Chương 94 + 95

Chương 94. Ai đó đỏ mặt rồi

Tạ Thiên Ngưng cùng Phong Khải Trạch ngồi trên cỏ, hai người dựa lưng vào nhau, im lặng nhìn cảnh vật phía trước mắt mình, tự mình hồi tưởng lại chuyện thời thơ ấu.

Từng trận gió thổi nhẹ, làm mở ra cái kết trong lòng nhiều năm trước, hiểu rõ chuyện ngày trước, liền kéo khoảng cách tâm giữa hai người lại gần nhau hơn.

Nếu như cô đoán không sai thì anh nhất định đã xem quyển nhật kí của cô nên mới thay đổi thái độ đối với cô.

Nhưng cô cũng rất thích tất cả sự yêu mến mà trước đó anh đối xử với cô, thậm chí là nuông chiều cô, cảm giác được người khác nâng niu che chở trong lòng bàn tay thật sự rất ngọt.

Chẳng qua là sự thần bí của anh làm cho cô có một loại cảm giác bài xích, không nhịn được muốn rời xa.

“Khỉ nhỏ, rốt cuộc anh là ai?”

“Anh là khỉ nhỏ mà!” Phong Khải Trạch trả lời hơi mông lung, tạm thời vẫn không muốn cho cô biết được thân phận đích thực của anh.

Không phải là anh muốn giấu kín, cũng không phải anh hoài nghi cô ham giàu, kì thật cho dù cô ham giàu thì anh cũng thích. Chẳng qua thân phận này chính anh cũng bài xích, nhưng lại có rất nhiều việc chưa giải quyết xong, nói ra càng làm gì cho cô buồn phiền mà thôi?

“Đến bây giờ anh vẫn không muốn nói cho em biết sao?” Cô có chút không vui, dùng lưng khẽ đụng anh một cái để nhắc nhở.

Trước kia cho rằng chỉ là quan hệ xa lạ nên cô có thể chịu việc anh không nói, nhưng bây giờ đã thế này rồi mà anh vẫn không nói, thần bí để làm gì kia chứ?

Anh càng thần bí, trong lòng cô càng bất an, cảm giác giống như chôn một quả bom hẹn giờ vậy, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Hay lại là câu nói kia đây là chuyện riêng của anh, chỉ cần em bằng lòng gả cho anh cái anh cũng sẽ nói cho em.”

“Lấy cớ, lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ, em không thèm để ý đến anh nữa, hừ.” Tạ Thiên Ngưng giận dỗi đứng lên, làm bộ rời đi.

Phong Khải Trạch quýnh lên, cũng đứng lên, kéo tay cô giải thích: “Trong nhà anh có chút rối rắm, sau khi giải quyết mọi chuyện xong anh sẽ nói cho em biết, có được không?”

Anh chỉ muốn mang cho cô niềm vui và hạnh phúc, đau lòng cùng buồn phiền để cho một mình anh đối mặt là được.

“Cái gì rối rắm?” Cô quay đầu lại, nghiêm túc hỏi, càng cảm thấy hứng thú với chuyện của anh.

“Những thứ rối rắm này không phải một mình anh là có thể nói, trong đó liên quan đến rất nhiều người và rất nhiều chuyện, nói ra cũng không có gì với anh cả, nhưng với những người khác mà nói thì chưa chắc, khi nào đến lúc anh tự nhiên sẽ nói cho em biết, tin tưởng anh, được không?” Anh nắm tay cô, trong mắt là tình nồng ý mật, biểu hiện vô cùng sâu sắc.

Ánh mắt như thế thật đúng là phóng điện làm cô tê dại, toàn thân không khỏi run lên một chút, dứt khoát không hỏi nhiều nữa: “Được rồi, được rồi, chỉ cần anh không phải bị truy nã là được, bằng không thì anh cách xa em ra một chút.”

Thôi, có một số việc không biết thì tốt hơn, dù sao cô cũng không phải là người hay để ý mấy chuyện vụn vặt.

“Trong mắt em, anh là người như vậy sao?” Anh giả vờ làm ra vẻ đau thương, buồn bã hỏi.

“Cũng gần như vậy.”

“Cái gì mà cũng gần như vậy chứ, là rất khác đó có biết không?”

“Anh cho rằng anh tốt bao nhiêu hả, không chỉ đẹp trai một chút, lại còn lạnh lùng một chút thôi sao, xì.”

“Bạn trai vừa đẹp trai vừa lạnh lùng một chút như anh là rất khó tìm, em có biết không?” Anh dương dương tự đắc nói, còn cố ý ra vẻ lạnh lùng.

“Ụa_____” Cô giả vờ nôn, châm chọc anh tự kỷ: “Đã gặp qua người tự kỷ nhưng chưa gặp ai tự kỷ giống anh như thế.”

“Chưa bao giờ thấy là được rồi, bây giờ cho em mở mang tầm mắt.”

“Da mặt của anh quả là rất dày, người ta châm biếm anh, anh lại cho rằng người ta khen anh, đồ ngốc.”

“Chỉ cần em vui vẻ, anh làm đồ ngốc một lần cũng không có việc gì.” Anh hơi cúi người, để gương mặt đến trước mặt cô, cười dịu dàng nhưng có ý cưng chiều nhiều hơn.

Anh cưng chiều cô thật sao?

Nếu không phải như thế thì là do cô ảo giác rồi, nhưng trực giác nói cho cô biết, đây không phải là ảo giác, mà là sự thật.

“Anh, anh đừng dựa sát vào em như vậy được không? Cô ngượng ngùng quay mặt đi, có chút đỏ mặt xấu hổ.

Mặt cô đỏ làm anh vui vẻ, tiếp tục ghé sát mặt vào, cười hì hì đùa cô: “A, đỏ mặt kìa.”

“Ai, ai đỏ mặt, anh đừng nói bừa.” Cô chết không muốn thừa nhận, nhưng lại dùng hai tay che mặt mình, cảm thấy có chút nóng nóng.

Chẳng lẽ cô thật sự đỏ mặt sao?

“Hai mắt anh nhìn rất rõ ràng, làm sao có thể nói bừa được, em nhìn mặt của em đi, càng lúc càng đỏ.”

“Em không để ý đến anh nữa.” Tạ Thiên Ngưng xấu hổ đến không muốn gặp người, dứt khoát đi về phía trước.

Phong Khải Trạch đuổi theo, kéo tay giữ chặt cô lại, thâm tình nói: “Thiên Ngưng, làm bạn gái của anh, được không?”

“Không được.” Cô giận dỗi trả lời, nhưng kì thật trong lòng đã có một chút cao hứng rồi.

Có một người đàn ông yêu thương mình,ai mà không thích chứ?

“Chẳng qua là anh quá mờ ảo, làm cô có phần chùn bước.

“Vì sao không được?” Anh đau buồn hỏi, vẻ mặt mất mác, càng như bị đả kích.

Tuy rằng đã chuẩn bị tư tưởng đánh chiến lâu dài, nhưng đối mặt với cự tuyệt của cô, anh vẫn thật đau lòng.

Anh hi vọng cô thật tình chấp nhận anh.

“Này, anh phải nhìn rõ tình hình nhé, mặc dù chúng ta là bạn bè từ bé, nhưng ra đi mười sáu năm rồi, hai bên cũng đã trưởng thành, em cũng có chút không hiểu lắm về anh. Thử hỏi, đối với một người không hiểu rõ, có thể tùy tiện bằng lòng làm bạn gái anh ta được không?” Cô dùng ngón trỏ dí vào bờ vai của anh, dáng vẻ hợp tình hợp lý.

Cô đúng là không hiểu anh một chút nào, chỉ biết là anh bá đạo, thần bí.

“Trong khoảng thời gian ở chung này, em còn chưa hiểu rõ anh sao?”

“Không đủ, không đủ, hơn nữa, em đúng là tận mắt thấy anh và Hồng Thi Na ôm nhau, xem ra quan hệ của hai người cũng không bình thường, không chừng cô ấy là bạn gái của anh. Anh đã có bạn gái rồi, vì sao vẫn còn muốn trêu chọc em, chẳng lẽ định bắt cá hai tay sao?”

“Nhớ đến cảnh tượng anh và Hồng Thi Na ôm nhau, trong lòng cô cũng rất khó chịu.

Hồng Thi Na là thiên kim tập đoàn Hồng thị, lai lịch không nhỏ, mà bộ dạng còn xinh đẹp, đàn ông đều thích cô ấy.

Có dung mạo lai có gia thế, bất kì đàn ông nào đều thích, bởi vì hiện thực tàn khốc như thế.

“Oan quá, anh thật sự oan quá, chuyện không phải như em nghĩ đâu.” Phong Khải Trạch kêu oan, nghĩ đến hành vi vô sỉ của Hồng Thi Na, trong lòng liền khó chịu.

Bộ dạng cô ta thuần khiết không tỳ vết nhưng kì thật thối nát như vậy.

“Em tận mắt nhìn thấy cô ấy hôn anh, còn sai được sao?”

“Hồng Thi Na thích anh, anh không phủ nhận, nhưng không có nghĩa là anh cũng thích cô ta. Hôm đó tất cả những gì em nhìn thấy, đều là cô ta ôm tới, không liên quan đến anh.”

“Giỏi một câu không liên quan đến anh, anh cho là một câu không liên quan đến anh thì có thể chối bỏ tất cả trách nhiệm sao?” Anh là đàn ông, Hồng Thi Na chỉ là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, nếu như anh không để cô ấy ôm, cô ấy tuyệt đối không ôm được anh.” Tạ Thiên Ngưng càng nói càng tức, rất giống như là ghen vậy.

Phong Khải Trạch có chút bất đắc dĩ, trong lòng bắt đầu gấp gáp, không ngờ được một câu giải thích tốt như vậy, dứt khoát ngoan độc một chút: “Nếu như em vẫn không tin, anh liền bắt cô ta đến trước mặt em, anh nói rõ ràng trước mặt cô ta, có được không?”

“Như vậy không có chút khoa trương chứ? Cô nhìn anh, có phần tin rồi.

Có thể làm đến nước này, tất nhiên là có chút hiểu lầm rồi.

Nhưng mà cái việc hiểu lầm này làm người ta thật sự không tiếp nhận được.

Chỉ cần làm em tin anh, em muốn anh làm gì, anh cũng bằng lòng.” Anh nghiêm túc nói, không có chút đùa giỡn nào.

“Thật vậy chăng?”

“Thật.”

“Vậy thì mỏi mắt mong chờ thôi.” Cô mừng thầm trả lời, sau đó buông tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.

Phong Khải Trạch bước nhanh đuổi theo, lại lần nữa ngăn cản cô, nhất định phải xác định chuyện bằng được: “Thiên Ngưng, làm bạn gái anh đi.”

“Đã nói mỏi mắt mong chờ rồi, chẳng lẽ anh còn không hiểu ý của những lời này sao?”

“Không hiểu.”

Anh thật đúng là không hiểu, trong hồ lô của cô rốt cuộc bán cái gì?

“Dùng thành ý của anh rung động em, em đợi xem biểu hiện của anh.” Tạ Thiên Ngưng vui vẻ cười một tiếng, vượt qua anh, hơi nhảy một chút về phía trước, có thể thấy tâm tình của cô không tệ.

Đương nhiên là không tệ, có người như vậy theo đuổi cô, đó là chuyện tốt. Bây giờ cô đã hai mươi tám rồi, gái ế rồi, có người theo thì cầu còn không được ấy chứ, huống hồ lại là một người đàn ông ưu tú như thế.

Trái tim, đập loạn như con nai con vậy.

Cô vẫn còn chưa từng hưởng qua hương vị tình yêu. Trước đây ở cùng với Ôn Thiếu Hoa, quá mức khô khan, không có cảm giác cái gì tốt đẹp hay kỉ niệm gì cả.

Bây giờ, cô muốn tất cả quay trở lại.

Phong Khải Trạch đứng tại chỗ, ngây người một hồi, cuối cùng cũng hiểu được lời cô nói, sau đó xông lên trước, chạy đến trước mặt cô, đưa lưng về phía cô, không nói hai lời liền cõng cô lên, reo hò chạy về phía trước: “Bây giờ anh liền biểu hiện tốt cho em xem, đi thôi.”

“Này, anh làm gì thế, thả em xuống.”

“Không phải em muốn để anh biểu hiện tốt sao, anh cõng em về, có tính là một biểu hiện không?”

Tâm tình liền trở nên tốt. “Anh đùa sao, mau thả em xuống, để người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm, thả em xuống.” Cô cố gắng vùng vẫy muốn xuống.

Nhưng anh không đồng ý, vẫn cứ cõng cô đi về.

“Để bạn trai mình cõng thì đâu có gì quá mất mặt chứ, người khác hâm mộ em còn không kịp đấy, ngoan ngoãn ở trên lưng anh đi, nhìn xem biểu hiện của anh.”

Tạ Thiên Ngưng không vùng vẫy nữa, mặc dù cảm thấy cực kì thẹn thùng nhưng trong cô liên tục nhắc nhở bản thân ở trong lòng, phải dũng cảm, dũng cảm đi nói chuyện yêu đương chân chính một lần.

Có ý nghĩ như vậy, cô không bài xích nữa, ngoan ngoãn ở trên lưng Phong Khải Trạch, hai tay khoác lên vai anh, hai mắt nhìn theo gương mặt tuấn tú của anh.

Anh không phải đẹp trai bình thường.

Có một bạn trai như thế, để dưỡng mắt cũng được lắm.

Anh ưu tú như thế, thật sự tình nguyện yêu thích một người bình thường như cô sao?

“Khỉ nhỏ, anh thành thật nói cho em biết, anh thật sự thích em hay chỉ là đùa giỡn em thôi? Em đã từng bị người khác thương tổn một lần, em không biết mình có chịu đựng được một lần nữa hay không. Nếu như anh chỉ trêu chọc em, em cầu xin anh bỏ qua cho em, được không? Cô ghé vào tai anh nói một đoạn cầu xin tràn đầy khổ sở.

Mấy câu này làm Phong Khải Trạch không vui, thoáng nhíu mày một chút, nghiêm túc trả lời: “Ngay từ đầu anh đã nói anh không có đùa rồi, anh thật sự nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc. Phong Khải Trạch anh đời này trừ em ra, ai cũng không cần. Mà em, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh, nghe rõ chưa?”

Câu trả lời bá đạo của anh làm cô cực kì vừa lòng, hai tay ôm chặt anh, đầu ghé sát vào lưng anh, nở nụ cười hạnh phúc.

***
Chương 95. Anh nghĩ tốt quá

Phong Khải Trạch cõng Tạ Thiên Ngưng trên lưng cứ đi trên con đường nhỏ quay về trấn Cổ Vận, người trên đường cảm thấy rất mới mẻ, không nhịn được cứ nhìn chăm chú, một vài du khách từ bên ngoài tới cũng đến nhao nhao xì xào bàn tán, nhất là những cô gái trẻ tuổi.

“Anh chàng kia đúng là quá đẹp trai, so các minh tinh trên TV còn muốn đẹp hơn.”

“Đúng vậy, chẳng qua cô gái trên lưng anh ta dường như cũng thường thôi phải không?”

“Cái gì mà dường như, rõ ràng là quá bình thường! Chỉ có điều đúng là làm cho người ta thấy hâm mộ, nếu người trên lưng anh ta là tôi, thật là tốt biết bao.”

“Vậy cậu đi gọi anh ấy cõng một chút đi!”

“Cậu đùa à, tôi không có ngốc như vậy.”

Kỳ thực một người đàn ông cõng một cô gái trên lưng chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng mà soái ca cõng cô gái, thật đúng là hiếm thấy.

Lúc này, ven đường cứ truyền đến tiếng rao hàng: “Vằn thắn, vằn thắn ngon đây.”

Vằn thắn.

“Để em xuống đi, em muốn ăn vằn thắn.” Tạ Thiên Ngưng nghe đến ‘vằn thắn’, đột nhiên hô lên một tiếng, không chờ đối phương đặt cô xuống, cô đã vội vã từ trên nhảy xuống rồi.

Phong Khải Trạch nghĩ nghĩ, bèn đặt cô xuống, tầm mắt chuyển đến tiệm nhỏ bán vằn thắn bên cạnh, đột nhiên nhớ lại chuyện hồi nhỏ.

Nhớ lúc còn rất nhỏ, mỗi ngày đến trường đi ngang qua tiệm vằn thắn cứ nuốt nước miếng. Song khi anh có điều kiện, ngay cả một chén vằn thắn cũng ăn không nổi, cho nên anh chỉ có thể nhìn xem mà thôi.

Chỉ cần nghĩ đến mẹ vất vả, anh liền vô cùng rất căm thù Phong Gia Vinh, ngoại trừ gieo mầm móng vào trong thân thể mẹ, cho anh sinh mệnh, còn những cái khác đều chưa từng làm,thậm chí vì tiền tài danh lợi, bức mẹ con anh phải đến đường cùng.

Người cha như vậy, anh tình nguyện không cần.

Tạ Thiên Ngưng không biết Phong Khải Trạch đang suy nghĩ đến chuyện gì, chạy vào bên trong tiệm vằn thắn, tìm vị trí ngồi xuống, trực tiếp lớn tiếng kêu: “Ông chủ, cho hai chén vằn thắn.”

“Có ngay.” Ông chủ trả lời xong liền bắt đầu nấu vằn thắn.

Lúc này Tạ Thiên Ngưng mới phát hiện ra Phong Khải Trạch còn đang đứng ở bên ngoài bèn gọi anh một tiếng: “Này, qua đây ngồi đi, anh không muốn ăn sao?”

Phong Khải Trạch bừng tỉnh từ trong thế giới bi thương, lộ ra nụ cười khổ sở, sau đó đi qua, ngồi ở bên cạnh cô, lạnh nhạt trả lời: “Ăn.”

Hồi nhỏ muốn ăn vằn thắn mà không được ăn, sau khi lớn lên vì có quá nhiều chuyện, anh không có tâm tư ăn, giờ anh phải ăn thật ngon một lần mới được.

“Lúc còn nhỏ, ba mẹ thường xuyên dẫn em tới nơi này ăn vằn thắn, em còn mừng rỡ vui vẻ ăn, có đôi khi còn ăn đến hai chén đó!” Tạ Thiên Ngưng cũng nhớ lại chuyện đã qua, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhưng không được bao lâu nụ cười mất đi, chỉ còn lại đau thương.

Đây chẳng qua là hạnh phúc khi nhỏ, sở hữu mọi thứ, tới lúc cô mười sáu tuổi liền thay đổi, từ đó về sau trong thế giới của cô chỉ còn có ba, không có mẹ. Nhưng tới lúc cô mười tám tuổi, ba cũng đi rồi chỉ còn lại có một mình cô.

Nghĩ đến mẹ phản bội ba, trong lòng cô liền hận, đến bây giờ cô vẫn không nguyện ý tin tưởng mẹ là người ham tiền tài.

Nhưng còn biện pháp nào để không tin khi sự thật chính là như thế.

Phong Khải Trạch thấy vẻ mặt thay đổi của cô, thấp giọng hỏi: “Thế nào, vừa rồi còn cao hứng lắm mà, sao giờ mặt mày ủ dột thế hả?”

“Không có gì, chỉ là nhớ đến một vài chuyện không vui mà thôi.” Cô cố gắng tươi cười, không muốn mình cứ mặt mày ủ dột nữa.

Lúc này, ông chủ bưng vằn thắn đi lên, hô to nói: “Hai vị, vằn lắn của hai vị đã xong, xin mời dùng.”

“Cám ơn!” Tạ Thiên Ngưng nói cảm ơn liền lập tức cầm đũa, không để ý đến còn nóng, liều mạng ăn một miếng.

“Oa. Nóng quá.”

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, khuyên cô đầy nuông chiều: “Em ăn từ từ thôi, không đủ có thể gọi thêm, làm gì mà vội vàng như vậy?

“Không phải vấn đề đủ hay không, là em muốn nhớ lại bộ dạng ăn vằn thắn khi nhỏ một chút. Cho anh ăn thử một miếng, đây là một trong những tiệm bán vằn thắn ngon nhất ở Cổ Vận đấy, ăn thử xem.” Cô gắp một miếng vằn thắn đưa đến miệng anh, tự mình đút cho anh ăn.

Phong Khải Trạch nhìn hành động của cô, có chút ngơ ngác, ngây ngốc nhìn cô, trong lòng càng thêm kích động.

Hành động này chỉ có giữa những người yêu nhau mà thôi, cô làm như vậy, chẳng phải đã thừa nhận anh là bạn trai của cô rồi sao?

Mặc kệ có phải hay không, tóm lại anh rất thích.

Tạ Thiên Ngưng cầm vằn thắn một lúc lâu, nhìn thấy anh chưa ăn, liền không vui nói: “Này, em tự mình đút cho anh ăn, anh không thấy hãnh diện sao?”

“Hãnh diện hãnh diện, còn cầu không được ấy chứ!” Anh lập tức há miệng ăn vằn thắn, hương vị vằn thắn còn chưa tới đầu lưỡi thì trong lòng anh đã cảm thấy có vị ngọt rồi.

Có một người như thế, cùng anh vui vẻ bước đi suốt cả cuộc đời, cùng anh hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, là chuyện hạnh phúc nhất.

Nếu thời gian có thể dừng lại trong một giây này, thật sự tốt biết bao.

“Khỉ nhỏ, hồi nhỏ anh cũng lớn lên ở nơi này, hẳn cũng đã ăn vằn thắn ở nơi này rồi, hương vị vằn thắn này cùng hương vị hồi nhỏ đã ăn có giống nhau không?” Tạ Thiên Ngưng cười tủm tỉm hỏi, chỉ là muốn cùng anh chia sẻ niềm vui, cũng không có ý gì khác.

Chuyện này làm cả khuôn mặt của Phong Khải Trạch trầm xuống, tràn đầy đau khổ.

Cô đã nhận ra khác thường, cẩn thận hỏi: “Không phải là em lỡ lời rồi chứ?”

“Nếu anh nói, lúc còn nhỏ, ngay cả một chén anh cũng chưa ăn qua, em có tin không?” Anh ngẩng đầu, cười khổ hỏi.

“Em_____”

Một chén vằn thắn căn bản là chẳng đáng bao nhiêu tiền, nếu nói chưa từng ăn đúng là cô không tin.

Nhưng nghĩ đến chuyện lúc anh còn nhỏ, cô không nhịn được tin tưởng, ngay cả một ngày ba bữa anh cũng đã rất khó giải quyết, huống chi là ăn những món vặt khác.

Đến bây giờ cô vẫn không rõ, vì sao tình trạng của nhà bọn họ lại kém như thế chứ?

“Khỉ nhỏ, lúc còn nhỏ, nhà của anh làm sao vậy?” Tạ Thiên Ngưng không nhịn được thấp giọng hỏi, muốn biết rõ mọi chuyện.

“Ba anh vì muốn bảo vệ danh lợi và địa vị của bản thân đã bỏ rơi mẹ anh, thậm chí còn muốn cắt đứt đường sống của bà, khiến chúng tôi như sống trên lưỡi dao. Lúc đó mẹ đã có mang anh, liều chết chạy trốn đến trấn Cổ Vận, trong thời gian dài bà không đủ dinh dưỡng, sau khi sinh anh, thân thể vẫn luôn luôn không tốt. Vì nuôi dưỡng anh, bà không màng đến tình trạng thân thể của mình, ra ngoài tìm việc làm, nhưng lại không dám lộ diện quá nhiều sợ hành tung bại lộ, dẫn người của ba đến, cho nên tình cảnh của chúng tôi mới kém đến như vậy.” Phong Khải Trạch tuy rằng hờ hững nói lại chuyện bi thương đã qua của bản thân, nhưng nhìn ra được, mỗi một câu mà anh nói đều mang vài phần đau khổ trong lòng.

Rốt cuộc là người cha thế nào, lại có thể độc ác đến như vậy chứ?

Cô muốn hỏi, nhưng cô lại không đành lòng hỏi, bởi vì không nỡ nhìn thấy anh thống khổ như thế.

Thôi, dù sao cũng đều là chuyện quá khứ, làm gì cần phải lôi vết sẹo của người ta ra chứ!

“Khỉ nhỏ, chúng ta ăn vằn thắn đi, lại một cái nha!” Tạ Thiên Ngưng cố ý cười vô cùng sáng lạn, gắp một miếng vằn thắn đưa đến bên miệng anh.

Anh có thể cảm nhận được dụng tâm của cô, vì thế đem chuyện không vui của mình ném sang bên, cùng cô vui vẻ ăn vằn thắn.

Ăn xong vằn thắn được cô kẹp đưa đến, anh cũng gắp một cái đưa đến bên miệng cô.

“Đến lượt anh cũng nên đút cho em ăn một cái rồi.”

“Được.” Cô mở to miệng, không chút do dự ăn miếng vằn thắn, không biết có phải do cô ảo giác hay không, hương vị vằn thắn này ngọt ngào như mật, vô cùng ngọt miệng.

Thì ra yêu đương lại ngọt ngào như vậy, khó trách nhiều người yêu nhau lại thích hẹn hò vậy, bởi vì hẹn hò có rất nhiều chuyện ngọt ngào.

Nhớ lại tình cảm mười năm lưu luyến của cô với Ôn Thiếu Hoa, một chút xíu kỉ niệm ngọt ngào cũng không có, cứ lạt lẽo như một chén nước, tuy rằng thuần khiết nhưng không hề có hương vị.

Chẳng qua chén nước bây giờ đã đục ngầu, cô cũng nên đổ đi rồi.

Phong Khải Trạch nhìn cô trầm tư bèn hỏi: “Đang nghĩ gì đó, nghĩ gì mà lại mê mẩn thế hả?”

“Em đang nghĩ, yêu đương có cảm giác gì?” Tạ Thiên Ngưng không giấu giếm, nói ra tất cả những lời trong lòng.

Cảm giác muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm cái đó thật tốt, không cần phải câu nệ, một chút gánh nặng cũng không có, thật thoải mái.

“Muốn biết yêu đương có cảm giác gì, nói một hồi chẳng phải sẽ biết hay sao? Bên cạnh em có sẵn vật thí nghiệm để cho em thử, thế nào, có đồng ý thu nhận anh làm bạn trai của em hay không?” Anh cười tà hỏi, rất giống người xấu gian trá đang lừa gạt một cô bé.

“Anh coi em là đứa ngốc hay sao, hai ba câu nói là muốn lừa em đến tay à, anh nghĩ tốt quá.” Cô kẹp lên một cái vằn thắn, nhét vào trong miệng anh, để anh ngậm miệng lại.

Chẳng qua trong lòng kỳ thực còn nghĩ đến phải làm như thế nào kia.

Yêu đương chứ cũng không phải kết hôn, thử cũng không ngại, huống chi cô còn rất thích ở cùng với anh.

Chính là lấy tình cảm ra làm vật thí nghiệm, dường như có chút không được tốt, như vậy sẽ làm vấy bẩn tình yêu thiêng liêng mất.

Phong Khải Trạch nuốt vằn thắn trong miệng xuống, cũng gắp một cái đưa đến bên miệng cô: “Mặc kệ em có đồng ý hay không, dù sao anh cũng sẽ đợi ở bên cạnh em với thân phận bạn trai. Đến đây ăn vằn thắn, để anh đút em nào, há miệng ra.” Lại một cái nữa.

Tạ Thiên Ngưng nghiêm mặt, không há miệng, mà cứ gắt gao trừng mắt nhìn anh.

Nhưng mới trừng mắt nhìn một lát, cô liền khống chế không được bản thân mình, kìm lòng không nổi há miệng, ăn miếng vằn thắn anh đưa tới.

“Lại một cái nha, anh đút em, lại nào.” Sau khi ăn xong anh lại đưa tới một cái khác, thật sự rất thân thiết đút cho cô ăn.

Cô trầm luân, đem những dè dặt cùng băn khoăn vứt bỏ hết, ăn từng miếng từng miếng vằn thắn anh đưa, ngược lại cô cũng đút cho anh.

“Anh cũng ăn đi, há miệng ra em đút cho anh.”

“Được.”

Hai người giống như một đôi đang yêu nhau cuồng nhiệt, ngọt ngào làm cho người ta hâm mộ.

Nhưng ngay tại lúc hai người tình nồng ý mật, bên cạnh lại truyền đến câu nói cực kỳ rét lạnh.

“Phụ nữ xấu xí như thế mà anh cũng thích, đúng là không có mắt, ở cùng với loại phụ nữ thế này anh không cảm thấy mất mặt sao?”

Không nói đến người còn chưa tới, thì cả đống lời mai mỉa đã đến, sau khi nói xong liền an vị ngồi bên cạnh Phong Khải Trạch, ăn mặc cực kì lộ liễu, hai cái bánh bao trước ngực cơ hồ như muốn lộ hết ra ngoài, lộ ra cả bờ vai trắng như tuyết sau lưng hoàn toàn không có mảnh vải che đậy, váy cực ngắn khiến cái mông của cô ta như ẩn như hiện, gương mặt trang điểm như cô gái tiếp rượu vậy.

Ăn mặc tuy rằng gợi cảm, nhưng tổng thể lại cảm thấy có hơi ghê tởm.

Sau lưng cô là hai cô gái đi theo, giống như nữ giúp việc hầu hạ cho cô, còn có vài người bảo vệ.

Nhìn điệu bộ chắc lai lịch không nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro