Chương 27: H+

Cảnh báo dịch thô.

_

An Kiêu bị giam cầm, một lần nữa bắt đầu chuyển sang ở nhà của Ngụy Lam.

Ngụy Lam biết An Kiêu sẽ không rời đi, cô ngầm đồng ý loại quan hệ tình cảm quái dị này giữa hai người, nhưng không nghĩ tới An Kiêu lại lần nữa đẩy nhanh tiến độ quan hệ giữa cả hai.

Ngụy Lam bởi vì công tác báo cáo mà bỏ mặc An Kiêu hai ngày, tăng ca cả đêm, sau khi về nhà liền phát hiện căn nhà 70 mét vuông mua bằng tiền vay này đột nhiên nhảy ra rất nhiều đồ vật không phải của mình.

Ví dụ như lọ nến thơm quen mắt màu đen kia, giờ này đăng đặt trên bàn trà thủy tinh trong nhà.

An Kiêu lộ ra da thịt thân thể hồng hào, trói chân mình ở dưới chân bàn trà, giẫm lên địa bàn của cô mà không có bất kỳ lời giải thích nào.

"....An Kiêu, cậu biết tôi rất tức giận." Ngụy Lam còn chưa kịp thay đồng phục ra, cô nhéo cằm An Kiêu, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu muốn làm chó đến như vậy sao?"

An Kiêu buộc người ở chân bàn, đeo một cái cài tai chó mềm mịn, dưới thân lộ ra một cái đuôi to xù lông, khi hắn vặn mông, cái đuôi sẽ lắc qua lắc lại theo. Ngụy Lam phát hiện trong miệng hắn có một miếng vải, là áo ngủ của cô.

Đây hoàn toàn là một con chó không có liêm sỉ.

Ngụy Lam chất chứa lửa giận từ huyện A tới thành B, hành động dâm mĩ của An Kiêu càng như dầu đổ vào lửa.

Trong đầu hắn ngoại trừ mấy việc này không còn mấy cái suy nghĩ bình thường khác sao? Không tự gây rắc rối cho bản thân thì cũng là tự chà đạp đùa bỡn chính mình.

Nghe được Ngụy Lam nói như vậy, An Kiêu khuôn mặt hơi ửng hồng, răng còn đang cắn áo của cô, cả người quỳ bò đến trên người Ngụy Lam:

"Tôi chính là chó của Lam Lam....Chó đực thật muốn Lam Lam...."

Hậu huyệt của hắn bị bịt một cái nút tắc, đuôi to màu xám trắng được làm thủ công cực kỳ tinh xảo. An Kiêu bóp chặt huyệt thịt, cái đuôi bây giờ giống như là một phần trên cơ thể hắn, lay động một cách dụ hoặc.

Hắn đương nhiên biết Ngụy Lam tức giận, thậm chí có thể nói đây là kết quả của một tay hắn thúc đẩy, bây giờ là sắp bắt đầu hưởng thụ thành quả thắng lợi của chính mình. Con người khi phẫn nộ sẽ mất đi lý trí, An Kiêu vẫn còn nhớ kỹ càng lần đầu tiên Lam Lam mất khống chế chơi hắn đến độ bắn khô nước tiểu, còn quất roi, ở huyện A lại tra tấn hoa huyệt.

Chỉ nghĩ thoáng qua, phía dưới liền ướt đẫm.

An Kiêu nhớ rõ Ngụy Lam có nói, giữ chặt xích chó của mình là có thể ở lại. Làm chó của Ngụy Lam, hắn cầu còn không được.

"Cô nói, tôi làm chó, cô sẽ cho tôi ở lại." An Kiêu cọ cọ hai đầu vú đến cái cúc áo lạnh lẽo trên áo khoác Ngụy Lam: "Lam Lam tới đụ chó đực đi....Được không?" Hắn áp vào sườn mặt của Ngụy Lam, ngửi mùi hương trên người cô. Áo ngủ của Ngụy Lam đã sớm bị hắn kẹp ở hai chân, liên tục cọ cọ cái miếng vải đáng thương đó, rì rầm ư ử thật giống một con chó con.

"Đề đọc hiểu trong kỳ thi đại học cậu đạt điểm tối đa phải không?" Ngụy Lam bị giận hóa cười, ý cô mà như này sao? Đó là một câu ẩn dụ chứ không phải theo nghĩa đen!

An Kiêu mới mặc kệ cô, hắn bây giờ nghênh ngang vào nhà, Ngụy Lam không giống hắn, chưa bao giờ nối dối lừa gạt người ta, cô nói ở lại, thì chắc chắn là hắn sẽ không bị vứt bỏ.

Vô luận thế nào đi nữa, An Kiêu cũng sẽ không buông tay.

Lúc còn du học ở đại học y, An Kiêu từng thích qua một người gốc Đan Mạch, theo đuổi hắn ta một cách dữ dội. Lúc đầu đối phương đối với sự theo đuổi của hắn kỳ thật rất hưởng thụ, thẳng đến khi mấy hành vi theo đuổi bắt đầu nâng cấp lên, thậm chí còn muốn tiết lộ cho đối phương bí mật của chính mình, và kết quả thì đối phương hiển nhiên không thể có được tâm lý cường hãn trấn định như Ngụy Lam.

Trong phòng thí nghiệm, lúc cùng nhau giải phẫu một con thỏ, An Kiêu đã trực tiếp tỏ tình làm đối phương sợ hãi đến độ múa tay loạn cả lên.

Máu thỏ bắn tới trên mặt An Kiêu, ngay lúc đó hắn liền nổi lên cái tính máu M, đối phương cũng bị dọa đến thảm, mắng hắn là đồ ác ma biến thái đầu óc không bình thường.

An Kiêu liếm liếm vành tai của Ngụy Lam, cho nên mới nói, Lam Lam là độc nhất vô nhị. Cô rõ ràng không thích, lại nguyện ý làm đau hắn, thậm chí còn bảo vệ bí mật của hắn.

"Lam Lam....Đừng bỏ tôi......" An Kiêu cũng chưa kịp thủ thỉ nhiều, Ngụy Lam nghe xong đã túm cổ hắn đẩy người ra.

Trong mắt cô túa ra lửa giận: "Cậu nhìn một chút là ai bỏ ai? Tôi có phải là quá dễ dàng với cậu rồi không, làm cậu cảm thấy tôi đồng ý để cậu ở lại chính là tha thứ?"

Ngụy Lam không nói cho An Kiêu, cô đã vứt bỏ bộ đồ dính máu của hắn trong cái đêm Lâm Hoằng Hoa tự sát. An Kiêu cũng sẽ không biết rằng, thời khắc mà cô nghe được Tào Liên chết bởi vì chứng mủ máu ở miệng vết thương, trong lòng như trút được gánh nặng, nhưng sau cùng lại là cảm giác tội lỗi.

An Kiêu chỉ biết yêu cầu Ngụy Lam một cách mù quáng, tiêu hao lòng tốt cùng sự bao dung của cô, vậy mà khi thời điểm cần thực hiện lời hứa của hai người, hắn cũng chỉ biết nghĩ đến bản thân mình đầu tiên.

"An Kiêu, cậu quá ích kỷ." Ngụy Lam chua xót khóe mắt, không biết tại sao bản thân lại cảm thấy ủy khuất: "Nhưng như cậu mong muốn, tôi sẽ nuôi dưỡng cậu."

An Kiêu nhìn hốc mắt Ngụy Lam đã ửng đỏ, hoảng loạn mà kêu tên cô, Ngụy Lam lại nắm dây xích chó của hắn kéo tới phòng ngủ.

Ngụy Lam khóc như thể là ảo giác của An Kiêu. Cô tháo ra xích chó của hắn, đổi thành một cái khóa ngắn ngủn ở đầu giường, phạm vi hoạt động bây giờ chỉ còn lại một phần nền nhà bên cạnh giường.

"Lam Lam, tôi sai rồi."

Nội tâm An Kiêu bị véo lại thành một cục, cẩn thận nhìn biểu cảm của Ngụy Lam. Cô ném qua đó một túi đồ vật, là từ trên cái bàn chế tạo của hắn lấy về, có hai cái kẹp vú đính đá quý cùng kẹp âm vật.

"Tự đeo lên đi, làm tốt, buổi tối cho cậu ăn cơm." Ngụy Lam vô tình nghĩ, nếu mang không tốt thì tối liền uống cháo đi.

Một bộ kẹp này vốn dĩ tạo ra là để bán lên mạng, kích cỡ cho nữ dùng, vì vậy nên dây nối có chút ngắn. An Kiêu kẹp lên bản thân mới phát hiện dây không thẳng, dây nối giữa ba điểm kẹp hai đầu vú và âm vật có đính răng cưa chà xát lên thịt non, nóng rát thiêu đốt thịt mềm mà sinh ra khoái cảm. Hiện tại muốn qua bên Ngụy Lam, chỉ có thể bò đi qua.

Đau đớn mang đến khoái cảm vặn vẹo, bên trong đùi An Kiêu đã bị thể dịch làm cho dính một mảnh ướt đẫm. Hắn ngẩng đầu nhìn Ngụy Lam đang chắp hai tay sau lưng, mặt không cảm xúc nhìn hắn bò, tựa như cũng đang đợi động tác tiếp theo của hắn.

"Lam Lam đang xem con chó đực của mình sao?"

Cái đuôi chó đằng sau hậu huyệt của An Kiêu đã bị dâm dịch làm cho ướt nhẹp, rũ rượi mà lắc lư vài cái. Bị Ngụy Lam chăm chú nhìn vào An Kiêu càng thêm hứng tình hơn nữa, liếm ướt hai ngón tay của chính mình, hai chân banh rộng ra hướng về Ngụy Lam, phơi bày ra tiểu huyệt đang phập phồng hừng hực.

Ngụy Lam sau buổi tối hôm đó cũng không có chạm qua hắn, đến cả việc giúp hắn nhét cây dương vật tiên nữ pha lê vào cũng không muốn. An Kiêu tự ảo tưởng đây là ngón tay của Ngụy Lam, ý thức dần trầm mê vào tình dục, mấy lời kêu rên phát ra ngoài cũng ngày càng dâm đãng.

"Ư... ngón tay của chủ nhân..... đút vào cái lỗ của chó dâm thật sướng...."

Ngón tay của An Kiêu vừa thon lại vừa dài, hai cái ngón tay trắng như tuyết thọc vào huyệt động ngập tràn thịt non đỏ tươi, nhét đầy cái huyệt nho nhỏ. Lòng bàn tay khi đâm vào rút ra dùng sức đè lên âm vật, hai cái đùi cũng bởi vì thuận tiện cho ngón tay ra vào đã bị banh căng ra đến gắt gao.

Miệng huyệt hồng hào ướt át không ngừng bị xuyên vào, chất lỏng trong suốt theo từng đợt đâm vào rút ra mà chảy xuống. An Kiêu tăng thêm ngón tay, một đường thọc thẳng vào tử cung: "Thật sướng....Chủ nhân, chó dâm sướng quá...."

Một giọt nước mắt An Kiêu chảy xuống tới cằm, đôi mắt xám thất thần vẫn luôn nhìn chằm chằm về một hướng, nơi có Ngụy Lam.

Thời điểm hắn cao trào lớn tiếng rên rỉ đến dâm tiện mười phần, dưới ánh đèn điện, Ngụy Lam còn có thể thấy bên trong huyệt thịt đang co bóp liên tục tránh cho thứ gì đó phun ra ngoài.

"Con chó dâm này rên có dễ nghe hay không...?"

Ngụy Lam đã cởi đồng phục cảnh sát ra, áo ngủ của cô bị An Kiêu cầm đi thủ dâm tự an ủi bản thân, giờ đành phải mặc áo ngực cùng quần đùi thể thao. An Kiêu cao trào xong liền bò tới cọ bên chân Ngụy Lam, ngồi quỳ đè lên cẳng chân của cô, đầu vú bị kẹp đến hình thành hai viên anh đào hồng hào cọ cọ chân Ngụy Lam.

"Lam Lam, chó đực biết sai rồi." An Kiêu đặt môi hôn lên đầu gối cô, trên bề mặt có một vết sẹo đã lâu, hắn hôn xuống chỗ này, cảm thấy chỉ vết sẹo của Ngụy Lam thôi cũng đủ làm hắn trầm luân.

Ngụy Lam không dấu vết nhìn thoáng qua vết đỏ nơi đầu gối của hắn.

Sau đó mấy ngày, An Kiêu ở dưới giường không buông tha cái thảm lông mà khóc lóc mấy lần cầu xin Ngụy Lam tha thứ, thẳng đến khi hắn hiểu rõ rằng, một Ngụy Lam vốn trước giờ rất cố chấp hiện tại là thật sự tức giận.

Thân thể vừa đau lại vui sướng, mà tâm cũng đau.

An Kiêu biết loại cảm giác này, nó gọi là tình yêu.

Hắn yêu Ngụy Lam.

Bây giờ trạng huống bỗng trở nên rất giống đánh nhau, An Kiêu bỗng mở to ra hai bàn tay hết cỡ, tựa hồ muốn đang trong cơn sắc tình mà bóp chết chính mình. Ngụy Lam muốn rút tay mình trở về, An Kiêu gắt gao ấn lại, vì thế thân dưới hai người chặt chẽ bị đẩy đến gần nhau trên thảm lông.

Ngụy Lam đơn giản mà đẩy mạnh bạo thân dưới, giác hút xúc tua bạch tuộc hút lấy điểm G của An Kiêu, tiếng ọp ẹp dùng bạch bạch đánh vào da thịt vừa dứt khoát lại vang dội. An Kiêu bị nghẹn ứ cổ lại, không tự giác mà buông lỏng tay, a a vừa khóc vừa thở gấp.

"Lam Lam....tôi yêu cô....tôi yêu Lam Lam...."

An Kiêu vươn người lên, Ngụy Lam sợ hắn lại muốn bóp cổ mình, chỉ có thể vươn tay che lại. An Kiêu bị đụ đến khóc không mở được hai mắt, vòng eo nhỏ nhắn bị Ngụy Lam bóp mà điên cuồng lên xuống.

Hắn yêu Ngụy Lam.

Cho nên, hắn muốn Ngụy Lam giết chết hắn.

Bị người mình yêu giết chết, là một cái cao trào tuyệt mỹ đến cỡ nào.

_

Bonus (@arufido_aru on twt):

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro