PHIÊN NGOẠI : VƯƠNG TUẤN KHẢI

Phần này nói về chuyện lúc nhỏ, lý do Vương Tuấn Khải biết được Vương Nguyên.
_________________________

Tác giả : Nan Đắc Tình Thâm KHC
Chuyển ngữ : TA.
Beta : Duen.

________________________

PHIÊN NGOẠI : VƯƠNG TUẤN KHẢI

"Dear, bên này không có, cậu qua bên kia tìm đi, tôi qua bên này."

Thiếu niên mặc đồ ngủ, núp sau một cái rương lớn, xuyên qua khe hở nhìn hướng bên ngoài, nam nữ tay cầm đèn pin chiếu vào, sáng đến tầm mắt cậu, cậu thậm chí không có chớp mắt, chỉ là thấy hai người kia dần dần đi xa, thanh âm nhỏ bé không thể nghe. Cậu mới cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển khỏi rương, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Cậu dọc theo đường cái đi thẳng, đi ngang qua ghế công viên. Thời điểm này đã là rạng sáng, hiếm thấy người, mèo mèo chó chó ngược lại không ít. Chỉ vì cậu nhìn thấy cậu thiếu niên ngồi tại ghế, đúng lúc này là cuối mùa thu, ban đêm nhiệt độ hơi thấp, thiếu niên mặt áo tay ngắn tựa vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào giày của mình, nhìn đến sửng sờ.

Cậu nghĩ rồi nghĩ, đi tới, cạnh thiếu niên áo ngắn tay ngồi xuống, nhìn thấy được một nửa khuôn mặt thiếu niên. Lông mi dài, ngũ quan tinh xảo, thật đẹp, cậu nghĩ.

Tựa hồ cảm giác được động tĩnh bên cạnh, thiếu niên áo ngắn tay quay đầu sang, cười cười với cậu. Cậu bị nụ cười này cướp đi ánh mắt, tại một buổi tối lạnh buốt, có người cho cậu một nụ cười ôn hòa, đoạn ngắn ấy là thời khắc đẹp nhất trong lòng cậu.

Thiếu niên dùng bả vai nhẹ nhàng chạm cậu "Cậu cũng bỏ nhà đi sao?" Thanh âm trong veo sáng ngời, có chút khàn khàn, dễ nhận thấy là có chút lạnh rồi.

Ánh mắt cậu rũ xuống, thấy mảnh lá rụng trên mặt đất, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống lộ ra vô cùng tối vàng. Cậu trầm mặc một hồi, thiếu niên lại chạm chạm vai cậu "Cậu sao vậy? Cậu lạnh không?"

Cậu nhìn về phía thiếu niên, người đó chà xát hai bàn tay mỏng manh, "Có chút lạnh a, sớm biết như vậy tôi mặc áo khoác ra ngoài còn hơn." Thiếu niên nhìn nhìn đồ ngủ đơn bạc của cậu, lặp lại một lần nữa "Cậu thật sự không lạnh sao?"

Cậu lắc đầu, nhìn về phía thiếu niên "Tại sao cậu bỏ nhà đi?"

Thiếu niên làm biểu cảm căm phẫn, sau đó cong miệng nói "Vì bài thi, tớ thi không tốt, bị cha tớ đánh một trận, vì thế tớ liền chạy ra khỏi nhà." Cậu ôm lấy hai cánh tay của mình "Nhưng mà tớ đã hối hận, lạnh quá a." Thiếu niên nói xong nhìn về phía cậu "Cậu thì sao?"

Cậu nghiêng đầu nhìn thiếu niên lông mi nhỏ dài nồng đậm, có chút không đếm xỉa tới nói "Ba mẹ tôi muốn đưa tôi đi, đem tôi đến nước ngoài, không cần tôi nữa."

"Hả?" Thiếu niên kinh ngạc đứng lên, sau đó lại cảm giác hình như bản thân kích động quá đáng, gãi gãi đầu, lại ngượng ngùng ngồi xuống. Sau đó tiến đến trước mắt cậu, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy quan tâm "Tại sao họ phải làm vậy?"

Cậu giẫm toát lá rụng dưới chân "Bởi vì tôi không trông chừng kĩ em gái, không cẩn thận làm nó ngã." Cậu nói xong có chút lo lắng nhìn thiếu niên, nội tâm có chút nôn nóng cùng bất an. Thực ra cậu nói dối, không phải cậu vô tình ý mà là cố ý. Em gái sinh ra được cha mẹ yêu thương, cậu cảm giác cái gì của mình, đều bị người gọi là em gái kia cướp đi, thậm chí từng chút một không thích bé, cho nên cậu cố ý đấy.

Cho nên lúc cậu làm em gái té trùng hợp bị nhìn thấy. Vì vậy mới có thể bị tống xuất ngoại, tiếc quá, cậu cong cong khóe miệng, em gái kia không chết.

Thiếu niên bên cạnh a một tiếng, âm cuối kéo rất dài, sau đó lòng lại đầy căm phẫn đứng lên, thiếu niên đi qua đi lại hai bước, sau đó ngừng lại trước mặt cậu "Cha mẹ cậu hơi quá đáng, cậu không phải cố ý mà, vì như vậy mà đã không cần cậu, quả thực so ba ba của tớ còn quá đáng hơn." Lời nói thiếu niên dừng lại một cái "Em gái của cậu không có sao chứ."

Cậu lắc đầu, cậu cố gắng che giấu trong lòng nhìn về phía người kia. Thiếu niên kia học dáng điệu người lớn thở dài "Cậu thật là xui xẻo."

Thiếu niên nói xong câu đó, theo trên cổ tay gỡ xuống một vật, đưa cho cậu "Mẹ tớ nói đây là xin từ miếu đấy, tặng cho cậu."

Cậu tiếp nhận, lờ mờ dưới ánh đèn chỉ có thể nhìn rõ vật kia là một tấm bài thiết, trên mặt tựa hồ khắc vài chữ mờ mờ, nhưng mà nhìn không rõ.

Thiếu niên nhìn cậu ngơ ngác tiếp nhận , trong giọng nói có chút ngại ngùng "Cậu đừng ghét bỏ nha, phía trên này là khắc tên của tớ, hy vọng nó có thể ban phúc cho cậu."
  
Thiếu niên nói xong cũng không đợi câu trả lời từ cậu, hướng cậu vẫy tay "Tớ phải về nhà rồi, chỉ là tớ muốn dọa ba mẹ thôi, hiện tại trời sắp sáng rồi, tớ phải về nhà rồi." Cậu ấy chần chừ một chút, cuối cùng nói câu "Cậu cũng trở về đi, nói xin lỗi với họ, họ chắc chắn sẽ không mang cậu đi đâu. Tớ không giúp được cậu, chỉ có thể đem vật này tặng cho cậu." Thiếu niên chỉ chỉ miếng thiết trên tay cậu, cuối cùng nói câu "không giúp được" giọng nói có vẻ buồn bã.

Cậu cười cười, lộ ra răng nanh, sau đó đứng dậy, cậu so với thiếu niên kia cao hơn nửa cái đầu, lấy ưu thế này, cậu xoa đầu thiếu niên kia một cái "Cậu về đi, bên ngoài lạnh lắm."

Thiếu niên gật gật đầu "Cậu cũng về đi, xin lỗi chắc chắn là không có chuyện gì rồi! Tin tưởng tớ đi!" Thiếu niên làm động tác tay 'chaiyo', sau đó hướng cậu vẫy vẫy tay "Tạm biệt." Liền hướng một phía khác đi, ngọn đèn mờ nhạt kéo dài bóng dáng thiếu niên, cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng, nhìn bóng lưng càng đi càng xa, cuối cùng bóng dáng dưới ánh đèn biến mất không thấy nữa.

Cậu nhìn chằm chằm theo hướng thiếu niên đi, cầm bài thiết trong tay dùng sức nắm kỹ, cứ như vậy đứng bất động. Một lát sau, dường như có chút quyết tâm, quay người rời đi.

Hoàn toàn không cùng phương hướng với thiếu niên, đó là, hướng nhà cậu.

---

Vương Tuấn Khải trong đêm tỉnh lại, vén chăn ra khỏi người đi đến phòng khách, mở đèn, rót cho mình ly rượu.

Hắn nghiêng người dựa vào sô pha, nhấp một miếng rượu, nhẹ nhàng đung đưa chén rượu, dịch rượu kia mờ nhạt tựa như đèn đường tối vàng năm đó.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào bài thiết trên cổ tay, nhẹ nhàng vẽ ra một nụ cười.

Vương Nguyên, so với lúc trước, thật đúng là một chút cũng không thay đổi.

Song, Vương tuấn khải đặt chén rượu xuống, từ từ nhắm hai mắt lại, cả người lười biếng ngã xuống sô pha.

Chắc chắn em không nhớ anh rồi.

END Phiên Ngoại

_________________________

CHUYỂN NGỮ DƯỚI SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. ĐỪNG MANG ĐI KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA EDIT NHÉ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro