Chương 11: Bỏ cái gì ?

Lúc dùng bữa tối Lưu Mân An gọi Triệu Thiên Thạc và Lê Nguyệt Uyển đi cùng. Lưu Mân An thấy hai người tuy đã cùng nhau về nhà ngoại một chuyến nhưng dường như vẫn không thân thiết hơn là bao. Triệu Thiên Thạc vốn ít nói, còn Lê Nguyệt Uyển thân là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã quen với quy tắc "ăn không nói", vì vậy trên bàn ăn vô cùng yên tĩnh. Để phá vỡ sự im lặng này, Lưu Mân An thỉnh thoảng lại hỏi han Lê Nguyệt Uyển vài chuyện.

Dùng xong bữa tối, Triệu Thiên Thạc rời đi trước. Lưu Mân An kéo Lê Nguyệt Uyển hỏi chuyện lại mặt hôm nay,  lo rằng Lê Thừa tướng và phu nhân sau khi biết Triệu Thiên Thạc lạnh nhạt với Lê Nguyệt Uyển sẽ không thích hắn. Lê Nguyệt Uyển cũng không nói ra sự thật rằng chuyện này đã bị họ biết.

Trên đường về phòng, Lê Nguyệt Uyển vẫn lo lắng không biết mẫu thân sẽ làm gì, chỉ mong mọi chuyện không trở nên khó xử. Tri Lễ đi theo sau tiểu thư có chút chột dạ, sợ tiểu thư biết chính mình đã mách lẻo, một người vốn nói nhiều mà suốt đường đi lại an tĩnh đến lạ.

Trời đã tối mịt, trong phòng thắp lên một ngọn đèn. Lê Nguyệt Uyển biết Triệu Thiên Thạc sẽ không về phòng, nên cũng không đợi nữa, sớm đã tắm rửa xong xuôi, hiện đang ngồi tựa trên giường đọc sách, bên cạnh Tri Thư cầm khăn lau mái tóc đã khô được một nửa cho nàng.

"Tiểu thư, ma ma đến ạ." Tri Lễ đi ở phía trước, dẫn ma ma và một tiểu nha hoàn phía sau.

"Lão nô bái kiến phu nhân." Ma ma mang theo nha hoàn phía sau hơi phúc thân bái kiến Lê Nguyệt Uyển.

"Ma ma sao lại tới đây, bà bà có việc gì sao?" Lê Nguyệt Uyển đứng dậy, đặt sách ở một bên.

"Lão phu nhân bảo ta đưa bát canh hạt sen này tới, nghĩ tướng quân bận việc trong thư phòng, uống chút canh hạt sen rồi nghỉ ngơi. Lão phu nhân nói bát canh hạt sen này vẫn là phu nhân ngài tự mình đưa đi thì hơn." Ma ma nghiêng người, nha hoàn phía sau cầm khay tiến lên đặt lên bàn.

"... Được, ta đi đưa ngay." Lê Nguyệt Uyển nhìn bát canh hạt sen đang bốc hơi nóng trên bàn, nghĩ chắc là bà bà muốn nàng tiếp xúc nhiều hơn với Triệu Thiên Thạc, liền đồng ý.

"Các muội không cần đi theo ta, đi cũng nhanh thôi, các muội cũng nên nghỉ ngơi đi." Sau khi ma ma rời đi, Lê Nguyệt Uyển đứng dậy bưng khay chuẩn bị ra ngoài, nghĩ đến cái gì lại quay người nói với hai người Tri Thư và Tri Lễ.

Ngoài cửa hành lang treo đèn lồng, Lê Nguyệt Uyển cũng đi thuận lợi, chỉ chốc lát sau đã đến ngoài thư phòng, nhìn trong phòng còn đốt đèn, ngoài cửa cũng không có hạ nhân chờ đợi, nàng vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, là ta."

"Vào đi." Triệu Thiên Thạc có chút nghi hoặc vì sao Lê Nguyệt Uyển lại tới muộn như vậy, nhưng vẫn để cho nàng đi vào.

Lê Nguyệt Uyển nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Triệu Thiên Thạc đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, bưng khay cẩn thận tới gần, đặt khay lên bàn, bưng bát đặt lên tay Triệu Thiên Thạc.

"Đây là canh hạt sen bà bà bảo ta mang đến, nhân lúc còn nóng uống đi." Lê Nguyệt Uyển liếc nhìn bàn sách lộn xộn nói với Triệu Thiên Thạc.

"Ừ." Triệu Thiên Thạc không nói gì, bởi vì Lưu Mân An thường xuyên sai người mang canh hạt sen hoặc canh ngân nhĩ cho mình, tay cầm bát lên uống một ngụm, ánh mắt vẫn còn trên quyển sách trên tay kia.

Lê Nguyệt Uyển muốn chờ hắn uống xong mang bát về, nhìn loạn một hồi, vừa lúc nhàm chán, liền động thủ thu dọn, ngón tay thon nhỏ trắng nõn lướt trên bàn Triệu Thiên Thạc, Triệu Thiên Thạc liếc qua, tiếp tục xem sách của mình, cũng không ngăn cản nàng thu dọn.

Thừa dịp thời gian Triệu Thiên Thạc uống canh hạt sen, bàn sách vốn lộn xộn hiện tại đã sạch sẽ chỉnh tề, Lê Nguyệt Uyển nhìn giá sách sau lưng Triệu Thiên Thạc cũng rất loạn, nhịn không được đi đến trước giá sách bắt đầu động thủ sửa sang lại. Triệu Thiên Thạc đã uống xong canh hạt sen, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ tiếp tục đọc sách.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Thiên Thạc đột nhiên cảm thấy có chút nóng, không khỏi bực bội, sách cũng không đọc nổi nữa, quay đầu lại nhìn Lê Nguyệt Uyển đang sửa sang lại giá sách, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn càng thêm khô nóng. Lê Nguyệt Uyển đưa lưng về phía Triệu Thiên Thạc, có lẽ mái tóc nửa ướt nửa khô lúc trước đã nhuộm ướt quần áo phía sau lưng, tuy không quá ướt, nhưng quần áo vẫn có chút bó sát người, hiện ra đường cong eo mông tốt đẹp của nàng, theo động tác sửa sang lại giá sách còn uốn éo.

Giá sách có chút lớn, sửa sang lại tốn không ít khí lực cùng thời gian, Lê Nguyệt Uyển thấy thu dọn không sai biệt lắm, liền chuẩn bị đi, Triệu Thiên Thạc đã quay đầu trước khi Lê Nguyệt Uyển xoay người lại, bởi vậy nàng không phát hiện cái gì.

Triệu Thiên Thạc càng ngày càng khô nóng, nhất là hạ thân, đã có dấu hiệu ngẩng đầu. Lê Nguyệt Uyển đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bát chuẩn bị cáo từ, lúc thu tay lại cổ tay đột nhiên bị Triệu Thiên Thạc nắm lấy. Sức lực của hắn có chút lớn, khiến cổ tay Lê Nguyệt Uyển có chút đau.

"Trong này bỏ cái gì?" Triệu Thiên Thạc nhìn chằm chằm vào mắt Lê Nguyệt Uyển, mặt đỏ lên một cách bất thường, khẽ thở hổn hển chất vấn.

"Cái gì?" Lê Nguyệt Uyển không rõ tình huống, không biết Triệu Thiên Thạc đang nói gì.

Triệu Thiên Thạc cúi đầu cắn răng, động tác trên tay không tự giác tăng thêm, Lê Nguyệt Uyển bị bóp đau phát ra tiếng, tay bắt đầu giãy giụa. Triệu Thiên Thạc đột nhiên đập mạnh bàn, đứng dậy nhìn chằm chằm Lê Nguyệt Uyển, gân xanh trên trán hơi nhảy lên, mà Lê Nguyệt Uyển lại bị dọa đến trợn to mắt, nhìn Triệu Thiên Thạc giống như rất tức giận, quên giãy giụa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro