TẬP 6: THÀNH PHỐ ITALICA

(Tác giả: Tập này sẽ có 1 số cán bộ có đối tác ngoài đời rất nổi tiếng trên mạng

Và tiện đây là bức ảnh được chụp lên cao của Căn Cứ Alnus Đông Dương ở Đặc Khu nha, với 1 cái hồ khá lớn ở bên cạnh căn cứ, khác căn cứ Alnus của Nhật Bản ra. Còn mũi tên đỏ trong bức hình là chỉ vị trí "Cổng" của Đông Dương.

Còn hình trên nữa chính là bản đồ Falmart, với Ngôi Sao Vàng là vị trí "Cổng" của Đông Dương. 

Cuối cùng là nếu tù nhân quý tộc Sandera (Ngoại trừ bá tước Colt Formal ra vì là người tốt) đòi "quyền quý tộc":

Các chú cai ngục canh bọn quý tộc Sandera:

Và các đồng chí đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo như thế nào rồi đó).

Ngày 18/10/2017, ở 1 phòng hội trường nào đó, Trại Tù Binh Alnus, Căn Cứ Alnus Đông Dương, Đặc Khu.

Ở ngoài khu vực "Cổng" và trong 1 phòng hội trường lớn, có 1 nhóm tù nhân mặc bộ đồ Juventus quen thuộc chỉ thấy ở các trại tù Việt Nam. Họ chính là lính Sandera và lính của Liên Minh Các Vương Quốc đã bị Đông Dương bắt làm tù binh sau mọi cuộc chiến với Đông Dương, với hiện tại toàn bộ tù nhân đang cầm đủ loại đồ để dọn dẹp chiến trường như cuốc, xẻng,... để chuẩn bị đi làm việc, và đang nghe trưởng trại giảng đạo lý bằng tiếng Latinh cổ. Trưởng trại đã vừa nói xong, cũng như chốt luôn câu cuối cùng:

"...Và các anh đã nghe rõ chưa, ra xã hội thì sau này chỉ có làm thì mới có ăn thôi, chứ không làm mà đòi có ăn thì chỉ cạp đất mà ăn thôi. Và các anh đã nghe rõ tôi nói chưa?" Trưởng Trại Tù Alnus nói

"Dạ, thưa đồng chí trưởng trại!" Các tù binh đều hét to đều.

"Tốt! Và các anh đã đến giờ làm việc rồi. Các anh hãy làm cho tốt nha! Làm tốt thì các anh có thể được đưa trở về nhà sớm hơn" Trưởng Trại Bùi Xuân Huấn nói lên.

Ngay khi Huấn nói xong, tất cả tù binh đã đi ra để được đưa lên những chiếc xe tải đưa ra bãi chiến trường hôm qua làm việc, và 1 nhóm khác thì được đưa đến công trường xây dựng thêm nhà ở mới, cụ thể là phòng cho có 1 thị trấn hoặc thành phố kiểu Châu Âu lai Đông Dương sẽ mọc lên trong tương lai gần tới. Ngoài ra, đã có những thanh ray đường sắt và đường nhựa xe đường bộ dân sự đầu tiên đã được xây dựng nhanh chóng bởi công nhân lành nghề và tù nhân chịu hợp tác, theo lệnh của Đảng Cộng Sản Đông Dương (Và INSA).  

Đạo Luật Công Nghệ mới đây do nhà nước và INSA bí mật ban hành trước khi đưa ra chính thức công bố cho toàn dân cũng bắt đầu áp dụng, với quy định là công nghệ mà Đông Dương cung cấp cho thế giới mới đều dưới những năm 1960 về dân sự, khoảng những năm 1940-1950 là về mặt quân sự. Chỉ có công nghệ về nông nghiệp và y tế có thể miễn trừ 1 số trường hợp. Nghe có vẻ bất công cho dân bản địa, nhưng mà Đông Dương phải đợi đến khi quen được cơ bản là mới bắt đầu bắt kịp Đông Dương. Thôi, bỏ qua vấn đề công nghệ, hãy tiếp tục câu truyện nào:

Đầu máy xe lửa cũng đã được âm thầm đưa qua "Cổng" để chuẩn bị 1 hệ thống vận tải đường sắt đầu tiên của thế giới này, cụ thể là các loại gồm đầu máy hơi nước (Bản sao đầu máy SACM "Express", JNR Lớp C12, Đầu Máy Xe Lửa Nga Xô Viết U-127 (đã mua bản quyền), "Tự Lực"/Lớp 141 của Đông Dương sản xuất,...) và đầu máy dầu diesel (như đầu máy D4H (ТУ7Э) của Đông Dương (và bản thiết kế lẫn bản gốc đều nhập khẩu đến từ Liên Xô), D5H (GH500) gốc Úc và D10H (CR-8B) gốc Hoa Kỳ),...) sẽ chạy thử kéo vài toa tàu thử nghiệm trước khi sử dụng cho vận chuyển tài nguyên và hành khách trong tương lai. Điều này càng có tiềm năng khi 1 máy bay dò địa chất lẫn tài nguyên và thông tin của các tù nhân đã càng làm cũng cố tiềm năng về ngành đường sắt mới này. Còn về đường bộ, những chiếc xe tải theo thiết kế giống như của Liên Xô những năm 1960 và xe hơi lẫn khách của Đông Âu sẽ đưa ra cho người dân bản địa của thế giới này. 

Không chỉ vậy, để tiện cho nguồn năng lượng điện của thành phố sau này, 1 nhà máy thủy điện nhỏ đang được xây dựng lên để có nguồn năng lượng lâu dài cho cả căn cứ và thành phố, mặc dù căn cứ đã có năng lượng mặt trời và năng lượng hạt nhân mini riêng biệt khỏi thành phố và 1 khu công nghiệp luyện kim cũng như vậy. Điều càng đáng mừng là bên cạnh căn cứ Alnus là 1 hồ nước lớn, và nhiều con sông lớn nhỏ khác nhau đều có hướng dẫn về bốn phương khác nhau (trong đó có quê hương Italica của Bá tước Formal) và về cả đại dương của thế giới này. Nếu Đông Dương đóng quân lâu dài, thì việc có thêm 1 cảng và 1 hải quân ở thế giới nơi đây chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Và hãy quay lại hiện tại, với Trại Trưởng Bùi Xuân Huấn nào:

Ngay khi nói xong với các tù nhân gốc Falmart và đã đi làm việc, 1 đồng chí tiến sĩ INSA tên là Nguyễn Văn Hợi đã đến gặp người bạn trưởng trại của mình để nói 1 số chuyện. Cả hai đã ngay sau đó ra khỏi hội trường để nói chuyện.

Trong lúc đó, ở ngoài khu bãi xe quân sự,...

Ở bên ngoài căn cứ hiện đang có 1 số đồng chí đã dùng súng phun lửa M9-7IC để đốt đi xác trong hố chôn tập thể và những người lính với các quý tộc đã phạm tội ác tày trời như h##p d#m, buôn bán nô lệ, bóc lột thường dân,... sau khi xem được ký ức thông qua MSE-16 và tất cả đều bị tử hình theo lệnh của Đảng và "Cơ Quan" INSA.

https://youtu.be/tkPhrGiFzG4

Và 1 hố xác khác đã được chất đầy lên, với lần này là xác của những con quái vật đủ loại khác nhau. Riêng rồng thì sẽ đem đi nghiên cứu hoặc lấy 1 số bộ phận đặc biệt để bán lấy tiền sau khi thấy được giá trị thông qua não của 1 số quý tộc gốc thương nhân. Nhưng hãy bỏ qua về vấn đề trên, hãy đến với 1 người khá đặc biệt đang làm 1 công việc rất quen thuộc của mình, kể cả khi đang đi lính:

"Chào anh em nhá, Khá Bảnh đây. Hôm nay mình và các đồng chí ở tiểu đoàn của mình sẽ ra chuẩn bị khám phá thế giới mới đây. Và mình sẽ cố gắng Livestream ở Thủ đô của Đế Quốc Sandera luôn. Ơ bạn ơi,..." Đồng Chí Thiếu Úy trẻ tuổi Ngô Bá Khá đang nói chuyện với Fan khi được đồng đội đang quay trên điện thoại.

"Ê, đồng chí Khá Bảnh ơi, đồng chí hãy nhớ đem thêm cục Wifi cực mạnh để có thể Livestream nữa nha. Chúng ta phải đi ở ngoài vùng phủ sóng nếu chạy hơn 300 km đấy. Và ở nơi đây cũng là dị giới nữa nha" Đồng chí Nguyễn Trọng Công nhắc cho Bảnh biết trước.

"Ừ, đồng chí biết rồi. Đồng chí sẽ đem theo để tiện liên lạc thường xuyên. Ngoài ra, Viettel mới đem thêm cột phát sóng bán kính hơn 300 km mà. Và đừng lo, Italica cũng chỉ cách đây hơn 200 km thôi" Khá Bảng nói lại với Công, chắc ăn về việc Livestream của mình.

"Được rồi. Mặc dù khá lạ và bất ngờ là Bộ Trưởng Quốc Phòng lại chấp nhận anh chị em mình đem cả điện thoại và Livestream thoải mái, nhưng hãy nhớ là đừng Livestream hoặc quay Youtube trong khi đang chiến đấu với địch, còn lại là có thể quay được, quay thoải mái miễn là không phiền người dân địa phương" Đồng Chí Nguyễn Văn Quang nói với mọi người.

Nhưng trong khi đó, Đại Tá Đoàn Anh Văn cùng Tiểu Đoàn 14A, thuộc Trung Đoàn ██, Sư Đoàn ██ của Quân Đoàn 14 sẽ hỗ trợ đưa Bá Tước Colt Formal trở về Italica, quê hương và là lãnh địa của ông. Đồng thời, Bá tước hiện tại đang có nhiều suy nghĩ, hành động và cảm xúc khác nhau ở trong căn phòng tạm giam, nơi giống như kiến trúc La Mã cổ kiểu Ý và gợi nhớ đến quê hương của ông, trước khi đưa ra khỏi căn cứ Alnus.

Bá tước không nhịn được mà nhún nhảy chân lên xuống. Bị giám sát liên tục với đoàn tùy tùng vệ sĩ sẽ rất mệt mỏi sau một thời gian dài như vậy. Ông nhìn lên tờ lịch treo ở phía bên kia phòng. Không có quá nhiều sự khác biệt, vì vậy nếu ông đọc đúng thì có nghĩa là ba tháng đã trôi qua.

Ba tháng kể từ khi ông vượt qua "Cổng", ba tháng kể từ khi chính mắt ông chứng kiến ​​những người đàn ông của mình bị tàn sát ngay trước mắt mình, và ba tháng kể từ khi ông bị kẻ thù bắt giữ và kiểm soát.

Người Đông Dương...

Ông vẫn hoàn toàn không biết chính xác họ đang theo đuổi điều gì, nhưng chắc hẳn việc đàm phán để được ông giúp đỡ là rất quan trọng đối với họ. Ờ thì... ông gọi đó là đàm phán nhưng thực ra giống như ép buộc ông hơn vì bản thân ông không còn lựa chọn nào khác.

Tuy nhiên, mọi thứ đang có vẻ tốt hơn. Mới đây, ông lại được phép đi qua cổng, cho phép ông bước chân vào khu đất Falmart một lần nữa. Thật không may, ông không có nhiều thời gian để tiếp thu tất cả trước khi được hộ tống đến một trong những tòa nhà tạm thời mới của họ.

Tiếng máy điều hòa không khí liên tục làm ông khó chịu vô cùng. Nó thổi ra luồng khí lạnh, làm mát căn phòng khỏi sức nóng của mặt trời. Ít ra là nó cũng khiến ông vượt qua được sức nóng ở trên Đất Nước Đông Dương khi ông đang bị tạm giam. Vấn đề duy nhất là tiếng ồn. Và bên trong lạnh lẽo đến thế nào. Căn phòng bắt đầu trở nên ngột ngạt, và ông cần phải ra ngoài.

"Các quý ông, liệu tôi có thể ra ngoài để hít thở không khí 1 chút được không?" Bá tước Formal nói với những người lính đang trong căn phòng canh chính ông.

Những người đàn ông được giao nhiệm vụ bảo vệ anh ta quay lại nhìn nhau trước khi một người trong số họ bước lên phía trước. 1 Người đàn ông đã xắn tay áo lên và nói với Bá tước Formal:

"Thưa đồng chí, tôi sẽ đi cùng ông" 1 người nói tiếng Latinh cổ với giọng hơi khàn.

"Tất nhiên rồi" Bá tước lẩm bẩm một mình. Nếu người lính canh nghe được bình luận của ông, anh ta chắc chắn sẽ không thừa nhận.

Khi cả hai cùng bước ra khỏi tòa nhà và ra sân bay kiêm bãi xe quân sự, ánh sáng rực rỡ từ mặt trời buổi sáng sớm chiếu xuống họ. Thật dễ chịu khi đắm mình trong hơi ấm ánh sáng mặt trời.

Ông nhìn quanh những chiếc lều và các tòa nhà khác khi đang đi dạo chút. Tiếng nói chuyện liên tục, cho thấy căn cứ này sôi động và năng động như thế nào. Những tòa tháp lớn di chuyển những thanh thép nặng và những tấm gạch vào vị trí khi những người đàn ông mặc đồng phục màu cam sáng đội mũ bảo hiểm màu vàng giám sát việc xây dựng.

Sự thật là những người ở thế giới khác này có thể xây dựng những công trình như vậy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà không cần sử dụng nô lệ vẫn khiến ông rất kinh ngạc. Ông nghe nói rằng thủ đô không được xây dựng trong một ngày, nhưng những người này có thể làm được trong ít thời gian hơn nếu họ thực sự muốn làm điều đó.

"Đồng Chí Ngân!" Cả Bá tước và người lính được giao nhiệm vụ đều quay lại đối mặt với giọng nói mới, cũng như nói tiếng Latinh cổ. Ở phía bên kia ngã tư là một tiểu đội tuần tra gồm hai người lính nữa. Người thấp hơn đang vẫy tay điên cuồng với họ khi họ băng qua con đường đất trong khi người kia chỉ đơn giản là trông buồn chán.

Người lính canh bên cạnh bá tước chỉ cười khúc khích khi quay lại đối mặt với hai người và nói lên: Phương, đồng chí này thấy cô vẫn đang tuần tra phải không?

Cô gái tên Phương đáp lại bằng cách vỗ nhẹ vào vai anh, và nói thêm: Tôi thấy anh vẫn đang canh gác à?

"Đúng vậy..." Ngân đã trả lời lại.

Formal nhìn cả hai người rồi khôn ngoan chọn cách không nói gì cả.

"Vậy đồng chí có nghe về những gì đã xảy ra ở khu vực đó trong vài ngày qua không?" Cô gái hỏi.

Người bảo vệ của bá tước, giờ được xác định tên là Ngân, nhướn mày và trả lời:

"Không hẳn, tôi đang được giao nhiệm vụ để theo dõi 1 VIP đặc biệt" Ngân chỉ ngón tay cái về phía Formal.

"À, vài đêm trước có một cột khói khổng lồ ở đằng xa. Khi tôi nói là khổng lồ, ý tôi là nó rất lớn!" Phương nói cho Ngân biết.

"Thật sao?" Ngân tỏ vẻ tò mò. "Cái gì thế vậy, Phương? Như cháy rừng hay gì đó?"

"Đúng là vậy, nhưng đó không phải là điều thường thấy đâu. Thứ này khá bất ngờ nhất đấy!" Phương trả lời Ngân, khiến cho Ngân càng tò mò thêm.

Ngân gật đầu chậm rãi. "Tôi cho là đồng chí sẽ nói cho tôi biết thay vì để tôi hồi hộp?"

"Ờ thì..." Cô ấy nói chậm rãi, ánh mắt tinh nghịch. "Có lẽ tôi sẽ nói với anh khi chúng ta đấu lại ván cờ đó-"

"Đó là một con rồng phun lửa" 1 người đồng đội khác trong tiểu đội tuần tra của Phương lên tiếng, ngắt lời cô.

Đôi mắt của Formal mở to đến mức buồn cười. May là họ không tập trung vào ông, nếu không, họ sẽ nghĩ rằng bản thân ông đang có vấn đề. Nhưng ông cũng đang suy nghĩ với tình hình khá nghiêm trọng:

Một con rồng lửa?!

Đó là tin xấu. Nếu một con rồng lửa được thả tự do trên Falmart, nó sẽ gây ra vô số thảm họa cho mọi người. Đánh giá theo câu chuyện mà ông đã nghe, điều đó đã xảy ra với một số linh hồn không may mắn. Họ có thể là người tiếp theo...

"Woah, woah, woah. Khoan đã! Hãy sửa cho tôi nếu tôi sai, nhưng cô vừa nói đến một con rồng phun lửa?" Ngân hỏi lại Phương trong sự kinh ngạc.

Anh ta lờ đi cái bĩu môi của người bạn đồng hành: Đúng vậy. Sau khi mọi người nhìn thấy từ xa, 1 tiểu đoàn đã được cử đi trinh sát khu vực đó. Theo bản đồ của chúng tôi đã thu thập được từ tù nhân, cả ngôi làng đó đã bị xóa sổ.

 Ngân có vẻ trầm ngâm và nói thêm: Nhắc tôi nhớ đến những gì mà bọn Cặn Bã Phát Xít Pháp đã làm với nhân dân ta và Bắc Phi trong Thế Chiến 2.

"Ồ, còn nữa" Người bạn đồng hành của Phương nói thêm.

Formal thoát khỏi trạng thái sững sờ. Ông cũng đang thầm suy nghĩ:

"Còn hơn thế nữa sao?! Formal tự hỏi. Còn có thể có gì hơn thế nữa?!"

"Có ai biết những người bạn Nhật mới của chúng ta ở cổng bên kia chứ?" Phương nói với Ngân.

"Bạn bè? Từ cổng bên kia à?" Bá tước đang âm thầm suy nghĩ.

"Đừng nói với tôi là..." Ngân nói trong sự hoài nghi.

"Vâng, tiểu đoàn được cử đi đã phát hiện ra bọn họ không quá xa địa điểm cháy. Vài ngày sau, tiểu đoàn 11B đã bắt gặp bọn họ đang đấu súng với cái thứ chết tiệt đó! Cũng có cảnh quay để chứng minh điều đó" Phương nói rõ với Ngân.

"Một cuộc đấu súng với một con rồng phun lửa?" Ngân huýt sáo, có phần ấn tượng "Chết tiệt thật, bọn họ có gan thật đấy".

Phương gật đầu và nói thêm: Ừm, hình như họ đang hộ tống một đoàn xe lớn của dân làng. Các nhà phân tích của chúng tôi cá rằng họ đến từ Làng Coda.

"Người Nhật mới đang làm cái quái gì ở ngôi làng này vậy?" Ngân đã hỏi Phương.

Phương nhún vai và trả lời: Theo như máy bay không người lái và tiểu đoàn 11B, thì họ đã an táng cho 1 số người dân làng Coda bị mất mạng do rồng tấn công, rồi họ đưa 1 nhóm người, có lẽ là những người không thể tự sinh tồn như người già, trẻ em và có lẽ là 1 pháp sư già và học trò của ông. Cả nhóm đó đều được đưa về căn cứ của Người Nhật mới ở đồi Alnus khác. Nhóm dân làng còn lại thì đi về hướng khác, có thể là về các làng hoặc thành phố khác.

Ngân nói với Phương lại: Tuyệt thật, nhưng chắc là Tướng Quân đã phải cử Đại Tá Đoàn Anh Văn hộ tống Bá Tước Formal về lại Italica sớm hơn dự định vì mấy vụ liên quan đến người Nhật mới đấy. À mà JSDF đội mũ xanh UN (United Nations-Liên Hợp Quốc) đã đến căn cứ của chúng ta chưa?

"Về JSDF đội mũ UN thì mai họ mới đến nơi. Nhưng thôi, anh phải đi thôi vì cũng gần đến giờ làm việc rồi đấy, Ngân. Hẹn gặp lại anh sau nha" Phương nói với Ngân trước khi đi cùng đồng đội của mình.

Ngân nhìn hai người lính đi xa trước khi quay lại nhìn Formal. "Ông nghe thấy gì không, Bá Tước? Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, ông sẽ được về nhà ngay thôi!"

"Đợi đã... họ đã nói ngôn ngữ của ông trong suốt thời gian qua! Tại sao? Họ muốn bản thân ông biết sao?" Bá Tước Formal đang suy nghĩ chuyện vừa qua.

"Tôi thấy những bánh răng đó đang quay trong đầu ông, bá tước. Hãy nghĩ về việc chúng tôi đang đưa tin. Sau cùng, tốt nhất là nên biết, đặc biệt là với một người ở vị trí của ông, bá tước Formal" Ngân nói với Bá Tước.

Bá tước Formal nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước khi quay lại nhìn bầu trời. Có lẽ là do bản thân ông đang tưởng tượng, nhưng ông thề rằng bản thân ông đã nghe thấy tiếng gầm rú xa xa của con rồng lửa...

1 lúc sau, trên đường đến Italica,...

Tiểu đoàn 14A đang chạy đến Italica với khoảng  20 xe Jeep La Dalat dẫn đầu, cùng với 10 chiếc Humvee, 10 chiếc BTR-152, 8 BTR-80, 15 xe MRAP (Mine-Resistant Ambush Protected- Bảo Vệ Phục Kích Chống Mìn), 10 chiếc LAV-25IC, 6 chiếc BMP-2IC, 6 xe tăng T-90IC, 3 chiếc T-14 Armata được làm ra từ khi Liên Xô tặng bản thiết kế từ Chương Trình Liên Minh Hữu Nghị Liên Xô-Đông Dương (Và cả 3 chiếc T-14 đều gắn thêm pháo điện từ) và hơn 50 loại xe tải quân đội chở lính và các thiết bị quân sự khác nhau . Tất cả phương tiện của Tiểu Đoàn 14A đều treo Cờ Đỏ Sao Vàng, luôn có sẵn 2 khẩu súng máy PKM và M2 Browning tiêu chuẩn ở trong xe, trong khi những chiếc xe Jeep và Humvee ở đầu đoàn xe có một khẩu minigun M134 nạp đạn bằng dây đai. Không cần phải nói, nếu đoàn xe gặp rắc rối gì... rắc rối sẽ không còn nữa.

Nguyên nhân cho việc cả tiểu đoàn được đưa đến Italica là vì để có thể củng cố quân sự chắc chắn, đồng thời để bảo vệ người dân và có thể chống lại và ứng phó với Đế Quốc Sandera trong mọi hoàn cảnh.

Cả đoàn xe đã đi qua bãi chiên trường giữa Đông Dương với Đế Quốc Sandera, Liên Minh Các Vương Quốc trước đây trước khi tiến về thành phố Italica, thành phố và quê hương của Bá tước Formal. À, còn nói về Bá tước Formal, thì ông ấy đang ở trong 1 chiếc Humvee và ở hoàn cảnh đang suy nghĩ nhiều điều.

Bá tước Formal hiện đang nắm chặt tay khi nhìn xuống sàn cỗ xe không ngựa. Khi ông hỏi chúng là gì, ông biết rằng chúng được gọi là "xe Humvee" hoặc "xe quân đội". Chúng hoạt động như thế nào? Một thứ gì đó gọi là động cơ cung cấp năng lượng cho chúng từ bên trong, cho phép nó lăn bánh xe. Điều này cho phép chúng di chuyển với tốc độ cao trong khi vô lăng do người lái điều khiển cho phép chúng điều chỉnh và rẽ.

Họ nói rằng nó chỉ mới được phát triển cho họ cách đây một trăm năm. Đối với bản thân ông, nó vẫn là một phần của công nghệ kỳ diệu. Một chuyến đi dài cả ngày trên lưng ngựa sẽ được rút ngắn chỉ còn vài giờ. Nếu thế giới của ông đã có một thứ như vậy, ngựa sẽ trở nên nhanh chóng lỗi thời...

Vấn đề duy nhất mà bản thân ông gặp phải là tiếng ồn lớn phát ra từ chiếc Humvee mà ông đang đi.

Bá tước Formal nhìn lại ra ngoài cửa sổ, thấy cảnh vật trôi qua thật nhanh. Chỉ một lát nữa thôi, Colt Formal sẽ trở lại Italica, gặp lại các con gái, đặc biệt là cô bé Myui. Ông sẽ trở về nhà...

Sẽ có bao nhiêu thay đổi kể từ khi ông ấy rời đi? Thành phố có hỗn loạn không? Myui có chăm sóc nó đúng cách không?

Ông chỉ hy vọng rằng mọi thứ không thay đổi quá nhiều và ông có thể quay lại với nhịp sống thường ngày.

"Vậy Bá tước Formal, ông còn nhớ các điều khoản trong thỏa thuận của chúng ta chứ? Đúng không?" Đại tá Văn nói với Bá tước Formal.

Ông quay lại đối mặt với Đại tá Văn hiện đang một nụ cười ranh mãnh nở trên khuôn mặt người đàn ông. Ông thở dài trước khi gật đầu và trả lời:

"Vâng, tôi sẽ trở lại vị trí Bá tước của thành phố, chỉ có điều lần này tôi sẽ phục vụ dưới trướng của Liên Bang Đông Dương..."

"Cố lên nào, Formal... chỉ cần ông giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp đỡ ông và nhân dân của ông" Văn nói với Bá tước Formal 1 cách lịch sự và tử tế.

Bá tước Formal không trả lời, mà ông hiện chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm chút cảnh đẹp quê hương của mình đang đi qua khá nhanh.

"Thưa bá tước, Italica thế nào?" Ông nghe một trong những người lính canh hỏi. Bá tước cũng đã trả lời lại:

"Ồ, đó là một thành phố yên bình. Bản thân thành phố có những cánh đồng nông nghiệp bằng phẳng bên ngoài những bức tường đá và người dân sống trong đó. Ngay chính giữa là khu điền trang chính thức, cho phép tôi giám sát thành phố và đảm bảo mọi thứ đều ổn thỏa và công bằng cho người dân" Ông nói trong sự hồi tưởng.

"Thật vậy sao...?" Người lính hỏi ông đã hỏi lại.

"Vâng, tôi khá chắc là tôi biết thành phố của mình như thế nào. Có chuyện gì với những câu hỏi đó vậy?" Bá tước hỏi lại người lính đã hỏi mình.

"Ồ, tôi thấy có làn khói đen bốc lên từ phía trên trông không được yên bình cho lắm. Trừ khi tất nhiên là thành phố của ông có những cái hố để đốt, nhưng điều đó không tốt cho sức khỏe lắm"

"Cái gì?!"

Formal áp mặt vào cửa sổ nhiều nhất có thể. Ông thở hổn hển, khi dọc theo con đường, ông có thể nhìn thấy đám khói mà người lính đó đã chỉ ra.

"Ôi trời đất ơi..." Đại tá Văn đã tự nhủ trước cảnh tượng từ cửa sổ. Đại tá trẻ này đã với tay lấy radio trước khi liên lạc với người khác ở đầu dây bên kia. "Đồng chí Minh (Đồng chí lái xe chỉ huy đầu đoàn xe), chúng tôi phát hiện khói bốc lên từ điểm đến của chúng ta. Chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy?"

Từ hướng của đồng chí Minh, họ thấy một đám đông lớn tụ tập ở lối vào và Minh đã nhanh chóng trả lời lại: Ờ, thưa đồng chí đại tá, có vẻ như hiện đang có một nhóm lớn những kẻ vô danh, mà giống như bọn cướp trung cổ hoặc bọn quân kẻ thù tấn công tường thành trên mấy bộ phim Chúa Tể của Những Chiếc Nhẫn nhưng dở hơi hơn đang cố gắng vượt qua các bức tường.

"Italica đang bị bao vây!" Formal hét lên trong sự hoảng loạn: "Người dân của tôi đang gặp nguy hiểm!"

"Bình tĩnh chút đi, Bá tước" Ngân đã đẩy nhẹ người đàn ông trở lại ghế ngồi. "Tôi chắc rằng lính canh của ông có đủ khả năng cầm cự thêm một chút nữa. Ít nhất là cho đến khi chúng ta đến đó."

Ngay khi Ngân nói xong, Văn đã nhận được tin nhắn phản hồi từ đồng chí Minh: "Thưa đồng chí, lực lượng vô danh ở bên ngoài bức tường đang bắt đầu rút lui. Có vẻ như thành phố đã ngăn chặn được chúng thành công".

"Được rồi. Tiểu đội của Đồng Chí từ giờ sẽ hỗ trợ quan sát và đề phòng bọn chúng cùng nhiều tiểu đội khác. Ngoài ra, anh và tất cả các xe phải chạy nhanh hơn nữa để đến Italica" Văn đã ra lệnh Minh và nhiều binh lính trong tiểu đoàn 14A.

"Vâng, thưa đồng chí đại tá" Minh đã trả lời lại và đoàn xe đã chạy nhanh hơn.

Văn quay lại khỏi kính chắn gió, nhìn lại Bá tước Formal và nói 1 câu an ủi vị bá tước: "Có vẻ như hôm nay là ngày may mắn của ông. Kẻ thù bên kia bức tường của ông đã quyết định rút lui."

Formal thở phào nhẹ nhõm, biết ơn vì thành phố của mình vẫn an toàn.

"Nhưng bản thân tôi sẽ không nhẹ nhõm ngay đâu, thưa bá tước. Kẻ thù chắc chắn sẽ quay lại sớm hay muộn thôi" Văn cảnh báo.

Formal nắm chặt nắm đấm trong cơn tức giận "Thành phố của tôi... đang bị tấn công. Bọn man rợ nào có thể làm được điều như vậy? Chúng có thể muốn gì ở chúng ta?!"

"Đừng lo lắng, Bá tước Formal. Chúng ta ở đây và chúng ta sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với nó. Sớm thôi, chúng ta sẽ tìm ra điều chúng thực sự muốn..." Văn đã nói an ủi và cũng là kế hoạch mới nhanh chóng hình thành trong đầu của Văn để bảo vệ Italica.

Formal tỏ vẻ ngạc nhiên và đã trả lời lại: Anh sẽ giúp bảo vệ thành phố của tôi?

"Tất nhiên rồi. Nếu không có nó thì bản thân ông cũng sẽ chẳng giúp ích được gì cho chúng tôi, phải không?"

"Tôi... Tôi cho rằng đó là một quan điểm công bằng..."

Khi những chiếc xe ầm ầm tiến đến gần thành phố hơn, Văn, Bá tước Formal và mọi đồng chí khác trong Tiểu đoàn 14A đã nhìn những bức tường đá khổng lồ trước mặt. Đoàn xe cuối cùng cũng đã đến đích cùng với VIP của họ. Mục tiêu hiện tại của Tiểu đoàn 14A đã gần hoàn thành.

"Thưa bá tước, khả năng lính canh của ông sẽ đáp trả bằng hành động thù địch là bao nhiêu?" Văn đột ngột hỏi Bá tước.

Đại tá người Đông Dương lãnh đạo tiểu đoàn có thể thấy một cái nhíu mày đặc biệt trên khuôn mặt của Formal từ gương chiếu hậu. Formal sau đó trả lời 1 cách khá chắc chắn vào tình hình hiện tại:

"Cân nhắc rằng là lính canh và thành phố của tôi vừa bị tấn công vừa xong. Nên việc đáp trả như thế gần như chắc chắn"

"Ờ, họ có phản ứng khá tốt..." Văn sau đó lại với tay lấy radio và nói với tất cả thành viên của Tiểu đoàn 14A:

"Tất cả các đồng chí, đừng giao chiến với bất kỳ ai trên đỉnh tường. Hãy tỏ ra thân thiện, và người dân lẫn binh lính thành phố cũng vậy... ngay cả khi họ có thể chưa biết điều đó"

Đoàn xe bắt đầu chậm lại khi họ đến nơi. Những bức tường đá phong hóa mang rất nhiều dấu vết, từ vết xước, vết nứt và máu. Mũi tên găm khắp nơi và mùi hôi thối của xác chết tươi và nhựa đường cháy lan tỏa trong không khí.

Đó là một chiến trường ngay trước thềm thành phố của Bá tước Formal...

"Dừng lại ngay và hãy giới thiệu bản thân của các người đi!" Giọng của hiệp sĩ Norma hét lên, khiến Bá tước Formal bối rối. Norma là thành viên của Hội Hiệp Sĩ Hoa Hồng. Formal không có vấn đề gì với họ, nhưng anh ta bây giờ đang làm gì ở tận Italica?

"Vậy đã đến lúc nói chuyện rồi..." Đại tá Văn tự nhủ, càu nhàu khi mở cửa bên ghế hành khách. Vị đại tá trẻ này đã bước ra với hai tay giơ lên, đảm bảo rằng họ thấy bản thân anh không có vũ khí... vào lúc này. Khẩu súng trên dây đeo và trong bao súng của Văn nói ngược lại, nhưng hiện tại thì họ không cần biết điều đó.

Norma vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông, không hề dao động trước vẻ mặt lạnh như đá của Văn.

"Tên tôi là Đoàn Anh Văn, đại tá và là lãnh đạo của Tiểu Đoàn 14A. Nhưng anh có thể gọi tôi là Văn hoặc Đại Tá Văn" Văn đã hét lên bằng tiếng Latinh cổ rõ ràng.

"Đại tá Văn, anh và nhóm người đằng sau muốn gì?" Norma hét lên trước khi chỉ tay về phía chiến trường trước mặt anh và nói tiếp: Như anh thấy đấy, thành phố Italica vừa bị bọn cướp tấn công. Tôi có đúng khi cho rằng anh đang ở cùng chúng không? Anh đang cố gắng đàm phán cho chúng à?

"Không, không, tôi không! Tôi không liên quan gì đến bọn cướp đó cả" Văn trả lời 1 cách thành thật và rất bình tĩnh. Anh nhìn lại chiếc xe mà Bá tước hiện đang ngồi. Sau đó, Văn đã nói thêm 1 điều có thể gây sốc cho hiệp sĩ trên tường thành:

"Thực tế thì ngược lại! Thưa Bá tước Formal, mời ông bước ra ngoài để gặp lại người lính và cư dân thành phố của ông"

Nghe thấy lời anh nói, Formal mở cửa, cho anh bước ra và gặp Norma.

Mặc dù khó có thể biết được từ vị trí anh đứng, vị bá tước vẫn có thể hình dung được đôi mắt Norma mở to vì sốc.

"Bá tước Formal?!" Anh ta hét lên trong sự hoài nghi. "Ông đã đi đâu?! Ông ổn chứ?! Những người đàn ông này bắt ông làm con tin sao?!"

Bá tước đã nhanh chóng lắc đầu và ngay lập tức phản hồi lại: Không, không có chuyện đó đâu, tôi đảm bảo với anh! Họ đã giúp hộ tống tôi về nhà!

Norma nhìn xuống từ vị trí của mình, có lẽ đang trò chuyện với một người nào đó ở ngoài tầm mắt. Cả hai đứng đó thêm vài phút nữa trước khi Norma tập trung trở lại vào cả hai.

"Cho họ đi qua!" Norma ra lệnh cho các binh lính canh cổng thành phố Italica.

Cánh cổng gỗ lớn đã bắt đầu mở ra và những người lính canh gác bức tường phía trên cảm thấy thoải mái hơn, biết rằng họ không còn phải đối mặt với kẻ thù nữa.

"Mọi chuyện diễn ra tốt hơn mong đợi" Văn bình luận khi đại tá trẻ này đã mở cửa và nhảy trở lại chỗ ngồi.

Formal nhìn lại người đàn ông với vẻ lo lắng và hỏi Văn lại: Vậy Anh mong đợi mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào?

"Ờ, đừng lo về chuyện đó nữa. Tôi chắc chắn là ông và người dân của ông sẽ ổn thôi. Có khi thành phố của ông về sau trở thành 1 trong những nơi an toàn nhất thế giới và dành cho tất cả mọi người dân Vô Sản ở Thế Giới này" Văn trả lời với 1 vài kế hoạch trong đầu đang được hình thành lên.

Trong khi đó, ở 1 khoàng thời gian ngắn trước ở trên bức tường thành phố Italica...

Công chúa Pina Co Lada thức dậy hôm nay không phải với mong đợi sẽ ngăn chặn bọn cướp từ bên trong thành phố Italica. Nhưng cô ấy đã ở đây...

Dù sao đi nữa, cô ấy có bổn phận phải tham gia vào những việc như vậy. Bảo vệ người dân là mục đích ban đầu của Hội Hiệp sĩ Hoa Hồng.

Cuộc chiến không quá khó khăn. Họ có lợi thế như ở trên cao và phòng thủ từ trên đỉnh tường thành được thiết kế có bẫy. Các công sự hoàn hảo để chống lại kẻ thù vì họ không đặt một chân nào vào bên trong.

Thật không may, kẻ thù vẫn rất tàn nhẫn và nhiều người dân vô tội đã cầm vũ khí để bảo vệ nhà cửa của mình bị giết.

May mắn thay, sau khoảng hơn ba mươi phút, việc họ sử dụng cung thủ và các loại bẫy khác nhau cũng đã đủ để đánh bật kẻ thù chạy trốn với cái đuôi cụp giữa hai chân. Cô ấy tự hào, thậm chí gần như hạnh phúc. Những cảm xúc đó nhanh chóng chuyển thành sự lo lắng và mệt mỏi khi cô ấy kiểm tra những người hiệp sĩ đồng đội của mình.

"Norma! Hamilton! Các ngươi ổn chứ?!" Pina đã hỏi 2 thuộc hạ của mình.

"Còn sống và đã được xác định, thưa công chúa!" Cả hai đều trả lời cùng nhau, cùng với giọng nói rất mệt mỏi sau 1 cuộc chiếc ác liệt kiểu trung cổ.

"Ừm..."

Cô bắt đầu đi xuống cầu thang đá, kiệt sức vì trận chiến vừa xảy ra.

"Vậy còn tôi thì sao?" Sự chú ý của cô công chúa hoàng gia đã nhanh chóng chuyển sang hình dáng cao lớn của Grey. Huấn luyện viên cũ của cô và là thành viên giàu kinh nghiệm nhất của Hội. Anh ta đứng một cách kiêu hãnh khi nhấc một thanh kiếm lớn qua vai. "Cô thậm chí còn không thèm hỏi xem tôi có bị thương hay không. Làm tổn thương cảm xúc của tôi đấy!"

Cô đảo mắt trước lời mỉa mai của anh. "Sau nhiều năm ở hội này, tôi hiểu anh nói vậy có ý gì đấy, Grey"

Grey sau đó cũng cười lớn đáp lại.

Pina sau đó cũng nhìn qua đống xác chết tươi chất thành đống. Những người này còn sống cách đây chưa đầy ba mươi phút. Bây giờ... họ chỉ nằm úp mặt xuống đất. Có lẽ cũng đang chờ được chôn dưới cùng một lớp đất.

"Norma!" Cô gọi. Người đàn ông kiệt sức ngước lên từ tư thế khom lưng. "Tôi biết trận chiến này đã làm bản thân anh kiệt sức, nhưng tôi cần một người trong đội hiệp sĩ của tôi canh gác tường thành"

"Coi như xong rồi..." Anh nói một cách mệt mỏi trước khi bước lên cầu thang mà cô vừa đi xuống.

"Hamilton, cô phải cùng tôi trở về điền trang Formal"

Cô ấy rên rỉ đáp lại trước khi đẩy mình lên. "Vâng thưa công chúa..."

Pina nhìn cấp dưới của mình với một chút tội lỗi. Ở đây tôi đang làm việc với bạn bè của tôi đến tận xương tủy. Tôi là một công chúa...

"Hamilton, tôi xin lỗi vì khối lượng công việc tôi bắt cô phải làm, nhưng-" Pina nói với Hamilton trước khi tạm thời dừng lại do tiếng hét của Norma.

"Dừng lại ngay và hãy giới thiệu bản thân của các người đi!"

Công chúa Pina cứng đờ người trước giọng nói của Norma. Cô muốn túm tóc mình và giật nó ra. Bây giờ thì sao?! Họ vừa mới đẩy lùi bọn cướp khỏi bức tường. Chúng thực sự có thể quay trở lại với toàn bộ lực lượng nhanh như vậy sao?!

Cô và Hamilton đều nhìn nhau trước khi vội vã chạy lên cầu thang. Khi họ lên đến đỉnh, họ thấy Norma đang hét vào thứ gì đó bên dưới. Nhìn qua cửa sổ hình cung cho thấy đó là nhóm lớn các loại "xe ngựa màu nâu và xanh, cũng như 1 hỗn hợp giữa xanh lá cây, nâu và đen. Nhưng chủ yếu là màu xanh lá cây" (Các loại xe quân sự khác nhau như Jeep, Humvee, BTR, MRAP và xe tải quân đội), và 1 số "pháo đại bác lai xe ngựa" (Xe Tăng T-90IC, T-14 Armata, LAV-25IC). Chúng có vẻ được bọc thép và được trang bị một số loại thiết bị màu đen không rõ ràng ở trên cùng nhắm vào họ. Mặc khác, tất cả các xe ngựa trên đều treo 1 lá cờ khá kỳ lạ và Pina không thể nhận biết được từ đâu. Lá cờ đó có Nền Đỏ và 1 ngôi Sao Vàng ở giữa lá cờ.

Những người đàn ông mặc đồng phục xanh đã hướng các thiết bị vào vị trí của họ, trước khi đồng thời hạ chúng xuống. Họ chuyển sự chú ý của mình sang việc quét các cánh đồng xung quanh họ, xoay tròn trong khi họ theo dõi bất kỳ kẻ thù nào có thể xuất hiện từ phía chân trời.

Một lát sau, một trong những cánh cửa của toa tàu giữa mở ra. Một trong những người đàn ông mặc đồ đen từ bên trong đi ra với hai tay giơ lên, tự giới thiệu mình là không có vũ khí. Pina đã nhìn rõ anh ta từ cửa sổ tòa tháp pháo đài tường thành phố Italica. Mọi thứ anh ta mặc đều màu xanh lai nâu và đen (Trang phục lính rằn ri của QĐNDĐD). Giày dép, đồng phục, găng tay và mũ bảo hiểm của anh ta đều đen sẫm hoặc xanh lá cây. Anh ta dường như không có vũ khí, mà thay vào đó là rất nhiều túi và túi ở ngực và thắt lưng. Một thiết bị kỳ lạ khác treo thấp từ một dây đeo quanh vai anh ta.

Tóm lại, cô không biết phải làm gì với anh ta. Bộ đồ khá kỳ lạ chắc chắn đã giúp anh ta trở nên đáng sợ và anh ta đến với một nhóm lớn cùng những cá nhân tương tự. Họ có phải là một nhóm trinh sát không? Họ có phải là những tên cướp đang cố gắng thương lượng không? Những người buôn bán?

"Câu cuối cùng thì thực sự ngốc quá, Pina. Hiện tại là chiến tranh mà, ai lo buôn bán" Pina cũng nghĩ trong đầu khi nghĩ về câu cuối mà mình nghĩ ra.

Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ khi người đàn ông bí ẩn lên tiếng lên và cô đã nghe hết: 

"Tên tôi là Đoàn Anh Văn, đại tá và là lãnh đạo của Tiểu Đoàn 14A. Nhưng anh có thể gọi tôi là Văn hoặc Đại Tá Văn" Anh ta hét lên.

Một người lãnh đạo?! Anh ta có phải là người chỉ huy bọn cướp không? Cô không nhớ là đã từng thấy anh ta trên chiến trường. Có thể anh ta chỉ huy từ xa, không thèm tham gia chiến đấu? Nhưng nếu đúng như vậy, thì anh ta muốn gì?

"Đại tá Văn, anh và nhóm người đằng sau muốn gì?" Norma vui vẻ hỏi thay cô và nói thêm: Như anh thấy đấy, thành phố Italica vừa bị bọn cướp tấn công. Tôi có đúng khi cho rằng anh đang ở cùng chúng không? Anh đang cố gắng đàm phán cho chúng à?

"Không, không, tôi không! Tôi không liên quan gì đến bọn cướp đó cả" Văn đã trả lời."Thực tế thì ngược lại! Thưa Bá tước Formal, mời ông bước ra ngoài để gặp lại người lính và cư dân thành phố của ông" Anh nhìn lại cỗ xe ngựa vừa bước ra trước khi nói chuyện với ai đó bên trong. Cả ba hiệp sĩ đã nghe được câu "Bá tước Formal". Chẳng lẻ ông ấy còn sống?

Từ trong cỗ xe ngựa xuất hiện một người mà họ không ngờ sẽ gặp. Bá tước Colt Formal, thủ lĩnh của gia tộc Formal cai trị thành phố Italica. Mọi người đều nghĩ rằng ông đã chết ở phía bên kia cánh cổng. Ông ấy đang làm gì ở đây, và điều gì đã xảy ra với ông ấy trong ba tháng?

"Bá tước Formal?!" Norma hét lên trong sự hoài nghi. "Ông đã đi đâu?! Ông ổn chứ?! Những người đàn ông này bắt ông làm con tin sao?!"

Anh lắc đầu. "Không, không có chuyện đó đâu, tôi đảm bảo với anh! Họ đã giúp hộ tống tôi về nhà!"

Norma nhìn xuống cầu thang, thấy Pina và Hamilton đang nhìn từ cửa sổ.

"Bệ hạ, bọn họ đã bắt được Bá tước Formal. Người đề xuất chúng ta nên làm gì?"

Công chúa Pina có vẻ đang suy nghĩ sâu xa trước khi thở dài và trả lời ra câu gây sốc Hamilton: Chúng ta sẽ cho họ vào thành phố.

"Cái gì cơ?!" Hamilton hét lên ngay bên cạnh cô. Pina giật mình khi cô quay lại đối mặt với cô. 

"Chúng tôi hoàn toàn không biết gì về họ, thưa Bệ hạ. Bá tước có thể bị bắt làm con tin theo tất cả những gì chúng tôi biết!" Hamilton trả lời ra khá đúng, đặc biệt với tình hình chiến tranh hiện tại của thành phố.

"Hamilton, tôi đã cân nhắc đến những suy nghĩ như vậy, nhưng chúng ta thực sự không ở vị thế có thể phủ nhận chúng. Có vẻ như chúng cũng không muốn trở thành kẻ thù của chúng ta và Bá tước đang nói có lợi cho bọn chúng. Nếu Bá tước có thể trở lại ngai vàng, thì có lẽ Italica sẽ có thể chống trả mạnh mẽ hơn với bọn cướp. Tinh thần chắc chắn đang ở mức thấp nhất mọi thời đại" Pina trả lời lại hiệp sĩ chiến đấu bên cạnh mình và cũng nói ra tình hình tinh thần của dân chúng Italica.

Hamilton không nói gì, Pina coi đó là sự chấp thuận. Cô quay sang Norma trước khi gật đầu.

"Cho họ đi qua đi!"

Những cánh cổng gỗ lớn bắt đầu kéo lại, cho phép những người bên ngoài vào Italica. Cô nhìn Graves và Bá tước nói vài lời với nhau trước khi họ quay lại bên trong. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của cô, những cỗ xe ngựa tiến về phía trước mà không cần dùng đến bất kỳ con ngựa nào.

Khi cô đi xuống để chào những người mới đến, cô thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào những cỗ xe ngựa không có ngựa khi chúng lăn bánh qua cổng và đi qua những bức tường của chúng. Vài phút sau khi đi qua, hàng người dừng lại và nhiều người đàn ông mặc đồ xanh kỳ lạ (Xanh lá cây rèn ri) và đen đã xuất hiện từ bên trong.

Mọi người ngạc nhiên khi nhìn những khuôn mặt mới xuất hiện. Không phải là cô có thể nhìn thấy nhiều khuôn mặt của họ.

Ngoại trừ vị lãnh đạo của họ, có vẻ như mọi người khác đều đeo 1 loại mặt nạ nào đó để che khuất khuôn mặt. Một số thậm chí đã đeo kính đen che lại đôi mắt trong khi những người khác không đeo gì cả.

"Tại sao họ lại cần phải giữ bí mật?" Cô tự hỏi.

Graves bước ra cùng với Bá tước Formal ngay phía sau. "Vậy ai là người phụ trách ở đây?"

"Tôi đây!" Cô ấy hét lớn. Mọi người đều quay đầu lại nhìn cô công chúa khi cô đi xuống.

"Giới thiệu Nữ hoàng... Công chúa thứ ba Pina Co Lada!" Hamilton giới thiệu một cách đầy ấn tượng.

Rõ ràng, việc tiết lộ tên đã không mang lại hiệu quả như Hamilton mong muốn và chỉ khiến công chúa xấu hổ.

Bỏ qua những lời giới thiệu ngượng ngùng, cô cần phải đi vào vấn đề chính. Đầu tiên trong danh sách? Tìm hiểu xem những người đàn ông này thực sự là ai và họ muốn gì.

Cô hắng giọng khi bước đến chỗ lãnh đạo của Tiểu Đoàn 14A. Điều đầu tiên cô nhận thấy là anh ta cao đến thế nào. Thực tế, chỉ huy và gần như những người lính đi bên cạnh anh ta đều đứng khá cao. Số còn lại thì cao hơn chút hoặc có thể bằng binh lính Đế Quốc thông thường, nhưng cô cảm nhận được là họ cũng rất khỏe và không thề thua kém những người lính cao lớn mà cô thấy trước mặt.

Thật khác xa với cách người dân Italica đang chống cự. Thức ăn được phân phối theo khẩu phần nhiều nhất có thể trong khi thành phố chống lại bọn cướp. Cô tưởng tượng những người đàn ông này gần như có đủ sức mạnh ngay lúc này.

"Bọn họ phải được cho ăn cực kỳ đầy đủ thì mới có thể cao đến mức này..." Pina suy nghĩ khi nhìn những người lính rất khỏe ở trước mặt.

"Như thuộc hạ của ta đã hữu ích thông báo, ta là Công chúa thứ ba, Pina Co Lada" Pina giới thiệu lại với Đại tá Văn.

Người đàn ông trước mặt cô đưa tay ra bắt tay:

"Rất vui được gặp cô, công chúa."

Cô nhìn nó trước khi do dự lắc nó. "Vâng, ừm... Tôi ước gì tôi có thể nói như vậy với anh, nhưng chúng tôi hoàn toàn không biết gì về anh và người của anh. Ngoại trừ việc anh đã đưa Bá tước trở về Italica, điều mà chúng tôi thực sự biết ơn, thì anh vẫn là người xa lạ với chúng tôi."

Anh gật đầu hiểu ý. "Tất nhiên rồi, công chúa. Tôi là Đại tá Văn, lãnh đạo của Tiểu Đoàn 14A. Tôi và những người lính của tôi đến từ phía bên kia một trong những "Cổng" ở lãnh thổ Đế Quốc của cô."

Pina há hốc mồm khi nghe những lời đó thốt ra khỏi miệng.

Kẻ thù ở phía bên kia cổng có Bá tước Formal, cô vừa cho phép chúng bước chân vào thành phố Italica, và chỉ huy của chúng đang đứng ngay trước mặt cô ta?!

Văn cười khúc khích trước biểu cảm của cô. "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm hại bất kỳ ai ở đây đâu"

Cô ngậm miệng lại trước khi chỉ vào anh. "Các anh là những người đàn ông ở phía bên kia cổng sao?!"

"Vâng, chúng tôi đã tiết lộ điều đó rồi..."

"Nhưng... anh và quân đội của anh không chỉ mặc đồ màu xanh lá cây mà còn thêm các màu khác! Và cờ của các anh khác nhóm người mặc đồ màu xanh lá cây nữa"

Văn nhìn xuống trang phục của mình trước khi quay lại nhìn những người lính của mình, một số người nhún vai đáp lại.

"Công chúa, người đang nhầm chúng tôi với những người đang kiểm soát Ngọn đồi Alnus lúc này. Về mặt kỹ thuật, chúng tôi không liên quan đến họ" Văn nói khi biết công chúa nhầm họ với người Nhật mới ở đồi Alnus.

"'Về mặt kỹ thuật' thì sao?" Cô hỏi với vẻ không chắc chắn.

"Ồ... đó là một câu chuyện dài. Điều quan trọng là chúng ta ở đây để đưa Bá tước trở về với gia đình và ngai vàng của ông ấy"

"Đ-đúng rồi, tất nhiên rồi, làm sao tôi quên được?" Cô quay sang Bá tước, người có vẻ hơi thích thú trước sự lúng túng bối rối trong giao tiếp xã hội của cô. "Bá tước Formal, thật vui khi thấy ông trở lại Italica 1 cách an toàn"

"Công chúa,..." Bá tước đã mỉm cười đáp lại. "Thật tốt khi được trở về... Tôi chỉ ước rằng mọi chuyện diễn ra trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn."

Pina nhíu mày. "Tôi không nghi ngờ gì là chính ông đã phải chứng kiến ​​cảnh thảm sát xảy ra ở cả hai bên tường thành của thành phố..."

Bá tước đã cười khẩy một cách buồn bã."Tôi chắc chắn có thể ngửi thấy nó..."

"Với tất cả sự tôn trọng, tôi tin rằng chúng ta nên đưa Bá tước trở lại ngai vàng của mình càng sớm càng tốt" Văn đã phải ngắt lời và nói tiếp ý kiến của mình:Tôi sẽ để lại một số người của tôi để giúp bảo vệ các bức tường. Công chúa, cô và cấp dưới của cô có thể cưỡi ngựa cùng chúng tôi trở về điền trang chính thức.

Văn quay trở lại xe ngựa, một số người của ông quyết định ở lại khi họ đi lên cầu thang để chuẩn bị.

Pina, giống như nhiều người chứng kiến ​​khác, gần như nhảy dựng lên khi toa tàu phía sau phát ra tiếng còi inh ỏi. Một số ghế giờ đã trống, ngoại trừ người đàn ông đang lái toa tàu.

Pina, Hamilton và Formal đi đến đó. Bá tước Formal ngồi ở ghế hành khách khi họ ngồi vào ghế sau. Người đàn ông ngồi phía trước chỉnh lại chiếc gương nhỏ treo ở trên, để nhìn rõ hơn hai người.

"Có lẽ nên thắt dây an toàn, đường sẽ xóc lắm" Người đàn ông mặc đồ xanh lá cây nói.

"Chúng ta làm thế nào đây?" Hamilton hỏi. Trước câu hỏi của cô, người đàn ông chỉ vào những chiếc khóa lỏng lẻo gần chỗ ngồi của họ.

"Dây an toàn. Giúp ngăn các cô khỏi đập đầu vào nóc những thứ này. Có mũ bảo hiểm hay không, nó vẫn tệ. Tin tôi đi, các cô không muốn bị chấn động não đâu..."

Sau vài giây vật lộn, Pina và Hamilton đã có thể tìm ra cách sử dụng chúng một cách chính xác. Thời điểm hoàn hảo nữa, vì ngay khi họ được bảo vệ an toàn, cỗ xe ngựa lắc lư về phía trước khi nó đi theo những chiếc khác.

"T-Thật tuyệt vời!" Hamilton thốt lên. "Làm sao một cỗ máy như vậy có thể di chuyển mà không cần dùng đến ngựa?"

"Hamilton!" Pina nhìn cô với ánh mắt gần như hét lên rằng 'không phải lúc này'. "Tôi tin rằng chúng ta có những vấn đề cấp bách hơn cần thảo luận vào lúc này."

Sự phấn khích của Hamilton nhanh chóng lắng xuống khi cô tự kiểm soát được mình và nhanh chóng nói lời xin lỗi công chúa: Ồ, vâng. Mong bệ hạ thứ lỗi vì thần...

"Không sao đâu" Pina nói, trước khi quay lại đối mặt với Bá tước. "Formal, ông đã đi đâu lâu vậy?! Chúng tôi nghĩ ông đã chết ở phía bên kia cổng!"

Anh ta xoa xoa sau đầu một cách lo lắng. "Heh, tôi gần như đã làm vậy. Lực lượng mà Đế chế gửi đến không đủ để chống lại kẻ thù. Và đó là còn chưa nói sức mạnh quân sự của họ rất mạnh và kinh khủng như thế nào, đặc biệt khi cô chứng kiến trực tiếp"

"Đúng vậy... kẻ thù. Tại sao chính xác thì anh lại ở cùng họ? Họ có sức ảnh hưởng nào đó chống lại anh không? Chống lại Đế chế?"

Bá tước hơi ngọ ngậy trên ghế và trả lời lại công chúa Pina: Không có chuyện đó đâu, Công chúa Pina. Họ chỉ muốn trả tôi về Italica vì thiện chí thôi. Nhưng về đế chế thì đó là 1 câu chuyện khác, vì họ muốn xử lý đế chế đến cùng để trả thù cho người dân đã chết của họ.

Bá tước kín đáo liếc nhìn người lái xe bên cạnh.

Đúng vậy, Formal có lẽ không thể nói gì khi có một trong số họ ở gần ông....

"Họ đối xử với ông như thế nào?" Hamilton hỏi.

Anh ấy phấn chấn lên, biết ơn vì chủ đề cuộc trò chuyện đã thay đổi: Thật ngạc nhiên là tốt, xét cho cùng. Tôi đã mong đợi điều tệ hơn khi chính tôi không biết gì về họ.

Sau đó, anh ta nghiêng người về phía họ hết mức có thể và nói thêm 1 câu trong lòng mình: Mặc dù tôi có chút nghi ngờ rằng cách đối xử của tôi là do vị trí của tôi...

Nếu tài xế lái xe có nghe thấy họ nói gì thì đồng chí đó cũng đã chọn cách lờ đi những gì họ đang nói.

"ANH!" Pina gần như hét lên, trước khi hối hận vì sự táo bạo của mình. Người đàn ông lái xe ngựa chỉ hơi quay đầu lại, cho thấy anh ta đã nghe thấy cô. Có chút đe dọa, nhưng không phải là điều cô chưa quen. "Người lãnh đạo của anh thực sự muốn gì ở Bá tước? Từ chúng tôi?"

Vài giây trôi qua khi người đàn ông không nói gì, âm thanh duy nhất là tiếng lốp xe ngựa chạy qua những con đường đất và đá cuội của thành phố. Cuối cùng, anh ta lên tiếng: Tôi không thể nói thay cho đồng chí đại tá đó, nhưng có lẽ đồng chí ấy muốn thiết lập mối quan hệ hữu nghị với Bá tước.

"Nhưng tại sao?" Pina hỏi, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. "Chúng tôi không phải là kẻ thù của các người sao? Hoàng đế đã ra lệnh tấn công người dân của các người, trên đất của các người, ở phía bên kia cổng thành của các người. Tại sao các người lại trả lại một nhân vật quan trọng như vậy cho chúng tôi mà không bị thương?"

Anh ta cười thầm khi lắc đầu và nói tiếp: Thưa công chúa, khi quân đội của Hoàng đế tiến qua cổng, không một người lính nào của chúng ta bị trầy xước, nhưng 1 số con rồng của cô đã gây ra hơn trăm người dân chúng tôi ra đi. Nhưng không thể nói như vậy với quân lính của Hoàng đế được...

Cô cúi đầu suy nghĩ về lời anh nói. Thật là một lời nói lạnh lùng, nhưng anh lại bình tĩnh lên như thể đó chỉ là một khoảng khắc vừa mới thoáng qua...

"Đừng lo, cô sẽ có cơ hội thảo luận chi tiết với chỉ huy chỉ trong vài phút nữa thôi" Mặc dù chiếc mặt nạ đã che mất mọi biểu cảm, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười khẩy trong giọng nói của anh và nói thêm 1 tin rất vui cho Bá tước:

"Chào mừng ngài trở về nhà, Bá tước Formal".

Bá tước nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, vẻ mặt vui mừng khi nhìn thấy nó. Khu điền trang chính thức trông như lúc chưa đến một ngày kể từ khi ông rời đi. Cuối cùng ông đã được trở về nhà để chăm sóc người dân, gia đình của ông, một lần nữa.

Một lúc sau, ở bên trong Điền Trang Formal,...

Formal bước qua những hành lang quen thuộc của điền trang, tiếng bước chân của nhiều người vang vọng trên sàn nhà được đánh bóng và lát đá cẩm thạch. Ông ngân nga thỏa mãn khi nhìn những tia nắng chiếu qua cửa sổ. Không một hạt bụi nào được nhìn thấy ở bất cứ đâu. Có vẻ như những người hầu gái mà anh để lại không hề lười biếng khi anh vắng mặt, họ nghiêm túc làm việc như thể ông vẫn còn ở đó.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lại lang thang trong các hành lang của khu điền trang gia đình mình một lần nữa..." Nụ cười không bao giờ rời khỏi khuôn mặt anh khi anh hồi tưởng lại. Các hành lang chắc chắn chứa đựng nhiều kỷ niệm đẹp.

Công chúa Pina liếc nhìn anh ta và nói thêm 1 sự thật bất ngờ: Chúng tôi cũng bất ngờ về điều này. Mọi người đều nghĩ rằng ông đã tử trận giống như tất cả các quý tộc khác được Đế chế cử đến.

"Vâng... Tôi cho là tôi may mắn hơn những người khác..." Bá tước Formal có vẻ đang trầm ngâm khi nhìn ra ngoài một trong những ô cửa sổ đang đi qua. 

"Thành phố thế nào khi tôi vắng mặt?" Bá tước hỏi công chúa Pina về tình hình thành phố của ông trong lúc khi ông đang bị giam giữ ở Đông Dương.

Pina thở dài khi nhìn xuống, và nói ra 1 sự thật khá đáng buồn: Tôi e là không ổn. Giữa sự chia rẽ quyền lực chính trị của con gái ông và nỗ lực tấn công của bọn cướp, thành phố và người dân đang phải vật lộn để đứng vững...

"Bọn cướp này..." Đại tá Văn lên tiếng và hỏi công chúa Pina: Chúng thực sự là ai, và tại sao chúng lại muốn kiểm soát thành phố đến vậy?

"Những người lính cũ từ Liên Minh Các Vương Quốc và Trận đánh đồi Alnus đầu tiên, giờ đây lại trở thành kẻ phản bội và bắt đầu đi cướp bóc..." Cô công chúa đã chế nhạo lại.

"À!" Văn nói với vẻ hiểu biết. "Chắc là bọn cướp đó đã mất đi khả năng lãnh đạo nên giờ mới thành ra thế này"

"Tôi cũng nghĩ vậy..." Pina cũng trả lời lại, như đã thừa nhận sự thật đáng buồn đó.

Văn để ý công chúa khi cô nắm chặt tay. Chắc chắn là thiếu kinh nghiệm, trận chiến đầu tiên có lẽ... không huy hoàng như cô mong đợi.

Cô ấy thư giãn khi nhớ ra mình đang ở đâu và nói tiếp: Còn tại sao họ lại muốn Italica? Đó là nơi giao thoa giữa Thessalia và Ahppian. Điều này khiến nơi này cực kỳ quan trọng đối với hoạt động thương mại.

Đại tá Văn hơi phấn chấn trước thông tin mới. Đối thủ cạnh tranh nước ngoài sẽ phải cạnh tranh với Italica một lần nữa khi Bá tước được đưa trở lại ngai vàng. Nếu thương mại tiếp tục, Đông Dương sẽ có thể kiểm soát một phần lớn thị trường và nền kinh tế. Không cần phải nói, những lợi ích bắt đầu trở nên hấp dẫn hơn...

"Khoan đã, Công chúa Pina, cô vừa nhắc đến việc con gái tôi đang gặp phải một số vấn đề chính trị?" Bá tước Formal đã hỏi công chúa.

Pina quay lại đối mặt với anh khi họ đi qua một cánh cửa đôi ở cuối hành lang, và trả lời cho Bá tước nghe: Đúng vậy, hai người con lớn của ông đã kết hôn với những gia đình khác, nhưng Myui là người duy nhất còn lại với tư cách là người kế vị hợp pháp cho ngai vàng của gia tộc chính thức. Người con lớn của anh đang tranh cãi về việc ai sẽ là người giám hộ hiện tại của cô ấy.

Bản thân ông cau mày, biết rằng mình đã để lại một cô gái trẻ thậm chí chưa đầy hai chữ số với trách nhiệm lớn như vậy. "Tôi hiểu rồi..."

"Hy vọng là khi anh trở về, mọi thứ sẽ trở lại như bình thường..." Cô nở một nụ cười nhẹ, "Tôi chắc là Myui bé nhỏ sẽ rất vui khi được gặp lại ông".

Nói xong, Công chúa Pina mở cánh cửa đôi.

Ngồi một mình, ở ghế bên trái là một bé gái. Cô bé có mái tóc màu cam rực rỡ với đôi mắt xanh sáng tương phản với màu hồng của chiếc váy. Đôi giày trắng của cô bé đung đưa qua lại trên sàn nhà, thậm chí không chạm đến tấm thảm bên dưới, khi cô bé đặt tay lên đùi. Cô bé có vẻ lo lắng, bằng chứng là cô bé không để ý thấy họ đến.

Khi cánh cửa mở ra, Pina mong đợi một phản ứng lớn hơn từ những người đàn ông mặc đồ xanh kỳ lạ. Trên thực tế, tất cả những gì cô nhận được là... không có gì. Không mở to mắt, không trừng mắt giận dữ, và không có ánh nhìn tinh quái. Gần giống như những người đàn ông này đã có kinh nghiệm với hầu hết mọi người ở vị trí quyền lực.

Và quay lại hiện tại, bá tước Formal đã nói ra 1 lời mà cô bé Myui cảm thấy quen thuộc:

"Ôi, đáng yêu quá..."

Myui ngẩng đầu lên khi nghe bình luận đó, chỉ mới nhận ra rằng có khách đến thăm. Cô định đọc lại lời chào mà cô đã luyện tập, nhưng rồi lại thấy nó chết lặng trên đầu lưỡi khi cô nhận ra ai đó quen thuộc. Cô thở hổn hển trước khi nhảy ra khỏi ghế, vội vã chạy đến ôm chầm lấy người cha của mình.

Bá tước Formal may mắn đã chuẩn bị cho phản ứng như vậy và đã dang rộng vòng tay trước đó. Anh bế cô lên trong một cái ôm thật chặt, xoay cô vài vòng cho chắc ăn.

"Cha ơi!" Cô bé hét lên trong sự phấn khích tột độ. Formal có thể biết rằng ông vẫn còn người xem, nhưng lúc này ông không quan tâm vì ông cười vui vẻ bên cạnh Myui.

"Myui bé nhỏ của ta!" Bá tước đã thốt lên. "Đã quá lâu rồi!"

Cô bé ôm người cha của mình chặt hơn, sợ rằng cô bé sẽ lại mất cha lần nữa. "Lần này cha sẽ ở lại chứ?"

Formal nhìn lại Đại tá Văn và những người lính của ông. Văn gật đầu đáp lại đồng ý trước khi quay lại với con gái mình, vì dù sao Văn cũng có 1 gia đình nhỏ và cảnh tượng trước mặt gợi nhớ lại tuổi thơ đẹp đẽ. Còn về Văn lấy vợ chưa thì đại tá Văn chắc chắn là chưa. Cái đó trong tương lai, Văn sẽ suy nghĩ về điều đó sau.

Về Bá tước Formal, ông đã nhanh chóng trả lời câu hỏi của con gái mình sau khi được đại tá Văn đồng ý: Vâng, cha tin là cha sẽ ở lại. Vì vậy, đừng lo lắng cái đầu nhỏ của con, cha sẽ không đi đâu cả sớm đâu.

"Điều đó có nghĩa là cha sẽ ngăn cản chị Elle và chị Louis đánh nhau phải không?" Myui hỏi cha mình.

"Được rồi, giờ cha đã trở lại, bọn họ sẽ không còn lý do gì để đánh nhau nữa" Bá tước Formal trả lời cho con gái mình 1 câu rất chắc chắn.

Sự chú ý của Đại tá Văn đột nhiên bị kéo khỏi cảnh tượng ấm lòng khi radio của đại tá trẻ này được kích hoạt:

"Thưa đồng chí đại tá Văn, đồng chí Minh đây. Chúng ta đã có chuyện" Radio phát ra với lời nói của đồng chí Minh.

"Đồng chí Minh, hôm nay có chuyện gì vậy?" Đại tá Văn đã hỏi lại.

"Có 1 nhóm người Nhật mới đã đến thành phố của chúng ta. Có lẽ chúng ta cho họ vào không? Và theo như tôi thấy, họ cũng khá bất ngờ trước chúng tôi, đặc biệt là trước lá cờ của chúng tôi. Ngoài ra, họ đến đây là vì muốn buôn bán với Italica" Đồng chí Minh đã trả lời Đại tá Văn lại.

Văn đã bất ngờ khi người Nhật mới đã đi đến thành phố này. Anh đã nghe qua việc họ giúp làng Coda, đấu súng với rồng, và dự định sẽ gặp công khai vào 2 ngày nữa. Nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ xảy ra sớm hơn kế hoạch. Và sau 1 hồi suy nghĩ ngắn, Văn đã đưa ra 1 quyết định đã thay đổi cả thế giới của "Người Nhật mới" trong tương lai sắp tới:

"Cho tất cả bọn họ vào Italica, đồng chí Minh! Và hãy cử người dẫn họ đến Điền Trang Formal ngay lập tức" Văn đã truyền lệnh lại cho đồng chí Minh.

"Vâng, thưa đồng chí đại tá. Đồng chí sẽ làm ngay đây." Minh cũng nhanh chóng trả lời đại tá Văn, và nhanh chóng tiến hành ngay sau khi nhận lệnh xong.

Itami và nhóm bạn của mình có lẽ sẽ gặp 1 nhóm người thay đổi cả thế giới Đặc Khu và thế giới của anh mãi mãi về sau.

Còn tiếp...

(Tác giả: Chúc mừng. Và bây giờ Nhật Bản GATE chính thức gặp Đông Dương/Việt Nam Thay Thế nhưng lớn và VIP hơn rồi đó. Và nếu các đồng chí độc giả nếu muốn có bổ sung ý tưởng gì cho cậu truyện này, hãy cứ nhắn dưới bình luận để tác giả nghiên cứu sao cho thích hợp để đưa vào truyện trong tương lai).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro