Chương 26: Có phải tôi....tán tỉnh qúa nhiều không?


"Chúng ta luôn cư xử như những kẻ say vô thức khi đang yêu, nên P'Newt à, xin đừng bận tâm đến những lời tán tỉnh vô thức của em."

- Trích từ lời của Baicha -

Suy nghĩ đầu tiên của tôi khi tỉnh dậy là... Tôi vừa mơ một giấc mơ ngọt ngào lắm.

Ngủ ngon chưa từng thấy, mà chăn gối thì êm ái, dễ chịu lạ kỳ.

Tôi lăn qua lăn lại, đưa tay sờ xung quanh. Chăn với gối mềm mịn, thơm phức.

Mùi hương đó quen lắm, khiến tôi thấy dễ chịu và có chút "ghiền" nữa.

Vẫn còn hơi ngái ngủ, tôi dụi mắt vài cái rồi với tay tìm kính ở đầu giường. Vừa đeo vào, thế giới như rõ ràng hẳn ra.

'Hả? Đây là đâu vậy?'

Tôi bối rối cực kỳ.

Rõ ràng đây không phải phòng ngủ của tôi, cũng không giống nhà của bất kỳ đứa em họ nào tôi từng tới. Tôi không hề biết đây là chỗ nào.

Phòng thì sạch sẽ, gọn gàng – gọn hơn cái phòng nhỏ bừa bộn của tôi nhiều.

Tôi cố gắng nhớ lại xem sao mình lại ở đây. Nhưng càng nghĩ lại càng không nhớ nổi gì hết.

Tôi bước xuống giường, bắt đầu nhìn quanh phòng.

Trên bàn học chỉ có một cái đèn bàn, một chiếc laptop đen mỏng với cục sạc, và một hộp bút bên trong có đủ thứ: bút bi, giấy nhớ, bút dạ quang.

Tôi nhìn xa hơn thì thấy kệ sách. Trên đó là một hàng dài sách giáo khoa dày cộm – phần lớn là tiếng Anh: Medical Science, Atlas of Human Anatomy, diFiore's Atlas of Histology, Neuroscience, Pathology, Physiology, Internal Medicine...

Tôi gõ nhẹ vào đầu mình.

Tôi còn chưa hiểu đây là đâu, giờ lại phải ngồi suy nghĩ coi mấy quyển này là cái gì nữa?

Tôi tiếp tục tìm hiểu. Mở tủ quần áo ra, tôi ngạc nhiên vì nó gọn kinh khủng. Quần áo được treo ngay ngắn, chia theo loại và màu sắc. Tôi liếc sơ qua mớ đồ thường – chủ yếu là áo sơ mi nam, sơ mi dài tay và quần chất liệu tốt. Rồi tôi thấy mấy bộ đồng phục đại học.

"Hở?" Tôi thốt lên khi thấy một chiếc áo blouse có logo trường mình.

"Gì vậy trời?" Tôi cúi sát lại nhìn. Có một cái tên được thêu trên áo.

Kritanai Akarawaranont

Hmm... Tên này quen lắm... Rất quen...

Là cái tên đã in sâu trong đầu tôi suốt một thời gian dài.

Tôi biết rõ người đó là ai.

Khoan đã... CÁI GÌ?!!!!

Tại sao áo của P'Newt lại ở đây?

Không không, gì đó sai sai... Đừng nói với tôi là...

Tôi nhìn kỹ lại một vòng – từ quần áo tới kệ sách y khoa.

CÁI GÌ? SAO LẠI NHƯ VẬY? TẠI SAO?

Và đúng lúc đó, ký ức ngày hôm qua bất chợt ùa về như một đoạn phim tua ngược.

Hôm qua tôi đi bar, uống rất nhiều.

Sau đó, P'Newt ngỏ ý đưa tôi về. Nhưng tôi lại mặt dày đề nghị anh đưa về... phòng anh – vì tôi say mèm.

'Trời đất ơi, tôi đã làm gì vậy?'

Rồi còn gì nữa?

Khi tôi tới ký túc xá của P'Newt...

Mắt tôi trợn tròn, tay vô thức che miệng khi ký ức hiện lên rõ ràng...

TÔI ĐÃ HÔN P'NEWT!!!!!

Không chỉ có vậy đâu – tôi còn có thể tua đi tua lại từng khoảnh khắc của nụ hôn đó trong đầu mình, và...

P'NEWT ĐÃ HÔN LẠI TÔI!!!

$#%$%#$@$%@$

Tự nhiên tôi quên luôn cả tiếng người.

Ngoài nụ hôn ra thì chưa có gì "tiến xa hơn", nhưng rồi P'Phoom xuất hiện và ngắt ngang tụi tôi.

Nếu không thì... tiếp theo là gì?

"Làm ơn ngủ với em đi."

"KHÔÔÔÔÔNG!!!" Tôi hét lên rồi ngồi bệt xuống sàn.

Tôi bắt đầu thấy lo lắng thật sự. Miệng tôi sao lại vô liêm sỉ đến vậy chứ?!

P'Newt không chơi đùa gì với tôi cả, nên tôi đã... đi tắm.

Khôngggg!!! Tôi tự tiện vô phòng tắm của anh ấy luôn! Sao tôi lại... nứng dữ vậy trời?!

Chưa hết đâu...

"Lúc ở trong phòng tắm... tôi tự xử xong rồi bắn một đống 'trà' của Cha ra ngoài..."

Trờiiii đấtttt ơi!!!

Tôi chỉ muốn ngất xỉu, bất tỉnh, tan biến, rồi không bao giờ được đầu thai nữa.

Hình tượng gì còn sót lại của tôi chắc trôi sạch xuống cống hết rồi.

Tôi còn mặt mũi nào mà nhìn P'Newt nữa đây?

Đời tôi coi như xong.

Mặc dù có vài đoạn ký ức mờ mờ, tôi không nhớ nổi mình đã nói gì hết, nhưng cái cảnh hôn nhau nóng bỏng và màn tán tỉnh vô liêm sỉ ấy cứ tua đi tua lại trong đầu tôi không ngừng.

Không còn gì hết – hình tượng, bí mật, sự tự tôn của một thằng con trai – đều tiêu tan hết.

Baicha không nên là lá trà mà là cần sa – quá sức chịu đựng.

Tôi phải làm gì bây giờ đây?!

Khi tôi đang tự tra tấn tâm trí mình, thì...

Cạch.

Tay nắm cửa bắt đầu xoay. Tôi hoảng loạn.

Cửa mở ra – và tôi thấy P'Newt bước vào với bộ đồ thường ngày: áo thun dài tay trắng và quần jean xanh đậm. Tóc anh vẫn còn ướt sau khi tắm.

Anh ấy... đẹp trai dã man.

Đến lúc này thì độ nhục của tôi đã lên tới đỉnh điểm.

Cảm giác như bị kéo ngược về thời cấp ba, cái thời mà tôi vừa thích thầm P'Newt vừa hoảng loạn chạy trốn mỗi khi anh ấy bước tới gần.

Tôi chỉ muốn biến mất!

Tôi chạy ào lên giường và chui vào chăn, trùm kín đầu. Ở đây không có đất để tôi tự đào hố chôn mình, nên cái chăn là sự cứu rỗi duy nhất của tôi.

Tôi không dám nhìn mặt anh ấy. Khônggg, nhục lắm!

"Sao vậy? N'Cha? Ngạc nhiên khi thấy anh à?" P'Newt hỏi.

Tôi nghe được tiếng anh bước lại gần giường và khều khều vào người tôi.

"Khônggg! Em không chịu nổi! Làm ơn đừng nhìn em!" Tôi nói vọng ra từ trong chăn.

"N'Cha, trùm vậy sao thở nổi?" P'Newt cố kéo chăn ra, nhưng tôi níu chặt lấy, không cho anh kéo nổi.

"Đừnggg! Em muốn trốn!" Tôi quá xấu hổ để đối diện với anh ấy.

"Sao em kỳ vậy?" P'Newt hỏi, rồi sau đó hạ giọng, như đang thử tôi.

"Anh chỉ muốn nói chuyện với em... về tối qua thôi."

P'Newt nhấn mạnh hai từ "tối qua", khiến tôi...

"Khôngggg! Em không muốn nói! Làm ơn đừng nhắc tới nữa!" Tôi hét lên theo phản xạ.

"Tại sao?" P'Newt bắt đầu trêu tôi.

"Vậy là em nhớ những gì em đã làm rồi, đúng không?"

Mặt tôi đỏ rực vì xấu hổ.

"Khôngggg. Em... em không dám nhớ nữa..."

P'Newt bật cười khẽ, tôi cảm nhận được anh ngồi xuống giường phía sau lưng mình.

"Em không nhớ thật, hay là không dám nhớ?"

"Em... không... thật mà."

Tôi lắp bắp đáp lại một cách lúng túng, giọng vội vàng như muốn chối cho nhanh.

"Vậy à?"

P'Newt nghiêng người lại gần, tay từ từ kéo phần chăn mà tôi không kịp ôm chặt.

Chết rồi...

Khi tấm chăn bị kéo ra, tôi hoàn toàn bị "phơi bày". P'Newt đang ngồi cạnh tôi, mỉm cười nhìn thẳng vào mặt tôi. Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi lùi về sau, đầu vẫn còn trùm một phần chăn như đà điểu giấu mặt.

"Em... không nhớ..." Tôi lí nhí trả lời, như thể đó là con đường sống duy nhất còn lại.

Chứ tôi biết trốn đâu nữa bây giờ?

"Thật không đó?" P'Newt tiến lại gần thêm chút nữa, khóe môi cong lên.

Tôi nhìn vào môi anh, rồi nuốt nước bọt.

Trong đầu chợt hiện ra cảnh nụ hôn tối qua – là tôi là người chủ động trước.

"Thật mà..." Tôi trả lời, vừa nói vừa che mắt lại.

"N'Cha à, em không biết nói dối đâu." P'Newt cười, giọng như đã nhìn thấu mọi thứ.

"Em... k-không... nói dối mà..." Tôi lắp bắp, cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt anh.

Tôi biết mà – tôi chưa từng giỏi nói dối. Nhưng cũng đâu thể thừa nhận được!

Tối qua tôi say, mà say thì đâu còn biết gì. Giờ tôi chỉ còn cách giả vờ không nhớ gì hết thôi.

P'Newt chỉ mỉm cười rồi đổi chủ đề:

"Giờ cũng hơn tám giờ rồi đó. N'Cha, đi tắm rồi thay đồ đi. Anh đã giặt và sấy đồng phục cho em rồi."

P'Newt đặt bộ đồng phục được treo sẵn lên giường.

Lúc đó tôi mới nhận ra anh đã mang đồ của tôi theo từ lúc nào.

"Dạ, cảm ơn anh." Tôi ôm bộ đồ trước ngực – cái bộ mà chính tay anh giặt cho tôi.

'Trời đất ơi, tôi sẽ giữ nó mặc luôn vài tháng không giặt!'

"N'Cha, em thực sự không nhớ gì tối qua sao?" P'Newt vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục trêu tôi khiến mặt tôi lại đỏ rần lên.

Tôi nhảy khỏi giường:

"Em... đi tắm đây!!!"

P'Newt chỉ biết cười lớn vì phản ứng của tôi.

Tôi cầm khăn và quần áo, phóng thẳng vào nhà tắm.

Nghĩ tới mấy trò nhục nhã tối qua là tôi chỉ muốn độn thổ.

Dù sao thì... cứ giả bộ không nhớ là được.

Tôi cố trấn tĩnh một lúc rồi mới bước ra khỏi phòng tắm. Thấy P'Newt đang đứng ở khu bếp, chuẩn bị pha cà phê.

Anh quay lại hỏi tôi: "N'Cha muốn ăn gì không? Ăn chút gì rồi anh đưa em về. Nay là thứ bảy, chắc đường cũng không kẹt lắm đâu."

"Dạ..." Tôi vô thức đáp lại.

Khoan đã, anh vừa nói... anh mời tôi ăn sáng?

Tự nhiên tôi thấy đói bụng.

"Anh có gì ăn không ạ?"

Nghĩ đến đồ ăn làm tôi gần như quên luôn cái ký ức xấu hổ tối qua.

Dù gì thì với tôi, ăn vẫn là chuyện quan trọng nhất.

"Thì," P'Newt xoa nhẹ cổ, "Em cứ tự do lấy gì trong tủ lạnh cũng được. Anh có bánh mì, bơ, mứt và ngũ cốc."

Có vẻ P'Newt thích ăn sáng kiểu phương Tây hơn.

Gia đình tôi thì lại thích ăn sáng kiểu Thái — cháo trắng với quẩy, cháo gạo trộn thịt hay cháo loãng đơn giản. Tôi lại nghĩ đến P'Pho, người anh trai đi du học mà chẳng biết nấu ăn gì cả.

Anh ấy hay than vãn vì mỗi sáng chỉ ăn mỗi ngũ cốc với bánh mì. Haha, đúng là đáng đời!

"Anh thích ăn sáng kiểu này à?" Tôi vừa đi vào bếp hỏi.

"Không hẳn," Anh trả lời. "Chỉ là nhanh gọn tiện lợi thôi."

Tôi gật đầu hiểu ý. Biết mà, mấy người học y lúc nào cũng bận rộn, chẳng có thời gian để kén ăn. Ký túc xá của anh xa chợ, lại có cửa hàng tiện lợi ngay tầng một. Có lẽ ai cũng quen ăn đồ ăn nhanh rồi.

Nhưng tôi thấy hơi tiếc cho cái bếp sạch bong của anh. Chắc cũng chưa bao giờ dùng ngoài việc pha mì ăn liền hay hâm đồ lò vi sóng.

Tôi nghĩ tủ lạnh anh sẽ chẳng có gì ngoài nước khoáng, đồ ăn liền với bánh mì, ai dè...

"Cái gì?!" Tôi thốt lên khi thấy tủ lạnh đầy ắp!

Mọi thứ đều có — rau củ tươi, trái cây, trứng, đủ loại thịt, tất cả đều được đóng gói rất đẹp. Tôi đoán chắc anh mua ở siêu thị cao cấp.

"Tủ lạnh anh đầy đồ vậy!"

"Thực ra, anh không phải người đi mua đâu. Có người khác làm đó."

Tôi tò mò muốn biết người đó là ai. Ai mà lại chăm sóc anh tận tình thế nhỉ? Bạn thân duy nhất của anh ở đây là P'Phoom, phải không?

"Anh có nhiều nguyên liệu nấu ăn vậy sao chỉ ăn ngũ cốc với bánh mì?" Tôi không hiểu nổi.

Tôi thì có thói quen ăn ở nhà. Cuối tuần hay kỳ nghỉ học, tôi luôn đi chợ với mẹ rồi giúp bà nấu ăn. Thỉnh thoảng còn tình nguyện nấu cho cả nhà ăn. Món ăn nhà tôi đơn giản, không cầu kỳ. Chỉ vài dịp mới ra ngoài ăn hoặc gọi đồ về thôi.

"Muốn anh nói thật không?" P'Newt mỉm cười khô khan.

"Tại sao?" Tôi ngạc nhiên trước vẻ mặt ấy.

"Anh... không biết nấu ăn."

"Hả?!" Tôi sửng sốt.

"Anh là học sinh giỏi hàng đầu mà không biết nấu ăn sao?!"

Phản ứng quá đà của tôi làm P'Newt có vẻ hơi ngại.

"À, học với nấu ăn là chuyện khác nhau mà."

Tôi vẫn không hiểu nổi.

"Nhưng từ cấp ba anh có điểm GPA 4.00 mà?" Tôi nói. Chờ đã, sao tôi lại nói thế? Anh ấy chắc biết tôi theo dõi anh lâu rồi chứ.

May mà P'Newt có vẻ không nhận ra.

"Ở cấp ba, mình phải chọn môn tự chọn: nghệ thuật, âm nhạc hoặc nấu ăn. Tự do mà nên anh chọn âm nhạc."

Đúng thật, anh chơi piano rất hay. Còn tôi thì chọn nấu ăn không do dự.

"Em chỉ ngạc nhiên thôi," tôi nói, "Anh là người hoàn hảo vậy mà không biết nấu ăn, nghe khó tin quá."

P'Newt chỉ cười. "Ông trời đối xử với mọi người bình đẳng mà. Không ai hoàn hảo 100% được."

"Vậy thì, anh cho em hỏi, P'Newt không biết nấu ăn 'hoàn toàn' phải không?"

Tôi nhấn mạnh từ "hoàn toàn".

"Ừ, đúng là 'hoàn toàn' luôn," P'Newt cũng nhấn mạnh lại từ đó.

"Không biết làm cả trứng chiên à?" Tôi hỏi. Món này thì ai cũng biết làm, đơn giản mà.

P'Newt cười: "Anh còn không biết đập trứng nữa kìa."

"Thế trứng luộc thì sao?"

"Nếu anh không làm cháy nồi thì coi như là trứng nửa sống nửa chín."

Hả? Tôi chớp mắt ngạc nhiên. Làm sao mà anh lại làm cháy nồi được chứ? Chắc anh đặt nồi lên bếp rồi đi học bài quên mất luôn rồi!

"Nấu cơm thì sao?" Tôi không tin nổi anh lại không làm được chuyện đó.

Anh thở dài: "Anh bó tay rồi, cơm nấu ra cứng như đá luôn."

Cái gì? Tôi thầm hét trong đầu. Anh chỉ cần cho thêm nước thôi mà!

"Mì ăn liền thì sao?" Tôi hỏi một cách bình thản.

"N'Cha," P'Newt gõ nhẹ lên đầu tôi.

"Chỉ là bóc gói rồi đổ nước sôi vào thôi mà, tất nhiên là anh làm được."

"À..." Tôi chạm tay lên đầu mình.

Ít nhất anh còn biết làm mì ăn liền, nếu không thì thật buồn cười nếu anh bị bỏng khi chỉ đổ nước nóng vào.

Nhưng mà biết rằng kỹ năng nấu nướng của P'Newt có vẻ không cứu nổi rồi, tôi không khỏi lo lắng.

"Nếu anh nấu ăn tệ vậy, làm sao sống một mình được?"

"Ừ thì..." P'Newt liếc tôi cười. "Có thể anh đang chờ ai đó nấu cho anh."

Tôi giật mình, mặt đỏ bừng.

Bất giác tôi tránh ánh mắt anh, nhưng vẫn không ngăn được mình nói: "V...vậy anh muốn ăn gì? Em sẽ nấu cho."

"Thật à?" P'Newt vui vẻ bất ngờ.

"Anh không kén đâu, món gì cũng được."

Tôi suýt nữa định nói "Anh cứ ăn em đi, em là ngon nhất" rồi, nhưng kịp kìm lại. Ký ức bẽ mặt đêm qua đã kìm miệng tôi lại đúng lúc.

Tôi ho giả vờ rồi nói: "Để em xem nguyên liệu đã."

Tôi kiểm tra tủ lạnh, đặc biệt là phần gia vị. Tôi thấy có tỏi, hành lá và rau mùi — đủ để nấu cháo trắng rồi. Rồi tôi xem phần thịt, có sườn heo với tôm.

"Nấu cháo tôm được không?" Tôi hỏi, P'Newt gật đầu.

"Được. Lâu rồi anh không ăn cháo tôm..." P'Newt có vẻ biết ơn.

Chẳng ngạc nhiên khi anh toàn ăn bánh mì với ngũ cốc suốt thời gian qua.

"Anh lấy gạo cho em nhé." P'Newt mở ngăn trên cùng lấy ra một bịch gạo jasmine. Tôi đoán anh chưa từng nấu vì bịch gạo vẫn còn nguyên chưa mở.

Tôi chuẩn bị nguyên liệu, rửa rau rồi hỏi P'Newt.

"Anh biết nấu cơm không?"

"Uh...em chắc chứ?" P'Newt lo lắng hỏi lại.

"Em cũng tò mò không biết anh nấu kiểu gì mà cơm cứng như đá." Tôi nói.

P'Newt thở dài, cho gạo vào nồi cơm điện, đổ nước rồi cắm điện.

"Đợi đã, P'Newt! Phải vo gạo rồi dùng tay khuấy đều trước đã."

Tôi hét lên với anh chàng còn mơ màng kia.

"Ơ, thật à?"

Tôi hoàn toàn tin rằng anh đúng là không thể nấu ăn thật, và chắc chắn cũng chưa từng làm một cách đàng hoàng bao giờ.

Tôi đành phải thị phạm cho anh xem.

Sau khi đổ nước vo gạo lần đầu đi và cho nước sạch vào lại, tôi nói.

"Anh đổ ít nước quá rồi đó, P'Newt. Bình thường nấu gạo jasmine thì phải đổ nước tới đây nè, ngang với đốt ngón tay đầu tiên á."

P'Newt nhìn chăm chú, như thể vừa khám phá ra một kiến thức mới vậy.

Tôi không biết đầu óc anh có quá siêu phàm nên không hiểu nổi mấy chuyện đơn giản như nấu cơm không nữa.

Tiếp đó, tôi đặt nồi lên bếp rồi bắt đầu nấu nước dùng với sườn heo.

"P'Newt, anh cắt rau giúp em nha?"

"Hmmm..." P'Newt chạm tay lên cằm. "Anh từng mổ xác rồi, chắc rau cũng giống vậy."

Trời đất ơi!! Tôi suýt xỉu. Sao anh có thể đem chuyện mổ xác ra so với nấu ăn được chứ?!

Tôi đưa cho anh một nhánh hành lá, P'Newt cầm dao rất cẩn thận rồi bắt đầu thái từng lát cực kỳ tỉ mỉ. Mỗi khúc cắt đúng kiểu chuẩn xác từng milimet. Quả đúng là người cầu toàn.

"P'Newt krubb..." Tôi rên rỉ. "Anh cắt tỉ mỉ quá rồi đó. Tới chừng nào mới được ăn?"

P'Newt ngơ ngác: "Vậy cắt sao mới đúng?"

"Để em làm mẫu cho xem." Tôi cầm dao và nhanh chóng cắt toàn bộ nguyên liệu trong chưa đầy năm giây.

"Oh..." P'Newt tròn mắt ngạc nhiên. Anh còn lẩm bẩm,

"Nếu anh cầm dao kiểu đó chắc bệnh nhân anh chết mất..."

P'Newttt!!! Ai biểu anh cắt bệnh nhân như cắt hành chứ?!

"Thôi để em làm, anh ra ngồi chờ đi." Tôi nói.

Dù gì tôi cũng định nấu cho anh mà, chỉ tò mò muốn thử tay nghề của anh một chút thôi.

"Anh không phiền đâu, anh muốn xem em nấu mà." P'Newt mỉm cười.

Tôi hơi ngại ngùng nhưng vẫn tiếp tục.

Tôi đặt chảo lên bếp để phi tỏi, xen kẽ đó thì khuấy nồi nước dùng với sườn heo.

P'Newt chỉ đứng xem.

Khi cơm đã chín, tôi cho tôm và cơm vào nồi nước dùng, nêm nếm cho vừa miệng.

Mọi thứ xong xuôi, tôi múc cháo ra hai tô, rắc thêm tỏi phi, hành lá và rau mùi lên trên.

Cháo tôm đã sẵn sàng.

"Wow! Nhìn ngon quá!" P'Newt có vẻ rất háo hức.

Anh còn lấy điện thoại ra chụp lại nữa.

Tôi gãi gãi cổ ngượng ngùng. Được nấu cho anh ăn, lại là trong chính căn bếp của anh, khiến tôi thấy rất vui.

Tôi đặt tô cháo lên bàn, ngồi đối diện anh. Tôi nếm thử cháo mình nấu — ngon lắm. Chắc cũng nhờ nguyên liệu của anh tươi ngon và chất lượng cao.

"Ngon thật đấy." P'Newt ăn rồi khen. Tôi không kiềm được nụ cười vui vẻ.

"Nếu anh thích, lần sau cứ gọi em tới nấu cho." Tôi buột miệng đề nghị.

'Trời ơi, tôi thấy mình hữu dụng với anh quá chừng luôn á!'

"Dĩ nhiên rồi, nếu em rảnh thì cứ đến." P'Newt vừa nói vừa thổi nhẹ muỗng cháo nóng.

Chết thật, chỉ thổi cháo thôi mà sao anh cũng đẹp trai đến vậy? Tim tôi muốn tan chảy mất.

Tôi không dừng được việc liếc nhìn môi anh... rồi ký ức về nụ hôn đêm qua lại hiện về.

Và người tôi lại bắt đầu nóng lên lần nữa.

Tôi vội vàng quay mặt đi, cố tập trung vào việc ăn.

Bỗng dưng, tôi nghe thấy tiếng bấm mật mã từ bên ngoài. Tôi giật mình quay đầu nhìn.

Cửa trước mở ra, một người phụ nữ bước vào.

Cô ấy tháo đôi giày cao gót ra, vuốt mái tóc nâu xoăn ra sau. Làn da trắng sáng, gương mặt sắc sảo, thần thái thì như thiên thần giáng trần.

Tôi cứ tưởng P'Pare đã rất xinh rồi, nhưng người phụ nữ này... thật sự không thể so sánh được.

'Cô ấy là ai vậy?!' Tôi bắt đầu căng thẳng.

Tại sao lại có một người phụ nữ đẹp xuất sắc thế này đột nhiên bước vào phòng P'Newt?

Còn biết cả mật mã phòng nữa?!

"Ồ, chị đến rồi à?" P'Newt nói một cách tự nhiên rồi bước đến chào.

"Newt~" Người phụ nữ vừa thấy P'Newt thì lập tức ôm anh thật chặt, giọng đầy nhung nhớ.

"Chị nhớ em lắm luôn á. Lâu rồi không gặp em."

Tôi há hốc mồm, mặt tái mét.

"Chị mới gặp em hôm kia mà." P'Newt vừa cười vừa ôm lại cô ấy.

Cái gì cơ?! Tôi hét lên trong đầu.

'Họ gặp nhau thường xuyên vậy ư? Khi nào? Ở đâu? Tại sao chứ?!'

Tôi chết lặng khi thấy P'Newt bị ôm bởi một người phụ nữ đẹp như tranh vẽ.

Tim tôi như bị dao đâm vậy.

'Là bạn gái anh ấy sao? Không phải anh nói đang độc thân à? Hay là mới quen gần đây?'

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy...?

Còn nụ hôn tối qua thì sao? (Mà khoan... chẳng phải tôi là người chủ động hôn trước sao?)

"Hả? Còn cậu bé là ai thế?" Người phụ nữ nhìn tôi đầy tò mò.

"À," P'Newt quay sang tôi. "Đây là N'Baicha, đàn em ở trường."

"Bạn chơi của em à?" Cô ấy hỏi lại. "Giấu bạn chơi trong phòng thế này luôn hả?"

"Bạn chơi gì chứ?" P'Newt cười. "Em ấy là đàn em thật mà."

Câu khẳng định "đàn em thật mà" của P'Newt khiến tôi chỉ muốn khóc.

Tôi nên rời đi.

Tôi không chịu nổi nữa. Nhìn cảnh P'Newt âu yếm người khác như vậy, sớm muộn gì tôi cũng òa khóc mất.

Khi tôi định đứng lên để xin phép về, thì P'Newt quay sang tôi nói.

"À, N'Cha, anh còn chưa giới thiệu chị với em."

Tôi lắc đầu nhẹ. Không, tôi không muốn nghe.

Tôi không muốn biết anh ấy đã có ai khác trong tim.

Không thể nào... không thể nào... tôi chịu không nổi đâu.

"Người phụ nữ này..." P'Newt nói.

Tôi nên bịt tai lại, tự cách ly mình khỏi thế giới này thôi.

"...là mẹ anh."

------------------------

*Mèo: khúc nói chuyện của P'Newt và mẹ anh ấy, mình vẫn giữ danh xưng chị - em là bởi vì tiếng anh chỉ có you - I thôi và cũng vì đây là góc nhìn của Baicha, người đang nghĩ người phụ nữ này là bạn gái của P'Newt nên mong mọi người không thắc mắc vì sao mình để hai người xưng là chị - em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro