κнoảɴԍ cácн ԍιữᴀ cнúɴԍ тᴀ - κнoảɴԍ cácн ԍιữᴀ нᴀι тнế ԍιớι

𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ 𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ
𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ 𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ

°•✮•° you don't know i miss you so much at the moment you go °•✮•°

•••

buổi chiều của ngày hai mươi tám tháng tư, tôi trở về nhà sớm hơn thường lệ. năm nào cũng vậy, như một thói quen, tôi đến mộc và đặt một chiếc bánh sinh nhật. mộc của những năm trước, mộc của bây giờ, vẫn hối hả như chưa bao giờ khóc, chưa bao giờ chia ly dù đã biết bao người từng đi qua, từng ghi dấu kỉ niệm và lãng quên ai đó. chỉ tiếc rằng đây không phải mộc của đà lạt, mộc hà nội có nét dạn dĩ hơn.

sinh nhật tú anh, tôi một mình chúc mừng em, như bao năm qua vẫn vậy.

tú anh thích dâu tây, mùa dâu nào của đà lạt em cũng cố trồng cho mình một khoanh nhỏ trên khoang đất phía trước cổng nhà đã đầy ắp cẩm tú cầu và hồng nhung. bánh flan, nước hoa quả năm ấy hầu như tôi chưa bao giờ phải mua, tú anh tự mình làm cho tôi hết. nhìn chiếc bánh trải đỏ những lát dâu tây, tôi thấy nhớ em quá.

trước thềm của mộc trồng rất nhiều cúc họa mi, tôi ngắm nhìn những bông hoa cánh mỏng trắng tinh khôi ấy một cách đầy nuối tiếc. tôi đã nghĩ mình có thể quên được em, đã nghĩ em chỉ là một mảnh ghép không vừa khít với mình, đôi ba tháng hoặc lâu hơn thì có lẽ tôi cũng sẽ quên được em thôi. nhưng hóa ra là tôi tự huyễn hoặc, sự cố chấp và kiêu ngạo của thằng trai trẻ năm hai mươi mốt tuổi chỉ như một ngọn lửa yếu ớt cố tỏ ra mạnh mẽ trong đêm đông, cuối cùng lụi tàn và lạnh lẽo. hai mươi mốt tuổi, tôi mất tú anh mà không thực sự biết mình đã đánh mất đi điều quan trọng đến nhường nào. tôi chẳng quên được dẫu chỉ là điều nhỏ bé nhất, hình ảnh em vẫn luôn ở đây, trong ngực trái tôi.

hít một hơi thật sâu, ôm bó hoa cẩm tú cầu và chiếc túi giấy màu ngà đựng bánh, tôi bước ra khỏi cửa hàng. và ngay phía bên kia, phía bên kia đường cách tôi độ mươi mét, phía bên kia đường ngay trước hàng hoa giấy leo của công viên nọ, phía bên kia đường chỉ cách tôi vài dòng xe, là tú anh.

tôi lặng người đi, cứ ngỡ rằng đó chỉ là một giấc mơ, như bao lần tôi vẫn mơ, như bao lần tôi nói giá như, như bao lần tôi ngắm em trong những bức ảnh đã bạc màu thời gian. giấc mơ này thực tới mức tôi cảm thấy mình hạnh phúc và đau đớn. tú anh của tôi năm hai tư tuổi, tú anh của tôi ba năm sau lần gặp gỡ cuối, đã trở nên xinh đẹp và đằm thắm biết bao nhiêu. cái cách em di đôi bàn chân bé nhỏ trên mặt đất rồi cười tươi vô tư lự, cái cách em nói chuyện điện thoại vẫn say mê như thế giới xa lạ này chẳng hề tồn tại.

tôi nghe thấy tim mình bằng tiếng nói mạnh mẽ nhất: ôm em, hãy chạy tới và ôm lấy em!... lòng thiết tha vậy nhưng chân không sao bước nổi. không phải vì con đường mười mét với những hàng xe qua lại tấp nập, khoảng cách giữa tôi và tú anh là khoảng cách của những lỗi lầm, của những tổn thương mà tôi đã gây ra và không thể bù đắp.

tất cả như những thước phim quay chậm.

mùa thu năm 2009, tôi trượt nguyện vọng một của trường đại học y hà nội. buồn và thất vọng, nhưng tôi vẫn ước mơ trở thành bác sĩ và quyết ôn thi lại. bố mẹ tôi chỉ có mình tôi, thấy tôi buồn thì cũng động viên rồi thuyết phục tôi đi học nguyện vọng hai ở một trường khác. bố tôi là bộ đội, công tác xa nhà mãi trong đà lạt, cho nên tôi liền theo bố vào trường đại học đà lạt học chuyên ngành hóa. có lẽ là duyên số, tôi nguôi ngoai dần đi nỗi buồn cũ, nhanh chóng thích nghi và hài lòng với nghành học của mình.

tôi gặp tú anh lần đầu tiên ở nhà ăn sinh viên, vẫn còn nhớ rõ hôm ấy em mặc một chiếc áo len vặn thừng màu đỏ đô và váy xếp ly đen. ngồi đối diện em, tôi lúng túng quên ăn còn em vẫn bình thản với món sườn chua ngọt. tú anh búi tóc cao, cột tròn lại, phần tóc mỏng manh xõa lơ thơ phía sau gáy và hai bên mai, nhìn em tự nhiên và đáng yêu đến lạ. bất chợt em ngước lên nhìn tôi, đôi mắt mở to tròn, đôi môi chúm chím còn vương vấn chút sốt. tôi nhịn không nổi mà bật cười, vừa cười vừa đưa khăn giấy cho em. tú anh ngơ ngác một lúc rồi cũng hiểu, bật cười giòn tan.

tôi của ngày hôm ấy, chỉ biết nhìn em cười rồi lặng thinh, đôi ba câu bâng quơ đầy vụng về chẳng khiến em hiểu rằng tôi đã yêu em mất rồi. chúng tôi chỉ là những cái tên thuần túy, chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, chỉ đơn giản vậy thôi. tú anh nào biết tôi đã phải lấy bao nhiêu can đảm và sự ngẩn ngơ để ngồi đó, cùng em chứ?

sau này, khi nghĩ lại, em nói em liền cảm thấy cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi là số mệnh. nếu như hôm đó em không xuất hiện ở nhà ăn, nếu như hôm đó em ở nhà, nếu như hôm đó tôi chỉ đến chậm một chút thôi, thì tất cả sẽ ra sao? chúng tôi liệu có thể bên nhau được không?

tôi chỉ cười, tôi nghĩ đó là sự lựa chọn, ngay giây phút ấy tôi đã lựa chọn để được ngồi gần tú anh. giống như việc lựa chọn vào đà lạt, giống như việc tôi lựa chọn tìm em khắp nơi, chép lịch học của lớp em, lên thư viện theo em, làm mọi thứ chỉ để được nhìn thấy em mỗi ngày. dẫu em chưa bao giờ biết được, tất cả là do tôi lựa chọn, tất cả không phải là sự tình cờ ngẫu nhiên như tôi vẫn cố tỏ ra cho giống.

bởi vậy, điều đó đối với tôi mãi mãi không phải định mệnh, mà nó là tình yêu, đơn giản chỉ là tình yêu tôi dành cho em.

mỗi buổi sáng khi ấy đều trở nên hồi hộp và đáng mong chờ. tôi đã ghi nhớ tất cả những gì thuộc về tú anh, cách em cột tóc, cách em cười, cách em say mê đọc sách,... những điều ấy dành trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. mùa thu đã đi được nửa chặng đường, những rặng thông thay lá cũng đã bắt đầu buông lơi theo màn sương mỏng buổi sáng sớm. đôi khi nhìn về phía tú anh, tôi đã nghĩ em là điều tuyệt diệu nhất trong tuổi trẻ của mình.

cứ như vậy, tôi vu vơ cười và vu vơ bước theo em. tôi lặng im ngắm nhìn em, lặng im chờ mong em, lặng im lo lắng cho em mỗi khi trời mưa, lặng im và lặng im. có lẽ mọi chuyện sẽ cứ mãi như thế nếu như không có trận mưa hôm ấy.

thư viện chỉ còn lại hai chúng tôi, tú anh say mê đọc sách còn tôi say mê ngắm nhìn em. tất cả mọi người đều đã rời đi, có lẽ vì bầu trời cuồn cuộn những mảng mây u tối. tú anh không để ý, em quá tập trung, để đến khi trời đổ hạt và tiếng mưa ồ ồ trên những mái tôn thì em mới khẽ ngẩng đầu. tú anh nhìn trời, nhìn sách rồi em ngước nhìn tôi, lúc ấy tôi bỗng thấy trái tim mình thót lên nhiều nhịp.

em ngập ngừng, như thể đang lo lắng điều gì đó. em cất đồ, trả sách rồi bước ra. như một phản xạ vô điều kiện, tôi cầm vội lấy chiếc ô chạy tới thềm cửa, đưa cho em.

"tú anh lấy ô của mình mà về, trời mưa to đấy." tôi khẽ nói, tránh nhìn vào mắt em.

"không được, lát trân về ướt mất."

"không, mình có hai chiếc mà, mình cũng chưa về ngay đâu, còn nhiều thứ phải tham khảo lắm."

"có thật trân mang hai chiếc ô không?"

"mình mang cho bạn cùng phòng nhưng bạn ấy về trước rồi."

tôi gãi đầu cười chống chế, tú anh ngần ngừ rồi mỉm cười.

"vậy mình mượn tạm trân nhé, mai mình gửi lại. tại mình mới trồng dâu tây, sợ bạt che không đủ chắc, mình lo quá nên về vội vậy. cảm ơn trân nhé!"

"có gì đâu, tú anh đi cẩn thận!"

tôi mỉm cười đáp lại em, ngóng mãi theo những bước chân xa dần, xa dần rồi mất hút theo hành lang khuất.

hello, isn't me you're looking for?

i can see it in your eyes, i can see in your smile.

you're all i've ever wanted and my arms are open wide.

cause you know just what to say and you know just what to do.

and i want to tell you so much i love you...

bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên đưa tôi trở về thực tại, là nam, cậu bạn cùng phòng gọi. tôi chợt nhớ ra có tiết học ở hội trường nhà c, hôm nay đã là quá số tiết tôi được nghỉ rồi, thời gian qua để được nhìn thấy tú anh, mỗi ngày tôi đều phải tính toán nghỉ sao cho hợp lý!

ba chân bốn cẳng mặc trời mưa, tôi vừa nghe điện thúc giục điểm danh của nam vừa lấy đồ chạy như bay về phía hội trường. nhưng chết tiệt ở chỗ, trường tôi quá rộng với bốn mươi tòa nhà nằm rải rác dọc theo những con đường nhỏ quanh co uốn khúc trong rừng thông. tôi cứ chạy mặc trời mưa, khi băng qua con đường nhỏ dẫn sang hội trường c, tôi lướt qua tú anh, ngang qua ánh mắt nhau. vừa kịp lên tới bậc thềm, gột áo quần dính nước, em đã ở ngay trước mặt tôi.

"trân cứ định im lặng đi theo mình đến bao giờ?"

tú anh vừa nói vừa gạt nhẹ những hạt mưa trên vai tôi. em nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau. tôi không biết khoảnh khắc ấy đã diễn ra bao lâu, cũng chẳng biết xung quanh có những ai. mọi chuyển động, mọi khái niệm về thời gian và không gian đều trở nên mơ hồ. chỉ biết là tôi đã bỏ lỡ tiết học ấy, nắm tay em đi chung chiếc ô nhỏ cùng về sửa lại cái mái che dâu tây. tôi phải học và thi lại mà lòng vui như tết.

những năm tháng ấy trong veo như tiếng cười của em. ở tú anh, tôi có thể bắt gặp một cô nàng ngây thơ, tinh nghịch, rồi ngay sau đó có thể lại thấy ngay em trong những dịu dàng e ấp rất đỗi dễ thương. tôi cũng không biết nữa, hoặc có thể khi yêu người ta sẽ luôn thấy những điều đẹp đẽ.

tôi nhớ những mùa mưa bên nhau. tú anh đọc sách về truyền thông còn tôi say mê với đề tài các tác hại của kim loại nặng đối với môi trường sinh thái. em thường bất ngờ đặt bút xuống, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn sách còn bàn tay đã vội nắm tay tôi, đan thật chặt rồi cho vào túi quần. cứ nắm lấy tay tôi như thế, ấm áp, yêu thương. tính tú anh thích nuông chiều, thường có những ý muốn bất chợt. trời đang mưa cũng đòi tôi đi xem bộ phim mới ra mắt, gió buốt lạnh lại muốn tôi chở đi ăn đồ nướng, mỗi lần giận dỗi là lại khiến tôi điên đảo. những dư vị ấy, mỗi khi nhớ về, tôi lại thấy tiếc nuối biết bao.

một chiều mưa mùa đông, tôi đợi tú anh dưới khuôn viên trường như đã hẹn nhưng đợi mãi không thấy, gọi em cũng không nghe máy. sốt ruột chuyển sang lo lắng, tôi vội đi tìm em khắp các giảng đường và thư viện. ngày hôm ấy, em đã bỏ mặc hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ tôi, nhưng điều đáng buồn dẫn đến mọi sai lầm và sự xa cách này là việc tôi nhìn thấy em đang say sưa nói về quyển sách nào đó với gã cùng khoa. nhìn từ phía tú anh, nhìn gương mặt và cái cách gã say đắm nhìn em, tôi như phát điên lên vì ghen. sao em có thể quên mất cả thời gian chỉ vì cái gã ấy? tôi gần như không thể kiềm chế nổi.

"em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?!"

tôi lao đến mà không thèm liếc nhìn gã trai ấy một lần, tôi chỉ nhìn em, sự giận dữ và ghen tuông đã thấm đẫm cả giọng nói. tú anh nhìn tôi, từ bất ngờ chuyển sang bối rối, có phần sợ hãi, tôi cảm nhận được điều đó qua đôi mắt em. nhưng tôi không nghĩ được nhiều, trong tôi chỉ có sự tức giận. em vội lục điện thoại, nhìn màn hình rồi nhìn tôi.

"mình xin lỗi, mình về trước."

tú anh nói với gã rồi nắm nhẹ lấy tay tôi, nói nhỏ nhẹ: "em xin lỗi, em để chế độ im lặng..."

"không cần đâu, từ giờ em cứ thoải mái ngồi nói chuyện với người khác đi!"

tôi hất tay em, quay đi, tôi nghĩ có lẽ em đã khóc và cảm thấy xấu hổ vì tôi. nhưng tôi kệ, tôi muốn cho em thấy không có em tôi vẫn sống tốt, vẫn có người khác, nếu không biết trân trọng thì em sẽ mất tôi. và tôi đã làm thế thật. tôi cố tình gần gũi những cô gái khác mỗi khi em đến gần, tôi bỏ lơ em trên đường, tôi không thèm trả lời tin nhắn lẫn điện thoại. mặc dù mỗi lần đi qua em, tôi đều nhung nhớ.

cho tới giờ, đó vẫn là hành động khiến tôi hối hận nhất. trở về nhà, thấy tú anh ướt sũng đứng đợi ngoài cổng trong khi tôi khoác vai một cô bạn cùng lớp. đôi mắt từng trìu mến nhìn tôi cũng đã không còn nữa, nó thăm thẳm hơn cả một đại dương xa xôi. ngay khoảnh khắc ấy tim tôi tan nát, chúng tôi lặng im trong màn mưa mà chẳng còn có thể chạm nổi tới trái tim vẫn đang đập vì nhau. tôi cùng cô bạn ấy lướt qua em, thế nhưng khi đó tôi không hề biết rằng, đó mãi mãi là lần cuối cùng tôi và em chung nhau một lối.

cuối cùng, tôi cũng chỉ là đứa con trai vị kỷ và đáng trách trong tình yêu đầu đời, mọi biện hộ đều trở nên vô nghĩa. có những thứ khi đã xảy ra rồi, dẫu có chắp vá bằng muôn vàn yêu thương thì cũng không thể nào làm mất đi những rạn nứt trong lòng. đến lúc ấy tôi mới hiểu thế nào là sự xa cách trong tình yêu, nó còn xa xôi hơn cả sự xa lạ chưa từng quen biết trước kia.

mấy tháng sau chúng tôi tốt nghiệp, ra trường và mất hút trong cuộc đời nhau, để lại cho tôi tròn trịa nỗi đau buồn và sự tiếc nuối.

cứ ngỡ chuyện đã qua rồi, người đã đi rồi, tình đã xa rồi là trái tim có thể thôi thổn thức. vậy mà mỗi khi chuyện cũ dội về, lòng tôi vẫn thắt lại, tôi chẳng còn gì ngoài ký ức về tú anh của ba năm trước. khi ấy vì chúng tôi đến với tình yêu bằng những bước chân đầu tiên của tuổi trẻ, tất cả là yêu, tất cả cũng vì yêu. chẳng sợ điều gì ngoài cái chết chia lìa thế nên tổn thương khiến nhau đau, dẫu là gì đi chăng nữa đều khiến yêu thương đứt gãy trong niềm tin, mãi mãi không thể chắp vá nổi.

tôi nhớ tú anh quá, dù em chỉ ở ngay đây thôi. thấy em khẽ xoay mình về phía tôi, tôi vội xoay người vào trong quán, khẽ hát lời bài hát chúc mừng sinh nhật. tôi chỉ là một thằng tồi, một thằng đàn ông hèn nhát, tôi chỉ xứng đáng đứng đây và nhìn về phía em như thế này cho đến mãi về sau. tôi chúc em hạnh phúc!

ngước lên cố nhìn em qua tấm gương phản chiếu, tim tôi tắt lại. tú anh đang bước đi, về phía tôi, về phía mộc.

"anh vẫn trốn em đấy à?"

tú anh khẽ nói, tôi thấy bàn tay em khẽ níu cánh tay áo tôi. cứ như là năm xưa trong cơn mưa rào, chỉ tiếc bầu trời này đã khác, câu chuyện này đã khác và có thể em cũng đã khác. tôi quay lại nhìn em, thật lòng chỉ muốn vứt bỏ tất cả quá khứ mà ôm lấy em nhưng lại không đủ dũng khí, khẽ đặt bó hoa vào tay em, tôi nói:

"chúc mừng sinh nhật em."

tú anh khẽ cười, em nhìn đóa cẩm tú cầu, những ngón tay thon khẽ ve vuốt từng cánh hoa mỏng manh:

"trời có mưa nữa không trân nhỉ?"

tôi ngước nhìn bầu trời xanh biếc, rõ ràng biết chắc trời sẽ chẳng thể nào cho chúng tôi thêm một cơn mưa nữa để ở bên nhau. tôi nhìn tú anh, em nhìn tôi, cả hai chỉ biết cười nhẹ nhàng.

"trời sẽ không mưa nhưng em sẽ ăn bánh gato cùng anh chứ, anh đã chuẩn bị cả nến rồi?"

em không nói gì, đưa hoa lên hít hà thật lâu, mỉm cười với tôi rồi sau đó bước vào mộc. duyên phận đôi khi không đến từ đất trời mà đến từ lòng người, vậy thì tại sao tôi lại không thử để có thể bắt đầu lại?

________
sʟιɴᴅᴇʀ
⁴.⁸.²⁰²⁰

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro