Chương 25: Tán tỉnh thân mật


"Nếu lời nói không đủ, em sẽ dùng sự gần gũi để nói thay tiếng lòng mình."

- Trích từ lời của Baicha -

Mỗi người có một kiểu phản ứng khác nhau với rượu.

Có người cười khúc khích, có người ngủ gục, có người trở nên điên loạn, buồn bã...

Còn tôi thì... tôi lại thấy người nóng bừng lên...

Ngay khoảnh khắc môi tôi chạm vào môi P'Newt, như có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, theo sau đó là hương vị dịu dàng và mùi thơm nhè nhẹ từ anh, khiến tôi như tan chảy.

'Trời ơi, sao lại ngon đến thế? Mình chưa từng nếm thứ gì tuyệt vời đến vậy...' 

Đầu óc tôi cứ trôi theo những dòng suy nghĩ không kiểm soát được.

P'Newt không ngọt kiểu gắt như đường, mà là kiểu ngọt mềm mại, dịu nhẹ, đủ để gây nghiện.

Một sự kết hợp hoàn hảo của mọi hương vị ngọt mà tôi yêu thích — còn ngon hơn cả vị thơm ngọt của bỏng ngô caramel, hơn cả cái ngọt sảng khoái của nước ngọt, hơn cả sự mềm mại của socola, hay vị ngọt nhẹ nhàng của bánh kem tươi.

Ban đầu, tôi chỉ định "nếm thử" một chút đôi môi của anh thôi...

Nhưng sự kết hợp giữa rượu và hương vị từ P'Newt khiến tôi chẳng thể dừng lại.

Tôi muốn nhiều hơn thế — muốn tất cả con người anh.

Tôi để bản năng dẫn đường.

Tay tôi siết chặt lấy cổ P'Newt, môi tôi tìm đến anh một cách tham lam.

Tôi khát khao — chỉ thế này là không đủ.

Tôi dùng cả môi, cả lưỡi, tìm kiếm sự ngọt ngào và hơi ấm đang khiến toàn thân tôi rạo rực.

Tôi chưa từng hôn ai — đây là nụ hôn đầu của tôi.

Tôi chẳng biết phải hôn thế nào, chỉ có thể để bản năng hoang dại tự do dẫn lối.

Tim tôi đập thình thịch, nhiệt nóng lan khắp cơ thể, đánh thức những cảm giác lạ lẫm chưa từng biết đến.

Mắt tôi nhắm lại một cách tự nhiên, như đang thưởng thức một bản nhạc cổ điển dịu dàng.

Tôi cảm nhận được P'Newt vẫn đang đứng im.

Và tôi đã ngây thơ nghĩ rằng... có lẽ anh cũng cảm nhận giống tôi — ý nghĩ đó khiến nụ hôn càng trở nên mê hoặc hơn.

Thế nhưng, tận sâu trong lòng vẫn có một nỗi lo lắng len lỏi — vì tôi đã hôn anh mà chưa có sự đồng ý.

Sẽ thật đáng tiếc nếu bản nhạc ngọt ngào này phải kết thúc giữa chừng.

Nhưng P'Newt không đẩy tôi ra, anh vẫn đứng đó, để mặc tôi đắm chìm trong hương vị của anh.

Nhận ra rằng anh không ngăn tôi lại, trái tim tôi càng đập mãnh liệt hơn, hơi thở dồn dập hơn. Tôi siết anh chặt hơn nữa, như thể xóa đi khoảng cách nhỏ bé còn lại giữa cả hai. Chỉ nếm môi thôi là không đủ. Tôi khát khao nhiều hơn thế nữa.

Tôi muốn chạm vào anh, muốn cảm nhận anh, muốn nhìn thấy — liệu anh có cảm thấy giống tôi không?

Tôi sợ nếu điều đó không thật, nhưng trái tim vẫn tha thiết muốn biết.

Tôi chậm rãi mở mắt ra.

P'Newt cũng đang nhắm mắt. Khuôn mặt anh — hơi cau mày — đầy vẻ bối rối, ngỡ ngàng và kìm nén.

Khoảnh khắc ấy khiến tôi khựng lại trong chốc lát.

Sự tạm dừng ấy như làm tan đi ngọn lửa đang bùng cháy giữa chúng tôi, và khi P'Newt cảm nhận được, anh mở mắt, nhìn thẳng vào tôi.

Ánh nhìn trong mắt anh... là thứ tôi chưa từng thấy trước đây.

Trước kia, ánh mắt ấy luôn ấm áp, hiền hậu và đôi khi có chút trầm lắng.

Nhưng giờ đây, đó là ánh nhìn rực cháy — như đang kìm nén một cảm xúc nào đó mãnh liệt.

Chúng tôi cứ đứng im, mắt khóa chặt vào nhau.

Ánh nhìn cuốn hút của anh dần dần khiến cả cơ thể tôi như tan chảy trong vòng tay anh.

Anh nghiêng người lại gần, rồi lại chiếm lấy môi tôi lần nữa, khiến tôi bật ra một tiếng rên mà chính tôi cũng không nghĩ mình có thể phát ra.

Nụ hôn của anh mãnh liệt, nồng nàn nhưng không hề vội vã — như thể anh đang rút cạn hơi thở trong tôi.Tâm trí tôi mờ mịt, ngập trong đam mê, đôi chân như nhũn ra, chẳng còn chút sức lực.

P'Newt vòng tay ra sau lưng tôi, siết tôi lại gần, như thể muốn hòa quyện cả hai cơ thể thành một. Anh tách môi khỏi tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ đủ để tôi kịp lấy một hơi, rồi lại tiếp tục cuốn tôi vào vòng xoáy của anh.

Đó không chỉ là một nụ hôn mãnh liệt.

Mà là một nụ hôn đầy khát khao.

Nụ hôn ấy dần trở nên hoang dại, mạnh mẽ hơn — như thể anh muốn nuốt trọn môi tôi.

Anh buộc tôi há miệng, để lưỡi anh len vào, dò tìm mọi ngóc ngách có thể chạm tới.

Tôi hơi giật mình, hơi nóng dâng trào trong lồng ngực, lan khắp toàn thân.

Tôi lại bật ra một tiếng rên khi lưỡi anh chuyển động trong miệng tôi.

Tôi không còn điều khiển được bản thân — anh dẫn dắt từng nhịp hôn, từng va chạm, khiến tôi chỉ biết đáp lại theo bản năng, theo nhịp điệu mê hoặc của anh.

Nụ hôn ngọt ngào ban đầu giờ đây trở nên nóng bỏng đến nghẹt thở.

Anh luồn tay ra sau gáy tôi, kéo tôi lại gần hơn.

Trái tim tôi đập liên hồi, hòa cùng tiếng thở gấp gáp của cả hai.

Đôi môi và cơ thể anh nóng rực như chính tôi vậy.

"P... P'Newt..." Tôi gọi tên anh một cách vô thức.

P'Newt — người tôi đã thầm thương suốt năm năm trời. Người mà tôi chỉ dám yêu từ xa, chỉ dám giữ hình bóng trong tim.

Và giờ đây, chính người ấy đang ôm lấy tôi, hôn tôi cuồng nhiệt.

Nếu đây là mơ... tôi chỉ mong mình không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng tiếng gọi nhỏ của tôi khiến anh mở mắt nhìn tôi.

Ánh mắt sắc nét, ánh lên sự cuốn hút khó cưỡng — và cả khao khát sâu thẳm của một người đàn ông.

"Aaa..." Tôi khẽ kêu lên khi P'Newt đẩy tôi tựa vào bức tường gần cửa.

Cơ thể tôi không ngần ngại mà khát khao anh, đôi chân theo bản năng quấn lấy hông anh, đón nhận hơi nóng đang dâng trào dữ dội.

Chưa bao giờ tôi và anh gần nhau đến thế.

Tà áo tôi đã xộc xệch, nhưng tôi không còn quan tâm. Tôi để mặc anh hôn tôi cuồng nhiệt, toàn thân bị vây kín giữa vòng tay mạnh mẽ của anh.

P'Newt cũng đang thở dốc như tôi, bàn tay anh bắt đầu di chuyển xuống thấp.

Tôi khẽ rên khi cảm nhận được tay anh chạm vào vùng nhạy cảm của mình.

Lẽ ra tôi phải thấy xấu hổ, nhưng thay vào đó, tôi lại không kháng cự, thậm chí còn khát khao thêm nữa.

Sự đụng chạm của anh khiến tôi mê mẩn, mọi giác quan bị cuốn theo.

Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, còn nơi sâu thẳm nhất kia lại đang khao khát được lấp đầy.

P'Newt dùng tay còn lại vuốt ve đùi tôi, khiến cả cơ thể tôi run rẩy bởi thứ cảm giác tê dại đến gần như không chịu nổi.

Tôi hơi giật nhẹ khi tay anh trượt lên áo, những ngón tay nóng rực luồn vào bên trong, chạm vào làn da trần.

Tôi chỉ có thể bật ra những tiếng rên nghẹn ngào, vì đôi môi tôi vẫn bị anh chiếm giữ.

Tôi nhận ra... chúng tôi có thể sẽ không dừng lại ở một nụ hôn.

Dục vọng đang cuốn chúng tôi đi xa hơn thế...

Nếu như không có........

Một tiếng chuông bất ngờ vang lên từ phòng của P'Newt, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa đang rực cháy giữa cả hai.

Giai điệu đam mê ấy đột ngột chấm dứt.

Tôi rên khẽ khi P'Newt từ từ rời môi khỏi tôi.

Tôi không muốn nó dừng lại ở đây, nhưng mạch cảm xúc đã bị ngắt quãng.

Tôi cũng chẳng biết trông mình bây giờ ra sao, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng. P'Newt cũng đang đẫm mồ hôi. Hơi lạnh từ điều hòa không thể nào làm dịu đi được sức nóng đang bốc lên từ cơ thể cả hai.

P'Newt trông cáu kỉnh, chân mày nhíu chặt.

Trong mắt anh vẫn còn vương lại cảm xúc, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ bực bội.

Anh vò đầu như để xả giận, rồi xoay người ra mở cửa.

"Mày muốn gì?" P'Newt lạnh lùng hỏi người đang đứng bên ngoài.

"Ai'Newt, mày vội đưa Nong về nhưng để quên túi của em ấy ở quán."

Tôi đang đứng tựa vào tường, phần thân bị che khuất sau cánh cửa — chỉ lộ ra nửa người.

Dù vẫn còn hơi chếnh choáng, tôi vẫn nhận ra giọng của P'Phoom. Tôi cũng biết anh ấy ở cùng ký túc xá với P'Newt.

"Cảm ơn, tao sẽ đưa lại cho em ấy." P'Newt cầm lấy túi của tôi, nét mặt vẫn căng thẳng.

"Này, mày ổn không, sao đổ mồ hôi nhiều thế? Điều hòa hỏng à?" P'Phoom hỏi, vẻ lo lắng.

"Mày về đi." P'Newt không buồn trả lời thẳng, chỉ lảng tránh.

"Hả? Gì cơ? Tao mang đồ tới cho mày mà mày lại đuổi tao về á?" P'Phoom bối rối.

"Nếu không có gì nữa thì về đi." Giọng P'Newt dứt khoát.

"Thật ra thì... tao muốn xin lỗi mày về chuyện hồi nãy. Pae với Pare cũng muốn gửi lời xin lỗi. Tao thấy áy náy lắm. Nói thật, từ lúc mày rời đi, buổi tiệc mất vui hẳn. Amm thì khóc, bạn nó phải dỗ dành rồi đưa về. Pae với tao đều căng thẳng về chuyện này, lo là mày sẽ nghỉ chơi với tụi tao."

P'Newt nhìn P'Phoom, im lặng.

P'Phoom tiếp tục nói: "Phải nói sao nhỉ... Pare chỉ làm theo lời nhờ của Amm thôi, nó cũng không biết rõ quan hệ giữa mày và Nong. Tụi tao cũng không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Tụi tao chỉ tò mò vì thấy mày thân với Nong, không ngờ mày lại thật lòng với em ấy. Giờ tao hối hận thật sự vì đã không suy nghĩ đến cảm xúc của cả hai đứa mày. Nếu mày và Nong giận tao, tao cũng chấp nhận. Tao xin lỗi, tụi tao hứa sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa."

P'Phoom nói với vẻ mặt lo lắng và chân thành.

P'Newt im lặng một lúc rồi gật đầu.

"Không sao. Tao hiểu rồi. Miễn là mày sẽ không tái phạm, thì tao không giận nữa. Còn chuyện với Pae và Pare, tao sẽ tự nói chuyện sau."

"Cảm ơn nhiều lắm, Ai'Newt!" P'Phoom trông nhẹ nhõm thấy rõ.

"Nong về đến nhà an toàn rồi đúng không? Em ấy ổn chứ? Hả?! Sao lại......"

P'Phoom chợt nhìn thấy tôi đang nép bên sau cánh cửa — nửa người vẫn còn lộ ra.

Tôi đã quá mệt để nói gì, nhưng khuôn mặt đỏ bừng và áo quần xộc xệch đã nói thay tất cả.

P'Phoom trợn mắt, sững sờ.

"Ai'Newt! Nong sao lại ở đây?! Mà sao em ấy... gì đây?! Mặt đỏ, mắt lờ đờ, áo thì nhăn nhúm!" P'Phoom la lên, nhìn sang P'Newt cũng đang mồ hôi nhễ nhại.

"Mày không đưa em ấy về nhà à?! Hai người... cái gì vậy?!"

P'Newt thở dài đầy bực bội, rồi nắm vai P'Phoom đẩy ra ngoài.

"Về đi." Anh nói rồi đóng sầm cửa lại.

"Ê khoan đã! Ai'Newt, mày không chỉ tán tỉnh Nong, mà giờ mày là chồng của Nong luôn rồi hả?!" Giọng của P'Phoom còn vang vọng phía sau trước khi mọi thứ chìm vào im lặng.

P'Newt vẫn còn đặt tay lên cánh cửa, như thể đang cố kiềm lại cảm xúc, sau đó quay sang nhìn tôi. Vẻ mặt anh dịu đi, không còn cau có như lúc trước.

"Vậy... N'Cha, anh nghĩ em nên đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút," P'Newt nói. "Anh sẽ tìm quần áo để em thay."

Giọng anh nói bình thường, nhưng việc chỉ có hai người trong phòng khiến cảm giác khát khao trong tôi dành cho P'Newt lại âm ỉ bùng lên.

"P'Newt..." Tôi run giọng, bước tới nắm lấy cánh tay anh.

"Mình... hôn tiếp nhaaa~" Tác dụng của rượu vẫn còn rất rõ rệt trong người tôi.

P'Newt nhìn tôi và nhíu mày.

"Làm ơn đi mà~" Tôi nài nỉ.

Tôi nhớ cái hôn nồng cháy của anh. Tôi muốn được cảm nhận lại lần nữa, nên đưa tay ôm lấy cổ anh và kiễng chân lên.

Nhưng P'Newt đã đưa tay lên chặn môi tôi lại.

"Chúng ta vẫn chưa chính thức quen nhau, N'Cha. Đừng làm thế, được không?" Anh nói nhẹ nhàng, bình tĩnh.

Dù lời nói rất mềm mỏng, nhưng với tôi lại như những chiếc kim nhọn đâm vào trái tim đang căng đầy cảm xúc.

'Đau quá'. Trái tim tôi như nghẹn lại. P'Newt... từ chối tôi.

Tại sao... tại sao anh lại không muốn hôn tôi nữa?

"Tại sao vậy...?"  Nước mắt tôi rơi xuống.

"Lúc nãy... anh còn hôn em mà..."

P'Newt dường như không muốn nói, anh đưa tay lên xoa mặt như đang bối rối.

"Là lỗi của anh... Anh xin lỗi."

Tôi hiểu điều anh muốn nói, nhưng cơ thể và cảm xúc của tôi thì không nghe lời lý trí.

"Vậy... mình yêu nhau luôn đi, rồi hôn tiếp nữa~" Tôi nói ra một lời đề nghị đầy liều lĩnh, chẳng chút ngại ngùng.

P'Newt lại nhìn tôi, lần này ánh mắt nghiêm túc.

"N'Cha... mình sẽ nói chuyện này sau, khi em tỉnh táo hơn."

"Khônggg... em muốn bây giờ cơ~" Tôi không cam tâm.

"Nghe anh nói." Giọng P'Newt cương quyết khiến tôi muốn khóc lần nữa.

"Em muốn P'Newt..." Tôi nghẹn ngào. Ánh mắt P'Newt dịu xuống.

"Chuyện này... nên để khi em thật sự tỉnh táo, chúng ta mới nói rõ với nhau, đúng không?"

Tôi biết, P'Newt là người rất dịu dàng với tôi. Nhưng đáng tiếc là... rượu trong người tôi lại không chịu nghe lời.

Chỉ cần nhớ lại nụ hôn vừa rồi thôi cũng khiến tôi thấy như đang bị thiêu đốt từ bên trong.

"Cha chịu không nổi nữa rồi..." Tôi ngước mắt nhìn anh, chớp chớp mắt.

"Làm ơn... ngủ với em đi..."

P'Newt sững người, lông mày anh khẽ nhướng lên đầy bất ngờ.

Một lúc sau, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

"Đừng bao giờ nói với ai điều như thế này khi em đang say, hiểu không?" P'Newt khẽ dặn, nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào để nghe.

Cơ thể tôi đang gần chạm tới giới hạn.

"Tại sao chứ... Em muốn... với anh! Em muốn màaa~"

P'Newt thở dài một tiếng.

"Rồi em sẽ hối hận đó."

"Không đâu." Tôi lắc đầu. "Vì... em thích anh."

P'Newt bật cười khẽ.

"Vậy thì... đợi khi em tỉnh táo rồi hãy nói lại với anh nhé."

Tôi uốn éo, chẳng thể chịu đựng được nữa.

"Em muốn cùng anh... làm tình!"

"Không, anh sẽ không làm vậy." P'Newt từ chối dứt khoát.

"Nhưng em chịu không nổi nữa rồi... Em phải làm sao đây?" Cơ thể tôi run rẩy.

P'Newt biết rõ điều tôi khao khát, nhưng anh lại chọn cách giải thích: "Những triệu chứng em đang gặp là do rượu, đừng lo. Rượu không phải chất kích thích như em nghĩ. Em chỉ cần tự chăm sóc mình một chút, rồi sẽ ổn thôi."

Lời anh nói có phần uyển chuyển, nhưng là đàn ông thì ai cũng hiểu ý anh muốn nói gì.

Thế nhưng tôi vẫn...

"Vậy thì... anh giúp em đi. Làm ơn, giúp em mà..."

P'Newt có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.

"Anh xin lỗi, anh không thể."

"Vì saoo?" Tôi òa khóc khi bị từ chối.

"P'Newt ghê tởm em rồi đúng không...?"

P'Newt lắc đầu rồi xoa đầu tôi.

"Không, anh không có ý đó. Anh chỉ nghĩ... nếu làm vậy khi em còn say, chính em mới là người sẽ thấy ghê tởm anh sau này."

"Khônggg... P'Newt thật xấuuuu!" Tôi bướng bỉnh nói.

"Em cũng xấu không kém, khi khiến anh thành ra thế này." P'Newt nói chắc nịch, khiến tôi sững người một lúc.

"P'Newt là bác sĩ mà... thì phải chữa cho em chứ. Em thấy không khỏe thật mà..."

P'Newt bật cười khô khan.

"Nếu anh chữa cho em trong tình trạng này, có khi em còn tệ hơn đấy."

Tôi không thể cãi lại anh nữa.

Vì không thể thuyết phục được anh "làm", tôi chuyển sang một yêu cầu khác:

"Vậy... hôn em lại được không? Em xin mà..."

"Đủ rồi đấy. Nếu hôn nữa, anh sẽ không dừng lại chỉ ở đó đâu."

"Vậy... ôm thôi cũng được. Ôm em đii~" Tôi chớp mắt nài nỉ.

P'Newt nhíu mày.

"Nếu anh không ôm em, em sẽ tiếp tục say đó!" Tôi giở trò dọa nạt, khiến P'Newt phải thở dài.

"Được rồi... được rồi." Anh gật đầu, gần như bất lực.

"Anh sẽ ôm em, nhưng sau đó em phải đi tắm rồi nghỉ ngơi, nghe chưa?"

"Nghe rồi! Yeahhh~ Ômmmm~ Ôm ômmm~"

Tôi dang tay về phía anh, nhưng P'Newt chỉ lắc đầu cười.

"Nếu biết em sẽ như vậy khi say, anh đã không để em uống nhiều đến thế. Lần sau đừng có tái phạm nữa, biết chưa?"

P'Newt giơ tay ôm lấy vai tôi, tôi lập tức nhào vào lòng anh.

Tôi vòng tay ôm lưng anh, mùi hương từ người anh lại bao phủ lấy tôi. Tôi thích mùi hương đó.

"Sao anh thơm quá vậy nè~"

Tôi rên nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, tận hưởng vòng tay P'Newt. Anh cao, khiến tôi vừa vặn nằm gọn trong lòng anh.

"Đi tắm đi, rồi em cũng sẽ thơm như vậy thôi." Anh nói.

"Giúp em tắm với... chà lưng cho em nhé~" Tôi nài nỉ.

"N'Cha, em vừa hứa với anh rồi đó." P'Newt nhắc, giọng bắt đầu nghiêm.

Tôi phụng phịu, rút khỏi vòng tay anh.

"Được rồi... Em không cần anh đâu! Em tự tắm được!" Tôi dỗi, còn giơ ngón tay cái lên với anh.

P'Newt không giận gì cả, chỉ bật cười rồi đưa tôi khăn tắm và bộ đồ ngủ.

"Anh cho em mượn đồ. Hơi rộng một chút nhưng chắc là vừa."

"Xí~" Tôi nhăn mặt trêu anh, nhưng vẫn nhận lấy rồi đi vào phòng tắm.

Phòng tắm của P'Newt thật sạch sẽ và đẹp đẽ. Tường và sàn lát gạch trắng – nâu nhìn rất trang nhã. Khu vực tắm được ngăn cách bằng tấm kính trong.

Tôi đặc biệt thích khu vực bồn rửa mặt – bàn chải và kem đánh răng của anh được đặt gọn gàng trong một chiếc ly thủy tinh.

Bên cạnh còn có dao cạo râu, kem cạo, lược và gel vuốt tóc.

Tất cả đồ dùng cá nhân của anh ấy!

Tôi đặt khăn tắm cạnh bồn rửa rồi bước tới khu vực vòi sen. Sữa tắm, dầu gội và dầu xả của P'Newt được sắp xếp ngăn nắp. Tôi cố ghi nhớ tên các thương hiệu anh ấy dùng, để sau này còn mua về cho có mùi giống anh. Nhưng trong trạng thái say xỉn thế này, tôi cũng không chắc cái đầu rỗng tuếch của mình có thể nhớ được gì không.

Khoan đã. Tôi suýt quên mất mình vào phòng tắm để làm gì.

À đúng rồi, phải tắm cái đã. Người mình chắc hôi lắm rồi...

Tôi cởi đồ và mở vòi sen – nhiệt độ nước ấm vừa phải, rất dễ chịu. Dưới dòng nước ấm, tôi thấy người như tan chảy.

Vì không mang theo đồ gì, tôi đành mượn tạm dầu gội của P'Newt. Khi thoa lên tóc, tôi cảm thấy không giống dầu gội bình thường – mà như đang vuốt ve mái tóc mềm mại của anh vậy.

"Ưm... mùi của P'Newt..."

Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy cảm giác gội đầu lại sung sướng đến vậy. Như thể tôi đang vùi mặt vào mái tóc của anh ấy.

Cảm xúc còn mãnh liệt hơn khi tôi dùng đến sữa tắm của P'Newt.

"P...P'Newt..."

Tôi rên lên khe khẽ khi mùi hương cơ thể anh ấy bao phủ lấy tôi. Càng xoa lên da, tôi càng bị kích thích.

Tôi hoàn toàn bị đánh gục.

"Ah... không chịu nổi nữa rồi..."

Cảm giác này còn kích thích hơn cả khi xem những video mờ ám kia, thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với lúc tự tưởng tượng cùng cây bút máy.

"P'Newt... ah..."

Chỉ cần dùng mùi hương của anh ấy để xoa lên chỗ đó, trí tưởng tượng của tôi lập tức trỗi dậy – tưởng tượng cảnh P'Newt dùng tay giúp tôi...

Tôi rên rỉ dưới làn nước ấm, vô thức gọi tên anh ấy không biết bao nhiêu lần. Cơ thể tôi nóng bừng và rã rời, phải chống một tay vào tường để giữ thăng bằng.

"Ah..." Tôi thở gấp, và chỉ cần chạm nhẹ khoảng mười lần, tôi đã đạt đỉnh. Dục vọng như bùng nổ lên tận trời xanh.

Chỉ với mùi hương của P'Newt, tôi đã có thể "giải phóng" chỉ trong chưa đầy mười giây. Tôi không dám tưởng tượng nếu chính tay anh làm, chắc chưa đến ba giây. Thật là... thảm hại.

Tôi thở dốc mệt mỏi. Đầu óc trống rỗng. Cơn giải tỏa này khiến tôi nhẹ nhõm hẳn. Cảm giác duy nhất còn lại là sự tê dại. Dù rượu vẫn còn trong người, nhưng giờ tác động của nó đã khác hẳn.

Tôi tắm xong và mặc bộ đồ ngủ P'Newt đưa. Tuy hơi rộng nhưng vẫn vừa vặn. Chiếc áo và quần màu xám nhạt cũng phảng phất mùi hương của anh, nhưng lúc này lại không còn kích thích tôi nữa. Tôi chỉ muốn hít hà nó một cách dịu dàng.

Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, thấy P'Newt đang pha đồ uống ở quầy bếp.

"Xong rồi à?" Anh quay lại nhìn tôi, tay cầm một ly nước nóng đặt lên bàn ăn.

"Anh chỉ có trà gừng pha sẵn thôi, nên pha cho em một ly. Nó giúp giải rượu đấy, để mai tỉnh dậy em không bị đau đầu."

Tôi vừa nghe vừa bước tới bàn.

"Uống đi nhé. Anh đi lấy máy sấy tóc." P'Newt nói rồi quay vào phòng ngủ.

Tôi nhìn ly nước màu nâu nhạt trước mặt, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Là P'Newt pha cho tôi đấy, nên tôi nhất định phải uống hết.

'Nóng! Cay quá trời! ' Tôi than thầm trong đầu, cố gắng uống cạn với hy vọng nó sẽ giúp tôi tỉnh táo hơn.

"Không cần vội, cứ từ từ uống." P'Newt quay lại với chiếc máy sấy màu trắng trên tay.

Tôi nhìn anh ấy trong khi tiếp tục nhấm nháp thứ nước gừng mà bình thường tôi rất tránh xa. P'Newt cắm máy sấy ở gần bếp, bật lên rồi bắt đầu sấy tóc cho tôi.

Tôi cảm nhận được hơi nóng phả ra, cùng âm thanh to của máy sấy. Bàn tay của P'Newt nhẹ nhàng xoa lên mái tóc tôi, cảm giác êm dịu khiến tôi ngồi yên uống chậm rãi.

Chúng tôi không nói gì cho đến khi tôi uống xong ly nước và tóc đã được sấy khô hoàn toàn.

"Em ổn chưa?" P'Newt hỏi, rút phích cắm.

"Dạ rồi ạ," Tôi gật đầu. "Nhưng vẫn hơi choáng chút..."

"Em đi ngủ đi. Anh đưa em vào phòng."

"Krub," tôi đáp lại và đi theo anh.

Phòng ngủ của P'Newt nằm tách biệt với phòng khách. Tông màu chủ đạo là xám và nâu trầm. Phòng có một chiếc giường lớn, tủ quần áo mở một nửa, bên trong có đồng phục sinh viên và áo blouse trắng, cùng một kệ sách được sắp xếp gọn gàng toàn sách y khoa.

Phòng anh rất sạch sẽ, ngăn nắp, và tất nhiên – tràn ngập mùi hương của anh.

"N'Cha, em cứ ngủ trên giường anh đi." P'Newt bảo, nhưng tôi lại chần chừ.

"Thế còn anh thì saooo?" Tôi vẫn nói lè nhè vì chưa tỉnh rượu hẳn.

"Anh sẽ đi tắm trước." Anh đáp.

"Đi thôi nào~" Tôi háo hức muốn... ừ thì... "giúp" anh tắm.

P'Newt lắc đầu.

"Không. Giờ em nên nghỉ ngơi đi."

"Khôngggg..." Tôi phụng phịu. "Thế anh sẽ ngủ với em sau khi tắm, đúng không?"

"Hmm..." P'Newt phát ra tiếng trầm dài, nhíu mày lo lắng.

"Em cứ ngủ trên giường anh, anh sẽ nằm ghế sofa."

"Khônggg, em muốn ngủ cùng anhhh." Tôi cố chấp nài nỉ.

"Nếu làm vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ không thể ngủ yên đâu." P'Newt nghiêm mặt nói, làm tôi nuốt nước bọt cái ực.

"Vậy thì..." Tôi cố nghĩ ra cách khác. Tôi chỉ muốn được ở gần anh thêm chút nữa.

"Anh dỗ em ngủ trước khi anh đi được không?"

"Anh phải dỗ thế nào?" P'Newt hỏi, có vẻ tò mò.

"Ờm... thì..." Tôi suy nghĩ rất căng.

"Anh ôm em đến khi em ngủ."

P'Newt trông khá bối rối.

"Cái đó... khó quá."

"Sao lại khó?" Tôi không hiểu. Ôm thôi mà có gì khó?

"Vì nếu ôm rồi, anh sợ sẽ không dừng lại ở việc ôm." P'Newt đưa tay lên xoa trán.

"Hảaa..." Tôi vẫn chưa hiểu lắm.

"Vậy... anh xoa đầu em đi. Nhẹ nhẹ thôi." Tôi chớp mắt nhìn anh.

P'Newt cuối cùng cũng mỉm cười và gật đầu.

"Yay!" Tôi mừng rỡ nhảy tót lên giường anh.

'Trời ơi! Mềm ơi là mềm. Mùi thơm dễ chịu! Là mùi của P'Newt. Đây là chỗ anh ngủ mỗi tối nè!'. Tôi hét lên trong đầu, điên cuồng như fan cuồng thần tượng.

Chiếc giường quá êm ái, tôi chui ngay vào chăn rồi quay sang nhìn anh.

"Nhanh lên, xoa đầu em đi." Tôi nài nỉ.

"Rồi rồi." P'Newt bật cười và ngồi xuống giường.

Ánh mắt anh dịu dàng đến lạ khi tôi chớp mắt liên tục nhìn anh.

"Chúc em ngủ ngon, mơ đẹp nha N'Cha." P'Newt thì thầm và bắt đầu xoa nhẹ lên đầu tôi.

"Ưm..." Cảm giác thật dễ chịu khi nằm trên giường anh, được vây quanh bởi mùi hương của anh và bàn tay nhẹ nhàng ấy.

Nếu có giấc mơ, tôi mong mình sẽ nằm trên mây, đầu tựa vào đùi P'Newt – thiên thần đang ru tôi ngủ.

Tôi lim dim mắt và nói với anh:

"Hồi nãy trong phòng tắm... em tự xử rồi, xịt nhiều lắm..."

"Ừm." Tôi nghe anh đáp khẽ.

"Tại phòng tắm toàn mùi của P'Newt, nên em tưởng tượng anh đang dùng tay giúp em..."

"Ừm." Vẫn chỉ là tiếng đáp ngắn ngủi ấy.

"Nhờ vậy mà chỉ cần chà mười cái là xong. Nhục ghê..."

"Krub."

P'Newt không nói gì thêm. Tôi từ từ hé mắt.

Vì không đeo kính nên tôi cũng không thấy rõ mặt anh, nhưng miệng vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

"P'Newt không quan tâm em. Không thèm nghe em nói. Em không thèm nói chuyện với anh nữa!"

"Hả?" P'Newt có vẻ bất ngờ. "Anh có nghe mà."

"Tại anh không giúp em, nên em phải tự làm. Em nói rồi mà anh cũng không cảm thấy gì!"

Tôi bắt đầu sụt sùi, rồi nghe anh thở dài.

"Anh có cảm nhận đấy." Anh đáp giọng trầm.

"Cảm nhận kiểu gì?"

"Anh cảm thấy là..."

P'Newt không thể chối nữa.

"Anh cũng phải... làm giống em."

Hả? Làm giống tôi? Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì – cái đầu vẫn còn mơ hồ vì rượu.

Tôi buồn ngủ quá rồi. Chiếc giường êm và bàn tay xoa đầu nhẹ nhàng khiến tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Ý nghĩ cuối cùng trước khi tôi chìm vào giấc ngủ là...

'Mai tỉnh dậy... không biết mình sẽ sốc cỡ nào đây...'

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro