тìɴн ʏêu ʟà κнôɴԍ ʙᴀo ԍιờ нốι тιếc

𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ 𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ
𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ 𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ

𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ 𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ

°•✮•° love is a luxury, you have full of altruism but can not be happy °•✮•°

•••

cuối cùng cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ tiếc là sẽ không bao giờ nói được hết những gì mình nghĩ với người thương yêu. đời sống đã mang đi hết những câu kinh trinh bạch mà không phải lúc nào, giờ nào, thời nào cũng thổ lộ cùng nhau được.

(trịnh công sơn)

tôi từng tự hỏi người vợ cũ của mẫn trông như thế nào, hẳn là phải rất xinh đẹp và hiện đại. nhưng nhìn chị ta, tôi lại thấy bản thân nhầm lẫn một cách tai hại, tình yêu đôi khi lại chẳng liên quan tới tính cách. mẫn thành đạt, giỏi giang không có nghĩa người anh yêu cũng phải giống như vậy, hoặc có thể chính tôi đang nhìn chị ta dưới con mắt của đàn bà, người phụ nữ đối nghịch với lợi ích của mình không bao giờ có thể là người xinh đẹp.

tình yêu có lẽ vẫn luôn là như vậy, hoặc là phép cộng của 50% và 50%, hoặc là phép bù trừ giữa 100% và 0%, tôi không thể biết rốt cuộc họ là gì đây. dẫu sao tôi cũng hài lòng với chuyến đi này, ít nhất tôi biết rằng họ không hề gặp lại nhau suốt ba năm nay, tôi hoàn toàn vẫn còn cơ hội.

tôi yêu mẫn khi vẫn còn là cô thực tập sinh trẻ măng sắp tốt nghiệp của RMIT vào năm 2012. tôi vào công ty anh theo lời chị gái, chị tôi và anh là người đồng sáng lập smart home. chuyên ngành của tôi là truyền thông, tôi thấy mình cũng nên thử sức với một công ty mới thành lập. khi điểm xuất phát không cao, tôi có thể biết được sức mình tới đâu.

smart home được thiết kế theo tiêu chí nhà xanh rất phổ biến hiện nay với kính, gỗ và cây xanh. ngay từ lần đầu tiên đến, tôi đã phải thốt lên vì nó quá tuyệt. những tấm gỗ lát sàn màu nâu cánh gián bản to mát mịn bóng loáng trải rộng khắp căn phòng lớn độ một trăm mét vuông, tường ốp gạch thô không bả ma tít và sơn, cứ độ vài mét lại có những chậu cây lớn xanh thẫm kề sát những chiếc bàn gỗ sồi nga màu cát, bên ngoài ban công là những chậu hồng tường vi với đủ sắc màu. nếu không phải là thực tập sinh mới về, có lẽ tôi cũng đã gào rú lên vì thích thú.

đúng như nguyện vọng, tôi bắt đầu công việc thực tập của mình với mảng truyền thông còn chưa start up của công ty. ở vị trí ấy, tôi thường xuyên tiếp xúc với các dự án và sản phẩm mới, tôi gặp mẫn nhiều hơn. tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông đang thuyết trình trên hội trường lớn trước bao nhiêu công ty đối thủ để giành hợp đồng của một dự án nước ngoài như anh. gái ham tài, tôi đã yêu anh và đặt mục tiêu phải yêu bằng được anh ở giây phút ấy.

tôi bắt đầu chiến dịch của mình, yêu anh và được anh yêu. từ những lợi thế sẵn có, tôi lấy lý do công việc để được gần anh nhiều hơn. ban đầu là những thắc mắc về bản vẽ, sau là học việc thiết kế. mẫn vẫn còn trẻ, anh hơn tôi bốn tuổi, đối với cô gái mà anh vẫn hay gọi là bé con như tôi, anh luôn nhiệt tình chỉ dạy và quan tâm chân thành. tôi hiểu anh qua từng lời kể của chị gái mình, tôi hiểu anh qua công việc, hiểu anh qua từng cái chăm chút những gốc cây xanh, những nụ hoa bé nhỏ. người đàn ông ấy hoàn toàn đánh gục trái tim tôi, hoàn toàn trở thành hình mẫu tinh tế của tôi, từ nụ cười đến từng cử chỉ.

mẫn ở lại khuya nhiều, tôi cũng ở lại với nhiều lý do bao biện. công ty về đêm, trên tầng ba mươi tư của một cao ốc ngay giữa trung tâm hà nội luôn mênh mông và lấp lánh như bầu trời sao mùa hạ trong vắt. tôi ngắm nhìn anh, ngắm nhìn dải ngân hà tưởng tượng dưới những con đường ngoài kia, chỉ ước rằng thời gian ngừng trôi và thế giới tôi đang sống sẽ chỉ còn lại hai chúng tôi, bên nhau, mãi mãi.

mẫn hiểu, người đàn ông tinh tế như anh làm sao mà không hiểu được rung động đầu đời của cô gái gần tròn hai mươi như tôi? nhiều lúc tôi đã tự cười chính con đường tình yêu tưởng chừng thẳng tắp mà mình đặt ra, anh đã khéo léo rút ngắn mọi khoảng thời gian tôi có thể bao biện để được ở cùng anh. ai nói rằng chỉ cần ta thật lòng, chỉ cần ta đủ yêu thương, chỉ cần ta trân trọng là sẽ được đền đáp? tôi nghĩ hẳn là người ta chưa yêu nên mới nói được như vậy.

tình yêu không phải tình thương, tình yêu lại càng không phải là thói quen, đâu phải ta cứ cho đi là nhận lại, đâu phải cứ yêu là được yêu. tôi hiểu ý của anh, tôi còn hiểu điều ấy hơn khi biết anh đã yêu một ai đó, chẳng bao giờ là tôi.

tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết nếu không có được tình yêu của anh. hai mươi tư giờ của những ngày biết rõ mẫn thuộc về người khác vẫn là hai mươi tư giờ đầy đủ tôi có trước kia, tôi vẫn nhìn anh mỗi ngày, vẫn nghe tiếng tim mình đập rộn rã rồi lại mất nhịp, vẫn yêu thương anh, vẫn hy vọng. chỉ có điều tôi đã khóc và không sao ngăn nổi mình, tôi thậm chí còn không có bất cứ danh phận hay lý do gì ngoài việc tôi yêu anh để khóc. tôi đã cố, cố quên anh đi, tôi thử hẹn hò, tôi đọc trịnh, tôi vịn vào niềm tuyệt vọng nở hoa của ông để thấy mình còn có thể yêu và được yêu. thế nhưng, tôi không làm được. tôi vẫn yêu anh, ngày một nhiều hơn.

tôi thậm chí đã có những lúc điên rồ tới mức đi theo mẫn tới chỗ hẹn hò, cứ gần tới nơi là tôi lại bật khóc và thấy mình như thần kinh. tôi không biết làm gì hơn ngoài việc an ủi và suy nghĩ về anh cả, lòng tự tôn, sự đau khổ cứ mâu thuẫn giằng xé trong tôi rồi nhấn chìm tinh thần tôi xuống sâu hoắm. quan trọng hơn, trong lòng tôi biết rõ, mọi thứ tôi làm sẽ không thể đi đến kết quả gì và không thể thay đổi được gì.

tôi cứ đau khổ như thế cho đến cuối kỳ thực tập, công ty đi venice du lịch. tôi nửa muốn lại nửa không, đi thì không biết sẽ phải giấu mình với gương mặt bình thản trước mẫn bao lâu, không đi thì sẽ nhớ anh không chịu nổi. cuối cùng, nhìn anh cười, tôi lại đăng ký đi, rốt cuộc tôi cũng chỉ là một kẻ yếu lòng.

cùng công ty sang venice, mọi người hết sức hào hứng, còn tôi lại trầm hẳn ra. lỗi không phải do venice, lỗi cũng chẳng phải bởi tình yêu, chỉ là vì tôi sẽ không bao giờ có thể có được lời hồi đáp của anh. venice vẫn vậy, đẹp như trong giấc mơ, đẹp như cổ tích, chỉ tiếc trong lòng tôi giờ đây đều mang một dư vị chát đắng.

mẫn đã mua nhẫn, tôi đã nhìn thấy anh chọn hai chiếc nhẫn giống hệt nhau ở tiệm kim hoàn trên con phố nhỏ của venice. và tôi bật khóc ngay trước mặt anh, trước mặt bao nhiêu du khách ở đó, họ nhìn tôi như thể tôi bị mắc chứng bệnh truyền nhiễm. còn tôi, tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ nhìn anh, chỉ thấy một tôi đang sụp đổ trong đôi mắt ấy. nhưng mẫn không làm gì cả, ngay cả một cái vỗ vai anh cũng không thể dành cho tôi. bây giờ khi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy những giọt nước mắt ấy như những mảnh băng văng ra từ một trái tim hóa đá găm vào tôi, đau buốt và lạnh giá.

tôi chạy ra khỏi tiệm kim hoàn, chạy cho đến khi gục ngã, mặt nước màu xanh ngọc phía trước khiến tôi muốn hòa mình vào trong. tôi ước mình có thể trầm mình xuống và thanh bình trong làn nước ấy mãi mãi, nước sẽ ôm tôi, sóng sẽ vỗ về tôi, những điều mà mẫn không thể làm cho tôi dù chỉ là dối trá.

tôi xuống một chiếc gondola, thả trôi lòng mình nơi dòng nước xanh biếc và lắng nghe khúc dân ca ý ngọt ngào, hướng mắt về phía tòa thánh marco. trong ráng chiều lâng lâng, tòa thánh hơn nghìn tuổi với lối kiến trúc ả rập sừng sững vươn mái vòm lên như thể chở che, ôm lấy bao tấm lòng, có biết bao câu chuyện tình đã được sinh thành ở nơi đây. tôi ngậm ngùi nhớ về những ngày vô tư nghĩ rằng chỉ cần thật lòng là có thể có được tình yêu, bầu trời đêm và dải ngân hà lấp lánh xưa cũ bên anh giờ cũng như những dòng nước lãng đãng trôi về muôn ngả. cách tốt nhất cho tôi, cho tất cả những gì đã qua là hãy để nó trôi đi, như dòng nước này.

tôi phải đi đâu đó, một nơi hoàn toàn không thể nhìn thấy mẫn mỗi ngày, một nơi đủ xa để ngăn nổi những giây phút nhớ như điên như dại của tôi. một nơi hoàn toàn không thể phi như bay đến để gặp anh, dẫu chỉ là đôi ba phút trong lặng thầm.

tôi đi úc du học sau khi tốt nghiệp, tôi cũng không thể nhớ chính xác mình đã khóc bao nhiêu lần trên những con phố xa lạ ở đó. mẫn kết hôn, còn chị ta của những năm tháng đau khổ ấy trong tôi vẫn ở ngay đây, trong quán cà phê tôi đang ngồi. tôi thậm chí đã bay về việt nam vào ngày cưới của anh, đã định ôm lấy anh dù chỉ một lần. nhưng khi nhìn anh hạnh phúc rạng ngời trước giờ đón dâu, tôi lại không thể, tôi khóc rồi bỏ đi. lúc đó tôi yêu mẫn tới mức chẳng thèm quan tâm ai là vợ anh, chị ta trông như thế nào, tôi yêu anh mặc kệ thế giới, tôi yêu anh mặc kệ chính bản thân mình.

gần bốn năm ở úc tôi điên cuồng lao vào học tập và làm việc, điên cuồng như nỗi nhớ thương mẫn của mình. tôi dường như đã làm việc mười hai tiếng một ngày, tình yêu đúng là có thể làm cho con người ta trở nên phi thường. tôi còn tốt nghiệp hai văn bằng chuyên ngành thiết kế của anh. một vài người đã đến, nhưng rồi chúng tôi đều để nhau ra đi. tình yêu không phải là sự thay thế mà là thứ cảm xúc duy nhất, nếu không phải người đó, thì sẽ chẳng có thể là ai cả.

mọi sự huyễn hoặc của tôi về tình yêu dành cho mẫn đều tan biến. tôi yêu anh không phải vì ngộ nhận hay ngưỡng mộ, tôi đơn giản chỉ yêu anh bằng tất cả thôi.

tôi chỉ vừa mới biết anh đã ly hôn mấy ngày gần đây, tôi về việt nam ngay sau đó. tôi muốn biết lý do, không phải vì sự tò mò, tôi muốn biết anh đau khổ hay bình thản, liệu tôi có thể bước vào cuộc sống của anh không?

mẫn vẫn độc thân, anh thậm chí còn không hẹn hò, và chị ta cũng thế. tôi không hiểu nổi cuộc hôn nhân và tình yêu của hai người họ, nhưng tôi hiểu tình cảm của mình. chỉ cần anh nói không còn yêu bất kỳ ai nữa, tôi nhất định sẽ theo đuổi anh đến cùng.

...

mẫn lặng lẽ ngắm kỳ từ phía bên kia đường, thời gian đã làm gì người anh thương thế này? anh bất giác cười chua chát cho chính cái suy nghĩ ấy của mình, bây giờ chắc gì cô còn muốn gặp lại anh nữa.

ba năm qua đi tựa như một cơn gió nhẹ chẳng đủ làm mẫn nguôi ngoai nỗi nhớ và những ân hận, dằn vặt trong tim, anh chẳng nhớ nổi bản thân đã từng đứng đây bao nhiêu lần nhìn kỳ như vậy. phụ nữ khi hạnh phúc thì đẹp rạng ngời, nhưng khi biết tự lập thì họ lại càng đẹp hơn, một nét đẹp mà thời gian không thể thắng nổi. anh khẽ cười, phải chăng cuộc sống này mới khiến cô thực sự hạnh phúc? hay vì trái tim anh chưa bao giờ hết yêu nên mỗi ngày lại thấy cô đẹp hơn? mẫn chẳng biết nữa, có chuyện mà chính anh cũng không thể trả lời được, giống như cuộc hôn nhân đẹp đẽ mà anh từng có.

rõ ràng dù lòng còn yêu nhiều như thế nhưng anh vẫn phải để kỳ ra đi. lúc ấy anh đã nghĩ, có rất nhiều khi, bởi nhiều lẽ con người ta sẽ vì yêu mà buông bỏ. nhưng đến khi buông bỏ rồi anh lại quá đớn đau, nỗi đau ấy thật và dai dẳng đến nỗi ngay giờ phút này anh vẫn có thể thấy nó nguyên vẹn.

khẽ nhấp một ngụm cà phê, mẫn nhìn kĩ mộc và bất chợt nhận ra thái anh. từ sau đợt thực tập thì anh không còn gặp lại em ấy nữa, nghe chị của em ấy bảo em ấy đã đi du học và sống ở úc. mẫn bất giác ngờ ngợ, liệu đó có phải thái anh không? sao em ấy lại ở đây? có khi nào anh nhầm lẫn chăng? đã quá lâu để anh có thể nhớ được từng đường nét trên gương mặt em ấy rồi.

bỗng mẫn nhận ra thái anh cũng đang nhìn mình, như một phản xạ vô điều kiện, mẫn quay đi. anh không muốn bất kỳ ai bên đó có thể nhận ra mình, anh hy vọng đó không phải là thái anh, hy vọng cô đừng nhận ra anh.

"sao anh phải như thế?"

là giọng của cô, cô đang đứng ngay trước mặt anh, cuối cùng điều anh không mong muốn cũng đã ập đến.

"em không hiểu đâu." mẫn khẽ nói và ra hiệu mời cô ngồi xuống.

"anh vẫn yêu chị ta à?"

thái anh ngồi xuống, anh nhìn cô, anh không biết nên nói sao với cô nữa. ai cũng có những câu chuyện riêng, cuộc đời riêng, làm sao có thể hiểu cho anh được, rằng cuộc đời không chỉ bắt anh chọn lựa mà còn bắt anh phải từ bỏ, tuổi trẻ anh đâu biết mình sẽ được và mất gì. người ngoài cuộc mãi mãi chỉ là người ngoài cuộc mà thôi, anh cũng chẳng muốn nói nhiều.

"em chỉ đến dùng dịch vụ hay đến gặp vợ anh?"

vợ anh? thái anh lại cười, thực ra chính cô cũng không biết bản thân cười vì quá đau nên không phản ứng khác hơn được hay vì lý do gì. cô chợt hiểu ra mình chỉ mãi mãi là thái anh của năm ấy, sẽ chẳng bao giờ có được mẫn. anh đã nói rõ ràng và nghiêm túc với cô rồi mà, rằng kia là vợ anh và cô chẳng là gì đối với anh cả.

"anh cưới lại từ bao giờ vậy?"

"lúc nào cô ấy cũng là vợ anh, em hiểu mà."

"em chẳng hiểu gì cả, em chỉ biết em yêu anh thôi, anh biết mà!"

và thái anh khóc, cô vừa khóc vừa lấy khăn giấy lau thật mạnh lên khóe mắt, như thể cô ghét chính giọt nước mắt này, càng đau lại càng rơi.

"anh thì có gì đáng để cho em yêu, em hãy quên anh đi." mẫn khẽ thở dài, anh đưa hai tay lên vuốt mặt mình như mỏi mệt lắm.

"anh tưởng em không nghĩ thế chắc? em đã nói với bản thân như vậy hàng trăm lần rồi, nhưng lần nào em cũng thấy nhớ anh hơn. nói quên nhưng đâu thể quên ngay được!"

cả hai bỗng rơi vào im lặng, dường như họ đang nhìn thấy nhau trong chính tình yêu của người kia. đều yêu tha thiết một người, đều mãi mãi chẳng quên được họ, nhưng để tiếp tục, họ lại không biết phải làm sao.

"sao anh không nói với chị ta? có vẻ chị ta vẫn chưa yêu ai." thái anh cất lời, cô đã bình tĩnh hơn.

thế nhưng mẫn vẫn lặng im. đã bao nhiêu lần anh không kìm nổi lòng mà muốn bước sang bên kia con đường để gặp kỳ, nói cho kỳ biết anh rất ân hận, anh đã sai, anh vẫn còn yêu thương cô biết mấy nhưng lại chẳng dám cất bước. anh sợ, sợ rằng cô sẽ bỏ đi nơi khác, anh sẽ không có cơ hội được đứng đây nhìn cô nữa. chẳng phải trước kia anh cũng lựa chọn là người đi thật xa để lúc nào cũng biết cô đang ở đâu, để lúc nào cũng được quay về một chỗ nhìn cô sao?

"em thật chẳng hiểu nổi những người như anh và chị ta. người ta đau khổ lắm vì không đến được với nhau, người ta yêu nhiều lắm mà chẳng được yêu lại. thế mà hai người, trong lòng còn thiết tha với nhau như thế thì sao cứ để những mâu thuẫn, hiểu lầm đáng lẽ bỏ qua được làm nhau đau vậy? hai người chẳng xứng với tình yêu, hai người làm em cảm thấy tình yêu của em thật tội nghiệp quá."
thái anh nói rồi đứng dậy, cô đeo kính để che đi đôi mắt đã nhòe ướt mascara rồi dặm lại chút son cho đôi môi đỏ kiêu hãnh trở lại.

mẫn nhìn cô, anh rất muốn nói một lời xin lỗi, nhưng để làm gì khi anh đã quá hiểu tính cô rồi, để làm gì khi anh không thể mang lại cho cô điều gì cả, để làm gì khi lời xin lỗi chỉ đơn giản là lời nói mà thôi. anh nghĩ mình nên mỉm cười với cô thì hơn. hãy cứ dể mọi thứ thật nhẹ nhàng và bình thản, cuộc sống này đã đủ phức tạp rồi.

"anh biết không, em sẽ chẳng bao giờ hối tiếc vì đã yêu anh, sẽ chẳng bao giờ hối tiếc vì đã biết rõ kết cục mà vẫn nói với anh rằng em yêu anh cả. đến một lúc nào đó, ai cũng cần biết vị trí thật của mình trong lòng đối phương. sao anh không thử một lần, sao không sang bên kia đường gặp chị ấy và nói cho chị ấy biết anh đã sống như thế nào đi. biết đâu anh sẽ không phải nói quá nhiều, biết đâu chỉ cần một câu 'xin chào, đã lâu lắm rồi phải không', biết đâu chỉ nhìn thấy anh thôi là tình yêu lại có thể trở về? anh hãy sang bên kia đường gặp chị ấy đi, đừng làm em thấy duyên tình của con người lại bất công như vậy, em làm mãi cũng chẳng có nổi mà hai người có cơ hội lại để vuột mất."

"..."

"đi đi mẫn à, em không muốn anh hối tiếc."

thái anh nói câu cuối rồi rảo bước trên con đường lớn, cô vừa đi vừa tự hỏi những người đã từng yêu nhau giờ ra sao? hạnh phúc chung đôi? biệt ly? hay đơn giản chỉ là ngắm nhìn nhau trên con đường đông đúc? khó nói lắm, cô chẳng biết nữa, có chăng cũng chỉ là những con người ấy chắc chắn sẽ không bao giờ hối tiếc, giống như cô.

khẽ ngoảnh lại nhìn mẫn như lần cuối có thể, thái anh mỉm cười thấy họ trong vòng tay của nhau. trên đời này hóa ra lại có những chuyện chẳng thể thay đổi được, ta hoặc phải chấp nhận hoặc là để mình chết đi trong u uất. nếu cô không thể làm anh hạnh phúc, thì cô thật lòng mong đó là sáp kỳ, bởi cô hiểu rõ phải là chị ấy thì mới có thể làm cho mẫn vui.

cuối cùng mọi người đều vui vẻ, đều thanh thản, như vậy chẳng phải rất tốt ư?

________
sʟιɴᴅᴇʀ
²⁰.⁹.²⁰²⁰

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro