1. bóng

yun gamin là học sinh lớp 10, cậu ngoan, lễ phép, không giỏi lắm trong việc học, nhưng luôn cố gắng.

mái tóc hơi rối, chiếc kính trễ xuống sống mũi, ánh mắt cậu lúc nào cũng lơ đễnh như đang nghĩ đến điều gì xa xôi.

gamin không quá nổi bật, nhưng cũng không ai ghét cậu – một kiểu học sinh mà giáo viên thương và bạn bè thấy an toàn.

cậu sống trong thế giới yên ổn của mình... cho đến khi gặp pi hanwool.

pi hanwool học lớp 12. cậu nổi tiếng vì học giỏi, im lặng, và có một vẻ gì đó... lạnh.

không ai thật sự hiểu hanwool.

trong lớp, cậu ngồi một mình, không thân với ai, không bao giờ phát biểu, và không bao giờ cười.

người ta bảo cậu khó gần. gamin cũng từng nghĩ thế, cho đến khi cậu thấy hanwool đứng một mình sau giờ học, tay cầm cuốn tiểu thuyết cũ, ánh mắt nhìn về phía sân bóng trống rỗng như thể đang ở một nơi nào đó rất xa.

gamin bắt đầu để ý đến hanwool từ những khoảnh khắc nhỏ như vậy.

một ánh nhìn, một cử chỉ, một lần tay cậu ấy khẽ run khi gió lạnh lùa vào lớp học. không hiểu vì sao, sự cô độc của hanwool cứ dần len vào trong suy nghĩ của gamin.

và rồi một ngày, cậu phát hiện điều mà ít ai biết: hanwool có những vết sẹo  sần sùi cũ với mới chen chúc nhau nơi cổ tay.

có lần hanwool đến trễ giờ, áo sơ mi nhăn nhúm, mắt đỏ như mất ngủ. khi giáo viên hỏi lý do, cậu chỉ cúi đầu nói xin lỗi. không ai hỏi thêm.

gamin bắt đầu lặng lẽ quan sát nhiều hơn. cậu nghe phong thanh từ một bạn lớp trên rằng

"ba hanwool lại cho tìm mẹ kế cho hanwool, có lần hanwool phải vừa ôm em gái vào lòng vừa van xin ba mình đừng đuổi mẹ đi..."

không ai dám xác minh và hanwool, như thường lệ, chẳng bao giờ lên tiếng.

có gì đó trong gamin muốn bước tới gần hơn.

nhưng thay vào đó, cậu chọn lùi lại.

cậu sợ, sợ sự phức tạp, sợ dính líu đến điều mình không hiểu và sâu thẳm hơn… là sợ bản thân sẽ quan tâm quá nhiều.

nhưng cảm xúc không nghe lời.

gamin bắt đầu có cảm xúc không rõ ràng với hanwool.

cậu thích cách hanwool ngồi đọc sách dưới gốc cây, thích vẻ điềm tĩnh trong ánh mắt, thích sự im lặng đến mức khiến người khác phải chú ý.

từng ngày trôi qua, sự quan tâm ấy lớn dần, trở thành điều khiến gamin mất ngủ mỗi đêm.

.

chiều hôm đó, ánh nắng vắt qua ô cửa kính cũ, chiếu xuống sân sau một lớp sáng vàng úa và nhoè nhẹ nhẹ như màu phim loang.

thư viện đã vắng, chỉ còn vài con chim sẻ sà xuống mặt đất, mổ những mẩu bánh vụn ai đó để lại.

yun gamin đứng ở đầu hành lang, tay đút sâu trong túi áo khoác đồng phục.

trước mặt cậu, nơi chiếc ghế gỗ mục đặt sát tường, hanwool đang ngồi, cuốn tiểu thuyết đặt trên đùi, mắt dõi theo vệt nắng cuối ngày đang dần tắt sau hàng rào.

gamin không định bước tới. thật ra cậu chỉ định đi ngang qua thôi.

nhưng bước chân lại khựng lại như bị kéo giữ.

vài giây im lặng trôi qua, rồi cậu thở ra, tiến lại gần. không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh.

hanwool không quay sang,chỉ hơi nghiêng đầu một chút, đủ để nhận biết gamin ở đó.

gamin liếc sang cậu ấy, chiếc cổ áo sơ mi hơi xô lệch, mắt cá tay lộ ra một vết thương đỏ đã nhạt màu.

cậu từng thấy nó rồi. từng vờ như không thấy.

gió thoảng qua, hanwool kéo cổ áo sát hơn vào người, gamin rút một gói khăn giấy từ túi ra, để vào khoảng trống giữa họ, không ép, không nhìn.

“hôm nay trời lạnh hơn mấy hôm trước."

giọng hanwool hẹ như tro tàn

gamin khẽ gật, ánh mắt vẫn dán vào đôi giày.

lần đầu tiên cậu ngồi cạnh hanwool lâu đến vậy.

không phải để hỏi, không phải để tìm hiểu, chỉ để ở đó và lắng nghe những khoảng lặng nói thay rất nhiều điều.

ánh nắng dần trượt khỏi bờ tường, chỉ còn lại bóng hai người kéo dài trên nền gạch cũ kỹ.

gamin khẽ nghiêng người, muốn nói gì đó, nhưng lời mắc kẹt nơi cổ họng.

.

ahh end ep 1

quá lười để ra ep 2

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro