Quyển 1 - chương 1

Mặt trời vừa lặn xuống, màn đêm bao phủ không gian, một tòa thành thị choáng ngợp trong vàng son bắt đầu cuộc sống về đêm. Mà trên ngọn núi cao lại trình diễn một màn rượt đuổi đến kinh tâm động phách.

Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cô gái liều mạng chạy trên ngọn núi cao. Phía trước là vách núi đen sâu thẳm, hai người không thể nào chạy tiếp được. Cả hai xoay người, đám người rượt đuổi phía sau đang tiến tới ngày càng gần. Thân ảnh nổi bật dưới ánh trăng hết sức xinh đẹp.

“Vì sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi người dẫn đầu, là em gái của cô, Độc Cô Thiên Lam.

“Vì sao? Cô còn hỏi vì sao?” Độc Cô Thiên Lam bật cười một tiếng, “Chị hai tốt của tôi, cô được xưng là đệ nhất kỳ nữ cổ võ, thông minh tài trí, sao lại không biết lí do vì sao? Thiên phú của cô, mỹ mạo của cô khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người vĩnh viễn đều nhìn về phía cô. Một ngày còn có cô, tôi vĩnh viễn đều phải sống dưới ánh hào quang của cô!”

“Chính vì vậy, em liên hợp với đại trưởng lão phát động phản loạn? Em sao lại khiến cha mẹ thất vọng như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp tức giận hỏi. Cô không thể tưởng tượng được em gái của mình vì lòng ghen tị mà có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

“Bọn họ không phải cha mẹ của tôi! Tuy bọn họ từ nhỏ yêu thương tôi, nhưng bất kể là công pháp, vũ khí gì tốt cũng đều cho cô, hay nhiệm vụ trọng yếu gì cũng chỉ giao cho cô thi hành, tạo dựng uy tín cho cô. Tôi thì sao? Bọn họ cho tôi được cái gì? Trước kia, tôi còn nghĩ mình cũng có quan hệ huyết thống với họ, sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Ngày hôm qua, bọn họ đang nói chuyện, không cẩn thận bị tôi nghe thấy, tôi mới biết, họ không phải cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi từ lúc mới sanh tôi chưa đầy năm đã bị cha mẹ cô đánh chết. Bọn họ mới đem tôi về nuôi dưỡng, yêu thương tôi , đó chỉ là bồi thường cho tôi mà thôi.” Độc Cô Thiên Lam gần như điên cuồng kêu lên.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Thiên Lam đang điên cuồng, đau đớn vô cùng. Cô đã sớm biết Thiên Lam không phải con ruột của cha mẹ. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, phải đi đến bước đường này, Cô cũng rất đau lòng. Luyện công pháp là phải dựa vào thể chất mà quyết định. Vũ khí là vì phải làm nhiệm vụ nên mới cho. Bọn họ muốn cho Thiên Lam một cuộc sống bình thản, ấm áp, nên nhiệm vụ nào cũng giao cho cô. Nhiêm vụ nào mà không có nguy hiểm, thậm chí lá cửu tử nhất sinh? Cô cố gắng tu luyện, cố gắng hoàn thành từng nhiệm vụ, chính là muốn tiếp nhận vị trí trưởng tộc, để cho Thiên Lam tiếp tục cuộc sống bình thường. Cô lại không nghĩ tới, em gái bình thường nhu thuận lại có những suy nghĩ đó.

Bách Lý Như Yên đứng bên cạnh nhìn bộ dáng đau lòng của Độc Cô Thiên Diệp, cầm chặt tay cô ấy. Làm đồng đội với Độc Cô Thiên Diệp bấy lâu, cô hiểu được hai người phải đổ bao nhiêu cố gắng để có được danh hiêu “Hắc ám song sát” này, cũng hiểu được tình cảm mà cô ấy dành cho Độc Cô Thiên Lam.

“Cha mẹ đang ở đâu?” Độc Cô Thiên Diệp có cảm giác không ổn.

“Ha ha!!! Chị hai, tôi biết cô rất yêu cha mẹ, cho nên đã đưa bọn họ xuống địa phủ trước chờ cô rồi. Chờ cô xuống đó, các người có thể đoàn tụ rồi.” Độc Cô Thiên Lam cười đến sáng lạn. Đó là nụ cười thường xuyên xuất hiện trên môi cô ta.

“Sao ngươi có thể làm như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hung hăng chất vấn Độc Cô Thiên Ngàn. Cô cảm giác được công lực đang tiêu hao rất nhanh, thân thể đau đến vô lực.

Bên cạnh, gương mặt Bách Lý Như Yên cũng tái nhợt không kém: “Cô muốn làm gì?”

“Ha ha!!! Chị, rất thống khổ phải không? Việc này cũng không phải chỉ có một mình tôi làm. Đại trưởng lão nói, sau khi giải quyết cả nhà cô, sẽ cho tôi lên làm trưởng tộc. Chuyện tốt như vậy, sao tôi có thể từ chối? A, đúng rồi.” Độc Cô Thiên Lam vỗ vỗ trán, “Chị thân ái của tôi, tôi nghĩ cô nhất định muốn biết cha mẹ chết như thế nào. Anh rể tương lai của tôi đã đến thăm bọn họ, thuận tiện mua một ít hoa quả, bên trong có chứa Thiên phí tán. Cô biết không, anh rể mua đến, tôi gọt vỏ, cha mẹ không phòng bị chút nào. Nước mà cô và chị Như Yên uống cũng có Thiên phí tán nha!”

Thiên phí tán giống như Hóa công tán, nhưng so với Hóa công tán thì ngoan độc hơn. Chẳng những bị phế võ công, còn bị ăn mòn nội tạng, không có thuốc giải.

Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nhìn người đàn ông đang đến gần, đi đến bên cạnh Độc Cô Thiên Lam, tay cô nắm chặt, nghe hắn nói: “Cô quá mạnh mẽ. Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình cả.”

“Ha ha… Ha ha…!!! Tốt cho một đôi cẩu nam nữ. Các người nghĩ loại bỏ cha mẹ và tôi thì có thể khống chế Độc Cô gia hay sao? Cha mẹ đã sớm biết ý đồ của đại trưởng lão, nên đã sớm an bài. Nếu có chuyện không may xảy ra, quyền lợi của gia tộc sẽ giao cho bát đại trưởng lão khác, cho đến khi chon ra được trưởng tộc khác. Thực ngại quá, giấc mộng của các người thất bại rồi!” Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nói xong liền bỏ mạc bọn họ, xoay người nhìn Bách Lý Như Yên, tràn ngập áy náy, “Thực xin lỗi, gây phiền cho cậu rồi!”

Bách Lý Như Yên cười cười, nói: “Chúng ta là đồng đội. Mặc kệ là đi đến nơi nào, chúng ta cũng là “Hắc ám song sát”. Dù đến địa phủ, chúng ta cũng cùng nhau viết nên huyền thoại!”

“Được! Dù đi đến đâu, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu!”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười, bởi vì đau đớn mà gương mặt xinh như hoa trắng bệt. Cả hai xoay người, dứt khoáy nhảy xuống vách núi đen.

“Nhị tiểu thư, bây giờ phải làm sao?”

“Trở về đi! Bọn họ đã trúng Thiên phí tán, không có khả năng sống sót.” Độc Cô Thiên Lam liếc mắt về phía vách núi một cái. Đây là vách núi sâu vạn trượng, hơn nữa còn có Thiên phí tán, các nàng chắc chắn không còn đường sống.

Chị, về sau không có ngươi, thế nhân sẽ chỉ còn biết đến phong thái của Độc Cô Thiên Lam này…

Mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà trải dài không dứt trên sơn mạch Miễn Miễn. Trong sơn mạch thỉnh thoảng có vài tiếng động vật khẽ hô. Thị trấn bên ngoài sơn mạch vẫn là kẻ đến người đi như trước.

Phía đông thị trấn là một tòa phủ đệ hoa lệ sừng sững ngạo nghễ, không một tiếng động biểu thị công khai địa vị của chủ nhân. Duy chỉ trong một sân viện hẻo lánh, căn phòng duy nhất lung lay như sắp đổ, trong phỏng chỉ có một cái giường nhỏ, miễn cưỡng cũng có một cái bàn gỗ cùng một ngăn tủ rách nát. Trong sân viện chỉ có một cây đại thụ, bóng dáng nho nhỏ nằm dưới tàn cây, hô hấp khó khan cho thấy sinh mạng nàng đang bị đe dọa.

Đột nhiên, hai mắt đang nhắm chặt mở ra, ánh mắt quét qua bốn phía, lộ ra một tia nghi hoặc.

Độc Cô Thiên Diệp ngồi dậy, thân thể trải qua tia choáng váng, muốn đưa tay nâng trán, lại đụng trúng vết thương đang chảy máu.

Độc Cô Thiên Diệp cố gắng dựa mình vào than cây, than mình suy yếu có sự chống đỡ liền cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhắm mắt, nàng bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện.

Nàng nhớ rõ đã cùng Như Yên nhảy xuống vách núi đen, sao lại có thể xuất hiện ở một chỗ như vậy? Tư tưởng vừa động, một đoạn hình ảnh như ngựa chạy hiện lên trong đầu. Thật lâu sau, Độc Cô Thiên Diệp mới mở mắt, tiêu hóa hết những tin tức vừa hiện lên.

Không có gì ngoài một câu, nàng Tá thi hoàn hồn.

Trùng sinh thực không tệ, bất quá, tình huống mượn chủ thật không ổn nha!

Nơi này không phải thế kỷ 21 ở Trái đất, mà là một nơi có tên là Huyền Nguyệt Đại lục, cũng giống như là lấy cường giả làm chủ. Bất quá ở đây không giống với thế giới cổ võ ở Trái đất, sức mạnh ở đây dưới dạng huyền lực và kiếm khí. Người muốn tu hành huyễn lực thân thể phải có nguồn huyễn lực mới có thể tu luyện. Rất nhiều người trời sinh không có huyễn lực, người có thể tu luyện huyễn lực, trong một vạn nười thì có một người. Cho nên rất nhiều người lựa chọn tu luyện kiếm khí, bởi vì yêu cầu tu luyện kiếm khí thấp hơn rất nhiều, chỉ cần có thể đả thông kinh mạch trong than thể là có thể tu luyện.

Cấp bậc tu luyện huyễn lực có: Huyền sĩ, Huyễn sư, Đại huyễn sư, Huyễn vương, Huyễn tông, Huyễn hoàng, Huyễn tôn, phân chia thành màu sắc: xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Mỗi cấp bậc lại chia thành chin cấp nhỏ. Huyễn lực đại cấp bậc có dấu hiệu là huyễn nguyệt, mỗi lần huyễn lực tăng một bạc là tăng một huyễn nguyệt. Mà dấu hiệu của cấp bậc nhỏ là huyễn tinh. Khi có người sử dụng huyễn lực sẽ hiện ra huyễn nguyệt và huyễn tinh, người khác có thể căn cứ màu sắc mà biết được cấp bậc của đối phương.

Cấp bậc tu luyện kiếm khí có: Kiếm sĩ, Kiếm sư, Đại kiếm sư, Kiếm vương, Kiếm tông, Kiếm hoàng, Kiếm tôn với màu sắc tương ứng xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Từng cấp bạc cũng chia thành chin cấp nhỏ. Dấu hiệu của cấp bậc kiếm khí là một thanh đao, dấu hiệu của cấp nhỏ là một thanh kiếm nhỏ.

Huyễn lực có tính công kích ở cự ly xa, kiếm khí thì lại công kích ở cự ly gần. Hơn nữa, người tu luyện huyễn lực đạt tới cấp Huyễn sư là có thể lập khế ước với huyễn thú, cho nên địa vị của Huyễn sư cao hơn Kiếm sư.

Nghĩ đến huyễn thú, trong mắt Độc Cô Thiên Diệp lại toát lên tia tò mò. Huyễn thú trên Huyễn Nguyệt Đại lục rất khác biệ so với động vật ở Trái đất. Bọn chúng trời sinh có tính công kích, tu luyện đến Linh thú sẽ mở ra linh trí, chỉ cần mở ra linh trí là có thể kết khế ước với Huyễn sư. Huyễn thú tu luyện đến bậc Thánh thú sẽ có thể nói chuyện như con người, còn có thể tự vệ, đến Siêu thần thú còn có thể biến lớn. Từng cấp bậc cũng chia thành chin cấp nhỏ. Linh thú cấp một có dấu hiệu là một viên ngọc hình tam giác, Linh thú cấp hai là hai viên ngọc hình tam giác, còn lại cứ suy ra. Thần thú cấp một thì có một viên ngọc hình ngũ giác, Siên thần thú là ngọc lục giác. Trong đầu huyễn thú có Ma tinh, Ma tinh cấp cho bọn chúng thần kinh trung khu, trước khi khế ước phải thuần hóa Ma tinh. Mặt khác, Ma tinh cũng có thể lấy luyện đan và luyện khí, cho nên lượng nhu cầu rất lớn. Lại vì huyễn thú không dễ bắt nên Ma tinh có giá rất cao.

Sơn mạch Miễn Miễn chính là nơi cư trú của huyễn thú. Rất nhiều người thích đến ngọn núi này du ngoạn, săn bắt huyễn thú. Mà Kỳ Phong thành là một thị trấn nhỏ phụ cận sơn mạch, lại là thành thị cách sơn mạch Miễn Miễn gần nhất, cho nên kẻ đến người đi, thường xuyên đi ngang qua, rất phồn hoa.

Trong Kỳ Phong thành, ngoại trừ Mạc gia, còn có Cừu gia, Lý gia, Quý gia, tứ đại gia tộc làm lung đoạn mạch kinh tế của Kỳ Phong thành.

Cừu gia, Lý gia, Quý gia đều là dân bản xứ, trải qua mấy trăm năm phát triển, chỉ có Mạc gia đứng đầu gia tộc là ngoại lai, hơn nữa, Mạc gia chính là một chi của Bản tộc Mạc gia.

Gia tộc Mạc gia ở quốc đô của Đế quốc Mạc Đồng Tư, đã có hơn một ngàn năm lịch sử. Bởi vì Mạc gia là gia tộc Huyễn sư, cho nên địa vị ở Đế quốc Mạc Đồng Tư rất tôn quý. Mà cái gọi là gia tộc Huyễn sư, chính là bởi vì huyết mạch trong tộc, đại bộ phận đều có nguồn huyễn lực, có thể tu luyện. Người không thể tu luyện huyễn lực, lại không thể luyện tập Kiếm khí có địa vị rất thấp, bị đuổi đến nơi xa xôi để tránh làm gia tộc mất mặt. Bất quá, người như vậy có vẻ rất ít.

Thực bất hạnh, người mà nàng mượn xác lại chính là phế vật nổi tiếng trong gia tộc Mạc gia. Mẫu thân nàng từng là con gái nhỏ nhất của tộc trưởng tiền nhiệm, bởi vì thiên phú hơn người mà được hưởng ngàn vạn sủng ái. Thế nhưng, từ khi gặp được phụ thân lịch lãm, tư định chung thân, từ chối hôn sự do gia tộc an bài, trốn khỏi Mạc gia. Mấy năm sau, nàng mang Tiểu Thiên Diệp trở về gia tộc rồi lại mất tích. Phụ thân Độc Cô Dật Hiên, không rõ thân phận, không rõ tung tích. Mà Tiểu Thiên Diệp bởi vì sinh non, than thể suy yếu, không có nguồn huyễn lực, kinh mạch và kiếm khí bị bế tắc, cũng không thể luyện tập kiếm khí. Vào lần kiểm nghiệm năm năm tuổi, nàng bị phán là thể chất phế vật, bị tộc trưởng vung tay ném vào Kỳ Phong thành, đến nay đã mười năm.

Trong Kỳ Phong thành, “đại danh” Độc Cô Thiên Diệp không ai không biết, không ai không nghe. Ngươi có thể không biết tên thành chủ Kỳ Phong thành, nhưng ngươi nhất định phải biết đại danh Độc Cô Thiên Diệp, cho nên, dù già trẻ lớn bé, tất cả đều gọi nàng là phế vật A Cửu.

Ở đây mười năm, Tiểu Thiên Diệp vẫn bị người ta khi dễ, vũ nhục. Thân là huyết mạch Mạc gia mà cuộc sống cơ bản cũng không được đảm bảo, rõ ràng đã 15 tuổi, lại nhìn giống như đứa trẻ 12, 13 tuổi, vàng vọt xanh xao, vừa nhìn đã biết dinh dưỡng không đầy đủ. Không chỉ như vậy, đệ tử Mạc gia thường xuyên đánh nàng, bởi vì nàng làm Mạc gia mất mặt. Lần này là con gái của Mạc ngũ gia Kỳ Phong thành, cũng chính là con gái của ngũ cữu cữu, Mạc Liên và Mạc Cúc chạy đến tiểu viện của nàng, đánh nàng trọng thương rồi rời đi, khiến cho Tiểu Thiên Diệp “hồn về või tiên”.

“Phế vật sao?” Độc Cô Thiên Diệp khinh bỉ, hai mắt nhíu lại, khí thế bệ nghễ thiên hạ lộ ra, “Nếu ta đã nhập vào thân thể cô, vậy chúng ta cùng nhau sống thật tốt! Làm cho lũ người cười nhạo chúng ta mở rộng tầm mắt xem ai mới là cường giả ! Ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô, tìm được cha mẹ cô, về sau, họ cũng là cha mẹ của ta.”

Thân thể Độc Cô Thiên Diệp khôi phục một chút khí lực, cố gắng trở về phòng. Bây giờ đã gần tỗi, khối thân thể này hiện tại quá yếu ớt, nàng không muốn mất luôn cái mạng vừa mới nhặt về.

- - - o0o - - -

Độc Cô Thiên Diệp nằm trên giường ba ngày, lúc đó chỉ có một người đến thăm nàng. Mạc Phong, 13 tuổi, là một đệ tử chi thứ, quần áo vải thô, làm người ta nhìn vào thực thư thái. Hắn là người duy nhất không khi dễ Độc Cô Thiên Diệp, cũng thường xuyên vụng trộm tiếp tế cho nàng. Nếu không có hắn tiếp tế, phỏng chừng Tiểu Thiên Diệp đã sớm chết đói, sao có thể đợi đến lúc Độc Cô Thiên Diệp xuyên qua.

Có lẽ chuyện tỷ muội Mạc gia ẩu đả với Độc Cô Thiên Diệp quá huyên náo nên bị cấm của. Mấy ngày nay cũng không có người đến gây sự. Như vậy cũng thuận tiện cho Mạc Phong.

“Mạc Phong, ta có thể không uống cái này không?” Độc Cô Thiên Diệp chán ghét nhìn chén thuốc đen tuyền. Có trời mới biết nàng ghét nhất chính là uống chén thuốc đắng này

Mạc Phong đem chén thuốc đặt vào trong tay Độc Cô Thiên Diệp: “Không được, cô bị thương nặng như vậy, không uống thuốc sao khỏe lên được? Đây là do ta trộm lên sơn mạch Miễn Miễn hái đó. Ta biết thuốc này rất đắng, nhưng chúng ta lại không có tiền. Nếu có, ta nhất định mua được đan dược, cô cũng không cần uống cái này.”

Nhìn vẻ mặt tự trách của Mạc Phong, Độc Cô Thiên Diệp không biết chống đỡ thế nào, ách, xem như là tiểu hài tử đi. Dù sao cũng là tốt cho vết thương, ánh mắt xụ xuống, tâm co lại, rối rắm uống hết thuốc.

“Mạc Phong biết phân biệt thảo dược sao?” Độc Cô Thiên Diệp cầm chén đưa cho Mạc Phong, hỏi.

Mạc Phong dọn chén thuốc cùng bát cơm, cũng không ngẩng đầu lên, “Trước kia, có một lần bị bộn họ dánh bị thương, mời y sư, ta nhìn hắn, kê thuốc như vậy, ta liền nhớ kĩ. Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai ta lại đến.” Nói xong, hắn chạy đến cạnh cửa, quay đầu nhìn trái nhìn phải, xác định không có người nào mới ôm rổ, mở cửa đi ra ngoài.

Mạc Phong đi rồi, Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nằm nghỉ. Mấy ngày nay, nàng luôn nhớ đến chuyện kiếp trước, nhớ đến cha mẹ đã chết, nhớ đến em gái và bạn trai phản bội. Điều này càng làm cho người lãnh tình như nàng càng không dám dễ dàng tin tưởng vào người khác. Nhưng tiểu nam hài này, nhìn hắn ánh mắt sạch sẽ, yên lặng hành động, quan tâm, đã chiếm được lòng tin của nàng.

Lại nhớ đến Bách Lý Như Yên, không biết nàng có đến cùng thế giới với mình hay không.

“Mặc kệ cậu đang ở đâu, tớ cũng nhất định sẽ tìm được cậu. Như Yên, chờ tớ !”

👉👉 Đừng thắc mắc tại sao chương dài hay ngắn. Em gom lại đó =))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #codai