Chương 93

Vũ Lục Hàn lại nhìn mông lung vào màn hình điện thoại. Chẳng có chút động tĩnh nào từ Hàm Vũ Phong. Đã mấy ngày rồi hắn chẳng hề xuất hiện. Đến giờ tan học thì cho người đón cô. Đến giờ ăn thì người ta tự động mang đồ ăn đến. Cô vẫn mong ngóng nhận được một tin nhắn từ hắn, ngắn thôi cũng được, vô tình cũng được, nhưng chẳng có. Điều cuối cùng hắn nói với cô chỉ là ba từ "Xin lỗi em" viết trên mẩu giấy nhớ. Bỗng dưng cô thấy thèm khát được nghe giọng nói lạnh lùng của hắn, được nhìn thấy gương mặt vô cảm che giấu kĩ càng cảm xúc bên trong. Hàm Vũ Phong đã chán cô đến mức nào rồi mà ngay cả nhìn thôi cũng không muốn. Cô ở đây vốn cũng không đụng chạm gì đến hắn, vì sao hắn phải tránh mặt cô? Thà hắn mang cô người yêu về đây tình tứ trước mặt cô còn khá hơn việc cứ phải nghĩ đến cảnh hắn đang ở một xó nào đó với người yêu cũ.

Vũ Lục Hàn lại thấy giận dữ vô cớ, lấy chăn úp lên điện thoại. Tên khốn Hàm Vũ Phong, vì sao nhất định giữ khoảng cách với cô, lại còn bắt cô phải sống ở nơi nhìn đâu cũng thấy hình ảnh của hắn? Cô đã chán ngấy việc ở một mình rồi! Phải rồi, chẳng qua hắn đang ở cùng người hắn yêu, nếu không, cô sẽ gọi điện, nhắn tin,... sỉ nhục hắn một trận cho bõ tức. Vũ Lục Hàn cảm thấy mình giống như một con tin bị kiểm soát vậy.

Buổi giới thiệu sách của Trần Hải Minh diễn ra trong hai ngày nữa, liệu hôm ấy Hàm Vũ Phong có đến không?

Vũ Lục Hàn thở dài rồi chìm vào giấc ngủ. Không có hắn, cô ngủ muộn hẳn và bỏ qua cả giấc ngủ trưa.

**********

Hai giờ mười lăm phút sáng. Hàm Vũ Phong lặng lẽ bước vào phòng ngủ của mình. Hắn nhìn Vũ Lục Hàn cuộn tròn trong chiếc chăn bông to sụ, một mình nép ra sát mép giường như muốn chừa lại chỗ bên cạnh cho hắn, mọi thứ khiến hắn xót xa. Vũ Lục Hàn có lẽ vẫn còn nhớ đến hắn.

Hắn đã kiểm tra bếp đầu tiên, nhận ra chỗ thức ăn hắn đặt về cho cô, dù chỉ là suất ăn một người, cô cũng ăn đúng một nửa, một nửa còn lại gói gọn gàng cất trong tủ lạnh. Quần áo cô không có, nên ngang nhiên mặc luôn đồ của hắn ở trong tủ. Hắn rất đỗi ngạc nhiên và buồn cười khi mở tủ quần áo lại thấy vài móc áo để trống. Vũ Lục Hàn thở rất nhẹ, trông thanh thản nhưng gương mặt nhăn nhăn buồn rầu. Có lẽ cô rất cô đơn.

Ngày trước khi hắn và Vũ Lam lần đầu giận nhau, một người bạn của Vũ Lam đã nói với hắn: người đàn ông tốt dù có giận bạn gái cũng không được để cô ấy một mình, cô ấy sẽ buồn bã, nghĩ ngợi. Hắn là một kẻ tồi tệ. Hắn không những không giận cô, còn làm cô buồn lòng. Hắn nỡ để cô một mình.

Vũ Lục Hàn vươn người, trở mình, xoay vào trong, rồi lại cong người như con tôm, dụi vào chăn ngủ. Không có hắn, Vũ Lục Hàn thấy lạnh. Hắn nhẹ nhàng đến gần cô, cởi áo vest, khẽ khàng ngồi xuống vị trí của mình, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô gái nhỏ. Cái lạnh từ những ngón tay của hắn làm cô khẽ rùng mình. Hắn ngả xuống nằm, vòng tay ôm lấy Vũ Lục Hàn vào lòng. Vũ Lục Hàn vẫn ngủ ngon lành. Cô cảm nhận được hơi ấm bất ngờ từ cơ thể hắn, an tâm rúc đầu vào ngực hắn sưởi ấm.

Đã mấy ngày không đến gần cô, đối với Hàm Vũ Phong tưởng chừng đã cả một năm trôi qua. Hắn mỉm cười mãn nguyện, cúi đầu dụi vào mái tóc mềm mại của Vũ Lục Hàn. Không cần phải thơm mùi hương thảo, hắn bỗng dưng mê mẩn mái tóc ngắn chỉ vương mùi dầu gội thảo dược. Những thứ giản dị nhất của cô, thứ nào hắn cũng yêu thích.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Vũ Lục Hàn cảm thấy khác lạ. Cô ngồi vươn vai, tinh thần bỗng phấn chấn và sảng khoái hơn mọi ngày. Đêm qua cô có một giấc mơ rất lạ. Cô nằm mơ thấy Hàm Vũ Phong trở về nhà giữa đêm khuya, nằm ôm cô ngủ. Giấc mơ thật đến mức cô đã cảm thấy vô cùng êm ái, ấm áp. Chỉ đến khi tỉnh dậy và thấy bên cạnh trống trơn, cô mới tự nhủ mình đã nằm mơ. Cô đã nhớ hắn đến mức mơ linh tinh rồi.

Vũ Lục Hàn chuẩn bị sẵn sàng đi học, mặc dù chưa đến lúc phải đi. Cô đã chán ngấy những món đồ ăn sáng Juliano đem đến rồi. Bây giờ đòi đi học, cô sẽ không phải ăn sáng nữa...

Thế mà, vừa bước chân xuống nhà, mùi thơm ngậy quen thuộc lan tỏa khiến cô dừng bước. Mùi bơ Pháp nhạt, mùi trứng và sữa tươi. Vũ Lục Hàn tò mò đi vào bếp, ngày hôm nay Juliano mang đến thứ gì vậy? Cô lật cái khay kim loại lên để nhìn vào thứ đồ ăn sáng bên dưới. Thật không thể tin được! Cô sửng sốt, đây chẳng phải là món bánh pancake mà cô thích nhất sao!

Mật ong vàng óng ở trong lọ thủy tinh có tay cầm. Dâu tây chín mọng cắt đôi đặt xen kẽ với quả việt quất. Một miếng bơ nhạt béo ngậy ở trên đỉnh tháp bánh. Và cốc sữa tươi tách kem vẫn còn hơi ấm đặt ở bên. Những thứ này, có phải... do Hàm Vũ Phong tự tay làm?

Vũ Lục Hàn hồi hộp vô cớ. Nếu đúng là hắn, vậy giấc mơ đêm qua của cô là thật ư?

Cảm hứng ăn sáng đã trở lại. Vũ Lục Hàn ăn hết sạch đồ ăn trên bàn, vui vẻ thu dọn rửa sạch sẽ rồi mới đi học. Tâm trạng hôm nay của cô rõ ràng vui vẻ hơn ngày hôm qua rất nhiều.

**********

Vương Vũ Lam ngồi trong phòng chờ của bệnh viện. Ả nói rằng mình bị đau dạ dày, muốn đích thân gặp bác sĩ Từ Thiên. Bác sĩ Từ đang trong một ca cấp cứu, y tá nói vậy, ả phải ngồi đợi anh ở phòng chờ. Anh ta làm gì mà lâu vậy? Vũ Lam sốt ruột nhìn vào đồng hồ đeo tay. Nếu không vì có việc bắt buộc phải gặp anh, ả đã chẳng tốn công đến đây thế này. Từ Thiên tuy tư gia cạnh nhà mẹ ả nhưng ả không còn ở với mẹ nữa rồi. Bỗng dưng đến nhà anh ta gõ cửa đòi gặp, chẳng biết phải ăn nói thế nào nữa!

Không lâu sau, Từ Thiên bước đến chỗ ả. Anh vừa đi vừa nói chuyện với một cô y tá, rồi rảo bước nhanh hơn khi thấy Vũ Lam.

"Chào anh." Vũ Lam đứng dậy. "Không làm phiền đến anh chứ?"

"Chào em." Từ Thiên tỏ ra bất ngờ. "Không, không phiền gì cả. Em tìm tôi có việc gì?"

"À, em nói với họ em bị đau dạ dày." Vũ Lam hất cằm về phía vài nữ y tá. "Nhưng tất nhiên em sẽ không tìm đến một bác sĩ đa khoa chỉ vì đau dạ dày. Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"

"Em có thể đến văn phòng của tôi."

Từ Thiên cười dịu dàng, dẫn Vũ Lam về phía thang máy lên tầng của mình. Vương Vũ Lam vẫn còn thắc mắc về sự bất ngờ của anh, tuy không nói ra. Ngay khi vào phòng anh, ả đổ người xuống chiếc ghế bành tiếp khách.

"Anh có thứ nước uống nào mạnh mạnh chút không? Có ga cũng được? Em khát quá!" Ả kêu lên khi thấy Từ Thiên đi về phía tủ nước. Anh bật cười lắc đầu.

"Bệnh viện chỉ có trà, nước trái cây và nước lọc. Em muốn uống nước trái cây không?"

"Chán chết! Đổ một ít cồn vào nước lọc cho em cũng được, cảm ơn!" Ả lắc lắc đầu. "Cho em trà lạnh nhé!"

"Có ngay." Từ Thiên chỉ cười trước những câu nói của ả, đổ nước nóng vào cốc thủy tinh khiến nó mờ đi vì khói. "Dạo này em ở đâu? Tôi không thấy em ở cùng bác gái nữa."

"Em... chuyển ra ngoài ở. Để mẹ có chút không khí..."

"Tôi cứ nghĩ mẹ và con gái phải thân thiết hơn chứ." Từ Thiên cho đường vào cốc trà theo tỉ lệ vừa phải. Vũ Lam cười khẩy mà không đáp.

"Của em." Anh để cốc trà trước mặt ả, ngồi xuống với ly nước lọc. "Em có chuyện gì..."

"Cái cô hôn thê cũ của anh ấ." Vũ Lam nói thẳng vào vấn đề. "Cô gái ấy quen biết J... à, chủ tịch của Tập đoàn gì ấy hả?"

"Ồ, đúng vậy." Từ Thiên khá ngạc nhiên trước câu hỏi ấy. "Ý em là Hàm Vũ Phong? Cậu nhóc ấy đang hẹn hò với Vũ Lục Hàn."

"Vũ Lục Hàn..." Vũ Lam lẩm bẩm. "Vậy... họ hẹn hò nhau được bao lâu rồi? Một năm à?"

"Anh không biết." Từ Thiên chỉ cười. "Anh chỉ biết Tiểu Hàn hủy hôn với anh cũng bởi vì cô ấy đã có bạn trai..."

"Vậy là... họ yêu nhau thật?" Vũ Lam tròn mắt hỏi lại. "Anh chắc chứ?"

"Em có thể tự mình hỏi." Từ Thiên bật cười nghi hoặc."Vì sao bỗng dưng em quan tâm đến Vũ Lục Hàn như vậy?"

"Em..."

Vũ Lam giật mình, nhất thời không biết nói gì. Từ Thiên tựa vào ghế, xoa cằm.

"Nói mới để ý, mấy hôm trước Tiểu Hàn đến tìm tôi để hỏi về em. Ngày hôm nay em lại tìm tôi để hỏi về cô ấy..."

"Cái gì? Cô ta... hỏi về em?" Vũ Lam chồm dậy, thái độ của cô làm Từ Thiên buồn cười.

"Đúng, hỏi về em... Thật ra thì... nếu tôi gặp một người nữa giống hệt mình, tôi cũng sẽ tò mò thôi..."

Vũ Lam chau mày không hiểu. Những lời bác sĩ Từ nói chẳng lọt tai ả một chút nào.

"Vì sao khi gặp em anh lại ngạc nhiên như vậy?" Vũ Lam nhấp một ngụm trà. Trà làm ả nghĩ đến hắn.

"Anh đã tưởng em là Tiểu Hàn, không ngờ hai người giống nhau như thế. Dù đã thân quen với em, tôi không thể không nhìn nhầm."

Vũ Lam sững người, nhìn chằm chằm vào cốc trà trước mặt. Lần đầu tiên gặp ả, Từ Thiên đã gọi ả là Vũ Lục Hàn. Nhờ đó, họ mới quen nhau, và ả mới được biết Vũ Lục Hàn là hôn thê của anh. Hai lần gặp Vũ Lục Hàn, Vũ Lam không có ấn tượng với cô nên không thấy cô giống mình. Vương Vũ Lam bật dậy, chẳng nói câu nào, bỏ ra khỏi văn phòng bác sĩ Từ. Từ Thiên chỉ biết gọi với theo, khó hiểu. Vũ Lam đi thẳng ra khỏi bệnh viện, khẩn trương bắt taxi.

"Cho tôi đến trụ sở công ty Tập đoàn ACorp."

**********

Trần Hải Minh thay mặt Hàm Vũ Phong ngồi trên ghế Chủ tịch. Buổi sáng nay Vũ Lục Hàn có một bài kiểm tra thể dục. Hắn vốn đã can thiệp để cô không phải học thể dục nữa, nhưng rốt cuộc không thể "cứu" cô qua được môn mà không phải thi. Hắn đã chứng kiến cảnh cô bị ném bóng vào đầu, bị ngã lên xuống trên sân tập. Bởi vậy, hôm nay, khi nghe tin cô phải thi, hắn vội vã gọi điện cho Trần Hải Minh và phóng thẳng đến trường Vũ Lục Hàn.

Cậu ta định làm gì nhỉ, Tóc Đỏ nghĩ, trèo cổng vào núp trong lùm cây?

Trần Hải Minh đang bận rộn đọc đi đọc lại một tài liệu phê duyệt của hắn thì điện thoại bàn reo lên. Cậu kẹp điện thoại vào giữa tai và vai mình, tay lật liên hồi một cuốn sách về Kinh tế.

"Có một cô gái muốn gặp Ngài, thưa Ngài." Veronica, người thư kí được Hàm Vũ Phong thân mật gọi là Ronnie, nói qua điện thoại. Tên này hẹn cô gái nào ở đây? Trần Hải Minh nhún vai.

"Nói Chủ tịch đang bận nhé..."

Tuy nhiên, cậu chưa kịp đặt ống nghe xuống thì cửa đã mở tung. Một cô gái xồng xộc bước vào, theo sau là Ronnie đang oai oái ngăn lại bằng tiếng Anh.

"Sao... sao lại là anh?"

Vương Vũ Lam bất ngờ khi nhìn thấy Trần Hải Minh, đứng sững lại. Tóc Đỏ cũng ngạc nhiên không kém, tuy giấu được sự ngạc nhiên và phô ra gương mặt vô cảm.

Cậu đặt tài liệu xuống bàn, dùng tay ra hiệu cho người thư kí quay ra, đóng cửa lại. Vương Vũ Lam trợn mắt nhìn cậu, tỏ ra khó chịu; trong khi Trần Hải Minh điềm nhiên tựa lưng vào ghế, chẳng buồn đứng lên.

"Ngồi đi chứ?" Cậu hất cằm về phía chiếc ghế bành. Vương Vũ Lam nhìn cậu trân trân.

"Tại sao lại là anh?"

"Xem ra cô lại đến đeo bám bạn tôi rồi." Trần Hải Minh nhếch miệng cười, đan hai tay vào nhau, nhìn bộ mặt tím tái vì tức giận của cô nàng xinh đẹp. "Tôi thấy bạn tôi khá là dứt khoát rồi... Còn điều gì cô không hiểu nữa?"

"Có đấy!" Vương Vũ Lam cười khẩy. "Tôi biết thừa! Tôi biết James chỉ vì anh nên mới cự tuyệt tôi!"

"Không ai ép buộc được ngài Adam cả." Tóc Đỏ nhún vai, dùng chân đẩy ghế xoay một vòng. "Cô hiểu cậu ta hơn ai hết mà."

"Vậy thì tại sao anh ấy lại yêu một người giống hệt tôi?" Vũ Lam giương giọng, ngẩng cao đầu, nhìn cậu đắc thắng. "Nếu đã hết yêu tôi, tại sao anh ấy phải tìm người giống tôi để yêu?"

Trần Hải Minh tắt nụ cười. Cô ta đã nhìn thấy điều đó. Cậu im lặng một lúc, đứng dậy, chậm rãi đi vòng ra phía trước bàn làm việc, tựa người vào cạnh bàn, nhét hai tay vào túi quần một cách điệu nghệ.

"Vậy thì tại sao khi cô trở về, Hàm Vũ Phong vẫn yêu người khác, mà không yêu cô?"

"Anh ấy vẫn yêu tôi! Anh ấy đã hôn tôi!" Vũ Lam rít lên, bị chọc tức bởi sự lãnh đạm của kẻ đối diện. "Đêm qua khi tôi gặp rắc rối, anh ấy đã đến giúp tôi! Anh ấy rõ ràng chỉ không muốn làm tổn thương cô gái kia, muốn che mắt anh mà thôi!"

Trần Hải Minh rùng mình, trợn mắt nhìn cô nàng đang bốc hỏa phía trước. Hàm Vũ Phong nói với cậu hắn ngủ ở công ty. Cậu đương nhiên chẳng nghi ngờ gì khi sáng nay đến đây đã thấy hắn, vẫn mặc một bộ đồ, không có xe bởi đêm qua hắn phải đi nhờ xe của cậu. Trần Hải Minh bị hắn sắp xếp một vố rồi. Bây giờ người tức giận lại là cậu. Tuy thế, cậu vẫn điềm tĩnh mỉm cười.

"Điều đó chẳng chứng minh điều gì. Nếu bây giờ một người yêu cũ nào đó của tôi gặp chuyện cầu cứu tôi, tôi sẵn sàng chạy đến giúp. Cô đang lầm tưởng giữa lòng tốt với tình yêu đấy."

"Anh..."

Vương Vũ Lam không biết nói gì, giận dữ quay phắt người lại, toan bỏ đi. Trần Hải Minh không chậm trễ, đế thêm một câu nói gây đau lòng nữa:

"Từ giờ, mong cô gọi Chủ tịch của chúng tôi là Hàm Vũ Phong. Không có ai là James Adam của cô nữa đâu."

Vũ Lam đứng sững người giữa văn phòng của hắn, thở gấp, tai và mũi đỏ bừng lên vì tức tối. Ả không đáp một lời, xô cửa đi thẳng.

Trần Hải Minh yên lặng nhìn theo, nheo mắt, nhớ lại buổi tối qua khi hắn đột nhiên biến mất. Nếu hắn không ngủ ở đây, liệu hắn có dại dột ngủ ở chỗ của cô ả kia không? Hàm Vũ Phong, cậu có thể che giấu mọi thứ với Vũ Lục Hàn, nhưng đừng hòng che giấu tôi!

Tóc Đỏ quay lại, không ngại đá một phát vào bàn làm việc. Miệng lầm bầm đầy hờn dỗi.

"Thằng khốn này... Uổng công mình ngồi cả ngày tìm hiểu về tài chính kinh tế, tốt bụng giúp đỡ... Để rồi tên khốn đó chạy đi tìm người yêu cũ như thế đấy! Cứ về đây, tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro