Chương 38 + 39

Chương 38. Câu trả lời của tôi

Mỗi người đều chỉ trích Tạ Thiên Ngưng, Tạ Minh San liền âm thầm cười trộm, nhưng vẫn cố giả vờ giả vịt: "Bác trai, bác gái, hai người đừng trách chị họ nữa, cháu biết trong lòng chị ấy cũng thấy rất khó chịu, nên cháu không trách chị ấy. Nếu như tay cháu bị thương có thể làm cho chị ấy thấy dễ chịu hơn, thì cũng đáng giá lắm."

"Thật là một đứa trẻ tốt bụng lại rất hiểu chuyện, Thiếu Hoa có thể lấy được người như cháu đúng là phúc của nó." Lâm Thục Phân nắm lấy bàn tay không bị thương của Tạ Minh San, thật lòng khen ngợi cô.

Lời của bà như một cây gậy đánh mạnh vào Tạ Thiên Ngưng, nói vòng vo nãy giờ, đã ám chỉ rõ nếu Thiếu Hoa cưới cô thì không may mắn sao.

Xem ra nơi này đã không còn chỗ để cho cô dung thân rồi, cô đã hoàn toàn biến thành một người ngoài không được hoan nghênh.

"Bà nói ít một hai câu có được không?" Ôn Minh thấy mặt Tạ Thiên Ngưng đầy nước mắt, rất đau lòng nên muốn Lâm Thục Phân đừng nói thêm nữa.

Vốn chuyện đang tốt, không nghĩ tới lại trở thành như vậy, ông chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

Lâm Thục Phân vẫn rất khó chịu, trong lòng có chút không phục, nổi giận vì Tạ Thiên Ngưng cố ý đả thương người, vì vậy thẳng thắn nói ra: "Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, ông biết rõ tôi là người như thế nào mà, chỉ biết ăn ngay nói thật, hôm nay người nào tốt, người nào không tốt, tất cả mọi người đều biết rất rõ, tôi không thích kẻ chỉ biết ngấm ngầm hại người."

Tạ Minh San nghe được câu này cũng hít mạnh một hơi, có chút căng thẳng.

Cô phải giữ kín chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, bằng không kết quả của cô còn thảm hơn Tạ Thiên Ngưng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến hôn sự của cô và Thiếu Hoa.

Những lời nói của Lâm Thục Phân làm cho Tạ Thiên Ngưng bị đả kích mạnh, thực chất trái tim đã vỡ, máu chảy không ngừng.

Ở trong lòng mọi người, cô đã trở thành người không biết phải trái, mới vừa rồi còn nói thích giờ đã chuyển sang chán ghét cô rồi.

Con người, có thể thay đổi nhanh như vậy sao?

Cô nhìn mọi người ở đây thêm một lần nữa, trong mười năm nay cô coi họ như người thân nhất của mình, tình cảm trong suốt mười năm qua lại không chống đỡ nổi một chút xíu thủ đoạn của Tạ Minh San, thật sự buồn cười.

Tạ Thiên Ngưng không nói gì, đau lòng đến mức chỉ biết rơi nước mắt.

Nhìn cô rơi lệ, Lâm Thục Phân cũng thấy phiền lòng, có chút tự trách, nhưng vẫn còn rất giận, không nhịn được liền nói một câu: "Thiên Ngưng, cháu đừng trách bác quá thẳng thắn, sự thật chính là như vậy, hơn nữa người hôm nay bị hại là Minh San, mà con bé không có trách cháu lấy nửa câu, cháu làm bộ oan ức để làm gì, cháu càng làm như vậy càng làm cho người ta thấy ghét nhiều hơn."

"Bác gái, cháu nghĩ chị họ chắc không cố ý đâu, bác đừng trách chị ấy mà." Tạ Minh San đứng lên kéo lấy cánh tay Lâm Thục Phân, vì Tạ Thiên Ngưng liền nói chuyện rất nhã nhặn.

Nhìn bộ dạng giả vờ của Minh San, Tạ Thiên Ngưng tức giận mà không thể làm gì, khổ mà không thể nói ra, chỉ biết giận đến bốc hỏa.

Nhìn phản ứng của Ôn Thiếu Hoa cũng giống như bọn họ, vẻ mặt giận dữ, trong đôi mắt anh lộ rõ vẻ chán ghét mãnh liệt đối với cô.

Còn bác trai với bác gái, hai người vẫn luôn coi cô như con gái ruột, luôn cư xử như một vị trưởng bối, nhưng hôm nay bọn họ đã bị Tạ Minh San che mắt, đều bắt đầu không thích cô rồi.

Đầu tiên là hôn nhân bị phá hoại, sau đó lại bị người thân hiểu lầm, từng người bắt đầu ghét cô.

Cô thật sự khiến cho người ta chán ghét như vậy sao?

Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt giống như khe suối không ngừng chảy xuống.

Hít một hơi thật sâu, tuyệt vọng nói: "Mọi người đã ghét cháu như thế, vậy cháu cũng không có lí do gì ở lại đây nữa. Chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, cháu không thể thừa nhận, vĩnh viễn cũng không nhận, cháu không có lấy ấm nước nóng làm phỏng tay Tạ Minh San, mọi người tin cũng được không tin cũng chẳng sao, đây chính là câu trả lời của cháu. Bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ không bước vào Ôn gia dù chỉ một bước. Tất nhiên, cháu cũng không phải một người nhỏ mọn như vậy, hôn lễ của hai người bọn họ cháu nhất định sẽ đến tham gia, gửi lời chúc phúc đến hai người."

Nói xong, liền tức giận xoay người bỏ đi.

***
Chương 39. Không cần áy náy

Tất cả mọi người đều nhìn theo bóng Tạ Thiên Ngưng rời đi, càng làm không khí chung quanh thêm phần lạnh lẽo hơn, vả lại những lời nói lúc nãy của cô đã khiến cho mọi người bắt đầu hoài nghi.

Chứng cớ đã quá rõ, sao cô lại không chịu thừa nhận, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì sao?

Tạ Minh San cảm thấy không khí hơi khác thường, để mọi chuyện không còn bị nghi ngờ thêm, cô lập tức kiếm cớ che đậy: “Bác trai bác gái, chị họ thật không có cố ý, mọi người đừng trách chị ấy có được không?”

Cô không tiếc để cho tay mình bị phỏng, chỉ vì muốn hai ông bà Ôn gia không còn thương Tạ Thiên Ngưng nữa, cho nên bất cứ giá nào cô cũng không thể để bàn tay bị thương của mình uổn phí.

“Có ai rảnh rỗi cầm lấy ấm nước nóng lên chơi chứ, chuyện xảy ra như vậy mà nói không có cố ý, thì ai mà tin chứ?” Lâm Thục Phân vốn còn hơi hoài nghi, nhưng khi nghe Tạ Minh San giải thích liền dẹp tan hoài nghi của mình, mà tin cô hoàn toàn.

Không phải bà không nghi ngờ, mà là mọi chuyện diễn ra trước mắt căn bản không có chỗ để bà nghi hoặc.

Tạ Thiên Ngưng có động cơ gây thương tích cho người khác đó là đều không thể chối cãi, hơn nữa mọi người ở trong nhà bếp đều nghe thấy những lời độc ác của cô, tất cả mọi chuyện xảy ra đều đúng như vậy, còn gì để hoài nghi chứ?

“Bác gái, thật xin lỗi, mọi chuyện đều do lỗi của cháu, mọi người không nên trách chị họ. Chị họ yêu anh Thiếu Hoa đã mười năm rồi, nhưng trong một đêm lại xảy ra nhiều biến cố lớn như vậy, nhất thời làm cho chị ấy không thể chịu đựng nổi nên mới giận cháu mà làm như thế, cũng là chuyện hợp lý mà, cháu không trách chị họ, chỉ hy vọng chị ấy có thể mở lòng mình hơn mà không nên hận cháu quá lâu thôi.” Tạ Minh San vẫn cố nhận lỗi cho chính mình, giả vờ là một người hiền lành, dáng vẻ dịu dàng của cô làm cho mọi người đều bị mê hoặc.

Cô chỉ cần lấy được tình cảm của ông bà Ôn gia, như vậy thì cô mới có chỗ đứng vững chắc ở Ôn gia này.

Chị họ, đừng trách em lòng dạ độc ác, bất cứ cô gái nào cũng chỉ vì hạnh phúc của mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Tạ Minh San càng nghĩ, lòng dạ cô càng thêm độc ác, đối với chuyện mình làm không thấy chút áy náy nào, hơn nữa còn thấy mình làm như vậy là rất đúng.

Hạnh phúc đang ở bên cạnh, nếu cô không biết giữ chặt, đó là do cô quá ngốc.

Ôn Thiếu Hoa nhìn bóng dáng Tạ Thiên Ngưng rời đi cho đến khi biến mất hẳn, người cứ đứng ngơ ngác, hai mắt nhìn chằm chằm ra cửa, trong lòng không ngừng tự nhắc nhở: có thể buông xuống rồi.

Mười năm nay, mặc dù cô đã bỏ ra rất nhiều tình cảm cho anh, nhưng đó do cô đơn phương tình nguyện, anh không hề ép buộc cô. Hôm nay chia tay, anh không cần phải áy náy gì hết.

Nghĩ kỹ lại một chút, gương mặt căng thẳng dường như đã được giãn ra, sau đó nở nụ cười nhẹ giọng hỏi Ôn Minh: “Ba, ba còn phản đối chuyện con đám cưới với Minh San không?”

Không chờ Ôn Minh trả lời, trái lại Lâm Thục Phân đã trả lời trước: “Có gì phản đối chứ? Minh San hiểu chuyện và, hiền lạnh như thế, một cô bé tốt như vậy mà không chịu cưới thì còn cưới ai hả?”

Tạ Minh San cúi đầu im lặng, đang chờ câu trả lời của Ôn Minh.

Chủ nhân duy nhất của Ôn gia chính là Ôn Minh, chỉ cần ông gật đầu, chuyện này coi như đã xong.

Ôn Minh nhìn sang vợ mình rồi nhìn lại con trai, quay lại nhìn Tạ Minh San đang cúi đầu, theo quan niệm từ trước thì thiểu số phải phục tùng đa số, coi như chuyện này đã thỏa hiệp xong: “Giờ là thế hệ của giới trẻ, các con thích làm gì thì cứ làm thứ đó đi.”

Chuyện đã đến nước này, ông còn gì để nói đây?

Có lẽ đây chính là số mệnh an bài.

“Ba, cám ơn ba đã hiểu cho con.” Ôn Thiếu Hoa không ngừng kích động, cười hớn hở.

Rốt cuộc cha của anh cũng từ bỏ cuộc hôn nhân gượng ép này, anh đã có thể tự chọn cho mình một cuộc sống riêng mà mình thích rồi.

Tạ Minh San mỉm cười, nhưng chỉ dám len lén cười mà không dám biểu hiện ra bên ngoài cho mọi người biết.

Giờ cô chỉ cần chờ làm vợ của Thiếu Hoa, làm đại thiếu phu nhân của Ôn gia nữa mà thôi.

Về chuyện chị họ, cô chỉ có thể nói: tình cảm là thứ rất ích kỷ và cô làm như vậy là không hề sai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro