Hoa đào thối và tiểu đào tử
Xiumin thích ngồi ở nhà mình ngắm hoa đào, cậu thích ngửi hương quả đào. Tuy cây đào của cậu đến nay vẫn chưa kết trái. Mỗi lần Xiumin lôi kéo anh mình – Kim Jun-myeon, chạy vội tới vườn đào, đưa tay lên khép hờ đôi mắt, hô hấp thật sâu, sau đó ngây ngốc nhìn Jun-myeon, điềm nhiên cười " Ca, người có ngửi mùi gì không ?"
Jun-myeon bước lên phía trước xoa xoa đầu tóc mềm của Xiumin " Không ngửi được, nhưng ta cảm nhận." sau đó vươn hai tay xoa bóp hai mông tròn căng của Xiumin
Xiumin đẩy ra bàn tay hư hỏng hay trêu đùa của ca ca. Jun-myeon không bỏ, vuốt ve mặt Xiumin "Ngươi nha, mặt ngươi cũng thiệt giống quả đào"
———————-
Jun-myeon sủng Xiumin trong Kim gia các thuộc hạ đều biết chuyện. Hạ nhân ở Kim gia tất cả đều không dám ngỗ nghịch Kim nhị công tử. Vừa vặn Jun-myeon có chuyện cần phải ra phủ. Xiumin được thị sủng mà cuồng, không quan tâm Jun-myeon đưa ra lệnh cấm cậu không được tùy tiện ra khỏi Kim gia, cậu mặc kệ khoác một tầng tơ lụa mỏng trốn ra cửa sau.
Ra khỏi phủ, Xiumin rất là vui vẻ, như con chim nhỏ được tự do. Trong lòng lại lập tức áy náy, kỳ thật ở cùng với Jun-myeon, cậu cũng tự do, nhưng chưa từng được lần nào tự ra ngoài bôn ba khắp nơi. Xiumin trí nhớ kém, hay quên. Jun-myeon nói tính cách cậu hay tò mò, sợ ở bên ngoài ham chơi quên cả giờ về cho nên có ở nơi nào có Xiumin là nơi đó có thân ảnh bá đạo của Jun-myeon.
Trên đường có nhiều sự biến hóa thật là lớn. Ta nhớ rõ nơi này vốn có cái trà lâu, hiện tại lại biến thành khách điếm ? Ôi ôi ôi, quán vịt nướng mình yêu nhất cũng tìm không thấy? Mà biến thành thanh lâu. "Ui chao" Xiumin lắc đầu thở dài, quả nhiên là ở nhà lâu quá mới đi ra đã lạc đường. "Ha ha, cái vòm hình cầu ở chỗ này vẫn còn, ta nhớ rõ". Xiumin hưng phấn trải những bước nhỏ đến tòa nhà có mái vòm hình cầu trên kia.
Luhan ở tầng thứ hai thanh lâu, phiền chán bên tai léo nhéo oanh oanh yến yến, một mình dịch bước tới cửa sổ nhìn ra xa xa, lại bị nhân ảnh tiểu bạch dưới lầu cướp lấy hồn phách. Giây lát, Luhan cáo từ các bằng hữu, rời khỏi thanh lâu
Gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Xiumin, một vài sợ tóc đen như nhung phất phơ. Mắt xếch sáng trong ba quang uyển chuyển, mũi cao thẳng mà mượt mà, đôi môi đỏ au. Này hết thảy đều thu vào mắt Luhan. Ánh nhìn ghé vào mái vòm hình cầu nơi Xiumin đang đứng, đôi mắt của người kia thanh khiết như hồ nước mùa thu, Luhan cảm thấy thật là đáng yêu. Mà khí chất kia thanh lệ thoát tục cao quý lại ràng buộc Luhan.
Xiumin ngắm nhìn chán chê, quay người lại thì đụng vào một cái ôm ấp. Xiumin mặc kệ là ai đụng trước, lập tức cúi đầu nói "Xin lỗi, xin lỗi..." Nửa ngày không nghe đáp lại, hoảng hốt nghĩ chắc là vừa rồi đụng người kia nặng lắm. Vừa định ngẩng đầu lại nghe tiếng cười dễ nghe. Ưm, rất êm tai nhưng gợi cảm. Xiumin tặc tặc lưỡi.
Luhan bắt gặp khuôn mặt ửng đỏ của Xiumin, thì thích lắm. Như mất hồn, đi theo Xiumin. Xiumin vốn sợ người lạ nhưng khi nhìn tới ánh mắt Luhan, lập tức buông đề phòng. Người ôn nhu như vậy, mình cũng rất thưởng thức.
Xiumin sợ Jun-myeon trở về tìm không thấy mình, sẽ hủy Kim phủ mất. Sau đó túm tay Luhan, bảy bước tám bước đến cửa sau, xoay người đi vào. Luhan nhìn thấy một loạt động tác từ Xiumin, rốt cục hiểu được vì cái gì khuôn mặt Xiumin như con mèo nhỏ vụng ăn trộm, nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm lấy Xiumin cùng bay qua vách tường cao
Xiumin để Luhan tại vườn đào chờ cậu, sau đó lịch bịch chạy ra. Luhan suy tư, có phải giai nhân mông kiều tư thế đi đường khiến người chết như rạ! Xiumin liền nâng một mâm bánh hoa đào mà mình rất thích. Xiumin bắt đầu nhanh nhẹn bỏ vào miệng trước, hưởng thụ mùi vị bánh hoa đào, mới nhớ tới Luhan. Tuyệt không khách khí, đưa lên một miếng bánh khác hướng miệng người kia. Luhan nhìn thấy khóe miệng Xiumin dính một vài mẩu bánh hoa đào, tâm động.
" Bánh này là ca ca ta làm, ăn ngon lắm, ngươi không ăn nhất định sẽ hối hận"
Đầu lưỡi Luhan cuốn bánh hoa đào đồng thời cũng cuốn lấy ngón tay Xiumin. Mặt Xiumin lại đỏ, thu hồi tay mình, xoay mặt nhìn rừng hoa đào.
Cùng Xiumin đàm trời cao biển rộng, phát hiện đề tài cứ bất tận. Xiumin nói chưa từng thấy cây đào nhà mình kết trái. Lại nghe lão thúc réo gọi mới mua trái đào, đột nhiên hưng phấn nhảy dựng lên chạy vô vườn đào, quay đầu lại tay vẫy vẫy Luhan "Ta đi xem quả đào chút"
Luhan cũng thấy chuyện lạ, nhìn hoa đào nở đầy một vườn, hình ảnh trôi nổi trong đầu bắt đầu trùng hợp, mặt nhăn nhíu cảm giác tình cảnh này giống như mình đã từng quen biết. Đầu đột nhiên nổ tung đau, Luhan biết chắc mình lại sắp bệnh, nhìn xuyên qua vườn đào là thân ảnh Xiumin. Chờ không kịp cùng Xiumin cáo biệt, theo đường cũ tìm được cửa, ly khai vườn đào.
———————-
Jun-myeon về Kim phủ thì đi tới vườn đào trước tiên. Xiumin đứa nhỏ kia nhất định lại vui chơi ở vườn đào. Không thấy Xiumin tươi cười như ngày thường mà vẻ mặt đầy thất vọng. "Ca, vì sao vườn đào trong nhà lại không đơm hoa kết trái?" giọng mũi dày đặc đánh vào trong lòng Jun-myeon. Ôm Xiumin vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, Sau khi Xiumin ngủ, Jun-myeon thì thầm bên tai
"Ta không muốn quên em."
Ngày hôm sau, Luhan mặc một thân áo xanh, đứng trước phủ Kim gia, nghĩ ngày hôm qua mình đi không từ giã có làm cho Xiumin tức giận không?
Cửa mở ra. Luhan lập tức tiến lên thở dài "Làm phiền thông báo một tiếng, Luhan tới chơi."
Kim phủ mở cửa rất sớm, mỗi ngày Jun-myeon đều muốn làm bữa sáng cho Xiumin. Jun-myeon muốn dùng nguyên liệu mới nhất để nấu ăn, cho nên hạ nhân sáng sớm đi ra ngoài mua đồ ăn. Jun-myeon trông thấy Luhan đại học sĩ ngồi ở tiền sảnh, khó hiểu nhíu mày. "Luhan đại nhân, sao sớm đến quỷ phủ ta là vì chuyện gì?"
Luhan uống hớp nước trà, nói "Ta tới tìm một người bạn"
"Hả?" mặc dù Jun-myeon cùng Luhan đồng hướng cộng sự nhưng khác với bản tính trăng hoa của Luhan đại học sĩ.
"Hôm qua ta đưa cậu ấy về phủ, không báo trước mà đạ rời đi, sợ cậu ấy trách, hôm nay là tới chịu tội." Luhan nở nụ cười.
"Vậy xin hỏi 'cành mận gai' ấy ở đâu ?" Jun-myeon cười như không cười với Luhan cười.
"Ca, hai người đang trò chuyện à ?" Xiumin xoa xoa mắt đứng trước tiền sảnh, mới vừa rời giường tóc rơi rụng chưa kịp cột lên. Jun-myeon chẳng them đấu khẩu với Luhan, thay bằng biểu tình sủng nịch, kéo Xiumin ngồi xuống, nhàn thục lấy tay chải vuốt đầu tóc xù.
Luhan vừa nhìn thấy Xiumin tâm liền luống cuống.
Xiumin ngồi ở trên ghế chậm rãi tỉnh táo lại. Thấy ánh mắt Xiumin trở nên trong suốt, Luhan liền sờ sờ khuôn mặt Xiumin nhỏ vụn lông tơ "Quả đào nhỏ, hôm nay sao rồi?"
Xiumin đối hành vị ngả ngớn này thực phiền não, né tay Luhan, chuyển hướng Jun-myeon "Ca, người vô lại nay là ai ?"
Jun-myeon thấy vẻ mặt Xiumin phẫn nộ. Làm tư thế thỉnh Luhan, "Xem ra Luhan đại nhân tìm người nhầm địa phương. Ra thẳng cửa quẹo phải, hẳn chính là địa phương ngươi tìm giai nhân." (ý Jun-myeon nói móc Luhan đi thẳng quẹo phải là tới thanh lâu)
Luhan không rõ vì cái gì Xiumin lại bộc lộ tính tình khác xa ngày hôm qua. Hay là ngày hôm qua thật là khiến cậu buồn bực? Sớm biết vậy rời đi phải cáo từ. Xem ra thật sự cần phải nhận tội rồi.
———————-
Ngoại trừ hoàng cung Kim phủ là đại phủ phồn hoa. Hoàng đế đương triều Park Chanyeol cùng Kim gia hai huynh đệ từ nhỏ là bạn thân. Jun-myeon vì triều đình cống hiến tài trí, Chanyeol luôn lén kì kèo Jun-myeon tham thảo quốc gia đại sự. Hoàng đệ của Chanyeol là Park Jimin luôn cùng Jun-myeon vào Kim phủ, ăn điểm tâm do Jun-myeon làm, sau đó trêu chọc Xiumin.
Thời điểm Xiumin 15 tuổi đột nhiên mất trí nhớ. Cậu chỉ nhớ rõ những chuyện trước kia, lại như thế nào cũng không nhớ nổi những chuyện sau tuổi 15. Vừa cảm giác tỉnh lại sẽ quên ngay một ngày chuyện đã xảy ra cùng với những người đã xuất hiện ngày hôm đó. Cho nên Kim phủ những năm gần đây vẫn như cũ, ngay cả hạ nhân cũng không đổi một ai. Xiumin chỉ có thể nhớ Chanyeol, Jimin, còn có ca ca Jun-myeon
Xiumin vào lúc 14 tuổi đã từng gặp một vị tiên, vị tiên vuốt đầu cậu, nói " Kiếp trước vô duyên, đời sau gặp lại." Sau đó dặn Jun-myeon trồng một vườn đào. "Khi cây đào kết quả, mọi chuyện sẽ khôi phục như thường"
Jun-myeon làm hết biện pháp cây đào vẫn không ra quả, cuối cùng Jun-myeon cũng từ bỏ. Hiện tại Xiumin cũng rất khoái nhạc. Có lẽ chỉ sợ kiếp trước Xiumin là quả đào
———————-
Luhan tất nhiên không biết Xiumin quên mình. Lại qua một ngày. Lần này Luhan trộm bay qua cửa sau, đi vào trong vườn đào. Hoa đào trước mắt từng cánh từng cánh bị gió tung lên như múa, cánh hoa đào mềm nhẹ, trấn an tâm mình xao động, trôi theo.
Xiumin quay đầu thấy Luhan đột nhiên xuất hiện ở rừng hoa đào, hình ảnh này như tiên tử bên phát hào quang. Cách người nâng niu hoa đào chắc là rất yêu thích nó. Xiumin không dám quấy rầy cảnh đẹp trước mắt, thuận thế ngồi ở trên mặt cỏ, ôm đầu gối ngắm người kia.
Luhan quay đầu lại bắt gặp đôi mắt long lanh của Xiumin, kiềm đáy lòng kêu gào, ôm Xiumin vào lòng mình. Đầu Xiumin tựa vào ngực Luhan thoải mái cọ cọ, sau đó ngẩng đầu "Ngươi là ai?"
Luhan có chút khó chịu, "Ta... ta là Luhan."
"Luhan. Ta không biết ngươi" đôi môi nhỏ vểnh lên " Nhưng ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc"
Lông mi của Xiumin sắp dán lên mặt mình, Luhan tham quá ... kìm lòng không đặng nghĩ muốn cảm thụ đôi môi nhỏ xinh của cậu
Đột nhiên Jun-myeon xuất hiện, đoạt người trong lòng Luhan. Một đám hộ vệ vây quanh hắn.
"Luhan, lá gan ngươi thật lớn. Đào hoa đa tình, còn muốn khinh bạc đệ đệ của ta." phất tay bảo hộ vệ tiến lên. Hộ vệ tuân lệnh khai bước, đều là hán tử được huấn luyện, vài chiêu liền giáng ngã Luhan xuống đất.
Luhan ho khan. Đầu bắt đầu đau mãnh liệt. So với thường ngày đau gấp trăm lần, Luhan nghĩ mình không thể tránh được trận đòn này nên chỉ có thể cuộn mình ôm đầu.
Nhìn thấy bộ dáng Luhan cực thống khổ, Xiumin choáng váng. Túm góc áo Jun-myeon, sốt ruột rơi lệ. "Ca. Đừng."
Xiumin đã muốn nói không nên lời. Cậu có thể cảm giác tâm mình bị đục khoét
Hộ vệ ngừng đánh. Bọn họ biết người này là Luhan đại học sĩ tiếng tăm lừng lẫy. Cho dù quan hệ cá nhân giữa chủ tử Jun-myeon và hoàng thượng rất tốt. Nhưng mạng người này phải chịu trách nhiệm rất lớn
Luhan ôm đầu, rất đau. Ho một tiếng, bụm máu văng cả vào gốc cây.
Luhan mê mang, mông lung xuôi tai nghe Xiumin khóc nức nở.
Quả đào nhỏ. Rốt cục ta đã tìm được em rồi.
———————-
Luhan kiếp trước là hoa đào, bẩm sinh đào hoa khiến nhìêu hoa bướm ái mộ. Mà Luhan yêu nhất là một quả đào. Tuy rằng chưa bao giờ thấy nhưng lại mê luyến hương khí quả đào. Hắn tưởng tượng ánh mắt quả đào nước trong veo như, gương mặt nhỏ nhắn hồng nhuận. Rốt cục hắn trộm nghịch thiên ý.
Quả đào chín, hoa đào không rơi.
Xiumin phát hiện chính mình yêu Luhan. Bọn họ chơi đùa ở vườn đào, có đôi khi nằm ở bên dòng suối nhỏ, nghe tiếng nước chảy róch rách. Luhan nắm tay Xiumin xuyên qua vườn đào. Bên tai Luhan luôn là hơi thở ấm áp của Xiumin, còn làm cho người ta hãm sâu là tiếng cười.
Thế nhân cảm thán hoa đào cùng quả đào đồng tồn cảnh đẹp
Luhan sáng sớm liền liệu được chuyện gì đến sẽ đến.
Vị tiên thương tiếc nhìn hai tay Luhan và Xiumin nắm chặt, đau lòng quay mặt qua chỗ khác. Nàng biết chuyện tình xưa của hai bọn họ, nàng hy vọng bọn họ hạnh phúc. Tiên giới phải tuân theo quy luật tự nhiên ra trái thì hoa phải tàn, Luhan tự tiện thay đổi sứ mệnh của bản thân. Làm cho bọn họ chia lìa, đầu thai trần gian.
———————-
Lúc Luhan tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên đùi Xiumin. Cong khóe miệng, lau nước mắt trên mặt cậu. "Tiểu đào tử"
"Hoa đào thối." Xiumin cố ý mân mê cái miệng nhỏ nhắn, vươn một tay khác chụp tay Luhan, sau đó lung tung lau nước mắt.
"Quả đào, em nguyện ý vĩnh viễn cùng hoa đào thối lao tới hồng trần sao?" nắm tay Xiumin, Luhan ngồi dậy nhìn chằm chằm mắt cậu.
Trong mắt Xiumin lại nổi lên nước mắt "Nguyện ý. Ta nguyện ý."
Luhan hái xuống một đóa hoa đào cài lên tóc cậu. " Quả nhiên vẫn là hoa đào xứng với quả đào của ta"
"Nè. Đừng bảo ta là quả đào. Hoa đào thối" Xiumin giả bộ tức giận che đi khuôn mặt đỏ bừng.
"Hoa đào thối ta chỉ ở cạnh tiểu đào tử thôi." Tay Luhan nâng niu mặt Xiumin, thuận thuận hôn lên môi cậu
———————-
Rừng hoa đào nở đầy hoa và quả. Mỗi một đóa hoa đều khắn khít với quả đào. Sống dựa vào nhau.
Jun-myeon nhìn thấy kỳ cảnh, âm thầm cảm thán, "Lúc em ấy còn trên tiên giới là một thần tiên vô cùng động lòng người"
Thản nhiên xoay người Jun-myeon cười tuyệt thế. Jun-myeon kiếp trước là cây đào tiên ngàn năm thầm mến Xiumin
Xiumin em phải hạnh phúc.
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro