Diệt.
Nhị Nguyên lõa thể nằm trên giường, hốc mắt đen hõm sâu, đầy sự mệt mỏi, cả đêm qua thần kinh cậu căng cứng tiếp nhận quá nhiều thông tin kích thích , đại não trống rống ánh mắt đờ đẫn vô thần, chỉ sau một đêm thân thể tiều tụy. Trên người những vết bầm tím cùng đỏ chói , người gây ra thì ung dung trong phòng tắm, đã rất lâu cũng chưa ra. Nó cũng không còn khái niệm gọi là thời gian , tất thảy đều mặc kệ.
Nhất Nguyên suy tư trong nhà tắm một hồi, nàng đúng là cầm thú, cư nhiên cưỡng ép nó, bước ra nhìn nó không hơn không kém một cái xác chết mất hồn, trong lòng nàng phát run, chậm rãi ngồi xuống khiến giường lún một mảng, nó ánh mắt thơ thẩn quay qua nhìn nàng một cái rồi quay đi.
" Nguyên Nguyên, hôm qua là chị không kiểm soát được. Xin lỗi, e đừng như vậy, ăn uống một chút có được không?" Nàng nắm lấy tay cậu, nhìn cổ tay in hằn đỏ chói rướm máu nàng đoán được đêm qua cậu đã phản kháng dữ dội, càng tự trách bản thân say rượu loạn tính không bằng câm thú, Nguyên Nguyên hiện tại làm sao tha thứ cho nàng đây.
" Thả tôi ra..." Cậu mệt mỏi thốt một lời. Nàng gấp rút gật đầu lục trong ngăn tủ tìm chìa khóa, sau khi thoát khỏi xiềng xích, Nhị Nguyên nhanh chóng lao vào nhà tắm, khóa chặt cửa lại . Bản thân khóc rống, nó vội vã xả nước , dòng nước nóng xối xuống cơ thể trần trụi, nó đau khổ kỳ cọ muốn trà sát mạnh đến mức mất mấy lớp da, toàn thân theo vết vào rướm máu tươi, nhưng nó không hề muốn dừng lại.
Tên khốn khiếp, mày là tên hỗn đản, như thế làm chị gái, nó căm hận chính bản thân mình , càng căm hận bản thân nó nam nữ bất phân, căm hận sự dị dạng của cơ thể, căm hận chính cảm giác của mình, bị cưỡng ép cùng chị gái nhưng vẫn có khoải cảm.
Nhất Nguyên bên ngoài không ngừng lo lắng, vội vã đạp cửa xông vào, không biết nàng khí tức lớn hay do lòng bị thiêu cháy không yên, vài cước liền đem cửa đạp hỏng, khi thấy cậu đang tự hành hạ bản thân , nhìn cơ thể bầm tím lại đang rướm máu, trong lòng nàng càng đau khổ, vội ôm lấy cậu.
" Đừng khóc, là do chị không tốt. Làm ơn đừng như vậy, chị sai rồi, chị không yêu em nữa có được không, không yêu nữa là được." Nàng nước mắt cũng rơi xuống, nàng oán hận bản thân, oán hận tình cảm kia, oán hận cậu là em trai của nàng, càng oán hận bản thân mình không bằng cầm thú.
Nhị Nguyên cảm nhận cái ôm cùng sự dịu dàng quen thuộc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng, bất ngờ khóc rống ôm lấy nàng. A Nguyên của cậu quay trở lại rồi, trở lại rồi.
" A Nguyên, em đau." Cậu nức nở ôm lấy nàng nói, nơi ngực trái của cậu cũng rất đau. A Nguyên hôm qua thật đáng sợ, nàng không phải A Nguyên của cậu.
" Không....cô không phải A Nguyên, cầm thú." Cậu hoảng loạn đẩy nàng ra , ánh mắt hung dữ trợn tròn, vội vã đem quần áo mặc vào , như ma đuổi một mạch chạy ra khỏi nhà. Nhất Nguyên bị cậu đẩy vô tình lưng đập vào bệ rửa mặt đau nhói choáng váng, không đau khi nghe cậu chửi nàng là cầm thú bản thân vô lực chôn chân tại chỗ, phải cậu nói không sai, nàng là cầm thú. Ha ha nàng là cầm thú.
........................................
Nhị Nguyên ngây ngốc ngồi tại quầy rượu, lăn lóc cũng độ 5 6 chai trống rỗng, đôi mắt đục ngầu bi thương trống rỗng, thứ chất lỏng cay xè kia vẫn không thể xoa dịu cậu, bất giác cậu oán hận chính mình tửu lượng cũng thật tốt, thật muốn quên đi hết thảy. Chiếc điện thoại trong túi rung lên, âm thanh chói tai thu hút sự chú ý của cậu.
Bên kia một thanh âm gấp rút cầu cứu." Thiếu gia, mau tới Đại tỷ bị Hắc Hội bắt giữ rồi. Nnagf đang gặp nguy hiểm."
Nhị Nguyên nghe xong mặc cái gì cố sự sảy ra gấp rút đứng dậy nôi ra một sấp tiền đặt tại bàn.
"Chị ấy đang ở đâu?" Cậu hỏi lớn, bản thân vội vã lao lên chiếc xe taxi gần đó. Đi theo hướng dẫn mấy chốc đã tới một khu nhà hoang .
Tới nơi bên ngoài thuộc hạ của cậu đều bị đánh gục trói chung lại một chỗ, bản thân cậu càng tức giận nhìn những tên lưu manh quen thuộc. Cậu hằm hằm sát khí tiến vào trong gặp tên khốn Lưu Triết, hắn cũng là một ông trùm trong hắc đạo.
" Mau thả chị ấy ra, nếu không tao giết mày!" Cậu gằn giọng nói lớn, nhưng hắn ta càng khoái chí châm điếu xì gà hút, cậu không kiềm lòng được lao tới tung hắn một cú đấm, khiến hắn ngã ra sau khóe miệng cũng mật máu, mấy tên thuộc hạ toan xông tới liền bị hắn cản lại.
" ha ha thú vị, thật thú vị. "
" Mày mau thả chị gái tao ra? Nếu không hôm nay có chết tao cũng sẽ kéo chúng mày theo?" Cậu tức giận nói.
" Cậu em đừng nóng vội, tao bắt chị gái mày chỉ là muốn cho mày trả cái giá khi dám động tới đàn em tao? Khiến nó tàn phế, mặc dù là nó sai nhưng mày cũng quá tàn nhẫn rồi." Hắn ta chậm rãi hút một hơi thuốc nói.
" Em? Tàn phế? Tao chưa từng làm hại ai? Làm sao có chuyện đó?" Cậu tức giận phản bác.
" ha ha, mày đừng giả ngu với tao. Người đâu lôi con ả kia ra đây." Sau khi hắn ra lệnh chỉ thấy nữ nhân bị trói đẩy ra đứng phía trước cách cậu một đoạn 15m. Nàng miệng bị dán băng dính , mắt mở to căm phẫn lắc đầu nhìn cậu, trước đây cậu có khả năng, nhưung hiện tại chỉ là thiếu niên 17 tuổi , nhất định sẽ chịu thiệt.
" Mày muốn gì? Làm sao mới chịu thả người." Cậu nói.
" Không nhiều, nếu mày chịu được không phản kháng đi tới nơi con ả đấy, tao sẽ tha cho chúng mày." Chỉ thấy hai bên dàn một đám người , ánh mắt hung hăng nhìn cậu, trên tay lăm lăm gậy, típ.
Cậu khẽ nhếch môi cười .
" Còn nếu không chịu được.....ả ta làm điếm cho tao, ha ha cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc a.....cmn nhìn là muốn cứng." Hắn ta bày ra bộ mặt đê tiện nói. Nhị Nguyên có sẵn men rượu, mắt càng đỏ , gương mặt căng cứng lại, chỉ chóng thoáng chốc một viên đạn xuyên qua trán tên kia , hắn ta nụ cười cứng ngắc ngã uỵch ra phía sau, đám đàn em hoảng loạn tái mặt. Muốn ức hiếp nhà họ Vương, đều phải trả giá đắt.
" Đm lũ chó, ngon tới đây , bố mày chiều." Súng liên tục nổ, từng tên một ngã xuống, đã chết hơn phân nửa, máu tươi nhuốm đỏ, Nhị nguyên hiện tại không khác gì một tên sát nhân đẫm máu. Đến khi súng hết đạn, cậu thuận tay đem súng vất đi, còn độ 10 tên, cậu lao vào đánh tay không, rất nhanh hạ gục vài tên.
" Cẩn thận !" Chỉ thấy Nhất Nguyên hét lớn, Nhị nguyên đầu óc đã chóng váng, vừa nãy có một tên thừa cơ hội dùng gậy đập mạnh vào cậu, máu tươi cũng nhỏ xuống cổ ướt đẫm một mảng áo sơ mi trắng .
Chỉ thấy cậu quay lại khẽ cười, hắn ta tay chân run rẩy lùi lại, chỉ thấy một khắc, cậu đem hắn đánh chết , những tên còn lại khiếp hồn vội vã chạy ra ngoài. Nhị Nguyên giúp nàng cửi trói bản thân cũng gục xuống ngất đi.
" Nguyên Nguyên.....Nguyên Nguyên..." Nàng lo lắng gọi lớn.Rất nhanh nàng gọi tiêp sứng thuộc hạ đưa cậu đi bệnh viện còn lại xử lý hiện trường, Hắc lang bang tất phải diệt, hôm nay nàng sơ xuất . Thù này không trả không phải nhà họ Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro