TẬP 6: LỜI MỞ ĐẦU.
(Tác giả: Chúng ta sẽ đến tập kể về quá khứ của một số nhân vật chính/quan trọng của câu truyện này trước khi sự kiện "Cổng" Xảy Ra. Đồng thời là về đại dịch Zombie ở Anh năm 2022).
Ngày 23/12/2002, ở Ngoài Thành Phố Chicago, Illinois, Hoa Kỳ.
https://youtu.be/yXQViqx6GMY
Một chiếc xe SUV cùng với bài nhạc "All I Want For Christmas Is You" đang phát lên chạy trên con đường đầy tuyết đến 1 căn biệt thự ở 1 Nơi Rất Vắng Vẻ, thường dành cho người có tiền, hoặc được tặng bởi 1 người nào đó rất đặc biệt.
Vâng, đó là 1 người đặc biệt. Người đó đang chạy xe đến thăm biệt thự, vì chính người lái xe là người tặng, đi thăm cùng với người vợ và đứa con hơn 5 tháng tuổi của họ. Điều đặc biệt nhất là người chồng là 1 người gốc Á, người vợ là cô gái gốc Ireland lai Nga, và đứa con của họ là một cậu bé trai, như sự kết hợp giữa cả hai vợ chồng lại. Họ đi trên chiếc SUV La Dalat Wellington 2003 (Toyota 4Runner 2003 Ngoài Đời với Thương Hiệu La DaLat) đến 1 căn biệt thự trên, với đi gần đến cổng vào.
Khi đến cổng vào, Radio ở bên cạnh Lá Cờ Đỏ Sao Vàng (Quốc Kỳ của đất nước người chồng) và Lá Cờ của "Cơ Quan" khét tiếng nhất Việt Nam lẫn Thế Giới (Cơ Quan Điều Tra Liên Bang-CIA) đã phát lên, cùng với lời nói bí ẩn đã hỏi anh bên kia:
"Mật Khẩu Là Gì?" Giọng nói bí ẩn, có lẽ là 1 ông già ở bên kia Radio hỏi xe của anh.
Người chồng trong xe đã trả lời lại:
"ACE SAVVY"
Radio đã đáp lại:
"Thông tin cá nhân của cậu, người lái xe ở bên kia cổng?" Giọng nói bí ẩn từ Radio tiếp tục hỏi thêm.
Người chồng cũng đáp lại tiếp:
"Tên gốc: Lê Ngọc Hùng. Tên Mỹ: Howard Scott Lê. Người Thân và Gia Đình: Vợ Dervla Ryan và con trai Lê Ngọc Liên (Hoặc còn gọi là Liam theo quê hương của vợ). Tuổi: 29. Nghề Nghiệp: Đặc Vụ CIA. Quốc Tịch: Liên Bang Liên Hiệp Việt Nam. Đã cùng ông và cháu trai của ông thực hiện chiến dịch bí mật ở Calama, Bắc Chile cũ. Hiện tại đến thăm và thông báo 1 số tin tức cho ông biết"
Ngay khi nói xong thông tin, Hùng đã nhận được phản hồi tích cực. Cánh Cổng của Căn Biệt Thự đã mở ra, với chiếc SUV đã nhanh chóng vào trong.
Khoảng 1 lúc sau,...
Hùng cùng người vợ Dervla và 1 cậu bé 12 tuổi tên là Lincoln Loud đang cùng chuẩn bị bữa tối đậm chất mùi Giáng Sinh kiểu Mỹ. Mùa này giống như Ngày Lễ Tết ở Việt Nam, với thời gian nghỉ đã kéo dài từ ngày 24 cho đến tận sau ngày thứ 7 đầu tiên của năm sau. Điều này dường như được Chính Phủ Mỹ có chủ ý kéo dài ngày nghỉ hơn để mọi người thoải mái Mùa Giáng Sinh (Và để xin lỗi vì 1 Sự Kiện Giáng Sinh 1968).
Và tất nhiên, Mùa Giáng Sinh năm nay sẽ có nhiều người khóc hơn. Nhiều người từ "Cuộc Chiến Chống Khủng Bố" mới đây của Việt Nam đã nghiền nát 3 quốc gia "Trục Ác Ma": Ethiopia, Somalia và Bắc Chile. Nhưng điều đặc biệt hơn là từ Bắc Chile, nơi có tên là Calama đã bị tên Pinochet cùng đồng bọn của hắn làm bẩn và đồi trụy kinh hoàng. Đây cũng chính là nơi mà nhiều phụ nữ đẹp từ khắp nơi trên Thế Giới đã bị bắt về đây, rồi "Khách" của hắn (Những Con Lợn Giàu Có Bẩn Thỉu) đã trả tiền để "Chơi" với các cô gái đó. Đó cũng là nguồn thu nhập khổng lồ của Bắc Chile, cùng với buôn mai thúy và bán tài nguyên đứng sau.
Và đến năm nay, khi anh cùng hai ông cháu (Albert Reynolds, một cựu lính Minutemen thời Chiến Tranh Mỹ và cháu trai Lincoln Loud) đã đi vào nơi đó để giải cứu tất cả người bạn nữ của cả ba người bọn họ lẫn người phụ nữ khác. Kế hoạch đã thành công ngoài sức mong đợi, nhờ vào cháu trai cùng ông Albert và anh đã tiến hành khủng bố lẫn gọi tiếp viện rồi chuồn đi nhanh chóng trước khi ai nhận ra.
Sau Cuộc Chiến Chống Khủng Bố, Hùng, 2 ông cháu người Mỹ và các binh lính tham gia sự kiện trên đã phải sống ẩn, vì không ai ngờ tớ rằng là các cô gái trên (Phần lớn là các cô gái trẻ, chưa bị "Chơi"/Xâm Hại) đều công khai sẽ tìm cho bằng được "3 Người Anh Hùng Bí Ẩn" (Hùng, Albert và cậu nhóc Lincoln) để lấy 1 trong 3 người trên làm chồng của họ.
Không biết họ nói vậy liệu thực hiện được không, nhưng họ có vẻ rất nghiêm túc về điều đó. Và vì họ cũng nhắm đến cả các đội đặc nhiệm tham gia tiêu diệt bọn tay sai Pinochet ở Calama nên tất cả binh lính của các đội trên sau đó đã giải ngũ, sống ở 1 cuộc sống giấu thân phận quá khứ và trở thành 1 con người khác. Hiện tại thì họ chưa tìm thấy, nhưng tương lai là một câu chuyện khác.
Hùng đã nấu con gà Tây ngon lành, cắt cho mỗi người trong nhà ăn đầy đủ. Và về việc Hùng quen cả nhà này, đó là vì chính Hùng đã quen cậu bé bạch tạng Lincoln trước, người đã bị chính cha mẹ cùng gia đình bỏ rơi từ lúc 5 tuổi (Đúng là gia đình cực kỳ khốn nạn) ở trại trẻ mồ côi. Theo nguyên nhân Hùng biết và tự điều tra bằng phương pháp của CIA, đó là vì cậu bé đó có mái tóc bạch tạng, và cái quan niệm "Tóc Bạch Tạng là mang lại xui xẻo" nữa (Hùng đ#o biết tại sao cả cái gia đình đó chấp nhận cái quan niệm mê tín đó), bạo hành xong rồi bỏ con ở Trại Trẻ Mồ Côi ở Mỹ trước khi quay lại Scotland (Nơi gia đình của cậu bé đó hiện đang sinh sống). Hùng về sau đã tạm nhận nuôi khi biết cậu bé đó bị bạo hành (Và cái trại trẻ đó được Hùng bí mật đốt mà không ai chết cả) vào năm 2000.
Về sau mới biết do một con mụ Scotland cùng họ hàng với cậu bé tên là Morag cùng với chính cha mẹ ruột của cậu bé đó đã làm điều đó để đọc chiếm toàn bộ gia tài. Hùng sau đó tự điều tra rồi tìm đến ông nội và ông ngoại của cậu bé để cho cả hai biết chuyện đưa cháu trai duy nhất vào trại trẻ. Và tất nhiên, Hùng đã khiến cả cha mẹ đó mãi mãi không được nhận con trai lại vì họ sẽ tiến hành bạo hành, dẫn đến họ nằm trong danh sách đen. Ông Nội của cậu bé đó, Leonard Loud đã bán gần hết tài sản rồi quy ra Hơn 10 Tỷ VND (Khoảng 250 tỷ USD Thay Thế) chuyển giao cho Hùng quản lý giúp, đến khi cậu bé đủ 20 tuổi thì đưa lại tất cả. Về con trai ruột của ông nội đó, cũng như là Cha của Lincoln (Lynn Sr), ổng đã thẳng tay đuổi đứa con trai mất dạy, cắt đứt quan hệ và ghi rõ ràng 100% toàn bộ tài sản của ổng khi qua đời sẽ cho cháu trai duy nhất thừa kế hết.
Rồi đột nhiên, một gã sát thủ từ một tổ chức sát thủ bí ẩn gốc Châu Âu (Cụ thể là gốc Tây Ban Nha) đã can thiệp vào chuyện này. Tên hắn là Lucas Harriet, và dường như là em họ xa của mẹ ruột cậu bé Lincoln và Morag. Ban đầu thì Hùng còn tưởng hắn đến đòi tiền (Mà đố nó vào được Kho Vàng Thăng Long (Fort Knox phiên bản Việt) ở Hà Nội, nơi Hùng gửi toàn bộ tiền của cậu bé vào nơi đó với thân phận là tài sản bí mật của 1 đặc vụ CIA). Nhưng về sau thì biết hắn muốn gặp để xin lỗi cậu bé vì những gì gia đình lẫn họ hàng của hắn đã làm với cậu bé đó. Hắn cũng chỉ biết Hùng như 1 người "Giữ Giúp Tài Sản" và là bạn của Albert, chứ chưa bao giờ biết được chính anh là 1 trong những đặc vụ CIA bí mật nhất Việt Nam. Vụ việc này về sau được Hùng giải quyết nhanh chóng và dứt điểm hoàn toàn. Cha mẹ và chị em gái thì hối hận, nhưng họ từ chối tha thứ nên đã cắt đứt hoàn toàn kể từ đầu năm 2001. Họ bị cấm đến Hoa Kỳ kể từ đó (Trừ 3 người trong cái gia đình khốn nạn đó ra, vì là một trong số ít tử tế với cậu bé Lincoln (Hoặc ít nhất là vậy). Mặc dù điều đó về sau Hùng mới bắt đầu công khai ra).
Cậu bé đó cũng về sau dọn về nhà ông ngoại sống hoàn toàn ở Mỹ, chuyển nhà từ Miền Nam Mỹ cũ lên Miền Bắc Mỹ cho an toàn hơn (Dù sao thì 2 ông cháu đều gốc Miền Bắc Mỹ hơn, cụ thể là tiểu bang Michigan). Hùng đã về Hương Cảng, Quảng Đông, Việt Nam. Đó là 1 Thành Phố/Trung Tâm Kinh Tế lớn nhất, đông dân và Nổi Tiếng nhất Việt Nam (Và cả Thế Giới). Với Tượng Bà Triệu (Có Vai Trò như Tượng Nữ Thần Tự Do ngoài đời) nằm ở Đảo Đại Tự Sơn đại diện cho Nền Văn Hóa Tự Do của Việt Nam và Các Tòa Nhà Cao To Khổng Lồ, sự trộn lẫn giữa Văn Hóa Phương Đông và Phương Tây, đó là 1 trong những thành phố nổi tiếng, giàu nhất cả Thế Giới.
Và rồi, Sự Kiện Ngày 11 tháng 3 năm 2001 đã xảy ra...
https://youtu.be/mjUihg1Neuo
Một trong những sự kiện đau buồn nhất của cả Dân Tộc Việt Nam, với 4 máy bay chở khách của Việt Nam đã bị cướp, hơn 5.000 người thiệt mạng sau cái ngày kinh hoàng đó. Hùng đã ở gần Tòa Tháp Đôi Trung Tâm Thương Mại Thế Giới vào lúc đó, cùng với người vợ của anh. Cả hai đã sống sót nhờ ở trong chiếc SUV khi đi qua đó (Vốn là 1 chiếc xe bọc thép chống đạn), cũng như thực sự cố gắng cứu những người khác trong đống đổ nát của cả hai tòa nhà đó sau khi sụp đổ hoàn toàn (Hùng cùng vợ đã tự ước tính cứu hơn 250 người trong đống đổ nát bằng nhiều cách khác nhau trong vòng vài tiếng, bao gồm cho nổ 1 cánh cửa dẫn ra bãi đỗ xe, nơi trở thành khu cứu hộ của các nạn nhân Tòa Tháp Đôi sau đó)
Khi đó, có những người khác (Bao Gồm Các Nhà Báo) đã vô tình chụp được tấm ảnh của cả anh và vợ anh (Lúc đó là bạn gái của anh) khi đưa các nạn nhân ra. Cả hai người trở thành "Cặp Đôi Anh Hùng Việt Nam". Tạp Chí Đại Việt (Tạp Chí Time phiên bản Việt Nam) đã đưa ảnh cả hai đưa người sống sót ra lên trang nhất, khiến anh cùng vợ trở nên rất nổi tiếng. Rồi Chiến Tranh Chống Khủng Bố Xảy Ra, anh cùng bạn gái/vợ đã đến Peru để tiến hành các hoạt động gián điệp vào Bắc Chile, do có thông tin kinh hoàng về Calama. Trong quá trình đó, Hùng đã vô tình gặp lại hai ông cháu trên, với việc ông ấy thăm người bạn cũ ở Gran Colombia và Peru cũ/Brazil Xã Hội Chủ Nghĩa "Độc Tài". Cả ba đã lên kế hoạch đi vào Calama, cùng với bạn gái anh sẽ hỗ trợ gián tiếp.
Rồi khi đến Calama để thực hiện gián điệp... Ước gì anh (Cùng vợ anh và hai ông cháu người Mỹ) chưa từng biết đến nơi đó. Họ đã kinh hoàng về việc phụ nữ nơi đó bị đối xử tồi tệ, cực kỳ đồi trụy và cũng như khiến vợ anh kiên quyết bên cạnh anh hơn nữa. Hai ông cháu cũng có công đã cứu nhiều người (Và đứa cháu có công hơn nhờ vào trí thông minh và cơ thể nhanh nhẹn), đánh lừa và dụ đến chỗ ông nội và anh để tiêu diệt từng tên. Cuối cùng thì cả ba người đã giải cứu thành công tất cả, cùng với đội đặc nhiệm của Nam Chile, Việt Nam và Hoa Kỳ hỗ trợ đưa tất cả ra khỏi vùng đất đồi trụy kinh hoàng đó trước khi đánh bom hạt nhân vào.
Và thế là xong. Anh cùng hai ông cháu và bạn gái/vợ của anh chạy ra khỏi Bắc Chile, đi về quê hương của mỗi người.
Nhưng anh đâu ngờ rằng các cô gái trẻ tuổi Teen hoặc mới trên 18 tuổi (Những người đã nghe được giọng của cậu bé bạch tạng), cùng với các bà mẹ, bà già còn có thân hình gợi cảm (Chủ yếu nhắm vào ông Albert và cả chính anh) tuyên bố sẽ lấy cả ba người họ làm chồng. Kết quả là anh cùng cả hai đã sống ẩn dật (Và được chính phủ Việt Nam và Hoa Kỳ bảo vệ danh tính, thưởng rất nhiều giải thưởng lớn, bao gồm số tiền lên đến gần 20 triệu VND (Khoảng 500 triệu USD vào lúc đó)) rồi chuyển về Chicago sinh sống. Họ không bao giờ được tiết lộ thân phận ra, mặc dù vợ chồng anh thường được lên báo đài, với anh cùng bạn gái với tư cách là "Anh Hùng Ngày 11/3", cũng như là Những Anh Hùng Chiến Tranh Chống Khủng Bố.
Mà Hùng không ngờ tới là Lucas Harriet đã bắt đầu nhắm đến anh, mặc dù tên đó cũng rất thiếu bằng chứng về anh liên quan đến vụ Calama (Do anh đã đốt hết tất cả 100% bằng chứng nên cũng chẳng ai ngoài cả 4 người trên, Giám Đốc CIA của Việt Nam và Giám Đốc FIO của Mỹ biết được đâu). Hùng cũng giữ im lặng, mặ dù có lúc tên đó gọi đến và Hùng giả vờ anh đã bị PTSD do tham gia Cuộc Chiến ở Bắc Chile (Thực sự thì tên đó cũng tin điều đó vì anh rõ ràng được nêu tên là tham gia Giải Phóng Bắc Chile, và có bằng chứng giả là giấy khám PTSD của một số bác sĩ, những người cũng là bạn của anh "chứng minh" điều đó).
Hai ông cháu cũng làm điều tương tự như vậy, giả vờ là ở Gran Colombia và Brazil khi Chiến Tranh Chống Khủng Bố xảy ra, sốc nặng khi biết Chiến Tranh đang ở Chile lẫn gần biên giới Brazil, "Nơi hai ông cháu ở nơi đó", và cố gắng về Mỹ nhanh nhất có thể. Có thể như vậy, nhưng anh khá chắc là các cô gái cũng đã tìm đến Lucas giúp đỡ tìm kiếm "3 Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân Calama" (Câu nói khiến vợ anh tuyên bố là sẽ không ngại liều mạng tiêu diệt bất kỳ ai giám "cướp" anh ra khỏi tay cô) và thành công. Hiện tại thì hắn cũng im lặng, mặc dù anh luôn gọi điện tâm sự với ảnh theo kiểu người bị PTSD, luôn đề cao cảnh giác, đồng thời báo cáo cho "Cơ Quan" về hội sát thủ bí ẩn mà Lucas Harriet đang làm việc vì hắn đang cố gắng lấy thông tin "mật" của anh lẫn "Cơ Quan" về vụ việc Calama.
Thôi, kể chuyện quá khứ hiện tại cũng đủ rồi. Hiện tại anh có nghề là Giám Đốc của Công Ty TNHH La Dalat Hoa Kỳ, đặt trụ sở chính ở Chicago. "Cơ Quan" đã sắp xếp cho anh công việc đó sau khi họ đã "khai trừ" Giám đốc La Dalat chi nhánh Hoa Kỳ cũ do hắn có liên quan đến Calama, dẫn đến anh đã thay thế vị trí của hắn. Tiện vì anh cũng ăn buổi Giáng Sinh với vợ, con anh và hai ông cháu người Mỹ, những người thân duy nhất mà anh hiện tại anh có ở Thế Giới này. Còn cha mẹ ruột anh,... Ừ thì anh là trẻ mồ côi, chỉ có họ tên và ngày tháng năm sinh thì biết, chứ cha mẹ thì không. Ít nhất anh có cha mẹ nuôi cũng cực kỳ tốt, nhưng mất ngay sau khi anh 18 tuổi. Khá đáng buồn nhưng anh cuối cùng đã vượt qua, có lập 1 gia đình mới, có quen 2 ông cháu mới.
Vào lúc này, Albert đã hỏi anh:
"Ôi trời, cậu trai trẻ này. Cảm ơn cậu vì đã tham gia bữa tiệc Giáng Sinh với hai ông cháu nhà chúng tôi nha" Albert nói.
"Không có gì, bác ạ. Cháu chỉ tham gia tiệc Giáng Sinh để cùng mọi người cho vui vẻ chút. Dù sao thì tất cả chúng ta ở đây đã trải qua đủ chuyện không mấy vui vẻ rồi mà" Hùng đáp lại.
"Cảm ơn Anh vì đã giúp cả hai ông cháu của em vượt qua mọi chuyện, anh Howard" Lincoln nói bằng tiếng Việt. Cậu bé cũng đang học môn ngoại ngữ thứ hai, cũng là 1 trong những ngôn ngữ phổ biến nhất Thế Giới hiện tại.
"Được rồi, Lincoln. Em cũng vậy. Và hãy nhớ, chúng ta đừng nói gì về chuyện quá khứ của chúng ta ở Calama, kẻo sau này có chuyện với các cô gái từng là nạn nhân ở nơi đó biết được thì mệt lắm" Hùng đáp lại và cũng cảnh báo về việc đừng nói về về quá khứ ở Calama, nơi mọi người trong căn biệt thự đều đã thực hiện. Họ đều đã thề với nhau là nên giữ im lặng.
Sau cùng, vì Căn Biệt Thự này có khả năng cách âm cực tốt, cũng ở Khu Vực Ít Người, có hàng rào lớn bao quanh, Camera loại mới nhất và xịn nhất Thế Giới đều được lắp đặt nhiều cái ở cả bên ngoài sân vườn lẫn bên trong biệt thự 24/7 không thể Hack vào được, cộng thêm mùa đông tuyết rơi dày đặc đã tới nên mọi người trong căn biệt thự có thể nói chuyện thoải mái. Mọi câu chuyện quá khứ hoặc bí mật của họ đều có thể nói ra để giải tỏa mọi thứ:
Có nhiều người có quá khứ đau thương, hạnh phúc hoặc tuổi thơ không mấy hạnh phúc, cũng như phạm sai lầm trong quá khứ như:
- Hùng là 1 cậu bé mồ côi. Tham gia CIA để kiếm sống và giờ chỉ sống ẩn dật với tư cách là Giám Đốc Công Ty TNHH La Dalat Hoa Kỳ. Có lòng yêu nước rất cao, cực kỳ căm ghét WIAO, những kẻ đã gây ra "Sự Kiện 11 tháng 3", sự kiện đã tấn công vào đất nước của anh vào năm ngoái bằng Không Tặc. Hùng cũng đã mạnh tay xử bắn hàng loạt những tên "Khách" ở Calama, đồng thời anh cùng Dervla và Lincoln đã mở khóa các lồng nhốt các cô gái bị nhốt, chạy nhanh nhất trước khi ai đó nhận ra bọn họ. Và sau cùng, Hùng đã là người đứng đầu việc đưa cả nhóm chạy trốn nhờ vào thân phận đặc vụ CIA, máy bay Quân Đội Liên Bang Việt Nam đã đưa Hùng cùng tất cả đến Colombia trước khi họ chia tay nhau, với 2 ông cháu tự về Mỹ bằng máy bay dân sự.
- Dervla Ryan là cô gái Ireland lai Nga, bằng tuổi Hùng và đã từng làm sát thủ trong quá khứ. Cô đã thoát khỏi nhờ vào bạn trai/chồng hiện tại của cô, với cả tổ chức sát thủ đó sụp đổ nhờ vào Chiến Tranh Chống Khủng Bố (Và trớ trêu thay, Sự Kiện 11 tháng 3 năm 2001 đã tiêu diệt hơn 90% thành viên của Tổ Chức Sát Thủ đó). Giải thể hoàn toàn sau khi những thành viên cuối cùng đã ra đi vì chìm tàu biển ở Thái Bình Dương khi 1 tên lửa SCUD của Bắc Chile bắn vào. Trận Calama là trận cuối mà cô tham gia, mặc dù cô đảm bảo sao cho đứa con của cô trong bụng cô an toàn. Và Cô đã an toàn kể từ đó.
- Albert từng là lính Minutemen thời Chiến Tranh Mỹ, từng tham gia cuộc chiến ác liệt và ám ảnh về quá khứ. Con gái Rita của ông là 1 người phụ nữ hư hỏng, đi theo bạn trai người Scotland Lynn Sr và thường gây rối với ông. Người vợ của ông đã mất sau khi biết con gái hư hỏng đã bỏ nhà ra đi, rồi bệnh tim ra đi luôn. Còn con gái ông sau này cùng bạn trai ở Scotland, rồi đã sinh ra 10 con gái cùng 1 con trai (Và Cậu con trai đó cũng chính là cậu bé Lincoln, cháu trai của ông trong nhà). Hiện tại thì đã vượt qua, công khai cắt đứt quan hệ với con gái, cũng như đã quen cuộc sống mới với cháu trai cùng vợ chồng của Hùng (Mặc dù ông cũng nghe được Lucas kể rằng con gái của ông hối hận, không thể gặp con trai lần nữa).
- Cậu bé Lincoln Loud là 1 trong những người dễ thương và tốt bụng nhất (Và đau khổ về tuổi thơ nhất) trong tất cả mọi người ở căn biệt thự. Cậu bé duy nhất được sinh ra ở Mỹ trong gia đình cũ (Và vì vậy nên được tính là người Mỹ 100%). Vì "không có tài năng nổi bật" trong gia đình cũ (Thực ra là có về nghệ thuật, lãnh đạo, khả năng chiến đấu và tự ẩn giấu kiểu quân sự rất tuyệt vời, nhưng chưa có cơ hội để thể hiện ra thôi) + Quan niệm mê tín từ con mụ Morag khốn nạn, nên bị bạo hành và đối xử rất tệ bởi gia đình cũ nhiều (Về sau bị bỏ rơi hoàn toàn). Cậu bé đó về sau được Hùng cứu, đưa về cho ông ngoại của cậu bé đó nuôi. Cả gia đình cũ thì bị trừng phạt ở Scotland, cũng như cấm gặp cậu bé đó (Và không được nhập cảnh vào Mỹ) mãi mãi về sau. Và sự kiện ở Calama, cậu bé đó dường thêm 1 khả năng khác là thu hút các cô gái tuổi Teen lẫn phụ nữ trẻ chỉ thông qua giọng nói thôi. Hiện tại vẫn an toàn, mặc dù thường đề cập về việc có 4 cô gái đã mong muốn lấy cậu bé làm chồng.
- Và đứa con đầu tiên của Hùng với Dervla, Liên (Liam), một em bé trai tóc đỏ dễ thương, đang lớn lên trong 1 gia đình hạnh phúc.
Ít ra mọi người đã quyết định nói chuyện lẫn nhau, không có gì sợ hãi cả. Cả 5 người trải qua những chuyện không may mắn và đoàn kết với nhau. Chỉ có điều là Hùng không ngờ rằng anh đã nhận được tin tức mới về "Cơ Quan" đã thông báo cho anh.
Tiếng chuông điện thoại của Hùng đã reo lên, Hùng sau đó lấy điện thoại ra bắt máy:
"Alo! Tôi là Lê Ngọc Hùng đây. Cho hỏi là ai đang đầu dây bên kia" Hùng hỏi.
"Chào đồng chí Hùng. Tôi là Đặc Vụ Toàn đây. Hôm nay tôi có tin mới báo cáo cho anh đây" Giọng nói bên kia của Toàn đã đáp lại.
Sau đó cả hai đã trò chuyện với nhau một cách nhanh chóng bằng Tiếng Thái. Và khi cuộc trò chuyện đã xong, Hùng đã cất điện thoại, cũng như đã đứng dậy để kiểm tra toàn bộ cửa ra vào một cách cẩn thận, đảm bảo tất cả đều khóa chặt rồi quay lại bàn ăn. Lúc này, vợ Hùng đã đến hỏi, Hùng chỉ nói là do được thông báo là có người đang tìm kiếm danh tính của "3 Người Anh Hùng Calama" ở Chicago nên cảnh giác hơn thôi. Cả hai vợ chồng sau đó thông báo cho hai ông cháu, rồi tiến hành kiểm tra cẩn thận biệt thự và có buổi tối Giáng Sinh với cảm giác phòng thủ hơn. Hùng uống 1 loại thuốc đặc biệt, khi anh bắt đầu có cảm giác nên chống lại khả năng gây mê.
Sau cùng, họ kể chuyện với nhau thêm lần nữa, với Lincoln đã kể ra 1 chi tiết đáng chú ý (Và được Hùng gửi đi thông tin đến CIA xử lý tập thể) là về cha mẹ của một chị gái giàu có mà cậu bé quen biết ở Scotland, người cũng là đối thủ của người chị cả "cũ" (Nhắc lại là nhấn mạnh từ "Cũ" luôn nha). Họ không gặp lại cho đến khi biết cậu bé trên đã cứu chị gái đó cùng 3 cô gái khác. Tại cuộc nói chuyện nhanh nhưng đủ lâu để biết tại sao cô ấy không được gặp lại. Đó là vì cha mẹ của cô ấy đã thực sự bán cô ấy cho 1 tên nhà giàu làm vợ hắn (Tên đó cũng bị cậu bé cho viên kẹo đồng khi cố gắng ngăn cả nhóm rời khỏi Bắc Chile). Và cô gái suýt chút nữa bị làm trò đồi bại nếu cậu bé đến không cứu cô kịp lúc. Đó là chưa kể đến việc em nó đã lấy tên lửa SAM tự chế của bọn Bắc Chile bắn vào máy bay của tên khốn nạn độc tài Pinochet, rồi đường dây buôn người cũng bị cậu bé phát hiện thông qua bản đồ tìm được, rồi Hùng đã gửi địa chỉ đến CIA từng bản đồ quảng đường để CTF nướng lẫn tiêu diệt 100% từng nơi trên khắp Bắc Chile (Và miễn cưỡng phối hợp với bọn Brazil Xã Hội Chủ Nghĩa để diệt tận gốc mối đe dọa trên).
Albert cũng chia sẻ cho Hùng biết đến việc ông cứu một "Người Phụ Nữ Già Gợi Cảm" (Nếu theo như ông ấy mô tả như vậy). Theo ông ấy biết, bà ấy cũng có độ tuổi ngang ổng, nghe được tên là "Myrtle". Và theo như ông ấy biết thêm, bà ấy được ông Albert tìm thấy với tình trạng bị trói chặt. Nguyên nhân ông biết từ tờ giấy cho thấy bà ấy đã cố gắng trốn thoát nhiều lần, cũng như là 1 "Đặc Vụ" của một tổ chức nào đó (Câu cuối Hùng nghe Albert nói đã khiến anh đã cầm cây súng với tâm trạng cảnh giác hơn). Albert cũng chính là người đưa tất cả người phụ nữ ở độ tuổi già hơn ra, với tâm trạng đánh giá là "Vui Vẻ Hơn" khi những phụ nữ già đẹp đó nhìn thấy Albert (Mặc dù họ chắc chắn không nhìn thấy mặt của ông). Phần còn lại của câu chuyện là về quá khứ khi ông ấy tham gia Kháng Chiến thời Chiến Tranh Mỹ, Con gái Rita không rõ lý do hư hỏng (Ông và vợ cũ của ông đã cùng nuôi dạy cô ấy tốt nhất nhưng làm sao bị hư lên thì chưa bao giờ biết được), Bạn bè trong quá khứ của ông hi sinh ở Cascadia và Phương Nam Mỹ Cũ,...
Đối với Hùng, đó là câu chuyện khác. Ngoài các câu chuyện về quá khứ của anh, anh chắc chắn không tham gia Chiến Tranh Mỹ (Vì anh sinh năm 1973, và Chiến Tranh Mỹ kết thúc khi anh khoảng 2 tuổi), lớn lên ở Trại Mồ Côi, may mắn có cha mẹ mới nhận nuôi yêu thương anh, dù họ mất khi anh hơn 18 tuổi. Cuối cùng gia nhập CIA, làm các nhiệm vụ nguy hiểm, ám sát những kẻ gây bất lợi hoặc nguy hiểm cho Tổ Quốc Thân Yêu Việt Nam, gặp Dervla, giúp cậu bé Lincoln có cuộc sống tốt hơn ở bên cạnh nhà ngoại, giải cứu Calama, tiêu diệt bọn Khủng Bố WIAO để trả thù cho Vụ 11/3, cho mỗi tên "Khách" viên kẹo đồng, và cuối cùng là Hùng có được 1 gia đình hạnh phúc như hiện tại.
Sau cùng, tất cả bọn họ đã quyết định đi ngủ, với Albert và Lincoln lần lượt ngủ phòng riêng, Hùng cùng vợ và con ngủ chung với nhau. Trước khi Ngủ, họ cẩn thận đóng hết tất cả cửa sổ trong phòng, khóa chặt lại và đóng cả cửa lò sưởi đốt bằng củi để phòng ai đó xuống dưới. Rồi Hùng cùng vợ và con đi ngủ thẳng luôn.
Điều không ai trong căn biệt thự này ngờ tới là có người sẽ đi xuống dưới bằng đường ống khói ở trên trần nhà Biệt Thự. Đó là 1 nhóm 4 cô gái Tuổi Teen cùng 1 người phụ nữ bí ẩn lãnh đạo bọn họ làm điều đó. Người phụ nữ trên đã nhìn vào 1 Robot nhện có Camera mini, phun 1 loại sương gây mê đủ lớn ở ống thông gió, đảm bảo mọi người trong gia đình trên phải ngủ sâu. Khi Hùng, người cuối cùng trong Camera ngủ say hoàn toàn, người phụ nữ trên đã nói với 4 cô gái trên:
"Mấy đứa cháu gái ơi, có phải là mấy đứa muốn tìm cậu bé đã cứu cậu bé cứu các cháu không?" Người phụ nữ tóc nâu già hỏi 4 cô gái tuổi Teen.
"Dạ, chúng cháu cũng muốn tìm thấy người cứu bọn cháu. Tụi cháu chắc chắn người cứu là 1 cậu bé, vì giọng và độ cao ngang 1 cậu bé" Một cô gái tóc vàng đã đáp lại, với giọng đậm chất 1 tiểu thư.
"Đúng rồi bà ơi. Chúng cháu chắn chắn người cứu tụi cháu dường như là 1 cậu bé, nhưng cũng trẻ hơn bọn cháu vài tuổi thôi" Một cô gái tóc nâu với cơ thể gợi cảm đã đáp lại.
"Cháu xác nhận điều đó. Và cậu bé mà chúng cháu tìm kiếm có giọng nói như Loa cô thu âm lại từ bên dưới đó. Cháu chắc chắn không nghe nhầm giọng nói bé trai đó đâu" Một cô gái tóc đỏ, giọng gốc Nga xác nhận.
"Ôi trời ơi. Cháu không ngần ngại để em ấy, một cậu bé trai gợi cảm đó là chủ nhân của cháu trong suốt phần còn lại cuộc đời của cháu" Một cô gái tóc nâu khác đáp lại.
"Vậy các cháu, các cháu đã có "quà" cho em ấy rồi, đúng không?" Người phụ nữ lớn tuổi hỏi.
Cả 4 cô gái gật đầu đáp lại.
"Được rồi. Bà sẽ giành ông ngoại của em ấy, trong khi mấy đứa sẽ đến "tặng quà" cho cậu bé bạch tạng ở dưới nha. Bà sẽ hướng dẫn cho các cháu đến đúng phòng cậu bé để vào. À mà bà cảnh báo trước: Tuyệt đối đừng đến phòng của đặc vụ CIA Việt Nam kia cùng vợ của anh ta. Cả hai người họ rất nguy hiểm, và sẽ rất rắc rối nên đừng có vào phòng của họ, cũng như đừng ồn nha. Và bà đã dặn xong mấy đứa quy tắc rồi đó. Nếu ai gây ra vấn đề thì chúng ta sẽ khó chấp lại người đặc vụ Việt Nam kia lắm, chứ đừng nói đến vợ anh ta. Được rồi, các cháu xuống dưới nào" Người Phụ Nữ đã đáp lại và thông báo cho các cô gái.
"Dạ. Chúng cháu sẽ cẩn thận, bà Myrtle. Chúng cháu cảm ơn bà rất nhiều" Cả 4 cô gái đáp lại, với thân phận của người phụ nữ kia đã lộ tên ra.
"Được rồi các cháu. Mà các cháu nên cảm ơn chú Lucas Harriet nữa nha. Nếu không có chú ấy, bà cũng không có biết người cứu đâu. Mà các cháu đừng kể lại cho ai biết, kẻo đặc vụ người Việt lại truy sát cả chú ấy thì rất tội" Người bà đáp lại.
Rồi sau đó, cả 5 người xuống dưới, phá cửa vào căn biệt thự. Họ biết sẽ làm gì rồi đây.
1 Tuần Sau, ở đâu đó tại Hoang Mạc Úc, Khu Vực Úc-Thái Bình Dương, Liên Bang Việt Nam.
"Đốt hết sạch tất cả giấy tờ trên cho tôi. Chúng ta sẽ đảm bảo chúng không bao giờ được tìm thấy bằng chứng lần nữa" Hùng ra lệnh, với xe tải đã đổ hết 1 đống chai lọ "Thuốc Tình Yêu" và những tờ giấy bị cắt hết toàn bộ. 1 trong số đó có tờ ghi nguyên vẹn dòng chữ "Calama". Đây là kết quả sau khi Hùng nhận lệnh bay về Việt Nam gấp để tham gia việc này, và đã chấp nhận sau khi thấy dấu vết son môi trên mặt của cả hai ông cháu sau buổi tối Giáng Sinh Khoảng 1 Tuần Trước.
Về nguyên nhân làm vậy: Đó là nhiệm vụ của Cơ Quan Tình Báo Liên Bang được gọi là "Chiến Dịch Tiêu Hủy Calama". Tiêu Hủy toàn bộ các bằng chứng có thể chứng minh 4 người liên quan đến Chiến Dịch "Giải Cứu Calama" bao gồm: Hùng, Dervla, Lincoln và Albert. Một khi tiêu hủy tất cả bằng chứng có thể chứng minh, sẽ không còn ai làm phiền họ trong phần còn lại cuộc đời thêm lần nữa.
Đó cũng là món quả mà cả 4 người đề nghị: Chỉ muốn được sống yên ổn thôi. Tuy điều đó sẽ khiến mọi điều bí ẩn rất lâu mà không có câu trả lời, nhưng bí mật sẽ được công bố "Ngay Sau Đúng 10 Năm kể từ khi Thành Viên Cuối Cùng trong 4 người trên đã ra đi". Không phải tất cả đều đốt, nhưng sẽ có 1 lượng lớn bằng chứng được đặt bên trong 1 căn hầm của Khu Phức Hợp Núi Ngọc Linh ở Tiểu Bang Tây Nguyên Đại Việt (Nằm ở Tây Nguyên Việt Nam Ngoài Đời) và Khu Phức Hợp Núi Cheyenne, còn lại thì đem đi tiêu hủy toàn bộ.
"Vâng, thưa ngài" 1 trong những người lính phụ trách việc đốt tài liệu, đã dùng 1 ngọn đuốc vứt vào. Ngay lập tức, 1 ngọn lửa bùng lên, với Hùng chứng kiến và có hình ảnh phản chiếu lại ngọn lửa thông qua kính râm của Hùng.
Bây giờ, anh cùng "Cơ Quan" sẽ kiếm những người nào chịu trách nhiệm đột nhập vào Căn Biệt Thử ở Chicago.
Vài ngày sau nữa,...
"Cái đ#o gì thế này?" Hùng, người đã quay lại Mỹ sau khi đốt xong tất cả bằng chứng có thể chứng minh cả 4 người liên quan đứng đầu Chiến Dịch Giải Cứu Calama, đã tự hỏi và nói với bản thân khi thấy có nhiều bức thư ở trên hộp thư của cậu bé bạch tạng Lincoln. Hộp thư được đặt ở ngay bên ngoài căn biệt thự mà cả hai ông cháu đang ở hiện tại, và cả biệt thự lúc này cũng chỉ có mỗi mình anh thôi.
Trên những bức thư trên đều có ghi tên của 4 người gửi đến tận đây với 4 cái tên (Và về sau "Cơ Quan" đã xác minh tất cả đều là tên thật 100%):
- Carol Pingrey.
- Becky Sokolov.
- Dana Watson.
- Quinlan Timber (Hoặc 1 số bức thư khác được gọi với biệt danh là "Thicc QT")
Khi đọc 1 số bức, Hùng nhận ra đây là bức thư tình, người viết là 4 cô gái đều biết được thân phận của cậu bé đó (Và cả 3 người còn lại). Và càng đáng nói hơn là cả 4 cô gái trên đều lớn hơn cậu bé đó khoảng 5-6 tuổi, đều là nạn nhân ở Calama (Nhưng chưa bị xâm hại), có dấu hiệu mà chỉ có thể nói là Yandere chỉ thông qua lời nói trên bức thư và có tình cảm rất mạnh mẽ với thằng nhóc đó.
Rồi Hùng đã gọi điện cho "Cơ Quan" để điều tra, và bắt đầu sau khi tìm thấy 1 bức thư chỉ ghi cái tên Myrtle.
Khoảng vài tuần sau, ở Madrid, Cộng Hòa Tự Trị Tây Ban Nha, Khối Thịnh Vượng Chung Châu Âu...
..."Nói cho tôi biết, có phải anh đã gọi cho người phụ nữ tên là Myrtle đó đến tận biệt thự của hai ông cháu đó đến, rồi họ đã "tặng quà" cho hai ông cháu đó bằng việc Albert sắp có vợ mới, trong khi thằng nhóc Loud sắp tới có thêm cả dàn Harem tuổi Teen vào đúng Mùa Giáng Sinh 2002, phải không LUCAS? Có phải anh làm vậy không, LUCAS? Đừng có nói dối tôi hoặc tôi bắt buộc phải dùng các phương pháp của "Cơ Quan" không thương xót đâu, LUCAS!" Hùng hỏi Lucas, người đã để lộ thông tin ra cho 5 người trên biết, và đang trong tình trạng bị đánh đập bị thương có phần khá nặng.
Hùng đã biết sau khi điều tra về việc 2 ông cháu có được vết hôn, cũng như thấy có 1 số người theo dõi họ từ xa và vụ bức thư mà Hùng phát hiện không lâu. Sau khi liên lạc "Cơ Quan" lẫn các Cơ Quan Mật Vụ từ các quốc gia đồng minh OECD, Hùng cùng "Cơ Quan" cuối cùng tìm được nguyên nhân: Đó là từ Hồ sơ của các cô gái họ cứu, phát hiện 4 cô gái tuổi Teen đến từ 4 quốc gia khác nhau (1 cô gái tóc vàng từ Scotland tên là Carol, 1 cô gái tóc đỏ từ Á Âu/Nga tên là Becky, 1 cô gái tóc nâu đến từ Panama gốc Phương Nam Mỹ Cũ tên là Quinlan, và 1 cô gái tóc nâu còn lại đúng chuẩn Mỹ gốc Anh (Hay nói thẳng là Mỹ Trắng) tên là Dana) đều đã lập nhóm, tìm thấy và đang dần trở thành Harem của cậu bé Lincoln Loud. Rồi từ 4 người đó mà dò theo số điện thoại cũng biết được Myrtle cũng liên quan. Ghép lại với nhau là ra vụ việc này, cũng như bả và Lucas có kế hoạch để lộ cho thêm 1 số người khác (Chủ yếu là các cô gái nạn nhân được giải cứu từ Calama) biết vụ việc này nữa. Và đang tính đưa bằng chứng về việc cả 4 người liên quan đến vụ "Giải Cứu Calama" cho cả giới báo chí.
Trong khi đó, vợ và các đồng nghiệp của Hùng đã chĩa khẩu súng máy LVK-60 (Súng Máy M240 ngoài đời) vào nhóm đặc vụ của 1 tổ chức bí mật khác có trụ sở ở Châu Âu đang giải thể dần, sau khi CIA Việt Nam đã hợp tác với FSSEC (Tổng Cục An Ninh Khối Thịnh Vượng Chung Châu Âu) để diệt tận gốc các thế lực đã bán hoặc cung cấp thông tin cho vụ việc đang cố gắng để lộ thông tin của các chiến sĩ tham gia các "Nhiệm Vụ Tuyệt Mật" trong Chiến Tranh Chống Khủng Bố toàn cầu. Giờ này thì họ sẽ bắt buộc giải thể tất cả, nhưng ít ra là không bị bỏ tù, vì sẽ có 1 thỏa thuận thay thế bù vào việc đó. Cho tất cả nghỉ và được sống bình thường, nhưng không bao giờ được dính đến quá khứ nữa là sẽ bỏ qua hết.
Và trên hết, đây là 1 trong những Chính Sách Nhân Đạo của Liên Bang Việt Nam đưa ra (Và 2 ông cháu kia đã xin anh tha họ). Thôi thì tha, nhưng sẽ là lần cuối cùng cho 1 sự việc lần này.
2 Tuần Sau,...
"...Tin mới gây chấn động cả Thế Giới! Nạn Nhân của Vụ Bạo Hành Khét Tiếng "Bộ Đồ Sóc" ở Scotland, Lincoln Albert Loud cùng ông ngoại ruột của cậu bé, Albert Reynolds và Luật Sư của Cậu Bé kiêm Giám Đốc La Dalat Hoa Kỳ, Lê Ngọc Hùng đã cùng tuyên bố, sẽ chia hết toàn bộ số tiền đã được thừa kế với giá trị khổng lồ hơn 10.000 tỷ VND (250.000 tỷ USD của Thế Giới này), với lý do là vì cậu bé không muốn giữ số tiền này nữa, cũng như Lincoln Loud tuyên bố là có người đang cố gắng ám sát cậu bé vì số tiền trên. Vụ việc này đã khiến toàn bộ cảnh sát của các Tiểu Bang Thuộc Vùng Ngũ Đại Hồ Hoa Kỳ ra sức tìm kiếm bất kỳ người nào khả nghi hoặc liên quan đến khả năng sát thủ, đồng thời cả nhà cậu bé đều nằm trong danh sách được bảo vệ chặt chẽ nhất của FBI hiện tại. Hiện tại, số tiền trên đều được chia đều cho toàn bộ các tổ chức giúp người dân gặp khó khăn trên khắp Hoa Kỳ và những người đã giúp đỡ cậu bé trong vụ bạo hành khét tiếng trên. Chỉ có những người làm việc ở trại mồ côi thì cậu bé cùng ông nội đều từ chối, cũng như đang trong tù thụ án vì tội bạo hành trẻ em trong trại mồ côi..."
Vài tháng Sau,...
"Được rồi. Mấy đứa có thể yêu nhau, nhưng nghiêm cấm tiết lộ thân phận trước nha" Hùng nói với 4 cô gái và 1 cậu bé bạch tạng trong phòng, trong khi vợ anh đang cầm cây súng máy chĩa vào. Tất cả 4 cô gái đều ăn mừng, trong khi cậu bé thì đỏ mặt vì có cùng lúc 4 cô bạn gái xinh đẹp trong mơ cùng một lúc.
Khoảng cuối năm 2005, ở đâu đó tại Michigan...
https://youtu.be/QIC-lYA8zEI
"Chào tất cả mọi người! Đây là Riley, Harold, Logan và Bác Abraham! Hôm nay chúng tôi sẽ khám phá Trường Tiểu Học George Armstrong Custer, Ngôi Trường đã bị bỏ hoang kể từ năm 1989..." "Riley" giới thiệu trên kênh Paranormal Paranoids và chủ đề video hiện tại cả nhóm cô đang làm, 1 kênh Wetube (Youtube Thay Thế) với chủ đề săn ma và khám phá những nơi bỏ hoang. Đây cũng là kênh Wetube đã khởi đầu hàng loạt các Wetuber khám phá nơi bỏ hoang kinh dị và săn ma.
Nhưng kênh Wetube này đã kết thúc vào năm 2008, với tất cả Video bị xóa sau 1 tháng kể từ lần đăng cuối cùng, dẫn đến đây là 1 trong kênh Wetube tự biến mất bí ẩn nhất thế giới, đặc biệt khi Video cuối của họ có chủ đề rất đáng sợ, nhưng cũng bỏ dở.
Trên hết, tên thật của 4 diễn viên chính trong kênh Paranormal Paranoids "Riley, Harold, Logan và Bác Abraham" lần lượt là Dervla, Hùng, Lincoln và Albert. Chỉ riêng tên thật thôi cũng khiến cả bốn người có phần lo ngại. Và chưa kể đến việc có người đã bắt đầu nghi ngờ 1 trong 4 người liên quan đến vụ việc Calama.
Khoảng ngày 10 tháng 6 năm 2010, ở Salt Lake, Utah, Hoa Kỳ.
https://youtu.be/6cedWvuxwbc
Hùng cùng vợ Dervla Ryan và 3 đứa con của họ lần lượt là Liêm (Liam), Lina và Bình Minh (Dawn) đang xem buổi biểu diễn ca nhạc lần cuối cùng của Nhóm Nhạc "The Collin Union", 1 Nhóm Nhạc có độ nổi tiếng trên toàn cầu phải sánh ngang Michael Jackson. Anh nhìn thấy có 4 cô gái cùng 1 chàng trai hát bài cuối cùng cho Cả Nhóm Nhạc, và sau cái ngày này thì giải thể hoàn toàn. Trên hết, lý do giải thể là điều anh cũng hiểu được: Đây là Ngày Tổ Chức Đám Cưới của cả 5 người thành vợ chồng, và họ sẽ tổ chức đám cưới công khai ngay trên Sân Khấu Biểu Diễn trước hơn 1.500.000 khán giả đến từ khắp nơi trên Thế Giới, và ít nhất khoảng 2/3 Đài Truyền Hình trên Thế Giới này LIVE Trực Tiếp Buổi Hòa Nhạc Này.
Một Trai, Bốn Nữ. Kết quả của một mối tình kéo dài gần 7 năm mà chính tận mắt anh cùng vợ chứng kiến (Và anh nhớ lại chính anh đập một thằng đặc vụ đã gián tiếp tạo ra mối tình này đến từ Tây Bán Nhà hồi năm 2003). Nhìn thấy cả nhóm nhạc mặc đồ như Cô Dâu và Chú Rể (Đúng hơn là 4 Cô Dâu và 1 Chú Rể) đang biểu diễn lẫn hát bài "A Real Hero" để dành tặng cho tất cả những người đã cứu các nạn nhân từ Calama 2002, đặc biệt là "3 Anh Hùng Bí Ẩn". Chưa ai biết tên cả 3 người trên, mặc dù thực ra có đến tận 4 người, trong đó có 1 người đang biểu diễn cùng 4 cô gái trên sân khấu, và 3 người còn lại đang ở cùng với Khán Giả vào lúc này. Tốt nhất hãy để tên công bố sau 100 năm nữa thì OK (Trừ khi có sự kiện không mong muốn xảy ra phải công bố ra).
Và cuối buổi biểu diễn, họ kết thúc trong sự vui mừng của các khán giả khi 4 cô dâu cùng hôn 1 chú rể duy nhất trong nhóm nhạc, rồi ném cả 4 Bó Hoa Cưới xuống phía khán giả. Well, các khán giả thực sự tranh nhau giành Bó Hoa Cưới, như kiểu vì Fan rất hâm mộ nhóm nhạc trên hoặc thực sự muốn được kết hôn tiếp.
Rồi 10 tháng sau, anh nghe được tin tức là cả 4 cô gái trên cùng 1 chú rể đó đã có 8 đứa con thành công.
Khoảng đâu đó vào đầu năm 2015, ở tại Thành Phố Hải Phòng, Bang Sông Hồng, Liên Bang Việt Nam.
"Xin chúc mừng Chủ Tịch kiêm CEO của Tập Đoàn Quân Sự Giải Phòng lên nhận chức nha" Người phát biểu nói, với Chủ Tịch của Tập Đoàn Quân Sự Hải Phòng lên nhận chức.
Và người đó chính là Lê Ngọc Hùng. Anh lên nhận chức và nhanh chóng phát biểu đáp lại:
"Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ rất nhiều" Hùng cảm ơn tất cả mọi người đã giúp Hùng lên được chức Chủ tịch Kiêm CEO Tập Đoàn Vũ Khí Lớn Nhất Cả Việt Nam và Thế Giới.
Khoảng đầu năm 2021, ở Sài Gòn, Gia Định, Liên Bang Việt Nam.
"Bố mẹ ơi! Bố mẹ có biết kênh Paranomal Paranoids không?" Con trai cả của Hùng và Dervla, Liêm hỏi. Cả hai người sau đó đã đáp lại:
"Không! Bố mẹ không biết đến kênh Paranomal Paranoids đó nhiều. Thời bố mẹ chỉ coi chút giải trí, nhưng rồi kênh đó biến mất. Bố mẹ cũng từng tự hỏi tại sao kênh đó dừng nhưng rồi quyết định để lại nó như 1 ký ức tuổi thơ thôi" Hùng đáp lại cho đứa con trai của anh.
"Ồ. Con nhớ hồi con 12 tuổi, con lấy mấy đĩa DVD từ nhà kho của bố mẹ để xem, và đó là cả ký ức tuổi thơ của con. Con cũng có nhớ con xem từ hồi 2-3 tuổi, mặc dù con không nhớ rõ. Mà thôi, bạn gái lớn tuổi của con, Jesse đã đăng lên Chatter (Twitter Thay Thế) để mong mọi người biết được chương trình săn ma tuổi thơ trên. Và tiện thể, con xin bố mẹ cho con ở nhà bạn gái qua đêm" Liêm nói, cũng như xin bố mẹ cho qua đêm ở nhà bạn gái.
"Được. Nhưng con nhớ là đừng khiến bố mẹ lên chức ông bà sớm nha" Dervla đáp lại với 1 lời nói đùa trước khi con trai đi ra khỏi nhà.
Cô vợ sau đó nhìn lại chồng mình và hỏi:
"Anh yêu ơi! Vậy anh nghĩ chúng ta sẽ đánh lạc hướng mọi người và con của chúng ta trong việc tìm hiểu quá khứ chúng ta từng là nhân vật chính của Series săn ma đó à" Dervla hỏi chồng cô.
"Chắc chắn rồi. Chắc anh sẽ bắt đầu kế hoạch "NO1R^" nhờ ông Albert giả làm 1 người lạ nhưng biết rõ chương trình đó với biệt danh cùng tên kế hoạch. Em cũng nhớ là sau khi xóa kênh Wetube đó, chúng ta cùng Lincoln và ông Albert, hay còn được gọi trong kênh đó là Logan và Abraham đã quay thêm vài Video để dành cho tương lai nữa mà, đúng không?" Hùng nói và hỏi cô vợ nhớ lại tuổi thơ không?
Cô vợ tóc đỏ sau đó mỉn cười, biết được cô cùng chồng cô và mọi người đã chuẩn bị sẵn kế hoạch phòng thủ rồi.
Vào ngày 28 tháng 1 năm 2022, ở Cambridge, Cộng Hòa Anh,...
https://youtu.be/iNzMBomQHj4
Đã nhiều giờ trôi qua kể từ khi có "Cuộc Bạo Loạn", điều mà khiến cho cả Jake, Matt và Sophie phải trốn ở trong nhà. Thực ra, đó không phải là "Cuộc Bạo Loạn" gì cả, vì nghe giống những con thú thì hơn. Những tiếng hét xa xa chuyển thành tiếng hét, tiếng còi báo động ngày càng thường xuyên hơn. Thỉnh thoảng, họ nghe thấy tiếng gầm không thể nhầm lẫn của một trong số chúng, bất kể chúng là ai. Thành phố đang rơi vào hỗn loạn, và tất cả những gì họ có thể làm là chờ đợi.
Matt và Sophie đi ngủ, Jake nằm trên ghế Sofa và đắp một chiếc chăn mỏng. Không ai trong số họ ngủ được quá vài tiếng, trằn trọc. Đến sáng, sự hỗn loạn chỉ trở nên tồi tệ hơn. Bản tin đưa tin rằng một số khu vực của Cambridge đã hoàn toàn mất kiểm soát.
"Những Kẻ Bạo Loạn", như cách giới truyền thông gọi "chúng" bây giờ, đã lan rộng khắp thành phố và chính quyền đang phải vật lộn để kiềm chế bọn "chúng". Matt và Jake ngồi bên cửa sổ, nhìn ngày càng nhiều người cố gắng chạy trốn khỏi thành phố, một số đi bộ, những người khác đi ô tô.
"Chúng ta không thể ở lại đây mãi được. Chúng ta phải thoát ra trước khi quá muộn. Những người này điên rồ thật. "Bọn Bạo Loạn" thực sự đang xé xác mọi người ra. Tôi không hiểu tại sao vẫn chưa có ai biết nguyên nhân gây ra điều đó" Jake khẽ nói.
"Có lẽ đó là một căn bệnh. Một loại nhiễm trùng nào đó? Một biến thể của Virus BIRA 19 (COVID-19 Thay Thế). Ý tôi là hãy nhìn vào điều đó vì Chúa, điều đó không bình thường phải không?" Matt nghĩ, cũng như chỉ vào TV, nơi máy quay của Kênh EBC đang phóng to vào một trong những "Kẻ Bạo Loạn" đang quỳ gối nôn ra máu trên đường.
"Vậy thì chúng ta càng có lý do để rời khỏi đây càng nhanh càng tốt" Jake nói.
Matt gật đầu, biết rằng anh trai mình nói đúng. Thành phố đang sụp đổ xung quanh họ. Anh liếc nhìn Sophie, người đang đóng gói một chiếc túi. Họ không còn nhiều thời gian nữa. Đây có thể là Virus (nếu đó là nó) đã đến, và không có cách nào ngăn cản nó bây giờ. Tiếng xe hơi đâm vào con phố bên cạnh theo sau là tiếng hét chói tai đột nhiên tắt ngúm gợi ý những điều tồi tệ gần đó, rất tồi tệ.
Đến giữa buổi sáng, thành phố đã rơi vào cảnh hỗn loạn không thể kiềm chế. TV đã chiếu những cảnh tuyệt vọng từ khắp thành phố Cambridge: Đường phố chật kín ô tô bỏ hoang, mọi người chạy trốn để bảo toàn mạng sống, trực thăng đón người từ trên mái nhà. Đoàn xe cảnh sát bắt đầu đến, nhưng họ dường như không chuẩn bị đầy đủ cho sự hung dữ của những người bị nhiễm bệnh. Các dịch vụ khẩn cấp đã bị quá tải, và các quan chức chính phủ Cộng Hòa Anh trên bản tin vẫn đang vật lộn để đưa ra bất kỳ hướng dẫn thực sự nào. Lời khuyên duy nhất được đưa ra là ở trong nhà và rào chắn nhà cửa tốt nhất nếu có thể.
Matt, Jake và Sophie đã dành những giờ đầu buổi sáng để chuẩn bị những vật dụng cần thiết. Họ thu thập thức ăn, nước, hộp sơ cứu và bất cứ thứ gì họ nghĩ là cần thiết. Matt đứng bên cửa sổ, quan sát ngày càng nhiều người cố gắng chạy trốn khỏi thành phố, một số người mang theo vali, những người khác chỉ mang theo quần áo trên người. Cảnh tượng giống như trong cơn ác mộng.
"Chúng ta cần phải rời đi trước khi đường sá bị quân đội chặn hoàn toàn. Một khi những kẻ điên đó lan rộng hơn nữa, chúng ta sẽ không có cơ hội trốn ra khỏi nơi đây" Jake thúc giục lần nữa, giọng anh lúc này rất căng thẳng.
Cuối cùng Matt cũng đồng ý, nhận ra rằng họ không thể chờ đợi thêm nữa. Họ đã thấy đủ dấu hiệu cho thấy Cambridge đã sụp đổ. Sự hiện diện của quân đội, mặc dù có thể nhìn thấy ở vùng ngoại ô, chắc chắn không có ở trung tâm thành phố. Có vẻ như quân đội muốn đóng cửa thành phố. Sophie kéo khóa túi và nhìn chồng mình, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.
"Chúng ta sẽ đi đâu?" Sophie hỏi người chồng Matt.
Matt do dự, nhưng Jake trả lời thay anh.
"Chúng ta đi về phía nam. Có lẽ là thủ đô London. Nếu chúng ta còn đợi nữa, chúng ta sẽ bị kẹt xe" Jake đáp lại.
Matt liếc nhìn lại TV khi EBC chiếu cảnh một người đàn ông bê bết máu mặc đồng phục cảnh sát, bị trói vào xe cứu thương đang vật lộn trong khi các nhân viên y tế đeo khẩu trang, tấm chắn mặt và găng tay đẩy anh ta vào xe cứu thương.
"Tránh tiếp xúc với bất kỳ ai có triệu chứng bao gồm: nôn ra máu, mắt đỏ ngầu nghiêm trọng, co giật đột ngột không tự chủ và bộc phát cơn giận dữ đột ngột. Nếu bị cào hoặc cắn, hãy cố gắng nhốt mình trong phòng cách xa mọi người và gọi ngay 999 và cung cấp địa chỉ của bạn. Một lần nữa, tránh tiếp xúc bằng mọi giá..." Người phóng viên của đài EBC tiếp tục nói trên TV.
Triệu chứng? Đó không phải là từ dùng để mô tả kẻ gây bạo loạn, đó là từ dùng để mô tả một căn bệnh, Matt nghĩ. Ngay lúc đó, anh đã quyết định.
"Được rồi, vậy thì chúng ta hãy ra khỏi đây thôi. Nhưng nếu đường bị chặn, chúng ta sẽ phải suy nghĩ nhanh thôi" Matt gật đầu.
Họ chen chúc vào xe của Matt, lái xe thận trọng về phía cao tốc M11, hy vọng rằng nó chưa trở nên không thể đi qua được. Khi họ đi qua vùng ngoại ô Cambridge, đường phố vắng tanh một cách kỳ lạ, hậu quả của sự hỗn loạn đêm qua để lại những mảnh vỡ nằm rải rác khắp nơi. Một vài nhóm nhỏ những người sống sót lang thang, trông có vẻ mất phương hướng. Matt cố gắng lờ đi những khuôn mặt tuyệt vọng khi họ chạy qua.
Khi họ đến gần những con đường chính dẫn ra khỏi thành phố, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của họ đã được xác nhận - giao thông đã bắt đầu ùn tắc. Xe ô tô xếp hàng theo cả hai hướng, nhiều người lái xe đã bỏ xe hoàn toàn để đi bộ. Những nhóm người hoảng loạn cố gắng chen qua, nhưng dường như ai cũng lạc lối.
Jake chửi thề trong hơi thở, nắm chặt bảng điều khiển.
"ĐCM nó thật. Tất cả chúng ta sẽ không ngờ mọi chuyện giờ đều thành ra thế này" Jake vừa chửi thể vừa than phiền.
"Bình tĩnh nào, anh ơi. Chúng ta sẽ tìm ra cách khác mà" Matt nói, các đốt ngón tay anh trắng bệch trên vô lăng.
Matt rẽ khỏi đường chính, đi xuống những con phố hẹp, cố gắng tránh tắc đường. Thỉnh thoảng, họ phát hiện ra một người nhiễm bệnh lang thang giữa những chiếc xe, bị thu hút bởi những âm thanh đau khổ. Có lần, họ phải đánh lái để tránh một nhóm người trong số họ đang đuổi theo một gia đình nhỏ. Matt đã cân nhắc đến việc dừng lại, nhưng anh không thể mạo hiểm. Anh cố gắng ngăn tiếng hét của họ khi những người nhiễm bệnh đuổi kịp họ.
Sau khoảng thời gian tưởng như hàng giờ, cuối cùng họ cũng thoát khỏi tình trạng giao thông tệ hại nhất của thành phố, chiếc xe lao nhanh về phía cao tốc M11. Nhưng sự nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong thời gian ngắn. Phía trước, đường cao tốc kẹt cứng xe cộ, hầu như không di chuyển được.
"Chúng ta sẽ không bao giờ vượt qua được chuyện này" Sophie thì thầm, nhìn vào dàn xe phía trước đã chết máy.
Jake, nghiêng người về phía trước trên ghế hành khách, nhìn về phía đường chân trời.
"Có một con đường kìa. Cứ đi theo đó. Ít nhất chúng ta có thể tiếp tục di chuyển mà không bị kẹt xe" Jake thông báo cho anh chị dâu của anh.
Matt đi theo con đường, tâm trí anh hiện đang rất quay cuồng. Dịch bệnh giờ đã lây lan nhanh hơn bất kỳ ai dự đoán. Anh chỉ có thể hy vọng rằng họ có thể đi trước nó đủ lâu để tìm một nơi an toàn.
Con đường phía nam là cơn ác mộng của những dây thần kinh căng thẳng và những pha thoát hiểm nguy hiểm. Có một lúc, họ phải từ bỏ hoàn toàn đường cao tốc chính và đi qua những thị trấn nhỏ, nơi họ nhìn thấy bằng chứng thực sự đầu tiên về mức độ lây nhiễm đã lan rộng như thế nào. Trên Worldbook (Facebook Thay Thế), họ đã thấy hàng loạt tin tức về đại dịch đã lan rộng quanh Cambridge, cùng với các vùng xung quanh. Hiện tại đang lan xuống cả Miền Nam và Lên Miền Bắc gần Scotland.
Một lúc sau, chiếc xe của bọn họ đi qua một ngôi làng trông có vẻ hoang vắng, nhưng ngay khi họ nghĩ rằng mình đã thoát, một nhóm người bị nhiễm lao ra từ phía sau một ngôi nhà, chạy về phía xe của họ.
"Đi! Đi! Đừng dừng lại! Đừng có dừng lại!" Jake hét lên.
Matt nhấn ga, ngoặt sang một bên vừa kịp lúc. Những người bị nhiễm đâm vào hông xe, để lại những dấu tay đẫm máu trên cửa sổ khi họ phóng đi.
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được nữa" Sophie thở dài, tay cô nắm chặt cánh tay Matt.
"Anh biết. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác" Matt trả lời, giọng anh nghiêm nghị.
Khi ngày trôi qua, họ tiếp tục đi về phía nam, luồn lách qua những con đường phía sau và bỏ qua những thị trấn nơi họ có thể nghe thấy những âm thanh hoảng loạn từ xa. Vùng nông thôn vốn yên bình giờ đây trở thành nơi đầy sợ hãi và bất ổn, và virus đang lây lan như cháy rừng. Matt liên tục kiểm tra radio để cập nhật tin tức, nhưng tin tức ngày càng trở nên ảm đạm hơn. Cambridge đã thất thủ bởi đại dịch vào giữa trưa, và có báo cáo rằng các thị trấn gần đó cũng đang bắt đầu dần thất thủ bởi dịch tiếp theo.
Họ tiếp tục tiến lên, quyết tâm chạy trốn khỏi sự lây nhiễm, nhưng con đường phía trước còn dài, và sự an toàn ngày càng xa tầm với. Chiếc xe lao nhanh qua những con đường hẹp, sự căng thẳng bao trùm không khí. Sự im lặng bên trong chỉ bị phá vỡ bởi tiếng rè rè của radio trên xe. Matt bật kênh EBC Radio 4, hy vọng có câu trả lời. Một giọng nói nghiêm túc vang lên qua tiếng nhiễu sóng Radio.
"... Chúng tôi xác nhận nghi ngờ gần đây rằng bạo lực là do một bệnh truyền nhiễm chưa xác định được gây ra. Không được tiếp cận những người bị nhiễm trong bất kỳ trường hợp nào, ngay cả khi bạn biết họ. Chính phủ đang kêu gọi người dân ở Cambridge và các khu vực xung quanh ở trong nhà. Các dịch vụ khẩn cấp đang quá tải. Các hội đồng địa phương đang làm việc với Cảnh sát Cambridgeshire để thiết lập các khu vực an toàn, nhưng tình hình đang xấu đi nhanh chóng. Người ta tin rằng bệnh truyền nhiễm đang lây lan..."
Bản tin bị ngắt quãng bởi giọng nói của một phát thanh viên đang bối rối.
"Chúng tôi đang nhận được các báo cáo chưa được xác nhận rằng một số khu vực bên ngoài Cambridge đang chứng kiến các đợt bùng phát lẻ tẻ. Bao gồm các ngôi làng dọc theo Quốc Lộ A14, Quốc Lộ A1 hướng đến Huntingdon và Peterbourgh. Chính quyền khuyên người dân nên ở nhà cho đến khi có thông báo mới. Khóa cửa và kéo rèm. Sẽ có thêm thông tin cập nhật sau."
Rồi bản tin ngắt thẳng luôn. Radio bây giờ chỉ còn tiếng nhiễu. Mạng 5G cũng ngày càng yếu đi, dẫn đến nhận thông tin từ Globalry (Google Thay Thế) ngày càng ít hơn.
Matt nắm chặt vô lăng hơn. Jake đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt tái nhợt.
"Peterbourgh? Cái đại dịch này còn lây lan nhanh hơn những gì nhà đài tiết lộ luôn đấy. Còn hơn cả BIRA 19 nữa" Jake nói lên, không ngờ dịch đã lan nhanh đến vậy.
"Mới chỉ một ngày thôi. Làm sao điều này có thể xảy ra nhanh như vậy?" Sophie, từ ghế sau, lẩm bẩm theo.
"Bản thân anh chưa từng nghe nói đến bất kỳ loại nhiễm trùng nào có thể gây ra điều này cho con người. Ờ thì, có lẽ ngoại trừ bộ phim "Đêm Của Cù Lao Xác Sống" (Night of the Living Dead phiên bản Việt hóa), nhưng ít nhất thì lũ thây ma không bỏ chạy" Jake nói, vẫn cố gắng tiếp thu mọi chuyện.
"Ờ thì chúng không phải là Thây Ma. Thây Ma đã chết, nhưng Lũ khốn nạn này (Ám chỉ Zombie nhiễm bên ngoài kia) thì vẫn còn sống" Matt đáp, mắt vẫn nhìn đường.
Rồi một người bị nhiễm không mặc quần áo đã nhảy lao qua xe anh. Ai ngờ lao qua xong, tên bị nhiễm bệnh này còn "xả bụng" ra, khiến cho chiếc xe của cả ba người có thêm màu Socola.
Matt, người lái xe chính của cả nhóm sau đó kiểu:
https://youtu.be/3vDzkplF4j4
Đài phát thanh tiếp tục sau đó tiếp tục phát tin tức:
"Bộ Nội vụ đã đưa ra tuyên bố phủ nhận mọi bằng chứng về một cuộc tấn công khủng bố sinh học, nhưng các viên chức y tế đang cảnh báo về tình trạng bạo lực cực đoan và kêu gọi người dân tránh xa đám đông. Nguồn gốc của bệnh truyền nhiễm vẫn chưa được biết, mặc dù có vẻ như nó lây lan chủ yếu qua dịch cơ thể. Một lần nữa, điều quan trọng là phải tránh tiếp xúc với người bị nhiễm bằng mọi giá. Chạy hoặc ẩn nấp, đừng giao chiến. Không thể lý luận với họ. Họ sẽ tấn công ngay khi nhìn thấy. Vào thời điểm này, có vẻ như nó không lây truyền qua không khí. Sẽ có thông tin cập nhật về các thủ tục sơ tán ở Cambridgeshire trong vài giờ tới. Xin các công dân hãy bình tĩnh..."
"Bình tĩnh ư? Bình Bình cái ĐCM chúng mày thì có! Mấy thằng L phóng viên này có biết chuyện đ#o gì đang xảy ra ở đây không?" Jake khịt mũi cay đắng.
Matt có thể cảm thấy sự căng thẳng đang gia tăng, gánh nặng của tình hình của họ ngày càng trầm trọng hơn. Họ chỉ thoát khỏi Cambridge trong gang tấc. Khi đài phát thanh tiếp tục mô tả sự hoảng loạn và bất ổn ngày càng gia tăng, hình ảnh những con phố đẫm máu và những người bị nhiễm bệnh xé toạc đám đông hiện lên trong tâm trí họ.
Bản tin chuyển sang nội dung tệ hơn:
"Hiện tại, dịch bệnh đã được xác nhận tại một số thị trấn nhỏ quanh Cambridge, bao gồm Saffron Walden, Royston và Newmarket. Chính phủ đã lập các nơi trú ẩn khẩn cấp ở những khu vực không bị ảnh hưởng, nhưng sức chứa có hạn. Nếu các công dân đang đi du lịch, xin hãy tránh xa Cao Tốc M11, nơi có tình trạng tắc nghẽn đáng kể do người dân bỏ trốn. Vui lòng tránh xa những nơi công cộng và chờ được hướng dẫn thêm"
"Nếu Cao Tốc M11 bị chặn, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" Sophie nghiêng người về phía trước.
Tâm trí Matt quay cuồng, sau đó đưa ra câu trả lời:
"Chúng ta sẽ bám sát những con đường phía sau. Nếu dịch bệnh chưa lan đến những ngôi làng nhỏ hơn ở phía nam, chúng ta có thể có cơ hội đến một nơi nào đó an toàn hơn" Matt nói với giọng an ủi Sophie.
Đài phát thanh lại kêu lạo xạo, rồi đưa tiếp ra thông báo:
"Có báo cáo rằng quân đội đang cân nhắc thành lập một khu vực cách ly xung quanh London để ngăn chặn người nhiễm bệnh, sẽ được ban hành trong vòng 48 giờ tới. Các quan chức cảnh báo rằng bạo lực đang leo thang trên khắp miền đông nước Anh. Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin cho các công dân khi có thể"
"Khu vực cách ly? Nếu London bị phong tỏa, vậy chúng ta sẽ đi về đâu?" Sophie thì thầm, giọng nói đầy sợ hãi.
Matt không có câu trả lời. Con đường phía trước đầy rẫy những điều chưa biết, nhưng có một điều chắc chắn: Ở lại chỉ khiến họ lún sâu hơn vào nguy hiểm và ăn C#t theo đúng nghĩa đen thôi.
Khi họ lái xe, ánh sáng ban ngày bắt đầu mờ dần, và cùng với đó là cảm giác an toàn. Những người bị nhiễm bệnh đang lây lan nhanh hơn bất kỳ ai có thể hiểu được. Cả nhóm đã di chuyển trong nhiều giờ, và khi họ đến gần London, tình hình vô cùng nghiêm trọng đã giáng một đòn mạnh vào họ. Các rào chắn quân sự ở khắp mọi nơi, những người lính kiểm tra ID, chỉ đường cho những người tị nạn đến Nhà Cầu Treo Millennium Dome, giờ đây là một trại tị nạn lớn với tình trạng vô cùng quá tải.
Hàng xe dài vô tận khi họ đến trạm kiểm soát. Phải mất gần hai giờ để đi được hơn một dặm trên xa lộ tắc nghẽn khủng khiếp do các trạm kiểm soát. Mệt mỏi và lo lắng, Matt nhoài người ra khỏi cửa sổ để nói chuyện với người lính gần nhất khi họ đến trạm kiểm soát đầu tiên.
"Anh lính gì đó ơi! Mọi thứ ở London mấy bữa nay thế nào vậy?" Matt hỏi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
Người lính, đổ mồ hôi dưới mũ bảo hiểm và mặt nạ phòng độc, hút thuốc bằng giọng nói bị bóp nghẹt rồi đáp lại:
"Bình tĩnh nào. Họ đang cố gắng ngăn chặn những người bị nhiễm bệnh, nhưng tình hình rất hỗn loạn. Chỉ cần đến Trại Tị Nạn Millennium Dome. Có giường và bữa ăn nóng ở đó. Ở lại đó và đợi hướng dẫn tiếp theo"
Khi họ lái xe đi, Jake, ngồi ở ghế hành khách, thở ra một hơi mạnh.
"Chúng ta đang tiến thẳng vào một thành phố đang bị bao vây" Jake nói.
Sophie, từ ghế sau, ôm chặt một chiếc ba lô nhỏ đựng đồ đạc.
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác sao? Các con đường phía nam đã bị chặn và chúng ta không thể quay lại Cambridge. Trại Tị Nạn hiện tại là lựa chọn duy nhất của tất cả chúng ta thôi" Sophie nói, với cả nhóm hiểu được họ không thể quay lại nơi ở cũ nữa rồi.
Trại Tị Nạn Millennium Dome hiện tại đang rất chật cứng, hỗn loạn và đổ nát từ bên trong. Họ được đưa vào bên trong, nơi số lượng lớn người di tản khiến không thể tìm thấy đủ thức ăn hoặc nước uống. Các tình nguyện viên của Hội Chữ thập đỏ đã cố gắng phân phát khẩu phần, nhưng không phải ai cũng nhận được phần công bằng. Matt nhìn hai người đàn ông đánh nhau vì một túi gạo nhỏ, nắm đấm vung lên cho đến khi cảnh sát quân sự can thiệp. Một nhân viên Hội Chữ thập đỏ mặc áo phản quang màu đỏ đã hộ tống họ đến ba chiếc giường nhỏ và trao cho mỗi người một "túi quà" với một số vật dụng thiết yếu cơ bản để họ có thể sống qua vài ngày.
"Nhà Mới Của Chúng Ta Là Nhất" Matt nói đùa khi nằm trên chiếc giường không thoải mái và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Nếu nhà đó đ#o có bốc mùi nước tiểu và mồ hôi" Jake nói và nhìn quanh cảnh tượng siêu thực đó. Hàng nghìn người từ mọi tầng lớp chen chúc nhau, tất cả đều sợ hãi, tất cả đều tức giận và tất cả đều tự hỏi khi nào, nếu có thể họ có thể trở về nhà.
"Cảm giác như một cơn ác mộng và em sẽ thức dậy bất cứ lúc nào" Sophie nói, nhìn khắp xung quanh và cố gắng tiếp thu tất cả. Môi cô run rẩy.
"Em muốn thức dậy. Em muốn thức dậy. Matt ơi, em muốn thức dậy khỏi cơn ác mộng này!" Cô gái trong nhóm duy nhất đã bật khóc và Matt thì thầm với cô để an ủi.
"Anh biết gì không, Matt? Nếu đại dịch này mà không lan ra cả Thế Giới, em sẽ lấy thuyền đi sang Châu Âu hoặc thậm chí đu càng máy bay đến tận Việt Nam hoặc Mỹ cũng được" Jake nói, với tình trạng cũng ngáng tận cổ rồi.
Phần còn lại của đêm trôi qua mà không có sự cố gì. Mỗi giờ lại có người mới đến, không gian ngày càng hẹp lại, nhưng mọi người đều ở trong cùng một con thuyền. Nhưng vấn đề đông đúc cuối cùng cũng sẽ bùng nổ. Họ quyết định gọi đó là một đêm và cố gắng ngủ một chút, nhưng ngay cả khi kiệt sức, giấc ngủ vẫn mất thời gian để đến khi những suy nghĩ về đôi mắt đỏ hoe và cái miệng gầm gừ lướt qua tâm trí họ.
Sáng hôm sau, Matt thức dậy trước, khi anh duỗi người, anh gần như đâm phải một người hoàn toàn xa lạ trong chiếc giường cũi bên cạnh mình. Nơi này chật chội gần gấp đôi so với ngày hôm trước.
"Mới chỉ có hai ngày mà cả cái nơi này đã thành thùng thuốc súng CMN rồi" Matt lẩm bẩm, vừa nhìn đám đông vừa bắt đầu tranh cãi về những chuyện nhỏ nhặt. Mọi người đang sôi sục. Mọi người thì thầm về sự lây lan của bệnh truyền nhiễm. Một chiếc trực thăng quân sự bay trên cao, như một lời nhắc nhở xa xăm rằng vẫn còn một chút kiểm soát. Nhưng cảm giác thật mong manh. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy trong vài ngày nữa.
Vào đêm thứ năm ở lại Dome, bầu không khí trong trại tị nạn trở nên thù địch hơn. Sophie, đang một mình đi bộ trở về giường sau khi sử dụng một trong hàng chục nhà vệ sinh mới được dựng lên, đột nhiên bị một người đàn ông từ trong bóng tối túm lấy. Cô vùng vẫy, và ngay khi mọi thứ trở nên tồi tệ, Matt và Jake đã đến kịp lúc. Họ vật lộn với người đàn ông đó ra khỏi cô, tiếng hét của họ thu hút một đám đông nhỏ. Người đàn ông trừng mắt, khạc nhổ xuống sàn trông có vẻ sẵn sàng cho một cuộc chiến.
"Cút đi cái thằng chó kia, nếu không tao sẽ xé xác mày!" Matt gầm lên. Người đàn ông đó đã ngoan ngoãn tuân theo trong vài phút.
"Em không thể ở lại đây được nữa. Không an toàn, không an toàn trước bọn họ, không an toàn trước bất kỳ ai ở đây cả" Sophie run rẩy bám chặt lấy Matt.
"Chúng ta cần phải rời đi. Trước khi nơi này tự biến thành địa ngục" Jake siết chặt nắm đấm, giọng trầm.
"Và chính xác là chúng ta sẽ đi đâu?" Matt quát.
"Bất cứ nơi nào, trừ cái trại này cùng với những nơi tương tự như ở nơi này" Jake đáp trả.
Một chiếc radio chạy bằng pin từ một nhóm gần đó vang lên tin tức ảm đạm: Những người bị nhiễm đã vượt qua một số tuyến phòng thủ bên ngoài của London. Lúc đầu, quân đội giữ vững các phòng tuyến. Các rào chắn được dựng vững chắc trên các cây cầu, và quân đội đẩy lùi từng đợt người bị nhiễm. Nhưng có báo cáo rằng nguồn cung đang cạn kiệt, binh lính đang mất tinh thần, và sự sống còn của thành phố ngày càng trở nên bấp bênh. Tin đồn lan truyền rằng có hơn 100.000 người bị nhiễm đang tràn xuống từ phía bắc hoặc chạy lên Bức Tường Biên Giới Anh-Scotland. Các đợt bùng phát đang bùng phát sau các phòng tuyến ở Islington và xa về phía tây như Barnet. Các cảnh sát đeo mặt nạ phòng độc đang chiến đấu trên đường phố với những người bị nhiễm ở nhiều quận phía bắc London. Rõ ràng là mọi thứ ở phía bắc con sông đều đã mất hết hy vọng. Các viên chức ở Số 10 đang lên kế hoạch cố gắng di dời hàng triệu người ra khỏi Nam London trong khi vẫn còn thời gian... trong khi Bắc London giữ nguyên tuyến đường cho những người ở phía nam sông chạy trốn.
Matt bật radio, nơi đã trở thành trung tâm thông tin cho mọi người trong khu vực nhỏ này của Dome, để nắm bắt thông tin cập nhật mới nhất.
"Bây giờ chúng tôi có thể xác nhận các báo cáo trước đó rằng quân đội đã bắt đầu sơ tán Nam London. Người dân được khuyên nên đi đến các điểm sơ tán được chỉ định ở phía nam. Xe buýt và tàu hỏa sẽ đón mọi người tại các địa điểm đã xác định trước sẽ được liệt kê trên kênh này trong vài phút nữa. Những người bị nhiễm bệnh đang xâm nhập vào một số địa điểm dọc theo phía bắc London và quân đội đang chiến đấu để ngăn chặn họ. Các viên chức đang kêu gọi mọi người bình tĩnh..."
Bên kia sông, họ có thể thấy khói bốc lên từ cuộc giao tranh. Tiếng súng vang vọng từ những cây cầu, nơi những người lính chiến đấu tuyệt vọng để ngăn chặn những người bị nhiễm bệnh.
"Nhìn kìa! Quân Đội đang rút lui" Jake nói, đứng ở rìa trại.
Từ trại, họ có thể thấy những người lính rút lui chậm rãi về phía những cây cầu khi những nhóm người bị nhiễm bệnh kéo đến phía sau họ. Đó là một cuộc rút lui có tổ chức, nhưng dù sao thì vẫn là một cuộc rút lui. Rõ ràng là London sẽ không giữ được lâu. Quân đội đang giữ vững - chỉ một chút thôi - nhưng được bao lâu nữa? Vài giờ? Một ngày? Đồng hồ đang tích tắc.
"Chúng ta cần phải rời khỏi đây. Chúng ta hãy cố gắng đi về phía nam như họ đang bảo chúng ta, nhưng chúng ta phải di chuyển ngay bây giờ trước khi Cái Trại Tị Nạn này sụp đổ" Matt nói, giọng anh rất kiên quyết.
Sáng hôm sau,...
Sáng hôm sau, họ gói ghém những gì ít ỏi còn lại và đi đến Nhà Ga Maze Hill, đi bộ dọc theo những con đường với đám đông người khác trông có vẻ choáng váng. Rõ ràng họ không phải là những người duy nhất quyết định rằng rời khỏi Dome an toàn hơn là ở lại. Chiếc xe đã bị bỏ lại phía sau. Không có cách nào để đi qua những con phố này, cộng thêm việc nó gần như không còn tuần tra nữa. Họ hy vọng sẽ tìm thấy một chuyến tàu về phía nam. Sân ga chật kín những gia đình tuyệt vọng và những người lính rải rác, khuôn mặt họ đầy sự sợ hãi và kiệt sức. Một vài nhân viên hội đồng mặc áo phản quang màu cam cố gắng chỉ đường cho mọi người và giữ trật tự trong hàng đợi. Đàn ông, phụ nữ và trẻ em, mỗi người một túi nếu may mắn, những tài sản quý giá nhất của họ cũng đi cùng họ, biết rằng họ có thể không bao giờ được về nhà nữa.
Một chuyến tàu chạy vào, bánh xe rít lên vang vọng khắp sân ga. Tàu đó đến từ Ga Cannon Street, một trong những trung tâm sơ tán đang hoạt động cuối cùng ở phía bắc con sông. Mọi người vội vã chạy về phía nó, đẩy thẳng đến cửa ra vào, nhưng có điều gì đó không ổn. Những hành khách bên trong hoảng loạn, đập vào cửa sổ, khuôn mặt nhăn nhó vì hoảng loạn. Nhiều cửa sổ bị bôi đầy dấu tay đẫm máu.
"Ôi trời đất ơi" Matt nói, theo bản năng lùi lại.
Jake liếc nhìn anh ta "Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta biến ngay theo hướng ngược lại."
Trước khi Matt kịp trả lời, cửa tàu trượt mở, và Matt đông cứng khi những hành khách đẫm máu đổ ra ngoài. Một số la hét, một số gầm gừ. Một người bị nhiễm bệnh hẳn đã lên tàu ở phố Cannon khi nó chạy đi, làm lây lan vi-rút như cháy rừng. Chỉ cần thế thôi, chỉ cần một người bị nhiễm bệnh. Người lái tàu đã bỏ lại toa tàu và chạy trong sợ hãi đến những ngọn đồi theo nghĩa đen.
Sự hỗn loạn bùng nổ. Mọi người la hét và tản ra khi những người bị nhiễm bệnh tràn vào sân ga, đuổi theo một số ít hành khách không bị nhiễm bệnh đã trốn thoát khỏi chuyến tàu định mệnh. Họ nhanh chóng bắt đầu xé toạc đám đông. Matt nắm lấy tay Sophie, kéo cô lại khi Jake gầm lên:
"CHẠY ĐI!" Một câu như thể bất kỳ ai cũng cần được bảo điều đó.
Họ chạy nước rút khỏi nhà ga, tim đập thình thịch. Tiếng la hét và tiếng súng vang vọng khắp không trung khi những người lính chiến đấu để ngăn chặn những người nhiễm bệnh tràn ra khỏi tàu. Hàng chục xác chết nằm trên mặt đất, bị giẫm đạp dưới chân hoặc bị những người nhiễm bệnh xé xác. Thật hỗn loạn, không khí đặc quánh tiếng la hét và than khóc. Tiếng la hét vì sợ hãi và đau đớn. Thỉnh thoảng, một cái tên được hét lên khi ai đó tuyệt vọng tìm kiếm người thân bị lạc trong đám đông. Máu rỉ ra từ sân ga và tràn xuống đường ray. Máu của những nạn nhân bị nhiễm bệnh, hòa lẫn với máu mà những người bị nhiễm bệnh nôn ra không kiểm soát được. Một người phụ nữ ôm một đứa trẻ và khóc không ngừng khi hỗn loạn bao quanh cô, cô đặt một tay lên mặt đứa bé gái và bóp nghẹt cô bé để cứu cô bé khỏi số phận tồi tệ hơn nhiều. Trong tất cả sự hỗn loạn và tất cả máu, không thể biết ai bị nhiễm bệnh và ai không. Chỉ có một đống xác chết quằn quại, đẫm máu.
Jake thở hổn hển, kéo họ vào một con hẻm gần đó cách nhà ga vài bước chân.
"Chết tiệt thật đấy. Chúng ta không thể ở giữa đám đông nữa" Anh ta nói giữa những tiếng thở hổn hển, dựa vào cửa chớp của một cửa hàng bán thịt nướng đã đóng cửa từ lâu. Matt nói, theo bản năng lùi lại.
"Quá đúng. Đám đông là một cái bẫy chết người. Nếu chúng ta muốn sống sót, chúng ta cần phải tránh xa tất cả những thứ này" Matt gật đầu, vẫn đang lấy lại hơi. Giọng anh ta hầu như không nghe thấy được giữa cảnh tàn sát đang diễn ra ngay gần đó.
"Chúng ta có thể đi đâu? Ý em là mọi nơi sẽ kết thúc như thế này, phải không?" Sophie nhìn vào làn khói bốc lên từ đường chân trời của London.
Matt suy nghĩ một lúc rồi nghĩ ra:
"Lên phía bắc. Tránh xa các thành phố. Thậm chí có thể là Scotland. Một nơi nào đó xa xôi, một nơi mà chúng không thể tiếp cận được chúng ta" Matt nói.
"Bất cứ nơi nào chúng ta đến, chúng ta phải di chuyển thật nhanh" Jake nheo mắt, gật đầu đồng ý.
Mọi người, dù có bị nhiễm bệnh hay không, giờ đây không thể biết được, chạy vội qua con hẻm. Một số bỏ chạy, một số đuổi theo. May mắn thay, không ai dừng lại để kiểm tra mấy con phố nhỏ.
Họ nhanh chóng di chuyển, cúi mình và luồn lách qua những con phố và ngõ hẻm, tránh xa những con đường chính và tránh xa tầm nhìn của những người khác càng nhiều càng tốt. Thỉnh thoảng họ đi ngang qua những nhóm nhỏ khác - họ trao đổi những cái gật đầu lịch sự - không bao giờ nói lời nào. Giữ im lặng là điều quan trọng. Những người bị nhiễm bệnh dường như bị thu hút bởi âm thanh.
Khoảng một giờ sau vụ thảm sát ở ga tàu, họ thấy một hàng cảnh sát chống bạo động của Cảnh sát Thủ đô diễu hành lên đường A2. Họ đang cố gắng giữ vững hàng trong khi những người tị nạn từ thành phố lều trại dựng lên ở Công viên Greenwich di tản. Một hàng xe buýt đỗ trên con đường gần đó với động cơ nổ máy khi hành khách xếp hàng trật tự. Các cảnh sát giơ khiên, giơ dùi cui khi họ tiến vào cuộc hỗn chiến để tạo thời gian cho những người tị nạn kinh hoàng đó chạy trốn. Ngay cả từ xa, nhóm người này vẫn có thể thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt của các cảnh sát. Những người bị nhiễm bệnh không ngừng nghỉ, tấn công dồn dập, nhưng các cảnh sát vẫn tiến lên, vung dùi cui vào bất kỳ người bị nhiễm bệnh nào đến quá gần, giữ vững hàng của họ lâu nhất có thể.
Matt liếc nhìn Jake, khuôn mặt anh ta nghiêm nghị.
"Họ đang cử họ vào như thể đó là một cuộc bạo loạn. Họ không hiểu họ đang phải đối mặt với điều gì" Matt nói với Jake và người vợ Sophie đang chạy trốn.
"Ồ, họ biết mà. Họ đang câu thêm giờ cho mọi người để vượt lên trước những người bị nhiễm bệnh. Những chàng trai đó có những quả bóng thép" Jake nói, quan sát những người bị nhiễm bệnh tràn vào tuyến đầu. Các cảnh sát chống bạo động đã tấn công dữ dội, cố gắng chống lại, nhưng họ nhanh chóng bị người bị nhiễm bệnh áp đảo. Một số cảnh sát ngã xuống, tiếng hét của họ xuyên qua tiếng ồn khi những người bị nhiễm lao vào họ.
"Chúng ta có nên chạy đến những chiếc xe buýt đó không? Có thể vẫn còn chỗ cho chúng ta" Sophie gợi ý.
"Không. Chúng tôi tuân thủ những gì chúng tôi đã nói về đám đông. Tránh xa bọn họ ra" Matt lắc đầu.
Phía sau cảnh sát, xe cứu hỏa chạy qua các con phố, còi báo động hú inh ỏi. Đội cứu hỏa đang vật lộn để kiểm soát một số đám cháy lan rộng khắp thành phố. Khi họ cố gắng dập tắt đám cháy, một làn sóng người bị nhiễm khác xuất hiện từ một con phố bên, hướng thẳng về phía họ. Trong một động thái tuyệt vọng, lính cứu hỏa đã phun vòi rồng vào những người bị nhiễm, sử dụng nước áp suất cao để đẩy họ trở lại.
Trong một khoảnh khắc, luồng nước phun ra đã giữ được những người bị nhiễm ở lại, nhưng rõ ràng là đội cứu hỏa không được đào tạo cho việc này. Vòi rồng của họ hất một số người bị nhiễm xuống đất, nhưng nhiều người khác vẫn tiếp tục lao đến. Lính cứu hỏa lùi lại, kéo theo thiết bị của họ, chiến đấu trong một trận chiến bất lợi giữa ngọn lửa và những người bị nhiễm bệnh dịch như tụi Zombie.
"Chúng ta không thể đứng đây mà nhìn chằm chằm vì Chúa. Và đi nào, chúng ta hãy di chuyển, trước khi hàng rào cảnh sát sụp đổ hoàn toàn" Matt nói với vẻ hung hăng hơn anh ta có lẽ muốn nói, kéo tay Sophie và giục Jake tiến lên.
Những chiếc xe buýt sơ tán cuối cùng đã rời đi chỉ vài giây sau khi hàng rào cảnh sát sụp đổ thành một tuyến đường hoảng loạn. Các cảnh sát đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Họ đã hy sinh bản thân họ để cứu hàng trăm sinh mạng.
Cách đó vài dặm, các cuộc di tản có tổ chức đã trở nên hỗn loạn. Những gì bắt đầu như một cuộc di cư có trật tự đã trở thành một loại hỗn loạn mỗi người vì chính mình. Nhóm người này ẩn mình vào một con hẻm, cố gắng tránh xa tầm nhìn khi những người lính bắn những phát súng lẻ tẻ ở đằng xa, trong nhiều trường hợp, họ bắn vào những người dân thường đang cố gắng chen chúc trên những chiếc xe đã quá tải trong sự tuyệt vọng. Không khí căng thẳng, mọi bóng tối đều có thể là mối đe dọa.
Khi họ đi qua những con phố hẹp phía sau, Matt phát hiện ra một vài chiếc xe tải chở quân đội đang lao nhanh qua, chật cứng người dân thường. Nhưng khuôn mặt của những người bên trong cũng không kém phần sợ hãi - việc di tản đang thất bại, và rõ ràng là không ai có kế hoạch cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Vài phút sau, một nhóm xe lớn hơn lao vút qua. Một đoàn xe gồm một chục xe cứu thương với đèn xanh nhấp nháy do một chiếc xe jeep của quân đội dẫn đầu với một khẩu súng máy cỡ nòng M2 Browning gắn trên nóc. Các bệnh viện ở London đang được đưa đi, bệnh nhân của họ được chuyển đến các bệnh viện dã chiến quân sự mà chỉ có Chúa mới biết ở đâu. Matt thầm tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với những bệnh nhân quá yếu để có thể di chuyển. Anh quyết định không muốn biết câu trả lời.
"Chúng ta sẽ làm gì đây?" Sophie hỏi, giọng cô nghẹn lại vì kiệt sức và sợ hãi. Không ai trả lời.
"Chúng ta cần tìm một nơi để nghỉ ngơi. Chỉ năm phút thôi. Thành thật mà nói, anh kiệt sức rồi. Anh không thể chạy được nữa rồi" Jake rên rỉ ôm lấy hông.
"Được rồi" Matt miễn cưỡng thừa nhận. Lúc này, họ đang chạy bằng hết sức lực rồi nên điều đó không thể kéo dài mãi được.
Con phố phía trước giờ đã vắng tanh. Đoàn xe di tản đã biến mất khỏi tầm mắt, và may mắn thay, những người bị nhiễm bệnh vẫn chưa đi xuống đây... cho đến tận bây giờ. Tất cả các mặt tiền cửa hàng đều bị đóng ván và đóng cửa. Các doanh nghiệp đã đóng cửa bởi những chủ sở hữu hy vọng rằng họ sẽ mở cửa trở lại sau khi "mọi thứ trở lại bình thường". Những cánh cửa chớp đó sẽ không bao giờ được kéo lên nữa. Có điều gì đó lọt vào mắt Sophie. Nó trông không đúng chỗ. Một cửa hàng trên phố vẫn đóng cửa chớp và một tấm biển lớn "mở cửa như thường lệ" treo trên cửa sổ.
"Anh có chắc chắn tìm được chỗ nghỉ không?" Sophie nói và chỉ tay vào đó.
"Ồ, một cách để tìm ra" Jake nhún vai và chạy bộ qua con phố vắng tanh đến cửa hàng duy nhất còn mở cửa. Jake đẩy cửa mở trước, chiếc chuông nhỏ trên cửa kêu leng keng.
"Chào buổi sáng!" Một giọng Ấn vang lên từ quầy, khiến mọi người sững sờ trong giây lát khi ba người bước vào cửa hàng góc phố.
Một ông già đứng sau quầy, đầu hói với bộ râu xám rậm.
"Gần đây không có nhiều khách hàng. Với tất cả những vụ Virus này. Tôi có thể giúp gì cho anh?" Người đàn ông hỏi.
Matt đứng nhìn chằm chằm, vẫn đang vật lộn để hiểu tất cả những điều này. Anh nhìn xung quanh. Các kệ gần như trống rỗng. Tất cả đồ ăn và đồ uống đã được dọn sạch. Vẫn còn rất nhiều sản phẩm vệ sinh và những thứ tương tự, và giá báo vẫn đầy ắp. Các tờ báo được ghi ngày hôm trước. Một tiêu đề của tờ Evening Standard hét lên "Di Tản!"
"Xin lỗi ông, ừm... chúng tôi không ngờ sẽ thấy bất kỳ ai ở đây. Chúng tôi chỉ đang tìm một nơi để nghỉ ngơi trong năm phút" Matt nói, cố gắng mỉm cười.
"Ồ tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Mọi người cứ nghỉ ngơi một chút đi. Cửa hàng của tôi không có nhiều thứ để mua, tôi đã không nhận được đơn hàng nào trong bốn ngày nay, không tính đơn hàng báo ngày hôm qua, nhưng tôi không nghĩ chúng ta sẽ nhận được thêm bất kỳ đơn hàng nào nữa. Dù sao thì, mọi người có thể thoải mái duyệt và xem những gì mọi người muốn mua" Người đàn ông nói với một nụ cười.
Matt vẫn đang vật lộn để nắm bắt toàn bộ cuộc trò chuyện. Ông già này có hiểu chuyện gì đang xảy ra không?
"London hiện đang di tản. Chúng tôi cũng sẽ rời đi. Ông có thể đi cùng chúng tôi không?" Matt chỉ nói đơn giản.
"Tôi vẫn sẽ ở lại cửa hàng của mình. Tôi còn phải nghĩ đến khách hàng của mình nữa" Người đàn ông nói, vẫn mỉm cười.
Matt không thể quyết định liệu người đàn ông này bướng bỉnh, rất tận tụy với khách hàng của mình, hay đã đi quá xa. Cuối cùng, anh quyết định có lẽ là vế sau.
"Ông có gia đình không?" Sophie hỏi ông già gốc Ấn Độ.
"Ồ có chứ. Họ hiễn tại vẫn đang ngủ" Anh ta chỉ nói đơn giản.
"Ngủ à?" Cô hỏi.
"Có. Họ đang ngủ. Tôi đã giúp họ ngủ. Tôi không... Tôi không đủ khỏe để ngủ cùng với họ" Ông ta do dự, nụ cười của anh ta tắt ngấm.
"Được rồi, ừm..." Matt bắt đầu, không chắc phải nói gì.
"Anh có muốn mua gì không?" Ông già hỏi, nụ cười trở lại.
"Không, cảm ơn ông, tôi nghĩ chúng tôi sẽ lên đường đi tiếp đây" Matt nói khi quay sang Sophie và nhìn cô với ánh mắt "đi tiếp nào".
"Không vấn đề gì thưa anh. Nếu anh có thể nhớ quay lại nếu cần bất cứ thứ gì để mua nhé. Tạm biệt" Nụ cười của anh ta vẫn nở trên khuôn mặt. Nụ cười không chạm đến mắt anh.
Cánh cửa khép lại khi họ vội vã ra khỏi cửa hàng và đi xuống con phố vắng tanh.
"Ồ, đó đúng là ông già đáng sợ phim hạng A" Jake nói khi họ đã ra khỏi tầm nghe của cửa hàng.
"Toàn bộ mấy chuyện này đang phá vỡ tâm trí mọi người, Jake. Tôi thấy tội nghiệp cho ông ấy" Matt nói, lắc đầu.
"Anh có nghĩ là gia đình anh ta thực sự đang ngủ không?" Sophie hỏi.
"Thành thật mà nói, tôi không muốn biết đâu..." Matt bắt đầu, trước khi bị phân tâm bởi một âm thanh trên cao. Một chiếc trực thăng cảnh sát đang bay khá thấp, một giọng nói khuếch đại vang lên từ loa phóng thanh.
"Tất cả Công Dân, Xin hãy chú ý: Đây là khu vực sơ tán bắt buộc. Tất cả mọi người phải rời đi ngay bây giờ. Hãy tìm đường ra khỏi thành phố bằng mọi cách có thể. Nếu mọi người không rời khỏi khu vực đó ngay bây giờ, chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho mọi người đâu"
"Ừ, không đùa đâu anh ơi" Jake lẩm bẩm về phía trực thăng khi nó di chuyển về phía nam.
"Chúng ta cần phải di chuyển. Cái loa đó ồn ào đó có lẽ vừa thu hút sự chú ý của mọi tên nhiễm bệnh trong phạm vi bán kính 1 km" Jake nói, lo lắng nhìn qua vai khi bộ ba di chuyển với tốc độ mới.
Quả nhiên, tiếng động của người bị nhiễm bệnh khá rõ ràng trong vòng vài phút.
"Bọn khốn đó bị thu hút bởi âm thanh như ruồi trên đống phân" Matt nói khi tên nhiễm bệnh đầu tiên lao vào tầm nhìn, bò qua một chiếc xe cảnh sát bị lật úp.
"Tiếp tục di chuyển. Nhanh lên. Chúng vẫn chưa nhìn thấy chúng ta. Chúng vẫn đang đuổi theo chiếc trực thăng chết tiệt đó" Matt nắm chặt tay Sophie hơn và gần như kéo cô đi.
Một tiếng thét lớn, khàn khàn đột nhiên vang vọng khắp phố. Matt lại ngoảnh đầu lại. Một tên nhiễm bệnh đang nhìn chằm chằm vào anh. Có lẽ cách đó một trăm thước.
"Bọn chúng nhìn thấy chúng ta. Chúng nó chạy như lũ điên!" Matt thở hổn hển.
Cả ba chạy xuống phố với cơ thể dần bị kiệt sức của họ đi với tốc độ mà họ không thể làm được. Tiếng thét vô nhân đạo của những tên nhiễm bệnh đang đến gần hơn. Hàng chục tên bị nhiễm đang chen chúc trên phố để truy đuổi.
"Chúng ta tiêu CMN rồi!" Matt thở khò khè khi anh bắt đầu chậm lại.
"Có lẽ không. Nhìn kìa!" Sophie thở hổn hển, chỉ vào một chiếc xe màu đỏ đỗ một nửa trên, một nửa dưới lề đường.
Một chiếc Vinfast VF5 bị bỏ lại hiện ra, chìa khóa xe được đặt ở bên ngoài. Người lái xe đã biến mất từ lâu.
"Nhanh lên!" Matt hét lên khi anh gần như nhảy vào ghế lái và mở khóa điện tử. Anh nửa mong đợi chiếc xe sẽ không khởi động lên, hoặc phải thử vài lần như một cảnh sáo rỗng trong phim kinh dị. May mắn cho họ là nó khởi động ngay lần đầu tiên, với lượng pin đầy 98%, chạy hơn 300 km và anh thầm cảm ơn người chủ cũ của chiếc xe này, bất kể họ là ai và đang ở đâu vào thời điểm này.
Matt nhanh chóng vào số và nhấn ga. Một tên bị nhiễm đấm vào cửa sổ sau, làm nứt nhưng không vỡ. Mặc dù vậy, chiếc xe điện vẫn có thể phóng đi, bỏ lại tên bị nhiễm ở phía sau hét lên vì thất vọng.
Họ tiếp tục hành trình qua những con phố hỗn loạn của London, trong nhiều trường hợp phải lái xe trên vỉa hè để tránh tai nạn xe hơi, liên tục né tránh những người bị nhiễm bệnh, cũng như những thường dân tuyệt vọng muốn trốn thoát và sẽ cướp bất kỳ phương tiện nào đi qua. Cuối cùng, họ đến một trạm kiểm soát bên ngoài do những người lính canh gác, những người có khuôn mặt cho thấy họ thà ở bất kỳ nơi nào khác còn hơn ở nơi đây.
"Vậy chúng tôi sẽ đi đâu?" Matt hỏi người lính có vẻ lo lắng. Anh ta mặc quân phục hạ sĩ quan.
"Bất cứ nơi nào không phải London đều là một khởi đầu. Thật sự là hỏng bét rồi, anh bạn ạ. Cứ đi càng xa càng tốt. Tôi có lẽ sẽ thử đến Sân Bay Heathrow nếu tôi là Anh. Anh vẫn có thể bắt chuyến bay từ đó" Người lính nói và vẫy tay ra hiệu cho họ đi tiếp. Họ đi theo những biển báo dẫn đến những con đường nhỏ hơn, ít tắc nghẽn hơn, tránh xa những con đường chính. London đang sụp đổ phía sau họ, khói mù mịt khắp đường chân trời khi đám cháy bùng phát không kiểm soát được và tiếng súng vang vọng từ xa.
"Anh nghĩ điều này có hiệu quả không? Lên máy bay, ý em là?" Sophie, nghiêng người về phía trước từ ghế sau, phá vỡ sự im lặng.
"Đó là điều duy nhất chúng ta có ngay bây giờ. Nếu Sân Bay Heathrow vẫn tiếp nhận mọi người, chúng ta sẽ thử vận may" Matt liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
"Nhưng thật điên rồ. Thành phố đang sụp đổ, và họ vẫn nói về các chuyến bay như thể đây là một kỳ nghỉ lễ ngân hàng đẫm máu" Jake cau mày, loay hoay với nút xoay radio.
Đài phát thanh rè rè khi một phát thanh viên của BBC nói qua tiếng nhiễu yếu ớt.
"...các dịch vụ đường sắt còn lại hiện đã bị đình chỉ trên toàn bộ khu vực Thủ đô London. Các chuyến xe buýt di tản cũng đã hoàn tất, với các trung tâm di tản tương ứng hiện đã đóng cửa. Tất cả các dịch vụ của chính phủ trong London đã bị đình chỉ vô thời hạn. Nếu công dân vẫn ở London, công dân được khuyên nên trú ẩn tại chỗ cho đến khi an toàn để di tản bằng xe cá nhân hoặc đi bộ đến Sân Bay Heathrow. Sân bay vẫn hoạt động chỉ để di tản. Các dịch vụ bay thường lệ đã bị hủy, với các chuyến bay di tản được ưu tiên. Không cần hộ chiếu hoặc vé. Có các chuyến bay đến các thành phố khu vực của Cộng Hòa Anh cũng như một số điểm đến quốc tế hạn chế. Duy trì trật tự và tuân thủ các hướng dẫn an ninh"
"Đ# má, các chuyến bay ra khỏi đất nước? Họ hành động như thể thứ này sẽ không lan rộng sao" Jake thổi một tiếng huýt sáo nhỏ.
"Em ngạc nhiên là họ vẫn chưa cấm chúng ta rời khỏi đất nước" Sophie nói, nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn những con phố vắng vẻ.
"Điều đó sẽ đến thôi" Matt đáp lại.
Matt vặn nhỏ âm lượng Radio khi họ đi qua những nhóm người đi bộ, kéo lê những chiếc va li hoặc đẩy những chiếc xe đẩy trẻ em chất đầy đồ đạc. Một số người ngồi bên vệ đường, thất bại, trong khi những người khác hét lên giận dữ với nhau hoặc không với ai cụ thể.
"Tình hình đang trở nên tồi tệ hơn Chúng ta nên rời đi sớm hơn" Sophie lẩm bẩm, nhìn một người đàn ông đang vật lộn để kéo một người phụ nữ lớn tuổi ra khỏi chiếc ô tô chết máy.
"Chúng ta phải rời đi ngay bây giờ. Đó chính là điều quan trọng nhất" Matt trả lời một cách chắc chắn, hàm nghiến chặt.
Khi họ đến ngoại ô sân bay, cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Giao thông bị đình trệ, một hàng xe ngoằn ngoèo kẹt cứng ở mọi hướng. Mọi người bỏ lại xe của họ và đi bộ về phía nhà ga, ôm chặt bất cứ thứ gì họ có thể mang theo.
Matt lái chiếc xe điện đỗ sang một bên, rồi tắt máy.
"Chúng ta phải đi bộ từ đây" Matt nói.
"Đây sẽ là một cơn ác mộng đẫm máu lắm đây" Jake mở cửa, lấy một chiếc ba lô ở phía sau.
"Chúng ta hãy đến đó và xem đi. Chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác nữa đâu" Sophie nói, vắt túi qua vai.
Mặt trời vừa bắt đầu lặn khi họ hòa vào đám đông ngày càng đông, tiếng ồn ngày càng lớn khi họ đến gần. Sân Bay Heathrow hiện ra phía trước, tháp kiểm soát của sân bay hiện rõ trên sự hỗn loạn. Không khí tràn ngập tiếng gầm rú yếu ớt của động cơ phản lực và tiếng nói chuyện ngày càng lớn của những người di tản lo lắng. Sảnh làm thủ tục là một mớ hỗn độn của người và hành lý. Các nhân viên bảo vệ và cảnh sát hét lớn hướng dẫn qua tiếng ồn ào, cố gắng duy trì trật tự.
"Thật là không thể tránh đám đông được" Sophie rên rỉ nói.
"Chúng ta không có nhiều lựa chọn, phải không?" Matt nhún vai.
"Không được mang hành lý ký gửi! Chỉ được mang theo hành lý xách tay! Giữ đúng hàng và di chuyển thật nhanh!" Một nhân viên bảo vệ quát.
Matt ngạc nhiên khi thấy các nhân viên bảo vệ vẫn đang làm nhiệm vụ. Hầu hết đã về nhà vào thời điểm này, nhưng một số ít vẫn ở lại vị trí của họ. Tuy nhiên, hầu hết những người làm việc ở đó giờ là quân nhân và cảnh sát.
Cả ba len lỏi qua đám đông, ôm chặt đồ đạc của mình. Những chiếc vali bị bỏ lại nằm rải rác trên sàn, và mọi người ngồi trên mặt đất, nức nở hoặc la hét trong sự thất vọng. Các máy quét an ninh thông thường đã bị tắt và những người sơ tán được vẫy tay đi qua sau khi kiểm tra sơ bộ.
"Thật là một mớ hỗn độn. Làm sao họ có thể theo dõi được ai sẽ đi đâu?" Jake lẩm bẩm, nhìn xung quanh.
"Họ không theo dõi đâu. Họ chỉ cố gắng đưa mọi người ra ngoài càng nhanh càng tốt" Matt nói một cách nghiêm nghị.
Cuối cùng, họ được đưa vào hàng đợi dẫn ra ngoài đường băng. Tiếng động cơ gầm rú ngày càng lớn khi họ bước ra ngoài không trung, hàng chục chiếc máy bay xếp thành hàng, cửa mở và cầu thang được phi hành đoàn mặt đất của Không Quân Cộng Hòa Anh vội vã lắp đặt, những người đã thay thế tất cả các nhân viên xử lý mặt đất đã rời đi từ lâu.
Cả ba xếp hàng chờ một chiếc máy bay phản lực của Hãng Hàng Không Aer Lingus chuẩn bị chuyến bay đến Dublin. Hàng đợi di chuyển chậm chạp, và Matt liên tục liếc nhìn xung quanh, bồn chồn. Cảnh tượng rất nhiều người ở ngoài trời khiến cô cảm thấy dễ bị tổn thương.
"Anh có nghĩ rằng họ thực sự sẽ cho chúng ta lên không?" Sophie hỏi, ôm chặt túi của cô.
"Họ đang chất nhiều người lên máy bay nhất có thể. Chúng ta cứ tiếp tục di chuyển thôi" Jake nói.
Tiếng gầm rú của động cơ phản lực và tiếng kêu của những người di tản tràn ngập không khí khi Matt, Jake và Sophie bước ra đường băng. Hàng chục chiếc máy bay xếp hàng, với quân nhân điên cuồng vẫy tay ra hiệu cho mọi người tiến lên phía trước. Cảnh tượng căng thẳng nhưng vẫn trật tự, cho đến khi tiếng súng không thể nhầm lẫn vang vọng khắp sân bay. Hàng ngàn người dừng những gì họ đang làm và quay đầu về phía cảnh náo loạn.
"Đ#T! Bọn Nhiễm Bệnh đang ở đẳng kia kìa!" Một người đàn ông hét lên trong đoàn người lên máy bay, chỉ về phía hàng rào bao quanh. Một đoàn người bị nhiễm đã vượt qua hàng rào bên ngoài, áp đảo những cảnh sát và quân lính vũ trang đang giữ hàng. Họ bắt đầu chạy nước rút về phía máy bay, bị thu hút bởi tiếng gầm rú của động cơ. Đám đông hoảng loạn, tản ra khắp mọi hướng. Tiếng súng đã van lên khắp nơi.
Vào lúc này, cả ba người đã nhanh chóng lên chiếc máy bay phản lực của Ireland, cố gắng kiếm một chỗ ngồi nào được. Họ cũng may mắn được ngồi vào một chỗ có cửa số hướng ra ngoài nếu so với những người phải ngồi ở Sàn Máy Bay để còn đủ chỗ ngồi, với một số người ở gần cửa sổ máy bay đã lấy điện thoại có mạng 5G hoặc Web-con trên Máy Bay ra Quay Trực Tiếp trên Worldbook hoặc Wetube (Youtube Thay Thế) về sự kiện ở Sân Bay Heathrow hỗn loạn và kinh hoàng đến mức nào.
Máy bay bắt đầu lăn bánh mà không có lệnh, phi công tuyệt vọng muốn thoát thân. Không ai muốn ở một nơi vừa hỗn loạn vừa kinh hoàng như thế này nữa đâu.
https://youtu.be/XcubpWgI_dg
Ở bên ngoài đường băng số 3 của Sân Bay Heathrow, một máy bay phản lực của Hãng Hàng Không KLM từ Châu Âu, do đã chạy quá nhanh, đã va vào một xe chở nhiên liệu, gây ra một vụ nổ lớn làm rung chuyển mặt đất. Ngọn lửa bao trùm một phần đường băng và thiêu rụi một máy bay thuộc thương hiệu South Africa Airlines cùng với hơn 300 hàng khách khác, rồi 1 vụ nổ lớn khác tiếp tục xảy ra, cũng như khiến 1 số máy bay phải cố gắng chạy sang 1 con đường khác để thoát thân khỏi nơi đây trước khi Người Bị Nhiễm đuổi kịp đến nơi.
Một nhân viên sân bay trên một chiếc xe đầu kéo sân bay đã lao vào một nhóm người bị nhiễm, đè bẹp một số người và làm chậm những người khác, tạo ra một vài khoảnh khắc quý giá để mọi người chạy trốn. Đổi lại là mạng sống của anh ấy.
Máy bay Aer Lingus đã bắt đầu chạy ra khỏi nơi đây, Sân Bay đầy rẩy Người Bị Nhiễm Bệnh (Hoặc có thể gọi thẳng là Zombie luôn rồi). Dưới sự cố gắng (Và tuyệt vọng của Viên Phi Công), ngay sau khi 1 Chiếc thuộc Hãng Hàng Không Vietnam Airlines đã cất cánh ra khỏi sân bay, chiếc Aer Lingus mà Matt, Jake và Sophie đã lên trên kịp trước đó ngay lập tức bắt đầu chạy hết tốc lực để cất cánh ra khỏi nơi đây. Và cuối cùng, chiếc máy bay thực sự bay ra khỏi London, với mọi người trên máy bay đều vui sướng và khóc trong hạnh phúc vì ít nhất họ ra khỏi một nơi ngày càng trở thành địa ngục trần gian về sau. Cư dân mạng xem trực tiếp cũng gửi lời chúc mừng, mặc dù nhiều người khóc và thương tiếc cho những người không kịp lên máy bay hoặc vụ tai nạn máy bay KLM (Về sau được xác định là do có Zombie trong đó gây ra).
Sau khi Chiếc Máy Bay Aer Lingus rời đi, sân bay còn trở nên rất hỗn loạn. Những chiếc máy bay khác cất cánh khắp mọi hướng, phớt lờ kiểm soát không lưu. Thật là một phép màu khi không có Zombie nào lên được máy bay (Vì có vụ Zombie lên máy bay ở Bristol đã rớt xuống không lâu hoặc thậm chí có chiếc rơi ở gần sát biên giới của Scotland, dẫn đến bắt buộc cách ly về sau).
Nhưng chưa hết. Ở trên bầu trời, họ thấy cả Thủ Đô London đang bốc cháy với quy mô lớn, có những vụ nổ lớn. Rồi chỉ sau vài phút, cả London chìm trong bóng tối hoàn toàn, chỉ còn ánh sáng của sự hỗn loạn, xe cộ đang chạy ra khỏi nơi đây và ngọn lửa từ các vụ cháy.
Chiếc máy bay cũng bay qua Trại Tị Nạn Millennium Dome cũ trước kia, giờ chỉ còn là 1 Công Trình đang bốc cháy với quy mô lớn. Ngọn lửa vô cùng đủ lớn và khói bốc lên cao, đủ để mọi người trên máy bay chú ý thấy. Khung cảnh bây giờ mà nói giống địa ngục cũng không sai chúc nào.
https://youtu.be/NEvPAo6vlB0
Và ở một nơi khác, những người Anh dùng thuyền chạy ra khỏi Cộng Hòa Anh giờ đây chứng kiến Quê Hương của họ, giờ chỉ còn chìm trong đại dịch và sự hỗn loạn, cũng như có các Thế Lực Tân Phát Xít Anh trỗi dậy lên, đưa Nước Anh trở thành Một Trong Những Quốc Gia Đau Khổ Nhất Thế Kỷ 21, đứng đầu bảng xếp hạng nhờ vào Virus "RAGE".
Về sau ở Ireland, cả ba người trên còn biết được đồng bào của họ đã chạy sang Cộng Hòa Tự Trị Pháp thuộc Khối Thịnh Vượng Chung Châu Âu đã dùng đủ thứ cách để qua được nơi đó. Vì đường hầm xe lửa giữa hai eo biển đã bị bịt kín, máy bay thì đi qua hết nên chỉ còn dùng thuyền hoặc bơi để đến nơi cần đến thôi. Đủ loại phương tiện để vượt biên, bao gồm có một số phà, một số xà lan, tàu kéo, tàu du lịch, thuyền đánh cá và thậm chí cả xuồng cao su (Gồm cả loại dành cho trẻ em),... đều có hết. Việc bơi đều dần đến phần lớn kết thúc bi thảm. Eo biển Manche bị tắc nghẽn bởi những chiếc thuyền tị nạn cố gắng vượt biển sang Pháp, phớt lờ lệnh cách ly, chấp nhận rằng chết đuối hoặc chết dưới tay tên lửa, súng máy còn hơn là bị Zombie tấn công.
Scotland cũng nhanh chóng trở thành điểm đến khổng lồ của người Anh, nhưng phần lớn người tị nạn đều ở các Căn Cứ Việt Nam bảo hộ Scotland, do sự căm ghét người Anh từ thời Đại Chiến Thứ 2 của người Scotland vẫn còn tồn tại rất cao, cũng như xem việc tị nạn là 1 hình thức "Xâm Lược".
Đại Dịch Chỉ Bắt Đầu kết thúc khoảng gần 1 tháng sau, Châu Âu (Cùng Việt Nam hỗ trợ) đã tuyên chiến và tiến hành cuộc "Dọn Dẹp" Zombie khổng lồ ở Nước Anh, nơi chỉ còn những quái vật khát máu mà trước kia từng là con người. Điều đó tuy về sau kết thúc nền độc lập của Nền Cộng Hòa Anh, nhưng như thế vẫn tốt hơn là để Virus "RAGE" và Zombie chiếm lấy quê hương cũ của họ. Cả ba người về sau đã nhập tịch Ireland thành công, vì họ cũng chẳng còn gì ở quê hương cũ của họ nữa.
Một cuộc sống mới bắt đầu.
Khoảng cuối năm 2024, tại một căn biệt thự ở Thủ Đô Sài Gòn, Gia Định, Liên Bang Việt Nam.
"...Một Giấc Mơ, Một Giấc Mơ mà Hùng mơ thấy ở 1 Thế Giới Khác. Đó là một Thế Giới mà nhiều quốc gia bị chia cắt nhiều hơn. Một Thế Giới mà Việt Nam chưa bao giờ mở rộng lãnh thổ ngoài Đại Việt Quốc Gốc nhưng còn nhỏ hơn, cũng như là 1 Quốc Gia Đang Phát Triển của Thế Giới Thứ 3, Một Thế Giới Mà Hoa Kỳ chống một biến thể của Chủ Nghĩa Xã Hội mà họ vẫn theo bây giờ được gọi là "Cộng Sản", Một Thế Giới mà Số Phận của Mỹ và Việt Nam đã hoán đổi lại thân phận với nhau, Một Thế Giới mà "Chiến Tranh Mỹ" diễn ra ở Vùng Đại Việt Quốc Gốc và được gọi là "Chiến Tranh Việt Nam" hoặc "Kháng Chiến Chống Mỹ" (CÁI GÌ?), Một Thế Giới mà Việt Nam yếu hơn rất nhiều với Trung Quốc Mạnh Hơn đang Cướp Quần Đảo Hoàng Sa và Trường Sa (Như Người Mỹ gặp vấn đề với Brazil ở Caribe cho đến khi Bom Hạt Nhân Kích Nổ ở nơi đó khiến Brazil rút lui hoàn toàn), Những Quốc Gia Thuộc Anh như Canada và Úc (Hai quốc gia đã đi vào thùng rác của Lịch Sử) vẫn còn tồn tại và tránh được tội ác kinh hoàng như Thế Giới Này, Thêm Nạn Lừa Đảo và Buôn Người ở Bang Khmer (Giống như người Mỹ với Mexico gần đây), Công Nghệ Thế Giới Thấp Hơn, BIRA 19 của Thế Giới đó đến từ Trung Quốc, Không Có Đại Dịch Zombie kinh hoàng như người Anh đã phải trải qua vào năm 2022,...
...Tất cả bắt nguồn từ "Cổng", khi cả Mỹ và Việt Nam đi sang Thế Giới bên đó, nơi quân đội của cả hai nghiền nát Bọn La Mã Dị Giới Độc Ác rồi gặp Nhật Bản của Thế Giới đó và cả hai sẽ gặp nhiều sự kiện gây sốc, khi số phận của Mỹ và Việt Nam đã hoán đổi nhau ở Thế Giới đó"
Hùng sau đó tỉnh dậy ở trên giường, với người vợ Ireland-Nga bên cạnh. Bản thân anh đã mơ một giấc mơ siêu thực. Một Thế Giới, Một Thế Giới mà đất nước của anh và Mỹ đã hoán đổi thân phận với nhau lại. Một Thế Giới mà cả Việt Nam và Mỹ không bao giờ có lãnh thổ lớn như Thế Giới này (Và cay đắng hơn khi Việt Nam còn nhỏ hơn rất nhiều, chỉ bằng lãnh thổ của Đại Việt Quốc Gốc hoặc thậm chí còn ít hơn nhiều).
Nhưng nó quá siêu thực, thực đến mức mà anh không ngờ tới được. Có lúc mà cả hai Thế Giới phản ứng lại với nhau nữa. Anh nhìn lại cơ thể của mình, giờ đã quay lại tuổi 29 do anh cùng vợ tham sự kiện Tưởng Niệm Ngày 30 tháng 4 hàng năm vào năm nay, khi Việt Nam cuối cùng đã phát triển thành công Thuốc Trẻ Hóa với sự "Giúp Đỡ" của Mỹ (Và phải bồi thường vì việc đó, cũng như hơn 1/3 Các Thành Viên Chính Phủ Mỹ được trẻ hóa (Bao gồm Tổng Thống Mỹ lại có cơ thể trẻ lại đến tận Tuổi 11)). Anh cũng tham gia buổi phỏng vấn của CIA, cũng như giờ đây con trai và con gái của anh đã có lập gia đình riêng (Ở độ tuổi khá trẻ, với con rể và con dâu của ông đều rất cẩn thận lời nói của họ). Chỉ có con trai út của anh vẫn chưa lập gia đình, cũng như chưa có bạn gái và đang trong quân đội (cụ thể là Đội Đặc Nhiệm CTF).
Nhưng anh cũng có cảm giác rằng, con trai anh sẽ có được một tình yêu trong tương lai, chỉ là theo 1 cách khác, và từ một nơi không thể ngờ tới thôi.
Và anh có cảm giác Việt Nam và Mỹ sẽ đến Một Thế Giới Mới và Song Song sẽ trở thành hiện thực.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro