Chương 119 + 120
Chương 119. Không thể tha thứ
Người của Ôn gia bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với thân phận của Phong Khải Trạch, mặc dù không biết anh là ai, nhưng lại rất rõ ràng, lai lịch của anh không nhỏ.
Cũng bởi vì lai lịch không nhỏ, Ôn Minh mới kéo Ôn Thiếu Hoa lại, khuyên nhủ: "Thiếu Hoa, có gì từ từ nói, đừng nên to tiếng".
Nếu như đắc tội với người có lai lịch thì Ôn thị sẽ càng thảm hại hơn, trực giác nói cho ông biết, lần này Ôn thị gặp nguy cơ có liên quan đến Tạ Thiên Ngưng. Cho tới nay ông vẫn chưa biết ai đang giúp Thiên Ngưng, nhưng hôm nay thấy người này, ông bắt đầu hoài nghi.
Chẳng lẽ là chàng trai này làm?
"Ba, đã lúc này rồi còn từ từ nói thế nào được?" Trong lòng Ôn Thiếu Hoa có rất nhiều oán khí không giải thích được, hắn giận đến mức mất hết bình tĩnh, nhất là thấy Tạ Thiên Ngưng cùng người đàn ông khác thân mật như thế thì hắn lại càng khó chịu.
Một người phụ nữ luôn miệng nói yêu hắn mười năm nay, vậy mà ngay lập tức sà vào lòng một người đàn ông khác, cái này bảo hắn tại sao có thể không bực?
Huống chi người phụ nữ này vốn là của hắn.
"Tất cả những gì nên nói hay không nên nói đều đã nói rồi, còn cần nói gì nữa sao?" Lâm Thục Phân đồng ý với Ôn Thiếu Hoa, tức giận phản bác, ai oán trừng Tạ Thiên Ngưng, tỏ ra bất mãn.
Tất cả hành động của cô gái này làm cho con trai bà mất hết thể diện, hơn nữa bây giờ đã trở mặt rồi, căn bản là không có cách nào nói chuyện êm đẹp nữa.
Nếu không có cách nào thà rằng dứt khoát không cần nói chuyện êm đẹp gì nữa.
"Các người cảm thấy mất thể diện còn chưa có đủ à?" Ôn Minh giận dữ, vốn không muốn ở trước mặt người ngoài nói những lời này, nhưng bây giờ không còn cách nào, không muốn nói cũng phải nói.
"Dù sao cái gì nên không nên vứt cũng đã vứt mất rồi, có lời gì, cứ việc nói thẳng ra, cần gì mang theo bộ mặt giả dối đó nói chuyện?" Lâm Thục Phân cũng nổi giận, không muốn ăn nói khép nép nữa.
"Lâm Thục Phân."
"Ôn Minh, nếu như ông không muốn nói, vậy thì đứng qua một bên, để cho tôi nói."
"Bà ——"
Lâm Thục Phân không thèm đếm xỉa đến Ôn Minh, đẩy ông sang một bên, sau đó đứng ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm cô, tức giận nói: "Tạ Thiên Ngưng, cứ cho rằng lần trước tôi mắng oan cô, nhưng cô cũng không cần quá đáng như vậy chứ?"
"Bác gái, xin hỏi tôi quá đáng thế nào?" Tạ Thiên Ngưng cười lạnh hỏi ngược lại, cảm thấy cái tội này thật đúng là không giải thích được.
Trừ mới vừa rồi tát Ôn Thiếu Hoa một cái kia ra, cô không biết mình còn làm gì quá đáng nữa? Hơn nữa, Ôn Thiếu Hoa đáng bị như vậy.
"Bớt ở đây giả bộ thanh thuần cho tôi đi. Cô mới rời khỏi Thiếu Hoa không tới một tháng, lập tức đã có bạn trai mới, nhất định là trước đã sớm phản bội Thiếu Hoa, bằng không làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi có bạn trai? Rõ ràng chính là cô phản bội Thiếu Hoa trước, lại muốn giả bộ vô tội, nói là Thiếu Hoa từ bỏ cô, sau đó mang theo người đàn ông của cô đến hôn lễ náo loạn, Tạ Thiên Ngưng, như vậy còn không quá đáng sao? Cô đã sớm có ý giải trừ hôn ước, chỉ là đang đợi thời cơ mà thôi."
"Bác gái, nếu như bác nhất định tính thời gian, vậy thì được, cháu tính cho rõ ràng cho bác xem. Xin hỏi Ôn Thiếu Hoa cùng Tạ Minh San lén lút lui tới đã bao lâu, bác biết không?"
Lúc trước bị Tạ Minh San đổ oan chuyện bị phỏng, cô đã cảm thấy đủ uất ức, nhưng giờ chuyện đã rõ ràng thì cô lại bị khoác lên tội danh người nghiêm trọng hơn.
Cô đâu trêu ai ghẹo ai mà phiền toái không ngừng tìm đến, càng làm cho trái tim cô tan nát chính là chuyện oan uổng này là do bậc trưởng bối mười năm qua cô kính trọng khoác lên người cô.
"Cô và người đàn ông này biết nhau từ nhỏ, như vậy thời gian so với Thiếu Hoa cùng Minh San lén lút lui tới dài hơn chứ?"
"Không sai, chúng cháu biết từ nhỏ, nhưng mười sáu năm trước anh ấy đã rời đi, hơn một tháng trước mới từ Anh quốc trở lại, hơn nữa chúng cháu chỉ tình cờ gặp nhau, thử hỏi lúc nào thì cháu chạy đến Anh quốc đi quyến rũ anh ấy? Hơn nữa, các bác biết rõ cháu chưa từng cùng người đàn ông khác lén lút lui tới, không phải sao?"
Mười năm này, cô căn bản là không có thời gian đi đâu.
"Chuyện này ——" Lần này Lâm Thục Phân cứng họng, bởi vì bà biết, Tạ Thiên Ngưng mười năm nay căn bản là không có xuất ngoại.
"Bác gái, cháu có thể nói một cách chắc chắn cho bác biết, cháu làm vị hôn thê của Ôn Thiếu Hoa mười năm, chưa từng làm bất kỳ chuyện có lỗi với anh ta, bác có thể hỏi anh ta một chút xem cháu chăm lo cuộc sống của anh ta như thế nào? Mỗi ngày cháu trừ làm việc ra là chăm lo cuộc sống của anh ta, ngoài ra còn chăm sóc các bác, ngay cả thời gian chăm chút ình cũng không có, sao lại có thời gian đi quyến rũ đàn ông khác? Những năm gần đây, cháu tận lực làm tốt từng việc một, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, các bác có biết không, vì vậy mà cháu bị đau dạ dày, những lúc cháu đau bụng vì bị đói, bác đi hỏi con bác xem lúc đó anh ta có nửa phần quan tâm đến cháu không? Cháu làm thêm giờ về muộn, anh có lần nào đi đón cháu chưa? Anh ta chưa bao giờ, thậm chí ngay cả xe của anh ta cháu cũng không được ngồi qua lấy một lần. Cháu hao phí mười năm thanh xuân, không chỉ có đổi lấy anh ta vứt bỏ cháu, mà còn đổi lấy một đống tội danh, có đáng không? Cũng bởi vì anh ta từ bỏ cháu, cháu mới không cần hao phí một phút giây nào trên người anh ta, cho nên cháu mới có thời gian cho riêng mình, triệt triệt để để thay đổi mình, cũng bởi vì như thế cháu mới biết, mười năm qua cháu sống uổng phí rồi.”
Tạ Thiên Ngưng nói ra những oan ức cùng oán giận trong lòng, nước mắt không nhịn được chảy ra.
"Bác ——" Lâm Thục Phân càng không phản bác được, đành phải cúi đầu câm nín.
"Bác gái, mọi người thật rất ích kỷ, rất ích kỷ, ban đầu lúc cháu bị Tạ Minh San đổ oan, mọi người nói cháu thế nào? Hiện tại biết cháu bị oan, lại gán tội danh khác lên lưng cháu, chẳng lẽ tất cả đều là lỗi của cháu, mọi người không ai có gì sai sao?"
Ôn Thiếu Hoa nghe những lời này, nhớ tới mười năm qua, trong trí nhớ, hắn thật đúng là không quan tâm cô lấy một lần.
Những năm gần đây, hắn trừ quan tâm chăm sóc cho Tạ Minh San, còn lại căn bản là không có suy nghĩ nhiều.
Hiện tại nhớ tới, mới phát hiện ra, thì ra người đáng ra hắn phải quan tâm là Tạ Thiên Ngưng.
Vậy mà dường như khi hắn biết được thì đã muộn.
Ôn Minh nghe ra uất ức trong lời nói của Tạ Thiên Ngưng, bèn đi tới, đầy áy náy nói: "Thiên Ngưng, là chúng ta không tốt, chúng ta thực xin lỗi cháu, những năm này cháu đã khiến cháu chịu nhiều uất ức, thật xin lỗi."
Lâm Thục Phân nghe thấy Ôn Minh nói xin lỗi mấy lần, trong lòng bực bội, bà cảm thấy không cần phải nói xin lỗi, vì vậy nhỏ giọng oán trách: "Rõ ràng là bản thân không giữ được người đàn ông của mình, lại lắm lời chối bỏ, buồn cười."
"Lâm Thục Phân, bà câm miệng cho tôi." Ôn Minh giận dữ gào lên.
"Tôi nói sự thật thôi, tôi nói sai chỗ nào? Hai người ở chung một chỗ, nếu như không có kết cục tốt đẹp, hai bên đều có trách nhiệm. Cô ta đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Thiếu Hoa, chẳng lẽ cô ta không có lỗi? Nếu như cô ta thật sự đặt tâm tư trên người Thiếu Hoa, tại sao Thiếu Hoa một chút cũng không cảm thấy?"
Ôn Thiếu Hoa nghe xong, cảm thấy không ổn, buồn bã kêu một tiếng: "Mẹ, đừng nói nữa."
Thật ra thì hắn cảm thấy Tạ Thiên Ngưng đối với hắn tốt, chỉ là cái này chỉ khi mất đi cô hắn mới cảm thấy.
"Mẹ phải nói, dù sao cũng đã loạn ra thế này rồi, mẹ còn gì không thể nói? Tạ Thiên Ngưng, cô đừng cho là mười năm nay cô vĩ đại, nếu không phải cô có vấn đề, chúng ta sẽ làm sao lại chán ghét cô?"
Ghét ——
"Bác gái, cháu hiểu, thì ra là mọi người chán ghét cháu." Tạ Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, muốn cho nước mắt ngừng chảy.
Nhưng nước mắt quá nhiều, căn bản là không ngừng lại được, lúc này cô đã khóc thành mít ướt rồi.
Thì ra tất cả là không có ai đúng ai sai, chỉ vì bọn họ ghét cô. Chỉ cần ghét một người, bất kể người đó làm bất cứ chuyện gì, ở trong mắt người khác, đều là không vừa mắt.
Mười năm này, cô như sống trong một trò cười, một trò cười đầy dối trá.
Phong Khải Trạch đau lòng khi thấy Tạ Thiên Ngưng khóc đến như thế, vì vậy ôm cô vào trong ngực, trước mặt của mọi người, cưng chiều an ủi cô: "Đứa ngốc, vì những người không thích em mà khóc, có đáng không? Nước mắt của em nên vì người đáng giá mà chảy, như vậy mới có ý nghĩa, mới có giá trị, mới sẽ không lãng phí. Ngoan ngoãn lấy nước mắt lại, không cần lại vì những người này khóc, còn khóc nữa anh giận đấy."
Anh nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cô, trên môi mỉm cười dịu dàng.
Những người này không nói đạo lý, đáng hận hơn chính là, bọn họ dám làm quả táo khóc.
Không thể tha thứ.
"Được rồi, không khóc, em không khóc." Tạ Thiên Ngưng nỗ lực ngừng nước mắt, không để ình lại khóc.
Vì những người ghét cô mà khóc, quả thật là không đáng.
"Không phải em mới vừa nói đói bụng rồi ư, đi, chúng ta đi ăn, không nói nữa, dạ dày em lại đau đấy, đi thôi, chớ lãng phí thời gian nói nhảm với bọn họ." Anh dịu dàng ôm cô ra xe.
Cô không cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo anh.
Cũng được, dù sao đã không còn tiếng nói chung, cũng đã cãi vã nhau rồi, cô không cần phải bận tâm gì đến bọn họ.
Thấy người đàn ông dịu dàng như thế, Ôn Thiếu Hoa có phần cảm thấy không bằng, ở trong đầu tìm kiếm một chút kỉ niệm tốt đẹp giữa mình và Tạ Thiên Ngưng, nhưng chợt phát hiện, một chút cũng không có.
Thì ra giữa hắn và cô, không hề có một kỉ niệm tốt đẹp nào để nhớ.
Vậy mà bọn họ còn có thể coi như là vị hôn phu vị hôn thê sao?
Phong Khải Trạch đỡ Tạ Thiên Ngưng vào xe, sau đó rời đi.
Một nhà họ Ôn đứng đơ ra tại chỗ, nhìn chiếc xe từ từ đi khuất, không khí trầm lặng như băng.
Lâm Thục Phân bình tĩnh lại, nhìn Ôn Minh một cái, phát hiện vẻ mặt của ông đang oán hận nhìn bà, tựa hồ hận thấu bà.
Tiếp xúc với ánh mắt đó, trong lòng bà run sợ, bà vì nhất thời nổi cơn miệng lưỡi đã làm mọi chuyện càng thêm be bét.
"Ôn Minh, tôi, tôi mới vừa rồi ——"
"Bà mới vừa rồi vô cùng nổi bật, đem hy vọng cuối cùng của Ôn thị tan đi rồi. Trước không nói Ôn thị, mười năm nay Thiên Ngưng hiếu kính với chúng ta, đó là giả sao? Cứ coi như bà không thích con bé, vậy lúc bà nói những lời như thế, bà có nghĩ đến cảm thụ của con bé không?" Ôn Minh hổn hển mắng, lớn tiếng đến mức làm những người dân ở gần đó cũng nghe thấy.
"Tôi chỉ vì tức cử chỉ của nó, cho nên ——" Lâm Thục Phân khúm núm phân trần, nhưng lại không tìm được lý do chính đáng.
"Chỉ vì bà tức cử chỉ của con bé, vậy hành động của con trai bà thì sao? Mười năm qua Thiên Ngưng đối xử với Thiếu Hoa thế nào tôi và bà đều nhìn thấy, vậy mà mới vừa rồi bà lại còn nói con bé sớm đã có tâm quyến rũ người đàn ông khác, Lâm Thục Phân, bà có biết tính nghiêm trọng của lời này không? Bà đã làm tổn thương sâu sắc một người vẫn luôn kính yêu bà. Nếu nói phản bội cùng quyến rũ, con trai bà đã sớm cùng Tạ Minh San làm không phải bà không biết, tại sao bà không nói nó?"
"Đủ rồi, tôi thừa nhận mới vừa rồi mình nói chuyện có chút quá đáng, nhưng cái này cũng không có nghĩa là Thiếu Hoa có lỗi. Ông cũng thấy thái độ mới vừa rồi của Tạ Thiên Ngưng, đây là thái độ nên có đối với trưởng bối à?" Lâm Thục Phân vừa nghe đến Ôn Minh nói Ôn Thiếu Hoa có lỗi, trong lòng bực bội, hùng hổ phản bác.
***
Chương 120. Mẹ con tham lam
Sau khi một nhà họ Ôn rời đi, Tạ gia cũng vắng lặng, còn chưa có lấy lại tinh thần từ chuyện vừa rồi, mỗi người đều buồn phiền.
Tạ Minh San không cùng trở về với người nhà họ Ôn, cảm thấy có chút không ổn, sợ cuộc hôn nhân của mình và Ôn Thiếu Hoa xảy ra chuyện, càng sợ cứ như vậy bị đuổi ra cửa Ôn gia.
Mặc dù cô bây giờ đã là thiếu phu nhân nhà họ Ôn, nhưng mà nhìn tình hình bây giờ, nếu như tiếp tục xấu đi, nói không chừng cô và Thiếu Hoa phải ly hôn.
Không được, cô nhất định phải trở về nhà họ Ôn.
Tạ Minh San càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, trong lòng rất hoảng, vì vậy vội vàng đi ra cửa phòng, tính về Ôn gia.
Ninh Nghiên đang dọn dẹp tàn cuộc trong phòng khách, thấy cô đùng đùng chạy tới, liền hỏi: "Minh San, con muốn đi đâu?".
"Mẹ, con phải trở về nhà họ Ôn".
"Không được".
"Mẹ, nếu như con không trở về, e rằng sau này cũng không trở về được, cho nên con không thể không trở về".
"Con cho là con bây giờ trở về bọn họ sẽ có sắc mặt tốt nhìn con à?" Ninh Nghiên đặt cây chổi trong tay xuống, đi tới, gương mặt tức giận, có thể thấy được, bà vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà tức giận.
Bà có thể không tức giận sao, hai nhà có thể nói là đã trở mặt rồi, sau này chỉ sợ làm thông gia cũng không được.
"Mẹ, con thật vất vả mới gả cho Thiếu Hoa, nếu như bây giờ buông tay, mẹ nói con về sau làm thế nào bây giờ? Nếu chúng con ly hôn, một chút lợi ích cũng không có, mẹ có biết không?" Tạ Minh San vừa nghĩ tới ly hôn, trong lòng liền gấp.
Cô mới gả vào nhà họ Ôn không lâu, đầu tiên không nói địa vị của cô chưa vững, ngay cả đứa nhỏ cũng không có, nếu thật ly hôn, cô cũng chỉ là thu dọn quần áo trở về nhà mẹ đẻ, không có gì cả, đây không phải là mất cả chì lẫn chài à?
Loại mua bán lỗ vốn này, cô tuyệt đối sẽ không làm.
"Nhưng mà con bây giờ trở về thì có ích gì? Mới vừa rồi hai nhà chúng ta cãi nhau ầm ĩ, con trở về chỉ có uất ức mà thôi, có lợi gì chứ? Hơn nữa người nhà họ Ôn đang giận dữ, bọn họ nhìn thấy con, đem tất cả tức giận trút trên người con, đến lúc đó mẹ không ở bên con, con tìm ai giúp con? Ôn Thiếu Hoa? Con gái, chớ ngốc, người có mắt nhìn ra được, bây giờ Ôn Thiếu Hoa rất hối hận cưới con. Mới vừa rồi nó ghen, ăn dấm chua của Tạ Thiên Ngưng, con không có nhìn ra sao?".
"Này ----".
Tạ Minh San bắt đầu do dự, cảm thấy mẹ nói rất có lý.
Bây giờ cô quay về, nhất định là bị khinh bỉ, căn bản chẳng có tí lợi ích nào.
Nhưng mà không trở về, nói không chừng ngày mai sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
"Minh San, vừa nãy mẹ đã nhìn ra, Thiếu Hoa còn có ý với Thiên Ngưng, nhất là sau khi Thiên Ngưng trở nên xinh đẹp, tâm tư của nó cũng sẽ không để ở trên người con, con phải ý thức được mối nguy, nếu không thì sẽ không còn gì cả." Lôi kéo Tạ Minh San ngồi trên ghế sa lon, tính toán cùng cô nói chuyện một chút.
Tạ Minh San không cự tuyệt, ngồi xuống, suy nghĩ những lời mẹ vừa nói, trong lòng rất gấp: "Mẹ, bây giờ con nên làm cái gì mới phải? Thật vất vả mới gả cho Thiếu Hoa, là thiếu phu nhân nhà giàu còn chưa đủ, chăng lẽ phải từ bỏ sao?".
"Bây giờ con chỉ có hai con đường có thể đi, một là sớm mang thai, nếu như con mang bầu con cháu nhà họ Ôn, như vậy địa vị ở Ôn gia coi như ổn định, sau này có chỗ dùng không sợ".
"Trong khoảng thời gian này Thiếu Hoa rất ít chạm con, muốn mang thai, không phải là chuyện đơn giản. Con đường thứ hai là gì?" Tạ Minh San căn bản cũng không định dùng biện pháp này, trực tiếp hỏi cái khác.
Không biết tại sao, cô luôn có một suy nghĩ không muốn sinh con, bởi vì người phụ nữ trọn đời vì con cái, dáng người liền thay đổi, hơn nữa người cũng có vẻ già nua.
Cô không muốn.
"Cố hết sức kiếm nhiều lợi ích, chờ sau khi ly hôn, con sẽ không đến nỗi không có gì cả." Trong mắt Ninh Nghiên lộ vẻ tham lam.
"Mẹ, như vậy không phải là mẹ kêu con và Thiếu Hoa ly hôn sao?" Tạ Minh San mãnh liệt kháng nghị, cực kỳ không tán thành cách làm này.
Mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ không ly hôn với Thiếu Hoa, con thì sau này muốn cũng không muộn.
"Minh San, hôm nay hai nhà chúng ta ầm ĩ thành như vậy, con đừng mơ có thể sống những ngày thoải mái ở nhà họ Ôn. Chuyện con hãm hại Tạ Thiên Ngưng lúc trước tất cả đã sáng tỏ, coi như con mặt dày ở lại Ôn gia, bọn họ cũng sẽ không thể nhìn thẳng mặt với con, thậm chí sẽ dùng mọi cách gây khó khăn cho con. Người phụ nữ quý báu nhất là tuổi trẻ, nếu như lúc trẻ không tìm được một nơi chốn tốt, đợi đến sau khi hoa tàn ít bướm, ai còn muốn con?" Ninh Nghiên càng nói càng hăng, bởi vì bực bội những lời vừa rồi của Lâm Thục Phân, có chút không vui để con gái mình tiếp tục làm dâu nhà họ Ôn.
Cho dù không làm, cũng phải lấy được một khoản tốt mới được. Hơn nữa từ ngày Minh San gả qua bên đó, Ôn gia đối với thông gia nhà bọn họ đã làm cái gì, căn bản không để vào mắt.
Thay vì như thế, làm gì còn muốn đem tâm tư đặt ở trên người cái loại thông gia này?
"Mẹ, chẳng lẽ Ôn gia còn không được xem là nơi chốn tốt?" Tạ Minh San có chút kinh ngạc, không nghĩ tới mẹ đòi hỏi cao như thế.
Lúc trước vì gả cho Thiếu Hoa, cái gì cô cũng bồi vào.
"Ôn gia chẳng qua là đối với nhân dân nhỏ như chúng ta mà nói là tương đối giàu một chút mà thôi, so với Phong gia, Hồng gia thì kém xa".
"Hồng gia, Phong gia? Mẹ, mẹ định làm gì?".
"Mẹ biết làm gì, còn có một chút không phù hợp thực tế, mẹ chỉ lấy Hồng gia cùng Phong gia ra so sánh với Ôn gia mà thôi, không có ý tứ gì khác. Bây giờ ai cũng biết Thiếu gia Phong thị đế quốc muốn kết hôn cùng Tiểu thư tập đoàn Hồng thị, con căn bản không có cơ hội gả vào nhà đó, nếu quả như thật có vận may tốt như vậy, cùng lắm cũng chỉ có thể gả vào Hồng gia. Mẹ biết đại thiếu gia Hồng thị tập đoàn gọi là Hồng Thừa Chí, đến nay còn chưa có bạn gái." Ninh Nghiên càng nói càng thái quá, vừa nói, than thở một tiếng: "Haizz, sớm biết lúc đầu Ôn Thiếu Hoa không đáng tin như vậy, mẹ cũng không để con gả cho hắn".
"Mẹ, con bây giờ là vợ Thiếu Hoa, nếu như lại đi suy nghĩ gả cho người đàn ông khác, sợ rằng không tốt lắm đâu?" Tạ Minh San cũng không có to gan như Ninh Nghiên, suy nghĩ một chút mà trong lòng cũng đã run lên.
Trước không nói cô có dám hay không, nếu như người khác biết cô đã là vợ người khác, không thể nào thích cô.
Ý nghĩ như vậy rất không phù hợp thực tế.
"Minh San, mẹ là người từng trải, biết mùi vị cuộc sống cực khổ. Lúc đầu mẹ bất chấp một chút, nhân lúc tuổi trẻ ly hôn ba con, nói không chừng bây giờ đã là bà chủ gia đình giàu có rồi. Con biết mẹ Tạ Thiên Ngưng không?"
"Lâm Thư Nhu".
"Đúng, chính là Lâm Thư Nhu, cô ta chính là nhân lúc còn trẻ, bỏ ba Tạ Thiên Ngưng, chạy trốn với người đàn ông khác, nghe nói người đàn ông này rất giỏi, còn mở một ngân hàng. Lâm Thư Nhu cũng bởi vì bất chấp, cho nên mới tốt như ngày hôm nay. Mẹ đây cuộc đời đã không còn cơ hội, chỉ có thể cùng ba con sống khổ qua ngày." Ninh Nghiên tức giận bất bình oán trách, đối với hôn nhân của mình rất là bất mãn.
Trong lòng Tạ Minh San có chút xao động, muốn làm như vậy, nhưng lại không dám làm như vậy.
Ngộ nhỡ cô rời khỏi Thiếu Hoa, nhưng không có tìm được một người đàn ông tốt hơn hắn, đây chẳng phải thua thiệt lớn?
Nhưng mà mẹ nói rất có đạo lý, tuổi xuân người phụ nữ có hạn, nếu như lúc còn trẻ không tìm được một nơi chốn tốt, chờ già rồi, vậy thì không có lựa chọn khác.
"Mẹ, nhưng mà con sợ".
"Đừng sợ, người phụ nữ muốn hạnh phúc, phải dũng cảm theo đuổi, đừng giống như mẹ thất bại như vậy, đã hủy trên thân người đàn ông không có lợi ích gì. Con lớn lên rất đẹp, lại còn trẻ, nhân lúc còn có tư cách rồi nắm chặt cơ hội đi, chứ đợi đến tuổi giống như mẹ con thì hối hận".
Nếu như lúc trước bà giống như Lâm Thư Nhu, to gan phản bội hôn nhân, đi theo đàn ông có tiền, bây giờ cũng không đến nỗi nghèo như thế này.
"Mẹ, ngộ nhỡ không tìm được người tốt hơn so với Thiếu Hoa, vậy làm sao bây giờ?" Tạ Minh San không dám buông tay, chỉ muốn giữ tất cả bây giờ có được.
"Đồ ngốc, đương nhiên tốt hơn cùng người khác đi rồi. Lúc trước khi con phát hiện người tốt hơn, con phải cố gắng bảo vệ những gì đang có, còn phải suy nghĩ chút biện pháp, lấy tiền Ôn gia vào trong túi của mình, như vậy về sau mới không cần sợ. Ôn gia cũng coi là nhân vật có máu mặt, thường tiếp xúc với nhân vật thượng lưu, chính con phải lưu ý, nhìn xem có thích hợp với con hay không, biết chưa?".
"Này ----".
" Đừng mong đợi vào Ôn Thiếu Hoa có thể cho con hạnh phúc, hôm nay con bị oan ức lớn như vậy, nó có nói dùm con một câu nào không? Không có, người đàn ông như vậy không đáng tin, con chỉ có thể dựa vào chính con." Ninh Nghiên thấy con gái vẫn còn lưỡng lự, càng mạnh mẽ khuyên cô hơn.
Tạ Minh San suy nghĩ một chút, rồi gật đầu một cái, đồng ý cách nói của mẹ.
Mẹ nói không sai, cô không thể hy vọng vào Thiếu Hoa cho cô hạnh phúc, từ thái độ mấy ngày nay của hắn đối với cô có thể nhìn ra được, hắn đã không còn thích cô như trước đây.
Nếu hắn vô tình, vậy thì đừng trách cô bạc nghĩa.
"Mẹ, con hiểu, hôm nay tạm thời không trở về Ôn gia, ngày mai trở về." Tạ Minh San suy nghĩ thông suốt, bèn đứng lên, đi về phòng mình.
Bây giờ trở về Ôn gia, chính là về bị khinh thường, cô sẽ không ngu như vậy!
Ninh Nghiên nhìn con gái trở về phòng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Bà còn phải dựa vào con gái sống những ngày tháng tốt, nếu Ôn gia không cho bà được, bà liền đổi nhà khác, cũng không tin không tìm được nhà tốt hơn.
Tạ Chính Phong đứng ở cửa phía sau, nghe rõ ràng những lời mẹ con nói vừa nãy, trong lòng nguội lạnh, nước mắt đau lòng không nhịn được chảy xuống.
Mặc dù ông đã sớm biết Ninh Nghiên không thích ông, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, bà ta lại có thể dạy con gái như vậy, khó trách con gái biến thành như thế là cũng bởi vì có người mẹ thế này.
Nhưng mà tất cả đều đã định, ông có thể làm sao? Tựa như mới vừa rồi, nếu như ông đi ra ngoài khuyên, gia đình ắt phải cãi nhau, mà người thua, thường thường đều là ông.
So ra Thiên Ngưng vẫn là hiểu chuyện hơn, lần này tặng thật nhiều quần áo cho ông, mùa đông năm nay, ông cũng sẽ không bị lạnh.
Tạ Chính Phong đi tới bên giường, ôm chặt hai áo khoác ngoài trong ngực, cảm thụ ấm áp bên trong truyền tới, trên mặt nổi lên nụ cười hạnh phúc.
Cả đời này ông không làm ra sự nghiệp to lớn gì, cho nên đã định trước là một người dân nhỏ bình thường, không thể cho Ninh Nghiên một cuộc sống xa hoa giàu có bà ta muốn, cho nên ông không oán trách bà ta, chỉ tự trách mình không có bản lĩnh, không thể cho bà cuộc sống sung túc.
Không sao, ít nhất ông còn có cháu gái thương yêu ông.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro