Chương 123 + 124

Chương 123. Em nữ vương

Phong Khải Trạch đưa Tạ Thiên Ngưng về khu nhà trọ, nhìn thấy sắc mặt cô đã không còn kém nữa, lúc này mới yên tâm. Đối với hành vi hôm nay của Hồng Thi Na, anh thật sự rất tức giận.

Nhớ lại những chuyện xảy ra trong quán bar, anh đã kinh hồn bạt vía, huống chi là cô. Anh em nhà họ Hồng này, quả thực đúng là đáng ghét, đi đến đâu cũng đều làm cho người ta khó chịu.

“Thiên Ngưng, sau này gặp người Hồng Gia không cần phải sợ, những kẻ này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ỷ thế ức hiếp người, em càng sợ bọn họ, bọn họ lại càng ức hiếp em, có biết không?”

“Thế lực Hồng Gia lớn như vậy, ỷ thiếp hiếp người thật sự rất bình thường, em nghe nói thị trưởng Liên còn phải kính họ đến ba phần, huống chi là dân thường nhỏ bé như em. Nếu em thật sự bị bắt nạt, thì cũng không thể lên án, cứ cho rằng là do xui xẻo vậy.” Tạ Thiên Ngưng lộ ra biểu cảm đau khổ, thở dài.

Nếu như không có khỉ nhỏ, chỉ sợ cô đã bị Hồng Thừa Chí ức hiếp đến mức vô cùng thê thảm, mà hiện tại cũng chỉ có thể khóc thôi.

“Những người khác thế nào thì anh mặc kệ, anh chỉ lo một mình em, bọn họ nếu còn dám đụng vào một cọng tóc của em, anh sẽ bắt họ phải trả lại bằng cả cuộc đời này, thậm chí là cả kiếp sau nữa.” Vẻ mặt Phong Khải Trạch lộ ra vẻ thâm độc, vẻ nham hiểm này quả thực tựa như muốn giết chết người.

“Khỉ nhỏ, không, không cần phải khoa trương đến như thế chứ?” Cô cà lăm hỏi, gân đầu co rút, vì anh khoa trương làm cô cứ bị co giật mãi.

Cô biết Phong Gia rất có thế lực, nhưng thế lực của Hồng Gia cũng không nhỏ, hai gia tộc này có thể nói là thống trị mỗi vùng kinh tế, rất nhiều xí nghiệp nhỏ muốn được mở rộng đều phải dựa vào hai xí nghiệp lớn này, bằng không cũng chỉ có chờ đến hao hụt rồi phá sản. Theo như cô biết, Ôn Thị cũng không ngoại lệ, Ôn Thị chính là dựa vào tập đoàn Hồng Thị mới có ngày hôm nay.

Nếu như Ôn Gia và Hồng Gia thật sự vùng dậy đối kháng nhau, ngoài mặt Phong Gia chiếm ưu thế, nhưng ưu thế chưa hẳn thật sự làm Hồng Gia phải phá sản, dù sao Hồng Gia cũng có thế lực riêng.

“Đồ ngốc, đừng luôn nghĩ đến những thứ buồn phiền nhàm chán này nữa, anh chỉ muốn em vui vẻ, cứ vui vẻ sống hạnh phúc là được rồi, còn những thứ khác, anh sẽ chống đỡ cho em.” Anh sủng nịch sờ sờ đầu cô, không hy vọng cô suy nghĩ quá nhiều về những chuyện buồn phiền.

Ôn Gia và Tạ Gia đã làm cho cô đủ phiền não rồi, lại còn để cô phải bứt rức vì chuyện khác nữa, dám chắc cô sẽ tiêu mất, anh thấy không nỡ.

“Em chỉ muốn biết rõ anh nhiều thêm một chút thôi, cho đến bây giờ, ngoại trừ em biết anh là Phong Khải Trạch, là cậu chủ của Phong Thị đế quốc, còn những thứ khác đều không biết.”

“Được, em hỏi đi, hôm nay em muốn biết cái gì, anh đều trả lời cái đó cho em, tất nhiên chỉ cần là điều anh biết thì sẽ nói, không hề lừa dối.” Anh đặt mông ngồi vào trên ghế sofa, cầm lấy gối ôm bên cạnh qua, lộ ra một bộ dáng hễ hỏi là đáp.

Cô cũng ngồi xuống theo, ngồi bên cạnh anh, nghĩ một lát, chọn vấn đề mấu chốt hỏi: “Khỉ con, có phải anh có hôn ước với Hồng Thi Na không?”

“Hôn ước này chỉ có một bên cam tâm đồng ý, còn anh không đồng ý, với anh mà nói, hôn ước này không hề tồn tại.”

“Nói như thế nào, cuộc hôn nhân này cũng đều là do cha mẹ hai nhà định mà?” Tạ Thiên Ngưng hoảng sợ tột cùng, thần kinh đều căng thẳng, trong mắt lộ vẻ sốt ruột và lo lắng.

Chẳng lẽ anh lại muốn để cô sống trong đau khổ lần nữa sao?

Phong Khải Trạch nhìn thấy cô hoảng sợ và đau lòng như vậy, liền đặt hai tay khoát lên trên bờ vai cô, thân thể của anh hơi dùng sức, để cho cô đối mặt với anh, trên mặt lộ dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, cương quyết nói: “Chuyện của Phong Khải Trạch, chỉ có Phong Khải Trạch anh mới định đoạt, lời của những người khác nói ra đều không thừa nhận.”

“Nhưng mà hôn sự này là do ba của anh làm chủ mà.” Cô bất đắc dĩ nói.

“Ông ta cũng giống vậy, chỉ cần anh không gật đầu đồng ý, tất cả cũng không có nghĩa lý gì.”

“Anh không sợ ba anh sao? Hơn nữa ông ấy là ba anh, làm con, dù ít hay nhiều cũng phải nghe lời ba mẹ, nếu không sẽ bị người khác nói là bất hiếu.”

Theo như đạo lý thông thường, dù anh không muốn đồng ý, nhưng chuyện do ba mẹ quyết định, anh cũng chỉ có thể kiên trì làm theo, bằng không gia đình sẽ không được êm ấm.

“Ở trong lòng anh, ngoại trừ mẹ anh, lời của những người khác nói, không đủ trọng lượng. Chỉ tiếc mẹ anh đã qua đời, cho nên trên thế giới này, bất cứ kẻ nào cũng không có đủ khả năng thay mặt quyết định cho Phong Khải Trạch, chuyện của anh, chỉ có anh nói mới có thể thừa nhận, có biết không?” Anh cười quỷ dị, sau đó dùng tay nhéo mũi cô, dường như đã nhéo thành nghiện rồi.

Cô chưa từng đẩy, kéo tay anh ra, chỉ lẳng lặng nhìn anh, trong mắt toàn là vẻ nghi ngờ, không nghĩ ra vì sao anh có thể nói ra những lời như vậy.

Một người dám nói ra những lời như vậy, nếu không phải là thổi phồng, thì phải có thực lực. Cô nghĩ đến chuyện đã qua và rút ra được rằng: anh không giống như đang khoác lác, nếu không phải đang thổi phồng, thì thật sự phải có thực lực.

Nhưng thực lực của anh là do Phong Thị đế quốc cho, nói cách khác là chính ba của anh cấp cho, nhưng anh lại không hề xem trọng ba, thật sự làm cho người ta thấy khó hiểu.

“Đang nghĩ cái gì đó, nghĩ gì mà mê mẩn đến vậy?” Anh nhìn thấy cô im lặng không nói lời nào, vì thế liền trực tiếp hỏi.

“Khỉ nhỏ, anh nói số tiền anh tiêu không phải của ba anh, vậy số tiền đó ở đâu mà anh có?” Tạ Thiên Ngưng trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó nghi ngờ hỏi, muốn giải đáp hết toàn bộ suy nghĩ ở trong lòng mình.

Anh quá thần bí, thần bí đến mức khiến cô hơi sợ hãi.

Cứ tưởng rằng anh chỉ là cậu chủ của Phong Thị đế quốc, một người chỉ biết tiêu xài phung phí, nhưng mà giờ xem ra, không phải đơn giản như vậy.

Phong Khải Trạch suy nghĩ một lúc, sau đó khẽ mỉm cười, khẽ nói: “Dù sao không phải là trộm cũng không phải là đi cướp, là thu nhập chính đáng, em cứ yên tâm mà tiêu đi.”

“Nếu là thu nhập chính đáng, dù sao cũng phải có nguồn gốc chứ? Hôm nay anh không nói nguồn gốc, em sẽ luôn luôn hỏi, cho đến khi anh nói ra mới thôi. Anh vừa mới nói bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói, mà nói thì sẽ nói ra hết, giờ sao lại nuốt lời hả? Nói đi, rốt cuộc thì nó ở đâu ra?” Cô đẩy anh ngã trên sofa, hai tay đè chặt bờ vai của anh, không cho anh đứng dậy, kiên quyết tra hỏi.

“Đầu tư vào cổ phiếu đấy, nói vậy em đã hiểu chưa?” Cả một chút lực anh cũng không có, để cô đẩy ngã, ngoan ngoãn nằm ở trên ghế sofa, từ dưới nhìn lên cô, trong thân thể có một luồng khí nóng chạy loạn xạ, nhất là rãnh ngực như ẩn như hiện của cô, anh nhìn mà muốn phún máu.

Đây là lần đầu tiên anh có một cảm giác mãnh liệt đến vậy, trước kia chứng kiến nhiều cô gái, anh đều có một loại cảm giác buồn nôn. Cự Phong vì thế còn nói anh là có tính cách lạnh nhạt, thậm chí còn nói anh bất lực.

Giờ xem ra, anh không phải người có tính cách lạnh nhạt, lại càng không phải là kẻ bất lực, mà là anh chỉ muốn quan tâm người yêu của mình, bởi vì chỉ có cô mới có khả năng khơi dậy hứng thú của anh.

“Đầu tư cổ phiếu à, này thì em biết, nhưng mà không hiểu rõ lắm, từ trước đến nay vẫn không hiểu luật chơi nó thế nào. Trước kia em có vài người bạn đồng nghiệp cũng đầu tư cổ phiếu, ban đầu có dưới mấy vạn phiếu, vừa mới bắt đầu còn nghe bọn họ nói bán ra lời nhiều hay ít, giống như bán ra rất lời, nhưng mà sau đó lại nghe bọn họ không lấy lại được nguồn vốn ban đầu nữa rồi.” Tạ Thiên Ngưng chống hai tay trên vai Phong Khải Trạch, đè anh bất động, lời nói ra có vẻ hơi đăm chiêu, lúc này bọn họ không hề ý thức được sự ám muội, mà trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đầu tư cổ phiếu.

Phong Khải Trạch khó nhịn được dục vọng mãnh liệt, chịu không nổi, ngay đó liền xoay người một cái, đè cô xuống để đối diện với gương mặt của mình.

“Chúng ta sớm muộn gì cũng là vợ chồng, không phải sao?” Anh vẫn cứ đè cô xuống bất động, trong thân thể dục vọng không ngừng bốc cháy, đã sắp không khống chế nổi rồi.

Anh không muốn cưỡng ép cô, muốn để cho lần đầu tiên của bọn họ có một hồi ức tốt đẹp.

Nhưng mà anh tuyệt đối không nghĩ đến, dục vọng mãnh liệt đốt người thật sự rất khó chịu. Khó trách Cự Phong đôi khi sẽ không nhịn được cùng phụ nữ ở trên xe triền miên, thì ra đây là do dục hỏa thiêu cháy, thật sự khó mà khống chế được.

“Mẹ nói rằng, bất kể ở tình cảnh nào, con gái đều phải giữ đầu óc tỉnh táo, tuyệt đối không được phép u mê hồ đồ, đem bản thân mình cho người khác ăn, cho dù là người yêu cũng không thể. Trừ phi kết hôn rồi, bằng không bất luận là tình cảnh nào, cũng không được cùng đàn ông phát sinh quan hệ, cho nên anh mau đứng lên cho em.” Cô hô to một tiếng, dùng sức đẩy gương mặt đói khát ra, sau đó đứng bên cạnh nhìn anh đầy cảnh giác.

“Đến bây giờ em vẫn còn chưa tin anh sao?” Anh lộ ra vẻ mặt buồn khổ, thở ra thật mạnh, cảm thấy rất không đành lòng.

Thật sự là vì gia đình. Cô vẫn đối với anh có loại cảnh giác, chưa thể hoàn toàn yên tâm.

“Tin anh cũng không đại biểu là có thể tùy tiện cùng với anh lên giường đâu? Đây không phải vấn đề tin hay không, đây là vấn đề về nguyên tắc, nguyên tắc của Tạ Thiên Ngưng chính là: không đám cưới, không lên giường.” Mặt cô không đỏ, hơi thở và lời nói không gấp, nói những lời này tuyệt đối không có chút xấu hổ nào.

Đây là sự thật, làm gì phải xấu hổ?

Anh lại thở dài thêm lần nữa, sau khi cố gắng bình ổn hơi thở và dục hỏa, lúc này mới uể oải nói: “Ý của em nói là, muốn chạm vào em, nhất định phải cưới em trước sao?”

“Không sai.”

“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”

“Phong Khải Trạch, chẳng lẽ anh cũng chỉ là loài vật chỉ biết hoạt động ở nửa người dưới thôi sao?” Tạ Thiên Ngưng tức giận trừng mắt nhìn anh, liền rống to mắng chửi giáo huấn.

Phong Khải Trạch nghe xong lời này, dục hỏa trong cơ thể thật sự liền không còn, cười khan nói: “Coi như anh chưa nói.”

Anh cũng không muốn trở thành loại đàn ông bẩn thỉu ở trong mắt cô, anh muốn làm một bạch mã hoàng tử trong sáng ở trong lòng cô.

“Em cảnh cáo anh đó, đừng cứ nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của em, nếu để cho em phát hiện anh ở cùng với em chỉ vì muốn lên giường, em sẽ thiến anh đó.” Cô vẫn còn chưa hết giận, nghiêm khắc cảnh cáo anh.

“Được rồi, em là nữ vương, em là lớn nhất.” Anh miễn cưỡng nói.

Nếu như anh thật sự muốn cùng cô, mọi thứ đều ngăn không được, chẳng qua anh không muốn tổn thương đến cô mà thôi.

“Hừ.” Cô khẽ hừ, trong lòng rất đắc ý.

Lần đầu cô cảm thấy lời nói của mình lại có trọng lượng đến vậy, cảm giác không tệ.

***
Chương 124. Dù sao cũng không thiệt thòi

Tinh thần tốt mã dẻ cùi kia của Tạ Thiên Ngưng làm Phong Khải Trạch cảm thấy buồn cười trong lòng, cãi không lại nhưng thật cao hứng cô có thể không che dấu chính mình trước mặt anh chút nào như thế, cô như vậy mới là đẹp nhất.

Trong tư tưởng của anh, phụ nữ đều là động vật giả dối, đằng sau bề ngoài rực rỡ là thứ thối nát không chịu nổi, bên ngoài nói yêu đến chết đi sống lại, chờ đến lúc bất ngờ thì chỉ còn một mình, cô ta đã cao chạy xa bay.

"Thiên Ngưng, ngày mai em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh có một số chuyện phải đi xử lý." Anh mân mê tóc cô, dịu dàng nói.

"Ngày mai vừa khéo là thứ bảy, em đã rất lâu không gặp Tiểu Nhiên, đang định hẹn cô ấy đi dạo phố, tiện thể ôn chuyện nên ngày mai cũng không có thời gian dành cho anh, anh có chuyện gì thì đi giải quyết đi." Tạ Thiên Ngưng không hỏi anh đi giải quyết chuyện gì, cực kì yên tâm.

Cô không hỏi, đó là bởi vì cô tin anh sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô, mà hơn nữa anh có thể thẳng thắn nói đi xử lý công việc như thế, chắc cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, anh nói mơ hồ nhưng cô cũng không làm khó anh.

Anh cười nhạt một tiếng, lấy một tấm thẻ vàng từ trong túi áo ra cho cô: "Cầm đi, muốn gì thì mua đó."

"Không cần, em có tiền. Gần đây toàn tiêu tiền của anh, em cũng có chút ngượng ngùng rồi." Cô lắc đầu cự tuyệt.

"Chút tiền em gửi tiết kiệm ở trong mắt anh còn chưa đủ mua bộ quần áo. Ngoan nào, lấy dùng đi, anh kiếm tiền mục đích cuối cùng là để cho em tiêu, nếu như em không tiêu, anh kiếm tiền để làm gì, mang vào quan tài à?" Anh cứng rắn nhét tấm thẻ vào tay cô, không cho cô có cơ hội cự tuyệt nữa.

Mấy năm gần đây, số tiền kiếm được có thể nói là anh không tiêu chỗ nào, nếu như cả đời này không tìm được cô, có lẽ chờ sau khi anh chết, số tiền đó sẽ được quyên tặng.

"Khỉ nhỏ, anh có thể đừng đối tốt với em như vậy được không?"

Anh đối xử tốt với cô làm cô cảm thấy sợ hãi, sợ có một ngày mất đi, cô sẽ lại đau đớn vô cùng, bởi vì không thể bỏ được, bởi vì luyến tiếc anh đối xử tốt với cô.

Hai tay anh khoác lên vai cô, hơi kéo cô lại gần, trên mặt là nụ cười ôn nhu, dùng giọng điệu vừa cường thế vừa dịu dàng mà nói: "Không thể. Từ ngày mở trang đầu tiên của nhật kí ra, anh đã thề sẽ đối tốt với cô, mà còn phải là vô cùng tốt, anh muốn đem những gì tốt nhất của thế giới đến cho em, để em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Là em cho anh sức mạnh cố gắng mười sáu năm qua, nếu như không có em, chỉ sợ là anh vẫn còn là một kẻ vô tri vô giác, một cái xác không hồn, em là điểm tựa duy nhất của anh, Thiên Ngưng, anh chỉ muốn em để tâm lên người anh là được, còn lại tất cả đều không quan trọng. Tiền của anh em xài mấy đời cũng không hết, nên ngày mai đi dạo phố với Tiểu Nhiên, đừng lo lắng tiền bạc, em phải lo làm sao chơi cho vui vẻ nhất ấy."

"Oa, rốt cuộc em đã biết cái gì gọi là 'ba hoa chích chòe' rồi." Nghe những lời này của anh, cô rất cảm động còn vô cùng kinh ngạc nữa, trong lòng mãnh liệt tuôn trào, đập nhanh khủng khiếp.

Sự cưng chiều của anh tuyệt đối có thể làm ột cô gái đắm chìm, cô may mắn biết bao khi có được anh sủng ái như thế.

Cô cần phải quý trọng, nhưng kết quả của quý trọng là đắm chìm, không cách nào thoát khỏi.

"So ra, anh vẫn thích nhìn bộ dạng em nở ruột nở gan hơn." Anh trêu cô.

"Thích cái đầu anh ấy." Cô đẩy tay anh ra, sau đó cầm thẻ vàng đến xem, cố tình ra vẻ như tên trộm. "Không biết bên trong có bao nhiêu tiền nhỉ?"

"Không nhiều lắm." Anh trả lời qua loa, tựa hồ không có bao nhiêu cảm giác với số tiền bên trong.

Nghe được từ "không nhiều lắm", Tạ Thiên Ngưng đột nhiên hô to hỏi: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm là bao nhiêu, mấy vạn, mấy ngàn, hay là mấy trăm?"

Không đối phương trả lời, cô đã bắt đầu dạy dỗ: "Phong Khải Trạch, mệt anh luôn nói là tiền mình kiếm được cho em tiêu, sao lại cho có mấy trăm thôi hả? Vừa nãy còn cười em gửi tiền trong ngân hàng ít, em thấy anh mới ít đó, trả lại cho anh, em không cần."

Nói xong, nhét thẻ lại cho anh, vẻ mặt thở phì phò.

"Tiền trong này đại khái có thể mua được một cái tập đoàn Ôn thị thôi, nên không nhiều lắm, em ngại ít thì anh sẽ____" Phong Khải Trạch cầm thẻ vàng, cố ý đùa chơi cô, còn chưa nói xong đã bị đoạt thẻ lại.

"Anh đã cho em rồi, thì đó chính là của em.

Có thể mua được một cái tập đoàn Ôn thị, vậy mà còn "không nhiều lắm" sao?

Cái người này đúng thật là nhiều tiền.

"Đứa ngốc, nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai đi dạo phố với bạn cho vui, nếu như gặp chuyện phiền toái nào không giải quyết được, thì gọi điện cho anh, anh đảm bảo hễ kêu là tới." Anh dùng tay vỗ nhẹ gương mặt cô, những lời nói, hành động lúc đó, tất cả đều là cưng chiều.

"Em chỉ đi dạo phố chơi mà thôi, sao lại chọc phải phiền toái được chứ. Hơn nữa, cho dù gặp phiền toái thì dựa vào năng lực của Tạ Thiên Ngưng em vẫn có thể giải quyết. Được, được rồi, anh về đi ngủ đi, em muốn tắm rửa nghỉ ngơi, ra ngoài, ra ngoài." Cô đẩy anh ra cửa.

Phiền toái nhỏ cô có thể giải quyết, nhưng phiền toái lớn thì chưa chắc, nhưng cô biết rõ, cô sẽ không trêu chọc cái phiền toái lớn nào được.

Anh cũng không nhiều lời, để cô đẩy thẳng ra cửa, chờ sau khi cửa đóng rồi mới về lại chỗ ở của mình.

Tạ Thiên Ngưng đóng cửa lại rồi, cầm thẻ vàng ngẩn người, cảm thấy mình thật là đang ở trong một hồi xuân thu đại mộng. Suy nghĩ một chút, lập tức lộ ra nụ cười hưng phấn, vội vàng đi hẹn Đinh Tiểu Nhiên, dự định ngày mai sẽ cùng cô ấy điên cuồng một phen.

Cho dù là đang ở xuân thu đại mộng, thì cô sẽ ở trong mộng tận hưởng, dù sao cũng không thiệt thòi.

Đinh Tiểu Nhiên nhận được điện thoại, vừa mừng vừa sợ, không chút do dự đồng ý lời mời ngày mai của Tạ Thiên Ngưng.

"Thiên Ngưng, thế nào cũng được, sáng mai mười giờ, chỗ cũ, không gặp không về, ừ, bye bye."

Từ sau khi cô biết Ôn Thiếu Hoa cưới Tạ Minh San vẫn luôn không liên lạc với Tạ Thiên Ngưng, không dễ gì đợi được điện thoại của cô ấy, cô làm sao có thể lỡ cơ hội được.

Nghĩ đến Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San kia, trong lòng cô liền giận dữ, quả thật là không thể tin được trên thế giới này lại có những người vừa ích kỉ vừa đáng ghét như thế, cẩu nam nữ cũng chỉ như thế thôi.

Nhưng nghĩ theo cách khác, lại cảm thấy đó là một chuyện tốt, loại đàn ông như Ôn Thiếu Hoa, nếu như gả cho hắn rồi mới biết được bản tính của hắn, vậy chẳng phải là thiệt lớn sao? Lỗ vốn lớn như vậy, để cho Tạ Minh San hưởng đi.

Nghe lí do lí trấu của Ninh Nghiên một hồi, Tạ Minh San ở nhà mẹ để cũng chỉ yên ổn ngây ngốc được mấy tiếng, ăn cơm tối xong, nghĩ thế nào cũng không ổn, cuối cùng không kìm được, lập tức chạy về nhà họ Ôn.

Ninh Nghiên muốn ngăn cô, nhưng nhìn thấy cô gấp gáp như thế, cũng để tùy cô đi.

Tạ Minh San trở lại nhà họ Ôn, người ở vội tới mở cửa cho cô. Vừa vào cửa, cô liền cảm thấy bầu không khí thật căng thẳng, mọi người đều ở trong phòng khách, kể cả các người hầu. Người bị tình nghi trộm dây chuyền, Tiểu Như lại quỳ trên mặt đất khóc lóc nỉ non, không ngừng kêu oan: "Bà chủ, con thật sự không có trộm dây chuyền, mấy ngày nay không rời nhà họ Ôn một bước, tất cả đồ đạc của con mọi người cũng đã lục soát hết rồi, căn bản là không có dây chuyền đúng không?"

"Tìm không thấy mày giấu dây chuyền ở chỗ nào, hoặc là đã đem dây chuyền ra khỏi nhà họ Ôn rồi?" Lâm Thục Phân không tin, đá Tiểu Như một cái, mắng to, đủ thấy cơn tức của bà không nhỏ.

Ôn Minh ngồi một bên, đang phiền não vì nguy cơ của Ôn thị, chẳng có tâm tư để ý đến chuyện khác, ông thật sự sắp đổ gục mất rồi.

Vì sao ngân hàng Thiên Tường muốn đẩy Ôn thị đến đường cùng?

Phía sau nhất định có người ngầm giở trò, còn người đó là ai, đúng là không biết.

Ôn Thiếu Hoa ngồi bất động, cũng không để ý chuyện Tiểu Như, trong đầu toàn là cảnh tượng Tạ Thiên Ngưng thân mật với người đàn ông khác, càng nghĩ càng không cam tâm, "chiếc giày rách" hắn vứt đi không ngờ lại là trân bảo với kẻ khác, huống hồ bây giờ cô thật đúng là trân bảo.

Hắn hối hận rồi, hơn nữa lại còn cực kì hối hận.

Tạ Minh San nhẹ nhàng đi vào, không dám lên tiếng, trong lòng căng thẳng, một mặt là sợ người nhà họ Ôn xả cơn tức lên người cô, mặt khác là lo chuyện cái dây chuyền bị lộ ra. Tuy là cô đã bán cái dây chuyền đi, nhưng chỉ cần Tiểu Như nói ra tất cả tình tiết của ngày hôm đó, người nhà họ Ôn sẽ hoài nghi cô, đến lúc đó, cho dù cô có nói rách miệng cũng không rửa sạch được hiềm nghi.

Xem ra Tiểu Như nhất định sẽ không thể ở lại nhà họ Ôn nữa.

"Ba, mẹ, Thiếu Hoa, con đã về."

Thật ra mọi người đã sớm biết Tạ Minh San trở về rồi, chẳng qua là không muốn để ý đến cô mà thôi. Cho dù cô có mở miệng chào hỏi cũng không ai liếc nhìn cô hơn một cái.

Lâm Thục Phân đang trong cơn giận dữ, ngoài mặt là lấy chuyện Tiểu Như trộm dây chuyền mà xả tức, nhưng thật ra là tức giận chuyện xảy ra ở nhà họ Tạ hôm nay, mà cũng có khi là cả hai. Tạ Minh San xuất hiện làm cho bà nhớ đến những lời Ninh Nghiên nói hôm nay, liền đổ hết cơn tức lên đầu cô: "Cô còn mặt mũi nào trở về sao?"

"Mẹ, con là con dâu nhà họ Ôn, chẳng lẽ không nên trở về?" Tạ Minh San lại tỏ ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu nhưng trong lòng đã mắng Lâm Thục Phân đến mấy lần: nếu không vì bây giờ kiếm chác ít lợi ích, cô mới không thèm trở về chịu uất khí của bà già này!

"Cô cảm thấy cô là con dâu nhà họ Ôn à? Tôi cảm thấy cô giống như là sao chổi của Ôn gia ấy. Từ ngày lấy cô vào cửa, nhà họ Ôn chúng tôi liền thay đổi, giờ Ôn thị lại lâm vào nguy cơ, lập tức muốn phá sản, cô không phải sao chổi, thì là cái gì?

"Mẹ, con, con ___" Tạ Minh San cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt uất ức, nhìn Ôn Thiếu Hoa, hi vọng hắn có thế nói dùm cô mấy câu.

Nhưng hắn lại buồn bực ngồi bất động ở đó, thật sự là làm cô sắp tức chết rồi.

Chỉ là giờ cô chẳng có bao nhiêu hơi sức mà tức giận, bởi vì vừa nãy Lâm Thục Phân nói "phá sản" làm cô cực kì khiếp sợ, Ôn thị sẽ không thật sự phá sản chứ?

Nếu như Ôn thị phá sản thật thì sau này cô phải làm sao?

Không ai bênh vực Tạ Minh San, Lâm Thục Phân càng không kiêng nể gì mắng mỏ: "Trước khi cô xuất hiện, cả nhà họ Ôn này đều suôn sẻ, Ôn thị càng phát triển mạnh mẽ. Cái đồ sao chổi nhà cô, cút ra ngoài cho tôi, cút."

"Cô và mẹ cô không phải là thứ tốt đẹp gì, tôi không trách cô, có trách thì trách lúc trước mắt tôi mù, lại có thể đồng ý để Thiếu Hoa cưới cô. Hừ." Lâm Thục Phân giận dữ ngồi xuống sofa, sự chán ghét với Tạ Minh San lại tăng thêm vài phần.

"Mẹ, xin lỗi."

"Đừng nói xin lỗi với tôi, xin lỗi có ích gì sao? Vốn tưởng rằng cô là một đứa nhỏ có giáo dục, giờ nhìn xem, cái gì cũng không phải."

"Mẹ, con biết hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện không thoải mái, con cũng không muốn chuyện thế này xảy ra, con___"

Tạ Minh San đẫm nước mắt, khóc đến cực kì đáng thương, tưởng tranh thủ được sự đồng tình của mọi người, nhưng một chút cũng khong có, còn chưa nói xong đã bị Lâm Thục Phân ngắt lời.

"Đừng có mà ở đó khóc lóc giả vờ đáng thương trước mặt tôi, bây giờ tôi miễn dịch với bộ dạng này của cô rồi, phụ nữ như cô bản lĩnh khác không có nhưng bản lĩnh diễn trò với giả vờ đáng thương thì không ít, tôi sẽ không bị cô lừa gạt lần nữa đâu."

Ôn Minh thật sự là phiền đến chịu không thấu, nghe hai người phụ nữ còn đang ầm ĩ, lại càng phiền hơn, liền gầm lên: "Các người ầm ĩ đủ chưa? Ban ngày ầm ĩ, buổi tối ầm ĩ, bên ngoài ầm ĩ, trong nhà cũng ầm ĩ, rốt cuộc các người muốn ầm ĩ đến khi nào? Hôm nay vốn có thể nhờ Thiên Ngưng giúp đỡ, đều tại bà, nhao nhao ầm ĩ, ầm ĩ có ích gì hả, ầm ĩ là có thể giải quyết vấn đề à?"

"Ôn Minh, ông đừng có mà trút giận lên đầu tôi, tôi không phải là chỗ trút giận của ông. Hơn nữa, nguyên nhân Ôn thị rơi vào nguy cơ còn chưa rõ, chúng ta chỉ đoán là có quan hệ đến Tạ Thiên Ngưng, nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chẳng tìm được tí quan hệ nào với cô ta. Nếu đã không có quan hệ với cô ta thì vì sao tôi lại phải ăn nói khép nép? Hừ." Lâm Thục Phân tức giận hừ một tiếng, quay đầu, không muốn nhìn sắc mặt Ôn Minh.

Bây giờ tất cả chỉ là phỏng đoán, còn chưa có đáp án chính xác để bà phải khúm núm nói chuyện với Tạ Thiên Ngưng, không đời nào.

"Bà quả thật là ngu xuẩn."

"Là ảo tưởng trong lòng ông quá lớn thôi. Trên thế giới này có nhiều người thích chưng ra lắm, cũng có khi Tạ Thiên Ngưng cố tình đánh ặt sưng lên cho chúng ta nhìn. Bạn trai cô ta chẳng qua là được cái mã mà thôi, chẳng có gì đâu, tôi thấy là cô ta cố tình kiếm một tên đàn ông xuất sắc hơn Thiếu Hoa, để châm biếm chúng ta. Thay vì phí thời gian trên người Tạ Thiên Ngưng, chẳng bằng đi ngân hàng Thiên Tường nhìn xem, nói không chừng có thể chờ được chủ tịch ngân hàng xuất hiện, hỏi rõ nguyên nhân."

Đa số là thế, theo ý bà, tên đàn ông kia chẳng có gì đáng lo, tùy tiện tìm một diễn viên tạm thời đến diễn cũng có khả năng lắm, diễn viên thôi mà, kiểu người gì cũng có thể diễn như thật.

Nghe Lâm Thục Phân nói xong, Ôn Thiếu Hoa cũng có chút tán thành. "Ba, con cảm thấy mẹ nói rất có lý. Ôn thị lâm vào nguy cơ có phải có quan hệ đến Tạ Thiên Ngưng hay không, đây vẫn là một ẩn số, chúng ta không thể dồn hết vốn liếng lên người cô ấy được. Nếu như không có liên quan đến cô ấy, chẳng phải là chúng ta bỏ lỡ thời cơ cuối cùng cứu vớt Ôn thị rồi sao?"

"Cho dù nguy cơ của Ôn thị không có liên quan gì đến Thiên Ngưng, nhưng mà thái độ của các người chẳng lẽ không để sửa lại sao? Có phải muốn đánh đến một mất một còn mới cam tâm phải không?" Ôn Minh vẫn không ủng hộ cách làm của Lâm Thục Phân.

"Tôi thấy là ông đang cố hết sức bênh vực Tạ Thiên Ngưng."

"Đúng vậy, tôi chính là cố hết sức bênh vực Thiên Ngưng, chẳng lẽ tôi nói sai? Lúc trước là các người từ bỏ nó trước, bây giờ các người có tư cách gì oán trách nó? Cho dù nó tìm người đến diễn trò thì có gì sai? Đổi lại là các người, các người chẳng lẽ sẽ không làm như vậy sao? Bây giờ tôi vì chuyện Ôn thị khủng hoảng đã đủ mệt rồi, các người đừng có lấy chuyện này tới làm phiền tôi được không?" Ôn Minh thở dài, thật sự bất mãn với thái độ không biết thông cảm với người khác của Lâm Thục Phân.

Trước giờ bà đều rất hiểu lý lẽ, rốt cuộc là từ khi nào trở nên không nói lý như vậy, thậm chỉ cả ngày bày ra bộ dạng cao quý hơn người, thực là không coi ai ra gì.

"Đủ rồi, đừng ở trước mặt tôi lại nhắc đến Tạ Thiên Ngưng này Tạ Thiên Ngưng nọ nữa, nói tới tôi liền tức." Lâm Thục Phân biết mình có chú quá đáng nên cũng dừng, không muốn nói chuyện này thêm nữa. Nhưng cơn tức trong lòng không có chỗ trút, đành phải lấy Tiểu Như đang quỳ trên đất ra trút giận. "Nói, rốt cuộc mày giấu dây chuyền của tao đi đâu rồi?"

"Bà chủ, con có thể thề với trời, con thật sự không có trộm dây chuyền của bà, nếu không thì sẽ bị thiên lôi đánh chết."

"Ngày nào chẳng có người thề độc như thế, nhưng chưa bao giờ thấy linh nghiệm. Tao cho mày một ngày, trong vòng một ngày mà mày không trả dây chuyền lại, thì đền cho tao ba trăm ngàn."

"Ba trăm ngàn, bà chủ, bán con cũng không có chừng đó tiền đâu. Bà chủ, con thật sự không có trộm dây chuyền, thật sự không có." Tiểu Như lôi kéo ống quần Lâm Thục Phân, khóc càng thương tâm hơn, không ngừng van nài kêu oan.

Nhưng chẳng có tí tác dụng nào, Lâm Thục Phân cứ khăng khăng là cô trộm, một cước đá văng cô, chán ghét nói. "Đừng có dùng cái tay bẩn thỉu của mày làm dơ quần tao."

"Bà chủ, thật sự không phải là con lấy, không phải là con lấy."

"Không phải là mày lấy, chẳng lẽ là tao lấy à? Trở về cẩn thận suy nghĩ, nghĩ xong rồi thì trả lại dây chuyền, tao có thể bỏ qua." Lâm Thục Phân ra vẻ từ bi, rộng lượng, nhưng vẻ mặt của bà ta lại đầy kiêu ngạo, bộ dạng không cho bất cứ ai can thiệp.

Tiểu Như không biết nói gì mới được, dứt khoát không nói gì hết, oan ức lui ra. Hiện giờ người nhà họ Ôn đều nhất trí cô chính là người trộm dây chuyền, dù cho cô có nói gì thì cũng vô dụng. Nếu như không đưa dây chuyền ra, cô đào đâu ra ba trăm ngàn mà đền?

Chẳng lẽ muốn ép cô đến đường cùng rồi ư?

Tạ Minh San nhìn thấy Lâm Thục Phân như thế đã tức giận, nghĩ đến cái miệng cay nghiệt của bà thì lại càng tức giận hơn. Ngày trước, khi chưa gả vào nhà họ Ôn, cô còn tưởng rằng mẹ chồng cực kì thấu tình đạt lý, nhưng giờ thì quả thực so với ai cũng ghê tởm hơn hết.

Còn có Ôn Thiếu Hoa, từ đầu đến cuối cũng không bênh vực cô một câu, xem ra cô không thể ở lại nhà họ Ôn được nữa rồi.

Cho dù muốn đi, cô cũng phải kiếm được một món thật to mới được.

Lâm Thục Phân vô tình nhìn thấy tà ý trong mắt Tạ Minh San, liền nghiêm khắc chất vấn cô: "Cô lại đang nghĩ ra cái chủ ý hư hỏng nào?"

Tạ Minh San lập tức ngừng ngay các suy nghĩ trong đầu, giả bộ vô tội, khép nép trả lời: "Không, không có gì cả."

"Tạ Minh San, cô tốt nhất an phận thủ thường một chút, nếu như hoàn toàn chọc giận tôi, thì cô liền cút xéo. Nhưng mà tôi nhắc nhở cô trước, cô cút đi, thì đừng hòng mang đi một đồng nào của nhà họ Ôn tôi."

"Mẹ____"

"Đừng có gọi tôi là mẹ, nghe thật buồn nôn."

".........." Tạ Minh San không nói nữa, ánh mắt cầu cứu quay qua Ôn Thiếu Hoa nhưng hắn vẫn ngồi bất động ngẩn người ở đó, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Không cần đoán cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, trừ Tạ Thiên Ngưng kia ra thì còn ai vào đây?

Từ sau khi Tạ Thiên Ngưng trở nên xinh đẹp, hắn liền thay lòng, không hề yêu cô như trước kia nữa.

Ôn Thiếu Hoa im lặng thật lâu, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy ánh mắt ai oán của Tạ Minh San, biết rõ cô đang hận hắn, liền lạnh lùng nói: "Tất cả mọi thứ hôm nay đều là cô gieo gió gặt bão, nếu như lúc trước cô không có tâm cơ thì sẽ không có kết cục như bây giờ."

"Thiếu Hoa, lúc trước em giở chút thủ đoạn ra, tất cả đều là vì anh, vì có thể ở cùng với anh, chẳng lẽ là em sai sao?"

"Đừng có lấy cớ yêu tôi mà bao biện cho hành vi đê tiện của cô, nếu như cô thật sự không thể ở lại nhà họ Ôn nữa thì tôi rất sẵn lòng đề xuất ly hôn."

Ly hôn___cái từ này đáng sợ đến mức làm sắc mặt Tạ Minh San thoáng cái không còn chút máu, kinh hãi lui ra sau vài bước, không thể tin những gì tai mình nghe được.

Bọn họ kết hôn còn chưa được một tháng, lại có thể ly hôn, hôn nhân kiểu gì thế này?

Nếu như bây giờ ly hôn, cô làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt bạn bè đây?

"Thiếu Hoa, chẳng lẽ anh thật sự không yêu em chút nào sao?"

"Từ khi cô bắt đầu giả dối thì tôi đã không còn yêu cô, sở dĩ để cô tiếp tục ở lại nhà họ Ôn là vì cô là vợ tôi. Nếu như cô muốn ly hôn, tôi rất sẵn lòng kí tên vào đơn ly dị."

"Ôn Thiếu Hoa, tên khốn kiếp nhà anh____" Tạ Minh San hổn hển bước tới, hung hăng quăng cho Ôn Thiếu Hoa một cái bạt tai, đánh xong thì khóc chạy ra ngoài cửa.

Lâm Thục Phân thấy con trai bị đánh, định ra mặt thay hắn, nhưng thấy Tạ Minh San chạy đi thì cũng không mắng chửi cô nữa, mà quan tâm hỏi: "Thiếu Hoa, không sao chứ, đau không?"

"Mẹ, con không sao. Con muốn ở một mình một chút, con về phòng trước đây." Ôn Thiếu Hoa ra vẻ không sao cả, đi lên lầu.

Cho tới giờ Tạ Minh San chưa từng dám đánh hắn, hôm nay là lần đầu tiên, nhưng bị ăn một tát hắn lại không tức giận, thậm chí lại có chút vui vẻ.

Giờ đây quan hệ vợ chồng giữa hai bọn họ đã thành ra như thế, chắc chắn cũng không được bao lâu là ly hôn. Giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy, ly hôn là chuyện tốt.

Vốn là một chuyện tốt, cưới người không nên cưới, ly hôn đương nhiên là chuyện tốt rồi.

Ôn Thiếu Hoa về phòng, trong phòng khách giờ chỉ còn hai người Ôn Minh và Lâm Thục Phân.

Ôn Minh vẫn luôn vì chuyện Ôn thị gặp nguy cơ mà phát sầu, không biết nên làm gì mới tốt, không rỗi hơi mà đi để ý đến chuyện khác.

Lâm Thục Phân biết phiền muộn trong lòng của ông, nghĩ một chút rồi nói: "Ôn Minh, không bằng ngày mai tôi với ông đi ngân hàng Thiên Tường tìm chủ tịch ngân hàng nói chuyện. Ngày mai không thấy thì ngày mốt lại tiếp tục đi, ngày kia đi tiếp, tôi không tin không có ngày gặp được. Tôi biết ông còn đang suy nghĩ nhờ Tạ Thiên Ngưng giúp đỡ, nhưng ông có nghĩ tới, Tạ Thiên Ngưng đào đâu ra bản lĩnh khiến cho chủ tịch ngân hàng Thiên Tường quyết định như thế? Tình hình của Thiên Ngưng thế nào, tôi và ông đều rất rõ, cô ta căn bản là không có đủ sức làm được chuyện này đâu. Nên đừng có nghĩ đi cầu cô ta, cầu xin cô ta chỉ lãng phí thời gian mà thôi."

So ra, bà thà đi canh chủ tịch ngân hàng cũng không đi cầu Tạ Thiên Ngưng.

"Giờ cũng chỉ có cách này mà thôi." Ôn Minh nghĩ một chút rồi thở dài đồng ý.

Kì thật Lâm Thục Phân cũng nói rất có đạo lý, Tạ Thiên Ngưng mang theo bạn trai xuất sắc trở về, không nghi ngờ gì là muốn tranh ình một chút mặt mũi, nên tên đàn ông kia quá nửa là diễn trò, không tin được.

Xem ra muốn cứu Ôn thị, chỉ có thể ra tay từ trên người chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, những cách khác đều là lãng phí thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro