TẬP 21: LIÊN HỢP QUỐC CÙNG ĐÔNG DƯƠNG HÀNH ĐỘNG

(Tác giả: Chúc Mừng Giáng Sinh tất cả các đồng chí độc giả nha. Nay tác giả có tập mới, và tập này sẽ tiếp tục Series bón hành mấy đứa buôn nô lệ với đồng minh UNGOC và Nhật Bản GATE (Và nhờ vậy mà Đông Dương có thể vi phạm Công ước Geneva). À mà UNGOC của Thế Giới Thay Thế có khác biệt so với UNGOC bản gốc vũ trụ SCP:

Well, Ít ra Ông Già Noel sẽ cùng lắm làm việc với Tổ Chức Đồng Minh Siêu Nhiên Thống Nhất (Của Mỹ) và Tổ Chức GRU-P (Của Liên Xô) như hình trên thôi, chứ mà UNGOC giống như vũ trụ SCP gốc thì mọi người biết chuyện gì xảy ra với Ông Già Noel rồi đấy.

Và nào, hãy quay lại câu chuyện để tiếp tục đi nào).

Ngày 29/10/2017, Đà Nẵng, Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, Liên Bang Đông Dương.

https://youtu.be/7_Bg4SQvhXU

Đoàn xe quân sự khổng lồ của Quân Đội Nhân Dân Đông Dương cùng Lực Lượng Phòng Vệ Nhật Bản và Lực Lượng Gìn Giữ Hòa Bình Liên Hợp Quốc (Thay Thế) đã chạy đến khu vực "Cổng" với quy mô lớn. Với người dân Đà Nẵng, việc chứng kiến cảnh Sân Bay Đà Nẵng mấy ngày nay kẹt cứng đoàn xe quân sự đã là 1 chuyện bình thường rồi, đặc biệt là vì "Cổng" siêu to khổng lồ đó.

Cũng vì cánh "Cổng" đó mà Đông Dương có lượng khách du lịch tăng gấp 5 lần so với năm ngoái, cũng như nơi đây gần như trở thành 1 khu triển lãm quân sự Thế Giới, khi các nước thuộc Liên Hợp Quốc đã luôn đợi từng đợt đi vào "Cổng", cũng như người dân thấy 2 loại máy bay chiến đấu mà không ai ngờ mà Chính Phủ Đông Dương cũng cho phép đem qua.

Fairchild Republic A-10 Thunderbolt II và ICF-80 (Mig-29 phiên bản Đông Dương).

https://youtu.be/xSONJ_okfaY

(Tác giả: Theo đúng nghĩa đen, Sadera cùng bọn buôn nô lệ sắp tới sẽ được Đông Dương "Ban Phát Dân Chủ/Cộng Sản").

Nhưng không chỉ vậy, Đông Dương cũng đang vận chuyển gấp từng bộ phận tàu khu trực Gordy của Liên Xô cũ (Phiên bản hiện đại hóa và được Đông Dương mua bản quyền lại), Lake-Class bàn nội địa của chính Đông Dương tạo ra và Arleigh Burke của Mỹ để lắp ráp nhanh bên kia, đủ để người dân nhận ra Đông Dương đã vươn tới tận Biển/Đại Dương 1 lúc nào rồi. Thực ra đã có người nhận ra khi thấy Quân Đội đã vận chuyển vài Tàu Tuần Tra Sông Loại PBR và Tàu Tuần Tra Sông Loại Monitor (Những loại tàu của Mỹ thường dùng tuần tra Sông ở Chiến Tranh Việt Nam ngoài đời).

Có lẽ cuộc chiến dần trở nên gay gắt hơn rồi đây.

Ở một mặt khác, tin tức về chiến thắng khi Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc dập nát Công Quốc Alguna (Một Công Quốc chuyên buôn bán nô lệ) cùng thành phố buôn nô lệ nhất Đặc Khu được biết đến bị nghiền nát hoàn toàn và giải cứu hơn hàng chục nghìn nô lệ, trong đó có 150 Người Nhật GATE đã được giải cứu, và thêm 200 người khác nữa cùng được tìm thấy. Đây là 1 tin mừng mà cả Thế Giới Thay Thế cùng Thế Giới GATE đã mừng rỡ.

Tuy nhiên, đây vẫn chưa xong cuộc giải cứu, vì còn nhiều người khác nữa. Họ xác định còn đúng 250 người còn lại đang ở đâu đó (Trong đó có hơn 50 trẻ em dưới 10 tuổi), cụ thể là Vương Quốc Toumaren cùng Đế Quốc Sadera (Nhưng phần lớn chủ yếu ở Vương Quốc Toumaren). Và theo tin tức mà người dân trên toàn thế giới đã nhận được, có 1 người số thậm chí đã ở vùng biển đảo, với môi trường sống chung của tất cả bọn họ hoàn toàn địa ngục. Bạo hành, đánh đập, C##ng H##p,... đều có hết. Có khi đây là nguyên nhân mà Đông Dương bắt đầu vận chuyển tàu Hải Quân có thể lắp ráp qua "Cổng", để có tàu chạy vượt biển cứu người.

Và để thêm sự bất ngờ, nhiều lính PMC và dân quân đến từ nhiều nước trên Thế Giới (Chủ yếu là Nhật Bản và Mỹ) cũng đã xuất hiện lớn ở Đà Nẵng sau khi giành được 1 hợp đồng liên minh quân sự. Họ muốn đến vì lý do phiêu lưu, cứu người hoặc có cơ hội kinh doanh,... Không chỉ vậy, tinh thần yêu nước của Nhật Bản đã tăng lên, với nhiều người từ các cậu bé thiếu niên đến cả những ông cụ gần 100 tuổi cũng đi đến xin đi lính JSDF tình nguyện sang Đông Dương để đánh giặc ở Đặc Khu, giải cứu những người đồng bào Nhật Song Song. Bất chấp điều đó, tất cả bọn họ phải đợi đến khi nào Chính Phủ Đông Dương chấp nhận đi vào, cụ thể là sau cuộc chiến này.

Mọi người dân đều cầu nguyện cho tất cả, bao gồm binh lính lẫn những người dân bị bắt làm nô lệ và dân thường địa phương đạo đức, đều có thể sống sót lẫn sống yên ổn, được mọi điều tốt lành và đế chế kia cùng bọn buôn nô lệ sẽ phải trả giá.

Trong khi đó, ở Lều Chiến Lược, Căn Cứ Alnus Đông Dương, Thành Phố New Rome, Khu Tự Trị Alnus,...

Mọi tướng lĩnh, đại tá, thiếu tá của Quân Đội Nhân Dân Đông Dương và toàn bộ các nước Liên Hợp Quốc đang họp bàn nhau trong Lều Chiến Lược ở Căn Cứ Alnus Đông Dương. Rõ ràng là ngay từ hôm qua họ đã tiêu diệt cả 1 thành phố buôn nô lệ quy mô cực kỳ lớn. Bây giờ, họ phải đàm phán và xem các chiến lược nào có thể áp dụng để tấn công Vương Quốc Toumaren quy mô lớn. Và mỗi lều đều có 1 nhóm người xem xét bản đồ để chiếm trọn cả Vương Quốc Toumaren, cũng như có thể an toàn cho những người bị bắt làm nô lệ.

Mọi chiến lược phải cực kỳ cẩn thận, để tránh những thiệt hại không mong muốn. Và ở 1 chỗ có thấy 1 người đang trình chiếu Powerpoint mới chụp được cách đây vài giờ bằng UAV của Viettel cho tất cả mọi người cùng xem.

Thứ đang được chiếu là góc nhìn từ trên cao của Thủ đô Plaelus, Thủ đô của Công Quốc Alguna đã một phần đất đai khá lớn hiện đã bị cháy đen, tòa nhà cửa đổ nát và được bao quanh một cách chiến lược bởi những mũi tên màu xanh, tượng trưng cho lực lượng quân đội của cả Đông Dương cùng Liên Minh Huyền Bí Toàn Cầu của Liên Hợp Quốc (UNGOC) đã tiến vào để bóp chết sự sống của cả thành phố này, giống như một con trăn khổng lồ đang siết chặt con mồi của nó.

Và Yeah, rõ ràng là cả Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc không có áp dụng Công ước Geneva đối với bọn buôn nô lệ, gợi nhớ lại đến những tên buôn người hiện đang làm nhân viên cấp D của các Tổ Chức Dị Thường trên toàn cầu.

Quay lại hiện tại, hình ảnh của Slide Powerpoint trình chiếu lên cũng cho thấy 1 Công Quốc từ thời Trung Cổ bị đập nát trong vòng 24h bằng hỏa lực hiện đại. Văn, người đã bật trình chiếu lên đã nói với tất cả mọi người trong phòng:

"Tôi chắc chắn rằng tất cả mọi người đều nhớ, cả đội quân của đất nước chúng tôi cùng Lực Lượng Gìn Giữ Hòa Bình Liên Hợp Quốc vừa tiến hành 1 Cuộc Đột Kích Toàn Công Quốc Alguna và Giải Phóng Tất Cả Nô Lệ Quy Mô Cực Kỳ Lớn. Chúng ta đã giải cứu tất cả nô lệ, với bắt tên thư ký sổ sách Plutarch Imbrex cùng vợ của hắn phải trả nợ máu. Giờ mọi việc chỉ mới hoàn thành 1 nửa, khi chúng ta giải phóng nô lệ ở các thành phố, Người Nhật Song Song (GATE) thì giải phóng nô lệ ở các hầm mỏ. Còn thêm 1 nửa còn lại là phải bắt tên trùm buôn nô lệ Cricus Odoacer Centumalus và những người nô lệ còn lại ở những nơi khác của Đặc Khu"

Mọi người đều tập trung hoàn toàn vào hình chiếu khi bản đồ phóng to để hiển thị khu vực mục tiêu. Thành phố Phaelus đã bị thiệt hại rất nặng nề do hậu quả của cuộc đột kích và giải phóng gần đây, giờ đây được trình bày trước mọi người một cách chi tiết. Phủ lên chế độ xem địa lý từ trên xuống là một khung hình tĩnh từ camera gắn trên mũ bảo hiểm của các binh lính đặc nhiệm IPDTF, cho thấy cảnh lính canh của thành phố Phaelus mặc đồng phục màu xanh lá cây và vàng đang bị tập hợp cùng với người dân; Hình ảnh người thường dân Nhật Bản Song Song Mikami Michio bị băng bó và trông mệt mỏi, nhìn vào camera điện thoại khi ảnh của anh ta được chụp để xác thực; Và cuối cùng là hài cốt ghê rợn của Plutarch Imbrex và vợ hắn, nằm trong một vũng máu lớn của chính cả hai vợ chồng độc ác đó.

Tất cả những hình ảnh sống động lặng lẽ kể lại câu chuyện về sự hỗn loạn diễn ra đêm đó chỉ trong thành phố...

"Và tôi cũng đã thực hiện một cuộc thẩm vấn khá ngắn với Plutarch và xác nhận rằng cậu bé Mikami Toshiaki, con của 1 thường dân Nhật Bản Song Song cùng những người còn lại đang được di chuyển cùng với tên trùm Crius. Người ta nói rằng hắn cùng các nô lệ đang tính di chuyển về phía nam, để rời khỏi bến tàu của Vương Quốc Toumaren. Với sự giúp đỡ của một nguồn tin đáng tin cậy chỉ cho chúng tôi đúng hướng, chúng tôi đã tiến hành các hoạt động giám sát trên không dọc theo bờ biển, để mắt đến bất kỳ dấu hiệu nào có thể có của một trong bọn họ. Tạm dừng để tạo hiệu ứng kịch tính... chúng tôi tin rằng chúng tôi có thể đã tìm thấy một thứ này"

Màn hình máy chiếu chuyển sang hiển thị góc nhìn từ trên cao của một cảng lớn dọc theo bờ biển, với một số tàu buồm dài, chèo, neo đậu tại nhiều bến tàu. Trên một con đường gần đó không quá xa một khoảng đất trống nhỏ gần rìa một khu rừng, có thể thấy một đoàn người lớn đang được hộ tống bởi những người lính canh có vũ trang đang di chuyển có mục đích. Một số người trong lều cũng đều nghiêng người về phía trước trên ghế, sự chú ý của họ hoàn toàn bị thu hút bởi hình ảnh.

Các chi tiết có phần bị che khuất do khoảng cách, và dấu thời gian cho thấy lúc đó là sáng sớm, xét theo ánh sáng cam mờ nhạt trên đường chân trời, nhưng vẫn có thể thấy rõ rằng một hoạt động quan trọng đang diễn ra. Văn sau đó cũng nói tiếp:

"Đội lính SASR của Oliver cùng đội lính IPDTF của chúng tôi khi dùng UAV tuần tra đã phát hiện ra một đợt làm việc tăng đột biến gần đây trong hoạt động dọc theo bến cảng ở đây. Như mọi người có thể thấy, một số tàu đang được chuẩn bị rời khỏi bến tàu. Chúng tôi có lý do để tin rằng hàng hóa là nô lệ. Với khoảng cách cần thiết để di chuyển từ Phaelus đến Toumaren, và đoàn tàu hộ tống được nhìn thấy rõ ràng ở đây, có thể chắc chắn rằng không ai trong số họ rời đi... cho đến thời điểm hiện tại" Văn giữ giọng nói đều đều và rõ ràng trong suốt thời gian đó, đảm bảo rằng mọi người đều nghe đúng.

"Chưa! Chỉ là chưa thực hiện vào thời điểm hiện tại thôi!" Một người lính SOF của Trung Quốc nói thêm về tình hình hiện tại.

"Tôi không thể nhấn mạnh điều này đủ, các anh chị em. Thời gian là yếu tố cốt yếu ở đây. Bởi vì chúng ta không biết đích đến của bọn chúng, nên điều bắt buộc là phải hoàn thành việc này vào ngay đêm nay. Chúng ta có một cơ hội để chặn chúng trước khi chúng rời khỏi vùng biển của vương quốc và đến bất kỳ vùng đất nào khác. Chúng ta đã quá căng thẳng ở đây rồi, và nếu chúng ta mất chúng, chúng ta sẽ rất khó khăn để tìm thấy chúng hoặc tệ hơn, chúng ta có thể mất dấu chúng mãi mãi..." Văn đã nhấn mạnh vào các câu sau.

Văn càng nói, mọi người ngày càng  cảm thấy áp lực khi tâm trí của mọi người trong Lều Chiến Lược phải chạy đua để hấp thụ mọi chi tiết. Cảm giác cấp bách gần như có thể cảm nhận được khi người đại tá trẻ này thực sự tập trung vào việc nhấn mạnh bản chất quan trọng của hoạt động có rủi ro cao này.

Bầu không khí trong Lều Chiến Lược lại thay đổi, lần này là sự thấu hiểu, tập trung cao độ và quyết tâm thầm lặng. Những lời của đại tá Văn có sức nặng đối với họ, nhắc nhở mọi người về mức độ nghiêm trọng của tình hình.

"Vậy chúng ta sẽ làm thế nào đây? Chẳng lẻ chúng ta sẽ hạ búa xuống hay sẽ làm mọi thứ một cách nhanh chóng và lặng lẽ à?" Minh, 1 người lính đặc nhiệm IPDTF đã lên tiếng ở gần đó.

"Chúng ta đang nhắm đến tốc độ và độ chính xác ở đây. Với số lượng lớn lính canh có vũ trang đang tuần tra, có thể sẽ là một mớ hỗn độn đẫm máu nếu họ được cảnh báo về sự hiện diện của chúng ta và chúng ta không tìm thấy người chúng ta đang tìm kiếm kịp thời. Điều đó có nghĩa là một cuộc tấn công trực diện trên mặt đất sẽ không hiệu quả, và sẽ chỉ thu hút thêm nhiều ánh mắt mà chúng ta không muốn hoặc không cần, ngoại trừ chúng ta sẽ đánh phủ đầu cả Vương Quốc Toumaren. Chắc chắn, chúng ta ở đó để cắt đứt đường dây cứu sinh, nhưng trước hết và quan trọng nhất, đây là một công việc giải cứu" Văn trả lời với giọng điệu điềm tĩnh. Đại tá trẻ này đã thoáng để lời nói của mình lơ lửng trong không khí, trước khi quay lại nhìn Mason, 1 thiếu tá người Mỹ kiêm đội trưởng của một đội đặc nhiệm MTF, sĩ quan FEDRA và đặc vụ FBC mà Văn đã quen hồi lúc ở Mỹ năm ngoái, và anh ấy đã làm 1 việc giúp anh ta.

Với cốc cà phê đã uống cạn, Mason đã đặt cốc xuống đất cạnh chân ghế trước khi đứng dậy, xoay vai khi tâm trí tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Anh hít một hơi thật sâu khi quay lại, trước khi nói với mọi người trong lều chiến lược.

"Mọi người hãy lắng nghe đây. Những gì mà đại tá Văn vừa nói đều là đúng hết. Một cuộc tấn công trực diện ngoài lý do đánh phủ đầu cả Vương Quốc có thể dẫn đến cả thương vong và làm hỏng nhiệm vụ của chúng ta trước khi nó bắt đầu, đó là lý do tại sao yếu tố bất ngờ lại rất quan trọng ở đây. Rất may, chúng ta có chính xác những gì chúng ta cần cho một nhiệm vụ như thế này" Mason bắt đầu, giọng nói mang theo cảm giác uy quyền và sự tự tin đã được luyện qua nhiều năm ngồi nghe và đưa ra vô số bản tóm tắt của riêng anh.

Mason đã tiến đến những thùng vũ khí màu đen được cất giấu gần đó, mở chốt một thùng đựng súng và để lộ một kho vũ khí chết người được giảm thanh. Đáng chú ý nhất là một khẩu súng trường Yankee Lincoln Class 5 (MCX VIRTUS Thay Thế và là do chính Mỹ thiết kế và tạo ra, và là loại súng Gauss/Coilgun) toàn màu đen, với một số băng đạn rỗng, trong suốt. Anh ta nhặt một trong những khẩu súng trường và mở báng súng, trước khi lục lọi trong một hộp đạn gần đó và lấy ra một viên đạn. Có thứ mình muốn trong tay, anh ta quay lại đối mặt với nhóm.

"Những ai trong chúng ta đang tiến gần và trực tiếp để quét sạch sẽ được trang bị nòng súng 9 inch có giảm thanh, Yankee Lincoln Class 5. Hãy nhớ rằng những khẩu súng trường này là loại súng Gauss (Coligun), là loại súng mới đây đưa vào Thế Giới dị thường, thường được dùng cho các nhiệm vụ tiêu diệt quái vật dị thường nguy hiểm, có thể dùng bất kỳ loại đạn nào cũng được. Và đặc biệt nhất là loại súng đã đẩy nhanh sự sụp đổ của lũ khốn Hydra. Loại súng này được tạo ra có thể dễ dàng kinh hoàng xuyên qua lớp giáp lỗi thời của bất kỳ tên khốn nào 1 cách nhanh chóng, và có thêm 1 lợi thế bổ sung rất cần thiết là tiếng ồn được giảm đáng kể. Chúng sẽ không thấy chúng ta đến, và chắc chắn chúng sẽ không nghe thấy chúng ta đến" Mason giới thiệu 1 loại súng sẽ sử dụng cho nhiệm vụ lần này.

"Được rồi... Tôi hiểu ý anh rồi, nhưng chính xác thì chúng ta sẽ thâm nhập bằng cách nào? Ý tôi là, không đời nào chúng ta chỉ ghé qua bằng chim, đúng không? Trừ khi chúng ta muốn thông báo sự hiện diện của chính chúng ta cho lũ khốn đó biết" Simon, 1 người lính SAS của Anh đã ngắt lời, lông mày đã nhướn lên khi anh khoanh tay và nghiêng người về phía trước trên ghế.

Mason không giấu được nụ cười tinh nghịch hiện trên khuôn mặt khi anh trả lời câu hỏi của Simon bằng câu hỏi của chính anh:

"Vậy anh có bao giờ làm nhiệm vụ khi ướt cả người chưa?"

Và Simon cũng hiểu được ý định của Mason nói gì. Đó là họ sẽ lặn xuống dưới nước.

Một lúc sau, ở ngoài căn cứ Alnus Đông Dương,...

Cả đoàn xe quân đội khổng lồ gồm 10 sư đoàn của Quân Đội Nhân Dân Đông Dương và Lực Lượng Gìn Giữ Hòa Bình của Liên Hợp Quốc đã bắt đầu di chuyển, tiến về Vương Quốc Toumaren, hợp nhất với JSDF của Nhật Bản Song Song ở Vương Quốc Elbe để cùng tiến đánh cùng nhau. Ở phía cảng tàu biển mới được xây lên cách dây không lâu, các Tàu Tuần Tra Sông Loại PBR và Tàu Tuần Tra Sông Loại Monitor đã bắt đầu di chuyển vượt biển để tiến về Bờ Biển Toumaren, nơi có 1 thành phố cảng chuyên buôn nô lệ ở phía nam. Như thế là quá đủ để đánh hết cả vương quốc Toumaren, và càng may mắn khi tất cả tàu tuần tra sông chạy bằng pin nguyên tử, có vận chuyển thêm những con tàu RHIB nhỏ và được độ lên thêm các khẩu pháo Laser Nhỏ dành cho Hải Quân nên hoàn toàn an toàn.

Những con tàu này treo cờ của Đông Dương, nhưng cũng có thêm cờ Liên Hợp Quốc đi kèm để thể hiện liên minh với Lực Lượng Gìn Giữ Hòa Bình. Không chỉ vậy, 1 số tàu có treo thêm lá cờ thứ ba như cờ Liên Xô, cờ Mỹ, cờ Anh, cờ Nhật, cờ Philippines,... Đó là các tàu chở thêm những binh lính đặc nhiệm của các quốc gia. Họ treo cờ vì họ cũng hỗ trợ giải cứu các nô lệ.

Nhưng ở bên ngoài căn cứ, Văn đang cùng Oliver nhận hàng từ thế giới của họ và gặp được 1 người từ Nhật Bản GATE:

"Ôi trời ơi! Cuối cùng nhận được thú cưng của tôi rồi" Oliver đã nhận được thùng hàng từ Úc, quê hương của anh. Đó là 1 thùng hàng thú cưng đựng mấy con nhện của Úc (Và là loại thú cưng dị thường bí ẩn). Rõ ràng là Oliver muốn dùng mấy con nhện để làm gì rồi đây.

Văn sau đó lấy được hàng của mình. Về việc nhận hàng bưu phẩm thì đây là đặc quyền cho tất cả binh lính ở thế giới này, do tính chất dị thường và chiến công cũng rất lớn (Và để có thể thử nghiệm các vũ khí chống dị thường của cả INSA và UNGOC).

Quay lại hiện tại, Văn đã nhận được nhiều hàng. Chủ yếu là từ gia đình anh ở Tổ Quốc và cả của gia đình họ hàng xa ở bên Mỹ. Nhìn đống đồ anh được nhận hàng, anh không ngờ có thêm các món ăn như thuốc, đồ ăn đóng hộp đặc biệt, súng tiểu liên MP5 phiên bản dị thường (Oliver rất bất ngờ khi anh nhận được súng tiểu liên dị thường), áo tàng hình dị thường,... Và khi đến món hàng từ gia đình họ hàng xa của Mỹ, đó là 1 cái Túi Vô Hạn (Chức năng giống Túi Không Gian Bốn Chiều của Doraemon). Trong đó có 1 đống bảo bối của FBC vô cùng hữu ích cho các công việc đặc nhiệm như Túi Bác Sĩ, Đại Bác Không Khí,... Đặc biệt nhất là Nhẫn Dịch Chuyển, 1 loại nhẫn mà thường dành cho những người lính đặc nhiệm rất chuyên nghiệp trong Thế Giới Dị Thường để dịch chuyển từ nơi này sang nơi khác trong bán kính từ 1 đến 10 dặm (1,6 đến 16 km) để bắt kịp tội phạm 1 cách nhanh chóng.

Và đối với anh, rõ ràng món hàng này chỉ có em họ xa của anh hoặc anh trai nuôi của em nó mới gửi được cho anh, vì muốn có được mấy món đó và gửi sang nước ngoài thì phải có mối quan hệ cực kỳ tốt với chính phủ Mỹ và được tin tưởng thì mới được gửi. Điều này càng được củng cố khi anh được gửi 1 tấm ảnh được gửi thêm trong túi bảo bối:

"Chúng em có một số viện trợ ủng hộ cho anh.

Chúc anh may mắn nha, Anh họ Viper Steel Lake.

From Shady Sands with Love".

Một bức ảnh đứa em họ xa 12 tuổi của anh được chụp chung với 4 cô gái tuổi thiếu niên từ dàn hậu cung của em nó, với dòng chữ trong ảnh có nội dung rõ ràng là họ ủng hộ anh. Đúng thật, tiếc là vì sức mạnh đặc biệt của em ấy nên không được qua "Cổng". Chứ nếu Hội Đồng Hoa Kỳ cho cởi mở chút để đưa người qua "Cổng" thì em họ anh (Cùng cả gia đình và dàn Harem khổng lồ của em ấy) sẽ qua đây xử lý nhiều việc. Nói em ấy có Harem vậy thôi chứ chỉ riêng tài năng bác sĩ của em ấy đủ để mọi tổ chức dị thường của UNGOC có cho bằng được.

Thôi, quay lại hiện tại. Anh đã được Oliver hỏi chút chuyện khi thấy bức ảnh của em họ xa trước khi có 1 chuyện mới từ Nhật Bản GATE:

Oliver: Ôi trời ơi! Anh bạn, anh được cậu bé bạch tạng đó gửi viện trợ à.

Văn: Em ấy là em họ tôi mà. Điều này cũng hết sức bình thường ở cả gia đình tôi và gia đình ruột lẫn nuôi của em họ xa của tôi mà.

Oliver: À, tôi suýt quên. Anh là anh họ ruột của em ấy mà.

Văn: Mà nói thật, tại sao em họ của tôi lại gửi ảnh có 4 cô gái trong Harem của em ấy nhỉ.

Oliver: Tui chịu. Mà nói thật mắt em họ của anh toàn chọn những cô gái thiếu niên siêu mẫu thật.

Văn: Thực ra thì ngược lại mới đúng hơn, Các cô gái đó đã bị thu hút bởi vẻ đẹp trai của em họ của tôi thì đúng hơn. Em nó vốn là người tốt tính, luôn giúp người, lại khá dễ thương theo kiểu mấy con thỏ Trắng, đẹp trai, và được các cô gái yêu hoàn toàn theo kiểu Yandere, ngay cả trước khi biết được thân phận "dị thường" của em ấy.

Oliver: À mà tôi có nghe nói là em họ anh phải Tảo Hôn với ai đó trong dàn Harem của em ấy để có thể tự giải 1 lời nguyền nguy hiểm đến tính mạng nào đó. Mà người kết hôn với em ấy là ai vậy?

Văn: Ờ!!!! Không phải Tảo Hôn Thực Sự đâu. Thực ra đúng hơn là làm 1 đám cưới giả để lách luật lời nguyền, nhưng cả em họ tôi với cô gái giả làm cô dâu của em ấy đều là cặp đôi yêu thật lòng. Không có mấy vụ làm chuyện "người lớn" mà không có biện pháp an toàn đâu hoặc em ấy cùng cô dâu giả sẽ bị Hội Đồng Hoa Kỳ trừng phạt bằng kỷ luật khá nặng đấy. Còn về người kết hôn, thì tôi không rõ thông tin ngoài việc biết đó là 1 cô gái tuổi thiếu niên lớn hơn em họ tôi ít nhất là 5 tuổi trở lên, dáng người được đáng giá là đủ để thu hút mọi chàng trai, có phong cách ăn mặc rất thời trang theo kiểu "Combo Váy Màu Vàng Các Loại với Áo Khoác Da", đeo thêm kính râm, tóc nâu, da trắng, tính người rất tốt nhưng cũng khá Yandere, có mối quan hệ bạn trai bạn gái bí mật với em họ xa của tôi và có biệt danh là "Ong Mật". Đám cưới đó thậm chí còn cả gia đình em họ tôi gọi là "Đám Cưới Thỏ Tuyết và Ong Mật".

Oliver: Vãi thật đấy. Mà đúng là giả thôi, đúng không anh?

Văn: Đúng rồi. Nhưng cả hai đều yêu nhau rất thật lòng. Họ cũng đã thực sự phải ăn mặc như những cô dâu và chú rể thực sự, đeo nhẫn cho nhau và cuối cùng là phải hôn nhau trực tiếp để làm cái đám cưới giả sao cho "thật nhất có thể" thì mới có thể gỡ bỏ lời nguyền nguy hiểm đó ra.

(Mặc dù tôi khá chắc cả hai cũng khá hài lòng về đám cưới giả đó, rồi cũng xem như vợ chồng với nhau luôn. Và các cô gái còn lại trong hậu cung của em họ tôi lại rất ghen tị với cô gái thiếu niên đó).

Oliver: Hay thật. Nhưng nếu bắt buộc phải thật thì tôi cũng chấp nhận nếu trong trường hợp dị thường. Mà má nó thật, có mấy con, đồ vật hoặc lời nguyền dị thường cho ra mấy cái thứ gì đâu.

Văn: Tôi cũng đồng tình với anh về điều đó.

Và khi cả hai nói chuyện xong, họ đã lên xe Jeep để được chở đến cảng tàu quân sự. Khi cả hai đi qua 1 khu bệnh viện gần đó để chuẩn bị ra cảng tàu và thực hiện nhiệm vụ giải cứu thì họ vô tình gặp 1 gia đình. Đó cũng là gia đình mà Văn đã gặp trước khi quay lại Đặc Khu từ Thế Giới GATE: Gia đình Mikami.

Anh đoán là họ đã đến thông qua con đường quốc lộ mới để đến Bệnh Viện Quân Y New Rome, bệnh viện mới xây đang có dự định trở thành bản sao của Bệnh Viện Quân Y 175 ở Sài Gòn và cũng là nơi tập kết những cựu nô lệ lẫn người tị nạn bị thương từ Công Quốc Alguna vào ngày hôm qua. Và người anh gặp chính là hai mẹ con Mikami từ lúc ở Ginza, và người chồng của gia đình đó là Mikami Michio, hiện mặc đồ bệnh nhân với các vết thương được hồi phục.

Không chỉ mình gia đình Mikami, mà còn nhiều người thân của những người Nhật GATE bị bắt qua "Cổng" làm nô lệ được Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc giải thoát và đưa về chữa trị nữa. Có lẽ họ biết được anh thông qua lời kể của những cựu nô lệ, vì ngày đó anh đã khiến cho tất cả  nô lệ, bao gồm những người Nhật GATE được giải thoát ở thành phố Phaelus nhìn thấy mặt anh.

Văn cùng Oliver nhìn xong cũng nhận ra họ đang muốn nói với cả hai 1 điều: Họ muốn gửi cho anh 1 cảnh giác cho thấy họ muốn gửi lời chúc cho anh hoặc có điều gì tương tự không?

Anh được bà Mikami Sayuri đã tiếp cận, và nói với anh 1 lời:

"Anh có phải là người cứu chồng của tôi đúng không?" Sayuri hỏi anh.

Anh cũng đáp trả lại bằng giọng lịch sự:

"Đúng. Nhưng không chỉ mình tôi cứu anh ấy, còn có thêm những người lính khác cũng đã cứu chồng của cô, nhưng họ đã được cử đi trước tôi rồi. Và còn thêm những người anh chị em lính đã cùng đi xử lý bọn chúng" Văn trả lời lịch sự nhưng phải rất nhanh chóng để còn đi cứu người, với cậu bé Mikami Toshiaki đang ở thành phố cảng đó nữa.

Và khi anh trả lời xong, người phụ nữ đó, cùng cả gia đình đã đến ôm và nói lời cảm ơn:

"Cảm ơn! Cảm ơn các anh vì đã cứu chồng tôi. Tôi thực sự không biết phải trả ơn các anh bằng gì nữa" Sayuri đã nói với nước mắt rơi xuống.

Và ở đằng sau gia đình Mikami, anh thấy có nhiều người đã nhìn anh với ánh mắt biết ơn, và một số đã âm thầm cảm ơn anh theo nhiều cách. Một số thì đã cúi đầu cảm ơn, một số thì cầu nguyện cho cả đội của anh,... Nói chung là nhiều người đã biết ơn cả đội quân Đông Dương, Liên Hợp Quốc Thay Thế và Nhật Bản GATE nói chung, với anh (Cùng Oliver đứng bên cạnh) nói riêng.

Nhưng rồi anh thấy thời gian phải đi đến gần nên đã nói với cả gia đình họ:

"Được rồi thưa cô Mikami cùng mọi người, nhưng tôi với Oliver sắp phải đi thực hiện thêm nhiệm vụ giải cứu mọi người nữa. Và tiện để cho cô biết 1 điều, thì rất có khả năng nơi tôi làm nhiệm vụ chính là nơi con trai cô còn sống sót nhưng bị giam giữ" Văn trả lời, cũng nói thêm về con trai duy nhất của gia đình Mikami.

Cả nhà đã bật khóc vì gặp lại người chồng của gia đình, giờ lại còn sốc khi biết thêm đứa con trai của nhà họ còn sống nữa. Đó là kết quả mà Văn cùng đoàn của anh đã lấy lời khai của tên thư ký Plutarch Imbrex, cũng như âm thầm gọi Itami để xác nhận cậu bé Mikami Toshiaki còn sống, mặc dù khá yếu. Và lúc này, Sayuri cùng người chồng Michio đã nói ra 1 ý định có phần gây sốc:

"Anh có thể đưa tôi đi cùng được không?" Sayuri hỏi. Cô ấy rõ ràng muốn đi cùng để gặp lại con trai của cô ấy.

"Anh hãy đưa tôi theo quân đội được không? Vì tôi muốn đấm bọn khốn đó 1 trận và giành lại con trai của tôi. Tôi tuy bị thương vậy nhưng vẫn còn đủ sức để cầm súng xử lý bọn chúng" Michio đề nghị đi cùng đoàn lính đặc nhiệm của Văn và Oliver với giọng rất quyết tâm giành lại con trai bị bọn buôn nô lệ lấy đi.

"Các chú có thể cho cháu gặp lại em trai của cháu được không?" Mikami Masumi mong muốn gặp lại em trai của cô bé đó.

Các câu hỏi này đương nhiên nhanh chóng được cả Văn và Oliver trả lời là "Không" 1 cách nhanh chóng, với lời giải thích là nhiệm vụ của họ liên quan đến việc bơi và lặn, giống lính của Lực Lượng NAVY SEAL của Hải Quân Mỹ thì có thể mới thực hiện được. Và cả hai đã phải giải thích vì cả hai không muốn bị nhiều người Nhật GATE lẫn các cựu nô lệ hỏi nhiều về tình hình của người thân của họ ở Vương Quốc Toumaren.

Sau 1 hồi mà cả Văn cùng Oliver giải thích về nhiệm vụ của nhóm nhanh chóng nhưng rất dễ hiểu nguy hiểm đến mức nào lẫn cần người có chuyên môn cực kỳ cao, cả gia đình Mikami cũng chấp nhận sự thật là họ không thể đi theo trong trường hợp này với trình độ hiện tại của cả nhà họ. Nhưng người mẹ của gia đình Mikami đã gửi tặng cho 2 người lính đặc nhiệm thêm một món quà nữa:

"Vậy tôi mong các anh có thể nhận món quà này. Các anh cũng có thể chia sẻ cho đội của anh thực hiện nhiệm vụ nữa" Sayuri đã tặng cho họ 1 túi sách màu đỏ.

Khi anh cùng người lính SASR của Úc đang thắc mắc trong túi đó có gì, thì Sayuri đã mở ra và tặng cho họ 2 lá bùa. Và cả hai người nhanh chóng nhận ra thứ trong túi:

Đó là Omamori. Đây là 1 loại yếm thắng vật của Nhật Bản thường bán tại các đền thờ Thần Đạo và Phật Giáo. Chúng được cho là có thể bảo vệ người đeo khỏi những điều xui xẻo và mang lại may mắn. Omamori được làm hoàn toàn từ giấy và gỗ.

Và anh cùng Oliver đã hiểu, Sayuri đã tặng cả hai cùng đoàn của anh bùa may mắn để chúc tất cả đều hoàn thành nhiệm vụ, với lòng mong muốn có thể đưa mọi người thân trở về. Đối với kinh nghiệm dị thường của cả hai người và chuyên nghiện cứu văn hóa thế giới dị thường, thì Omamori rõ ràng là cả hai phải biết đến. Anh cũng hiểu được người mẹ, người vợ đó đã chịu đựng đau khổ đủ lâu, và rồi đột nhiên được gặp lại chồng mình, đi kèm theo là tin tức con trai còn đang chờ được đoàn của anh giải cứu.

Anh tự hứa là phải làm được, không chỉ vì người mẹ, mà còn vì mọi người, vì một thế giới Utopia không còn sự đau khổ nữa.

Anh đã chào tạm biệt cả gia đình Mikami, hẹn gặp lại vào ngày hôm sau. Anh không dám hứa về việc tìm thấy con trai của cả nhà còn sống hay chết, nhưng chắc chắn là sẽ cố gắng tìm cho bằng được.

Và khi anh lên tàu ra đi với lá cờ Đông Dương và Úc treo cùng nhau, anh thấy cả đoàn người Nhật Bản Song Song đã hét lên những lời cảm ơn đoàn lính Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc của thế giới anh vì đã cứu họ hoặc người thân của họ, và 1 số người còn đợi vì còn người bị giam giữ ở Vương Quốc Toumaren nữa. Cả tàu cũng chào lại, với mong ước sẽ cứu được tất cả thoát khỏi địa ngục trần gian do lũ khốn nạn đó xây lên.

Khi anh cùng Oliver đi tiếp lẫn sau khi phát Omamori cho các binh lính đặc nhiệm trong tàu, họ thấy 1 đoàn người tị nạn khổng lồ từ Vương Quốc Elbe và Toumaren, với những người lính Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc giúp đỡ họ ở các trại tị nạn quy mô lớn. Trời ơi, đây là 1 cảnh tượng cho thấy nơi này bắt đầu có nhiều chiến sự không ổn định, và tị nạn ở khắp nơi. Giống như thời kỳ Thế Chiến 2 thật.

https://youtu.be/NNAq-JS9sTc

Nhưng ít ra mà nói, nhìn những người lính Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc giúp đỡ dân tị nạn cho thấy Thế Giới của anh đã đoàn kết và tình người đến mức nào. Đặc biệt hơn, anh càng tự hào khi thấy người lính của Quê Hương Anh đã giúp đỡ những người khó khăn và tội nghiệp hơn, giống như Quân Đồng Minh giúp đỡ Đông Dương sau Thế Chiến 2 và vực dậy trở lại, để trở thành Siêu Cường đứng thứ 6 Thế Giới.

https://youtu.be/XfR9iY5y94s

Và giờ đây, loa của Tàu Tuần Tra Sông Monitor đã phát bài "Down Under", 1 bài hát rất nổi tiếng của Úc lẫn Khối Anh để chào mừng đội lính đặc nhiệm SASR của Úc cùng hợp tác với đội lính đặc nhiệm IPDTF của Đông Dương.

Một nhiệm vụ mới sẽ thực hiện vào buổi tối nay.

Khoảng 7 tiếng sau, ở một ngôi làng nào đó gần biên giới giữa Vương Quốc Elbe và Vương Quốc Toumaren,...

Đoàn xe quân sự khổng lồ của cả Quân Đội Nhân Dân Đông Dương và UNGOC đã đến được Vương Quốc Toumaren, sau 1 chuyến đi dài đi qua các con đường núi khác nhau. Và bây giờ, cả đoàn xe thấy được 1 ngôi làng của Vương Quốc.

Nhưng đây vẫn chưa phải là điều ăn mừng, vì họ phải đi đến cả các thành phố cảng để hỗ trợ, cũng như là phải giao chiến với bọn cướp.

Và ngôi làng này là làng giao chiến đầu tiên của cả đoàn.

Khi cả đoàn đến ngôi làng, họ nhận thấy rằng nơi đây rất hỗn loạn. Những người đàn ông mặc áo giáp cưỡi ngựa đang chạy quanh ngôi làng. Bọn chúng không phải là hiệp sĩ hay thậm chí là bất kỳ trật tự nào. Sẽ chính xác hơn nếu mô tả bọn chúng là những kẻ cướp bóc hoặc kẻ cướp, những kẻ khủng bố ngôi làng.

Ngôi làng trông như thể không có bất kỳ biện pháp phòng thủ nào. Mà thực sự đã như vậy từ lâu rồi, nếu lính IPDTF lấy thông tin đúng từ những người tị nạn.

Trong khi đó, ở chính ngôi làng đang bị cướp, bọn cướp đang làm đủ chuyện thuộc dạng phải nói là đáng bị tiêu diệt toàn bộ. Có 1 tên đàn em của hắn nói chuyện với đại ca của hắn:

"Thưa đại ca, chúng ta "đùa giỡn" với bọn dân làng vô lại này cũng vui đấy. Mà, chúng ta còn ở lại bao lâu nữa?" 1 tên đàn em của băng cướp vô danh.

Đại ca của băng cướp đã suy nghĩ 1 lúc rồi trả lời:

"Anh em chúng ta hãy khảo sát các ngôi nhà để lấy hết thức ăn của dân làng. Sau khi làm xong, chúng ta có thể chơi đùa một lúc trước khi lên đường. Sẽ không có bất kỳ hiệp sĩ nào của Đế Quốc Cả, và bọn lính từ Thế Giới Khác có khi đang đánh với Đế Quốc ở miền Bắc, chứ chả có bên nào chú ý ở nơi khỉ gió này đây. Cứ làm đi rồi chơi chút và ta đi sang làng khác cướp tiếp" Đại ca trả lời theo kiểu thoải mái cho đàn em của hắn.

"Dạ. Em cảm ơn đại ca rất nhiều" Đàn em của tên đại ca cướp mỉm cười. Bọn cướp sau đó tiếp tục cướp bóc và đi qua những ngôi nhà trong làng vào ban ngày. Những người đàn ông trong làng sẽ bị giết nếu họ chống cự trong khi một số phụ nữ đang bị bắt đi với 1 số phận có khi còn tồi tệ hơn.

Một người cha đang vật lộn với một tên cướp đang cố gắng đưa con gái của ông đi.

"Đừng có vùng vẫy nữa, lão già thấp hèn này!" Tên cướp hét to khi kéo con gái của người bố đang cố cứu con.

"Cha dừng lại đi! Hắn ta định giết cha đấy!" Con gái cầu xin cha buôn bỏ cô gái trẻ ra để mong ông tự cứu sống.

Cô con gái sợ hãi và khóc trong khi người cha vật lộn với người lính. Những cảnh như thế này không phổ biến, vì không ai muốn mất mạng. Tuy nhiên, ý nghĩ mất đi những người thân yêu là quá sức chịu đựng đối với một số người.

Khi tên cướp định vung kiếm trong khi cô con gái cầu xin, một tiếng nổ lớn vang lên và một đám mây máu nhỏ màu đỏ xuất hiện từ hiệp sĩ. Tên cướp nhìn xuống và thấy chính hắn đang chảy máu.

"Cái quái gì...?" Một tiếng nổ lớn khác vang lên trước khi hắn ta mất hết sức lực. Sau đó, tên cướp đã ngã xuống con đường đất và bắt đầu tạo thành một vũng máu đỏ sẫm. Người cha và cô con gái sửng sốt trước những gì đã xảy ra, vẫn bịt tai.

Hai tên cướp khác gần đó nhận thấy người anh em của chúng đã chết, rồi hỏi 2 cha con:

"Hai cha con chúng mày đã làm cái quái gì thế này?" Hai tên cướp khác cũng vung kiếm, tuy nhiên một vài tiếng nổ lớn hơn vang lên và hai tên cướp đã ngã xuống đất, tạo thành vũng máu của riêng chúng.

Người cha và cô con gái chỉ biết nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn đờ đẫn.

Chẳng mấy chốc, họ thấy hai người đàn ông ăn mặc kỳ lạ lặng lẽ xuất hiện từ hư không bên hông nhà họ. Những người đàn ông nhìn cha con họ và hỏi:

"Mọi người có sao không?" Một trong những người đàn ông mặc quần áo đốm nói với giọng nghiêm nghị, và cũng lo lắng cho cả hai cha con.

Và cả hai cha con thấy cả sư đoàn của Quân Đội Nhân Dân Đông Dương đang tiến vào lối đến làng.

Trong khi đó, ở phía trước ngôi làng đã có cuộc tấn công rất bất ngờ. Tiếng súng nổ lớn và bắt đầu hạ gục các tên cướp của cả băng đảng cướp một cách nhanh chóng. Những chiếc xe tăng của Đông Dương và UNGOC đã nổ súng bắn nát bét tất cả con quái vật mà băng cướp này đem theo. Những tên cướp đã hoảng loạn trước cuộc tấn công và vung kiếm để tấn công trở lại,nhưng rồi bọn chúng cũng đã nhanh chóng ngã xuống sau khi ăn đạn của súng máy DSHK, M2 Browning hoặc súng cối M224 60mm phiên bản Đông Dương.

Việc tập trung toàn bộ lực lượng và tiến dần vào trung tâm ngôi làng giúp cho cả sư đoàn dễ dàng tiêu diệt bọn cướp chỉ bằng một đòn.

Đối với những con rồng Wyvern đang bay đến, chúng nhanh chóng bị hạ gục bằng súng máy phòng không các loại khác nhau, RPG-7 của Liên Xô và FIM-92 Stinger thế hệ 5 của Mỹ.

Một số tên cướp sống sót chạy trốn trong khi những người khác cũng chạy trốn khi nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ để bị cả Sư Đoàn của Quân Đội Nhân Dân Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc bao vây và bắt sống. Những thứ duy nhất còn lại ở trung tâm ngôi làng là tất cả hàng hóa mà bọn cướp sẽ chở đi.

Ở giữa trung tâm ngôi làng có nhiều phụ nữ ở giữa bị trói và sợ hãi trước những xác chết xung quanh họ. Khi họ nhìn thấy các binh lính của Sư Đoàn Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc xuất hiện ở trung tâm ngôi làng dường như không biết từ đâu, họ thậm chí còn sợ hãi hơn.

Những người dân làng này chỉ biết rằng những người đàn ông chiến đấu không bao giờ là điều tốt. Họ biết rằng họ chỉ có thể dựa vào hàng xóm của mình. Tuy nhiên, các ngôi làng rất yếu và không có khả năng phòng thủ. Có thể có một số dân quân, nhưng họ sẽ không dám thử chiến đấu với những chiến binh dày dạn kinh nghiệm.

Đó là lý do tại sao họ không thể làm gì nếu những người đàn ông mới này có những yêu cầu rất bất công. Đây là lý do tại sao hầu hết dân làng đều sợ hãi những tên cướp mới tiếp quản ngôi làng.

Tuy nhiên, mọi việc rất khác so với những gì họ nghĩ đến.

Cả sư đoàn của Đông Dương và Liên Hợp Quốc đã bắt đầu khôi phục lại trật tự trong làng. Ngôi làng không lớn lắm. Nhiều nhất chỉ có 300 người. Một vài người lính bắt đầu đi về phía những người phụ nữ ở giữa. Những người phụ nữ đang chuẩn bị, tuy nhiên họ nhẹ nhõm khi thấy những người lính tháo dây thừng quanh tay họ.

"Cô có bị thương ở đâu không?" Một trong những người lính đã hỏi 1 người phụ nữ khi đang giải cứu họ bằng cách cắt đứt dây thừng. Nhiều người phụ nữ chỉ cảm ơn họ và chạy về nhà trong khi những người khác khóc. Đó là một cảnh tượng ảm đạm.

Trung úy đầu tiên của đại đội MTF-5 của Mỹ chạy đến chỗ đội trưởng đội của anh và hỏi nhưng rồi bị cắt ngang với lời giải thích nhanh chóng:

"Thưa đội trưởng, chúng tôi đã thả tất cả phụ nữ bị trói, tuy nhiên..."

"Cho họ chút thời gian đi, Mark. Không phải ngày nào cũng có người gần như bắt họ phải rời khỏi nhà theo cách không mong muốn đâu. Nhưng chúng ta đã tìm thấy trưởng làng chưa?"

"Trưởng làng ở trong căn nhà ở phía cuối ngôi làng, thưa đội trưởng"

"Vậy chúng ta hãy đi qua đó gặp trưởng làng nào"

Cả đội lính MTF của Mỹ đã đến cùng các binh lính IPDTF của Đông Dương và Spetsnaz của Liên Xô đã đến cùng tụ họp, đàm phán với trưởng làng. May mắn là mọi việc thuận tiện, với trưởng làng đồng ý sự giúp đỡ của cả sư đoàn do không còn ai bảo vệ bọn họ nữa. Các binh lính của sư đoàn đã để lại 1 tiểu đoàn vừa đủ để biến nơi này thành 1 căn cứ hỗ trợ cho các sư đoàn khác đến cảng biển của Toumaren.

Khoảng 10 tiếng sau, ở 1 nơi nào cách bờ biển Toumaren,...

Các binh lính đặc nhiệm của cả Đông Dương và Liên Hợp Quốc cuối cùng đã đến lúc phải đi ra bờ biển để thâm nhập rồi. Họ đã thả những chiếc thuyền RHIB xuống, rồi 1 nhóm người vừa đủ trên thuyền sẽ đi lên.

Về những chiếc thuyền RHIB đã bắt đầu chạy vô đến gần vùng bờ biển, toàn màu đen của con thuyền lướt qua mặt nước, ánh trăng chiếu những phản chiếu lấp lánh trên bề mặt bóng loáng của nó. Đó là một chiếc thuyền máy nhỏ được chế tạo để tàng hình và tốc độ, được thiết kế để di chuyển ngay cả trên vùng nước nguy hiểm nhất với tiếng ồn và sự gián đoạn tối thiểu.

Thật hoàn hảo cho những gì mà cả đội tàu lính đặc nhiệm của Đông Dương và Liên Hợp Quốc đang làm.

Văn đã đi lên cùng Oliver, với 1 hỗn hợp nhóm lính IPDTF và SASR cùng ở trên 1 chiếc RHIB. Tất cả đều mặc bộ đồ lính đặc biệt có thể lặn xuống và lên chiến đấu rất nhẹ nhàng.

Và rồi chiếc RHIB của Văn và Oliver đã xuất phát, tiến về thành phố cảng để giải cứu tất cả nạn nhân ở địa ngục đó.

Một lúc sau,...

Người lính IPDTF ngồi sau tay lái duy trì một lộ trình ổn định, đôi tay đeo găng của anh ta khéo léo điều khiển con tàu một cách chính xác khi anh ta tập trung về phía trước. Phần còn lại của đội đã sẵn sàng và cảnh giác, một số kiểm tra thiết bị và đồ dùng của họ vào phút cuối, những người khác quét xung quanh để tìm bất kỳ dấu hiệu nào của mối đe dọa tiềm tàng.

Sự kết hợp của không khí đêm mát mẻ và trong lành, những hạt mưa phùn nhẹ và mùi nước biển quen thuộc giúp Oliver Martin Elliot phần nào bình tĩnh lại.

Chắc chắn, anh ta có kinh nghiệm trong SASR trước khi biết đến sự tồn tại của Thế Giới Dị Thường. Nhưng anh ta không bao giờ nghĩ rằng mình thực sự sẽ sử dụng một khía cạnh đặc biệt như vậy trong quá trình huấn luyện quân sự của mình trong Thế Giới Dị Thường sau khi biết đến khi anh gặp Thủ Tướng Úc Samantha Andrewartha, rồi anh được cử đến các nước Khối Anh, Yankeeland (Mỹ) và người em gái họ hàng xa của Yank (Châu Phi), Nhật Bản, Liên Xô, Hàn Quốc và cuối cùng là Đông Dương. Tất cả các nước trên. Mặc bộ đồ lặn bằng cao su, được trang bị đồ lặn và chen chúc trong một chiếc thuyền bơm hơi cứng cùng đội của mình như một đội NAVY SEAL.

Đó không phải là cách anh ta mong đợi đêm của mình sẽ diễn ra vào lúc đầu, cho đến khi phải bắt buộc cứu những đứa trẻ đang bị lũ khốn đó bắt đi bán ở nơi khác.

"Mọi người ơi, chúng ta đến nơi rồi!" Người lái thuyền máy khẽ thông báo, kéo Oliver ra khỏi dòng suy nghĩ của anh. Chiếc thuyền lắc lư dừng lại một lát sau khi động cơ tắt, chỉ còn lại âm thanh xung quanh của sóng biển.

Oliver cùng Văn đã ngước lên và giơ một cặp ống nhòm lên mặt, để mắt đến những người lính tuần tra trên bến cảng ở đằng xa, những bóng đen của các tòa nhà và công trình kiến ​​trúc hầu như không nhìn thấy được trên bầu trời đêm. Tất nhiên, xét đến nơi họ đang ở, ánh sáng không đạt đến cấp độ tiêu chuẩn hiện đại. Thay vào đó, ngọn hải đăng phải dựa vào lửa đang cháy và những người lính canh phải dựa vào đèn cầm tay hoặc đuốc khi họ càng xa lò than. Điều đó không có nghĩa là họ không có phương pháp khác để cẩn thận theo dõi những kẻ xâm nhập. Các tàu hải quân khác tuần tra gần rìa, để mắt đến bất cứ điều gì đáng ngờ.

"Đây có phải là nơi gần nhất chúng ta có thể đến không?" Oliver quay sang hỏi người lái thuyền.

"Thế là được rồi, anh bạn người Úc. Gần hơn nữa là cả đám có nguy cơ bị phát hiện luôn đấy" Vinh trả lời thay anh ta, sau đó anh đã quay sang bên phải, phát hiện ra hai chiếc thuyền khác chứa đầy các binh lính đặc nhiệm khác cách bọn họ không quá xa.

Và rồi có 1 liên lạc nhanh giữa các thuyền để chuẩn bị đi vào thông qua Bộ Đàm mà anh khi chỉnh:

..."Oswald, đội của anh đã sẵn sàng chưa?"

"Rồi"

"Товарищ Иван, давайте нырять вместе" (Đồng chí Ivan, chúng ta hãy cùng lặn xuống nào)

"トウヤ、行きましょう。私たちの同胞と地獄に捕らえられたすべての人を救いましょう。" (Touya, hãy đi nào. Chúng ta hãy cứu đồng bào cùng tất cả mọi người bị bắt ở địa ngục đó nào)

"차상우, 너와 팀 전체가 항구로 뛰어들어 각처를 확인하고 모두를 구출해야 한다" (Cha Sang-woo, anh cùng cả đội hãy lặn đến bến cảng để kiểm tra từng nơi và giải cứu mọi người nào)

"अश्विन, आप और आपकी टीम बंदरगाह तक गोता लगाएँ और उन सभी कमीनों को बाहर निकालें" (Ashwin, anh cùng cả đội hãy lặn đến bến cảng và hạ gục từng tên khốn đó nào)...

Và còn nhiều lời nói khác nữa. Oliver biết chắc đêm nay là 1 đêm giải quyết khá mạnh tay, và là 1 ngày tàn cho lũ khốn đó.

Không lâu sau, giọng của đội trưởng của cả tàu vận chuyển vang lên trên hệ thống liên lạc để tiến hành chuẩn bị bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, sau khi xác nhận được vị trí thích hợp để bắt đầu lặn:

"Đã xác nhận, Văn và Oliver. Các anh được bật đèn xanh rồi. Không có thời gian để lãng phí, hãy bắt đầu chương trình ngay. Ngay bây giờ"

Được phép, Oliver liếc nhìn những chiếc thuyền khác khi anh nhấc Thiết Bị Hỗ Trợ Lặn Cầm Tay của anh lên, hay còn gọi là "Xe Tay Ga Dưới Nước".

https://youtu.be/uZ8Pygin74w

Thiết Bị Hỗ Trợ Lặn Cầm Tay-Xe Tay Ga Dưới Nước (Dành cho ai chưa biết như thế nào. Riêng Oliver cùng binh lính đặc nhiệm của Thế Giới Thay Thế dùng 1 phiên bản quân sự và tương lai hóa so với Video mô tả trên).

"Được rồi, những người anh em. Mọi người đã nghe được thuyền trưởng nói rồi đấy. Bắt đầu làm việc thôi" Oliver nói, di chuyển đến phía sau thuyền, trước khi ngồi ở mép thuyền và quay lưng về phía mặt nước. Anh rút một chiếc đèn hóa học màu đỏ từ bộ dụng cụ của mình ra, trước khi bẻ cong que cho đến khi nó gãy, rồi lắc nó để kích hoạt các hóa chất bên trong. Khi que phát ra đủ ánh sáng, anh kẹp nó vào thắt lưng bằng móc tiện ích.

Phần còn lại của nhóm trên thuyền máy RHIB làm theo anh ta, và qua vai của Vinh, Văn và Ronald, Carl, Angel và chính anh có thể phát hiện ra các nhóm thuyền RHIB khác đang chuẩn bị làm điều tương tự.

Liếc nhanh những người còn lại trong nhóm, Vinh gật đầu chắc nịch, ra hiệu đã đến lúc thực hiện kế hoạch, trước khi lăn ngược ra khỏi mép thuyền và chìm xuống nước với một tiếng nước bắn nhẹ.

Khi hình dạng của Oliver biến mất dưới mặt nước, hai người tiếp theo là Văn và Ronald, họ nhanh chóng đập tay vào nhau, trước khi lăn nhẹ nhàng qua mép nước cùng nhau. Angel liếc sang bên phải, nhìn vào mắt Carl qua ống kính của mặt nạ lặn. Thấy rằng anh ta đã thu hút được sự chú ý của mình, anh chàng người Úc nháy mắt tinh nghịch với anh ta, trước khi thực hiện cú lăn ngược của riêng mình một cách dễ dàng, tham gia cùng những người khác đã biến mất dưới mặt nước khi họ ôm lấy bóng tối của vực sâu.

Giờ đây, khi chỉ còn lại một mình trên thuyền , ngoài người lính IPDTF đang lái RHIB, Angel hít một hơi thật sâu trước khi nhìn lên mặt trăng phía trên, ánh sáng của nó chiếu xuống mặt nước gợn sóng một thứ ánh sáng gần như huyền ảo, lấp lánh như một con đường kim cương và dẫn anh ta vào cõi vô định.

Đó là khoảnh khắc cô đơn và mong đợi đối với anh ấy, một khoảng dừng trước khi hành động diễn ra.

Không muốn trì hoãn thêm nữa, Angel lấy lại bình tĩnh và thở ra một hơi dài đầy quyết tâm, trước khi liếc nhìn vực thẳm đen tối bên dưới và lẩm bẩm một mình.

"Tất cả chúng ta đi vào bóng tối sâu thẳm..."

Với quyết tâm sắt đá, Angel đẩy chính anh ra khỏi mép thuyền, lao người xuống biển một cách có kiểm soát.

Angel cảm thấy nhịp tim mình tăng nhẹ khi anh thấy mình được bao bọc bởi nước, cú sốc lạnh của nước khiến anh tạm thời mất hơi thở. Nhưng nhiều năm luyện tập đã phát huy tác dụng, và anh nhanh chóng điều chỉnh lại cơ thể để thích hợp.

Tiếng động cơ ầm ầm khởi động thu hút sự chú ý của anh, và anh nhìn lại để thấy chiếc thuyền đã thả họ xuống giờ đang rời đi, tiếng động của nó dần dần nhỏ dần khi nó di chuyển ra xa khỏi vị trí của họ. Tiếng động cơ hiện đại đã biến mất, thay vào đó là bầu không khí của thế giới dưới nước yên tĩnh hiện đang bao quanh anh.

Angel liếc sang trái và phải, phát hiện ra những binh lính đặc nhiệm khác trong nhóm nhỏ của riêng họ, bộ đồ lặn tối màu của họ gần như hòa vào màn đêm khi họ tụ tập ngay bên dưới mặt nước. Nhìn thấy những tia sáng phát ra từ mỗi người lính, Angel dành một chút thời gian để điều chỉnh khi anh bật đèn pin gắn trên thân mình, cắt qua mặt nước và hòa vào mạng lưới ánh sáng trắng khi anh phác họa đội của anh.

Khi Angel bắt đầu đi xuống, những binh lính khác bắt đầu đi theo sự dẫn dắt của anh ta. Ánh trăng xuyên qua bề mặt phía trên mờ dần khi họ đi sâu hơn, nước hấp thụ ánh sáng tự nhiên và làm tăng thêm sự yên tĩnh kỳ lạ của môi trường dưới nước, sự im lặng khác thường của nó chỉ bị phá vỡ bởi âm thanh hơi thở đều đặn của anh ta. Đội hình đã duy trì đội hình rất chặt chẽ, mỗi thành viên cần mẫn quan sát xung quanh để phòng ngừa, để mắt đến bất kỳ dấu hiệu hoạt động hoặc mối đe dọa tiềm ẩn nào.

Cuối cùng, các binh lính đặc nhiệm cũng đến được đáy biển, đáy đại dương trải dài trước mắt họ thành một bãi cát gồ ghề, những khối đá, rong biển đung đưa, và thậm chí cả mảnh vỡ của tàu cũ. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống dưới biển trong khu vực, thì chắc chắn là Angel không nhận ra. Không có đàn cá nào bơi quanh đó. Chỉ có san hô, và thỉnh thoảng thoáng thấy một sinh vật ẩn núp lao vút đi, chỉ vừa khuất tầm nhìn.

Và ở dưới biển, rõ ràng không có các sinh vật nào nên cũng khá lạ. Dù sao đây là Dị Giới, nên cũng có những chuyện rất Khác Thường ở Trái Đất nhưng Bình Thường ở Đặc Khu. Điều này cũng tốt, chỉ mong là đừng gặp cá mập hoặc mấy con thủy quái là được.

Mọi binh lính đều ở chế độ lái tự động khi những chiếc xe tay ga trên biển của họ đẩy họ một cách trơn tru qua vực sâu, chuyển động của họ thực tế là đồng bộ, với mỗi lần chèo đưa họ đến gần hơn, cho đến cuối cùng...

Họ đã đến đích.

Hai đội trưởng là những người đi đầu tiên khi cả nhóm bắt đầu đi lên từ độ sâu để nổi lên, đèn pin của họ lần lượt tắt trong khi họ cất những Chiếc Xe Tay Ga Dưới Nước vào 1 cái túi khi họ tiến gần hơn đến bề mặt được chiếu sáng bởi ánh trăng.

Một lát sau, Văn, Oliver cùng các đồng đội lính đặc nhiệm IPDTF và UNGOC đã nổi xuyên qua mặt nước theo một trình tự được kiểm soát, những hình dạng đen tối của họ hiện ra như những bóng ma trong đêm và tiếng nước bắn tung tóe của họ bị tiếng sóng xung quanh làm cho át đi. Những giọt nước rơi xuống từ bộ đồ của họ, và Angel cảm thấy nhẹ nhõm khi sức nặng của nước được thay thế bằng không khí mát mẻ, thoáng đãng, biển sao phía trên khiến anh thấy dễ chịu hơn một chút so với vực sâu tối tăm mà họ vừa bỏ lại phía sau.

Mặc dù công việc của họ vẫn chưa hoàn thành...

"VL thật đấy, nói về một môi trường giàu mục tiêu thế này..." Vinh lẩm bẩm khi anh bám vào tảng đá mà cả đội quyết định tụ tập lại với nhau, để mắt đến vô số lính canh rải rác phía trước họ.

Khi Angel quan sát khu vực xung quanh để đánh giá tình hình, anh không thể không đồng ý với cảm nghĩ của Vinh khi họ đã đến gần hơn.

Ánh sáng dịu nhẹ của những chiếc lò than, ngọn đuốc và đèn thắp sáng mê cung các công trình bằng gỗ và tàu thuyền neo vào các cầu tàu tạo nên bến tàu. Những người lính canh thời Trung Cổ thường xuyên tuần tra và đứng gác, nguồn sáng cổ xưa của họ làm nổi bật họ và biến đêm thành vũ điệu của bóng tối và ánh sáng, trong khi âm thanh yếu ớt của mưa và sóng đập vào bờ tạo nên một phông nền nhịp nhàng cho khung cảnh yên tĩnh.

"UAV Avatar 1, hiện tại ở căn cứ của địch như thế nào?" Văn hỏi, nói chuyện qua bộ đàm với giọng khá nhỏ, liên lạc người đang điều khiển UAV đang quan sát ở độ cao 10.000 m.

"UAV Avatar 1 đây, chúng tôi đã phát hiện nhiều tên địch đang đi bộ canh gác bến tàu, một số tên địch khác đang tuần tra dọc theo đường bờ biển và các nhà kho như lính gác" Người điều khiển UAV Avatar 1 trả lời.

"Xin cảm ơn! Hết!" Văn đã trả lời người điều khiển UAV trước khi cúp do có 1 tên lính đang đến gần chỗ họ, phải trốn tạm ở bóng tối mà ánh sáng không thể nhìn thấy.

Không có gì ngạc nhiên ở đây. Họ đang lặn vào một khu vực được canh gác nghiêm ngặt, nhưng điều đó cũng dễ hiểu khi xét đến bản chất của những người mà họ đang truy đuổi. Mặc dù Văn, Oliver, Angel cùng nhiều người khác muốn lao vào một cách rất ồn ào và đầy tự hào, nhưng một động thái như vậy sẽ quá mạo hiểm, đặc biệt là khi xét đến những rủi ro có thể ảnh hưởng đến người họ cần giải cứu.

"Chúng ta hãy bắt đầu giai đoạn tiếp theo. Carl và Vinh, các anh hãy dọn sạch khu vực xung quanh. Ronald và Angel, các anh hãy bắt đầu quét sạch bọn địch bên phía bến cảng. Giữ im lặng và chúng ta sẽ tìm cách lục soát từng con tàu trước khi chuyển sang các tòa nhà. Không bỏ sót bất kỳ hòn đá nào trong đêm nay. Các đội cũng sẽ phân công tương tự để tấn công cảng lớn này. Những người còn lại cùng tôi để đi tìm người và tên khốn Crius kia. Chúng ta sẽ phải lục tung tất cả một khi đã dọn sạch mọi thứ" Văn đã phân công nhiệm vụ cho các binh lính, nói bằng cả tiếng Đông Dương và tiếng Anh để mọi người cùng hiểu nhanh.

Và tất cả mọi người cũng chấp nhận nhiệm vụ, rồi bắt đầu tiến hành làm việc:

"Vâng, thưa đồng chí đại tá"

"Đã rõ, đồng chí Văn"

"Yep, hãy đi xử lý bọn này nào, Viper"

"Xử xong thì chúng ta sẽ trừng phạt bọn buôn nô lệ còn sống sót theo cách của Henry Kissinger (Ông Bộ Trưởng Ngoại Giao Mỹ GATE/Ngoài Đời khá "Nổi Tiếng" trong Thế Giới Thay Thế có vai trò như Billy Herrington)"

"Hoặc theo cách của Bác Sĩ Johnny Sins"

"A$$ We Can"

Và còn nhiều lời nói khác nữa...

"Được rồi các đồng chí! Chúng ta hãy chuẩn bị nhuộm đỏ cả bến cảng này nào" Văn đã động viên bằng 1 câu mệnh lệnh cho các binh lính đặc nhiệm vào nhiệm vụ nguy hiểm này.

Văn liếc nhìn ra sau và gật đầu nhẹ để đáp lại đội quân, trước khi buông tảng đá và lặn xuống dưới mặt nước. Những người còn lại cũng im lặng làm theo, cơ thể họ lần lượt biến mất khi họ tiến lại gần hơn.

Cuối cùng, khi họ bơi, hình bóng của bến tàu hiện ra trước mắt họ, ánh sáng mờ nhạt của đèn chiếu xuống đáy biển những hình dạng đen dài. Phía trên, có thể thấy hai người lính canh đang đứng trên bến tàu và trò chuyện bình thường, hình dạng của họ méo mó từ bên dưới mặt nước gợn sóng.

"Hai tên địch. Angel, bắt tên gần mép cầu tàu. Vinh, bắt bạn của hắn" Văn thì thầm qua bộ đàm.

"Chúng tôi đang thực hiện" Angel và Vinh trả lời qua bộ đàm.

Và khi cả hai làm nhiệm vụ trên, cụ thể là Angel, những hình dạng méo mó phía trên anh chàng lính đặc nhiệm Úc trở nên rõ nét hơn khi Angel thận trọng bắt đầu đi lên mặt nước, cố tình đi chậm để không thu hút sự chú ý của những tên địch bằng cách làm gián đoạn dòng nước khi anh ta âm thầm đột phá. Khi đã đi qua, anh ta có thể thấy rõ hai tên địch đang trò chuyện, và càng đến gần, anh ta càng có thể nghe rõ hơn những đoạn hội thoại của chúng:

"...Khá nhiều hàng hóa, phải không? Tao cho rằng lần buôn bán này khá tốt, phải không?"

"Tao cũng nghĩ vậy. Tất cả những nô lệ này đang được chuyển đi theo lệnh của Ngài Crius. Tại sao vậy? Tao không biết chút gì cả. Lão ta đ#o thèm giải thích một điều gì với bất kỳ ai trong chúng ta khi ông ta đột nhiên quyết định rằng chúng ta cần phải rời khỏi Toumaren càng nhanh càng tốt"

"Nghe có vẻ khá quan trọng. Giống như có gì mà vội lắm luôn đó"

"Đúng vậy. Mà chuyện gì vừa quan trọng vừa vội đến mức lão ta phải vội vã nhét càng nhiều báu vật cá nhân của lão vào phía sau xe ngựa càng tốt, trước khi để chúng ta hộ tống đoàn xe trong suốt hành trình đến đây"

"Và giờ lão ta bắt anh làm nhiệm vụ canh gác cùng chúng ta? Rõ ràng là có điều gì đó đã khiến ổng sợ hãi, mà anh không nghĩ vậy sao?"

"Ôi làm ơn đi mà mày ơi. Tao nghĩ là lão ấy chỉ hơi rất cảnh giác ở thời điểm này thôi"

Angel lơ lửng trong nước, chân anh đạp nhẹ để giữ mình nổi trong khi anh chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai tên lính canh, giọng nói của chúng pha lẫn sự tò mò và chút khó chịu khi chúng đang nói chuyện về thằng chủ Crius của chúng và đang tự suy đoán. Rõ ràng là chúng không biết hết mọi chi tiết, và rõ ràng vẫn không biết ai hoặc điều gì đã khiến ông chủ của chúng hoảng sợ đến vậy.

Họ sẽ sớm nhận ra điều đó một cách khó khăn thôi...

Trong lúc chờ đợi, một sự xáo trộn nhỏ trong nước đã thu hút sự chú ý của anh, và anh chuyển ánh mắt sang một bên, phát hiện Vinh từ từ nhô lên từ dưới nước một cách khéo léo. Đôi mắt của người đồng đội Đông Dương đã khóa chặt vào người lính canh đang dựa vào một cây cột, sự chú ý của hắn vẫn dành cho người bạn đồng hành của hắn khi bọn chúng tiếp tục trò chuyện, cả hai vẫn hoàn toàn không để ý đến mối đe dọa im lặng đang từ từ tiến đến từ bên dưới.

"Tiếp tục đi, Angel"

Đôi tay đeo găng của Angel di chuyển chính xác khi anh rút một lưỡi dao mỏng, đen mờ ra khỏi vỏ. Các ngón tay anh siết chặt quanh cán dao chiến đấu, kim loại lạnh lẽo tạo nên sự an tâm trên lòng bàn tay anh.

Mặc dù nước có cản trở đôi chút, nhưng yếu tố bất ngờ vẫn luôn đứng về phía anh.

Trong một động tác nhanh nhẹn, anh đã đột nhiên lao về phía trước và với tay lên để nắm lấy thắt lưng của người bảo vệ, trước khi giật chúng lại, làm mất thăng bằng của hắn đủ để hắn ta loạng choạng lùi về phía sau. Hai cánh tay của hắn quờ quạng khi cố gắng lấy lại thăng bằng, nhưng nỗ lực của hắn đều vô ích khi đã ngã khỏi đầu cầu tàu và rơi xuống nước.

Angel không lãng phí thời gian khi anh nắm bắt khoảnh khắc, đâm con dao chiến đấu vào cổ họng của người lính canh khi họ cố gắng giữ mắt mở dưới đại dương mặn. Anh nhìn thấy máu của hắn đã phun ra từ vết thương hở, tạo thành một đám mây mù màu đỏ thẫm khi tiếng thở hổn hển của người lính canh bị nuốt chửng bởi nước.

Trong một đợt bùng nổ sức mạnh thoáng qua cuối cùng, tay của người lính vung ra để nắm lấy cánh tay của Angel như thể anh là một loại phao cứu sinh, một hành động cuối cùng đã vô ích khi cơn giãy dụa của hắn cuối cùng cũng dừng lại, mạng sống của hắn nhanh chóng bị dập tắt như ngọn lửa nến bị thổi đi.

Angel dõi theo bóng dáng của người lính từ từ chìm xuống, cơ thể biến mất vào bóng tối bên dưới và trở thành thức ăn cho cá.

Sau khi giải quyết xong hai tên lính, cả đội của Angel và vài đội khác đã nổi lên. Có lẽ như cả nhóm đã có được 1 chỗ an toàn lẫn riêng tư rồi với các căn nhà bao quanh để che khuất, cũng có thể là chỗ tập kết để cho cả tàu tiến vào cảng hoặc bãi đỗ trực thăng khi cả hai nhìn thấy 1 bãi đất trống đủ rộng lớn cho ít nhất 5 chiếc trực thăng CH-47 hạ cánh và đổ cùng lúc ở chỗ đó. Mục đích rõ ràng là đưa tất cả cựu nô lệ rời khỏi nơi đây, rồi sẽ có thêm trận ném bom Napalm như ở Công Quốc Alguna.

Thấy rằng họ có một khoảnh khắc riêng tư, nhóm đã tranh thủ cơ hội này để nhanh chóng cởi bỏ hầu hết các thiết bị bơi cồng kềnh mà họ không còn sử dụng nữa. Chân vịt và mặt nạ được móc vào áo phao bằng móc đa năng Carabiner, bình Oxy được để lại trên cầu tàu và đèn hóa chất màu đỏ được để lại trước khi họ chuẩn bị tiến sâu hơn vào trong bến cảng hơn. Không cần phải lo vì giờ có một số người ở lại canh đồ đạc của cả nhóm rồi.

Không khí ban đêm mát mẻ phả vào làn da ẩm ướt của Angel khi anh mở báng súng, dành một chút thời gian để quan sát phần còn lại của bến cảng.

Thùng và thùng gỗ nằm rải rác khắp nơi, tạo ra sự che giấu rộng rãi, trong khi những người lính tuần tra khu vực vẫn không hề hay biết sự hiện diện của cả đội. Bọn chúng tập trung vào các công trình và lối đi mà chúng chịu trách nhiệm bảo vệ. Rõ ràng là chúng đã cố gắng hết sức để luôn cảnh giác...

Nhưng vì thời điểm này là đêm khuya, với việc có lẽ là không được nghỉ ngơi đầy đủ, sự chú ý của bọn lính bị phân tán, tạo ra nhiều cơ hội cho các binh lính đặc nhiệm lẻn qua mà không bị phát hiện, bằng chứng là đội lính đặc nhiệm từ các nhóm khác không quá xa họ ở phía bên kia bến cảng.

Đội di chuyển cùng nhau có mục đích, mọi bước chân của họ gần như không phát ra tiếng động trên bến tàu gỗ ẩm ướt khi họ bắt đầu cuộc tìm kiếm.

Họ bắt đầu bằng việc kiểm tra con tàu gần nhất với họ, Vinh đi đầu khi anh ta đi ngang qua bến tàu và tiến đến kiểm tra phòng thủy thủ đoàn gần phía sau, trong khi những người còn lại di chuyển theo cặp về phía hai cửa sập trên boong tàu để kiểm tra khoang hàng.

Angel nhấc nắp hầm lên, cho phép Vinh liếc nhìn thoáng qua bên trong ánh sáng mờ ảo khi anh bật đèn pin gắn trên khẩu súng trường của mình. Khi họ chắc chắn rằng không có bất kỳ điều bất ngờ nào đang chờ đợi họ, Vinh ra hiệu cho anh ta che lại khi anh ta vào hầm để nhìn rõ hơn.

Phần còn lại của đội vẫn trong tình trạng báo động cao, theo dõi Vinh và Ronald kiểm tra bên trong. Boong tàu kêu cót két nhẹ dưới đôi ủng của họ, âm thanh tinh tế hòa quyện với tiếng sóng vỗ nhẹ vào thân tàu.

Vài phút sau, Vinh và Ronald xuất hiện, người đầu tiên lắc đầu ra hiệu rằng mọi chuyện đã rõ ràng.

"Chẳng có gì ngoài hàng hóa gia vị và hàng dệt may trong con tàu này cả, anh Văn!" Vinh thở dài.

"Được rồi. Vậy thì đi tìm tiếp đi các đồng chí, chúng ta hãy chuyển sang các con tàu tiếp theo. Chúng ta vẫn còn nhiều tàu để kiểm tra mà, và đêm vẫn còn dài" Văn đáp lại nhanh nhẹn.

Theo lệnh của Văn, họ di chuyển sang con tàu tiếp theo, lặp lại quá trình này một cách hiệu quả.

"Chỉ có thùng và lưới đánh cá"

Một boong tàu khác được quét sạch...

"Chỉ có đồ gốm và đồ gốm"

Một khoang hàng khác chứa đầy những vật dụng vô dụng khác...

"Tác phẩm điêu khắc, tác phẩm nghệ thuật và hiện vật"

Một con tàu khác bị loại khỏi danh sách và một nhóm lính canh địch khác phải chìm xuống đáy biển.

Mà công nhận lão Crius này giàu vãi thật, khi mà có thể sở hữu 1 hạm đội hơn trăm tàu khác nhau mà cả trăm người tìm nửa tiếng vẫn chưa có.

Và tên trùm đó cũng là loại người khốn nạn nữa.

Cả đội đã lục tung cả bến cảng trăm tàu để đi tìm "hàng hóa". Mỗi tàu đều khác nhau về loại và kích thước, mỗi tàu đều có những ngóc ngách riêng để tìm kiếm, và mỗi tàu đều chứa những hàng hóa khác nhau, nhưng họ vẫn chưa tìm thấy tàu nào có "hàng hóa" mà họ đang rất cần được tìm thấy. Tuy nhiên, mỗi tàu được tìm kiếm chắc chắn sẽ đưa họ đến gần hơn với việc có được thứ họ muốn.

Trong quá trình đó, họ đã "vô tình" bắt được 1 tên thư ký khác. Tên này cũng có tính cách không khác tên Plutarch Imbrex cả. Sau 1 hồi "tra hỏi" ngắn, hắn đã khai hết mọi thứ, bao gồm cả nơi giam giữ những người Nhật GATE lẫn các nô lệ. Chưa ai bị đem qua đảo nên cả đội có phần nhẹ nhõm, mặc dù họ có nghe được tin tức 1 số hòn đảo đã bị Hải Quân Nhân Dân Đông Dương tìm thấy người Nhật GATE từ các quần đảo của Đế Quốc Sadera đã bị xâm lược trả thù. Tra hỏi xong và biết được quá khứ bẩn thỉu của hắn, cả đội tra khảo đã thưởng cho hắn bằng cách cho "viên kẹo đồng 9x19mm" vào trán của hắn và cho "tắm biển miễn phí".

Sau khi lấy xong thông tin, nhóm đã phân chia nhiệm vụ một cách liền mạch, mỗi thành viên đều vào vai trò của mình một cách nhịp nhàng khi họ tiến lên, với Văn cùng Oliver đã dẫn đầu nhóm đến các tòa nhà gần đó ở sâu hơn trong đất liền. Các đội khác cũng đến các tòa nhà khác để thực hiện vai trò tương tự. Mặc dù ban đầu có chút thất vọng vì vẫn chưa tìm thấy mục tiêu, nhưng tính chuyên nghiệp của họ vẫn không hề suy suyển. Họ vẫn chưa hoàn thành cuộc tìm kiếm trước khi có thể tuyên bố rằng họ đã tìm kiếm kỹ lưỡng.

Và sự tỉ mỉ chính là chìa khóa thành công của cả đội lính đặc nhiệm.

Khi cả đội tiến đến tòa nhà đầu tiên, họ phát hiện một người lính gác đang bước ra khỏi lối vào với một chiếc đèn lồng và một miếng bánh mì nhỏ trên tay, bước đi thong thả khi hắn đang đặt chiếc đèn lồng lên trên một cái thùng và di chuyển để dựa vào tường. Chỉ đến khi hắn nhìn lên và nheo mắt nhìn vào phía nhóm lính đặc nhiệm, hắn mới nhận ra rằng có thứ gì đó va vào trong đêm.

Trước khi người lính kịp phản ứng, một phát súng bị kìm nén vang lên, viên đạn rời khỏi nòng súng của Angel và tìm thấy mục tiêu, khiến người lính ngã vào tường. Miếng bánh mì trên tay hắn ta hoàn toàn bị lãng quên, rơi xuống và bị phớt lờ trong khi tay hắn nắm chặt lỗ thủng mới trên cổ họng để cố gắng cầm máu.

Đôi mắt hoảng loạn nhìn lên bóng dáng đang tiến đến gần, một lòng bàn tay đẫm máu yếu ớt giơ lên ​​về phía họ, như thể đang cầu xin họ hãy đợi.

Angel thậm chí không nghĩ ngợi gì nữa khi anh quan sát khuôn mặt người đàn ông qua ống ngắm, trước khi bóp cò và bắn thêm hai phát, đảm bảo rằng người đàn ông không thể cầu xin được nữa.

Khi đội đến được cánh cửa mở của tòa nhà đầu tiên, họ tách đội ra, đứng dựa vào tường ở cả hai bên lối vào. Từ nơi anh đứng, Angel có thể phát hiện ra nhiều đội khác đang di chuyển đến lối vào của các tòa nhà khác nhau, định vị để phối hợp vào cùng lúc.

Không chần chừ, Văn ngay lập tức đi đầu, là người đầu tiên bước vào bên trong tòa nhà. Những người còn lại trong đội cũng bám sát theo, từng người một bước vào hành lang mờ tối. Không khí ẩm mốc, mang theo mùi gỗ cũ và nấm mốc, và tiếng bước chân của họ gần như không phát ra tiếng động trên sàn gỗ cũ kỹ khi họ tiến sâu hơn vào bên trong.

"Nó nghĩ nó là ai mà giám lén lút lấy cắp bánh mì của tao như mấy thằng ăn trộm? Tao thề với các vị thần là hắn sẽ nhận được những gì đáng có khi ta có được..." Một giọng nói có thể được nghe thấy đang lẩm bẩm giận dữ với chính họ từ góc phố, ngày càng to hơn.

Khi bóng dáng của người lính đang tiến đến gần, vòng qua góc hành lang, đôi mắt của người đàn ông nhanh chóng mở to, và anh ta ngừng lại với tiếng thở hổn hển đầy kinh ngạc khi thấy cảnh tượng bất ngờ của một số bóng người bí ẩn mặc bộ đồ lặn toàn màu đen.

Đại tá Văn không hề do dự khi tên lính canh đã vào tầm ngắm, và trước khi hắn kịp rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, Đội Trưởng của 1 đội lính đặc nhiệm IPDTF kiêm đại tá Quân Đội Nhân Dân Đông Dương đã bắn vài phát vào người hắn, khiến hắn ngã gục xuống sàn như một con rối vừa bị cắt dây.

Sau khi "mối đe dọa" trước mắt đã được vô hiệu hóa, cả nhóm tiếp tục tiến lên một cách lén lút, không thèm để ý đến cái xác mới khi họ bước qua nó, coi nó như thể nó chẳng khác gì rác rưởi trên đường đi của họ.

Văn và Oliver đi quét căn phòng bên phải nơi lính canh vừa đi ra, để lại Angel dọn dẹp căn phòng bên trái cùng Ronald với Vinh trong khi Carl vẫn chĩa súng trường vào cánh cửa cuối hành lang. Những người còn lại đang đi thực hiện các nhiệm vụ khác nhau.

Khi anh đẩy cửa mở, anh được chào đón bằng cảnh tượng một số lính canh trong một căn phòng đầy giường. Một số thì thầm với nhau một cách thoải mái, một số đang nghỉ ngơi qua đêm, một số đang đọc sách hoặc viết thư về nhà. Không có điều nào trong số đó quan trọng với anh khi anh nhắm vào người lính canh đầu tiên nhìn lên và nhận thấy sự hiện diện của họ.

Điều duy nhất anh cảm thấy vào lúc đó là lực giật của báng súng trường Yankee Lincoln Class 5 găm vào vai anh với mỗi viên đạn bắn ra, cho đến khi cuối cùng, không còn kẻ địch nào sống sót để bắn nữa.

Họ dành một chút thời gian để quan sát cảnh tượng trước mắt. Những trang giấy đẫm máu, những chiếc giường đẫm máu và những thi thể đẫm máu nằm rải rác khắp phòng, tạo nên hình ảnh một con thú dữ nào đó đã xông vào và tàn sát những người đàn ông này trong lúc họ đang ngủ.

Tốt! Điều đó sẽ khiến người dân thế giới này có điều gì đó đáng sợ hơn là Đế Quốc Sadera.

Anh ta lấy lại sự tập trung khi âm thanh của nhiều phát súng bị chặn lại vang lên, tiếp theo là tiếng va chạm của các cơ thể và tiếng vỏ đạn va chạm với sàn nhà phía trên anh ta.

"Các đồng chí, phòng đầu tiên đã an toàn, phòng thứ hai cũng vậy. Hiện tại đang lên phòng thứ ba" Giọng nói của các binh lính đặc nhiệm khác đã báo cáo lại. Tòa nhà này rõ ràng là có ít nhất 2 hoặc 3 đội đột nhập vô, với hơn hàng chục tòa nhà đang được trăm người lính tìm kiếm "hàng hóa" cần tìm.

"Các đồng chí, phòng thứ 3 trống, phòng thứ 3 đã trống. Đang ra ngoài" Angel báo cáo, bước ra khỏi phòng cùng Ronald và quay lại hội trường nơi Carl vẫn đang đứng. Khi Ronald di chuyển để nhập bọn với những người khác, hai người còn lại đều theo dõi cánh cửa ở cuối hội trường, súng trường của họ được giữ ở mức ngang bằng và sẵn sàng trong trường hợp có ai đó quyết định bước vào.

"Tất cả các đồng chí. Xin hãy lưu ý 1 điều, hiện tại 1 số tên đang đi ra kiểm tra. Hãy chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất" Giọng nói của người điều khiển máy bay không người lái của họ đột nhiên vang lên qua hệ thống liên lạc.

Angel và Vinh không nói một lời, liếc nhìn nhau trong lúc xử lý thông tin đang truyền đến.

Họ điều chỉnh vị trí của mình, mỗi người đứng một bên hành lang để đảm bảo có góc bắn tốt nhất. Không khí căng thẳng bao trùm khi họ lắng nghe bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào.

Từng giây trôi qua, mỗi giây đều kéo dài khi sự mong đợi tăng lên, cho đến khi đúng như mong đợi... tiếng bước chân và tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ vang đến tai họ, vọng xuống hành lang và phía bên kia cánh cửa.

Đột nhiên, cánh cửa bắt đầu mở ra với tiếng kẽo kẹt khi nó được đẩy nhẹ, người bảo vệ bước vào với vẻ rõ ràng là đang mất tập trung và đang nói chuyện với ai đó.

"Và tao nói cho mày biết, nó bị hoang tưởng. Nghiêm túc mà nói, có chuyện gì có thể xảy ra ở đây vậy..."Tiếng súng bị kìm nén vang vọng trong hành lang hẹp khi người lính gác đột nhiên ngã xuống sàn, chiếc đèn lồng trong tay anh ta đã vỡ tan khi đập vào ván sàn. Mặc dù hai người lính gác đi theo sau anh ta ở cửa ra vào hầu như không có thời gian để phản ứng khi họ cũng ngã xuống đất, nhưng không thể nói như vậy với người lính gác cuối cùng, người đủ nhanh để thoát khỏi tầm nhìn, vụng về loạng choạng ngã xuống đất và bò lùi lại khi anh ta bắt đầu hét lên điên cuồng vào màn đêm.

"C-CÓ! CÓ KẺ ĐỘT NHẬP! CÓ KẺ ĐỘT NHẬP!..." Người lính vừa chạy trốn, vừa hét lên cảnh báo, vừa kêu cứu cùng lúc.

Tiếng hét bị cắt ngang khi Angel nhoài người ra khỏi khung cửa và bắn tiếp một phát súng trường nữa, một viên đạn súng Gauss đã kết thúc tiếng kêu cứu tuyệt vọng của người lính canh.

Thật không may, thiệt hại đã xảy ra, và tiếng hét đột ngột đã khuấy động tổ ong bắp cày. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm bến cảng giờ đã bị thay thế bằng những giọng nói xa xăm vội vã hét lên những mệnh lệnh để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ôi cái ĐCM cuộc đời!" Angel chửi thề khi nhìn ra bên ngoài, thấy ánh nến màu cam nhấp nháy qua cửa sổ của những tòa nhà khác, chiếu sáng bên trong và làm nổi bật bóng dáng của những người lính canh đang di chuyển để hành động.

Không cần phải là thiên tài mới nhận ra rằng cơ hội tàng hình của họ đã vuột khỏi tầm tay, đặc biệt khi có cả 1 đội quân lính của lão Cirus kéo đến đông như kiến.

Thôi thì sang kế hoạch thứ 2: Đánh trận trực tiếp luôn cho rồi.

Văn, Oliver, và tất cả binh lính khác dùng súng trường Coligun Yankee Lincoln Class 5 bắn liên tiếp vào đội quân "Lấy Thịt Đè Người", cũng như một số người khác đã dùng kèm thêm cả Súng Phóng Lựu, Súng Chống Tăng, Súng Máy và Súng Bắn Tỉa để xử lý càng nhanh càng tốt.

SPL40L, Súng Phóng Lựu do Đông Dương sản xuất đã được lính IPDTF lấy ra, lắp đạn vào và bắn liên tục. Những người lính khi bắn đều luôn phải nạp đạn thật nhanh chóng để tiểu diệt đội quân biển người khổng lồ càng nhanh càng tốt.

https://youtu.be/Flw-_4rRjiI

Đi kèm đó là tiếng súng máy các loại. Đặc biệt là những khẩu súng máy do Hoa Kỳ, Liên Xô, Anh, Châu Phi và Đông Dương sản xuất đã bắn liên tục:

https://youtu.be/2_WbgQkTqwk

Mà nói thật, bọn lính ở đây không phải là lính thực sự, mà chỉ là 1 lũ côn đồ, lực lượng an ninh, mong đợi một lực lượng chiến đấu nhỏ và thông thường tấn công bằng các chiến thuật thông thường mà chúng được huấn luyện để phản ứng lại.

Với tình hình bắn đạn liên tục như vậy và tấn công trực diện, nó đã tạo ra một núi xác chỉ trong vòng vài chục phút đầu tiên chiến đấu. Để càng thêm tàn khốc cho phe địch, UAV của đội đặc nhiệm đã ném bom vào bọn lính, tạo ra một biển lửa "nhỏ", đủ để khiến 1 số tên bắt đầu bỏ chạy ra khỏi nơi đây.

Tuy bọn chúng cũng có cung để bắn đáp trả, nhưng do phần lớn đội lính đặc nhiệm tấn công từ những tòa nhà hoặc nhà kho đều làm bằng đá khá vững chắc nên có thể chống trả lại, chỉ có 1 số người bị thương vì bị trúng mũi tên khi chiến đấu thôi. Ít ra vết thương không đến mức nghiêm trọng.

Và sau khi trận chiến đầu kết thúc, họ bước ra khỏi tòa nhà, mùi khói, mùi gỗ cháy, mùi ruột và thịt thối nồng nặc vẫn còn ở bên ngoài, làm ô nhiễm không khí bằng một mùi hôi thối kinh khủng mà Văn, Oliver và tất cả lính đặc nhiệm đã cố gắng hết sức để không để ý đến.

Càng tiến lên, khói càng bắt đầu tan dần, cho đến khi cuối cùng, hậu quả khủng khiếp của cuộc tấn công bằng súng đạn các loại và UAV rất tàn khốc đã được tiết lộ với cả đội lính đặc nhiệm. Mặt đất đầy hố, tòa nhà ở phe địch đã có nhiều lỗ đạn, một số tòa nhà đã đổ vỡ, vết cháy xém và những gì còn lại của những gì từng là thân thể người của bọn lính địch nằm rải rác khắp khu vực, sự mất mát thảm khốc về sinh mạng được tô điểm bằng ánh sáng màu cam kỳ lạ từ những đám cháy dai dẳng vẫn đang cháy.

May mắn là các tòa nhà bị phá hủy đều được xem bằng Mắt Kính xuyên khấu là không có ai là nô lệ cả. Chỉ có lính 100%.

Một trong những người lính canh dường như vẫn còn đứng vững, mặc dù rất yếu, xét đến những thương tích nghiêm trọng mà anh ta phải chịu trên cơ thể.

Người đàn ông mất phần còn lại của cánh tay phải từ khuỷu tay trở xuống, xương gãy và đẫm máu nhô ra khỏi phần phụ bị rách nát và xé nát, và có những đốm đỏ rõ ràng rỉ ra qua vô số lỗ đạn làm hỏng bộ giáp phủ đầy bồ hóng của anh ta. Vẫn mất phương hướng và tê liệt vì đau đớn, người đàn ông loạng choạng tại chỗ như một con Zombie nào đó, không chắc chắn lắm về những gì đang xảy ra xung quanh mình hoặc tình trạng hiện tại của mình.

Thấy tình hình này không ổn rồi nên cả đội đã cho người lính đó "viên kẹo đồng" để giải thoát, tiễn sang kiếp sau luôn.

Cả đội sau đó tiến lên phía trước, đi đến tòa nhà của phe địch.

Khi họ đến gần lối vào tòa nhà cuối cùng, họ phát hiện ra Rook, người đã rời khỏi đội hình tạm thời của họ để di chuyển đến tòa nhà được chỉ định. Khi Angel chuẩn bị bước vào lần cuối, giọng nói trầm đục của nhiều lính canh hơn có thể được nghe thấy từ bên trong ở phía bên kia cánh cửa.

"Các anh có thấy chuyện gì vừa xảy ra ngoài kia không vậy?" Một trong những người lính hét lên, giọng có vẻ khá hoảng loạn và gần như phát điên. Đúng là như vậy, xét theo tình hình hiện tại của phe địch.

"Lửa từ trên trời, giữa đêm khuya... mức độ tàn phá này... là thứ mà tôi chỉ mong đợi được chứng kiến ​​do chính thần Emroy giáng xuống chính chúng ta!" Giọng của người lính đó nói tiếp.

"Im lặng! Tao đang cần những người có đầu óc tỉnh táo để giúp chống lại những kẻ xâm nhập đã tấn công chúng ta ở bên ngoài vào lúc này, và một người có đầu óc tỉnh táo sẽ không nói những điều vô nghĩa như vậy vào lúc này!" Một người lính khác đã khiển trách.

"Mày có gan tuyên bố tao nói nhảm trong khi chúng ta đã chứng kiến ​​cảnh tàn phá ngay bên ngoài cửa sổ của chúng ta! Bọn này không phải là những kẻ xâm nhập đâu, thằng ngu! Bọn này là những tông đồ, những tông đồ thực sự được chính thần Emroy phái đến, để trừng phạt tất cả chúng ta vì những hành vi sai trái của tất cả chúng ta! Cố gắng chiến đấu là vô nghĩa! Chúng ta đã phải chịu sự nguyền rủa vĩnh viễn rồi!" Người lính lúc nãy đã cãi lại.

"Ai đó hãy đuổi cái thằng ngu này ra khỏi tầm mắt của tao đi!" Người lính khiển trách đã kêu ai đuổi người lính đã cãi lại.

Trong khi những người lính canh tiếp tục cãi vã bên trong, Angel đã lợi dụng sự mất tập trung của họ để thử xoay tay nắm cửa, nhưng nó không nhúc nhích.

Rồi, đến lúc dùng C4 nữa rồi.

Được tất cả mọi người đồng ý, Angel đã với tay vào một trong những chiếc túi của mình và rút ra một dải thuốc nổ C4. Anh ta bóc lớp keo dán trên băng dính, trước khi kéo một lòng bàn tay mở xuống dọc theo chiều dài của dải thuốc nổ, cắm chặt vào cửa và cố định nó bên cạnh tay nắm. Dây chạy từ dưới cùng của thuốc nổ đến kíp nổ trong tay anh ta, sẵn sàng nổ ngay khi anh ta nhấn nút.

https://youtu.be/9MDRrMc8cA4

Quả bom đã phát nổ vào một lát sau, và cánh cửa bị thổi bay với một tiếng nổ như sấm. Bụi và mảnh vỡ bay ra từ cửa ra vào khi sóng xung kích vang vọng khắp bên trong tòa nhà, tiếp theo là tiếng va chạm của mảnh vỡ rơi xuống sàn. Khói bốc lên từ xung quanh các cạnh của khung cửa, và bản thân cánh cửa giờ chỉ còn là những mảnh gỗ vụn khi nó bị giật khỏi bản lề.

Trước khi bụi kịp lắng xuống hoàn toàn, những người điều hành đã lao lên phía trước và tràn vào phòng với vũ khí giơ cao và sẵn sàng, nhắm vào những người lính canh bị ảnh hưởng bởi vụ nổ và mảnh vỡ từ cánh cửa, những người lúc này đang cố gắng phản ứng, tất cả đều mất cảnh giác trước một thế lực bí ẩn đột nhiên xâm phạm vào nơi từng an toàn của chúng.

Sự hỗn loạn bao trùm căn phòng khi bạo lực hành động áp đảo lính canh, và tiếng hét, tiếng súng bị dập tắt, và tiếng đạn xé vào da thịt và áo giáp là những âm thanh duy nhất tràn ngập không khí. Sự ngạc nhiên ban đầu của chúng nhường chỗ cho sự tuyệt vọng khi chúng đã cố gắng tấn công cả đội, nhưng nỗ lực của chúng đều vô ích. Các binh lính đặc nhiệm được phối hợp tốt và có nhiều kinh nghiệm hơn rất nhiều, và không có đối thủ nào khi nói đến vũ khí của cả đội lính đặc nhiệm.

Súng luôn thắng kiếm.

Những tên lính gác ngã xuống từng tên một, mỗi phát bắn trúng đích đều kết thúc sự kháng cự của chúng ngay lập tức, cho đến khi cuối cùng, những người duy nhất còn đứng vững trong phòng là các binh lính đặc nhiệm của IPDTF và UNGOC. Xác chết của phe địch nằm rải rác trên sàn tòa nhà, những tên lính canh từng bất khuất giờ đây bất động và vô hồn khi những vũng máu bắt đầu hình thành xung quanh chúng.

Cả đội sẽ không đợi để chiêm ngưỡng "tác phẩm của họ" mới làm ra mà nhanh chóng tiếp tục chuyển sang phòng tiếp theo, như thể đang gạch bỏ một danh sách kiểm tra vô hình nào đó.

Khi họ băng qua một cánh cửa và tiến vào căn phòng bên cạnh, Angel đã tiến về phía bên phải, nơi có hai tên lính đang ẩn núp chờ phục kích họ khi họ xuất hiện.

Khi anh ta bắn hạ tên lính canh đầu tiên đang lao về phía anh, anh ta nhanh chóng xoay người để giao chiến với tên thứ hai. Thật không may, tên lính canh thứ 2 đã đến quá gần, vung thanh kiếm ngắn của hắn xuống trong một đòn đánh từ trên xuống, sự tuyệt vọng và giận dữ thúc đẩy cuộc tấn công của anh ta. May mắn thay, phản xạ của Angel đã phát huy tác dụng, và anh ta giơ khẩu súng trường lên để chặn cú đánh, trước khi đập tấm đế băng đạn vào mặt tên lính canh, khiến anh ta choáng váng.

Người lính loạng choạng lùi lại, và trước khi anh ta kịp định hình lại, Angel đã chĩa bộ giảm thanh của súng vào ngực người đàn ông, trước khi đẩy anh ta xuống sàn một cách thô bạo, ghim chặt anh ta dưới thiết bị chặn họng súng.

Đúng lúc đó, Angel bóp cò súng...

Nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra súng đã hết đạn...

Người lính gác bị kẹt bên dưới anh ta, người trước đó đang vật lộn, dường như đông cứng trong giây lát, vẻ không tin hiện rõ trong mắt khi anh ta nhận ra rằng bất cứ điều gì vừa xảy ra đã ngăn cản anh ta khỏi cái chết sắp xảy ra. Khuôn mặt của người lính gác sáng lên vì nhẹ nhõm, nhưng nhanh chóng biến mất khi Angel đảo mắt, thở hổn hển vì khó chịu vì sự bất tiện nhỏ này trong khi anh ta giữ chặt khẩu súng trường bằng một tay, tay kia với lấy khẩu súng lục của mình.

Chỉ bằng một động tác nhẹ nhàng, Angel rút khẩu SIG Sauer M18 ra khỏi bao súng và nhắm thẳng họng súng vào mặt người lính canh, trước khi bóp cò nhiều lần và bắn nhiều phát vào hộp sọ anh ta, kết thúc một cách tàn bạo sự chống cự vô ích của người đàn ông chỉ trong vài giây.

Một sự im lặng căng thẳng bao trùm căn phòng, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng xáo trộn và giọng nói vọng lên từ tầng trên:

..."Có chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở dưới đó vậy?"

"Anh đang hỏi tôi sao?! Nhiệm vụ của anh là phải tìm ra điều đó! Tất cả các anh, đừng đứng đó nữa và làm cho các anh trở nên hữu ích đi! Xuống lầu và ngăn bọn xâm nhập lại!"

"Nhưng thưa ngài Crius, điều đó sẽ khiến ngài hoàn toàn đơn độc..."

"Đó là lệnh! Cứ làm đi!"

Tiếng trao đổi lời nói bị bóp nghẹt ở tầng trên truyền đến tai cả đội, dẫn họ đến mục tiêu của mình. Khi Angel nạp đạn xong, Văn đã ra hiệu cho anh ta cầm súng lên cầu thang. Anh ta làm theo, giữ cho khẩu súng trường của mình hướng lên trên ở tầng tiếp theo và đợi những người còn lại trong đội tập hợp lại phía sau anh ta và ra hiệu rằng họ đã sẵn sàng.

Tín hiệu được đưa ra dưới dạng một cú vỗ mạnh vào lưng, và anh bắt đầu thận trọng tiến lên các bậc thang, di chuyển để bắt lão Crius lại khi lão ta không còn nơi nào để chạy.

"Các anh chị em, hãy di chuyển tới tầng thứ hai. Crius ở trên tầng này" Văn đã hét to qua bộ đàm cho tất cả lính đặc nhiệm nghe thấy.

Khi cả đội đi được nửa đường lên cầu thang, ánh sáng của một chiếc đèn lồng có thể nhìn thấy ở góc, trước khi một người bảo vệ xuất hiện trên cầu thang, thò đầu ra để nhìn rõ hơn ở tầng dưới. Đôi mắt anh ta mở to vì sốc khi nhìn thấy các binh lính đặc nhiệm đang tiến đến, nhưng trước khi anh ta kịp làm gì, khẩu Yankee bị kìm nén của Angel lại rung lên, phát súng bắn thẳng vào mặt người bảo vệ.

Một luồng khói đỏ bao quanh đầu người đàn ông khi nó bật ra sau, phủ lên bức tường phía sau anh ta một màu xám trước khi anh ta ngã xuống.

"Chết tiệt thật! Những kẻ xâm nhập đang tiến tới! Giữ vững hàng ngũ, đừng để chúng đến ngài Crius!" Một người lính canh hét lên sau khi chứng kiến ​​một người của mình bị thả xuống ngay trước mặt mình. Ánh sáng đèn lồng chiếu sáng người lính canh nhanh chóng biến mất, bị một người đàn ông đã chết mang đi.

"Anh bị điên à! Tôi không giải quyết chuyện này đâu! Nếu Crius và thằng nhóc kia là những kẻ chúng đang truy đuổi, tại sao chúng ta không dọn chúng lên một chiếc đĩa bạc và tự cứu mình đi?!" Một trong những người lính khác hét lên.

"Thành thật mà nói, anh không thể ngây thơ đến mức nghĩ rằng kẻ thù sẽ tha cho chúng ta vì đã làm như vậy! Chúng sẽ tàn sát tất cả chúng ta, bất kể chúng đang truy đuổi ai! Tốt hơn là nên ra ngoài làm nhiệm vụ của mình!"

"Những người đang canh gác các tàu đâu rồi? Còn các thủy thủ đoàn nữa! Chúng ta cần người của họ ở đây ngay!"

"Bọn họ định làm cái quái gì thế này! Anh đã chứng kiến ​​những gì xảy ra bên ngoài, và rất có thể bọn họ cũng vậy! Nếu bọn họ vẫn chưa bị đánh chìm trong bến cảng, thì tại sao anh lại nghĩ bọn họ sẽ đến giúp?"

Và rồi có tiếng nổ lớn đã xảy ra, đủ để cả tay sai của Crius và đội quân lính đặc nhiệm chú ý đến...

https://youtu.be/HTXiJpCDiH4

...Rồi đi kèm theo đó là một biển lửa vô cùng lớn đã nhanh chóng xuất hiện...

https://youtu.be/GdwhlKKw0Lc

...Cả bến cảng đã cháy rụi. Họ thấy cả đoàn thuyền khổng lồ đã chìm trong biển lửa...

Coi như là cả đám có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra với nhóm tuần tra tàu thuyền và thủy thủ đoàn rồi. Cả đám lính canh sau đó tranh cãi làm sao để trốn thoát hoặc sống sót.

Trong khi những người lính canh bận rộn tranh cãi, Angel đã đến tầng đầu tiên, gõ đúp vào xác chết mới nhất của mình trước khi bước qua xác chết. Cầu thang vẫn hẹp, nhưng giờ nó mở ra đủ rộng để vừa với hai người nếu họ đứng cạnh nhau trên cùng một bậc thang, và Angel quyết định rằng sẽ là một ý tưởng hay để tận dụng tối đa điều đó.

Cả đội sau đó được nghe theo lời Angel nói về cầu thang, và đã được cả nhóm đồng ý ngay trong thời gian ngắn. Các đội bắt đầu leo ​​lên một lần nữa, di chuyển nhanh để duy trì đà tiến của họ. Cuộc tranh luận phía trước dường như vẫn tiếp tục không ngừng, một dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của họ đã gieo rắc bao nhiêu bất đồng vào những người đàn ông này.

Khi cả đội đã lên đến đỉnh cầu thang, họ phát hiện lính canh đã dựng một rào chắn tạm thời, sử dụng những chiếc bàn, kệ và đồ nội thất bị lật đổ để bảo vệ bản thân và làm chậm bước tiến của họ.

Một người lính canh tập trung đủ để không bị phân tâm bởi cuộc tranh cãi, và sự chú ý của anh ta cho phép anh ta phát hiện ra nhóm lính đặc nhiệm khi họ xuất hiện trên các bậc thang. Tuy dũng cảm, nhưng cả đám lính tay sai của Crius chủ yếu là khá chơi ngu, đặc biệt là khi 1 người lính đã cố gắng giơ cung tên lên về phía nhóm lính đặc nhiệm như một nỗ lực rõ ràng để chống trả, mặc dù điều đó vô ích.

Không chút do dự, cả đội bắt đầu nã đạn về phía rào chắn, những viên đạn bắn trúng gỗ và dễ dàng xuyên thủng nó.

Những người lính canh gác phía sau rào chắn cũng không khá hơn, họ kêu lên đau đớn và hoảng loạn khi những viên đạn xuyên qua lớp vỏ bọc tạm thời của họ. Những mũi tên được bắn ra để đáp trả thậm chí còn không đến gần mục tiêu, rơi xuống sàn một cách vô hại trước khi chúng có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.

Khi họ bước ra khỏi cầu thang, họ có thể thấy căn phòng bên kia rào chắn được thắp sáng mờ mờ, với những thùng và thùng nằm rải rác, cung cấp rất ít chỗ ẩn núp cho những người lính canh còn lại. Rõ ràng là họ đã không chuẩn bị, xét theo cách họ hỗn loạn như thế nào khi phản ứng lại cuộc tấn công bất ngờ, khiến phần lớn lực lượng chiến đấu không còn gì hơn là những vết bẩn trên mặt đất bên ngoài. Sự xâm nhập đột ngột vào nơi trú ẩn an toàn của họ chắc chắn không giúp ích gì, với một số người bị đông cứng vì sợ hãi khi họ xuất hiện, những người khác, hét lên những mệnh lệnh mâu thuẫn trong nỗ lực cuối cùng để giành lại một số quyền kiểm soát tình hình.

Sự kiểm soát nhanh chóng bị mất đi khi bức tường lửa ngày càng dữ dội hơn khi những thành viên còn lại trong đội cùng nhau leo ​​lên cầu thang.

Những nỗ lực phản công của lính canh đều vô ích, và sự kháng cự của họ nhanh chóng bị dập tắt. Từng người một, họ ngã xuống dưới những phát súng được ngắm chuẩn xác của các binh lính đặc nhiệm IPDTF và UNGOC, cơ thể họ rơi xuống sàn trong một điệu nhảy tử thần hỗn loạn và ghê rợn.

Khi người lính gác cuối cùng ngã xuống, tòa nhà đã trở nên hoàn toàn im lặng. Mùi thuốc súng và máu lơ lửng trong không khí, và ánh sáng mờ nhạt của một chiếc đèn lồng trên một cái thùng gần đó làm nổi bật chính xác máu của ai. Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng bước chân vọng lại của các binh lính khi chúng di chuyển nhanh chóng qua hậu quả của cuộc tấn công, kiểm tra sơ qua các phòng khác ở hai bên và đảm bảo rằng chúng trống rỗng.

Cuối cùng họ đã đến căn phòng cuối cùng. Nó có một cánh cửa đóng chặt, có lẽ dẫn đến căn phòng cuối cùng nơi Crius có thể đang ẩn náu.

Hi vọng là vậy...

Angel, Oliver cùng Văn đã tiến đến gần cửa, tim đập thình thịch vì mong đợi. Cả ba, cùng các đội lính đặc nhiệm khổng lồ đằng sau có thể cảm thấy sức nặng của màn kết thúc hoành tráng của nhiệm vụ đè lên mình khi họ tiến gần hơn.

"Đây rồi! Angel và Oliver, cả hai nên chuẩn bị một khẩu súng ngắn và bắt tên khốn này đi"  Văn thì thầm, súng trường chĩa vào cửa.

"Đã rõ" Angel và Oliver trả lời lại.

Sự căng thẳng hiện rõ khi cả đội vào vị trí, mỗi người điều hành đều sẵn sàng lao vào ngay khi cánh cửa mở ra. Cả ba người trên đã hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần và bản năng được mài giũa khi Angel đã rút một quả lựu đạn gây choáng từ một trong những chiếc túi của họ.

Nhìn thấy quả lựu đạn choáng trong tay, Văn đá tung cánh cửa trước khi bước ra, tạo điều kiện cho Angel rút chốt và ném quả lựu đạn vào sâu trong căn phòng phía bên kia.

Vài khoảnh khắc tiếp theo dường như kéo dài hơn khi cả đội chuẩn bị cho âm thanh sắp xảy ra.

Và rồi nó đến, một tia sáng trắng kèm theo tiếng nổ lớn. Không lãng phí thời gian, Cả đội lính đặc nhiệm lao về phía trước, xông vào phòng và sẵn sàng giao chiến với bất kỳ mối đe dọa nào.

Chỉ có điều... không có ai ở đó. Thực tế, không có ai khác trong phòng ngoại trừ họ. Thay vì lính canh chống trả quyết liệt từ vị trí kiên cố hoặc co rúm trong góc, họ chẳng thu được gì cả. Ngay cả sau khi tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng, Crius vẫn không có nơi nào để ẩn náu.

Có thể nói đây là điều bất ngờ.

Thật bất ngờ và đáng thất vọng...

Nhưng đã dừng lại khi họ nghe được 2 tin tốt:

Tin tốt thứ nhất là:

"Đội Yankee-Annam đã tìm thấy khu vực chứa nô lệ rồi đây. Đó là 1 nhà kho và ở 1 hầm mỏ. Chúng tôi cũng tìm thấy nhiều người bị bắt đến từ Thế Giới Song Song. Ít nhất là hơn 200 người còn lại" Bộ đàm của Văn đã phát ra.

Điều này cũng đã báo ra 1 tin tốt, khi họ đã tìm thấy tất cả những người bị bắt làm nô lệ, và sẽ đưa tất cả khỏi địa ngục trần gian này. Chắc chắn, họ đang mong đợi một kẻ buôn nô lệ đáng chê trách về mặt đạo đức sẽ có những nô lệ khác, và họ biết Crius đang sở hữu những nô lệ khác từ bên kia Cổng, nhưng tại sao công ty lại tìm thấy một nhà kho đầy những nô lệ đó trong lúc họ đang đột kích?

Nói về sự tiện lợi...

Mặc dù điều đó đặt ra câu hỏi. Chính xác thì có bao nhiêu người đã mất vào tay Đế chế và Cổng? Nhật Bản chưa bao giờ đưa ra con số chính xác về thương vong của thường dân trước khi Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc thẳng tay tiến hành "Đại Giải Pháp 2.0". Đối với Đông Dương cùng Liên Hợp Quốc Thay Thế, con số được đưa ra là khoảng hơn 600 người bị bắt qua.

Văn sau đó đã ra lệnh phải duy trì an ninh, dùng mọi nguồn lực có sẵn để bảo vệ tất cả các nô lệ vừa được giải phóng, cũng như sẽ có bãi trực thăng đón tất cả Công Dân Nhật Bản GATE bị bắt đưa trở về Căn Cứ Alnus Đông Dương để chữa trị rồi sẽ cho tất cả trở về quê hương.

Tiện sẽ cho các nhà báo phỏng vấn thoải mái (Với điều kiện là tinh thần đã ổn định).

Tin tốt thứ 2 là:

"Thưa ngài, chúng tôi đã tìm thấy Crius Odoacer Centumalus. Tên đó đã trốn chạy với dao đã kề cổ ở 1 cậu bé được xác định là đến từ Nhật Bản Song Song. Hắn cách chỗ của anh khoảng 5 km" Người điều khiển UAV đã báo cáo lại cho Văn.

Tuyệt! Cuối cùng cũng đã xác định được hắn. Nhưng hắn đang kề dao vô cổ cậu bé rất có khả năng cao là Mikami Toshiaki.

Nhưng rồi anh nhớ tới đống bảo bối của đứa em họ người Mỹ của anh đã gửi viện trợ cho anh...

Nhẫn dịch chuyển...

Tuyệt. Sau vụ việc này, Văn đã tự hứa là sẽ phải gửi quà tặng cho đứa em họ sau cho có ý nghĩa nhất.

Trong khi đó, tên Crius đang kề dao vào cổ cậu bé, với lời đe dọa các binh lính là sẽ thẳng tay giết.

Đột nhiên có 1 tia sáng nổ tung, rồi Văn đã xuất hiện, lao thẳng vào tên Crius từ phía sau.

Văn đã xuất hiện nhờ vào Nhẫn Dịch Chuyển, đã xuất hiện 1 cách nhanh chóng, rồi thẳng tay giật lấy con dao từ lão Crius, kịp thời cứu cậu bé người Nhật thoát chết trong gang tất và đánh rất mạnh vào mặt lão già buôn nô lệ rất nhanh chóng.

Chỉ trong chốc lát, Crius đã ngã xuống, hoàn toàn bất tỉnh. Văn đã lấy 1 sợi dây trói có sẵn từ trong "Túi Bảo Bối" và trói lão lại sao cho không thể chạy thoát.

Bây giờ, mọi chuyện có thể coi như đã chấm dứt cuộc chiến ở Toumaren. Nhưng hậu quả còn để lại khá nghiêm trọng.

Cậu bé ngồi trên một khúc gỗ gần đó, khóc một cách biết ơn vào vai của một trong những người lính đặc nhiệm đang an ủi cậu, trong khi những người khác kiểm tra cơ thể cậu để đảm bảo rằng cậu không cần bất kỳ sự chăm sóc y tế ngay lập tức nào. Cậu bé người Nhật trẻ tuổi rõ ràng mang những vết sẹo của thử thách khủng khiếp của mình, cả về thể chất lẫn tinh thần. Những mảnh giẻ rách mà cậu mặc không thể che giấu được nhiều vết bầm tím và vết hằn khác nhau trên cơ thể gầy gò đáng sợ của cậu.

Mức độ đau khổ đó chỉ dành cho một đứa trẻ sao? Chúng thực sự ở một thế giới khác.

Chưa kể đến cả những người khác bị bắt đến thế giới này và số phận của các thú nhân, các nô lệ.

Có lẽ một điều gì đó cũng tàn nhẫn như vậy, nếu không muốn nói là tàn nhẫn hơn họ...

Sự thật này đã làm Văn cảm thấy buồn nôn.

Giờ đây, ít nhất là mọi người thân của những người Nhật Song Song bị bắt đến đây nói chung và cha mẹ của cậu bé đó nói riêng có được 1 tin tốt lành, khi ít ra họ còn sống (Mặc dù chấn thương về cả thể xác và tâm lý còn rất kinh khủng), và được giải cứu để đưa về lại thế giới của họ, đưa về nhà của họ.

Điều này càng khiến cho cả Hai Thế Giới về sau càng chống lại chế độ nô lệ của Đặc Khu ngày càng theo biện pháp mạnh hơn.

Trong khi đó, ở Thủ đô của Đế Quốc Sadera đã xảy ra một sự kiện lớn sắp tới sẽ thay đổi lịch sử của cả Đặc Khu mãi mãi về sau.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro