《 11.5 》Bị người lạ đụ lần nữa, có chút quen thuộc (H)
Editor: @Jessi
Beta: Trân Trân
05.
Chiều hôm sau, Lệ Trạch Vũ theo địa chỉ trong tin nhắn đến khách sạn. Tối qua anh đã cho người điều tra rất lâu nhưng không tìm ra được nguồn gốc của số điện thoại này, rốt cuộc là ai vẫn còn là một ẩn số.
Anh thậm chí còn nghi ngờ có phải là đối thủ nào đó sắp đặt, tìm mọi cách để hủy hoại anh. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mọi người biết bí mật về cơ thể mình, mẹ anh sức khỏe không tốt, liệu có chịu nổi cú sốc này không?
Anh đeo bịt mắt, ngồi trên mép giường, lòng thấp thỏm lo âu chờ đợi người đến.
Kiều Yên bước vào đã thấy người đàn ông ngoan ngoãn đeo bịt mắt, một bộ dạng mặc người xử trí, khiến cô có chút không nỡ.
Cô bước tới ôm lấy anh: "Ngoan quá," nói xong còn thân mật liếm vành tai anh.
"Cô đừng như vậy, chúng ta nói chuyện tử tế đi."
"Nói chuyện gì cơ, cục cưng."
Giọng người phụ nữ lười biếng mà quyến rũ, mang theo một chút khiêu khích, là một người phụ nữ rất trẻ. Lệ Trạch Vũ luôn cảm thấy có chút quen tai, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng của một người, sao có thể, chắc chắn là anh nghĩ nhiều rồi.
"Nếu cô có thể tìm được tôi, tôi nghĩ cô cũng biết thân phận của tôi. Tôi không cần biết cô là ai phái tới, đối phương cho cô bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cô gấp đôi, thậm chí nhiều hơn," Lệ Trạch Vũ cố tỏ ra bình tĩnh.
"Phụt, anh đáng yêu thật đấy."
"Cô cười cái gì, rốt cuộc cô muốn thế nào." Bị người phụ nữ cười nhạo, anh cũng có chút tức giận.
"Cục cưng nghĩ nhiều rồi, em chỉ thèm cái thân xác của anh thôi."
Kiều Yên cũng không muốn bắt nạt người ta quá đáng, cô dịu dàng nói: "Ngoan, hôm nay hầu hạ cho tốt, chỉ cần em sướng, em sẽ tha cho anh, không có lần sau."
Xem ra hôm nay không thoát được rồi. Lệ Trạch Vũ siết chặt tay thành nắm đấm, không khỏi có chút bi thương.
"Được, hy vọng cô làm được."
"Tôi có thể tháo bịt mắt không, hay là cô em đây xấu đến mức không dám cho người khác nhìn?" Giọng anh đầy châm chọc.
Kiều Yên cũng không giận, cô từ tốn nói: "Không được đâu, lỡ như bị anh nhớ mặt, đến lúc đó trả thù em thì sao. Em biết thừa thiếu gia nhà họ Lệ các anh vừa có tiền vừa có quyền, đừng để đến lúc em đi ngoài đường cũng phải lo cho cái mạng nhỏ của mình."
"Cục cưng à, đừng nói nữa, chúng ta bắt đầu thôi."
Kiều Yên ôm người đàn ông ngồi lên người mình, từ từ cởi từng lớp áo của anh ra.
"Bao nhiêu ngày không gặp, nơi này có nhớ em không?"
"Ư... Ai mà thèm nhớ cô, muốn làm thì làm nhanh lên." Bị người phụ nữ bất ngờ sờ vào điểm G ở lồn, anh giật bắn mình, một luồng điện chạy dọc cơ thể.
"Còn nói không, em vừa sờ một cái nó đã mừng rỡ không thôi, bắt đầu phun nước rồi này."
Người phụ nữ đột nhiên tàn nhẫn giật mạnh hột le, khiến anh mềm nhũn ngã vào lòng cô.
"Ư... Đau... Nhẹ thôi..."
"Còn cặp vú lẳng lơ này nữa, dâm quá, em thích lắm. To như vậy, nhìn thì cứng cáp, sờ vào lại mềm ơi là mềm."
Kiều Yên dùng hai tay nắm lấy vú anh không ngừng xoa nắn, tay cô không giống phụ nữ bình thường, dường như có chút chai sạn, mang lại cho Lệ Trạch Vũ một cảm giác khoái cảm khác lạ.
"Ư... Đừng... A..."
Tiếp theo, người phụ nữ cúi xuống thay phiên liếm láp hai núm vú dâm đãng. Lúc thì dùng lưỡi cuộn lấy núm vú, lúc thì kéo núm vú ra ngoài. Rất nhanh, hai núm vú đã sưng tấy lên, bên trên còn dính đầy nước bọt lấp lánh.
"Ư... Đừng như vậy... Ngứa quá..."
Núm vú bị chơi đến ngứa ngáy không ngừng, khiến Lệ Trạch Vũ bất giác vòng tay qua cổ người phụ nữ, đưa núm vú vào sâu hơn.
"Mới sờ vú thôi mà bên dưới đã chảy nhiều nước thế này, có phải là muốn lắm rồi không. Đúng là con đĩ thiếu đụ, cái thân thể này của anh có thể thỏa mãn được vợ anh không?"
Cô ta biết tất cả. Tại sao con đàn bà này lại muốn sỉ nhục anh như vậy? Nghĩ đến Kiều Yên ở nhà, anh càng thêm đau khổ. Anh có tư cách gì làm chồng cô ấy, anh không xứng đáng được cô ấy yêu.
"Ư... Tôi là đồ dâm đãng... tôi chính là đồ dâm đãng... huhu... không xứng được người khác yêu." Nước mắt làm ướt đẫm bịt mắt, chảy dài xuống má.
Kiều Yên có chút đau lòng, cô dịu dàng liếm đi nước mắt của anh: "Đừng buồn, ngoan, để em yêu thương anh thật tốt."
Cái lồn nhỏ bao lâu không được đụ đã khôi phục lại màu hồng phấn như trước. Kiều Yên đút từng ngón tay vào, chậm rãi thúc ra thúc vào. Miệng cô không ngừng mút lấy từng tấc da thịt trên người anh, cô thích nhìn cơ thể anh chi chít dấu vết của mình.
"Ư... A..." Toàn thân bị người phụ nữ làm cho mẫn cảm không ngừng, lồn bị ngón tay cô liên tục xoa nắn, cọ xát, dâm dịch theo đó cũng chảy ra ngày càng nhiều.
"Bên dưới nhiều nước quá, dâm thật, có muốn cặc to không?"
"Ư... Muốn... Cho tôi... Ư... Ngứa quá..." Ngón tay người phụ nữ vừa rời đi, Lệ Trạch Vũ cảm thấy bên trong trống rỗng, muốn có thứ gì đó lấp đầy. Có lẽ trong xương cốt anh thực sự là một con đĩ.
"Cho anh ngay đây."
Kiều Yên tóm lấy mông anh, để lồn đối diện với cặc rồi trực tiếp ngồi xuống.
"A a... Ư... Đau quá... Không..."
Cái lồn vốn đã nhỏ, lại là lần thứ hai chịu đựng, bị thứ to lớn như vậy của người phụ nữ đâm vào, bên dưới truyền đến cơn đau nhức lan khắp cơ thể, đau đến mức anh run rẩy.
"Thả lỏng đi, đừng sợ," cảm nhận được sự sợ hãi của anh, Kiều Yên hôn lên khóe môi anh dịu dàng.
Đợi anh dần thả lỏng, cô bế anh lên bắt đầu thúc vào rút ra một cách mạnh mẽ.
"Ư... Chậm thôi... Chịu không nổi..."
Một cây cặc to lớn không ngừng ra vào giữa cặp mông trắng như tuyết của anh, cái lồn non mềm bị nhét đầy. Tư thế này khiến cặc vào sâu vô cùng, bụng dưới của anh thậm chí còn có thể nhìn thấy hình dạng của nó.
Lồn nhỏ dần vào guồng, Lệ Trạch Vũ bắt đầu bất giác phối hợp với người phụ nữ, miệng hé mở rên rỉ.
"Sướng không, có phải sảng khoái lắm không. Nước lồn chảy nhiều thế, thân thể này của anh chỉ thích hợp để bị người khác đụ thôi, chỉ có tôi mới có thể thỏa mãn anh."
"Ư... Ưm... Sướng... Bị đụ nát rồi..."
Lệ Trạch Vũ chỉ cảm thấy cơ thể mình không còn là của mình nữa, bị người phụ nữ thúc vào rút ra kịch liệt, lồn theo cây cặc không ngừng co bóp rồi lại thả lỏng, nhiệt độ bên trong ngày càng cao, dâm dịch cũng không ngừng tuôn ra. Tiếng "bạch bạch bạch" giao hợp càng khiến anh xấu hổ không thôi.
"Ư... Tôi là con đĩ... Con đĩ thiếu đụ..."
Nghe thấy những lời dâm đãng như vậy của anh, mắt người phụ nữ càng đỏ ngầu, cô tóm lấy mông anh, từng nhịp, từng nhịp đụ sâu hơn.
"Cục cưng dâm đãng, biết mút thật, ừm, sướng vãi."
"Ư... Đâm trúng điểm G rồi... A... Không được..." Cặc và lồn của anh cùng lúc đạt đến cao trào, mút chặt lấy Kiều Yên khiến cô cũng không nhịn được mà bắn theo.
Ngay lúc Lệ Trạch Vũ tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, đột nhiên anh lại bị người phụ nữ bế lên, đi đến bên cửa sổ. Kiều Yên kéo toang rèm cửa, dù đang đeo bịt mắt, Lệ Trạch Vũ vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng bên ngoài kích thích. Nhận ra ý đồ của người phụ nữ, Lệ Trạch Vũ bắt đầu giãy giụa.
"Không... đừng đến đây... cầu xin cô... huhu..."
Người phụ nữ như một ác quỷ, hoàn toàn không để tâm đến lời cầu xin của anh, từ phía sau lại trực tiếp đâm cặc vào.
"Cục cưng nhỏ giọng thôi, lỡ như bị người ngoài nghe thấy, mọi người sẽ thấy một con đĩ trần truồng đang bị người ta bắt lấy mà đụ đấy."
"Ư... huhu... không..." Bị người phụ nữ dọa sợ, Lệ Trạch Vũ vội nín thinh, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít nhỏ.
Lệ Trạch Vũ không còn phản kháng, mặc cho người phụ nữ phía sau đụ. Anh như một con búp bê tình dục bị chơi hỏng, không còn vẻ rạng rỡ thường ngày.
Như thể cố tình trừng phạt, sau khi kết thúc, lần này Kiều Yên còn không thèm tắm rửa cho anh, đặt anh lên giường, sờ sờ mặt anh rồi rời đi.
☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro