two
hãy nghe 3 strikes vì nó hay chìu chíu 😪
bản trans và chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả.
warning: hint nywh, public sex, face fuck, bad words, rimming
"Châu!"
Hắn có thể cảm thấy căn nhà rung lắc dữ dội bởi hệ thống âm thanh to đùng của Tôn Diệc Hàng, tuy vậy Nhất Châu vẫn có thể nghe ra tiếng gọi của nhóc con.
La Nhất Châu quay đầu về phía cầu thang, nơi mà Cảnh Thiên đang bước xuống với nụ cười thật tươi trên mặt.
Khi đến gần Nhất Châu, thấy người lớn hơn đang ngồi một mình, em nhanh chóng trèo lên người hắn, trèo lên đùi và đặt cằm vào vai trái La Nhất Châu.
"Châu~ nhìn nè! Vỹ Vỹ cho sao lên mặt em đó!"
La Nhất Châu nhìn xuống và thấy Cảnh Thiên chỉ vào những viên đá nhỏ nhỏ phía mắt trái của em. Đôi mắt hình hạnh nhân nhìn hắn vui vẻ, chờ đợi câu trả lời của Nhất Châu.
"Nó nhìn rất hợp với em, nhóc con." La Nhất Châu nói, kéo cậu trai nhỏ tuổi hơn về phía ngực mình và thấy nhóc con đang rúc vào trong lòng.
Mặt Dư Cảnh Thiên ngay lập tức đỏ bừng, em cười khúc khích vì lời khen của hắn. Chắc chắn là em đã say rồi, nhưng Nhất Châu cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
"Em bé, tại sao môi của em lại sưng lên vậy?"
Nhóc con xinh đẹp trong lòng hắn lại cười khúc khích khi em cảm thấy Nhất Châu đang véo hai má hồng của em.
"Bẹo má." Cảnh Thiên đưa tay lên mặt Nhất Châu và làm điều tương tự. "Em cũng sẽ bẹo má anh."
"Thiên Thiên." La Nhất Châu nghiêm khắc nói. Hai tay của hắn chuyển sang eo của em, giữ chặt đề phòng trường hợp em cố chạy đi mất.
Với một cái bĩu môi, Dư Cảnh Thiên trả lời, "Vỹ Vỹ ảnh muốn hôn nhưng Diệc Hàng lại quá bận rộn." Em cúi xuống, chơi với nút áo khoác da của Nhất Châu. "Em nói 'không dùng lưỡi Hoài Vỹ! Diệc Hàng và Châu Châu không có thích!' và- và rồi anh ấy dùng răng!" Cảnh Thiên chỉ vào răng, "Anh ấy cắn em!"
La Nhất Châu dịu dàng nhìn Dư Cảnh Thiên kể lại câu chuyện với chất giọng em bé dễ thương và mấy cái quơ tay của em, chu môi dưới ra để cho hắn nhìn thấy Liên Hoài Vỹ cắn em chỗ nào.
Ngay cả trước khi họ đến với nhau, hai người bạn thân này đã làm một số thứ cùng nhau. Nó bao gồm chơi với dương vật giả và trứng rung, và chạm lẫn nhau. Nhưng chưa bao giờ hai người đi quá trớn vì cả hai đều muốn giữ lại cho bạn đời sau này. Hai người chỉ làm thế cho vui, và để thỏa mãn dục vọng của mình. Bạn trai của cả hai cũng không có lựa chọn nào cả mà chỉ chấp nhận bởi cả hai đều làm như thế hết lần này đến lần khác. Dù vậy, hắn và Diệc Hàng vẫn có một số nội quy để không dẫn đến thứ gì quá trớn.
"Châu? Anh giận hả?" Môi dưới của Dư Cảnh Thiên run rẩy, mắt em bắt đầu rưng rưng. Nhóc con lấy hai tay che mắt khiến Nhất Châu hoảng sợ và nhanh chóng nắm lấy cổ tay em.
"Này nhóc. Anh không có giận. Đừng dụi mắt nữa không thì những ngôi sao sẽ rơi."
"Không còn sao?!" Em bỏ tay ra và nhìn Nhất Châu với đôi mắt to tròn của mình.
"Hmm. Nó vẫn ở đó." Nhất Châu nói, nhìn vào mắt em thay vì những ngôi sao lấp lánh. Rồi hắn kéo em gần hơn cho đến khi cả hai dính vào nhau, hai mỗi khẽ chạm. Tay còn lại nhẹ nhàng cụp mặt em, khiến Cảnh Thiên dựa dẫm vào cái chạm của hắn.
"Thiên Thiên có đẹp không? Vỹ Vỹ có phải đã làm em xinh hơn không?" Dư Cảnh Thiên hỏi một cách dễ thương và nghiêng đầu, dựa vào tay Nhất Châu.
"Em vốn dĩ đã đẹp sẵn kể cả không có mấy ngôi sao nhỏ nhắn mà, nhóc con."
"Thật ư?"
"Mhm."
"Nếu thế thì hôn em đi."
Trêu chọc người nhỏ hơn, La Nhất Châu nhếch mày và giả bộ nghĩ, "Hmm."
"Nhất Châu!" Dư Cảnh Thiên đấm ngực hắn và bĩu môi. La Nhất Châu không thể cưỡng lại mà phải cười trước sự dễ thương của nhóc con, nên hắn quyết định kéo môi em ra để làm em khso chịu hơn.
"Mmph! Thế thì em đến cho Vỹ Vỹ đây!"
Nụ cười trên môi Nhất Châu nhạt dần, chuyển thành cái nhếch mép.
"Em đi đi." Hắn nói, thoải mái dựa vào sofa đợi Cảnh Thiên di chuyển. Hắn nhìn người nhỏ hơn vẫn ngồi trên đùi, môi tạo thành một đường dài và từ chối nhìn hắn.
"Tại sao em không đi vậy? Tưởng em muốn hôn Hoài Vỹ cơ mà?"
Cảnh Thiên nhảy vào lòng Nhất Châu và ôm hắn.
"Không! Em xin lỗi. Anh là người duy nhất mà Thiên muốn hôn, thực sự rất xin lỗi." Khi Nhất Châu không ôm lại em, em càng siết chặt tay hơn và liên tục xin lỗi. Nhóc con trong lòng không hề biết rằng người lớn đã cười thầm vì em quá đỗi dễ thương.
"Nhưng nhóc đã làm tổn thương anh rồi. Em tính làm gì để đền bù đây?"
Dư Cảnh Thiên cọ cằm vào ngực Nhất Châu rồi nhìn lên hắn. Em nâng người lên và đặt vào môi La Nhất Châu một nụ hôn, rồi để đầu lên vai hắn.
"Buồn ngủ."
La Nhất Châu cuối cùng cũng vòng lại tay ra sau lưng Cảnh Thiên và xoa, tong khi tay còn lại đang nghịch tóc mềm.
"Em đã uống bao nhiêu vậy?"
"Minh Minh cứ đưa em những chai rượu và khiến em uống."
Mẹ anh nữa Dương Hạo Minh. Luôn làm những điều ngược lại với em nói.
"Okay. Muốn về nhà chưa nhóc?"
"Chúng ta có thể đi uống cà phê không? Thiên Thiên muốn một chút. Làm ơn làm ơn đó." Dư Cảnh Thiên cầu xin trong khi ngọ nguậy mông trên đùi hắn, và điều đó không hay một chút nào.
"Được thôi, mèo nhỏ. Em có thể tận hưởng thêm một chút không khí." Nhất Châu vỗ vỗ vào đùi, ra tín hiệu để em ra khỏi hắn, nhưng Cảnh Thiên vẫn ngồi im.
"Bế em nha?" Hắn nghe thấy em nói nhỏ trong lòng.
Luồn tay xuống dưới mông Cảnh Thiên để chống đỡ, hắn đứng dậy và ra khỏi nhà Diệc Hàng. Tư thế của hai người họ đã khiến vài huýt sao và ủng hộ từ những người bạn mà hai người đi qua.
Khi họ đến chỗ moto của hắn đỗ, Nhất Châu từ từ hạ em xuống và mang mũ bảo hiểm lên cho em. Dư Cảnh Thiên đan hai tay của họ vào nhau và Nhất Châu không nỡ để em buồn, nên hắn cố tự đeo lên mũ bảo hiểm và chuẩn bị xe sẵn sàng.
"Bé con em cần phải kéo tấm che xuống."
"Nhưng em không thở được!"
Nhất Châu thở dài, "Được rồi. Nhưng chỉ— giữ thật chặt, nhé?"
Họ lên xe và đi trên con đường vắng vẻ để đến của hàng Starbucks gần nhất, khoảng 30 phút đi xe.
Dư Cảnh Thiên ôm eo La Nhất Châu rất chặt nhưng chỉ một vài phút sau, hắn cảm thấy cái ôm đó dần lỏng đi và nhìn gương chiếu hậu, hắn thấy Cảnh Thiên đang cởi mũ bảo hiểm ra.
Nhất Châu nâng kính che lên và hét, "Dư Cảnh Thiên! Đội lại cái mũ ngay cho anh!"
"Nhưng anh nói em cần không khí trong lành mà!"
Đảm bảo rằng con đường an toàn, Nhất Châu liếc sang gương và thấy em đang giơ hai tay lên trời, mỉm cười khi làn gió bay qua tóc mình.
Lại một lần nữa, Nhất Châu chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn cậu trai nhỏ hơn hạnh phúc và rất kiều diễm dưới ánh trăng sáng.
Về sau, Dư Cảnh Thiên có vẻ đã chán việc mãi giơ tay trên không trung, nên em lại để lại vào eo Nhất Châu và rướn cằm lên bờ vai vững chãi của hắn.
Họ đã đi được nửa đoạn đường khi Nhất Châu cảm thấy có thứ nào đó mềm mềm đang xoa cơ bụng của hắn. Ngón tay của Cảnh Thiên miết dọc theo đường cơ, theo xuống luôn đến đũng quần của Nhất Châu.
La Nhất Châu nắm chặt lấy tay lái, cố gắng tập trung vào việc lái xe và quên đi bàn tay đang mò mẫm zip quần của Dư Cảnh Thiên.
Nhất Châu nâng tấm che lên khi hắn cảm thấy tay Dư Cảnh Thiên đang dụi dương vật trần trụi của mình, "Dư Cảnh Thiên, em đang cố làm cái đéo gì thế?"
Cậu trai nhỏ hơn nhìn hắn qua gương chiếu hậu và tặng hắn một cái nhăn mặt ngây thơ.
"Em có đang làm gì đâu. Chỉ là em muốn bám Châu chắc hơn để khỏi bị ngã thôi mà."
Hắn đang cứng dần. Và hắn biết rằng Dư Cảnh Thiên có thể cảm nhận được khi hắn nhìn em kéo zip quần và lấy côn thịt của hắn ra. Ừ, hắn không mặc quần lót. Vì sao chứ?
La Nhất Châu giảm tốc độ xuống khi Dư Cảnh Thiên vuốt ve cậu bé của hắn một cách chậm rãi và điều đó làm hắn phát điên. Hắn cố gắng dùng tay trái để đẩy và đưa tay em ra xa, nhưng không hiệu quả. Thậm chí điều đó còn làm Cảnh Thiên tăng tốc độ và vuốt ve côn thịt đến cứng ngắt.
"Cảnh Thiên, dừng ngay lại. Anh đang lái xe đó con mẹ nó!"
"Dừng lại việc anh quá đỗi nóng bỏng trước đi! Anh luôn làm em muốn mút thứ đó của anh đến khi nó kiệt nước vậy!"
Khi hắn thấy lấp lóe ánh đèn từ phía đối diện đường, La Nhất Châu nhanh chóng quay xe moto lại và dừng lại để che đi thứ cương cứng của bản thân.
"Mẹ nó, Thiên." Nhất Châu cục cằn cởi mũ bảo hiểm và xoa xoa tóc. Hắn nhìn lại phía sau, nơi mà Cảnh Thiên đang dựa vào chiếc moto với mũ bảo hiểm riêng của em ở trên tay.
"Cái gì vậy? Chúng ta suýt nữa đã bị tai nạn đó!"
Dư Cảnh Thiên nhìn phía sau hắn với cái bĩu môi nhỏ, "Nhưng chỉ là suýt thôi mà." Rồi em để mũ bảo hiểm trên tay lái, bước tới Nhất Châu và thì thầm vào tai hắn, "Mà em để ý, anh có vẻ không ghét nó mà. Tiểu Thiên muốn tất cả mọi người biết rằng cơ thể của Nhất Châu là của em, được biệt là cái côn thịt to lớn của anh đó."
Người nhỏ hơn vốn định rướn lên để hôn Nhất Châu, nhưng hắn ngay lập tức nắm tóc em lại và giật ra xa, làm em rên rỉ.
"Có phải dạo này em hơi có chút nghịch ngợm rồi không? Lấy côn thịt của anh ra không được sự cho phép. Em mới uống vài cốc thôi mà giờ em nghĩ em chiếm được ưu thế, hửm?"
Dư Cảnh Thiên ngập trong nước mắt, "K-Không. Em xin lỗi em sẽ không làm thế nữa đâu." em cầu xin.
La Nhất Châu cười khẩy, "Nhóc con, em vẫn luôn nói thế mà. Anh nghĩ em thích được phạt, và đó là lí do em luôn không nghe lời, đúng không?"
Dư Cảnh Thiên bặm chặt môi, cố gắng không để môi run rẩy và thừa nhận người lớn tuổi hơn, Nhưng em đang rất khó khăn để thực hiện điều đó. La Nhất Châu quá nóng bỏng khi hắn nổi giận thêm vào bộ quần áo chuẩn chất fuckboy, ai mà có thể cưỡng nổi chứ?
"Mhm. Anh hiểu rồi."
La Nhất Châu lùi về sau và cởi bỏ thắt lưng, hắn không rời mắt khỏi Dư Cảnh Thiên. Rồi La Nhất Châu vuốt ve dương vật hắn nơi đùi trái trong quần bò.
"Đây có phải là những gì em muốn không?" Chậm rãi, hắn lôi nó ra và cho em xem phân thân bán cương của mình. "Thật tiếc rằng giờ nó đã mềm ra rồi nè. Có thể giúp anh không, mèo nhỏ?"
"C-Châu. Ngay ở đây?"
"Yeah. Giờ, quỳ xuống."
Ngay lập tức, Dư Cảnh Thiên bước đến gần hơn Nhất Châu. Em cảm thấy mình thật nhỏ bé dưới ánh nhìn của hắn và cảm giác ngại ngùng lan đến hai má hồng.
Dư Cảnh Thiên quỳ xuống đất, dính sát hai đùi vào nhau cũng nhau hai tay nắm chặt.
"Gì đây, đừng nói với anh rằng giờ em đang ngại đấy nhé?" Nhất Châu cười. "Mở rộng ra, nhóc con."
Mặc dù em cảm thấy hơi ngại ngùng và mạo hiểm, vì tất cả mọi người đều có thể đi qua và nhìn thấy em và hắn đang làm. Nhưng em vẫn mở to mồm để Nhất Châu cúi xuống và nhét thứ đó vào miệng em, và em ngoan ngoãn nuốt hết vào.
"Nhóc con ngoan."
La Nhất Châu cầm dương vật của hắn với một tay và chạm nhẹ nó vào miệng Cảnh Thiên vài lần trước khi đút bao quy đầu vào và cọ nó vào má em. Hắn xem thấy nơi miệng em đã phình ra và tiếp tục làm như vậy khi Dư Cảnh Thiên cũng liếm mút nó.
Khung cảnh dưới mắt hắn quả thật rất mê người. Cậu bạn trai nhìn thật nhỏ nhắn khi em quỳ, tạo ra một chiến trường hỗn loạn hoàn hảo, hai mắt hạnh nhân ngước lên nhìn hắn và mấy viên đá lấp lánh bởi ánh đèn đường. La Nhất Châu biết rằng Dư Cảnh Thiên rất đẹp, nhưng em còn đẹp hơn khi như này — dưới thân hắn và chờ đợi cho sự trừng phạt.
Sau vài cú thúc vào họng, La Nhất Châu lấy côn thịt của hắn ra và kêu Cảnh Thiên đứng dậy. Họ trao cho nhau một nụ hôn nhớp nháp ngắn ngủi trước khi Nhất Châu đẩy em ngược lại và khiến em ngã vào thành xe moto. Hắn bóp mông của cậu trai nhỏ bé trong khi tay còn lại đang mò mẫm đũng quần của em.
"Em đang rỉ nước này, mèo nhỏ. Nói anh biết em mong muốn như nào đi."
Dư Cảnh Thiên cố gắng ấn cậu nhỏ của em vào tay Nhất Châu, nhưng thay vì đó người lớn hơn lại kéo quần bò ra và đặt côn thịt ngay sau hai mông đào của em. Nhóc con rên rỉ vì thiếu sự cọ xát, nhưng Nhất Châu nhấn dương vật cứng cáp vào ngay cánh mông em.
"Ngh, anh thật tệ Châu. Em đã quá hứng tình kể từ lúc thấy anh mặc chiếc áo khoác da đó."
"Bờ mông em quả thật rất hoàn hảo, nhóc con. Rất đàn hồi và mềm mại. Anh nghĩ rằng anh có thể ra chỉ với hai mông đào của em đó." La Nhất Châu nói, lại véo hai mông em và di chuyển giữa rãnh.
"Không không không làm ơn lỗ nhỏ của em cần anh. Làm ơn chơi em đi."
Dư Cảnh Thiên dựa vào yên xe và dùng hai tay tách mông ra, để lộ lỗ nhỏ trơn, hồng hào và sáng bóng.
"Mẹ nó."
Tự dưng hắn muốn ăn sạch em, để lại dấu vết trên má em. Và đó là những điều Nhất Châu đã làm.
Hắn quỳ xuống và bắt đầu liếm lỗ nhỏ của Cảnh Thiên, tiết nước bọt để bôi trơn. La Nhất Châu ăn em như thể hắn chưa được ăn trong nhiều tuần, và điều đó làm Dư Cảnh Thiên rên rỉ vì sướng.
"Thật sướng, Châu. L-Làm ơn em muốn côn thịt của anh!" Dư Cảnh Thiên cầu xin. Nhưng Nhất Châu vẫn chưa dừng lại ở đó, hắn ngẩng đầu để cắn vào tất cả những chỗ hắn đi qua, cắn vào má phải của em và tay trái tát má còn lại.
"Ah! Nhất Châu làm ơn!"
Cuối cùng, La Nhất Châu đứng lên và đặt cự vật của mình trước lỗ nhỏ của Cảnh Thiên, ép nó đi vào tiểu huyệt nóng bỏng. Hắn cảm thấy đi vào khó khăn hơn vì lỗ nhỏ của em chưa được bôi trơn, nhưng bằng cách nào đó nó cũng rất tuyệt vời.
"Mẹ nó nhóc con em thật chặt!" La Nhất Châu kéo cổ áo của Cảnh Thiên và cắn vào vai em. Đồng thời đưa hai ngón tay lên cho em liếm mút. Hắn cảm thấy cái lưỡi ẩm ướt của em đang đảo quanh nó, bao phủ lên nó với nước miếng.
Dư Cảnh Thiên nhả ra cũng như rên khi hắn thúc em sâu hơn và đều chọc trúng điểm G mỗi lần thúc.
"Lỗ nhỏ của em có sướng không? Lỗ nhỏ của Thiên Thiên có quá chật cho dương vật của daddy không?"
Lo lắng rằng Cảnh Thiên sẽ bị thương, hắn lôi dương vật của mình ra và quyết định chới em với ngón tay ướt nhẹp bởi nước bọt.
"Khá là thoải mái đối với anh, mèo nhỏ. Nhưng em có sướng không? Nhóc có thể chịu nổi nếu anh đi sâu hơn không, hửm?" Nhất Châu cuộn tròn ngón tay trong em khiến Dư Cảnh Thiên ưỡn cong lưng.
"Ngay chỗ đó! Hng~ cần anh bây giờ Nhất Châu làm ơn em sẽ ổn nếu anh chơi em bây giờ!"
Cảm thấy không kiên nhẫn nổi, Nhất Châu lại đưa vật đó vào, lần này thì dễ hơn, hắn dập hết cán với tốc độ thú tính.
Họ đều đang đê mê trong dục vọng đến nỗi quên luôn cả hai đang ở ngoài đường cho đến khi họ nghe thấy tiếng xe đến gần. Chiếc xe đi qua và hét vào mặt cả hai.
"Vào mẹ một căn phòng nào đó đi!"
Họ nhận ra đây là giọng của Dương Hạo Minh. La Nhất Châu giơ ngón giữa lên mong cậu nhìn thấy từ gương chiếu hậu.
"Chúa ơi Nhất Châu, anh ấy nhìn thấy chúng ta rồi!" Cảnh Thiên hét lên sau tiếng rên rỉ to.
"Thì em đã có những gì em muốn rồi còn gì nhóc con. Thật là một con điếm mà, muốn bị anh chơi để tất cả mọi người đều nhìn thấy."
Nhất Châu dập mông em nhanh hơn, tay hắn vuốt ve phần bụng của Cảnh Thiên, nơi có thể cảm thấy chỗ lồi lên mỗi khi hắn thúc vào.
"Sắp. Sắp rồi, Châu. Ahhh" Dư Cảnh Thiên có thể cảm thấy mình sắp ra. Em muốn chạm vào cậu bé nhưng La Nhất Châu đã ngăn em lại.
"Em không được chạm. Không được xuất khi daddy chưa cho phép, mèo nhỏ. Đó là hình phạt của em ngày hôm nay." La Nhất Châu kéo tóc em và thúc ngày càng nhanh hơn, làm Cảnh Thiên dần đến giới hạn.
"N-Nhạy cảm. Dừng lại đi l-làm ơn."
"Đợi anh một chút nữa thôi, Thiên Thiên. Mẹ nó chứ, anh chuẩn bị ra rồi."
Sau vài cú thúc nữa, Nhất Châu bắn ra bên trong em, phủ lên yên xe một màu trắng đục với tinh dịch của hắn. La Nhất Châu bế và kéo em lại gần và hỏi em có ổn không.
"Mhm. Em chỉ mệt thôi." Dư Cảnh Thiên ngả đầu lên vai Nhất Châu rồi quay đầu hôn lên quai hàm hắn.
Nhất Châu giúp em kéo quần lên và mặc lại đồ cho cả hai, "Thật xin lỗi nhóc anh không có gì để lau dọn cả. Em cứ giữ như này cho đến chúng ta về nhà nhé?"
"Yeah." Dư Cảnh Thiên quay đầu và đột ngột em ôm Nhất Châu, thì thầm vào tai hắn, "Em yêu anh."
"Yêu nhóc nhiều hơn, Thiên."
Hai người họ ôm và hôn nhau thêm nhiều phút nữa trước khi về lại đường chính để đi mua cà phê cho Dư Cảnh Thiên.
Và nếu họ lại làm một lần nữa tại sân đỗ xe ở Starbucks lúc 2 giờ, đó cũng chẳng phải là việc bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro