Gái ế không hiền - Ý Thiên Trọng

         Hạ Thụy Hi cảm thấy Hạ phu nhân kia cười như thế nào cũng vẫn lạnh cả người, không khỏi ôm chặt lò sưởi tay trong lòng ngực. Nàng không dám tưởng tượng một ngày kia nếu Hạ phu nhân thân biết phận thực sự của nàng thì sẽ xử lý nàng thế nào? E rằng nhúng vào vạc dầu hay hỏa thiêu cũng không đủ.

         Lại nhìn Hạ Thụy Bội sớm bị cảnh này doạ, quên chuyện Hồng Nhi bị đánh, quên cả chuyện nàng ta thấy ấm ức, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

         Lệ Nương vừa ra cửa, xa xa liền thấy Vương thị đỡ hạ lão phu nhân đi tới đây. Vội cười tiến lên hành lễ, Vương thị nghênh mặt tát nàng một cái: “Tiểu tiện nhân! Hôm nay có mặt lão phu nhân ở đây, ngươi nói rõ ràng, ai cho ngươi lá gan dám coi thường ta đến thế!”

         Lệ Nương hôm nay lần thứ hai bị Vương thị đánh, nước mắt chảy ròng ròng nhưng trên mặt vẫn cười : “Nô tỳ thỉnh an lão phu nhân, thỉnh an đại phu nhân.”

         Lão phu nhân đem quải trượng đầu rồng nện trên mặt đất một chút, liếc mắt nhìn Vương thị, rồi để nha hoàn đỡ đi. Hạ phu nhân sớm nhận được tin, vội vàng đi ra đón, bình tĩnh, thong dong hành lễ vấn an lão phu nhân cùng Vương thị, lập tức thấy khí thế ung dung cao hơn hẳn một bậc so với Vương thị.

         Lão phu nhân thở dài, vào trong ngồi trên vị chí chính chủ, uy nghiêm nói: “Ta không muốn quản lý những việc này, tuổi tác đã cao, già rồi, thầm mong một lòng hướng phật, thầm mong gia đình an khang. Nhà cửa giao cho ngươi, ta rất yên tâm. Nhưng đại tẩu ngươi nói chuyện của Ngưu thị có chỗ khó hiểu, sợ rằng ngươi bị kẻ gian lừa gạt, xử trí không đúng, nên đặc biệt cầu ta đến.”

         Hạ phu nhân cười nói: “Nương nói đúng, con dâu cũng sợ việc này có gì khuất tất, lại lo lắng nếu đem người giao cho nha môn cũng không tốt. Ngưu thị nếu đã như vậy, chúng ta xử trí nội bộ là tốt nhất. Cho nên vừa rồi con mới bảo Lệ Nương đi mời đại tẩu.”

         “Ngươi nói hay lắm.” Vương thị âm thầm hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngưu thị, ngươi có oan tình gì thì nói ra, lão phu nhân với ta sẽ giải quyết.”

         Lão phu nhân thấy hai con dâu đều đứng, vỗ vỗ vào ghế dựa bên người: “Đều ngồi xuống rồi nói.”

         Vương thị không khách khí ngồi bên trái, Hạ phu nhân lại đứng bất động. Lão phu nhân nói: “Con dâu, sao lại không ngồi?”

         Hạ phu nhân lại cười nói: “Trời đông lạnh lại làm kinh động Nương, con dâu không phải, con dâu không dám ngồi.”

         Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ta cho ngươi ngồi ngươi cứ ngồi, đứng giống như gia nhân làm gì!”

         Hạ phu nhân được lão phu nhân nói vậy nên mới ngồi xuống: “Ngưu thị, đem hết sự việc nói ra. Có oan khuất thì nói, ta khẳng định sẽ không để ngươi bị oan. Nhưng nếu nói bậy chống chế, đại tẩu là người đầu tiên không tha cho ngươi, đúng không đại tẩu?”

         Vương thị cắn răng nói: “Điều đó là đương nhiên!”

         Ngưu thị thấy Vương thị mời lão phu nhân đến, Hạ phu nhân đối với lão phu nhân lại cung kính như thế, tâm tư sớm động, đang suy nghĩ có nên ngoan cố chống cự không? Bà ta tính rằng, Hạ phu nhân không để ý đến thể diện của Vương gia, lão phu nhân sẽ không thể để Vương gia mất mặt như vậy. Với lại Vương thị không phải ở Trường phòng sao? Dưới gối có ba con trai đều trưởng thành, mà chi thứ hai bên này chỉ có Hạ Thụy Đồng nhỏ tuổi, cho dù trong lòng lão phu nhân không thiên vị Vương thị, nhưng cũng nghĩ cho ba đứa cháu trai kia, liền hạ quyết tâm muốn thay đổi lời khai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: