078 Sinh một đàn con nhỏ


Trâu Tiểu Hàm

Trâu Tiểu Hàm bước nhẹ nhàng vào cửa, đập vào mắt đầu tiên là nhẫn kim cương sáng lấp lánh, trên mặt cười tủm tỉm lại xuất hiện thêm sự vui mừng, nhẹ nhàng hô lên 'anh Duệ Triết'.

Mỗi đường cong trên mặt Đằng Duệ Tiết đều sắc lạnh như băng, nghe tiếng thản nhiên quay đầu, đôi mắt sáng liếc thành một đường, ôn hoà nhìn Trâu Tiểu Hàm, môi khẽ nhếch: "Em thích nhẫn kim cương này?"

Trong lòng Trâu Tiểu Hàm lại có thêm một trận vui sướng, tựa như một dòng nước ấm đánh thẳng vào tim, hưng phấn không thôi, nhưng trên mặt vẫn bảo trì nụ cười ngọt ngào như cũ, đi tới nhìn chiếc nhẫn kia: "Anh Duệ Triết, anh đã muốn mua cho em nhẫn, vòng cổ, lắc tay rồi, cái này không cần thiết. Chiếc nhẫn quý giá như thế em không xứng nhận..."

"Thật không?" Khóe môi Đằng Duệ Triết gợi lên nụ cười nhạt, đứng dậy bước tới, tay cầm chiếc nhẫn kim cương lên xem, con ngươi sâu thẳm lóe lên ánh sáng kim cương trở nên nham hiểm bất thường, phảng phất sự thâm trầm của bậc đế vương bạo quân, nói:"Không thích ư? Hay là không muốn?"

"Đương nhiên em thích! Chỉ cần là của anh tặng em đều thích!" Trâu Tiểu Hàm lập tức bật thốt ra, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn giữ nguyên dáng vẻ rụt rè, âm thanh thổ lộ tiếng lòng của cô lại vang lên,"Anh Duệ Triết không nói là tặng cho em, em không dám mong muốn! Em không dám tự mình đa tình!"

Trâu Tiểu Hàm bước tới ôm lấy Đằng Duệ Triết, dùng cổ tay mềm mại của cô gắt gao vòng qua lưng áo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng hắn: "Duệ Triết, chiếc nhẫn này thực sự là tặng cho em sao? Em vẫn nghĩ là anh sẽ không mua..."

Hai hàng lông mày của Đằng Duệ Triết nhướn lên trên, khuôn mặt lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ôm lấy hắn, đột nhiên lạnh giọng cười, nói: "Đúng vậy, cái nhẫn này không phải để tặng em! Nó không thích hợp với em! Trâu Tiểu Hàm, nếu trong tương lai chúng ta thực sự có thể kết hôn, anh không hy vọng mình sẽ cưới một người vợ trong ngoài không thống nhất! Thích chính là thích, không thích chính là không thích, tốt nhất không nên giả tạo nói lời không thật lòng!"

Tiểu Hàm nghe vậy liền giật bắn cả mình, từ trong lòng hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Anh Duệ Triết, em chỉ sợ anh nói em là loại phụ nữ ham hư vinh."

Duệ Triết không một chút cảm tình đẩy cô ra, bàn tay to cầm lấy nhẫn kim cương lấp lánh, vẻ mặt thê lương cúi xuống liếc nhìn một cái, sau đó, xoay mình vung tay lên, ném nhẫn kim cương vào thùng rác! Nhẫn rơi vào thùng rác không phát ra một tiếng động, tựa như khuôn mặt tuấn tú của hắn thủy chung không một gợn sóng sợ hãi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Hắn lẳng lặng nhìn Trâu Tiểu Tàm, cười như không cười: "Anh cũng biết được em sẽ thích nó, nhưng nó không hợp ở trên tay em."

Trâu Tiểu Hàm lại giật mình lần nữa, nước mắt trong suốt thoáng chóc lại tuôn trào, vội vàng chạy đến bên cạnh thùng rác để kiểm tra, quỳ trên mặt đất, không màng dơ bẩn vội vang tìm chiếc nhẫn, run giọng nói: "Duệ Triết, em muốn chiếc nhẫn này! Mặc kệ nó thích hợp với ai, em đều muốn nó! Nó là chiếc nhẫn do anh chọn, anh mới nhìn thấy lần đầu tiên đã thích, là tình cảm trong lòng của anh, em đã chờ mong anh sẽ tặng nó cho em biết bao nhiêu, rồi đeo lên tay em! Cô ấy không cần nhưng em muốn, em muốn!"

Đầu cô run run theo động tác bới rác tìm chiếc nhẫn, đứng lên đi đến trước mặt Duệ Triết, đem chiếc nhẫn kia nắm chặt trong lòng bàn tay, ngửa đầu nhìn người đàn ông đẹp như một vị thần: "Em thích cái nhẫn này, Duệ Triết, anh tặng cho em."

Khuôn mặt tà mị tuấn tú của Duệ Triết ẩn sâu đen tối không rõ, cánh môi giương thành một đường thẳng, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm người con gái trước mặt. Sắc mặt hắn không vui không giận, một lời cũng không nói, nhưng hơi thở hung ác nham hiểm cùng lạnh lẽo ở trên người rõ ràng yếu bớt, ánh mắt nhìn Trâu Tiểu Hàm chuyển hướng nhu hòa.

--

Tiêu Tử - Tô Đại Lận

Tiêu Tử kinh ngạc nhìn chằm chằm Đại Lận, nhưng một giây sau, anh liền nhanh chóng nắm lấy tấm chăn trên giường, rất nhanh trùm kín lại thân thể trắng noãn như ngọc của Đại Lận.


"Đại Lận, làm cái gì vậy?!" Anh phát ra giọng thành thục, dùng chăn gắt gao bao lấy Đại Lận, cúi xuống khuôn mặt tuấn tú, vô cùng lo lắng nhìn đôi mắt trong veo của cô: "Em không nên dùng phương thức này để chứng minh sự trong sạch của em, anh vẫn luôn tin tưởng em, vô cùng tin tưởng em không hề yêu hắn ta! Anh chỉ tức giận tên Đằng Duệ Triết khốn nạn đó không tôn trọng em, luôn làm cho em tổn thương! Đại Lận, anh sẽ chờ đến khi em hoàn toàn nguyện ý, nhưng không phải bây giờ!"

Đại Lận ngẩng đầu, ôn nhu nói:"Tiêu Tử, là em nguyện ý ."

Tiêu Tử đột nhiên ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, âm thanh khàn khàn mang đầy vẻ vui sướng xen lẫn chút lo âu: "Đại Lận ngốc. Cách đáp lại tình yêu không phải hiến thân, mà là chúng ta có thể cho đối phương sự tin tưởng, thật lòng chia sẻ cùng nhau. Mặc kệ tương lai gặp bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều không rời không bỏ, luôn luôn sát cánh bên nhau. Hiện tại Đại Lận em làm rất tốt, khi anh đến công ty, em không có vụng trộm trốn đi nữa, mà là dũng cảm đối mặt."

Đôi tay anh ôm Đại Lận càng chặt, cơ hồ như muốn khảm sâu vào cơ thể của anh, dùng cằm ma sát nhẹ lên đầu nhỏ của cô, "Đồ ngốc này, anh không cho phép em nghĩ đến chuyện sau một đêm ân ái liền trốn đi đâu nhé! Anh không hề muốn một đêm của em, mà là cả đời triền triền miên miên, sau đó sinh cho anh một đàn con nhỏ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận đỏ bừng, chui vào lồng ngực dày rộng của Tiêu Tử, bên tai cũng theo đó mà nóng lên.

Sinh cho Tiêu Tử một đàn con ư?

Đứa nhỏ lớn lên sẽ giống Tiêu Tử chứ? Mở miệng ra liền kêu cha gọi mẹ, chân bé nhỏ mập ú sẽ chạy tới chạy lui, đến đến đi đi? Bọn họ không nhất định phải có rất nhiều tiền, mà là vui vui vẻ vẻ có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, cô sẽ ôm con của mình chờ Tiêu Tử tan tầm, vì anh nấu cơm, anh sẽ hôn lên má của đứa nhỏ, một tay sẽ ôm cô, có một gia đình nhỏ ấm áp ngọt ngào.

Đúng là một hình ảnh ấm áp.

Cô cười rộ lên, cười đến ngọt ngào, nhưng cũng đắng chát, nhẹ nhàng tựa vào trong lòng anh.

Nếu cô không từng ngồi tù, thì tốt biết bao.

Hơn mười hai giờ đêm, Tiêu Tử mang cô trở về Tiêu trạch. Ba mẹ của Tiêu Tử vẫn chưa ngủ, sắc mặt ba của Tiêu Tử xanh mét ngồi ở phòng khách chờ Tiêu Tử trở về, ánh mắt sắc lạnh liếc bọn họ một cái, mày nhíu lại.

"Đi theo tôi đến thư phòng!" Lớn tiếng, liếc mắt nhìn Tiêu Tử một cái, khoanh tay bước đi.

Đại Lận chậm rãi buông tay Tiêu Tử, cúi đầu, trên mặt tăng thêm ưu thương cùng áy náy.

Tiêu Tử vỗ vỗ lên tay nhỏ bé của cô, bảo cô trở về phòng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ nhiều, liền đi theo ba vào thư phòng.

Cô không trở về phòng, mà bị người hầu dẫn vào phòng Tiêu phu nhân.

Đập vào mắt Tiêu phu nhân đầu tiên khuôn mặt sưng đỏ và chân bị thương của cô, đôi mắt lộ vẻ u ám, sau đó ánh mắt của bà lại dừng trên cổ cô, nói: "Chân bị thương đã đến bác sĩ xem chưa? Ba năm trước con gây thù chuốc oán không ít, chắc là do kẻ thù cũ của con làm." Đôi mắt bà hạ xuống, thái độ trở nên lạnh nhạt, đối với vết hôn ngấn trên cổ không hờn không giận,"Trước khi kết hôn, hãy tập trung chú ý, giữ đúng chừng mực một chút. Con là con gái, xảy ra loại chuyện này, người chịu thiệt thòi và thương tổn vĩnh viễn là con. Hiểu chưa?"

Mặc dù Tiêu phu nhân nghĩ rằng vết hôn ngấn đó là do Tiêu Tử làm, nhưng đối với hành động muốn 'ăn cơm trước kẻng' này lại không có hài lòng, nên nhịn không được phải răn dạy một chút.

Đại Lận đứng ở bên giường, đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt, không lên tiếng. Cô thực sự xin lỗi Tiêu Tử.

Tiêu Tử đáng lẽ cùng với ba nói chuyện với nhau nhưng không lâu sau đã trở lại, đi tới bên giường, nghiêm túc nói với mẹ: "Mẹ, là con kìm lòng không được mà hôn Đại Lận, mẹ đừng trách cô ấy. Vừa rồi con đã bàn bạc với ba ở thư phòng, quyết định mai sẽ là ngày đính hôn!"

Đại Lận nghe vậy liền quay đầu, giật mình kinh ngạc giống như mẹ của Tiêu Tử!

Cô kinh ngạc nhìn Tiêu Tử, lắc đầu liên tục: "Tiêu Tử, đừng nhanh như vậy, bác gái còn bệnh ......"

Cô có nghĩ đến mình sẽ cùng Tiêu Tử mà sinh một đàn con nhỏ, nhưng mà cô không nghĩ tới việc mình có thể gả vào Tiêu gia, được Tiêu gia công nhận. Nhưng đó cũng chỉ là giấc mơ đẹp mà cô vẽ ra, cô thực sự quý trọng mỗi một ngày được bên cạnh Tiêu Tử!

Mà ở tại Tiêu gia, lòng của cô chỉ có giày vò và thống khổ, mặc kệ ba mẹ của Tiêu Tử nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào, cô cũng không dám ngỗ nghịch, lại càng không muốn Tiêu Tử xung đột với ba mẹ. Hôn sự của bọn họ, tựa như một trái bom nổ chậm, một khi đề cập, sẽ ầm ầm nổ mạnh, đe dọa đến sự án toàn của gia đình!

Cho nên cô không hy vọng trước khi cô rời khỏi Tiêu Tử sẽ đề cập đến chuyện này, không hy vọng anh chọc cho ba mẹ tức giận.

Nhưng Tiêu Tử bướng bỉnh nhìn cô, đột nhiên 'huỵch' một tiếng, quỳ gối bên cạnh giường của mẹ, khẩn cầu nói: "Mẹ, nếu mẹ đã đồng ý rồi, thì hãy để con cho Đại Lận một danh phận, công khai với mọi người rằng cô ấy là hôn thê của con. Cô ấy sẽ không bị người khác ức hiếp, mà mẹ và ba, cũng không thể nghĩ kế hoãn binh. Con nhất định phải cưới cô ấy, xin mẹ đồng ý."

Tiêu phu nhân cử động thân mình, nhìn con trai cố chấp, môi cánh hoa run run, đứng dậy, bất đắc dĩ mà chua xót: "Tiêu Tử......"

"Nếu anh cố ý cưới cô ta, chúng ta cự tuyệt không nhận anh là con nữa!" Giọng nói của Tiêu bá phụ nghiêm khắc lạnh như băng vang lên từ phía sau, tựa như sấm đánh từng đợt, to và nghiêm nghị, trước sau chỉ có uy nghiêm mà vô tình, "Nếu bây giờ anh dẫn cô ta bỏ đi! Đừng có trở về bước vào Tiêu gia chúng tôi nữa! Xem như tôi không có thằng con bất hiếu như anh!"

Đính hôn gấp gáp, con bướng bỉnh, dĩ nhiên hoàn toàn chọc giận Tiêu phu nhân, làm ông tức giận không thể kìm chế!

Mặc dù Tiêu Tử sớm đã nhìn rõ thái độ của ba mẹ mình, nhưng Đằng Duệ Triết cứ từng bước từng bước ép sát, làm anh chỉ muốn mau chóng cho Đại Lận một danh phận! Bởi vì, anh không thể không cưới cô, anh phải bảo vệ cô!

Mà Đại Lận đứng một bên, chứng kiến cảnh cha con họ giằng co, nước mắt rơi như mưa.

Ngày này đến quá nhanh, thật sự quá nhanh, nhanh đến mức cô vẫn còn chưa kịp chăm sóc mẹ của Tiêu Tử, không kịp cảm thụ sự ấm áp của Tiêu Tử, bọn họ sẽ ly biệt .

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro