Chương 32: Trong sạch

Editor: Gấu Gầy

Lễ khởi công dự án đảo Vân Cầm diễn ra vào đầu tháng 12, một ngày nắng đẹp hiếm hoi trong mùa đông. 

Xe chạy qua cầu Lâm Vân, Lương Cẩn ngẩng đầu nhìn thấy ráng mây trải dài trên bầu trời phía trước, đột nhiên nhớ đến lần trước y và Phó Phùng Triêu cùng đến đây, lúc đó ánh hoàng hôn cuối ngày soi đường cho họ. 

Cái gọi là "năm năm tháng tháng trọn kiếp người", hóa ra là ý này. 

Bãi đậu xe tạm thời đã chật kín xe của các vị khách mời đến tham dự lễ khởi công. Lương Cẩn đẩy cửa xuống xe, quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa. 

Phó Phùng Triêu một tay đút túi quần, đang trò chuyện với người khác, quần áo chỉnh tề, phong thái nho nhã, khác hẳn với người có chút bất cần đời ở thị trấn Kenya hôm đó. 

Cái ôm cuối cùng ở Kenya, sau đó họ đều không nhắc đến nữa. 

Lúc đó Lương Cẩn vẫn còn hoảng loạn, hoàn toàn theo bản năng ôm lấy Phó Phùng Triêu, cuối cùng tiếng chuông điện thoại của Phó Phùng Triêu đã cắt ngang họ. Không lâu sau, trực thăng đến đón họ đến Nairobi, sau đó họ đáp chuyến bay chiều hôm đó về nước. 

Nửa tháng sau đó, vì sắp đến cuối năm, công việc dày đặc khiến Lương Cẩn gần như không còn tâm trí nghĩ đến những chuyện kia nữa. Y cũng không gặp lại Phó Phùng Triêu, thỉnh thoảng trong lúc làm việc lại nhớ đến người ta, cầm điện thoại ngẩn người một lúc, không biết nên nói gì, cuối cùng lại bỏ xuống. 

Phó Phùng Triêu nói chuyện xong với người kia, đối phương rời đi trước, ánh mắt hắn nhìn sang. 

Lương Cẩn đang do dự muốn tiến lên chào hỏi, Phó Phùng Triêu lại chỉ liếc nhìn y, làm như không nhìn thấy y, đi thẳng. 

Lương Cẩn ngẩn người, đè nén tâm trạng, đi đến hiện trường lễ khởi công trước. 

Phó Phùng Triêu đang chào hỏi lãnh đạo cấp cao, Lương Cẩn cũng tiến lên chào hỏi. 

Lãnh đạo rất hài lòng với tiến độ của dự án, cười tươi khen ngợi hai người: "Hai cậu hợp nhau, lý tưởng cũng giống nhau, làm việc đâu ra đấy, không dây dưa dài dòng, quả nhiên giao dự án này cho hai cậu là đúng. Có câu thế nào nhỉ, song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch, theo tôi thấy hai cậu chính là tuyệt đại song kiêu của Lâm Đô chúng ta." 

Mọi người xung quanh đều cười, người này một câu người kia một câu phụ họa. 

Phó Phùng Triêu thản nhiên đón nhận, Lương Cẩn rất khiêm tốn, được lãnh đạo cấp cao dùng từ như vậy để hình dung y và Phó Phùng Triêu, không hiểu sao lại thấy da mặt nóng bừng: "Bí thư quá khen rồi, tôi còn rất nhiều điều cần phải học hỏi." 

Lãnh đạo cười nói: "Cậu quá khiêm tốn rồi." 

Ánh mắt Phó Phùng Triêu lướt qua y, lúc rời đi thì cười như không cười. 

Có lãnh đạo cấp cao ở đây, trong lễ khởi công hai người họ chỉ là vai phụ. 

Lúc phát biểu, bài phát biểu của Lương Cẩn cũng rất chuẩn mực. 

Đến lượt Phó Phùng Triêu, sau khi cảm ơn và bày tỏ quyết tâm theo nghi thức, hắn nói thêm: "Nhiều năm trước, một người bạn của tôi nói muốn xây dựng một nhà hát giao hưởng ở đây, khi tiếng nhạc vang lên trên bầu trời đảo Vân Cầm, may mắn và hy vọng sẽ đến. Khi ngày đó đến, có lẽ người đó sẽ nhìn thấy, may mắn và hy vọng mà người đó mong đợi cũng sẽ thành hiện thực." 

Tiếng vỗ tay vang lên bên dưới, Lương Cẩn nhìn thấy ánh sáng dịu dàng trong mắt Phó Phùng Triêu lúc này. 

Y nghĩ, người luôn ôm hy vọng không phải Lương Quyết, mà là Phó Phùng Triêu. Nếu thật sự có may mắn và hy vọng, thì điều đó nhất định sẽ đến với Phó Phùng Triêu. 

Lúc chụp ảnh chung, họ được sắp xếp đứng ở hàng đầu. 

Vị trí của Phó Phùng Triêu vốn ở bên kia, nhưng hắn lại tự nhiên đứng bên cạnh Lương Cẩn. 

Những người khác bảo hắn dịch vào giữa một chút, hắn lịch sự nói: "Tôi đứng ở đây thôi, tránh che mất người phía sau." 

Cánh tay chạm vào nhau vô tình. 

Lương Cẩn cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh, nhớ đến cảnh tượng tương tự lần trước, không khỏi xao xuyến trong lòng. 

Phó Phùng Triêu nghiêng đầu, gần như hỏi bên tai y: "Đang nghĩ gì vậy?" 

"Anh." 

Lương Cẩn buột miệng nói ra, nhiếp ảnh gia phía trước nhấn nút chụp, ống kính ghi lại khoảnh khắc này. 

Lương Cẩn còn có việc khác vào buổi chiều, sau khi buổi lễ kết thúc lập tức quay về công ty, mãi đến chiều tối mới đến khách sạn Cách Thái gần đó tham dự tiệc cảm ơn. 

Y đến sớm, sau khi đến thì đi vào nhà vệ sinh, đang đứng trước bồn rửa tay chợt nghe có người đi vào, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Phó Phùng Triêu trong gương. 

Im lặng nhìn nhau qua gương vài giây, Lương Cẩn gật đầu trước, coi như chào hỏi. Có lẽ là do bầu không khí quá kỳ lạ, y không lên tiếng. 

Phó Phùng Triêu dời mắt đi, vẫn như lúc gặp nhau ở bãi đậu xe sáng nay, không để ý đến y, bước tới bồn rửa tay bên cạnh, đưa tay ra. 

Dòng nước chảy róc rách, Lương Cẩn hơi sững sờ, nhìn đôi mắt hắn rũ xuống, nhận ra hắn đang cố ý. 

"Anh..." 

Phó Phùng Triêu rút một tờ giấy lau khô tay, quay đầu nhìn y, nhướng cằm: "Tôi làm sao?" 

"Phó thiếu, tôi lại đắc tội với anh sao?" Lương Cẩn hỏi thẳng. 

Phó Phùng Triêu nhìn vào đôi mắt hơi nghi hoặc của y: "Cậu không có sao?" 

Lương Cẩn thật sự khó hiểu: "...Khi nào?" 

Phó Phùng Triêu nói: "Mười sáu ngày, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Lương tổng, cậu bận lắm sao?" 

"..." Lương Cẩn chỉ có thể nói, "Anh cũng không liên lạc với tôi, tôi tưởng Phó thiếu anh cũng rất bận." 

"Xem ra Lương tổng không coi tôi là bạn." Phó Phùng Triêu nói một cách thờ ơ, rõ ràng hắn cũng không chủ động, nhưng khi trách móc Lương Cẩn lại rất đường hoàng. 

Lương Cẩn thật sự hơi chột dạ. Lúc đó Phó Phùng Triêu ôm y có thể nói là an ủi, sau đó y mất kiểm soát ôm lại Phó Phùng Triêu, rất khó giải thích bằng logic thông thường. 

Có lẽ điều Phó Phùng Triêu muốn nghe cũng không phải là lời giải thích của y. 

Vì vậy, nhiều ngày nay y không dám đối mặt với Phó Phùng Triêu. 

"Tôi--" 

"Nếu là xin lỗi thì đừng nói nữa," Phó Phùng Triêu cắt ngang lời y, hoàn toàn không muốn nghe, "Đổi câu khác đi." 

Lương Cẩn sau khi do dự nói: "Lần sau sẽ không như vậy nữa." 

Phó Phùng Triêu lúc này mới miễn cưỡng hài lòng: "Ừ." 

Hắn bước lên một bước, đưa tay chỉnh lại cà vạt cho Lương Cẩn, làm rất tự nhiên. 

"Trời lạnh như vậy mà mặc ít thế, không sợ lại cảm sao?" 

Lương Cẩn mặc cũng không ít, áo sơ mi, vest, bên ngoài còn khoác áo dạ cashmere, chỉ là quá chỉnh tề, giống như hình tượng của y trước mặt người khác, nghiêm chỉnh, tỉ mỉ. 

Phó Phùng Triêu nhìn chằm chằm yết hầu vô thức chuyển động của y, lúc kéo cà vạt lên, đầu ngón tay vô tình chạm vào, không hề cố ý. 

"Được rồi," Lương Cẩn không được thoải mái nói, "Cảm ơn anh." 

Phó Phùng Triêu liếc nhìn y, buông tay ra. 

"Sáng nay nói đang nghĩ đến tôi là có ý gì?" Hắn hỏi. 

Lương Cẩn hối hận vì lúc đó mình đã nói nhanh: "...Đang nghĩ hình như anh hơi nóng tính." 

Phó Phùng Triêu sững người: "Tôi nóng tính?" 

Lương Cẩn mơ hồ "Ừ" một tiếng. 

Phó Phùng Triêu có lẽ bị y chọc cười, trong mắt hiện lên ý cười: "Ờ, vậy thì đúng là vậy." 

Lương Cẩn hơi cạn lời, luôn cảm thấy nói những chuyện này với Phó Phùng Triêu rất kỳ lạ, vừa lúc thư ký gọi điện đến hỏi y đang ở đâu, y trả lời một câu "Đến ngay" rồi cúp máy. 

"Tôi ra ngoài trước." Y nói với Phó Phùng Triêu. 

Phó Phùng Triêu không ngăn cản, cuối cùng nhắc nhở y: "Nhớ những gì vừa nói." 

Lương Cẩn nhất thời không phản ứng kịp: "Cái gì?" 

Phó Phùng Triêu chậm rãi nói: "Lần sau sẽ không như vậy nữa." 

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Lương Cẩn gật đầu, đáp lại: "Được." 

Lương Cẩn rời đi trước, Phó Phùng Triêu cũng ra ngoài sau đó. Hai người họ là nhân vật chính của bữa tiệc cảm ơn này, cần phải có mặt suốt buổi tiệc để giao lưu. 

Trong bữa tiệc, mọi người cụng ly chúc mừng, chủ khách đều vui vẻ. 

Lúc cụng ly, có người nói đùa: "Lương tổng, Phó tổng, sáng nay Bí thư nói hai người là tuyệt đại song kiêu, tôi vốn còn thấy kỳ lạ, bây giờ nhìn hai người đứng cùng nhau uống rượu với mọi người, tôi cứ tưởng đây không phải là tiệc cảm ơn khởi công, mà là tiệc cưới của hai người. Phải nói là, hai người thật sự rất xứng đôi, thảo nào Cách Thái lại hợp tác với Hoa Dương để giành được dự án này." 

Xung quanh vang lên tiếng cười giòn, những lời trêu chọc như vậy vốn không ai để tâm, chỉ thêm phần vui vẻ. 

Hai người bị trêu chọc thì vẻ mặt khác nhau. 

Phó Phùng Triêu thản nhiên nói một câu: "Tôi và Lương tổng trong sạch, anh Lưu đừng vu khống chúng tôi." Sau đó cụng ly với người kia. 

Nụ cười trên mặt Lương Cẩn vừa phải, y ung dung uống rượu, không hề để lộ chút gợn sóng nào. 

Tiệc tối kết thúc, về đến căn hộ Bách Thuý đã là mười giờ tối. 

Thang máy đi lên từng tầng, Lương Cẩn nhắm mắt lại dưới tác dụng của rượu. 

Trong đầu y tua lại lúc chia tay ở cửa khách sạn, Phó Phùng Triêu cười khẩy lặp lại hai chữ "tiệc cưới", ánh mắt gần như trêu chọc. 

Chắc là y lại say rồi, nên lúc đó mới rất muốn nói tiếp một câu "Là tiệc cưới thì sao", cuối cùng vẫn kìm nén lại. 

Về đến nhà, y đi tắm, rồi ngã xuống giường. 

Vốn tưởng tối nay uống rượu rồi sẽ ngủ ngon hơn, kết quả vẫn tỉnh giấc giữa đêm. 

Mới hơn một giờ. 

Dạo này Lương Cẩn ngủ rất kém, những chuyện xảy ra ở Kenya ảnh hưởng đến y khá lớn. Y cứ mơ thấy cảnh tượng đẫm máu trên đường phố hôm đó, mà trong mơ, người nằm trong vũng máu là Phó Phùng Triêu. 

Lúc mò mẫm ra phòng khách uống nước, Lương Cẩn nghĩ, có lẽ y thật sự nên đi tư vấn tâm lý. 

Ngủ không ngon, đầu cũng đau dữ dội, y lấy thuốc giảm đau ra nhưng lại không muốn uống. Bao nhiêu năm nay, y vô số lần dựa vào thuốc giảm đau để sống, bây giờ lại không muốn như vậy nữa. 

Thứ có thể cứu y chưa bao giờ là những viên thuốc này. 

Y cầm điện thoại lên xem giờ một lần nữa, nhớ đến câu nói "lần sau sẽ không như vậy nữa" mà mình đã hứa với Phó Phùng Triêu, không giống như những lần trước, y gõ chữ rồi nhấn gửi tin nhắn. 

[Anh ngủ chưa?] 

Nửa phút sau, điện thoại của Phó Phùng Triêu gọi đến: "Lương tổng, một giờ sáng rồi, còn chưa ngủ sao?" 

Lương Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Anh cũng chưa ngủ." 

"Có chút việc," Phó Phùng Triêu thản nhiên nói, "Đang đợi bạn bè ở nước ngoài trả lời tin nhắn, chưa ngủ được." 

Hắn hỏi: "Giờ này còn gửi tin nhắn cho tôi, không ngủ được à?" 

Lương Cẩn vò đầu, thở dài một hơi, nói thật: "Tôi nên nghe lời khuyên của anh, đi khám bác sĩ tâm lý, dạo này tôi hay mơ thấy ác mộng." 

"Nghiêm trọng không?" Giọng nói trong điện thoại hỏi. 

Lương Cẩn nghĩ một chút, trả lời: "Cũng không sao." 

Nói không có vấn đề gì thì cũng không phải, nhưng bao nhiêu năm nay y dường như đã quen rồi. Dù sao ác mộng bây giờ là giả, ác mộng năm xưa mới là thật. 

Phó Phùng Triêu dừng lại một chút, rồi lại lên tiếng: "Hôm đó thật sự bị dọa rồi?" 

Lương Cẩn không biết nên nói thế nào: "...Tôi không can đảm bằng anh." 

Phó Phùng Triêu nói: "Lúc đó đánh người ta ngất xỉu thì mạnh tay lắm." Sau đó vẫn là hắn bỏ tiền ra giải quyết mọi chuyện. 

Lương Cẩn nghe ra sự trêu chọc trong giọng nói của hắn, nghĩ lại không nên nhắc đến chuyện này nữa: "Anh còn chưa ngủ sao? Vẫn còn đợi người ta trả lời tin nhắn à?" 

"Còn sớm mà," đầu dây bên kia của Phó Phùng Triêu có tiếng gió, chắc là hắn đã mở cửa sổ, dù bây giờ đang tháng mười hai, "Không hỏi tôi là chuyện gì sao?" 

Lương Cẩn cũng đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài, hoa tuyết bay theo gió lạnh đêm đông: "Chuyện gì vậy?" 

Phó Phùng Triêu không trả lời ngay. 

Email đợi đã lâu cuối cùng cũng đến, hắn tiện tay mở ra, từng bức ảnh, toàn bộ là những khoảnh khắc của Lương Cẩn khi còn du học ở nước ngoài – 

Lương Cẩn tham gia hoạt động ở trường, Lương Cẩn tụ tập với bạn bè, Lương Cẩn thảo luận bài tập nhóm, Lương Cẩn bảo vệ luận văn... 

[Lúc mới vào trường, thành tích học tập của cậu ấy luôn rất xuất sắc, lên năm ba thì có một khoảng thời gian học hành sa sút, tinh thần cũng rất suy sụp, sau đó tính cách thay đổi lớn, cũng xa cách với hầu hết bạn bè.] 

[Bạn học cũ của cậu ấy nói người mà họ quen biết trước đây rất ôn hòa, sau đó trở nên lạnh lùng, cảm thấy cậu ấy như biến thành người khác.] 

[Có một vị giáo sư từng dạy cậu ấy rất bất mãn với cậu ấy, nói cậu ấy đã hứa giúp ông ấy sắp xếp tài liệu nhưng sau đó không những quên mất, mà luận văn viết cũng rất sơ sài, sai sót rất nhiều, thái độ cực kỳ thiếu nghiêm túc.] 

[Nhưng theo bạn học của cậu ấy nói, cậu ấy học hành rất chăm chỉ, khoảng thời gian đó thậm chí còn thức đêm thức hôm ở thư viện, chắc là khoảng một học kỳ, mới bắt kịp các môn chuyên ngành.] 

Phó Phùng Triêu lật xem từng bức ảnh, gần như có thể phân biệt được đâu là Lương Cẩn trước hai mươi tuổi, đâu là Lương Cẩn sau hai mươi tuổi. 

Khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. 

Phó Phùng Triêu nhắm mắt lại, đột nhiên bắt đầu nhớ lại ngày hắn gặp Lương Cẩn lần đầu tiên, trong đám tang. 

Ký ức mơ hồ đã trở nên mờ nhạt, có lẽ vì quá đau khổ nên hắn cố tình quên đi, bây giờ nghĩ kỹ lại cũng khó tìm thấy một chút manh mối nào. 

Hắn im lặng quá lâu, Lương Cẩn ở đầu dây bên kia không khỏi thấy bất an. 

"Phó thiếu?" 

"Chỉ là một số chuyện trước đây thôi," giọng Phó Phùng Triêu hơi khàn, "Cũng khá thú vị." 

Lương Cẩn càng bất an hơn: "...Vậy sao?" 

"Ừ," Phó Phùng Triêu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lặng lẽ rơi, che mờ tất cả, "Cậu nói xem, trận tuyết này khi nào mới dứt?" 

Lương Cẩn cân nhắc nói: "Mặt trời mọc rồi, tuyết sẽ tan thôi." 

Phó Phùng Triêu lặp lại một cách vô cảm: "Cũng đúng, mặt trời mọc rồi, tuyết sẽ tan thôi." 

Lương Cẩn khuyên: "Ngủ sớm đi, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ đây." 

"Hay mơ thấy ác mộng thì bật đèn ngủ đi," Phó Phùng Triêu nhắc nhở y, "Sẽ đỡ hơn một chút." 

Lương Cẩn: "Để tôi thử xem." 

"Nếu vẫn không được, tôi có thể đến ngủ cùng cậu." Phó Phùng Triêu đột nhiên nói. 

Lương Cẩn sững người, người đầu dây bên kia lại nói: "Nói đùa thôi, truyền ra ngoài sẽ bị người ta hiểu lầm đấy." 

Lương Cẩn lại không nói nên lời, một lúc sau mới bất lực lên tiếng: "Anh đã nói rồi, chúng ta trong sạch." 

"Ừ, trong sạch," Phó Phùng Triêu bật cười, "Vậy thôi nhé." 

Cúp máy, nụ cười trên môi cũng theo đó mà biến mất, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người trên màn hình máy tính. 

Đó là một bức ảnh chụp Lương Cẩn lúc tốt nghiệp thạc sĩ tham gia bảo vệ luận văn – ánh mắt trầm tĩnh, điềm đạm, rất giống y bây giờ. 

Trong căn phòng tối om chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình máy tính, Phó Phùng Triêu cúi đầu, nhìn chằm chằm người trong ảnh, lặng lẽ gọi: "Lương Quyết." 

Lương Quyết, đã lừa dối hắn, không thể tha thứ.

—----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro