seven;

Kwon Soonyoung không có gì để nói về bản thân nữa.

gã chỉ muốn quan tâm đến hiện tại và tương lai thôi, còn những quá khứ thì sẽ không còn gì vướng bận cả.

gã khá hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng gã lại không biết một khi dính tới Lee Jihoon thì cuộc sống của gã sẽ thay đổi. dù không biết đấy là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.

Kim Mingyu ngồi xuống ngó vào hai ly rượu uống dở ở trên bàn, lại nhìn Lee Jihoon phong độ lãnh đạm bắt chéo chân, mắt đọc chăm chú vào tài liệu mà chính anh vừa đưa tới, liếc sang Kwon Soonyoung thì thấy gã một mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào anh.

Kim Mingyu ngượng cười. cảm thấy gã thật đáng ghét, sao cứ phải lườm anh như vậy?

"Kim Mingyu, báo với thư kí Boo vào 2 giờ trưa mai mở cuộc họp với cổ đông, tôi sẽ trực tiếp bàn bạc với họ về dự án này. còn nữa, cậu hãy chuẩn bị mở họp báo với giới truyền thông luôn đi."

"họp báo?" Kim Mingyu nhíu mày.
"nói về gì?"

"cái đó, nói là chủ tịch Lee tôi sẽ tạm thời nghỉ ngơi vì muốn tận hưởng khoảng thời gian bên cạnh người yêu." nói rồi, miệng cậu không nén khỏi ý cười, liền vẽ một đường cong hoàn mĩ, đôi mắt lưng chừng hạnh phúc nhìn Kwon Soonyoung.

Kim Mingyu tất nhiên tỏ vẻ bất mãn với điều này, lập tức phản ứng.
"chủ tịch, nhưng... hiện tại bên công ty WQ đang muốn hợp tác với chúng ta để làm sản phẩm mới bán ra thị trường. nếu không có cậu thì phải làm sao?"

"Kim, cậu ở bên cạnh tôi lâu như vậy, tính tôi ra sao cậu cũng hiểu. mà với năng lực của cậu chẳng lẽ vì một vấn đề nhỏ nhặt này mà giải quyết không nổi? đừng làm tôi phải thất vọng đấy."

"chủ tịch... tôi biết rồi. mai tôi sẽ đến đón chủ tịch tới công ty." Kim Mingyu đứng dậy, cúi đầu hành lễ với Lee Jihoon.

"không cần đến đón tôi, mai tôi sẽ tự đi."

anh nhìn cậu, cũng không nói gì, đành chào với Kwon Soonyoung bằng cái gật đầu rồi nhanh chân rời đi với tâm trạng cực kì mông lung, vì gã đó mà Lee Jihoon nghỉ phép ở tập đoàn sao? làm việc với cậu bấy lâu nay, Kim Mingyu chưa bao giờ thấy Lee Jihoon như vậy! dù anh không phục nhưng cũng đành siết tay chặt thành đấm mà lên xe lái đi.

"không sao chứ?" gã nhìn thấy thái độ không vui của Kim Mingyu một cách rất rõ, lại vì mình mà cậu nỡ bỏ bê công việc làm ăn thì thật sự gây khó dễ cho những người xung quanh Lee Jihoon rồi.

cậu nhún vai.
"chẳng có gì cả, cậu Kim đấy năng lực dẫn dắt công ty còn ổn hơn cả tôi. chỉ là cậu ta..." Lee Jihoon nhếch môi, muốn nói gì đó nữa nhưng nghĩ cho cùng cũng không quan trọng, đành lẳng lặng nâng ly rượu đặt hờ trước môi.

"giờ cũng đã khá muộn, hay để tôi kêu người đưa anh về nhà nhé?"

"sao cũng được." gã đứng dậy, ôm cậu một cái xem như là chào tạm biệt. đến khi gã quay người đi theo vệ sĩ của cậu thì Lee Jihoon đã vội nắm lấy cổ tay của Kwon Soonyoung, cậu nhón gót chân, hôn lên má gã.

"về tới nhà hãy nhắn tin cho em nhé."

gã nhìn bộ dạng có vẻ ngại ngùng trong từng câu nói của cậu mà mỉm cười, xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt tựa như lông tơ ấy rồi thủ thỉ ba từ: "anh biết rồi."

Kwon Soonyoung cũng chả sợ gì khi đi về nhà muộn, thậm chí nhiều khi gã còn ngủ qua đêm ở quán rượu chẳng thèm về, với lại gã đã là một thanh niên trưởng thành thì sợ cái gì? gã chỉ cảm thấy thật vui khi Lee Jihoon lo lắng cho gã, nghĩ đến cánh môi hồng kia hôn lên má gã, Kwon Soonyoung đã tức khắc vừa nở nụ cười vừa lấy chìa khóa mở cửa.

sau khi tắm rửa vệ sinh sạch sẽ, gã mặc đúng chiếc quần lót rồi leo lên giường nằm, nhớ tới Lee Jihoon đã lập tức lấy điện thoại ra nhắn với cậu một dòng chữ: "anh về đến nhà rồi, cũng đã lên giường nằm rồi. em ngủ chưa?"

gã nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, cũng đã khá muộn, cứ nghĩ cậu đã ngủ rồi nên đành buông điện thoại xuống nào ngờ nghe tiếng thông báo. chẳng chần chừ, gã đoán là cậu hồi đáp và lập tức mở màn hình điện thoại lên.

là tin nhắn từ Lee Jihoon.

"vẫn chưa ngủ, anh có mệt không?"

"có một chút, nhưng nghĩ về em, anh không mệt."

"dẻo miệng!"

"anh còn nhớ đường đến nhà em chứ? mai sáng anh có thể qua đây cùng em ăn sáng."

"nhưng mai anh còn công việc ở quán rượu."

"à, vậy để mai em đem đồ ăn sáng đến chỗ anh nhé?"

"sẽ không phiền đến em chứ?"

"không sao, dù gì chỗ của anh cũng tiện đường tới công ty."

"vậy được."

"à mà, anh có món gì ăn không được không?"

"anh chỉ không ăn được dưa chuột thôi."

"oaaa, giống em! em cũng không biết ăn dưa chuột."

"vậy mai em sẽ làm mì ý sốt phô mai cho anh nhé?"

"được đó. món đó anh cũng khá thích."

"à vâng."

"mà Lee Jihoon này."

"em không liên lạc với Seo Hangwoo nữa hả?"

Kwon Soonyoung nghĩ mình điên rồi, khi không lại nhắc đến tình cũ của Lee Jihoon, gã hận không thể xóa cái tin nhắn đó, và rồi gã nhận ra cậu không trả lời tin nhắn của gã nữa, cũng không hề hồi âm lại câu nào khiến gã cảm thấy có lỗi vô cùng, gã đành nhắn một câu xin lỗi.

Lee Jihoon một phút sau hồi âm.
"không sao, không phải lỗi của anh, chẳng qua em đang suy nghĩ một số thứ thôi."

"ừ, anh mong em đừng tự làm bản thân buồn vì tên bội bạc đó nữa."

"hãy quên đi tình cũ đi, anh sẽ giúp em làm mọi thứ, kể cả chuyện của hắn."

"nên nhớ, hiện tại chúng ta đang trong mối quan hệ tình yêu đấy. nếu trân trọng anh, hãy tìm đến anh khi em có tâm sự."

"Soon, em hiểu rồi. cảm ơn anh."

"có lẽ em không sai khi chọn anh một cách vội vã như vậy. em còn sợ mình đã đi lầm đường rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu lỡ như thật sự sai thì em sẽ nắm tay anh và quay lại con đường đúng."

"ừm, ngủ đi nhé, muộn rồi."

"ngủ ngon, mèo nhỏ, mai gặp."

Kwon Soonyoung thả điện thoại nơi đầu nằm, gã nằm sấp, mắt mở to mà miệng lại không giấu được nụ cười.

nghĩ đến lời cậu nói, gã cảm thấy tim mình đập mạnh như muốn vỡ tung từng mảnh đi rồi. gã đang rất hạnh phúc vì những gì đang diễn ra, và gã mong nó sẽ kéo dài thêm một đoạn nữa.

ngủ ngon, và mơ đẹp, nhé, tiểu bảo bối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro