9

Hân nhìn Vĩnh:

- Tất nhiên, tôi nói là sẽ làm. Nhưng trước tiên tôi muốn về phòng mình đã!

Vĩnh lắc đầu:

- Không được. Nếu như cô về rồi khóa trái cửa đi ngủ coi như tôi thiệt trăm đường.

- Anh làm như tôi có thể bốc hơi được đấy.

- Không, tôi chưa từng tin người khác. Nhất là phụ nữ!

Hân nhìn Vĩnh khẽ cười:

- Được thôi, vậy ít ra một lần tôi cũng có thể cho anh biết rằng: Tin tưởng phụ nữ cũng là một thứ hết sức ngọt ngào.

Rồi nàng bước ra khỏi xe, đi thẳng lên phòng của Vĩnh.

Vĩnh nhìn theo bóng Hân thầm nghĩ: Người con gái này, khi nào thì cô ấy thôi làm anh bất ngờ?

***

Hân bước vào căn hộ của Vĩnh, sự tối giản của nó khiến Hân không khỏi thích thú.

Hân nhìn Vĩnh:

- Tôi cứ tưởng khi bước vào căn phòng của một nhà văn sẽ đầy bất ngờ và hương vị kia. Kiểu như lập dị một chút, bừa bộn một chút, thậm chí bí hiểm một chút, bẩn thỉu một chút…

- Nhưng cô lại không thể ngờ là nó như thế này à? Tôi thuộc tuýp người ưa sự tối giản và không thích bừa bộn. Tôi đọc ở đâu đó rằng: Người bừa bộn là người thông minh! Chắc hẳn cô là người thông minh? Cứ nhìn cô thì biết!

Hân nhìn Vĩnh giây lát rồi mới lên tiếng:

- Tôi nghĩ là tôi nên đi tắm đã. Nếu như anh không muốn tôi về nhà thì cũng nên cho tôi mượn một bộ đồ nào đó của anh mà tôi có thể mặc.

Hân tắm xong, mặc bộ đồ thu đông rộng thùng thình của Vĩnh thấy có chút bất tiện nhưng thực sự nó có một mùi thơm vô cùng dễ chịu.

Vĩnh đang loay hoay trong bếp. Hân không biết anh làm gì nên lẳng lặng đi ra sopha gần đó ngả lưng. Cả một ngày dài lao động mệt nhọc, giờ thì nàng thực sự cảm thấy cần đi ngủ. Lạ là ở nhà người lạ mà hai mắt nàng vẫn cứ trĩu xuống được.

Hân tỉnh giấc khi có người khẽ lay vai nàng. Cô mở mắt và thấy Vĩnh ngồi trước mặt mình.

- Cô đúng là một con heo. Ở đâu cũng ngủ được à? Không sợ tôi…

Hân đưa tay che miệng ngáp một cái rồi nói:

- Nhìn anh cũng biết là không thể rồi!

Vĩnh nghiến răng:

- Cô có cần phải cố tình mô kích như thế không?

- Thực tình là không có!

- Vậy thì dậy ăn mì với tôi.

Hân tròn mắt vì ngạc nhiên. Hóa ra nãy giờ là anh hì hụi nấu mì. Còn nàng bếp trưởng thì nằm ngủ ngon lành. Hân nhìn Vĩnh:

- Anh nấu mì cho tôi ăn à?

- Không lẽ tôi nấu cho heo ăn?

- Anh nấu gì tôi cũng ăn!

Hân nhìn hai bát mì tôm trứng trên bàn, liền quay sang bảo Vĩnh:

- Nhà tôi có ít kim chi, tôi mang qua anh ăn nhé!

- Không!

Thấy vẻ kiên quyết của Vĩnh, Hân đành ngồi xuống ăn mì. Lòng không thể phủ nhận được là nàng đang cảm động. Nàng nhớ không nhầm thì từ ngày ra trường, đi làm, có người yêu, rồi chia tay, hình như chưa từng có ai nấu cho nàng ăn gì ngoài mấy cô chủ quán cơm bụi.

Kể cả là người yêu trước đó, anh ta chỉ quen nàng nấu cho ăn vì nàng là đầu bếp. Vậy mà đêm nay, gã hàng xóm chẳng khác gì người dưng nhất nhất bắt nàng ngủ chung nhà, rồi lại tự nguyện nấu mì cho nàng ăn khi nàng đang ngủ. Nàng đột nhiên thấy mắt mình cay cay.

Hân ăn gần hết bát mì thì bất chợt ngẩng lên nhìn Vĩnh:

- Này, không phải là anh đang viết một cuốn ngôn tình chứ? Nên anh cần tôi diễn cho anh có cảm xúc?

Vĩnh khẽ cười:

- Ngôn tình không phải là sở trường của tôi.

- Vậy, không lẽ, là kinh dị? Anh đang xây dựng một nhân vật biến thái, anh ta thường nhằm vào những cô gái sống một mình, hơi quá lứa một chút, nhất nhất dụ dỗ cô ta về phòng mình, cho cô ta mặc quần áo của mình, cho cô ta ăn món ăn mình nấu, sau đó…

Vĩnh nhìn Hân chằm chằm:

- Sau đó sao?...

Bốn mắt nhìn nhau. Hân liền đập bàn:

- Khốn kiếp, anh nghĩ tôi rẻ mạt thế sao? Chỉ đáng nấu mì tôm cho ăn thôi à? Ít ra thì cũng phải là món gì đó đắt đỏ hơn một chút chứ? Cho tôi ăn no xong sau đó anh làm gì thì làm. Nhưng nếu chỉ cho tôi ăn mì tôm thì thật không có sức mà phối hợp cùng anh đâu nha!

Vĩnh ra chiều ngẫm nghĩ:

- Tôi cũng ăn mì, nhưng vẫn có thể phối hợp nhịp nhàng với cô đó thôi!

Hân nhăn mặt:

- Đúng là nhà văn có khác. Vậy mà hôm nay anh còn bày đặt đi BMV!

Vĩnh nhìn Hân không nói gì nhưng trong mắt rõ ràng chứa ý cười dịu dàng.

Hai người ăn xong, Vĩnh rửa bát rồi mang cho Hân một tách trà ấm. Hân ngửi mùi trà thơm lùng, ấm áp. Nàng chỉ xuống ghế sopha bảo Vĩnh:

- Anh ngồi xuống đây đi. Ít ra chúng ta cũng nên bàn bạc đôi chút chứ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #truyenhay