🔒Chương 98: Ký ức đau buồn🔒

Tạ Vi Ninh ngẩn ngơ giây lát, ngập ngừng chạm vào khóe mắt, dường như trên mắt vẫn còn vương lại cảm giác khó mà phớt lờ. Sau khi nhận ra, hai má nàng dần nóng lên, trái tim đập thình thịch, vừa nhìn sang Phong Thầm liền bất giác dời mắt, đôi mắt chớp chớp liên tục.

"Sao, sao chàng......" Nàng lắp bắp, "Đột nhiên lại như vậy?"

"Đột nhiên?" Phong Thầm nghe thấy chữ này liền tối mắt, thân thể căng chặt không nén nổi lo lắng, cất tiếng hỏi, "Nàng khó chịu à?"

Tạ Vi Ninh che nửa mặt thẹn thùng, đôi mắt chớp nhanh: "Cũng, cũng không phải. Ta chỉ là không ngờ, chàng... còn biết làm trò này."

Phong Thầm: "?"

Ánh mắt hắn bỗng trở nên nguy hiểm, khóe miệng giật giật như sắp bật cười to: "Còn biết?"

"Tạ Vi Ninh." Hắn gằn từng chữ một, "Nàng nghĩ ta là loại người gì?"

Cảm giác nguy hiểm ập tới trong chớp mắt.

Tạ Vi Ninh giữ thẳng lưng, vội vàng xoa dịu: "Không có không có, ta không có ý đó. Chẳng phải trước đây chàng hay xấu hổ... À không, là kiềm chế, là quân tử đường hoàng đứng đắn! Nên ta mới cảm thấy lạ."

Phong Thầm nghe cái cớ của nàng, chợt ồ lên một tiếng.

Tạ Vi Ninh thấy thế liền biết chắc hắn không tin, bấm bụng nói: "Cũng do trước đây lão già nhà ngài làm chuyện gì cũng đòi 'giữ lễ tiết', gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Nên ta mới không nghĩ chàng biết... Như thế đó."

Nàng khẽ thì thầm: "Không thể trách ta."

"......"

Lão, già, nhà, ngài.

Ý của nàng rõ ràng không phải là "không ngờ", mà là "nghi ngờ".

Thử hỏi có ai chịu được bản thân có hình tượng kém cỏi trong mắt người thương chứ?

Mặt Phong Thầm đen như đít nồi, trầm giọng giải thích: "Trước kia chúng ta chỉ là bạn bè, sao ta có thể làm chuyện vượt quá giới hạn? Hiện giờ nàng nguyện ý làm Ma hậu của ta, thân phận quan hệ khác biệt, đương nhiên ta có thể làm những chuyện trước đây không thể làm."

Làm những chuyện trước đây không thể làm.

Làm những chuyện không thể làm.

Từng chữ lẩn quẩn trong đầu như tiếng vọng của từng đợt sóng.

Trong đầu Tạ Vi Ninh bỗng hiện lên mấy thứ linh ta linh tinh, sức nóng trên mặt càng tăng thêm.

Đúng lúc này, nàng thấy người trước mặt mình bỗng nhiên tới gần và cúi đầu.

Ánh mắt hai người giao nhau, trái tim Tạ Vi Ninh càng đập nhanh hơn, bất giác dâng trào cảm xúc xấu hổ.

Hắn muốn làm gì?

Chẳng lẽ hắn lại muốn?

Nàng nhắm mắt theo tiếng gọi con tim, đợi cả buổi trời chỉ cảm giác được mỗi sự xoa dịu xung quanh mắt.

"Khóc sưng mắt rồi."

Giọng nói trầm vang lên bên tai.

Tạ Vi Ninh mở mắt ra ngơ ngác nhìn hắn, sau khi phát hiện đối phương chỉ muốn xoa mắt giúp nàng, nàng hận không thể đào cái lỗ chui xuống ngay, rồi vỗ mặt mấy cái cho tỉnh táo lại.

Đừng nghĩ ba cái chuyện tào lao nữa, đứng đắn lên! Làm chuyện ngay thẳng!

"Không sao." Tạ Vi Ninh nuốt nước miếng nói, "Một lát nữa sẽ ổn thôi."

Phong Thầm nhướng mày: "Nàng muốn gặp người ngoài với cái mặt này?"

Tạ Vi Ninh bừng tỉnh, suýt thì quên bên ngoài đang loạn lạc, nàng chỉ rơi vào giấc mơ, sau khi tỉnh lại phải mau chóng trở về vị trí của mình.

Nàng vội hỏi: "Chàng đã đưa Hắc Tẫn Chu và Hắc Thạch chưa?"

"Đưa tới từ lâu rồi." Phong Thầm bình ổn nói, "Tiên quan đã tới, họ nói với các đội ở phàm giới rằng một khi Yêu giới ra tay sẽ lập tức tóm gọn. Chúng ta đi trước Yêu giới một bước, đại cục đã định, nàng không cần lo lắng."

Tạ Vi Ninh: "Chủ yếu là không biết trăm năm qua họ đã nuôi dưỡng bao nhiêu Ma vật... Còn nữa, yêu tu có thể lấy cấp bậc huyết mạch để thống lĩnh yêu thú cùng tộc, các yêu thú ở phàm giới chắc chắn sẽ không có khả năng phản kháng. Đến lúc đó số lượng tăng cao, ta lo lắng sẽ rơi vào thế giằng co."

"Bọn họ kéo phàm giới vào chỉ để phân tán lực lượng của chúng ta." Phong Thầm nói, "Suy cho cùng chiến tranh Tứ giới là chuyện của thượng giới, hạ giới không thể ảnh hưởng tới kết quả ở thượng giới."

Hắn ra vẻ sắp đứng dậy: "Ta bảo Kiếp Sát lấy vài linh dược giảm sưng cho nàng, bên ngoài vẫn ổn, nhân cơ hội này nàng nghỉ ngơi một lát đi."

Tạ Vi Ninh gật đầu, sau đó nhận ra hắn đứng dậy nhưng vẫn đứng yên trước giường, hiếm khi thấy hắn nói muốn làm chuyện gì đó mà không làm ngay.

Nàng thắc mắc ngẩng đầu, sau đó chìm vào đôi mắt đen láy của hắn, tựa như một lực hấp dẫn thần kỳ khiến người ta vừa nhìn vào liền mất khống chế.

Bầu không khí dường như trở nên ẩm ướt nhờn dính một cách khó hiểu.

Thời gian ngắn tun hủn như được kéo dài ra, khó chia xa, khó dứt bỏ, khó mà kiềm chế.

"Mau đi đi." Tạ Vi Ninh căng thẳng thúc giục, nói ra xong mới phát hiện âm thanh của mình nhẹ đến mức hơi mơ hồ khó mà kiểm soát.

"Ừm."

Cất tiếng giống như trả lời qua loa.

Phong Thầm rũ mắt nhìn nàng với cảm xúc cuồn cuộn, cúi người áp sát đến, hơi thở hai người gần như hòa quyện vào nhau.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, khàn khàn nói: "Nghe Phù Ngạn nói nàng không được chợp mắt. Chạy quãng đường dài tới đây, vất vả rồi."

Có chợp mắt hay không chỉ là chuyện nhỏ đối với bọn họ, nhưng khi hắn nói đến lại tựa như là chuyện cực kỳ quan trọng.

Trái tim Tạ Vi Ninh sắp nhảy thẳng ra ngoài, kết quả lại nghe thấy lời này, không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay có chút thất vọng. Nàng lắc đầu nói: "Bởi vì ta lo lắng Phong Hành sẽ gây chuyện với chàng mới sốt ruột tới đây, ta không sao đâu."

Nàng thấy Phong Thầm sắp rời tay có vẻ như muốn đứng thẳng, bèn thở ra một hơi. Nàng cúi đầu dường như không vui lắm.

Bỗng nhiên, lúc bàn tay kia chỉ cách một đoạn ngắn hạ xuống, bất ngờ nâng cằm của nàng lên, rồi bóng đen ập xuống bao phủ.

Nụ hôn chạm lên môi, chỉ nhẹ phớt qua.

Tạ Vi Ninh còn chưa kịp phản ứng, Phong Thầm đã đứng lên nhìn nàng, yết hầu lên xuống liên tục: "Nghỉ ngơi thật tốt."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Một người mặt đỏ tai hồng, một người đỏ bừng vành tai.

Đến khi đẩy cửa ra, không khí tươi mới ùa vào, gió nhẹ luồn qua mới xua tan được hơi nóng trong phòng.

Ngoài phòng.

Phong Thầm nhíu chặt mày, lẩm bẩm: "Quả thực sai thời điểm rồi."

Chuyện vốn dĩ nên từ từ mưu tính một khi bị đánh vỡ sẽ thủng một lỗ lớn, không thể nào kiểm soát được nữa.

Hắn trầm giọng tự kiểm điểm: "Phải tu luyện thêm."

Xưa kia ẩn nhẫn nhiều năm, mưu đồ trăm năm chỉ để đánh hạ Tiên giới.

Hiện tại đã là Ma chủ, nhưng khả năng tự khống chế lại chẳng bằng trước.

Câu hỏi pass Chương 95-100: Phong Thầm và Tạ Vi Ninh sau khi hoán đổi có ký hiệu hình gì xuất hiện trên người cả hai? – Tổng cộng 11 chữ viết liền, không dấu, viết thường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro