Chương 30: Hoa Tuyết Gửi Từ Địa Ngục - Người Anh Vẫn Sống
Chương 30: Hoa Tuyết Gửi Từ Địa Ngục – Người Anh Vẫn Sống
Bảy tháng sau.
Lâm Hàn được đưa vào phòng sinh vào rạng sáng, khi một cơn bão tuyết đầu mùa bất ngờ đổ về thành phố.
Tống Dạ Thần nắm tay cậu suốt hành trình chuyển dạ kéo dài hơn tám tiếng. Bàn tay cậu xiết lấy tay anh đến rướm máu, mồ hôi hòa lẫn nước mắt, cả hai cùng run rẩy trước giây phút thiêng liêng.
10 giờ 14 phút sáng, tiếng khóc của hai sinh linh mới vang lên như chuông chùa giữa tuyết trắng. Một bé gái Omega và một bé trai Alpha ra đời, khỏe mạnh, da trắng hồng như sương mai.
Lâm Hàn không cười, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Cậu từng không tin mình có thể sinh con. Từng nghĩ cơ thể bị thí nghiệm sẽ không bao giờ hoàn hảo.
Nhưng hôm nay, hai đứa nhỏ nằm trong vòng tay cậu – là câu trả lời đẹp nhất từ số phận.
Tống Dạ Thần ngồi bên, môi run run khi được y tá bế đứa con gái bé xíu đặt vào lòng anh. Anh áp má mình vào trán con, thì thầm:
"Chào con... anh hứa sẽ không để ai chạm vào con như từng chạm vào mẹ."
Rồi anh quay sang nhìn Lâm Hàn – người đang ôm con trai – ánh mắt dịu dàng như ánh tuyết rơi đầu mùa.
"Đặt tên gì đây?" – Anh hỏi khẽ.
Lâm Hàn ngước lên, giọng yếu nhưng vững:
"Bé gái là Tống Hàn Tuyết."
"Còn bé trai... là Tống Lãnh Uyên."
Tống Dạ Thần khựng lại.
Lâm Hàn vuốt ve mái tóc con, thì thầm:
"Anh ấy không chết đâu. Em cảm nhận được..."
"Anh ấy – Lãnh Uyên – vẫn sống đâu đó, nhìn tụi mình."
Tống Dạ Thần không nói, chỉ gật đầu, đặt nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
Ba năm sau.
Gia đình nhỏ có thêm nhiều tiếng cười: Nguyên Dạ giờ đã sáu tuổi, hiếu động, luôn miệng hỏi "sao con không được sinh ra cùng Tuyết và Uyên?"
Nguyên Vũ trở thành người anh gương mẫu, dù không giỏi ăn nói, nhưng luôn bảo vệ em. Tình cảm giữa cậu và Lâm Hàn – sau bao năm – đã trở nên thiêng liêng như ruột thịt.
Tống Hàn Tuyết – bé gái đầu lòng – thông minh và nhạy cảm, còn Tống Lãnh Uyên – em trai sinh đôi – trầm ổn như người được đặt tên theo.
Cuộc sống dường như tròn đầy.
Mỗi sáng, Lâm Hàn mở cửa sổ, nhìn tuyết rơi xuống mái hiên, nghe tiếng cười trẻ thơ lan khắp biệt thự – cảm giác như anh trai đang đứng đâu đó phía sau lớp mây mờ.
Cậu không khóc nữa.
Chỉ thầm thì cảm ơn.
Một ngày nọ, khi gió phương Bắc vừa đổi mùa.
Tống Dạ Thần từ công ty về nhà, mang theo một phong thư nhỏ, không ghi địa chỉ người gửi, chỉ đề nơi phát: Greenland – vùng băng giá Bắc Cực.
Lâm Hàn mở thư, mắt lập tức ướt nhòe.
Bên trong là một bưu thiếp đơn sơ – trên mặt in hình một con cáo tuyết đang nằm ngủ, sau lưng là bầu trời đầy sao.
Mặt sau bưu thiếp chỉ có một dòng chữ, nguệch ngoạc nhưng quen thuộc đến nghẹn ngào:
"Con mày lớn chưa?"
— Lãnh Uyên
Không có địa chỉ. Không số điện thoại. Không lời giải thích.
Chỉ một câu. Một người anh – nơi băng lạnh phương xa – vẫn còn dõi theo.
Lâm Hàn đưa bưu thiếp cho Tống Dạ Thần, tay cậu run như ngày đầu nhận kết quả mang thai. Tống Dạ Thần nhìn một lúc rồi siết chặt cậu vào lòng, thì thầm:
"Anh ấy giữ lời. Không chết."
"Chỉ... không thể sống cùng chúng ta."
Cuối truyện, Lâm Hàn cùng gia đình đi dã ngoại đến vùng núi tuyết – nơi lần đầu họ biết yêu, biết đau, và biết trân trọng sự sống.
Nguyên Dạ cõng em gái trên lưng. Nguyên Vũ dắt tay em trai. Còn Tống Dạ Thần nắm lấy tay Lâm Hàn, thì thầm:
"Cảm ơn em vì đã không bỏ cuộc."
"Cảm ơn em... vì đã sống."
Lâm Hàn mỉm cười. Gió thổi qua mái tóc cậu, như một bàn tay vô hình nhẹ chạm má.
Ở đâu đó giữa tuyết trời, có một người lặng lẽ nhìn theo, rồi quay bước – để tình yêu ở lại phía sau.
📌 [KẾT THÚC TOÀN TRUYỆN]
Cảm ơn bạn đã đồng hành đến cuối hành trình này. Nếu bạn muốn mình viết ngoại truyện thì comment nhá! 💛💛💛
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro