《 11.15 》Dương vật giả nhét lồn, bị dương vật giả làm cho lên đỉnh (H)
Editor: @Jessi
Beta: Trân Trân
15.
"Alo?"
"Anh em tốt, dạo này thế nào?"
Lệ Trạch Vũ vuốt ve chiếc vòng cổ mà không biết tối qua cô đã đeo cho mình lúc nào, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
"? Lệ đại thiếu, có nghe tôi nói không đấy?" Giọng gào thét của Tề Tiêu vang lên ở đầu dây bên kia.
"Ừ, sao vậy?"
"Đù, mày như vậy là sẽ mất đi thằng bạn thân duy nhất này đấy! Thật ra tao gọi để báo cho mày biết, ngày 28 tháng này là lễ đính hôn của tao với Trình Ngọc. Thiệp mời đã gửi cho bác gái rồi, mày nhớ lúc đó dẫn vợ mày đến nhé."
Lệ Trạch Vũ có chút ngạc nhiên. Thằng bạn thân này của anh lại sắp đính hôn nhanh như vậy sao? Nhớ trước đây là ai nói cả đời này sẽ không kết hôn, chỉ yêu không cưới?
"Trình Ngọc? Con bé nhà Tân Quý à?"
"Ừ ừ, chính là nó. Thật ra thì, mày cũng biết bọn tao không giống những cặp đôi bình thường, khó khăn lắm mới gặp được người phù hợp. Với lại cũng ở bên nhau được nửa năm rồi, cứ đính hôn trước đã." Tề Tiêu thẳng thắn.
Lệ Trạch Vũ khựng lại một lúc rồi nói: "Cũng tốt, mày cũng nên ổn định rồi, có người quản thì cũng không dám đến những nơi đó nữa."
"! Mày còn nhớ chuyện hôm đó à, lần đó là hiểu lầm! Hiểu lầm!" Tề Tiêu đừng nói đến chuyện hôm đó có bao nhiêu hối hận.
Chính sau lần đó, con vợ nhà hắn bây giờ quản hắn rất nghiêm, thường xuyên bị cô tìm đủ cách để trừng phạt!
Nụ cười của Lệ Trạch Vũ càng tươi hơn.
Mặc dù ngày hôm đó vốn dĩ đối với anh có chút ám ảnh, nhưng sau khi cô thẳng thắn với anh, anh thậm chí còn có chút vui mừng vì sự tồn tại của ngày hôm đó, nếu không hai người làm sao có tiến triển nhanh như vậy.
"Được rồi, lúc đó tao sẽ đưa cô ấy đến."
"OK, tao cúp máy trước đây, con vợ nhà tao đến rồi"
Lệ Trạch Vũ đi đến trước gương, cẩn thận nhìn chiếc vòng cổ. Anh làm thế nào cũng không mở ra được. Sợi dây chuyền tinh xảo dường như có chốt khóa, mặt dây chuyền là một vòng ngọc đơn giản, trên đó còn khắc chữ viết tắt của cô "QY".
Lệ Trạch Vũ bật cười. Hình như anh chưa từng tặng cô thứ gì. Ban đầu anh chỉ bù đắp bằng tiền, nhưng cô dường như chưa từng động đến. Cũng phải, cô làm sao có thể thiếu tiền được. Quán bar Tứ Yêu là của cô, hình như còn có một số thứ khác nữa, huống hồ trước đây cô là ai, anh cũng đoán được sơ sơ. Rốt cuộc nên tặng cô cái gì đây?
Lệ Trạch Vũ mở nhóm chat [Nhật ký huấn luyện chó], suy nghĩ một lúc rồi gửi: "Mọi người thường tặng đối phương quà gì?"
Rất nhanh, vài người trong nhóm lần lượt xuất hiện.
Liêu Cẩu Tử: "Còn có thể tặng gì nữa, tôi tặng cả người tôi cho cô ấy rồi!!"
Mạc Pháp: "Ha ha ha, tôi mua cho cô ấy quần áo đặc biệt, kết quả người mặc lại là tôi! Đừng nói nữa!"
Thằng bạn báo đời Tề Tiêu: "Hê hê, đương nhiên là tặng đồ chơi hay ho rồi. Huynh đệ tốt, mày cần không, tao gửi ít đến nhà mày nhé."
Lệ Trạch Vũ: "? Thứ tốt gì?"
Thằng bạn báo đời Tề Tiêu: "Lúc đó mày sẽ biết thôi [biểu cảm cười gian]."
Con chó nhà tao mày thay đổi rồi: "Tôi nghi ngờ các người đang nói cái gì đó không phù hợp với trẻ em [cười gian]."
"..."
Lệ Trạch Vũ tắt điện thoại, biết ngay là không đáng tin cậy. Đây là cái gì với cái gì! Nhưng mà tặng chính mình?
Anh đã sớm là người của cô rồi, tối qua... không thể nghĩ nữa. Tối qua bị cô làm cho đến mức ngất đi, anh không biết một thằng đàn ông to xác như mình tại sao lại nhiều lần bị một người phụ nữ làm cho ngất!
"Tổng giám đốc, phu nhân đến công ty rồi ạ." Trần Dương gõ cửa, cung kính nói với anh.
Lệ Trạch Vũ lập tức có chút căng thẳng đứng dậy. Đây là lần đầu tiên cô đến công ty anh. Anh vội vàng thu dọn tài liệu trên bàn một chút, chỉnh lại quần áo, rồi mới nhìn ra ngoài cửa: "Đã lên rồi sao?"
"Anh ơi, là nói em à?" Người phụ nữ mặc trang phục thường ngày ngoài cửa ngọt ngào cười với Lệ Trạch Vũ.
Kiều Yên vừa cùng Chu Thư Đồng ăn cơm xong ở gần đây, lúc này mới nhớ ra công ty của bà xã mình ở ngay bên này, liền mang theo ít đồ ăn chạy tới, tiện thể cho anh một bất ngờ.
Lệ Trạch Vũ nhìn người phụ nữ bước vào, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng trước mặt người ngoài nay lại mang theo một nụ cười nhạt: "Ừm, sao em lại đến đây?"
Kiều Yên giơ hộp cơm trong tay lên, chớp mắt nói: "Mang cơm cho anh."
Trần Dương thức thời đóng cửa lại, lui ra ngoài.
"Anh ơi, thấy em đến anh không vui sao? Hay là ở đây có thứ gì em không thể nhìn thấy?" Kiều Yên giả vờ buồn bã cúi đầu.
Lệ Trạch Vũ nào đã thấy qua bộ dạng nũng nịu này của cô, cứ như anh là một tên tra nam vậy. Mặt anh lập tức ửng hồng:
"Em nói bậy gì đấy?"
Kiều Yên không trêu anh nữa, cô dọn đồ ăn ra bàn, ngồi dựa vào người anh.
"Anh ơi, ăn cơm đi."
Dáng vẻ ăn cơm của Lệ Trạch Vũ vừa văn nhã vừa tao nhã. Kiều Yên nhìn mà không nỡ rời mắt. Cô phát hiện mình ngày càng biến thái, nửa ngày không gặp anh đã thấy nhớ da diết.
Lệ Trạch Vũ cảm nhận được ánh mắt của cô, vành tai cũng lén lút đỏ lên. Người đàn bà này, ăn cơm có gì đẹp đâu. Anh hung hăng lườm cô một cái rồi nhanh chóng ăn xong.
"Chiều nay em có việc gì không, hay là vào trong nghỉ ngơi một lát? Trong đó có giường." Lệ Trạch Vũ nói mà cũng có chút ngượng ngùng, cứ như đang mời cô lên giường...
Kiều Yên dọn hộp cơm trên bàn sang một bên, bế anh ngồi lên bàn, sờ soạng cổ anh, nhìn thấy chiếc vòng cổ mà tối qua cô đã đeo cho anh. Trông nó rất hợp với anh.
"Làm gì... vào trong đi..."
Kiều Yên nhướng mày nhìn anh cười cười: "Vào trong làm gì? Cái lồn nhỏ của anh còn chịu được sao, hay là tối qua chưa thỏa mãn anh, anh ơi còn muốn nữa?"
"Em đừng nói nữa, anh không có..."
Kiều Yên kéo cà vạt của anh xuống, cởi hai cúc áo. Cô hôn từ cổ anh xuống đến đầu vú, rồi dùng răng nhẹ nhàng cắn một cái.
"Ư... đừng như vậy..." Lệ Trạch Vũ bị kích thích ngẩng đầu lên.
Bị cô trêu đùa, vuốt ve, khóe miệng Lệ Trạch Vũ không nhịn được mà tràn ra những tiếng rên rỉ bị kìm nén.
"Đừng làm... huhu... cửa không khóa... a..."
"Ngoan... chỉ là kiểm tra xem cái lồn nhỏ tối qua có bị thương không thôi."
Lúc này anh đang quỳ sấp trên bàn, áo sơ mi bị xoa thành một cục, quần bị cô cởi ra một nửa, chỉ lộ ra cặp mông hoàn hảo.
Ở văn phòng mà lại làm ra chuyện dâm đãng như vậy, Lệ Trạch Vũ xấu hổ không dám phát ra tiếng nữa.
Kiều Yên banh mông anh ra, cúc huyệt đã được dùng qua tối qua lúc này đỏ rực, dính đầy dâm dịch. Thấy không có vết rách cũng không bị thương, Kiều Yên mới yên tâm.
Tối qua hai người đều mệt, cô tắm rửa qua loa, bôi chút thuốc rồi không để ý nữa. Sáng sớm anh đã ra khỏi nhà, khiến cô không có thời gian kiểm tra.
Cô lấy ra cây dương vật giả đã chuẩn bị sẵn, từ từ cắm vào lỗ đít anh.
"Ư... đây là cái gì... đừng..." Vật lạnh lẽo chôn vào cúc huyệt, nơi đang ngứa ngáy được xoa dịu đôi chút, anh vô thức co rút lại lỗ đít, làm dương vật giả tiến vào sâu hơn.
Nếu không phải thời gian không đủ, Kiều Yên thật sự muốn hung hăng đụ nát cái người lúc nào cũng quyến rũ cô này.
Kiều Yên vươn tay nắm lấy cây dildo, qua lại thúc vào rút ra. Tay kia rảnh rỗi thì luồn ra phía trước, đùa bỡn với vú anh.
"Anh ơi, sao vú càng lúc càng to vậy."
"Ư... a... tha cho anh... huhu... Kiều Yên..." Anh nằm bò khóc lên, dường như không thể chịu đựng được sự dâm đãng của chính mình.
Kiều Yên không dừng lại, cô biết anh sắp lên đỉnh rồi. Cô đâm dương vật giả sâu hơn, còn không quên kích thích anh: "Anh ơi, anh nói xem nếu có nhân viên vào thấy tổng giám đốc của họ bộ dạng này, có ngạc nhiên không. Bị dương vật giả đụ vào lồn, còn phát ra tiếng rên dâm đãng."
"Huhu... không... không muốn bị nhìn thấy." Lệ Trạch Vũ lắc đầu khóc càng dữ hơn, không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng này của anh.
Một bên bị dương vật giả đâm vào điểm G, một bên bị lời nói của cô kích thích, cả cặc và lồn đều lên đỉnh.
Kiều Yên dùng khăn giấy lau sạch tinh dịch của anh, mặc lại quần áo cho anh, rồi ôm anh ngồi lên ghế, cười gian: "Anh ơi, sướng không?"
Lệ Trạch Vũ cúi đầu làm đà điểu, mặt đỏ bừng: "Đừng nói nữa, đều tại em."
Kiều Yên không nhịn được mà cười khẽ. Cô thích nhất là nhìn người đàn ông cấm dục, cao lãnh thường ngày bị cô làm cho tình loạn, phóng đãng.
"Là em không tốt, đều là lỗi của em. Cái đó là dương vật giả có chứa thuốc, cứ để ở trong đó, không được lấy ra, tối nay em muốn kiểm tra. Còn nữa, không có sự cho phép của em thì không được tự ý chơi bậy, biết chưa?" Kiều Yên ôm anh, ghé sát vào tai anh thì thầm.
Lệ Trạch Vũ nghe xong mặt càng đỏ hơn, anh tức giận liếc cô một cái: "Em đừng có nói những lời như vậy, ai chơi bậy? Ai giống em, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó."
"Là em, là em, bà xã nói đúng, là em không đàng hoàng, vừa thấy bà xã là không nhịn được."
Kiều Yên hôn lên khóe miệng anh, triền miên lưu luyến một lúc rồi rời đi. Chu Thư Đồng còn đang ở dưới lầu chờ cô.
☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro