Chương 4


Tôi chống cằm ngồi trên ghế, ngẩn ngơ nhìn Matsuda Jinpei. Anh ấy đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng ngủ, nghiêm túc tháo rời một chiếc đồng hồ mới ra mắt gần đây, những đường dây phức tạp và đủ loại công cụ chất đầy cái bàn không lớn nhưng ngăn nắp.

Thật ra cảnh tượng này đã xảy ra đến lần thứ 17, chiếc đồng hồ này tôi cũng đã thấy lần thứ 17, cách tháo rời thế nào, lắp ráp ra sao ngay cả một đứa tay chân vụng về như tôi cũng nhớ rõ mồn một, thậm chí có thể phục dựng lại được, nhưng tôi vẫn cứ không cảm thấy nhàm chán.

Tôi sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán với bất kỳ hình ảnh nào Matsuda Jinpei động tay tháo rời đồ vật, vô luận lặp lại bao nhiêu lần, xem bao nhiêu lần, cũng không luận anh ấy đang tháo rời máy móc hay là đang tháo gỡ bom.

Bởi vì cảnh tượng như vậy thật sự vô cùng, vô cùng đẹp đẽ và thú vị.

Người ở trong lĩnh vực mình yêu thích sẽ tỏa sáng, cái loại khí phách hăng hái và tự tin, cái loại yêu thích phát ra từ tận đáy lòng, so với bất kỳ viên đá quý bắt mắt nào cũng phải chói lóa hơn.

Huống chi Matsuda Jinpei còn có một khuôn mặt cau có đẹp trai, sở hữu một vóc dáng tuyệt vời.

Ánh mắt tôi không tự chủ được mà từ đôi bàn tay gân xanh nổi lên vì dùng sức của anh ấy chậm rãi di chuyển lên trên, dừng lại ở sườn mặt anh tuấn.

Nhìn một lát, Matsuda Jinpei đột nhiên dừng công việc trong tay, ngẩng đầu chuẩn xác đối diện với ánh mắt tôi, chậm rãi mở miệng, giọng điệu bất đắc dĩ: “Tuy rằng tôi biết cô không có việc gì để làm, bởi vậy dưỡng thành thói quen nhìn chằm chằm thứ gì đó ngẩn ngơ trong thời gian dài, nhưng ánh mắt của cô có thể hơi thu liễm một chút không?”

“… Thực xin lỗi.” Tôi sững người một chút, phản xạ có điều kiện lập tức xin lỗi, “Tôi không cố ý.”

Matsuda Jinpei tháo găng tay xuống, xoa xoa thái dương, ngữ khí càng bất đắc dĩ: “… Cô cũng không cần xin lỗi.”

Matsuda Jinpei cảm thấy phương pháp giáo huấn của osananajimi nhà mình có vấn đề – nói uyển chuyển là, khi trò chuyện với con gái nhất định phải chú ý đến sở thích của họ, tìm đúng đề tài thì không khí sẽ không quá cứng nhắc, và giọng điệu nhất định phải ôn hòa.

Nhưng Hayakawa Haruka, không có gì đặc biệt thích thú. Những thứ như túi hàng hiệu, đồ trang điểm, mỹ phẩm tóc đẹp, Hayakawa Haruka không có thứ nào tỏ ra hứng thú, hoặc nói đúng hơn là hiểu biết. Cô ấy cũng không thích trò chơi, điện ảnh hay tiểu thuyết truyện tranh gì đó.

Mỗi khi trò chuyện, cuối cùng đều kết thúc trong xấu hổ, vẫn là Hayakawa Haruka chủ động kết thúc đề tài. Thậm chí có một lần sau khi kết thúc, cô gái còn tương đối sắc bén chỉ ra rằng anh ta hoàn toàn không phù hợp với những phương pháp và kỹ xảo tán gẫu mà Hagi dạy.

“Matsuda-kun không cần cố tình thay đổi cách nói chuyện phiếm. So với kiểu của Hagiwara-kun, tôi vẫn quen với cách nói chuyện ban đầu của anh hơn.” Đối phương nói như vậy, vừa chế giễu vừa nói, “Tuy rằng anh nói chuyện quả thật sắc bén và độc miệng, hơn nữa không thảo con gái thích, nhưng đó cũng là một phần cấu thành bản thân anh mà!”

Matsuda Jinpei cũng không vì thế mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn vì vậy mà chú ý đến việc Hayakawa Haruka quá quen thuộc với anh và Hagiwara Kenji. Rốt cuộc đối phương đã dùng từ “quen”, hơn nữa còn tỏ ra rất quen thuộc với việc Hagi khá thân thiết với phụ nữ.

Rốt cuộc cô ấy đã thông qua con đường nào mà biết và hiểu rõ về họ? Trong trí nhớ của Matsuda Jinpei không hề có ấn tượng về người tên “Hayakawa Haruka” này. Anh ta còn riêng lật xem danh sách học sinh để xác nhận không phải là người anh ta chưa từng gặp mặt hoặc ấn tượng không sâu cùng trường.

Ngoài việc biết chuyện của anh và Hagi là một điểm đáng ngờ, Matsuda Jinpei không quá mấy ngày liền phát hiện một điểm đáng ngờ khác khiến anh rất khó hiểu.

Đó chính là kiến thức và vẻ ngoài kỳ lạ của đối phương.

Ở một số phương diện, kiến thức của Hayakawa Haruka đạt đến trình độ có thể gọi là tinh thông, nhưng ở một số phương diện khác, lượng kiến thức dự trữ của người này lại cực kỳ thiếu hụt.

Tỷ như cô ấy cư nhiên nhận ra một nhãn hiệu ít người biết đến, hơn nữa còn có thể nói ra cấu tạo của chiếc đồng hồ cơ khí mà nhãn hiệu đó đã ngừng sản xuất – cái nhãn hiệu ít người biết đến đó ngay cả Hagi cũng chỉ nghe nói đến từ miệng anh – nhưng cư nhiên chưa từng nghe qua một bài đồng dao mà học sinh nào cũng từng học, và lại tỏ ra hứng thú lớn với bài hát mà bản thân Matsuda Jinpei đã nghe đến phát chán.

Matsuda Jinpei ban đầu nghĩ có lẽ vì cô ấy chết khi còn tương đối trẻ, chưa từng thấy nhiều thứ hiện tại, nhưng sau đó anh ta rất nhanh phát hiện không phải như vậy.

Dựa theo khoảng thời gian chiếc đồng hồ cơ khí đó còn được bán, đầu tiên thẩm mỹ quần áo trên người Hayakawa Haruka rõ ràng quá mức tân thời, đây rõ ràng là thuộc về thẩm mỹ hiện đại; tiếp theo, Hayakawa Haruka đối với các thiết bị điện tử mới xuất hiện hiện tại tỏ ra độ tiếp nhận tương đối cao, không có tò mò, không có ý muốn dò hỏi tìm hiểu, phảng phất như mọi thứ đều nằm trong dự kiến.

Điều này khiến Matsuda Jinpei cảm thấy một loại cảm giác kỳ lạ và không thoải mái mãnh liệt, nhưng anh ta trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích thế nào, cũng không biết giải thích thế nào về việc cô ấy không hiểu một số kiến thức gần như có thể gọi là “thường thức”, lại biết một số kiến thức hẻo lánh? Ánh mắt cô ấy nhìn vào máy móc không có vẻ yêu thích, cho nên kiến thức này cũng không mấy có khả năng là do chủ động thu thập được.

Đặc biệt là kiến thức của đối phương về máy móc lại đặc biệt nhiều, thêm vào đó cô ấy lại tương đối quen thuộc với anh, đến nỗi Matsuda Jinpei đã từng rõ ràng nghi ngờ một thời gian liệu đối phương có phải ban đầu là cố ý tiếp cận anh hay không.

Nhưng điều đó hiển nhiên cũng không hợp lý. Bởi vì căn cứ vào biểu hiện của chính Hayakawa Haruka, việc bị trói buộc với anh dường như cũng không phải ý nguyện của cô ấy.

Hơn nữa quan trọng nhất là Hayakawa Haruka không có oán hận hay thù hằn gì với anh, động cơ không đủ.

So với việc cảm thấy hứng thú với máy móc, chi bằng nói cô nàng hứng thú với bản thân anh ta hơn một chút, thường xuyên nhìn chằm chằm anh ta ngẩn ngơ. Matsuda Jinpei vừa bất đắc dĩ trò chuyện với cô gái trước mặt mở miệng là xin lỗi, vừa lấy điện thoại nhắn tin cho osananajimi nhà mình, bảo cậu ta đến sớm một chút.

Không, không đúng, cái người này căn bản là đối với bất cứ chuyện gì cũng không đủ hứng thú, bình thường luôn nhìn anh ta có lẽ là vì trước mặt chỉ có anh ta là một người sống có thể nhìn thấy cô ta di chuyển trước mặt cô ta.

Là vì không có cách nào chạm vào bất cứ thứ gì sao? Vậy ít nhất ánh mắt cô ta sẽ lưu luyến một lát trên những đồ vật mình để ý chứ. Nhưng Matsuda Jinpei mấy ngày nay cũng không phải là không ra ngoài, vô luận anh ta đi đến đâu, dẫn con quỷ này đi dạo đến đâu, phản ứng của cô ta đều giống nhau.

Với một ánh mắt ngắm phong cảnh và thái độ ngăn cách bản thân với bên ngoài.

Ham muốn của con người phản ánh nội tâm của một người, và thường trở thành điểm đột phá của một người.

Mà Hayakawa Haruka, không có ham muốn.

—— Quả thực tựa như cánh hoa anh đào thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Không chủ động đòi hỏi điều gì, chỉ theo sự thay đổi xung quanh mà bị động tiếp nhận.

Hagiwara Kenji là osananajimi của Matsuda Jinpei, quan hệ hai người vô cùng thân thiết, gần như có thể nói là như hình với bóng, về điểm này tôi cũng vô cùng rõ ràng. Tuy rằng so với cách gọi osananajimi, tôi thích cách gọi trúc mã trúc mã hơn, nhưng sau này phát hiện họ dường như đều dùng osananajimi với nhau, tôi liền theo đó mà đổi cách gọi.

Cho nên khi Matsuda Jinpei đột nhiên nói với tôi rằng hôm nay osananajimi của anh ấy, cũng chính là Hagiwara Kenji nhất định phải đến xem tình trạng của anh ấy, tôi lộ ra ánh mắt thấu hiểu: “Là vì lo lắng cho anh đó.”

Đổi lại là tôi gặp phải người bạn thân thiết nhiều năm một sớm đột nhiên có thể thấy ma, con ma này còn quấn lấy cô ấy, hơn nữa quan trọng nhất là con ma này vẫn là người khác phái… Vô luận đối phương “khăng khăng” đảm bảo mình tuyệt đối không có vấn đề gì về tinh thần, tôi cũng vẫn sẽ lo lắng.

Bởi vậy tôi vô cùng lý giải phản ứng của Hagiwara Kenji.

Bất quá nghe được chuyện Hagiwara Kenji hôm nay sẽ đến nhà thăm hỏi vẫn khiến tôi có chút bất ngờ.

Trong mười sáu lần luân hồi trước, số lần Hagiwara Kenji đến nhà Matsuda Jinpei khá nhiều, vô cùng thường xuyên, nhưng hôm nay hiển nhiên không thuộc về một ngày “thường lui tới” đó.

Muốn nói hôm nay có chuyện gì thì đó chính là đèn phòng khách nhà Matsuda Jinpei bị hỏng – tối hôm qua anh ấy bật đèn thì không lên, trong nhà lại không có bóng đèn thay thế còn riêng đi ra ngoài mua vào buổi tối muộn, bởi vậy tôi nhớ rất rõ.

Điều này khiến tôi một lần nữa ý thức được lần luân hồi này quả thật có không ít thay đổi. Mà tôi cũng không chán ghét điều này, thậm chí còn có chút chờ mong. Sự phát triển mới sẽ khiến tôi đã lâu rồi mới khơi dậy sự chờ đợi đối với diễn biến tiếp theo của thế giới này.

Giống như tôi xem một bộ manga anime ra IF tuyến vậy, đầy chờ mong.

Nhưng so với việc Hagiwara-kun sau đó đến nhà thăm hỏi, bây giờ còn có một chuyện quan trọng khác.

Tôi bay đến trước mặt Matsuda Jinpei, vẻ mặt nghiêm túc: “Matsuda-kun, anh có muốn thử bật công tắc đèn phòng khách nhà anh không? Nó hình như hỏng rồi, tối hôm qua tôi thấy nó nhấp nháy, cảm giác sẽ có vấn đề.”

Matsuda Jinpei vừa mới lắp ráp hoàn chỉnh chiếc đồng hồ cũ nghe vậy liền nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ: “Cái đèn này tôi mua cũng không lâu.”

Ngụ ý: Cô đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?

Tôi nghiêm túc chớp chớp mắt, luôn miệng nhấn mạnh tôi thật sự thấy đèn nhấp nháy. Nhấp nháy là tôi bịa, nhưng không quan trọng, đèn quả thật đã hỏng, kết quả mới là quan trọng nhất.

Matsuda Jinpei sau một hồi lâu đối diện, dẫn đầu bại trận, nhận mệnh đi phòng khách kiểm tra.

“Tạch” một tiếng, ánh đèn sáng ngời nháy mắt xộc vào mắt tôi.

Matsuda Jinpei khoanh tay nhìn về phía tôi, nhướng mày, một bộ biểu tình “Đây là cái đèn hỏng mà cô nói sao?”.

Tôi trầm mặc một lát, vừa muốn xin lỗi, đúng lúc này, “tạch” một tiếng, dưới sự chăm chú của hai đôi mắt, đèn lại nháy mắt tắt ngấm.

Thế công thủ nháy mắt thay đổi. Người khoanh tay biến thành tôi, người trầm mặc thành Matsuda Jinpei.

Hagiwara Kenji đến nhà thăm hỏi thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Matsuda Jinpei đứng trên thang chữ A, quanh eo đeo một chiếc túi đựng đầy các loại công cụ, hai tay đeo găng trắng giơ cao quá đầu, đang cẩn thận tháo chụp đèn xuống.

Vừa tháo, vừa nói chuyện với không khí.

Anh ta đứng ở cửa, tiến không được lùi cũng không xong, lần đầu tiên sinh ra một loại tự hoài nghi “Có phải mình dung túng osananajimi không chịu đi bệnh viện khám bệnh là không đúng hay không?”.

“Jinpei-chan, cậu đang làm gì vậy?” Hagiwara Kenji xách theo túi trái cây đi vào bếp, quen cửa quen nẻo bỏ đồ xuống rồi đi ra, nhìn thấy osananajimi nhà mình không chỉ tháo chụp đèn, còn tháo luôn cả bóng đèn, thật sự không nhịn được hỏi.

Ban ngày ban mặt đàng hoàng, tháo đèn làm gì?

“Hayakawa nói bóng đèn hỏng rồi.” Osananajimi nhà mình tiện tay ném cho anh ta chiếc bóng đèn thay thế, vừa trả lời vừa nói, “Tớ bật công tắc thử thì thấy đúng là hỏng rồi, đang thay.”

… Ai nói đèn hỏng rồi?

Hagiwara Kenji có chút muốn nói lại thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro