Chương 283 + 284
Chương 283. Như chim sợ ná
Cuộc gọi này của Phong Khải Trạch, không chỉ làm cho Tạ Minh San kinh ngạc, ngay cả Tạ Thiên Ngưng cũng kinh ngạc, chờ anh cúp điện thoại, lập tức hỏi thăm anh, "Khỉ con, chuyện này không cần phải gọi Đỗ Nguyên ra tay?"
Đỗ Nguyên là người trong hắc đạo, người hắc đạo làm việc sẽ không nói nhảm nhiều, mà trực tiếp làm.
"Có vài người không thấy quan tài không rơi lệ, có vài người muốn nằm trong quan tài mới rơi lệ, đối phó những kẻ muốn nằm vào quan tài mới rơi lệ, không cần thiết phải khách khí với bọn họ, để cho bọn họ nằm vào trong quan tài, vui vẻ hưởng thụ một chút, sau đó hãy nói." Phong Khải Trạch âm tà nói, theo tác phong liền hướng về phía Tạ Minh San, chụp một tấm hình.
"Anh, anh chụp tôi để làm gì thế?" Tạ Minh San thấy Phong Khải Trạch hướng về phía cô, lại nghe tiếng rắc rắc, liền biết anh đang chụp hình, mang theo sợ hãi, run rẩy hỏi cho rõ.
Cuộc điện thoại mới nãy của Phong Khải Trạch, là hù dọa người sao?
"Đem tấm hình của cô gửi đi, như vậy bọn họ mới biết Tạ Minh San là ai."
"Không cho phép, không thể được."
"Không cho phép, không thể làm được sao?" Phong Khải Trạch hướng màn hình điện thoại về phía Tạ Minh San, sau đó xác định nhấn nút gửi, chuyển tin nhắn đi.
"Anh ——" Tạ Minh San nhìn màn hình trên điện thoại di động trên có bốn chữ ‘ gửi đi thành công ’, biết không cách nào ngăn cản, liền lo lắng, rất lo cái tên‘ Đỗ Nguyên ’ gì đó sẽ đến tìm, gây phiền phức cho cô, vì vậy liền hỏi thân phận của Đỗ Nguyên, "Đỗ Nguyên là ai?"
Mặc dù cô không biết Đỗ Nguyên này là ai, nhưng Phong Khải Trạch sai hắn đi làm việc, vậy nói rõ ra hắn nhất định không phải người đơn giản, còn có thể là một người rất kinh khủng.
"Đỗ Nguyên là Thiên Môn đường chủ của Hỏa Diễm Đường, Thiên Môn, nghe qua chưa, chính là nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo. Tạ Minh San, hãy cố hưởng thụ thời gian tươi đẹp không còn nhiều kia đi, sẽ không quá lâu, cô liền đến gần địa ngục." Hưởng thụ những ngày sống điêu tàn kia đi.
"Lời này có ý gì?" Thiên Môn, đường chủ Hỏa Diễm Đường, nghe như là của hắc đạo. Xã hội, chẳng lẽ Phong Khải Trạch kêu xã hội đen. Xã hội đen đối phó cô sao?
"Chính là ý trên mặt chữ, ban đầu nếu không phải Thiên Ngung còn nhân nhượng, cô cho rằng cô còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi sao? Thế giới này không hoàn toàn đều là quang minh chính đạo, còn có rất nhiều địa phương đen tối, đen tối đến cô không cách nào tưởng tượng được, không có gặp qua người hắc đạo, là vô cùng may mắn, nhưng gặp phải người hắc đạo, cũng chưa chắc xui xẻo, bất quá nếu làm loại chuyện này dưới ánh mặt trời sẽ khiến người ta cảm thấy ghê tởm, sớm muộn không thể nhìn ánh mặt trời."
"Anh, anh muốn làm gì? Phong Khải Trạch, bây giờ là xã hội pháp trị, anh tốt nhất không nên làm chuyện điên rồ, nếu không tôi sẽ tố cáo anh, cho dù anh có tiền có thế, cũng không đấu lại luật pháp đâu."
"Tố cáo tôi, xin hỏi tôi đã làm chuyện phạm pháp gì, mà cô muốn tôi tố cáo chứ?"
"Tố cáo anh, tố cáo anh —— tố cáo anh gọi xã hội đen. Kêu xã hội đen đối phó tôi." Tạ Minh San không ngờ rằng chuyện xảy ra như thế, lúc này sợ đến hốt hoảng, căn bản không biết nên làm gì bây giờ, trong lòng tất cả đều là sợ.
Rõ ràng chưa xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại sợ như thế chứ?
"Tôi có làm chuyện này sao, nếu tố cáo tôi cần có chứng cớ, chứng cớ đâu?"
"Tôi ——"
"Cô không cần suy nghĩ nữa, tôi không có bất kỳ tội danh gì để cho cô tố cáo. Thiên đường mở lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại muốn xông vào, hậu quả xông vào địa ngục, cô phải tự mình gánh lấy, không ai thương hại cho cô đâu. Trước Thiên Ngưng còn nói giúp cho cô, nhưng bây giờ cả một câu cũng không, nói vậy cô đã hiểu vì sao rồi chứ?" Phong Khải Trạch tràn đầy tự tin, nhìn trên mặt lộ ra nụ cười tà mị, làm cho lòng người phải tê dại.
Tạ Thiên Ngưng cũng không có nhiều xúc cảm với chuyện này, cũng không có chút thông cảm Tạ Minh San, lạnh lùng nói mấy câu, "Minh San, làm người cần phải có lương tâm, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cho cô, cô đã vô tình như thế, vậy đừng trách tôi bất nghĩa, cô đi đi, đừng trở lại quấy rầy cuộc sống của tôi, như vậy đối với tôi và cô đều tốt."
"Các, các người muốn làm gì tôi has? Tôi cảnh cáo các người, coi như các người có tiền có thế, cũng không thể làm xằng làm bậy." Tạ Minh San cảm thấy nguy hiểm, liên tiếp lui về phía cửa, trong lòng có một loại dự cảm rất không tốt, hơn nữa phi thường mãnh liệt.
Ngay cả Phong Gia Vinh cũng không dám chọc Phong Gia Vinh, cô ta là cái thá gì, có thể chọc được sao?
Dựa vào tình huống bây giờ mà nghĩ, nên trốn đi là tốt nhất.
"Không muốn chúng ta làm gì cô, lập tức biến, lập tức biến mất ở trước mặt chúng tôi."
"Đi thì đi, hừ." Tạ Minh San không dám giương oai nữa, bước nhanh đi ra ngoài, ngay cả quay đầu cũng không dám, tựa hồ sợ có ai đó đuổi theo.
Cô không dám trở lại trêu chọc Phong Khải Trạch, người này quá mức đáng sợ, nhưng Hồng Thi Na cũng không phải đèn cạn dầu, hai bên đều không thể đắc tội, cô nên dứt khoát bỏ đi.
Được rồi, rời đi nơi này là lựa chọn tốt nhất, dù sao trong tay cô còn có tiền, hơn nữa mới lấy của Hồng Thi Na được 250 triệu, đủ cho cô đi đến nơi khác để sống tốt. Chỉ cần cô rời đi, Phong Khải Trạch có muốn tìm cô tính sổ cũng không thể, càng không cần nói đến Hồng Thi Na.
"Đúng, rời đi nơi này, phải lập tức rời đi nơi này." Tạ Minh San càng nghĩ càng cảm thấy rời đi là chính xác, cho nên không nghĩ nhiều hơn nữa, nhanh chóng về thu dọn đồ đạc, sợ Hồng Thi Na biết sẽ không để cô đi.
Sau khi Tạ Minh San rời đi, Tạ Thiên Ngưng tức giận khóa trái cửa lại, trên mặt toàn bộ đều viết chữ tức giận, cho thấy rõ cô thật sự đã bị chọc giận rồi.
Ngược lại Phong Khải Trạch không có giận, thoạt nhìn còn rất cao hứng, trêu đùa cô hỏi: "Thế nào, em không có tức giận chứ?"
"Lời Tạ Minh San mới vừa nói, em có thể không giận sao? Chuyện của tám trăm năm trước cô ta cũng kéo ra nói, hơn nữa còn đặc biệt chọn chuyện nhạy cảm như thế, chỉ nghĩ đến đã tức chết, cô ta biết rất rõ em với cái tên Ôn Thiếu Hoa là không thể nào, còn tới nói những lời đó, rõ ràng muốn gây chuyện với em, để chọc em tức mà." Hiện bây giờ cô không muốn có chút quan hệ nào với Ôn Thiếu Hoa, mặc dù tình cảm mười năm kia không phải là giả, nhưng đối với cô mà nói, đoạn tình cảm này căn bản không đáng nhắc tới.
"Đều nói phụ nữ mang thai tính tình rất dễ thay đổi, xem ra là thật, nếu đổi lại trước kia, em tuyệt đối sẽ không giận đến như vậy. Anh cảm thấy khí thế hôm nay của Tạ Minh San đã nhỏ hơn trước rất nhiều, mặc dù nói có chút khó nghe, nhưng chỉ cần nghe rõ một chút sẽ thấy có chỗ bất thường."
"Khỉ con, sao hôm nay anh là lạ thế, nếu là lúc trước, chắc chắn anh còn tức giận hơn cả em, nhưng giờ trông anh chẳng những không tức giận, ngược lại còn rất cao hứng, chẳng lẽ những lời Tạ Minh San mới vừa nói, anh cũng không để trong lòng sao?"
"Tại sao phải để trong lòng, có cần thiết để trong lòng không?"
"Anh không ăn dấm chua của Ôn Thiếu Hoa sao?"
"Hắn hiện giờ đang ở trong tù, em thì đã là vợ của anh, anh cần gì phải ghen với hắn chứ?"
"Anh đã không giận, sao vừa rồi lại gọi điện thoại gọi Đỗ Nguyên trừng trị Tạ Minh San?"
Tạ Thiên Ngưng càng ngày càng buồn bực, cảm có nhiều việc không hiểu, chuyện không nên phát triển như vậy mới đúng chứ?
Phong Khải Trạch đưa điện thoại di động của mình cho cô, để cho chính cô nhìn, "Em xem đi."
Cô cầm điện thoại di động, kiểm tra hộp ghi chép tin nhắn một chút, phát hiện vừa rồi anh không có bấm số điện thoại gọi đi, còn tấm hình là gửi đến điện thoại di động của cô, do cô không mang điện thoại di động ở trên người, cho nên mới không biết, "Khỉ con, mới vừa rồi anh không có gọi điện thoại cho Đỗ Nguyên has? Nói thế , anh chẳng qua chỉ dọa Tạ Minh San thôi à."
"Được rồi, chẳng qua chỉ hù dọa cô ta một chút thôi."
"Tạ Minh San không phải người dễ dàng có thể dọa, nếu như hù dọa hữu dụng, lúc đầu sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, bỏ đi." Cô cũng không tin chiêu này của anh có thể hù dọa hữu dụng, đem điện thoại di động ném trả lại cho anh, tiếp tục rầu rỉ than thở.
Chưa giải quyết xong Hồng Thi Na, giờ lại tới thêm một Tạ Minh San, cô thật lo muốn chết.
Cô rầu rĩ, thế nhưng anh lại không, còn có chút đắc ý, "Tạ Minh San bây giờ là như chim sợ ná, chỉ cần anh giương dây cung đã dọa cô ta sợ đến mức rơi từ trên cao rớt xuống."
"Em lại không cảm thấy cô ta giống như một con như chim sợ ná, mà giống như một lão chim ưng sẽ ăn thịt người."
"Thiên Ngưng, vừa rồi do em bị cơn giận chi phối, cho nên có rất nhiều chi tiết nhỏ không chú ý tới, nhưng anh đã quan sát, nếu như anh đoán không sai, Tạ Minh San hôm nay xuất hiện tại nơi này, không phải là ý của cô ta, là có người sai cô ta tới , mà cô ta lại không thể không đến, người này chắc là Hồng Thi Na, cho nên món nợ này, cứ tìm thẳng Hồng Thi Na là được rồi, không phải sao?"
"Chi tiết nào?"
"Tạ Minh San từ khi vào cửa đến rời đi, cũng vô cùng khẩn trương cùng sợ hãi, mặc dù cô ta cố gắng che giấu, nhưng lại không thể gạt được ánh mắt của anh, chỉ cần dùng tâm quan sát, qua hành động lui ra sau cửa của cô ta, này đủ để chứng minh cô ta không muốn đến, cũng không dám đến gây sự với chúng ta, chẳng qua do không thể không đến. Chỉ cần quy chuyện này vào một chỗ, sẽ chỉ rõ ra, có chỉ người phái cô ta tới nơi này, ngoại trừ Hồng Thi Na, không có người thứ hai, cho nên mới vừa rồi anh chẳng qua chỉ hù dọa cô ta một chút, trải qua sự kiện lần trước, cô ta căn bản không dám chọc đến anh, cho dù ngoài miệng vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng lại không ngừng run sợ, cho nên anh cố ý nói cho cô ta biết Đỗ Nguyên là Thiên Môn đường chủ Diễm Hỏa Đường, muốn dọa cô ta một chút, không ngờ tới thật đúng đã dọa cô ta sợ."
"Hi vọng cô ta thật sự bị dọa, không quay lại gây phiền phức cho em." Tạ Thiên Ngưng vô lực than thở, thoạt nhìn trông rất mệt mỏi.
Phong Khải Trạch kéo cô ta đến bên người, quan tâm nói: "Sắc mặt của em thoạt nhìn thật không tốt, có phải mệt không?"
"Thân thể em không mệt, mà trong lòng em mệt, em không muốn đấu với Hồng Thi Na cùng Tạ Minh San nữa, như vậy rất hao tổn tâm trí, giống như nữ nhân trong hậu cung cổ đại hậu, cả ngày đấu nhau."
"Chuyện này dễ làm, nếu như Tạ Minh San còn dám tới gây chuyện, anh sẽ trực tiếp đem cô ta phế đi, về phần Hồng Thi Na, rất nhanh cô ta sẽ không còn khả năng phản kích chúng ta, đến lúc đó sẽ không dám tới tìm em gây phiền phức." Bởi vì yêu cô, cho nên anh quyết định không thể bỏ qua cho Hồng gia.
Cũng tới lúc dọn dẹp bọn họ rồi.
"Chuyện này không nên nóng vội, chờ chân anh khỏe lên rồi hãy nói, em không muốn bởi vì những chuyện khác ảnh hưởng tới tiến độ hồi phục của chân anh, bác sĩ đã nói mấy ngày nữa là có thể tháo thạch cao ra, không lâu nữa anh đã có thể đi bộ lại rồi."
". . . . . ." Phong Khải Trạch không có trả lời cô, chẳng qua chỉ khẽ cười một cái, trong mắt ẩn chứa sự tà ác lạnh lùng.
Chờ chân anh khỏe, chỉ sợ Hồng gia đã làm ra một số chuyện rồi, cho nên không thể đợi thêm nữa.
Hai người nói đủ thứ chuyện, cho rằng những lời nói sẽ không bị truyền đi, nhưng không ngờ đã bị truyền đi ra ngoài.
***
Chương 284. Hiểm chiêu
Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng nói chuyện ở trong phòng bệnh, toàn bộ đều bị Hồng Thừa Chí cùng Hồng Thi Na nghe được, Hồng Thiên Phương đương nhiên cũng biết, cảm thấy sợ Phong Khải Trạch.
Chỉ bằng vào vài nét mặt cùng suy nghĩ trong đầu liền có thể suy đoán mọi chuyện chuẩn xác như vậy, giống như đọc được tâm tư của mỗi người, thứ người như thế thật quá đáng sợ.
"Cha, câu cuối cùng Phong Khải Trạch nói là có ý gì, cái gì khiến Thi Na không có khả năng phản kích?" Hồng Thừa Chí không hiểu, cho nên liền muốn hỏi cho hiểu, lúc này trong bụng đầy lửa giận.
Hắn ghét những lời Phong Khải Trạch nói, tựa như anh ta là người nắm toàn bộ cục diện trong tay.
"Phải cảnh giác Phong Khải Trạch, coi chừng người chịu đau khổ sẽ là chúng ta, bởi vì một kẻ quá tinh ranh, quá thông minh, lại còn tính toán khá chuẩn như vậy, cho dù chúng ta có cài đặt máy nghe bên cạnh hắn. Nghe được cũng không biết bước kế tiếp hắn muốn làm gì, người này quá mức cẩn thận, khó đối phó a!" Hồng Thiên Phương cảm thán, rất lo cho tương lai của tập đoàn Hồng Thị.
Ông vốn muốn thâu tóm Phong Thị đế quốc, để Hồng gia càng thêm phát triển lớn mạnh, nhưng bây giờ xem ra vô cùng khó khăn, đối phó một Phong Gia Vinh đã không dễ dàng, huống chi còn có Phong Khải Trạch.
"Cha, con không tin Phong Khải Trạch lại lợi hại như thế đâu, hắn hiện tại đã cắt đứt với Phong Gia Vinh, không có Phong thị đế quốc, hắn sao có thể đấu với chúng ta, cha có phải đánh giá hắn quá cao rồi không? Hơn nữa hắn hiện tại gãy một chân nằm ở trên giường, sao đấu được với chúng ta?" Hồng Thừa Chí không muốn thừa nhận Phong Khải Trạch lợi hại.
"Không phải cha đánh giá cao hắn, là do con xem nhẹ hắn."
"Có khoa trương như vậy không, con không tin."
"Ngay cả Phong Gia Vinh mà Phong Khải Trạch cũng có thể đối phó, con còn không tin sao, có phải hay không chờ hắn đứng trên đỉnh đầu con, con mới tin?" Hồng Thiên Phương có chút căm tức, căm tức nhìn hắn đứa con không ra gì, đúng là bị đầu đần của nó làm cho tức.
Nếu như con ông có thể thông minh như Phong Khải Trạch, thật là tốt biết bao, cho dù bằng một nửa Phong Khải Trạch, tình cảnh cũng sẽ không giống bây giờ.
"Cha, con chỉ nói thật, cha đừng tức giận!" Hồng Thừa Chí nghe ra trong giọng điệu tức giận của cha mình, mặc dù còn chưa đồng ý lời nói của ông, nhưng không thể không bước, ở trong lòng nói thầm: hắn không tin Phong Khải Trạch lợi hại đến thế đâu!
"Bây giờ là thời khắc đặc biệt, con nên hành xử cẩn thận, có được không?"
"Được được được, con sẽ cẩn thận."
"Ài ——"
Hồng Thi Na không giống Hồng Thừa Chí coi nhẹ địch, suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này, nhất là nghe lời Phong Khải Trạch nói, trong lòng càng không dám phớt lờ, không còn nghĩ để Tạ Minh San giúp cô, mà tính toán tìm biện pháp khác, "Cha, tại sao lúc trước Phong Gia Vinh lại đáp ứng ra mặt giúp con, để Phong Khải Trạch không tố cáo con?"
"Thi Na, vì sao con lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?" Hồng Thiên Phương không hiểu hỏi.
"Con vốn cho là Tạ Minh San có thể nhiễu loạn cuộc sống Phong Khải Trạch, nhưng bây giờ nhìn lại thật không có khả năng, người duy nhất hiện nay có thể ảnh hưởng đến Phong Khải Trạch chỉ có mình Phong Gia Vinh, cho nên con muốn để ông ta ra mặt, có lẽ sẽ đạt hiệu quả. Bất kể nói thế nào, Phong Gia Vinh cũng là cha của Phong Khải Trạch, cho dù hai người như nước với lửa, Phong Khải Trạch cũng không thể động Phong Gia Vinh a, bản tính của Phong Gia Vinh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, cứ như vậy, hai cha con họ sẽ làm ra long trời lỡ đất, đây chẳng phải là kế hoạch mà ta mong muốn hay sao?"
"Thế nhưng nếu chúng ta hoàn toàn trở mặt với Phong Gia Vinh, vạn nhất ông ta và Phong Khải Trạch liên hiệp đối phó chúng ta, này cũng không hay."
"Cha, cha có thể khiến để Phong Gia Vinh nghĩ cách đưa cho chúng ta 60% cổ phần của Phong thị đế quốc, có 60% cổ phần này, chúng ta không chỉ có thể chế trụ Phong Khải Trạch, còn trở thành cổ đông lớn nhất của Phong thị đế quốc, đến lúc đó triệu tập Hội đồng quản trị, để cho Phong Gia Vinh xuống đài, chẳng phải là tốt hơn?"
"Ta hiểu ý con, chuyện này giao cho cha đi làm, cha sẽ đi tìm Phong Gia Vinh ngay bây giờ." Hồng Thiên Phương bừng tỉnh đại ngộ, chuyện còn chưa nói xong đã đứng dậy đi.
Đã đến trận chiến cuối cùng, chỉ có thể liều một cái mạng.
"Cha, cha ——" Hồng Thừa Chí còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, muốn hỏi rõ ràng, ai ngờ Hồng Thiên Phương không để ý tới hắn, gấp gáp bỏ đi, hắn chỉ còn biết hỏi em gái của mình, "Thi Na, anh vẫn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Phong Gia Vinh cũng không phải đèn cạn dầu, ông ta sẽ dễ dàng đem 60% cổ phần của Phong thị đế quốc cho chúng ta sao? Hơn nữa, trong tay ông ta chỉ có 35% cổ phần, không phải 60%."
"Phong Gia Vinh không có, Tạ Thiên Ngưng thì có, để Phong Gia Vinh lấy từ chỗ Tạ Thiên Ngưng qua, vậy không phải đủ rồi sao?" Hồng Thi Na cười tà trả lời, cô lúc này cùng cô công chúa ngây thơ ôn nhu thùy mỵ kia quả là hai người khác nhau.
Cô biến thành bộ dạng hôm nay, hoàn toàn đều do Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng làm hại, cô không bắt hai người bọn họ phải trả giá đắc, có lẽ sẽ khó tiêu hết mối hận trong lòng.
"Nói dễ nghe là của Tạ Thiên Ngưng, nhưng thật ra là do Phong Khải Trạch làm chủ, mọi người nghĩ có thể lấy được cổ phần từ trong tay của Phong Khải Trạch sao?"
"Chúng ta không thể nào lấy, nhưng Phong Gia Vinh lại có thể."
"Ý của em là để Phong Gia Vinh đi lấy cổ phần kia, sau đó chúng ta sẽ đoạt lấy lại từ trong tay của ông ta ——"
"Đại khái là như vậy. Anh hai, em đi nghe lén, còn anh đi tra một chút về người tên Đỗ Nguyên đó rốt cuộc là người nào, xem có phải giống như lời Phong Khải Trạch nói hay không, hắn ta có phải là đường chủ của Hỏa Diễm Thiên Môn không?" Cô nhất định phải tra rõ người này, hơn nữa còn muốn biết rõ về người này.
"Thiên Môn anh đã từng nghe nói qua, là một tổ chức rất thần bí, nhưng không thể nói là hắc đạo, chẳng qua là cùng người trong hắc đạo có mối quan hệ mật thiết. Thi Na, anh khuyên em không nên đi trêu chọc người của Thiên Môn, bọn họ còn đáng sợ hơn cả Phong Khải Trạch, cả người trong hắc đạo đều không dám chọc đến bọn họ."
Hồng Thừa Chí tựa hồ khá sợ Thiên Môn, nhưng Hồng Thi Na lại không, không trêu chọc là đều không thể, "Nếu Phong Khải Trạch có thể nói ra tên của đường chủ Hỏa Diễm Thiên Môn, đã nói rõ ra hắn cùng Thiên Môn có quan hệ, chứng tỏ họ là cùng một phe với nhau, nên không thể bỏ qua được. Chúng ta chẳng qua chỉ điều tra, không phải đi tìm Thiên Môn để chuốt phiền phức, nên sẽ không nghiêm trọng hơn đâu."
"Vạn nhất không cẩn thận tra ra được gì, chọc phải người Thiên Môn , chúng ta sẽ rất thảm ."
"Vậy anh phải cẩn thận một chút."
"Thi Na ——"
"Anh, em kêu anh đi điều tra Thiên Môn, cũng không chỉ vì muốn biết chuyện của Phong Khải Trạch, mà là vì chúng ta a, vạn nhất Phong Khải Trạch tìm người Thiên Môn đến đối phó chúng ta, chúng ta có thể chuẩn bị sẵn trước hay sao? Nếu như có thể tạo thêm quan hệ với Thiên Môn, như vậy chúng ta sẽ càng có biện pháp đối phó với Phong Khải Trạch."
"Muốn tạo quan hệ cùng Thiên Môn, nói dễ vậy sao? Huống chi tổng bộ của người ta lại không ở nơi này, thế lực cũng không lan đến những chỗ này, cho nên Thiên Môn đối với chúng ta cũng không có chỗ dùng nhiều, vì vậy không cần phải đi chọc đến bọn họ."
"Mọi chuyện có quan hệ đến Phong Khải Trạch, chúng ta đều phải giữ kín, anh, coi như em van anh, đi điều tra một chút đi."
"Được được được, anh đi tra, nếu như cái gì cũng không tra ra được, em cũng đừng trách anh a!" Hồng Thừa Chí không thể lay chuyển được cô, đành phải đáp ứng.
"Anh chỉ cần hết sức là được rồi, nếu quả thật không tra được gì cũng không sao." Hồng Thi Na cũng không có yêu cầu phải quá nghiêm túc, nhưng cô tin, nhất định có thể tra được chút gì đó, dù sao trên cái thế giới này không có tường nào gió không lọt qua được.
Hiện nay cô đã không thể dựa vào Tạ Minh San, chỉ có thể dùng biện pháp khác, sử dụng chiêu hiểm độc thôi.
Hồng Thi Na không thể trông cậy vào Tạ Minh San, cho nên dứt khoát đem cô ta ném ra sau ót, không quan tâm, cũng không để ý đến cô ta nữa.
Tạ Minh San cũng không biết Hồng Thi Na đã mặc kệ cô, sau khi về nhà liền thu dọn đồ đạc.
Ninh Nghiên thấy cô vội vàng thu dọn đồ đạc, giống như muốn chạy trốn, khiến mình cũng bị dọa sợ, lo lắng hỏi: "Minh San, có phải con lại gây ra họa nữa không, nên muốn gom đồ bỏ trốn?"
"Mẹ, mẹ cũng mau thu dọn đồ đi, nơi này không nổi ở nữa, chúng ta phải đi." Tạ Minh San vừa gom đồ vừa trả lời.
"Chúng ta không phải đã sống tốt rồi sao, sao không thể ở đây nổi nữa?"
"Phong Khải Trạch tìm người của xã hội đến trả thù con, Hồng Thi Na lại cứ buộc con đi gây chuyện với Phong Khải Trạch, nên thừa dịp hai người bọn họ còn chưa tìm con tính sổ, con phải rời đi trước. Mẹ, mẹ đừng lo lắng, mau thu dọn đồ đạc nhanh lên đi."
"Nếu như chúng ta đều đi, ba con phải làm sao bây giờ?"
"Mẹ để ý đến ông ấy làm gì? Ba có Tạ Thiên Ngưng bảo bọc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhưng Tạ Thiên Ngưng lại không bảo bọc cho chúng ta nên chúng ta sẽ gặp chuyện đó, đừng nhiều lời nữa mau thu dọn đồ đạc đi. Nếu Hồng Thi Na biết con nhận tiền của cô ta rồi bỏ trốn, nhất định sẽ tới tìm con tính sổ, đến lúc đó không chỉ muốn con trả tiền lại, sợ rằng còn không cho con có ngày yên ổn."
Ninh Nghiên luống cuống, bắt đầu nhanh đi thu dọn đồ đạc, tính cùng con gái rời đi, trong lúc dọn dẹp vẫn không quên hỏi rõ,"Minh San, không phải Phong Khải Trạch đã bỏ qua cho chúng ta rồi sao, tại sao lại đối phó chúng ta has?"
"Còn không phải do ả Hồng Thi Na làm hại, cô ta muốn chúng ta gây phiền phức cho Phong Khải Trạch, kết quả con mới đi một lần, liền đem chuyện biến thành như vậy. Ngay cả người của hắc đạo Phong Khải Trạch cũng gọi tới, chúng ta mà không đi chỉ có nước chờ chết."
"Ban đầu Hồng Thi Na cho con tiền, con không nên nhận lấy."
"Giờ đừng nói về chuyện này nữa, nhanh lên một chút đi." Tạ Minh San đã thu dọn đồ gần xong, chẳng qua chỉ mang những đồ vật quý giá, mấy bộ y phục dùng để thay đổi là được rồi.
"Con chờ mẹ chút, mẹ phải thu dọn thêm vài món." Ninh Nghiên thấy con gái đã đi ra ngoài, chạy tới chạy lui ở trong nhà thu dọn đồ đạc, bởi vì vô cùng vội vã, kết quả chuyện gì cũng làm không được, cũng không biết nên bắt đầu thu dọn từ đâu.
"Mẹ, chỉ cần lấy những vật đáng giá, những thứ khác không cần."
"Mẹ biết rồi." Này đã biết.
Hai mẹ con hốt hoảng thu dọn đồ đạc, lúc gọi xe còn phải ngó đông ngó tây, lo lắng có người phát hiện bọn họ, không biết rằng không ai thèm đối phó với bọn họ làm gì.
Phong Khải Trạch nằm ở trong bệnh viện không hề quá lo lắng cho cuộc sống của mình, Tạ Thiên Ngưng vừa dưỡng thai vừa chăm sóc cho anh, mới không rỗi rãnh đi trông nom người nào chạy trốn.
Hồng Thi Na lo nghe lén cuộc đối thoại của Phong Khải Trạch cùng Tạ Thiên Ngưng, nên chẳng còn nhớ đến chuyện của Tạ Minh, lúc này chính là bởi vì không nghe được tin tức mình cần mà nổi giận.
Cũng đã đặt máy nghe lén lâu như vậy, vậy mà mỗi ngày chỉ nghe được chuyện ân ân ái ái của hai người kia, cuộc sống đầy mật ngọt, càng nghe nhiều càng làm lòng cô không còn cảm xúc gì. Bọn họ càng vui vẻ, cô lại càng hận, hận không thể để cả hai xuống dưới địa ngục, như vậy cô mới vui vẻ.
Một ngày nào đó, cô sẽ để bọn họ đều xuống địa ngục.
Hồng Thiên Phương cầm theo đĩa CD lúc trước đến uy hiếp Phong Gia Vinh, lần này tìm đến ông, còn mang theo bản đánh máy trong dữ liệu trong CD ra uy hiếp ông, bất quá không phải nói thẳng ra, mà là nói quanh co: "Gia Vinh, chúng ta cũng đã là bạn bè mấy chục năm rồi, cho nên hôm nay tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp một tay."
Phong Gia Vinh vẫn còn vì chuyện lần trước bị uy hiếp mà tức giận, cho nên thái độ rất không thiện cảm, thậm chí có thể nói là phẫn hận, "Bất kể là chuyện gì, tôi cũng sẽ không giúp ông, ông đi đi."
"Tôi sớm biết ông sẽ nói vậy, cho nên tôi có mang đến cái này." Hồng Thiên Phương lấy CD ra, nham hiểm nói: "Đây là chứng cứ lúc trước vì muốn để thế lực của Phong Thị đế quốc lớn mạnh hơn mới cấu kết với Hắc bang sát hại cha của Đới Phương Dung, chỉ cần tôi giao bằng chứng này cho cảnh sát, ông không chỉ thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng còn có thể ngồi tù."
"Tùy tiện đưa ra một cái CD sẽ làm tôi sợ sao?" Mặc dù Phong Gia Vinh lo lắng sợ hãi, nhưng lại hết sức giữ vững bình tĩnh.
"Có phải dọa ông hay không, thì tự ông xem đi rồi biết, đây chỉ là phần đầu, ở đây tôi còn có rất nhiều bảng. Nếu như ông muốn bản chính ở trong tay tôi, lấy 60% cổ phẩn của Phong thị đế quốc tới trao đổi." Hồng Thiên Phương tự tin, đem đĩa CD thảy lên trên bàn, đẩy tới trước mặt Phong Gia Vinh, cho ông xem.
"Hồng Thiên Phương, tất cả mọi người đều biết tôi chỉ có 35%, ông không phải là làm khó người khác sao?"
"Trong tay Tạ Thiên Ngưng có 60%, về phần làm sao lấy từ trên tay cô ta, đó là chuyện của ông, tôi chỉ muốn kết quả, không muốn quá trình, những lời này ông cũng rất quen thuộc mà. Đừng để cho tôi chờ quá lâu, trong vòng hai tháng, tôi muốn lấy được 60% cổ phần Phong thị đế quốc, nếu không ông cứ vào trong tù ăn cơm tù đi. Đường Phi cũng ở trong đấy, ông đi vào đó bồi hắn cũng không tồi."
"Ông uy hiếp tôi?" Phong Gia Vinh giận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng lại rất bất đắc dĩ, loại cảm giác bị người uy hiếp, thật làm cho hắn phải tức điên.
"Đúng, tôi đang uy hiếp ông, hơn nữa ông không thể không thỏa hiệp, trừ phi ông muốn ăn cơm tù."
"Nếu như tôi giao cho ông 60% cổ phần của Phong thị đế quốc, ông nhất định sẽ bãi nhiệm tôi, để mình đi làm Đổng Sự Trưởng, ông thấy tôi ngốc đến nổi tự mình chui đầu vào rọ sao?"
"Ông không ngu ngốc, cho nên ông nhất định sẽ làm theo lời tôi nói, nếu không ông không chỉ mất đi Phong thị đế quốc, còn mất đi tự do, với độ tuổi này đi ngồi tù, chỉ sợ là đến chết cũng không ra được."
"Hồng, Thiên, Phương."
Hồng Thiên Phương đứng lên, đi tới trước mặt Phong Gia Vinh, miệng tiến sát bên lỗ tai của ông, cười tà nói: "Phong thủy là thay phiên chuyển, ông đã chuyển xong, hiện tại giờ đến phiên tôi, cho nên không nên vùng vẫy giãy chết nữa" .
"Ông cút cho tôi." Phong Gia Vinh tức giận rống to, tim phát đau kịch liệt, cảm giác như sắp tắt thở.
"Tôi dĩ nhiên sẽ đi, ngàn vạn lần đừng để cho tôi chờ quá lâu, nếu không theo lời tôi nói, ông biết hậu quả là gì chứ? Ha ha ——" Hồng Thiên Phương đắc ý tiêu sái rời đi, không che giấu đi diện mục chân thật của mình.
Nhịn lâu như thế, rốt cục đã sắp hết khổ, sau này ông sẽ không còn sợ Phong Gia Vinh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro