Chương 6: Nhìn trộm crush
"Tôi không rảnh vì lúc nào cũng bận nhìn P'Newt,
Nhưng trái tim tôi thì luôn rảnh để chờ anh ấy."
- Trích từ lời của Baicha -
Buổi định hướng tân sinh viên của trường tôi khá khác so với các trường đại học khác.
Thực ra, nó không giống kiểu định hướng truyền thống mà giống mấy hoạt động giao lưu, kiểu như ngày hội thể thao đồng đội, nhưng không có thể thao. Trường tôi tập trung vào học thuật và năng khiếu vì điều đó phản ánh danh tiếng của QU. Sự kiện này tên là "Open-U", hay còn gọi là ngày hội giới thiệu trường, dành cho học sinh cấp ba, phụ huynh hoặc bất kỳ ai muốn tìm hiểu về trường.
Không chỉ để quảng bá trường, Open-U còn giúp tân sinh viên và anh chị khóa trên làm việc chung với nhau, tạo cơ hội gắn kết thông qua các hoạt động. Nó không giống hệ thống SOTUS – vì có nhiều ý kiến trái chiều về SOTUS nên trường tôi đã thay bằng Open-U như một hoạt động bắt buộc chính thức.
(Mèo: ai đã từng xem bộ phim Sotus the series do SingtoKrist đóng thì chắc cũng biết về chế độ Sotus rồi.)
Sang tuần thứ hai của học kỳ, tất cả sinh viên phải cùng nhau chuẩn bị cho Open-U. Tiến độ công việc sẽ ảnh hưởng tới kết quả học tập. Nói thật thì tôi chẳng hứng thú gì, chỉ muốn về nhà. Cũng muốn tranh thủ nhìn lén P'Newt nữa, nhưng mà không trốn được.
Lúc đó tôi đang ngồi chán ngán trong sân khoa, chỉ có chưa tới hai mươi đứa bạn cùng lớp. Như tôi đã nói, khoa tôi không nổi.
"Cha, mày biết Open-U là gì không?" Ton hỏi tôi.
Ton chính là thằng đã rep cái trạng thái tôi đăng trước đó. Nó là đứa thân nhất trong lớp với tôi, nhưng thật ra cũng không thân lắm. Nó lúc nào cũng bận, phải đi làm thêm để đóng học phí vì nhà nó ở quê và cũng không khá giả gì.
Lý do mà Ton chọn khoa này cũng giống như lý do ba mẹ tôi chọn – vì danh tiếng của trường.
"Tao cũng chưa rõ chi tiết, đợi mấy anh chị khóa trên nói thêm." Tôi đáp.
"Nhưng năm ngoái tao có tới xem, thấy mỗi khoa đều có gian hàng giới thiệu riêng. Rất nhiều học sinh cấp ba tới xem. À, mà lễ khai mạc hoành tráng lắm. Có cả đội nhạc diễu hành và tiết mục trống chào mừng nữa. Còn nữa, mỗi gian hàng học thuật sẽ được bình chọn, gian hàng được bình chọn nhiều nhất sẽ nhận giải thưởng lớn. Mỗi khoa còn có tiết mục biểu diễn sân khấu riêng nữa, vui lắm!"
"Thật á?" Ton có vẻ hứng thú "Thế khoa mình biểu diễn ra sao?"
"Khoa mình... à...." tôi không muốn nhắc đến.
"Cũng... tạm thôi."
Ai cũng biết khoa tôi không hot. Gian hàng năm ngoái gần như không ai ghé. Trong khi đó các gian hàng khác lúc nào cũng đông, đặc biệt là Y Dược. Còn biểu diễn sân khấu thì khỏi nói. Các khoa khác đầu tư hẳn hoi về trang phục, đạo cụ. Khoa Truyền thông nghệ thuật thì giành giải tiết mục hay nhất, Kiến trúc thắng giải đạo cụ đẹp nhất. Còn khoa tôi thì... không có gì cả.
"Chào các em tân sinh viên! Bọn anh chị là sinh viên khóa trên, sẽ hướng dẫn các em chuẩn bị cho Open-U nha!"
Tôi nhìn mấy anh chị, mặt ai cũng đơ đơ như kiểu chỉ muốn làm cho xong. Trong khi tân sinh viên như tụi tôi còn có vẻ nhiệt tình hơn họ nữa chứ, thật luôn.
"Các anh chị đã bàn bạc xong, giờ sẽ phân công công việc." Đại diện nhóm nói.
"Anh chị năm ba, năm tư sẽ phụ trách gian hàng học thuật. Còn năm hai và tân sinh viên sẽ cùng nhau chuẩn bị tiết mục biểu diễn. Năm hai, các em bàn bạc thêm với các bạn năm nhất nha."
Nghe chừng mấy bạn năm hai cũng không thích nhiệm vụ này lắm, nhưng không từ chối được.
"Mấy anh chị toàn nhận phần việc nhẹ nhàng, khỏi mất mặt. Gian hàng của khoa mình có ai thèm xem đâu, chắc nhàn lắm."
"Thôi kệ, năm sau tụi mình lại giao hết cho khóa dưới là xong."
Rồi một người năm hai quay sang nhìn tụi tôi.
"Rồi, vì bọn anh chị có kinh nghiệm biểu diễn rồi nên sẽ lo phần kịch bản, phông nền, âm thanh và mấy thứ linh tinh khác. Còn tụi em – tân sinh viên – sẽ là người lên sân khấu diễn."
Tụi tôi ai cũng trông như mất hết tinh thần.
"Vậy tụi em phải làm gì?" Một người trong lớp tôi hỏi.
"Tùy thôi. Có khoa thì biểu diễn ca nhạc, nhảy múa, có năm thì làm xiếc hay thể hiện tài năng đặc biệt. Nếu không nghĩ ra ý tưởng gì sáng tạo thì mình diễn kịch cũng được."
"Kịch á?!" Tất cả, kể cả tôi, đồng thanh nói, sốc toàn tập.
Tại sao lại giao phần biểu diễn cho tụi tân sinh viên chưa có kinh nghiệm gì chứ?
Ở mấy khoa khác, diễn viên toàn là những người nổi bật, vừa đẹp trai vừa nổi tiếng. Như năm ngoái, P'Newt, P'Chane với P'Pae cũng lên sân khấu diễn kịch "Ba Chàng Lính Ngự Lâm", khán giả cổ vũ rần rần. Dù không giành giải nhất như bên Truyền thông, nhưng vở kịch đó được chú ý nhiều lắm.
Mấy khoa khác thì những bạn không nổi bật lắm sẽ lo hậu trường, phần lớn tân sinh viên chỉ làm trợ lý hoặc phụ trách mấy việc vặt. Còn học giỏi thì được phân công trông coi gian hàng học thuật – như P'Phoom năm ngoái.
Quay lại khoa tôi, chuẩn bị thì như trò đùa – anh chị khóa trên nhận phần việc nhẹ tênh, còn lại đẩy hết cho năm hai và tân sinh viên. Mà năm hai thì cũng nhận phần "đỡ quê" hơn, còn mớ còn lại thì quăng cho tụi tôi. Thua chắc rồi cũng không bất ngờ.
"Vậy tụi mình sẽ diễn gì vậy?" Một bạn hỏi.
Năm hai gật đầu, khiến tụi tôi có chút hy vọng.
"Vài năm trước tụi anh diễn Công chúa ngủ trong rừng, thôi năm nay diễn lại cái đó. Đạo cụ với trang phục vẫn còn, đỡ tốn chi phí."
Tôi trợn tròn mắt. Gì cơ? Sao mọi thứ qua loa vậy?
"Dù sao cũng chẳng thắng được ai, làm cho có để thầy cô khỏi la là được." Một người năm hai nói.
"Vậy chọn diễn viên sao?" Bạn tôi hỏi tiếp.
"Cứ theo đồ mà chọn. Ai mặc vừa thì đóng vai đó." Đàn anh năm hai trả lời tỉnh bơ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế thì chắc tôi chỉ đóng vai phụ thôi. Tôi nhỏ con, thấp bé, kiểu gì đồ nhân vật chính cũng không vừa.
Đàn anh năm hai bắt đầu kêu từng đứa thử đồ.
Các vai chính chỉ có công chúa Aurora, hoàng tử Phillip, phù thủy ác và ba bà tiên, còn lại là lính gác vô danh.
Anh chị chia nam nữ ra để thử đồ. Tôi cũng bị gọi thử đồ hoàng tử, nhưng như tôi đoán, bộ đó dành cho người cao to – rõ ràng không dành cho tôi.
Chắc tôi sẽ được làm lính gác – ít lộ diện, ít phải làm việc, đỡ quê.
Vai hoàng tử được giao cho bạn cao nhất lớp. Dáng thì đẹp thật, nhưng thôi đừng nhắc đến mặt. Vai phù thủy và ba bà tiên cũng chọn xong. Nhưng rồi không ai mặc vừa bộ đồ công chúa.
"Chật ngực quá!" Một bạn nữ than.
"Chắc may cho người ngực nhỏ, giờ sao giờ?"
Các bạn năm hai bắt đầu lúng túng, quay qua bàn bạc rất nghiêm túc.
"Này, em kia, lại đây."
Đột nhiên một bạn năm hai chỉ thẳng vào tôi.
"Hả? Em á?" Tôi ngơ ngác.
"Ừ, em đó. Đứng dậy đi."
"Em phải làm gì?" Tôi hỏi, rồi bạn ấy đưa cho tôi bộ váy công chúa.
"Thử bộ này coi."
"Không đời nào!" Tôi hét lên. "Em là con trai mà!"
"Đừng lo, chỉ cần đội tóc giả với trang điểm là được mà." Mấy anh chị khóa trên nói.
"Dáng em giống bạn nữ hồi nãy mặc gần vừa nhất, nhưng ngực em phẳng, chắc mặc bộ này vừa đó."
"Không... em không muốn đâu." Tôi suýt khóc.
"Thử đi mà, nhanh thôi." Họ cứ ép.
Tôi chỉ muốn chui xuống đất trốn cho rồi.
Tôi thay đồ thật nhanh rồi bước ra ngoài để cho xong. Tôi chỉ mong mặc lên sẽ xấu đến mức họ bỏ ngay ý định điên rồ này.
Và đúng như tôi nghĩ, ai nấy đều sững sờ khi thấy tôi bước ra.
"Thấy chưa? Em đã bảo là không hợp mà."
Tôi đang tính quay vào thay lại đồ, thì một anh giữ tôi lại.
"Vừa luôn!" Họ hớn hở nói.
"Em mặc bộ này nhìn ổn đó." Mấy người khác cũng tán thành.
"Gì cơ?" Tôi cảm thấy cực kỳ kỳ cục. "Nhưng... em là con trai mà."
"Nhưng em nhỏ con. Không phải đẹp trai gì, nhưng mặc bộ này nhìn... dễ thương ghê á!"
Khoan. Đó có phải lời khen không vậy?
"Tháo kính ra đi." Một anh tháo kính tôi ra.
"Rồi đội tóc giả nè." Anh khác đội cho tôi một bộ tóc vàng óng.
"Áaaah~" Mấy chị nữ và bạn học nữ hét lên phấn khích.
"Dễ thương quá trời luôn!"
"Đẹp bất ngờ luôn á!"
"Khoan đã..."
Tôi phải phản ứng sao với mấy lời khen này đây?
Gì chứ? Tôi không đẹp trai... mà là "xinh đẹp"? XIN LỖI CÁC ANH CHỊ?!
"Làm ơn... không được đâu mà." Tôi sắp khóc đến nơi.
"Không sao đâu, không ai biết em là con trai đâu."
"Chuẩn! Vậy là xong, có công chúa Aurora rồi nha!"
Cứu với! Sao không ai chịu nghe tôi hết vậy? Tôi thật sự muốn trốn khỏi Thái Lan ngay và luôn!
Vì cái quái gì mà tôi lại phải mặc váy, đội tóc giả, đóng vai công chúa và lên sân khấu chứ?!
Rồi tôi biết nhìn mặt P'Newt kiểu gì đây hả?!
'Chết rồi, tiêu thật rồi...'
Cũng may là cuối cùng mọi việc xong sớm, vì còn phải đợi kịch bản. Mấy anh chị năm hai sẽ viết xong rồi mới bắt đầu tập dợt.
Tôi nhẹ nhõm vì ít ra cũng được rút khỏi ánh nhìn kỳ cục của mấy đứa trong lớp – ánh mắt kiểu như đang chỉ trỏ tôi rồi nói "Ê, thằng đó đóng giả con gái kìa". Chết tiệt!
Để giải tỏa căng thẳng, tôi quyết định đi rình xem P'Newt. Hy vọng anh ấy đang bận rộn chuẩn bị gian hàng học thuật – vì anh là sinh viên giỏi – nên sẽ không có thời gian đến xem buổi biểu diễn khủng khiếp của tôi.
Đúng vậy, chỉ cần P'Newt không tới xem cảnh tôi mặc váy làm công chúa, thì vẫn còn cứu được.
Tôi lén lút đi ngang căn-tin của khoa Y.
Không khí yên ắng hơn bình thường. Chắc là mấy bạn Y đang chuẩn bị cho Open-U ở chỗ khác.
"Ơ? Sinh viên của Newt à?"
Một giọng nói cất lên gọi tôi. Tôi khựng lại, cố nhớ xem giọng quen quen này là ai...
Thì ra là P'Chane, bạn thân nhất của P'Newt.
"Hello krub, P'Chane. Anh nhận ra em hả?" Tôi chào lại.
"Ừ, N'Chanin đúng không?" Anh gật đầu. "Anh thấy Facebook của em rồi."
"Ờ... anh cứ gọi em là Cha cũng được."
Tôi thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Chắc P'Chane đã thấy cái bình luận "mất nết" của tôi trên bài viết của anh Newt rồi...
Xấu hổ thiệt, nhưng mà đúng là tôi mặt dày thật.
Dù sao thì tôi cũng ngạc nhiên khi P'Chane nhận ra tôi chỉ qua ảnh đại diện.
"P'Newt có ở đây không ạ?" Tôi hỏi. "Em tính hỏi anh ấy mấy bài học."
"Newt hả?" P'Chane lắc đầu. "Nó đang họp với ban tổ chức sinh viên, bên mảng Drum Major."
"Hả? P'Newt làm Drum Major năm nay hả?" Tôi ngạc nhiên.
Drum Major của lễ hội Open-U là vai trò rất nổi bật. Người được chọn sẽ biểu diễn trong lễ khai mạc cùng đội diễu hành của trường. Năm nào cũng có mấy tiết mục đỉnh cao khiến truyền hình tới quay luôn.
"Ừ." P'nh Chane gật đầu. "Cả Pare cũng làm."
Wow, ghê thật.
Moon với Star – mấy danh hiệu chỉ dành cho những người vừa đẹp vừa giỏi, vì trường muốn thu hút khán giả mà.
P'Pae đúng là may mắn ghê. Vừa có bạn gái là Star của trường, lại có bạn thân là Moon, mà cả hai người đó đều là Drum Major của QU.
Nhưng coi bộ hôm nay tôi không gặp được P'Newt rồi. Khu của ban tổ chức chỉ cho người có thẻ mới được vô.
Tôi thở dài, rồi thấy P'Chane đang mua hai hộp Milo, bất ngờ đưa cho tôi một hộp.
"Anh... đưa em hả?" Tôi hơi bối rối khi nhận.
Anh chỉ gật đầu, rồi tự mở ống hút uống, không nói gì thêm.
"Cảm ơn anh ạ."
Ủa mà mấy người bạn của anh ấy đâu? Sao P'Chane lại đi một mình ta?
"P'Pae với P'Phoom đâu rồi anh?" Tôi hỏi tiếp.
"Pae đang họp luôn, nó là MC khai mạc. Còn Phoom đang chuẩn bị gian hàng."
Đúng như tôi nghĩ. P'Phoom chắc đang tận hưởng công việc học thuật của anh ấy.
Trời ơi, mà P'Newt với P'Pae đều được giao vai trò xịn ghê luôn!
"Thế... còn anh thì sao?" Tôi lỡ miệng hỏi luôn.
"Không có gì." Anh ấy trả lời tỉnh bơ. "Đợi được phân công thôi."
Hả? Tôi gãi đầu. Chắc P'Chane thích làm người đứng ngoài cuộc.
"Này, Chane, lại đây, mấy anh chị đang tìm cậu nè."
Một người năm hai gọi anh ấy.
"Biết rồi." Anh đáp, rồi quay sang tôi.
"Anh đi trước nha."
"Dạ, cảm ơn P'Chane."
Anh chỉ gật đầu rồi rời đi.
Ai cũng bận rộn. Ngày hôm nay đúng là chán thấy mồ. Thôi, về nhà cho rồi.
Về tới nhà, tôi ngủ một giấc cho tới khi mẹ gọi xuống ăn tối. Ăn xong, tôi lại nằm chơi điện thoại như mọi khi.
"Hả?" Tôi hơi bất ngờ khi nhận được thông báo từ Facebook.
'Jirapat Chane Dechapraphas đã gửi lời mời kết bạn.'
Là P'Chane. Sao tự nhiên anh ấy kết bạn với tôi nhỉ?
Facebook của P'Chane không giống của P'Newt – người có cả chục ngàn lượt theo dõi.
P'Chane chỉ có vài trăm bạn bè và để chế độ riêng tư. Có vẻ như anh ấy không chấp nhận lời mời từ người lạ, cũng không thường đăng gì hay tương tác. Có thể anh còn chẳng dùng Facebook thường xuyên nữa là.
Tôi chấp nhận lời mời, nhưng tụi tôi cũng không nói chuyện gì.
Rồi tôi quyết định đi hỏi "tương lai" của mình.
CH@rL!e: Ê, tôi hỏi cái này... Sao P'Chane lại kết bạn với tôi trên Facebook?
Năm phút sau, bản thân tương lai của tôi gửi cho tôi một cái sticker sốc không để đâu cho hết.
Tôi của tương lai: Gì cơ?! P'Chane kết bạn với cậu hả?
CH@rL!e: Ơ khoan, cậu là tôi trong tương lai mà, sao lại không biết?
Tôi của tương lai: Chuyện bất ngờ mà. Kể tôi nghe coi có chuyện gì.
Hả? Phản ứng gì như kiểu tận thế đến nơi chỉ vì P'Chane kết bạn với tôi vậy?
Tôi kể sơ lại cho "tôi của tương lai" nghe.
CH@rL!e: Hôm nay tôi lên khoa Y, tình cờ gặp P'Chane. Hỏi thăm P'Newt mà anh ấy không có ở đó. Chúng tôi chỉ nói vài câu, rồi ảnh đi, tui cũng về. Vậy thôi.
CH@rL!e: Nhưng sau đó anh ấy lại kết bạn với tôi, nên giờ tui rối não luôn nè.
Tôi của tương lai: Ừm... Vậy đừng nói chuyện với P'Chane nhiều quá nha.
Tôi bắt đầu thấy hơi sợ trước lời cảnh báo đó.
CH@rL!e: Hả? Bộ P'Chane là người xấu hả?
Sao mà được? Anh ấy là bạn thân của P'Newt mà.
Rồi "tôi của tương lai" trả lời:
Tôi của tương lai: Không phải. Tôi chỉ sợ... P'Newt ghen đó.
CH@rL!e: Hảaa? Sao cậu biết?
CH@rL!e: Khoan! Đừng nói với tôi là... P'Newt với P'Chane đang yêu nhau nha?
Tôi của tương lai: ...
Tôi của tương lai: Cạn lời thiệt chứ.
----------------------
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro