ổn..." Vũ Lục Hàn nuốt khan, bối rối đặt cốc nước xuống bàn và nói một cách vội vã. "Em xin lỗi, có lẽ em... em phải về bây giờ... Cảm ơn anh vì..."
"Em bận rồi hả? Vậy để anh đưa xuống."
Từ Thiên vừa đứng dậy, cô cũng vội vã đứng lên và xua tay.
"Không sao đâu, không cần phiền anh đưa xuống nữa ạ! Em đã biết đường rồi, em tự mình xuống được..."
"Được, anh tiễn em."
Từ Thiên mỉm cười, đi ra mở cửa, chu đáo đi cùng Vũ Lục Hàn ra đến trước thang máy. Ngay khi cô đã chào anh và bước vào thang máy quay trở xuống, Từ Thiên đột ngột thốt lên.
"Ôi, anh đã không định nói nhưng mà... Nhìn nghiêng thế này, em và Vũ Lam quả là hai bản sao!"
Câu nói ấy của Từ Thiên như tiếng sét đánh xuyên qua bộ não căng thẳng của Vũ Lục Hàn. Anh nói... bản sao?
"Vậy... vậy à..." Vũ Lục Hàn lắp bắp, sống lưng lạnh toát. Giống nhau như hai bản sao?
"Đúng thế, khó tin nhưng đúng vậy đấy!"
Từ Thiên bật cười như thể cả hai chỉ đang đùa giỡn, thò tay vào nhấn thang máy cho cô.
"Anh đã suýt nhầm cô ấy là em vào lần đầu gặp, thú thực là vậy... Đi cẩn thận nhé, có gì cứ gọi anh."
"V... Vâng... Chào anh."
Vũ Lục Hàn thì thào khi cửa thang máy đang dần khép lại. Giống nhau, anh ấy nói cô và Vũ Lam không phải "hao hao", mà là "rất giống". Vậy một nghìn phần trăm Vũ Lam chính là cô gái trong bức ảnh của Hàm Vũ Phong. Vũ Lam và Hàm Vũ Phong có quan hệ như thế nào? Phải chăng hắn là một trong số những "người yêu cũ" của cô gái kia?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro