Chương 255 + 256
Chương 255. Vô cùng đáng giá
Ôn Thiếu Hoa theo giao hẹn, cùng Đường Phi bí mật gặp mặt, vạch ra kế hoạch kế tiếp phải làm gì, trong lòng vẫn muốn hạ thủ với Tạ Thiên Ngưng, nhưng sau khi nghe Đường Phi nói, rất kinh ngạc, "Không phải muốn lấy mười tỷ của Tạ Thiên Ngưng sao? Sao biến thành đi bắt Phong Khải Trạch hả ? Muốn bắt Phong Khải Trạch cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu như không được , bị hắn cắn lại một cái, coi như tiêu tùng. Đường tiên sinh à, anh có nhầm lẫn gì hay không, chúng ta chỉ cần bắt Tạ Thiên Ngưng thôi, đừng nên đi chọc Phong Khải Trạch, hắn không phải người đơn giản đâu."
Đường Phi vẫn không buông bỏ ý định, tự tin nói: "Chỉ cần vạch kế hoạch cẩn thận, cho dù là người không đơn giản cũng phải trở nên đơn giản, Phong Khải Trạch chỉ là con người, không phải thần tiên, chỉ cần là người là có thể đối phó."
"Mặc dù hắn ta là người, nhưng lại không phải là người bình thường, tôi không muốn tự tìm đường chết." Ôn Thiếu Hoa liền có ý muốn rút lui.
"Hắn đương nhiên không phải người bình thường, cho nên đối phó với hắn không thể chỉ dùng một biện pháp."
"Anh có cách gì hay sao?"
"Hiện giờ Phong Khải Trạch chỉ biết ở nhà lo chăm sóc bà xã, ít đi ra ngoài, cho nên muốn ra tay với hắn, nhất định phải dụ hắn ra ngoài , muốn dụ hắn nhất định phải có con mồi, mà con mồi này nhất định phải có sức thu hút cao, nếu không sẽ không thể dụ hắn ra."
"Chúng ta tìm con mồi có sức thu hút cao ở đâu?"
Ôn Thiếu Hoa có vẻ không được thông minh, chuyện gì cũng đều hỏi Đường Phi, không chịu đọng não, lại thiếu tính nhẫn nại, lại nóng lòng muốn được thành công, căn bản đầu óc không biết suy nghĩ, nên luôn bị người ta dắt đi.
Nhưng hắn càng như vậy, Đường Phi lại càng vui, dụ dỗ hắn, "Con mồi này không hẳn phải chân thật, đôi khi chỉ cần phô trương thanh thế cũng đã tạo ra tác dụng cao."
"Thế nào là phô trương thanh thế?"
"Người Phong Khải Trạch quan tâm nhất là Tạ Thiên Ngưng, chỉ cần tìm được nhược điểm của Tạ Thiên Ngưng, nhất định có thể dụ Phong Khải Trạch ra."
"Đường tiên sinh, có phải anh đang đùa với tôi không? Giờ anh muốn tôi đi đâu tìm nhược điểm của Tạ Thiên Ngưng đây, ngay cả đến gần bọn họ đã là rất khó rồi, chớ nói chi là nhược điểm của cô ta? Cách này không thể được, chúng ta cần nghĩ cách khác đi."
"Tôi mới vừa nói là phô trương thanh thế, lấy giả làm thật, lợi dụng điểm Phong Khải Trạch quá quan tâm Tạ Thiên Ngưng, cậu chỉ cần thêu dệt ra chuyện gì đó rồi dụ Phong Khải Trạch ra, những chuyện khác để tôi giải quyết."
"Này, này thật sự được không?" Ôn Thiếu Hoa rất lo, cảm thấy làm như vậy rất mạo hiểm, vạn nhất không thành công, thì sẽ mất tất cả, dù sao Phong Khải Trạch cũng không phải là người dễ chọc.
Hắn thật không muốn tiêu đời.
"Chuyện này có hơi mạo hiểm, nhưng không mạo hiểm làm sao có thể hoàn thành đại sự chứ? Nếu như cậu sợ, tôi không ép, cậu, cậu có thể rút lui. Nếu như cậu rút lui, tôi hi vọng cậu không tiết lộ chuyện này." Đường Phi làm bộ thu thế, dùng chiêu khích tướng, thật ra trong lòng rất lo Ôn Thiếu Hoa rút lui.
Nếu như Ôn Thiếu Hoa rút lui thật, hắn sẽ rất khó lấy được khoản tiền kia mà không ai hay biết. Nếu không có khoản tiền kia, lại phải tiếp tục sống bên cạnh Phong Gia Vinh, lại phải làm một con chó nghe lời, vĩnh viễn không có ngày nổi danh.
Không, hắn muốn thay đổi số mạng, hắn không muốn vĩnh viễn làm một con chó, cho nên nhất định phải liều mạng.
Ôn Thiếu Hoa do dự một chút, suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn trúng chiêu khích tướng của Đường Phi, đồng ý, "Ai nói tôi sợ hả ? Làm thì làm, tôi không muốn cả đời phải sống như vậy, anh nói đi, hành động như thế nào?"
Lúc đầu cũng đã sớm quyết định rồi, cần gì phải sợ chứ? Dù cuối cùng có thất bại, vẫn đỡ hơn cuộc sống bây giờ luôn bị người khác khinh thường. Vạn nhất thành công, vậy thì hắn có thể xoay ngược tình thế, được nở mày nở mặt như cũ rồi.
Đường Phi thấy hắn đã mắc câu, trong lòng rất đắc ý, bắt đầu nói kế hoạch, "Được, hai ngày này cậu hãy nghĩ cách hẹn Phong Khải Trạch ra ngoài,hẹn hắn đến quán rượu lần trước chúng ta gặp mặt đó, tôi sẽ an bài vào người trong quán rượu cho."
"Đường tiên sinh, anh muốn tôi hẹn Phong Khải Trạch ra ngoài là có dụng ý gì? Tiền ở trong tay Tạ Thiên Ngưng, không phải ở trong tay hắn, cần gì cứ phải đặt hết tâm tư vào hắn ta chứ?"
"Cậu bắt Tạ Thiên Ngưng, vậy làm sao bảo cô ta giao tiền ra hả? Hơn nữa cô ta bây giờ là phụ nữ có thai, sợ rằng cô ta đi ra ngoài, sẽ có Phong Khải Trạch đi theo, cậu muốn bắt cô ta, e là còn khó hơn lên trời. Chi bằng cứ bắt Phong Khải Trạch làm con tin, để cho cô ta đem mười tỷ đi đổi người, Tạ Thiên Ngưng nhất định vì muốn cứu chồng mình, sẽ giao tiền ra để đổi người ."
"Anh, ý của anh là bắt cóc Phong Khải Trạch?" Cuối cùng Ôn Thiếu Hoa đã hiểu rõ kế hoạch của Đường Phi, mặc dù đã quyết định, nhưng khi nghĩ chuyện thất bại sẽ phải đi ngồi tù, không khỏi có chút sợ. Nếu thật phải ngồi tù, vậy cuộc sống sau này còn phải cực khổ hơn gấp trăm lần, hắn không muốn ngồi tù, chuyện này cần phải suy tính lại mới được.
"Đúng là như thế. Nếu như không làm vậy, vĩnh viễn chúng ta sẽ không lấy được mười tỷ của Tạ Thiên Ngưng, chỉ còn cách này thôi, cậu đừng mong dùng kế sách để lừa lấy số tiền kia, tôi quá hiểu Phong Khải Trạch, bàn về mưu kế, chúng ta chơi không lại hắn đâu, chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này thôi."
"Vạn nhất thất bại, sẽ phải ngồi tù , tôi không muốn ngồi tù."
"Tại sao cứ nghĩ đến thất bại mà không phải thành công? Sau khi cậu hẹn Phong Khải Trạch đến quán rượu, không cần lộ diện, tôi sẽ cho người bắt hắn, bịt kín mắt hắn thì cậu hãy xuất hiện, sau đó chúng ta dùng số lạ để đàm phán với Tạ Thiên Ngưng, bắt cô ta chuẩn bị tiền để đổi người. Qua cả quá trình, Phong Khải Trạch đều không thấy được mặt của chúng ta, nếu như cậu không mở miệng nói chuyện, hắn cũng không biết cậu là ai, cho dù hắn được thả về, cảnh sát có hỏi thì cũng không biết trả lời thế nào. Đợi mọi chuyện xong xui, chúng ta sẽ phân chia tiền ra, mỗi người năm tỷ, sau đó rời khỏi nơi này, đến chỗ khác gầy dựng sự nghiệp, như vậy không tốt sao?" Đường Phi tiếp tục dụ dỗ Ôn Thiếu Hoa, thật ra trong lòng không phải nghĩ như thế.
Chờ sau khi lấy được tiền, Ôn Thiếu Hoa sẽ phải đi ăn cơm tù, vậy thì hắn không cần phải giao ra năm tỷ rồi.
Làm người phải lòng dạ ác độc mới có thể làm thành đại sự, giống như Phong Gia Vinh, bởi vì lòng dạ quá ác độc, nên mới có thành tựu như hôm nay. Hắn nhất định cũng phải ác độc, chuyện sống chết người khác, không có quan hệ với hắn.
Ôn Thiếu Hoa lại một lần nữa, không chịu đựng nổi sức hấp dẫn của năm tỷ, quyết định làm, "Được, cứ làm như vậy đi, sau khi thành công, chia 5:5."
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chia 5:5, hãy chúc cho chúng ta hợp tác thành công nào." Hợp tác thành công chắc chắn sẽ có, nhưng chia 5:5 thì không thể rồi.
"Đường tiên sinh, hiện tại tôi có vài việc rất cấp bách, anh có thể hay không ——"
"Tôi biết tình cảnh của cậu bây giờ không được tốt lắm, ở đây có một tờ chi phiếu mười vạn, cậu cứ cầm lấy trước đi." Đường Phi rất rộng rãi, đưa cho hắn mười vạn.
Bởi vì hắn quá rộng rãi, Ôn Thiếu Hoa càng tin tưởng hắn hơn, cười cười, cầm lấy, nhìn vào chi phiếu mười vạn, "Cám ơn Đường tiên sinh, hi vọng chúng ta có thể hợp tác thành công."
"Chỉ cần an bày thật tốt, cẩn thận một chút, nhất định có thể thành công. Cậu hãy trở về suy nghĩ kĩ, xemTạ Thiên Ngưng có nhược điểm gì, rồi dụ Phong Khải Trạch ra, sau đó cứ tiến hành theo kế hoạch."
"Được, vậy tôi đi trước." Ôn Thiếu Hoa nhìn lại chi phiếu mười vạn trong tay, giống như sợ đối phương lấy về, nhét ngay vào người.
Không công được mười vạn, chuyện tốt như thế, chỉ sợ rất khó gặp.
Đường Phi nhìn bóng lưng rời đi của Ôn Thiếu Hoa, cười gian xảo, căn bản không cảm thấy tiếc khi đưa cho hắn mười vạn. Mười vạn mua một người ngồi tù thay cho hắn, vô cùng có lời.
Một kẻ tham lam lại không có mưu trí, dễ dàng lợi dụng nhất.
Ôn Thiếu Hoa có tiền, mua rất nhiều thứ về nhà, để cho cả nhà bồi bổ.
Lâm Thục Phân thấy hắn cầm nhiều đồ trở về, vui mừng lại lo lắng, "Thiếu Hoa, tiền ở đâu mà con mua nhiều đồ như thế, con không có đi làm chuyện gì xấu đó chứ?" .
"Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con không có làm gì hết, chẳng qua là có người bạn cho con mượn ít tiền. Đã lâu chúng ta không có ăn được một bữa ngon, mẹ mau nấu cơm đi, con đói bụng quá."
"Thiếu Hoa, người bạn nào cho con vay tiền đó?" Lâm Thục Phân không tin lời của hắn nói. Kể từ khi tập đoàn Ôn Thị phá sản, trước kia bọn họ có rất nhiều bạn bè tốt, nhưng lại không thèm nhìn bọn họ một cái, chớ nói chi là vay tiền.
“Chỉ là một người bạn cho con mượn tiền, mẹ yên tâm, con không có làm chuyện gì hết, chẳng qua người bạn này vừa mới gặp lại, hắn thấy con đang gặp khó khăn, cho nên mới cho con mượn ít tiền."
"Thật sự như vậy phải không?"
"Thật mà."
"Không có làm chuyện gì xấu là tốt rồi, ba con không cho phép con đi làm chuyện thương thiên hại lý đâu." Lâm Thục Phân thì thầm mấy câu, sau đó lén hỏi: "Thiếu Hoa, người bạn kia cho con mượn bao nhiêu tiền?"
Hiện tại tiền của cả gia đình họ không đủ để giải quyết chuyện ấm no, đã rất lâu chưa được ăn một bữa ngon.
"Mười vạn."
"Cái gì, mười vạn, thế nào nhiều a?"
"Mẹ, đó là bạn học chung lúc con học trung học đệ nhị cấp, hiện tại phát tài, mười vạn đối với hắn mà nói căn bản không phải là gì cả. Con đã chuyển tiền vào tấm thẻ này, trong đó còn có chín vạn, mẹ cầm đi." Ôn Thiếu Hoa không chút do dự đưa hết toàn bộ tiền ra, căn bản không quan tâm chút tiền này.
Không bao lâu nữa hắn sẽ có năm tỷ, chút tiền này không cần phải quan tâm.
Lâm Thục Phân cầm lấy, giống nhau đang cầm bảo vật, cười đến miệng không thể khép được, nhưng vẫn không quên nhắc nhở con trai mình, "Thiếu Hoa, mặc dù chúng ta bây giờ có hơi khổ cực, nhưng con không thể vì muốn được sống tốt hơn mà đi làm chuyện xấu, đó không phải là đường ra, mà là tử lộ, có biết không?"
"Mẹ, những lời này mẹ và cha đã nói mấy trăm lần rồi, có chán hay không a!" Hắn biết cha mẹ sẽ phản đối chuyện kia, cho nên mới viện ra cái lý do để nói dối, không muốn bọn họ ngăn cản việc làm của hắn.
Chờ sau khi chuyện thành công, cho dù bọn họ muốn ngăn cản chỉ sợ là đã muộn.
"Chán cũng phải nghe, chúng ta chỉ có một đứa con trai là con thôi, nên không muốn con đi nhầm đường, phá hủy cả đời."
"Được được được rồi, con biết rồi, mẹ mau đi nấu cơm đi, con về phòng nghỉ ngơi một chút."
"Thiếu Hoa ——"
Ôn Thiếu Hoa không muốn nghe những câu nói dài dòng này nữa, trở về phòng của mình, đóng cửa lại, suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì có liên quan đến Tạ Thiên Ngưng, mà có thể dụ được Phong Khải Trạch ra.
Chuyện này chỉ được phép thành công, không được thất bại, cho nên hắn cần phải nghĩ kĩ.
***
Chương 256. Không thể thất bại
Phong Khải Trạch không có vẻ gì lo lắng cả, vẫn ngồi ngoài ban công phơi nắng, nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại cười thầm, xem ra tâm trạng của anh khá tốt, lúc này, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn do số lạ gửi, đang lúc nhàm chán, nên lập tức mở ra xem, kết quả lại khiến anh sợ hết hồn, trong lòng rối loạn một hồi, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, suy nghĩ xem chuyện này là thật hay giả.
Tin nhắn này là do Ôn Thiếu Hoa gửi tới, nói rằng hiện tại Tạ Thiên Ngưng đang trong tay hắn, hẹn gặp anh để trao đổi, nhưng không được nói cho ai biết.
"Tính giở trò để lừa gạt tôi à, đợi kiếp sau đi." Phong Khải Trạch nhìn điện thoại, khinh thường lẩm bẩm, vốn định bỏ qua, xoá tin nhắn ấy đi, nhưng suy nghĩ lại, quyết định chơi ngược lại đối phương, vì vậy liền đồng ý gặp mặt, đồng ý theo sự sắp đặt của hắn.
Anh cũng muốn xem Ôn Thiếu Hoa đang tính giở trò khỉ gì, chỉ là đại khái anh có thể suy đoán được, việc này là do một chữ tiền gây ra.
Ôn Thiếu Hoa nhận được tin nhắn của Phong Khải Trạch, sợ hết hồn, không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý đến thế, phấn khích lập tức gọi cho Đường Phi để thông báo, "Đường tiên sinh, thành công rồi, tôi đã hẹn được Phong Khải Trạch rồi, anh mau sắp xếp mọi chuyện cho xong, tối hôm nay có thể hành động đựơc rồi."
"Cái gì, hắn ta đồng ý?" Đường Phi thật không thể tin được Phong Khải Trạch lại dễ dàng đồng ý như thế, chẳng hề suy nghĩ gì, nhưng suy nghĩ một chút, thấy mình núp trong bóng tối, anh ta khó có thể ra tay được, phần thắng của mình rất lớn, vì vậy liền quyết định, "Được, tôi biết rồi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm, hãy giữ chân hắn tại quán rượu một lát."
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị." trong lòng Ôn Thiếu Hoa chỉ muốn mau chóng thực hiện kế hoạch, cúp điện thoại sau đó vội vàng xuống giường mang giày, mặc quần áo tử tế, lập tức đi ra ngoài.
Lâm Thục Phân đã chuẩn bị xong bữa trưa, vừa định gọi hắn, lại thấy hắn muốn ra ngoài, nghi hoặc hỏi: "Thiếu Hoa, đã dọn cơm rồi, con còn muốn đi đâu nữa?"
"Mẹ, con đi ra ngoài một lát, mẹ cứ ăn trước đi."
"Con đi ra ngoài làm gì?"
"À, là như thế này, một người bạn của con đang thất tình, nó kêu con đi uống rượu giải sầu với nó, không có gì đâu. Mẹ, tối nay có thể con sẽ về rất khuya, cũng có khi ở nhà bạn con luôn, mẹ không cần phải chờ con đâu, con đi đây." Ôn Thiếu Hoa viện cớ lung tung, nhanh chóng rời đi, không dám nói nhiều.
"Thiếu Hoa, Thiếu Hoa ——" Lâm Thục Phân gọi theo, nhưng hắn không nghe, bất đắc dĩ mà lắc đầu, không hoài nghi gì, vẫn tiếp tục làm công việc của mình.
Phong Khải Trạch không muốn Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy tin nhắn kia, nên sau khi xem xong liền xoá đi, vẫn trưng ra bộ mặt không có chuyện gì cả, sau khi ăn xong bữa tối liền tìm cớ đi ra ngoài.
Bình thường buổi tối anh không đi đâu cả, ít khi ra ngoài xã giao, hôm nay công ty cũng chẳng có việc gì, mà công việc cũng chỉ cần sử dụng vi tính, không cần đi ra bên ngoài, nên lần này Tạ Thiên Ngưng hơi nghi ngờ, vì vậy tính hỏi cho rõ, "Con khỉ nhỏ, trời cũng tối rồi, anh đi ra ngoài làm gì?"
Cô khẳng định anh không phải đi tìm Cự Phong, bởi vì Cự Phong vẫn chưa về, mà trừ Cự Phong ra, thì anh không có bạn bè gì cả, vậy anh đi ra ngoài làm gì.
"Anh trở về Phong gia lấy chút đồ, chút nữa sẽ về thôi, yên tâm, không có chuyện gì đâu." Phong Khải Trạch không muốn cô lo lắng nhiều, nên bịa chuyện, càng không muốn cho cô biết Ôn Thiếu Hoa đang có âm mưu gì, định sau khi giải quyết Ôn Thiếu Hoa rồi mới nói cho cô biết.
"Anh còn để quên gì ở Phong gia à?" cô vẫn còn nghi ngờ , nhưng cũng không cảm thấy gì lạ.
"Chỉ là một ít đồ thôi, đột nhiên nhớ lại, cho nên anh muốn trở về lấy. Em cứ đợi ở nhà đi, anh sẽ mau chóng trở về ." Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó đi ra ngoài.
"Vậy anh đi, nhớ cẩn thận." Cô nhắc nhở anh, căn bản không lo lắng lần này anh về Phong gia sẽ gặp phải chuyện gì.
Lúc này Phong Gia Vinh cũng không dám làm gì bọn họ, cho nên trở về Phong gia chắc sẽ không có chuyện gì.
Phong Khải Trạch không đi về hướng Phong gia, mà đi tới quán rượu, nhưng vẫn chưa đi vào, chỉ đứng lẳng lặng quan sát, có lẽ bọn họ không chuẩn bị gì phía bên ngoài, nên quan sát mãi cũng không thấy dấu vết gì, vì vậy không quan sát nữa, xuống xe đi vào quán rượu, trên mặt không hề có ý sợ hãi.
Không có chuyện gì có thể khiến anh sợ hãi.
Ôn Thiếu Hoa đã sớm ngồi chờ trong quán, bởi vì quá căng thẳng, cho nên uống rất nhiều, càng đợi càng sốt ruột, chỉ lo Phong Khải Trạch sẽ không đến, cho đến khi nhìn thấy anh đi vào trong quán rượu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười xấu xa, cầm ly rượu trong tay uống hết một hơi.
Phong Khải Trạch đi vào trong quán rượu, đơn giản quét nhìn một lần liền thấy Ôn Thiếu Hoa, khinh thường cười lạnh, trực tiếp đi tới, chưa gọi đồ uống, mà lập tức hỏi, "Ôn Thiếu Hoa, hôm nay mày hẹn tao ra đây để làm gì, rốt cuộc muốn cái gì?"
"Mày nói tao muốn làm gì?" Ôn Thiếu Hoa cố trấn tĩnh lại , tiếp tục gọi thêm rượu, không ngừng uống..., lấy rượu để giữ vững tinh thần, không muốn lộ ra sơ hở gì.
Nếu như chuyện ngày hôm nay thất bại, vậy đời này hắn không thể sống nữa rồi, cho nên hắn không thể thất bại.
"Mày nắm trong tay nhược điểm gì của Thiên Ngưng?"
"Mày cứ nói đi."
"Mày đừng tưởng mấy tấm ảnh này có thể uy hiếp tao, chứ đừng nói là trong tay mày không có gì để uy hiếp Thiên Ngưng cả, dù là có, tao cũng không để mày uy hiếp cô ấy. Hôm nay tao đến chỗ hẹn, không phải là vì tin mày đang nắm trông tay nhược điểm của cô ấy, mà là tới để cảnh cáo mày, đừng có ý nghĩ biến thái mà động đến Thiên Ngưng, nếu không tao sẽ tống cha con mày vào ăn cơm tù."
Lời nói của Phong Khải Trạch rất có uy lực, Ôn Thiếu Hoa cho dù cố uống nhiều rượu hơn nữa vẫn không thể làm ình không hoảng hốt, hơi run rẩy, nhưng vẫn mạnh miệng, giễu cợt nói: "Phong Đại Thiếu Gia, tôi không làm chuyện gì phạm pháp, ba tôi lại càng không, anh làm sao có thể khiến cha con tôi ngồi ăn cơm tù? Tôi biết rõ là anh có tiền, nhưng anh cũng đừng quên, hiện tại xã hội còn có pháp luật, các người có thể sử dụng tiền để che kín góc trời nhỏ, nhưng không thể giấu được toàn thế giới, nếu như ảnh hưởng quá lớn, anh nói xem chẳng phải người ta cũng sẽ điều tra làm rõ hay sao."
"Tao nói được, thì tất nhiên sẽ có cách của tao, ai nói các người không làm chuyện phạm pháp."
"Lời này của anh là có ý gì?" Ôn Thiếu Hoa hơi luống cuống, bởi vì sự tự tin của Phong Khải Trạch mà hốt hoảng, đột nhiên cảm thấy kế hoạch của Đường Phi không đủ kín đáo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Phong Khải Trạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Không phải là do hắn quá lo lắng đó chứ?
"Ôn Thiếu Hoa, lúc mày còn là đang là Ôn thiếu gia, chắc cũng đã lợi dụng tập đoàn Ôn thị làm một số chuyện phạm pháp chứ nhỉ."
"Không có, mặc dù tập đoàn Ôn thị có lúc không ổn định, nhưng tụi tao cũng không có làm chuyện gì phi pháp, nếu như mày nói đến chuyện hối lộ..., thì chắc cũng không nhiều, thử hỏi xem không ai là không hối lộ qua, ngay cả Phong Gia Vinh cũng không ngoại lệ."
"Xem ra mày không hiểu rõ chuyện ở công ty rồi, khó trách tập đoàn Ôn thị phá sản mà mày vẫn còn lớn lối như vậy, tao ày biết, Ôn Minh vì trốn thuế mà cho người làm giả sổ sách, mày có biết hay không?"
"Cho dù có chuyện sổ sách giả, vậy thì là do ba tao, liên quan gì đến tao?" Quả thật hắn chưa từng biết chuyện làm giả sổ sách của tập đoàn Ôn thị, chẳng lẽ ba hắn gạt bọn họ làm sao?
Mặc kệ có phải hay không, tập đoàn Ôn thi cũng đã phá sản, vậy thì cũng không còn gì lo lắng nữa .
"Đúng, chuyện làm giả sổ sách là do ba mày làm, nhưng mày đã gởi tin nhắn uy hiếp tao, vậy thì mày cũng liên quan trong đó rồi? Nếu như tao không đoán sai, thì hôm nay nhất định mày tính dùng cái nhựơc điểm mà mày nắm trong tay để kiếm chút tiền, chỉ tiếc là mày đã lầm rồi, không phải dễ uy hiếp được tao đâu ." Phong Khải Trạch lạnh lùng nguy hiểm nhìn khuôn mặt khiếp sợ đến tái nhợt của Ôn Thiếu Hoa, bởi vì bị đối phương hù dọa nên thành ra như vậy, cho nên phòng bị cũng hạ thấp xuống, nhưng vẫn chưa gọi nhân viên mang rượu.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh rất lâu, một mực chờ đợi Phong Khải Trạch mở miệng gọi rượu, nhưng đợi mãi, không chịu nổi đành chủ động hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài uống gì không ạ?"
"Không uống."
"A —— a, vâng." Nhân viên phục vụ hơi kinh ngạc một chút, vốn là đã chuẩn bị sẵn thuốc, nhưng nghe đối phương nói không uống rượu, không thể làm gì khác hơn là giấu thuốc đi, tránh cho chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đang uống rượu trong góc tối, mười tên lưu manh đang ngồi, trong đó có một người chỉ mặc một bộ áo da, mở rộng cổ, lộ ra khí chất hung hăng, phía trên còn xăm một con rồng lửa, xem ra hắn và những người khác không giống nhau, có vẻ hung ác hơn một chút.
"Anh Long, hành động chưa?"
"Xem ra hắn đến đây đã có chuẩn bị, nếu không tại sao lại không chịu uống rượu?"
"Anh Long, nếu hắn không uống rượu, vậy chúng ta hành động ngay đi, nếu không chờ đến lúc hắn đi, thì sẽ không còn cơ hội nữa."
Người được gọi là anh Long đang sờ sờ ngón tay cái đang đeo nhẫn lớn màu trắng, phía trên khảm một hạt kim cương lớn, tỏa sáng lấp lánh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phong Khải Trạch, trầm ổn nói: "Không nên nóng vội, tóm lại hôm nay hắn sẽ không tìm thấy lối thoát đâu. Đường gia đã nói rồi, người này rất tinh khôn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng uống rượu có thuốc đâu, cho nên tao đã sớm chuẩn bị. Đợi lát nữa đến thời điểm hành động, chúng mày cầm cây kim tẩm thuốc mê, bằng bất cứ thủ đoạn nào, nhất định phải đem cây kim châm lên người hắn. Cây kim thuốc mê tao đã chuẩn bị xong cho chúng mày, để trong hộp, mỗi người cầm một cây. Nếu như làm xong chuyện này, về sau các anh em chỉ cần nhậu nhẹt thoải mái."
"Vâng".
Mọi người vừa nghe đến chuyện ăn uống, lập tức cầm cây kim từ trong hộp, giấu kỹ, dự định sẽ cố liều mạng mà đâm vào anh.
Ôn Thiếu Hoa bị vài ba lời hù doạ của Khải Trạch làm cho hoảng hồn, tính toán trong đầu cũng không khác gì nhiều, liền muốn nghĩ đến biện pháp thoát thân, hòa hoãn nói: "Phong thiếu gia, nếu như không có việc gì, vậy thì tao đi trước đây."
"Sao vậy, mày còn chưa nói cho tao biết nhược điểm của Thiên Ngưng, cứ đi như vậy sao?" Phong Khải Trạch châm chọc nói, cảm thấy Ôn Thiếu Hoa là lạ, cũng bởi vì lạ, nên anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh hiểu Ôn Thiếu Hoa rất rõ, không cho hắn nếm mùi đau khổ thì sẽ không chịu dừng lại, vậy mà anh chỉ mới cảnh cáo thôi, hắn đã thỏa hiệp, có thể thấy được chuyện này không đơn giản.
"Tao cũng không muốn ăn cơm tù, đi trước." Ôn Thiếu Hoa hốt hoảng nói, nói xong lập tức rời đi, không muốn ở lại nữa.
Phong Khải Trạch không cản hắn, để cho hắn đi, nhưng anh cũng không muốn ở lại nữa, đi theo, tính rời đi, nhưng còn chưa ra khỏi, thì lại bị người khác ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro