《 06.1 》Nữ tổng tài và cậu trai hay dỗi
Bộ này nữ chính không có JJ, ít H, chủ về nội dung nữ cưng chiều nam, ngọt ngào — tổng 7 chương + 1 phiên ngoại.
Mấy bộ trên thịt ngon thì bộ này như bánh ngọt nhè nhẹ =)))
Buổi tối tốt nghiệp cấp ba, chú thỏ trắng nhỏ vì say rượu mà lạc vào ổ sói.
---•---
01.
Sở Bạch có lẽ vừa mới tỉnh khỏi cơn mơ, người vẫn chưa tỉnh táo hẳn, mắt nhắm nghiền, mày còn nhíu lại có chút khó chịu.
Cậu theo bản năng nuốt nước bọt, lại phát hiện cổ họng khàn đặc, khẽ mở miệng, vươn lưỡi liếm môi, cảm nhận được đôi môi khô khốc.
Sở Bạch đảo mắt một hồi lâu mới mở mắt ra, vừa mở ra đã bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cay mắt, lập tức rơi nước mắt.
Sở Bạch dùng tay xoa thái dương định ngồi dậy, nhưng vừa mới cử động, đã bị cơ thể đau nhức làm cho ngã lại xuống giường.
Ký ức đêm qua cùng với sự tỉnh táo dần dần quay trở lại trong đầu Sở Bạch. Ánh đèn mờ ảo, tiếng ồn ào, những cảm xúc mãnh liệt được giải phóng, còn có cảm giác mềm mại, những nụ hôn dày đặc, và cả niềm vui của cao trào.
Sở Bạch có chút hoảng loạn vén tấm chăn đang đắp trên người lên, cơ thể bên dưới không một mảnh vải che thân, những dấu hôn lấm tấm trải rộng khắp người, ngực, bụng, thậm chí cả hạ thân cũng có, phía sau còn có chút đau rát như bị xé rách.
Sở Bạch có chút hoảng hốt, mãi một lúc lâu mới nhớ lại chuyện đêm qua. Hôm qua là ngày cậu thi đại học xong, hẹn bạn tốt cùng ăn mừng giải phóng, thế là đến một quán bar chưa từng đến.
Tửu lượng của Sở Bạch rất kém, chỉ uống một chai bia đã say không biết trời đất gì, nhưng lòng kiêu ngạo của thiếu niên không cho phép cậu nói không được.
Trong cơn mơ màng, cậu cùng bạn tốt chơi trò nói thật hay mạo hiểm, kết quả bốc phải lá mạo hiểm, phải đi tỏ tình với một cô gái bất kỳ trong quán bar.
Dưới tác dụng của cồn, Sở Bạch chỉ nhớ mình đã tiện tay kéo một người phụ nữ đi ngang qua, tỏ tình xong định giải thích thì liền mất đi ý thức.
Chuyện sau đó Sở Bạch cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ mình bị người ta đưa đến khách sạn, rồi mình và người đó ngủ với nhau?
Sở Bạch không thể tin được nhìn cơ thể mình, trời đất ơi, chẳng lẽ mình thật sự đã ngủ với người khác?
Nếu nhớ không lầm, hình như còn là người phụ nữ mà mình tiện tay kéo lại.
Sở Bạch hoảng hốt nhìn quanh phòng, trống không, vừa nhìn đã biết căn phòng này chỉ có mình cậu.
Vậy nên, mình là người ngủ người khác, hay là bị người khác ngủ?
Không biết tại sao, Sở Bạch đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ như bị người ta dùng xong rồi vứt bỏ.
Lắc lắc đầu, đè nén ý nghĩ trong đầu xuống, lúc này Sở Bạch mới chú ý đến chiếc tủ đầu giường bên cạnh có đặt một cốc nước, đưa tay ra lấy, phát hiện nước vẫn còn ấm, bên dưới còn đè một mẩu giấy.
Vừa uống nước, vừa nhìn những gì viết trên giấy.
"Tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe, bữa sáng sẽ đến ngay."
Không đợi Sở Bạch suy nghĩ kỹ ý nghĩa là gì, cửa đã vang lên tiếng chuông.
"Keng keng——"
Sở Bạch nhận bữa sáng, ăn mà không biết mùi vị gì, đối với tình cảnh hiện tại của mình có chút mờ mịt.
Mình có nên đi không nhỉ?
Sở Bạch hồi tưởng lại những tình tiết trong tiểu thuyết mà mình từng đọc, có lẽ bây giờ mình nên ném lại một tấm thẻ ngân hàng rồi nhẹ nhàng rời đi, sau đó phát hiện mình vô tình mang thai, nhiều năm sau mang con trở về ngược tra.
A phi phi phi, Sở Bạch gõ gõ đầu mình, trời ạ, mình đang nghĩ cái gì vậy, đây là kịch bản tiểu thuyết ngôn tình sến súa gì thế, mình là con trai, sao mà mang thai được chứ.
Sau khi ăn sáng xong, Sở Bạch nhìn cơ thể có chút dính nhớp, bĩu môi, cuối cùng chui vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Quần áo bẩn không thể mặc được nữa, Sở Bạch đành phải khoác tạm chiếc áo choàng tắm ra ngoài. Cổ áo choàng hơi trễ, để lộ ngực Sở Bạch, còn mang theo một vài vệt đỏ.
Sở Bạch vừa dùng khăn lau mái tóc ướt sũng vừa đi ra, ngẩng đầu lên thì sững sờ tại chỗ.
Một người phụ nữ đột nhiên đứng trước mặt cậu. Trang phục công sở của cô lập tức kéo dãn khoảng cách tuổi tác giữa hai người.
Sở Bạch lập tức phản ứng lại, đây hẳn là người phụ nữ đêm qua đã ngủ với mình hoặc bị mình ngủ.
"Cô..." Sở Bạch há miệng, ngập ngừng, sắc mặt có chút xấu hổ.
Người phụ nữ không có biểu cảm gì thừa thãi trên mặt, chỉ gật đầu với Sở Bạch, sau đó liền đi thẳng về phía cậu.
"Cô, cô làm gì vậy?" Sở Bạch cứng đờ nhìn người kia, sau đó đã bị người ta nắm tay kéo đến mép giường.
"Ngồi xuống, sấy tóc cho cậu."
Ánh mắt Sở Bạch có chút bối rối, do dự một chút, ngoan ngoãn ngồi xuống. Bầu không khí xấu hổ làm Sở Bạch quên mất vết thương phía sau, vừa ngồi xuống, dù nệm không quá cứng, vẫn kéo đến vết thương.
"Hiss a, đau quá." Sở Bạch lập tức bật dậy, đầu đập vào người phụ nữ, suýt nữa lại ngã lại, may mà được người phụ nữ đỡ lấy.
"Hay là cậu nằm sấp trên giường đi, như vậy thoải mái hơn."
Sở Bạch cảm thấy cô nói rất đúng, chờ đến khi nằm xong, mới nhận ra tại sao mình lại nghe lời cô như vậy.
Gió ấm thổi vào mái tóc ướt của Sở Bạch, thỉnh thoảng có chút thổi vào cổ cậu, rất thoải mái. Sở Bạch nhắm mắt tận hưởng, cũng không nhận ra hình thức chung sống của họ lúc này có chút kỳ lạ.
Sau khi sấy tóc xong, Sở Bạch do dự mở miệng, "Đêm qua?"
"Tôi tên Chu Dĩnh."
"À, tôi, tôi tên Sở Bạch."
Người phụ nữ, à không, Chu Dĩnh nghe Sở Bạch nói xong, gật đầu, "Tôi biết."
"Hả? Cô biết?" Sở Bạch quay đầu nhìn Chu Dĩnh, suy nghĩ xem mình đã gặp người này khi nào.
Chu Dĩnh không trả lời câu hỏi này, chỉ điều chỉnh lại tư thế của hai người.
Sở Bạch thấy cô không trả lời mình, cũng không hỏi thêm, chỉ có chút căng thẳng nghĩ về chuyện đêm qua.
"Đêm qua, giống như em thấy, chúng ta đã xảy ra quan hệ." Chu Dĩnh mím môi, ho khan một tiếng, "Vì chuyện này, tôi rất xin lỗi, vậy nên, em có đồng ý làm bạn trai tôi không?"
Sở Bạch nghe đến đoạn trước còn cảm thấy vô cùng xấu hổ, chờ Chu Dĩnh nói xong, biểu cảm có chút sững sờ, sao, sao lại chuyển đến đây rồi.
"Tôi, tôi không quen cô."
"Tôi biết bây giờ em còn chưa hiểu rõ về tôi, nhưng chúng ta có thể từ từ vun đắp tình cảm, tôi muốn chịu trách nhiệm với em."
"Tôi, tôi..." Mặt Sở Bạch lập tức đỏ bừng, ngại ngùng không biết nói gì.
"Em không cần vội trả lời tôi, có thể suy nghĩ thêm, tôi bôi thuốc cho em trước đã."
"Bôi thuốc gì?" Sở Bạch tò mò nhìn Chu Dĩnh, sau đó phát hiện ánh mắt đối phương đang ở trên mông mình, lập tức không nói nên lời.
"Tôi, tôi tự làm được." Sở Bạch chỉ cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng.
"Em không tiện, không sao, để tôi làm, hôm qua đã xem hết rồi."
"Cô!" Sở Bạch mở to mắt nhìn Chu Dĩnh, sao mà xấu hổ thế này. Cậu úp mặt vào gối, bắt đầu giả chết.
Chu Dĩnh nhấc áo choàng tắm của Sở Bạch lên, cầm tuýp thuốc mỡ vừa mang đến, lấy ra một ít, nhẹ nhàng đưa đến vết thương.
"Ưm, a~" Tiếng rên rỉ bật ra từ miệng Sở Bạch, vành tai cậu đã đỏ như sắp chảy máu. Sở Bạch thề, cậu chưa bao giờ cảm thấy mình lại nhạy cảm đến thế.
May mà Chu Dĩnh chỉ bôi thuốc bình thường, không làm gì khác.
"Tôi là nam, cô là nữ, sao cô lại...?" Sao lại chạm vào phía sau của tôi. Sở Bạch nói chưa dứt lời, nhưng Chu Dĩnh đã hiểu ngay ý cậu.
"Giới tính không ảnh hưởng đến tư thế của chúng ta, hơn nữa, hôm qua em rất thích."
"Cô, cô nói dối!" Sở Bạch la lớn, ký ức hôm qua của cậu mơ hồ, nhưng sĩ diện khiến cậu không đời nào thừa nhận.
"Em suy nghĩ kỹ chưa, có muốn làm bạn trai tôi không?"
Có lẽ do hiệu ứng con non, đối với đề nghị này của Chu Dĩnh, Sở Bạch thế mà không nảy sinh ý định kháng cự.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro