Chương 16: Cơn Mưa Của Những Điều Chưa Kịp
Sáng sớm đầu đông, trời âm u khác thường. Những đám mây dày đặc kéo dài từ phía chân trời, lặng lẽ nuốt chửng ánh nắng mong manh của ngày mới. Tiếng gà gáy khan giữa làn gió ẩm, ngỡ như báo hiệu điều gì đó đang tới gần.
Phong mở mắt, tay vẫn còn nắm chặt lấy tay Kha từ đêm qua. Dạo gần đây, cậu ngủ không sâu, thường tỉnh giữa đêm, chỉ để nhìn Kha nằm yên bên cạnh — khuôn mặt ngây ngô tuổi mười bốn, đôi môi khẽ mím như đang mơ giấc gì đó dịu dàng.
Kha dụi mắt, giọng ngái ngủ. "Sáng rồi hả ông..."
Phong mỉm cười, đưa tay gạt mái tóc rối của Kha sang một bên. "Ừa. Nhưng chắc hôm nay không có nắng đâu."
Kha trở người, chui đầu vào vai Phong như một con mèo con. "Vậy khỏi phải phơi quần áo."
"Khỏi học luôn không?" Phong cười nhẹ.
"Ờ thì... nếu có ông dạy tui học buổi chiều, thì sáng nay mình ngủ nướng một chút cũng được mà."
Phong bật cười. "Ông đúng là lười biếng."
Nhưng thật ra, chính cậu mới là người đang muốn níu kéo từng phút từng giây. Mỗi lần mở mắt, Phong lại thấy thời gian trôi nhanh hơn. Có hôm mới buổi chiều, trời đã chuyển tối như thể cả vũ trụ đang rút ngắn lại nhịp sống.
Một điềm báo.
Chiều hôm đó, khi trời bắt đầu đổ mưa, Phong và Kha dắt xe đạp về từ tiệm tạp hóa đầu ngõ. Hai người vừa mua ít đồ khô và chiếc cassette cũ dạo gần đây hay bị bung nắp.
Kha ngẩng đầu nhìn trời. "Sao mấy hôm nay kỳ vậy ông?"
Phong cũng ngước nhìn theo. Trên cao, từng vệt mây hồng cam xoắn lấy nhau như hình xoáy nước, quanh đó là một quầng sáng tròn màu vàng nhạt đang lan rộng dần. Đó là khung cảnh cậu từng thấy trong mơ. Không sai vào đâu được.
"Vô nhà lẹ đi ông." Phong nói khẽ, đạp nhanh xe về phía trước.
Cơn mưa trút xuống khi cả hai vừa dựng xe vào mái hiên. Những hạt nước lớn đập vào mái tôn như gõ trống. Gió thổi tung rèm cửa, mùi đất ẩm quyện với mùi chanh xả còn sót lại từ buổi lau nhà sáng nay.
Phong loay hoay đóng cửa sổ thì thấy máy cassette lại tự động bật lên. Không có ai đụng vào, không có băng trong máy, nhưng bánh răng bên trong vẫn quay.
"Ông thấy không?" Phong nhìn Kha, mắt đầy hoảng hốt.
Kha gật đầu. "Tui thấy. Cái này... sao giống hồi trước quá."
Cả hai im lặng. Chỉ có tiếng mưa rơi, và tiếng quay rè rè của chiếc máy cassette — như một vòng lặp định mệnh.
Tối đó, Phong không ngủ. Cậu ngồi bên cửa sổ, tay cầm cuốn sổ nhỏ cũ kỹ, ghi lại từng cảm giác lạ lẫm mà cậu cảm nhận được: thời gian bị lệch, các đồ vật từ tương lai chạy sai liên tục, ký ức về những giấc mơ hiện rõ....
Kha ngồi kế bên, tay chống cằm nhìn ra ngoài mưa. "Tui sợ lắm. Cứ như là... mai ông biến mất vậy."
Phong quay sang, mắt đỏ hoe. "Tui cũng sợ. Nhưng nếu mai tui có biến mất... tui muốn ông nhớ cái này."
Nói rồi, Phong lấy ra một chiếc cassette nhỏ. Đây chính là cái máy cậu đã mua ở tiệm đồ cũ.
"Cái này là tui mua ở tiệm đồ cũ đường Trường Sơn tên Tí Nhài năm hai không hai lăm. Nhờ ông giữ nó, tui không biết sao nó lại ở trong tiệm đồ cũ đó, nhưng nó là thứ khiến tui gặp được ông, ông giữ lấy nó, và nhớ cái này, ngày chín tháng chín năm hai không hai lăm, chính là ngày tui mua cái máy này, nhớ đó"
"Ừ, tui sẽ giữ nó thật kỹ, để ông có thể gặp nó vào năm hai không hai năm"
Một khoảng lặng dài. Chỉ còn tiếng mưa, và những giọt nước lặng lẽ chảy trên kính cửa sổ.
"Tui hứa..." Kha nói, "Cho dù ông có biến mất đi đâu, tui cũng sẽ chờ ông. Dù mười năm, hai mươi năm... tui vẫn chờ."
Phong cúi đầu, mắt rưng rưng. "Tui không muốn để ông chờ..."
"Tui không muốn để ông biến mất."
Hai câu nói lồng vào nhau, tan ra trong gió mưa.
Đêm muộn. Khi Kha đã thiếp đi trong vòng tay cậu, Phong ra sân một lần nữa. Mưa đã tạnh, nhưng trên cao, ánh sáng lạ lẫm lại hiện lên — quầng mây hồng xoáy tròn, bao quanh là ánh sáng vàng ấm áp, chiếu thẳng vào chiếc cửa sổ phòng.
Chiếc cassette lại bật lên.
Lần này, là tiếng của chính Phong — nhỏ, nhưng rõ:
"...nếu một ngày tui phải rời khỏi đây... làm ơn, đừng quên tui. Đừng quên những ngày tháng mình sống thật."
Cậu đứng yên thật lâu, rồi cúi đầu, nước mắt rơi xuống nền sân ẩm lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro