Sự thật
Seokjin dựa vào quầy khi lật cuốn sách nấu ăn, quyết định tối nay sẽ nấu món gì đó thật ngon cho vị hôn phu của mình. Cuốn sách thực chất chỉ là một cuốn nhật ký nơi bà của cậu dùng để ghi lại những ý tưởng về món ăn độc đáo của bà. Bà ấy đã đưa nó cho cậu vài năm trước và bảo cậu hãy dùng nó bất cứ khi nào cậu cảm thấy muốn nấu một thứ gì đó ấm áp không cần nhiều nguyên liệu nhưng vẫn mang lại hương vị bùng nổ.
Cậu chuyển đến với Jungkook chỉ sáu tháng trước và mọi thứ vẫn ổn, nhưng Seokjin biết rằng cậu cần phải nói sự thật sớm hơn với anh ấy. Ý nghĩ khiến cậu lo lắng nhưng nếu cậu muốn mối quan hệ của mình được xây dựng trên sự thấu hiểu thực sự của cả hai trái tim, thì cậu cần phải trong sạch. Cậu chỉ hy vọng điều này sẽ không thay đổi nhiều giữa họ.
Cậu ghé vào quán phở gà sốt kem đặc biệt của bà mình. Lướt qua các thành phần nguyên liệu, cậu nhận ra mình phải đi mua một ít thịt gà từ cửa hàng tạp hóa. Cậu đóng cuốn sách và đặt nó trở lại vị trí của nó trên giá cùng với những cuốn sách dạy nấu ăn khác. Ngay sau đó, cậu đã đi tắm rửa sạch sẽ trước khi mặc trang phục thoải mái.
Lấy điện thoại và ví tiền của mình, cậu rời khỏi cửa căn hộ thật nhanh chóng. Cậu bước lên chiếc Sedan màu bạc đắt tiền trước khi lái xe đến cửa hàng tạp hoá, lắc đầu theo điệu nhạc từ radio.
Tới nơi, cậu bước vào trong và đến ngay khu bán đồ nguội. Không cần phải nói, vào thời điểm cậu đang đứng xếp hàng ở quầy, xe để hàng của cậu đã đầy một nửa với các mặt hàng đựng thức ăn và đồ tươi sống. "Jungkook sẽ giết mình vì những thứ này nhưng nó đáng giá" cậu lầm bầm một mình khi nhìn những gói thạch.
Điện thoại bắt đầu đổ chuông và cậu kiểm tra màn hình để xem, và đó là Jimin.
"Jimin?" Cậu bắt đầu nói khi đặt túi chanh lên băng chuyền. "Cậu gọi cho mình để làm gì?"
"Ồ, im đi Jin!" Jimin bật cười. "Cậu làm như thể mình không gọi điện thường xuyên cho cậu vậy!" Jimin phàn nàn nhưng Seokjin có thể nghe thấy giọng điệu của sự vui tươi.
"Cậu đã không gọi điện cho mình thường xuyên như trước. Kể từ khi Namjoon và cậu trở về sau tuần trăng mật, cậu đã trở thành một con người khác. Mình còn tưởng cậu không còn nhận mình là bạn thân của cậu nữa đấy" Jin nói nửa vời khi cười với thu ngân, thiết bị di động kẹp giữa đầu và vai cậu. "Vì vậy, đừng cố tỏ ra vô tội nữa Jimin à."
"Trái tim mình đã vỡ tan ra,Jin, chuyện đó thực sự đã xảy ra." Jimin nói.
"Có chuyện gì sao, Namjoon đã làm gì cậu ở Rome?" Jin hỏi.
"Bitch, đừng nói vậy chứ. Anh ấy không làm gì mình cả. Và cậu đừng cố chơi Jimin này, cậu và mình đều biết mình phải đảm bảo gọi điện thường xuyên vì cậu không có thời gian để làm điều đó" Jimin nói lại và Jin khẽ cười khi đưa thẻ của mình cho nhân viên thu ngân.
"Cậu không dám thử lật ngược thế cờ sao? Chúng ta có thể hỏi Yoongi, để hỏi xem ai đã thay đổi điều đó." Jimin nói.
"Không, đó là một ý tưởng tồi, anh ấy có thể sẽ nguyền rủa chúng ta." Jin phản đối ý kiến của Jimin.
"Vâng, cậu nói đúng về điều đó."
"Vâng." Jin đáp.
"Vâng."
"Mình đã nghĩ cái quái gì thế nhỉ?" Jin khó hiểu.
"Mình cũng đang hỏi bản thân mình điều tương tự như cậu." Jimin cười khúc khích.
"Yoongi là một thiên thần" Seokjin nói sau một lúc trước khi họ phá lên cười. Lúc này, người thu ngân đang nhìn Seokjin một cách kỳ lạ.
"Anh ấy có thể sẽ giết chúng ta vì đã gọi anh ấy như vậy nhưng cả hai chúng ta đều biết anh ấy rất dễ mềm lòng"
"Đúng" Jimin nói và Seokjin ngay lập tức biết cậu ấy đang gật đầu. "Mình không biết tại sao chúng ta lại thảo luận về anh họ của mình nhiều như vậy. Dù sao thì, cậu đang ở đâu vậy?" Jimin hỏi.
"À, mình đang ở cửa hàng tạp hóa. Hôm nay mình đang định chuẩn bị một bữa ăn tuyệt vời cho tình yêu của đời mình" Jin mơ màng nói và nghe thấy tiếng rên rỉ của Jimin.
"Cậu chắc hẳn có vấn đề. Điều đó thậm chí không còn buồn cười nữa." Jimin nói.
"Cậu đang nói chuyện một mình à Jimin" Seokjin nhận xét.
"Này! Namjoon là người chồng tuyệt vời nhất từ trước đến nay của mình. Một người lãng mạn vô vọng lớn có một dương vật to ngang ngửa." Jimin kể.
"Được rồi, vậy chúng ta đột nhiên bắt đầu nói chuyện về thứ đó?" Seokjin hỏi, phớt lờ những ánh mắt dò hỏi mà cậu nhận được từ những người gần đó. "Làm thế nào để cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc vào thời điểm này? Cậu đề cập đến dương vật của anh ấy nhiều hơn cậu đề cập đến việc cậu yêu anh ấy nhiều như thế nào" Jin phàn nàn.
"Cậu nói dối" Jimin phản đối.
"Hãy tự nói với bản thân cậu điều đó" Seokjin trêu chọc khi đặt những túi hàng tạp hóa trở lại xe đẩy. "Cậu biết mình cũng yêu cậu mà" Jin đùa.
"Trời ạ, mình hận cậu" Jimin rên rỉ.
"Không, cậu ghét công việc của cậu chứ không phải mình" Jin nói.
Jimin lớn tiếng rên rỉ. "Ôi trời, cậu nói đúng quá về cái đó! Mà tại sao mình lại làm việc ở ngân hàng nhỉ?" Jimin thắc mắc.
"Bởi vì bố mẹ cậu sở hữu nó và nó sẽ là của cậu một ngày nào đó?" Seokjin gợi ý trêu chọc và Jimin lại rên rỉ một lần nữa.
"Tại sao bố mẹ mình không mở cửa hàng quần áo một lần nữa nhỉ? Mình đánh giá cao lĩnh vực làm việc đó hơn. Chà, mình ghen tị với cậu, Jin. Cậu không cần phải làm việc gì cả. Mình ước người yêu của cậu là của mình" Jimin trầm ngâm thốt ra.
"Này, hãy học cách trân trọng người đàn ông yêu thương cậu đi! Anh ấy là người đàn ông ngọt ngào nhất mà mình từng gặp!" người kia cười và Jimin lại rên rỉ một lần nữa. Vấn đề là người yêu của Seokjin không cho phép cậu làm việc. Ông của cậu đã để lại cho cậu rất nhiều tiền bạc cũng như tài sản trên khắp đất nước.
Gia đình cậu có các tổ chức đặc biệt tập trung vào việc trao quyền cho thanh niên của đất nước bằng cách giúp đỡ họ trong suốt cuộc đời học sinh và cung cấp các kỹ năng kinh doanh.
"Cậu đang nói dối, cậu chỉ thích bánh caramen đặc biệt của anh ấy!" Jimin buộc tội.
"Sửa lại: đó là bánh sô cô la!" Jin cười.
"Tuyên bố của mình đều đúng" Jimin nói một cách thiếu hiểu biết.
"Oke oke. Mình sẽ gọi cho cậu sau, được không?" Seokjin nói và sau khi nghe thấy tiếng ồn từ đầu dây bên kia, cậu cất điện thoại và đặt những túi hàng vào cốp xe. Sau cuộc điện thoại, cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Jin sẽ trở lại căn hộ của cậu trong nửa giờ tới, nơi cậu bắt đầu chuẩn bị bữa ăn với Jimin qua màn hình điện thoại.
Hai người có thể nói chuyện cả ngày nếu có thể, và tất cả những ai đã quen với mối quan hệ của họ đều nhận thức được điều đó.
"OMG, cậu có nghe thấy những gì Kerim nói với Fatmagul không?" Jimin nói và Seokjin không lãng phí thời gian trước khi nhiệt tình đồng ý. Họ đang nói về bộ phim truyền hình Thổ Nhĩ Kỳ yêu thích của họ mà Jungkook luôn rên rỉ bất cứ khi nào Seokjin buộc anh ấy phải xem nó. "Ngôi nhà của họ thật dễ thương! Mình đột nhiên muốn có một ngôi nhà với những màu sắc đó nhưng Namjoon không cho mình" Jimin buồn bã nói thêm. "Nhưng có thể với một chút thao túng"
"Chim, không!" Seokjin bật cười.
Trong một giờ tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng mở cửa trước. Mỉm cười, cậu nhẹ nhàng đặt khay bánh lên quầy, biết Jungkook rất thích ăn những chiếc bánh với sữa chuối của cậu làm. Cậu để chúng ở đó và đi đến chỗ vị hôn phu của mình.
"Này, anh yêu. Hôm nay anh đến sớm lắm" Cậu nói với một nụ cười và Jungkook kéo cậu vào vòng tay của anh ấy trước khi môi của họ chạm nhau trong vài giây.
"Anh nhớ em" anh ấy trả lời khiến Jin cười khúc khích. Đôi môi của họ lại chạm nhau nhau với một nụ hôn ngọt ngào trước khi họ tách rời chúng ra.
"Em rất vui vì anh đã đến, và em nhớ anh nhiều hơn" cậu thì thầm trên môi Jungkook trước khi áp chúng vào môi anh một lần nữa.
"Chúng ta... nên... thực sự... dừng lại" cậu lẩm bẩm giữa những nụ hôn, tay nắm chặt vạt áo trước của Jungkook, và người sau cười khúc khích, nhưng dù sao cũng gật đầu. "Bây giờ hãy đi thay đồ và mặc thứ gì đó thoải mái hơn nhé" cậu thúc giục và sau khi Jungkook cởi giày, anh đi đến hành lang dẫn đến phòng ngủ và biến mất sau một bức tường.
Seokjin tự cười một mình trước khi đi vào bếp, lấy hộp đựng bánh ra khỏi lò. Suy nghĩ của cậu trôi về những dự định ban đầu và cậu cảm thấy sự lo lắng từ từ nở ra trong lồng ngực mình, bao phủ mọi thứ sau một lớp sương mù dày đặc. Hít thở sâu, cậu cố gắng làm dịu nhịp tim bất thường của mình.
Ngay khi Seokjin chuẩn bị mang thức ăn đến khu vực ăn uống - nó nằm ở phía bên kia của bếp, nhưng hơi cao - cậu cảm thấy vòng tay ôm lấy eo mình và một loại nước hoa quen thuộc tấn công mũi cậu.
Jungkook tựa cằm vào vai Seokjin và phát ra những tiếng động lạ như thể anh ấy là một con vật nhỏ bị thương. "Chết tiệt, đây là lý do tại sao anh yêu em. Đồ ăn trông ngon quá. Mẹ kiếp, anh có thể sống như thế này đến hết đời" Jungkook nói, hôn lên tai của Seokjin khi người kia vặn vẹo trong tay anh.
"Em cũng vậy, anh yêu, em cũng vậy. Nhưng chỉ khi anh cho phép em sống với anh đến hết đời" Jin đáp.
"Em đang nói gì vậy? Em rất quý giá và tất nhiên anh sẽ không ngại, Jinnie the Pooh"
"Đừng gọi em như vậy!" Seokjin rên rỉ, những màu đỏ trên tai của cậu hiện lên. Những lời nói của Jungkook có điều gì đó khiến cậu rất vui.
"Anh biết đấy, em không thích bị gọi như vậy. Giống như anh đang nói rằng em đang đi ị hay gì đó."
"Anh không được đề cập đến poop ngay bây giờ."
"Ồ, anh hoàn toàn có thể làm được" Anh ấy nói.
"Anh thật tốt, em không bao giờ có thể chán ghét anh được."
"Chỉ cần đừng gọi em như vậy!"
"Anh sẽ không gọi em như vậy nếu em để anh nếm thức ăn ngay bây giờ" Jungkook nhẹ nhàng đề nghị.
"Cố gắng lên nhé, Mister. Anh chỉ được ăn khi chúng được đặt ở trên bàn" Seokjin tinh nghịch nói khi quay lại mặc dù cả hai đều biết cậu đang nghiêm túc.
Jungkook lại tạo ra một tiếng động kỳ lạ khác, bây giờ nghe như một con cá heo sắp chết hoặc thứ gì đó tương tự. Đôi mắt to của anh ấy lấp lánh khi anh ấy ngăn mình không bật ngón chân lên. Anh ấy chỉ vào khay bánh quy trên quầy và cười toe toét với Seokjin. "Em đã làm bánh quy!"
Vẻ phấn khích ngây thơ trên gương mặt đã khiến Seokjin thấy hạnh phúc. Người đàn ông của cậu quá hoàn hảo, cậu không biết làm thế nào mà cậu lại may mắn có được người lãng mạn này.
"Đúng vậy, em đã làm bánh cho Kookie của em đó" Seokjin cười khúc khích.
Jungkook rên rỉ. "Đó là một cách gọi tên tồi tệ, em nên ngừng việc sử dụng nó."
Seokjin véo má Jungkook. "Nhưng anh lại thầm yêu nó khi em nhắc đến cái tên đó" cậu thủ thỉ và nhìn thấy vết ửng hồng ngay lập tức phủ trên gò má Jungkook, đúng như những gì cậu nghĩ.
"Dừng lại" Jungkook rên rỉ nhưng Seokjin biết anh ấy không muốn vậy. Cậu nghiêng người và hôn lên đôi má ửng hồng của Jungkook trước khi môi họ chạm nhau.
Họ kết thúc việc đó trong gần mười phút trước khi lười biếng tách ra, má hồng và đôi môi sưng lên vì liên tục hôn. Khi thấy đôi môi của Seokjin đã đỏ lên, Jungkook siết chặt eo cậu và tiến tới hôn tiếp, Seokjin ngay lập tức đáp trả.
Jungkook hôn Seokjin theo đúng nghĩa đen bất cứ khi nào có cơ hội. Anh ấy luôn đề cập đến việc anh ấy sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi với nụ hôn của họ và những lời nói đó luôn khiến trái tim cậu rung động.
"Em yêu, anh nghĩ chúng ta nên ăn trước khi thức ăn nguội đi" Jungkook đã đề nghị và Seokjin đã đồng ý ngay lập tức. Họ ngồi cạnh nhau trong bàn ăn, nơi Jungkook bắt đầu khen ngợi món ăn không ngớt. Và tất nhiên, sự đỏ mặt của cậu đậm hơn theo từng lời nói. Cậu đã nghe những điều này gần như mọi lúc nhưng Jungkook chỉ đơn giản là có cách để đi vào trái tim của cậu và làm cho toàn bộ cơ thể cậu cảm thấy ngại ngùng. Không đến hai mươi phút sau, Jungkook đã bắt đầu hát một bài hát ngu ngốc khi anh ấy đang cố cho vị hôn phu của mình ăn. "Babi của anh là ai? Em là babi của anh? Bây giờ hãy ăn cái này như một babi tốt!"
"Anh thật là dị!" Seokjin kêu lên. "Nhưng điều này khiến em mềm lòng với anh ngay cả ..." Một chiếc thìa được đưa vào miệng cậu trước khi cậu có thể nói tiếp, khiến cậu mở to mắt.
"Và em có biết thế nào được gọi là mềm không?" Jungkook đùa cợt.
"Em thề nếu anh đang nói về thành viên của mình thì....." Jin suy đoán.
"Không! Anh đang nói về mái tóc của anh"
"Jungkoooook" cậu rên rỉ. "Em vừa làm tan nát trái tim anh. Và với tư cách là người dịch chính thức của ngôn ngữ tóc có tên là Hairian, anh sẽ cho em biết rằng mái tóc của anh nói rằng mẹ kiếp! Đừng có làm tóc anh như vậy nữa!"
Jungkook than thở khi Jin đang vò rối mái tóc của anh.
"Em thề em không phải là thợ cắt tóc. Ý em muốn nói là tóc của anh không mềm, bởi vì mềm không phải là từ chính xác để mô tả mái tóc của anh như thế nào." Seokjin nhìn anh.
"Anh chỉ muốn mát xa da đầu, phải không?"
"Em biết anh rất rõ mà, babe. Công việc rất căng thẳng."
"Chà, em không thể không liên quan được" Seokjin hất tóc và nghe thấy người kia cười nhạo.
Sau đó, họ cùng nhau giải quyết những món ăn đã dùng trước khi Seokjin bắt Jungkook phải xem một tập Fatmagul với cậu. Tất nhiên, Jungkook không ngừng rên rỉ về việc buồn ngủ đến mức tự biến thành người đẹp ngủ trong rừng nhưng Seokjin phớt lờ anh và chỉ đơn giản ôm ấp anh, tự hỏi khi nào là thời điểm hoàn hảo để dọn dẹp. Tất nhiên, người kia đang ăn bánh trong hạnh phúc và Seokjin chắc chắn rằng tất cả sự chú ý của anh ấy đều đổ dồn vào chúng.
Đang xem tập phim thì nhận được tin nhắn từ Jimin.
Chim: Trái tim mình đang tan chảy.
Chim: Mình nghĩ mình cần được đưa đến ER.
Fatmagul thật dễ thương phải không?
Ồ và tiệm bánh nhỏ dễ thương của họ cũng dễ thương quá.
Chim: Thằng Murat đó hơi khó tính.
Chàng trai tội nghiệp trông thơ ngây! Thôi nào.
Chim: Chúng ta sẽ xem câu chuyện diễn ra như thế nào.
Chim: Ayhoo, cậu đang xem với Jungkook hả? Joon đang ngủ như chết bên cạnh mình đây.
Jinnie: Đúng vậy, mình đang xem cùng Jungkook và anh ấy phụng phịu như một đứa trẻ.
Rất dễ thương.
Ôi trái tim của mình.
Hệ thống tim mạch của mình.
Chờ đã, mình viết sai chính tả của cái từ đó?
Ồ, nó chỉ là một tùy chọn trên bàn phím của mình 🔪
Chim: đừng gửi thư rác cho mình 🔪 và cậu làm mình thất vọng.
Jungkook bất ngờ giật lấy điện thoại của cậu và đặt nó sang một bên. "Hãy chú ý đến anh" Anh nói và ôm lấy cậu vào lòng. Anh chu môi, vụn bánh quy ở khóe miệng. "Anh muốn những nụ hôn" Anh nói, mắt nhắm nghiền.
"Tất nhiên rồi, đồ con nít." Seokjin bất lực nhìn Jungkook đang làm nũng.
Và Jungkook đã nhận được nụ hôn của cậu.
Tối hôm đó, Seokjin bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm được quấn hờ trên eo. Cậu định giữ chặt nó thì nó đã bị giật ra khỏi tay. "yaa—"
Khăn tắm được ném lên giường, tiếp theo là Seokjin bị quăng lên nệm, trước khi Jungkook lướt qua người cậu, ánh mắt thèm khát không biết xấu hổ thu vào tầm mắt của người đàn ông trần truồng.
Môi của họ chạm nhau và cái này dẫn đến cái kia, dẫn đến một đêm say đắm khi họ làm tình liên tục. Sau khi quyết định rằng mình quá đau để có thể tiếp tục, Seokjin cuộn mình vào Jungkook và cố gắng thư giãn nhưng cảm thấy bản thân đang được đưa vào phòng tắm.
Không nghi ngờ gì nữa, Jungkook được mát xa da đầu khi Seokjin đang gội đầu cho anh. Ngay sau khi mặc bộ đồ ngủ thoải mái, cặp đôi chui vào chăn và âu yếm nhau.
Seokjin vùi mặt vào ngực Jungkook khi anh vòng tay ôm lấy cậu, kéo cậu lại gần.
"Em yêu anh" Cậu thốt lên, nhắm nghiền mắt lại khi nước mắt đầm đìa. "Anh yêu em nhiều lắm" Anh thì thầm và hôn lên môi cậu.
"Em yêu anh nhiều hơn" Cậu cười nói. Thông thường, Seokjin sẽ ngay lập tức nói mình nhiều hơn nhưng lần này cậu giữ im lặng, và một lúc sau, những tiếng sụt sịt nhẹ nhàng được vang lên. Seokjin cảm thấy Jungkook điều chỉnh lại cậu trên giường để họ đối mặt với nhau.
"Baaabe, tại sao lại khóc?" Jungkook lo lắng hỏi.
"Anh yêu em đúng không?"
"Tất nhiên rồi, em yêu, em cũng biết điều đó mà" Jungkook nói, ôm má cậu.
Seokjin hít vào một hơi. "Em phải nói với anh một điều" Cậu bắt đầu.
"Điều gì thế?"
"Em ..... em muốn nói về điều mà em đã giữ kín với anh trong suốt thời gian qua" Cậu nói chắc nịch hơn. "J-Jungkook, về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em..." Nước mắt cậu tuôn rơi nhiều hơn khi cậu đặt lòng bàn tay của mình lên bàn tay của Jungkook trên má mình.
"Em ... không phải là người đã hiến thận của em cho mẹ của anh. Vì bà em tài trợ cho bệnh viện, em đã cố gắng tham gia vào một số việc.
Em ..... em đảm bảo rằng họ đã tìm thấy người hiến thận cho mẹ của anh trước khi tuyên bố em là người ... anh biết đấy" Cậu tiếp tục nhưng Jungkook chỉ cau mày.
"Đó là một trò đùa kinh khủng, em yêu. Đừng đùa như thế nữa." Jungkook nói.
"Jungkook, em không nói đùa đâu. Vết sẹo này do tai nạn xe mà em có vào ba năm trước khi em đi du lịch với Jimin. Anh đã nhìn thấy những vết sẹo trên bắp chân của em ở một thời điểm nào đó, phải không?"
"..."
"Và gia đình anh đã gần gũi với em hơn sau toàn bộ cuộc phẫu thuật và hồi phục. Em rất xin lỗi, Jungkook. Em cũng không thể tin rằng em sẽ nói dối như vậy chỉ để thu hút sự chú ý của anh. Em thực sự xin lỗi, ngay cả ngày đầu tiên chúng ta đi chơi cùng nhau cũng là một lời nói dối" Seokjin tiếp tục nói nhẹ nhàng và sự tổn thương trong đôi mắt Jungkook đã làm tan nát trái tim cậu. "Hôm đó, bà em đã dẫn em đến nhà anh vì bà ấy muốn gặp mẹ anh. Ở đó, mẹ anh nói rằng anh có thể đang ở hội chợ sách gần đó và em đã lập tức rời đi, chỉ hy vọng được gặp anh. Chúng ta đi xem phim cùng nhau. Thành thật mà nói đó là một trong những ngày tuyệt vời nhất của cuộc đời em.
Jungkook, em chỉ đến đó vì em biết anh sẽ ở đó, không phải vì em quan tâm đến bất cứ điều gì, và em xin lỗi vì đã nói dối." Seokjin cảm thấy bản thân mình thật tệ.
Cậu cảm thấy trái tim mình như muốn rụng rời khi Jungkook rút tay ra, hơi ấm đang vuốt ve má cậu giờ đã biến mất.
Và ngay tại thời điểm này, mọi thứ đều xuống dốc, trái tim tan nát của họ quyết định hành động của họ.
Điều đó đã đưa Seokjin trở lại hiện tại khi cậu nghĩ về đêm đó, một cảm giác nặng nề chực trào trong lồng ngực. Đã một tháng trôi qua kể từ khi cậu dọn dẹp lại căn nhà, và Jungkook mà cậu từng biết đã biến mất. Bây giờ họ sống như những người bạn cùng phòng trong căn hộ của họ. Họ rất xa nhưng lại rất gần nhau và sự thay đổi đã ảnh hưởng đến cách Seokjin hoạt động hàng ngày.
Cậu đang xem một chương trình thực tế ngu ngốc cùng với người bạn thân nhất của mình, tự nhồi cho mình những quả dâu tây phủ sô cô la và bánh oreo phủ bánh ngọt. Cả hai đều biết họ sẽ bị đau bụng trong vài giờ tới nhưng thật đáng giá nếu nó khiến họ bận rộn trong một thời gian.
"Fuck, những chương trình Mỹ này thật là tồi tệ! Nụ cười của cô ấy thật giả tạo và giống như, cậu có thấy anh chàng Christopher đó không, anh ta làm việc như một con rô bốt chết tiệt!" Jimin bật cười khi ném một quả dâu tây vào tivi.
Seokjin tự cười một mình và lắc đầu "Ừ, chúng ta hãy xem một cái gì đó ít rác rưởi hơn. Vậy Grey's Anatomy thì sao?". "Hay Rizzoli và Isles? Hay Hawaii Five-O?" Jimin cắt ngang câu hỏi của Seokjin khi lướt qua các kênh. "Ah, tại sao chúng ta không có Telemundo để có thể xem tất cả những cảnh trang điểm nóng bỏng đó?"
"Mình nghĩ chúng ta chỉ nên xem Food Network!" Jin nói.
"Và cái gì, xem Beat Bobby Flay? Không còn cách nào khác!"
"Được rồi, chúng ta hãy xem TLC!" Jin đề nghị.
"Ugh, hiện tại đang có cuộc thi chạy marathon Tiến sĩ Pimple Popper. Tiếp theo sẽ là Body Bizarre." Jimin đáp lại.
"Tốt thôi, hãy cứ vui vẻ và giữ bình tĩnh" Seokjin đề nghị và Jimin hào hứng gật đầu, quyết định tốt hơn là nên xem thứ gì đó trên Netflix trong khi họ chờ đợi buổi tối đến. Nếu có thể, Jimin sẽ ôm Seokjin trong vòng tay của mình mãi mãi vì trái tim cậu tan nát khi nhìn thấy bạn mình trong tình trạng này.
Giá như Namjoon cho cậu ấy nhận nuôi người bạn thân nhất của mình.
"Cậu đang nghĩ đến việc nhận nuôi mình một lần nữa, phải không?" Seokjin cười buồn và Jimin bò lên đùi cậu, vòng tay qua bờ vai rộng của người kia. "Mình nhớ Jungkook rất nhiều" Seokjin bật khóc.
Jimin muốn khóc theo. "Ôi bạn của mình" câu nói nhẹ nhàng được thốt lên.
Họ đã dành phần còn lại của buổi chiều cùng nhau trước khi Seokjin phải rời đi sau đó. Chà, không phải sau khi Jimin bắt nạt cậu về việc giúp cậu làm một vài việc trong bếp. Sau khi bị nhốt trong nhà suốt ba tuần qua, Seokjin phải thừa nhận rằng cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau khi gặp người bạn thân nhất của mình.
Khi cậu về đến nhà, bên trong căn hộ đã tối om. Kể từ khi Jungkook là giám đốc của Cục Tin tức, anh ấy chắc hẳn rất bận rộn. Cậu bật đèn và thở dài nhìn tình trạng của căn nhà, quyết định nhanh chóng dọn dẹp. Sau đó, cậu bắt tay vào làm bữa tối của họ, đặt một cái nồi lên bếp và thêm nước dùng, rau thơm, gia vị, rau cắt nhỏ và thịt lợn bụng. Cậu kiểm tra thời gian và mắt cậu mở to ra. "Bây giờ đã 9 giờ tối rồi sao?". Cậu nghe thấy tiếng mở cửa trước và đến đó thì thấy Jungkook đang nới lỏng cà vạt.
Thật đau lòng khi biết cậu không thể đến bên người kia và ôm lấy anh. Tại thời điểm này, Seokjin không biết mối quan hệ của họ đang ở đâu.
"Jungkook, anh có đói không và ti..."
"Tôi đã ăn rồi" Jungkook lạnh lùng nói trước khi vượt qua Seokjin và đi vào phòng ngủ.
Seokjin cắn chặt môi để ngăn bản thân không hét lên thành tiếng. Cậu biết Jungkook không muốn ăn thức ăn do chính tay cậu làm nữa.
Với những suy nghĩ quay cuồng trong đầu, cậu đi vào bếp và cho mì vào nồi. Dù không còn muốn ăn nữa, nhưng cậu nhận thức được điều quan trọng là ít nhất phải ăn một thứ gì đó sau tất cả những thứ rác rưởi mà cậu đã tiêu thụ ở nhà của Jimin.
Cậu đập mạnh tay vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, những giọt nước mắt trượt dài trên má khi cậu hối hận vì đã nói dối về một điều gì đó quá to tát.
Giá như cậu thật lòng ngay từ đầu, thì hôm nay họ đã không đi đến mức này.
Cậu thậm chí còn sợ hãi hơn khi biết Jungkook đã nói với mẹ của anh về toàn bộ lời nói dối, bởi vì người phụ nữ yêu Seokjin đến mức cậu còn bị nhầm là con trai của bà.
Cơn đau trong lồng ngực dường như tăng gấp đôi khi những giọt nước mắt làm mờ mắt cậu. Những ngón tay run rẩy vươn tới để tắt bếp và cậu nhắm mắt lại nhưng ngay lập tức mở ra khi nghe thấy tiếng bước chân.
Jungkook thậm chí không nhận ra cậu mà chỉ lấy một cái gì đó từ tủ lạnh - bất kể nó là gì - và đi đến phòng ngủ / văn phòng tại nhà của mình. Sau bữa tối cô đơn, Seokjin quay vào phòng ngủ và thay bộ đồ ngủ.
Cậu không thể ngủ được, lo lắng về việc Jungkook đã làm việc quá sức. Tất cả những gì cậu muốn là đi đến chỗ người kia và nói anh hãy nghỉ ngơi, nhưng điều đó không thể.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy trong tuần sau đó, ngày càng trôi qua, Seokjin ngày càng ít thấy Jungkook hơn. Trong hầu hết các ngày, Jungkook thậm chí không thèm về nhà và Seokjin thường xuyên gặp anh sau hơn 24 giờ.
Sáng sớm Seokjin đã thức dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi đi chuẩn bị một tách trà và bánh mì cho mình. Cậu đã làm đủ để đưa cho Jungkook nếu người kia nhận thức ăn do cậu đã chuẩn bị.
Không lâu sau khi bắt đầu ăn, Jungkook bước vào bếp, mặc bộ đồ ngủ và một chiếc áo ba lỗ bó sát màu đen ôm sát vóc dáng của anh như một chiếc găng tay. Tóc tai bù xù và má phúng phính sau giấc ngủ.
"Chào buổi sáng" Seokjin thốt lên và bắt gặp sự im lặng khi Jungkook lấy ra một hộp bánh ngô trong tủ. "Jungkook, em đã làm bánh mì kẹp salad trứng rồi. Anh có thể...."
Jungkook dường như đông cứng khi tay anh lướt qua nắm cửa tủ lạnh. Anh ấy quay lại và ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Seokjin, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên khuôn mặt khiến người kia giật mình. "Seokjin, em có thể không làm hỏng buổi sáng của tôi với khuôn mặt của em được không?!" Jungkook nói. "Chúng ta sống chung dưới một mái nhà đã đủ tệ rồi nên đừng làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn!"
"Em xin lỗi nếu anh cảm thấy như vậy nhưng anh đã ăn không ngon miệng. Em..." Jin buồn bã.
"Làm sao em lại biết tôi ăn không ngon? Em phái người để theo dõi tôi sao?! Tôi sẽ không ngạc nhiên bởi vì em giỏi mấy thứ này!"
Jungkook gần như hét lên, một mạch máu đau nhói trên cổ. "Tại sao em vẫn ở đây?!"
Cậu đã cố gắng nhưng cậu không thể ngăn được những giọt nước mắt không ngừng chảy trên má. "Em xin lỗi" cậu thì thầm nhưng Jungkook lại nhét hộp ngũ cốc vào tủ và lao ra khỏi bếp.
*
Cuối ngày hôm đó, Jungkook đang ngồi trong văn phòng của mình khi lướt qua những tiêu đề mà anh ấy sẽ thảo luận trong bản tin lúc 6 giờ chiều. Một người đàn ông bị cáo buộc đã tấn công một bác sĩ phụ khoa sau khi anh ta dường như đã chạm vào vợ mình một cách không thích hợp. Jungkook lắc đầu với điều này.
Có tiếng gõ cửa. Người đó nói một tiếng lớn bước vào và cánh cửa mở ra.
Jungwon - thực tập sinh bước vào phòng với một vài tập tài liệu trên tay. "Thưa ngài, đã có những khó khăn trong việc kết nối với các phóng viên của chúng tôi ở Thái Lan, vì vậy chúng tôi đã tự hỏi liệu có nên đưa chủ đề này vào lúc 8 giờ tối và tập trung vào các vấn đề kinh tế trong nửa giờ tới không?"
"Chỉ cần vấn đề sẽ được khắc phục là tốt rồi." Jungkook điềm tĩnh đáp.
"Được rồi, thưa ngài."
"Tại sao Yeonjun không tự mình đến?"
"Anh ấy đang xem xét các chủ đề và họ đang cố gắng liên hệ với nhà phân tích chính trị để đến sớm hơn một chút nên không thể đến được thưa ngài."
"Được rồi, cậu có thể đi" Jungkook gật đầu và Jungwon mỉm cười với anh trước khi bước ra khỏi phòng. Jungkook lắc đầu và rên rỉ. Sự thay đổi đột ngột trong mối quan hệ của anh với Seokjin khiến anh suy nghĩ rất nhiều. Anh cảm thấy trống rỗng trong hầu hết thời gian nhưng không thể bỏ qua những gì Seokjin đã làm.
Ngay khi anh sắp chìm trong đau khổ, thì có một tiếng gõ cửa từ người trợ lý bước vào phòng.
"Hoseok, anh làm gì ở đây? Không phải giờ đang là giờ nghỉ trưa của anh sao?" Jungkook thắc mắc.
"Của em nữa, Kookie" Hoseok cười nói. Họ đã phát triển một tình bạn lành mạnh kể từ khi Hoseok được chỉ định làm trợ lý của Jungkook vào năm ngoái. "Ồ, trông em không được tốt lắm" trợ lý thở dài, nhíu mày lo lắng.
Jungkook nhìn anh và thở dài. "Anh có nghĩ em nên đến và nói chuyện với Seokjin không? Em đã tức giận và tổn thương ... Em cảm thấy bị phản bội và mọi thứ không còn như trước nữa" Anh nói, cảm thấy dễ bị tổn thương.
Hoseok tặc lưỡi, mặt đanh lại. " Em ấy đang giả dối với em, Jungkook. Đó không phải là thứ mà em nên bỏ qua dễ dàng như vậy!"
"Anh nói đúng."
"Tất nhiên là anh luôn đúng" Hoseok nhẹ nhàng nói, nhẹ nhàng gạt tóc Jungkook ra khỏi mặt. "Em nên chăm sóc bản thân tốt hơn, Kookie"
"Em đang cố gắng."
"Anh không thích nhìn thấy em như thế này, nó làm anh thấy đau lòng lắm" Hoseok thì thầm khi anh ấy ôm lấy má Jungkook và người đàn ông kia nhướng mày về điều này. Nếu có bất cứ điều gì, Hoseok sẽ luôn quan tâm và an ủi anh, vì anh thậm chí không thể nói chuyện này với mẹ mình. "Anh sẽ mang bữa trưa cho em, được không ?!" Anh ấy cười rạng rỡ với Jungkook và cậu gật đầu. Khi Hoseok bước đi, anh ấy nói "Bây giờ đừng nghĩ về Seokjin đó nữa, em ấy không đáng để em phải bận tâm.
Hãy nghĩ về những điều còn quan trọng."
Jungkook chu môi và kéo ngăn kéo để bàn mở ra, và nhìn thấy chiếc vòng bạc xinh đẹp đang nằm trên đống giấy tờ. Anh chộp lấy nó và chăm chú nhìn. Hai năm ở bên nhau thật lãng phí. Anh ném nó trở lại và đóng ngăn kéo.
Không lâu sau, Hoseok đã trở lại với một túi thức ăn. Jungkook nhận ra Hoseok đang cầm hai hộp đựng thức ăn.
"Sao lại có hai hộp? Không phải anh thường ăn cơm ở phòng giáo viên sao?"
"Em cần bạn đồng hành và anh đang là một trợ lý tốt để đưa ra lời đề nghị đó." Hoseok nói.
________________________________
"Hãy ghé thăm bà nhiều hơn."
"Tất nhiên rồi thưa bà" Seokjin cười khúc khích khi ôm người bà thân yêu của mình.
"Con sẽ cố gắng đến khi có thể" cậu thở ra.
"Bà biết điều đó, hạt đậu nhỏ của bà" Bà cậu nói một cách trìu mến. "Nhưng con không thể không nhớ gia đình mình. Hãy cố gắng đến thăm bố mẹ và anh trai của con một ngày nào đó" bà thận trọng nói thêm.
Kể từ khi bố mẹ cậu ly hôn khi cậu 9 tuổi và hyung của cậu 10 tuổi, cậu đã chuyển đến sống với mẹ của mình trong khi Seokjun rời đi với bố của mình. Cuộc sống đối với cậu rất khó khăn vì mẹ cậu hầu như không có mặt trong cuộc sống của cậu, nên khi ông bà nội nhận cậu về để chăm sóc, cậu đã rất vui. Đó là lý do tại sao cậu thích họ hơn cha mẹ của mình. Thật không may, ông của cậu đã qua đời cách đây 5 năm.
"Con sẽ cố gắng. Tạm biệt bà. Chúc bà một buổi chiều vui vẻ ạ" Seokjin nói.
"Ừ, và bảo Jungkookie hãy đến thăm cùng con vào lần sau. Không ai coi trọng đồ ăn của bà như đứa nhóc đó đâu" bà ấy nói và trong lòng Seokjin nhói đau.
Cậu nuốt nước bọt ừng ực và gật đầu. "Con sẽ làm điều đó."
"Bảo trọng."
"Chắc chắn rồi, thưa bà" Cuối cùng cậu nói và lên xe, lái thẳng đến khu chung cư của Jimin.
Cậu đỗ xe và đến thẳng nhà người bạn thân nhất của mình, gõ cửa. Jimin mở cửa một lúc sau và cau có với Jin, một cái bĩu môi hình thành trên đôi môi đầy đặn của Jimin.
"Jin, cậu biết mật mã. Và tại sao cậu phải gõ cửa như cảnh sát vậy? Nó khiến mình lo lắng!" Jimin phàn nàn.
"Nó sẽ chỉ khiến cậu lo lắng nếu cậu biết bản thân cậu đang làm điều gì đó bất hợp pháp" Seokjin nói và bước vào. "Và tại sao cậu không đi làm?"
"Cậu biết đấy, mình không thích làm việc ở đó. Thậm chí đừng nghĩ đến việc bảo trợ mình" Jimin rên rỉ trước mắt cậu. "Nếu cậu đang mong đợi mình đi làm việc, vậy tại sao cậu lại ở đây?" Jimin thắc mắc hỏi.
"Để làm trống phòng rượu của cậu" Seokjin trả lời đơn giản. "Ít nhất nó sẽ khiến mình cảm thấy tốt hơn về bản thân tồi tệ của mình."
Jimin bám chặt vào lưng Seokjin, khiến họ ngã xuống ghế. "Mình triệu tập các vị thần của hạnh phúc vĩnh cửu! Với sức mạnh ban tặng cho mình, mình sẽ không ước gì khác ngoài hạnh phúc cho người bạn thân nhất của mình" Jimin nói bằng một giọng tiếng Anh kỳ lạ.
"Làm ơn đừng làm vậy nữa. Não của mình không tiếp thu nổi đâu" Seokjin cười khúc khích nhưng cậu thấy cử chỉ đó thật đáng mến, mặc dù cơn đau trong tim cậu đã trở nên đau nhói sau giây phút. "Bây giờ bỏ mình ra. Cậu nặng quá!" Seokjin phàn nàn.
"Namjoon cho mình ăn rất nhiều món ngon" Jimin nói khi anh ấy bước ra khỏi người kia, nhíu mày gợi ý. "Mọi lúc."
Seokjin nhìn Jimin và ngoáy mũi. "Cậu có một số loại tôn sùng với dương vật của anh ấy? Bây giờ chúng ta đang nói về việc anh ấy sẽ đến?"
"Tôi không biết em đang nói về cái gì."
Trước khi Seokjin có thể trả đũa, một giọng nói đã hòa vào họ. "Này này!" một giọng nói vui vẻ cất lên, và Seokjin nhìn lên thì thấy một chàng trai với mái tóc xoăn, màu nâu cát bước đến, dường như đến từ phòng ngủ. Anh chàng nhìn Jimin trước khi đưa mắt sang Seokjin. "Ai đang ở đây vậy Jimin?" Anh ta hỏi.
"Tae, đây là Seokjin, bạn thân nhất của em. Còn Jin, đây là Taehyung, anh rể của mình" Jimin giới thiệu vì Seokjin không gặp được người kia trong đám cưới của Namjoon và Jimin.
Seokjin đứng dậy và cúi chào. "Rất vui được gặp anh, Taehyung-ssi" cậu thành thật nói.
"Rất vui được gặp em, người đẹp" Taehyung nháy mắt và Jimin phá lên cười.
"Tae, Jin là gay!"
Vẻ mặt Taehyung ngay lập tức biến thành vẻ ủ rũ, đút tay vào liếm môi. "Vậy thì điều đó cũng không làm thay đổi được gì" anh ta nói, cắn môi.
Trong khi Seokjin đang sững sờ, Jimin vẫn tiếp tục cười. "Chiếc nhẫn, Tae, chiếc nhẫn! Anh bị mù à?" Jimin hỏi và Taehyung tròn mắt khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Jin. Mặt anh ta đỏ bừng khi nhận ra mình vừa làm nhục chính mình.
"Tất cả chúng ta có thể giả vờ như không thấy những điều này xảy ra được không?" Anh ta ngượng ngùng yêu cầu và Seokjin thấy thật dễ thương. "Anh rất xấu hổ."
"Chúng ta đều có thể thấy điều đó, Tae" Jimin nói và Taehyung bĩu môi với cậu ấy. Anh đi về phía hai người và đẩy họ trở lại chiếc ghế dài trước khi chạy đi.
Khi Jin đang cố gắng hiểu được những gì đang xảy ra, Taehyung lại xuất hiện, mỉm cười thủ thỉ như thể anh ta không đỏ mặt giận dữ cách đây 5 phút trước.
"Này đằng đó!" anh ta chào. "Chúng ta có ai đang ở đây vậy?" anh ta hỏi, nhìn Seokjin.
Khi Taehyung nói rằng họ nên giả vờ như điều đó không xảy ra, Seokjin không nghĩ rằng anh ta có ý đó theo nghĩa đen.
Jimin đứng dậy, cố nhịn cười. "Tae, đây là Seokjin, bạn thân nhất của em. Jin, đây là anh rể của mình, Taehyung."
"Rất vui được gặp em" Taehyung nói với một nụ cười hình hộp, vẫy tay chào.
Seokjin im lặng một giây trước khi trả lời "Rất vui được gặp anh, Taehyung-ssi."
Taehyung sau đó ngồi trên chiếc ghế dài đối diện với họ. "Các em đã nói về điều gì trước khi anh đến đây? Có vẻ như các em đã không xem bất kỳ thứ gì trên tivi"
"Chúng em đang nói về dương vật của em trai anh" Jimin xấu hổ nói, không muốn đề cập đến vấn đề của người bạn thân nhất của mình, vì vậy họ thực sự đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Họ trò chuyện thêm một lúc nữa trước khi Jimin phá hỏng tất cả bằng cách hỏi "Chờ đã, em không thể giữ nó lâu hơn được nữa. Tae, từ khi nào thì anh chạm đến đỉnh?"
Taehyung rên rỉ khi mặt đỏ bừng. "Chúng ta đừng nói chuyện đó được không!"
"Em muốn biết!" Jimin rên rỉ, vuốt lông mi của mình một cách đẹp đẽ với người kia.
Vẻ đỏ mặt của Taehyung càng trở nên trầm hơn khi mắt anh nhìn về phía Seokjin trong một giây. "Anh không bao giờ chạm đến đỉnh nhưng anh sẽ làm điều đó nếu người đó có khuôn mặt giống Seokjin" anh ta thừa nhận và khi Seokjin cảm thấy hơi nóng phả vào mặt mình, Taehyung đã che mặt bằng cả hai tay của mình, trong khi Jimin chỉ một ngón tay vào Taehyung và cười. "Chúng ta không thể nói chuyện này được không! Hãy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra! Bây giờ anh đang nghiêm túc" Taehyung rên rỉ trước khi chạy về phòng ngủ.
Vì vậy, cả ba diễn lại cùng một cảnh khoảng ba lần nữa vì Jimin là một người tò mò.
Tối hôm đó, cậu ở lại ăn tối vì Taehyung và Jimin nhất quyết không đồng ý cho cậu về.
Như thường lệ, Namjoon rất vui khi có cậu ở đây khi anh ấy đi làm về. Seokjin đã nhắn tin cho Jungkook nói rằng cậu sẽ về nhà muộn một chút nhưng không nhận được hồi âm. Cậu một lần nữa gửi tin nhắn nói với Jungkook rằng anh có thể hâm nóng đồ ăn từ tối qua.
_______________________________
Khi về đến nhà, cậu nghe thấy tiếng cười bên trong. Cậu không nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng cười của Jungkook trong một thời gian dài. Vừa bước vào, cậu đã thấy Hoseok choàng tay qua vai, tiến đến cửa. Khi chạm mắt với Seokjin, anh ấy đảo mắt và cố tình va vào vai cậu khi rời đi.
Thấy bối rối, Seokjin lững thững đi vào trong nhà thì thấy Jungkook đang ở trong phòng khách, đang uống một chai bia với một vài hộp đồ ăn mang đi của Trung Quốc trên bàn cà phê.
"Jungkook?"
"Gì?" Người kia cáu kỉnh, rời mắt khỏi màn hình tivi đang chiếu một trận bóng đá.
"Em không biết anh có xem tin nhắn của em không nhưng em đã ở ..."
"Tôi không quan tâm, Seokjin" Jungkook bực bội thốt lên. "Nhìn tôi này!" Anh ra hiệu cho cậu. "Trông tôi có vẻ quan tâm không?"
"Em chỉ đang cố gắng ..."
"Thôi, đừng cố gắng nữa. Em có nghe thấy tôi nói gì về em không? Tôi hoàn toàn yên tĩnh ở đây và em đã chọn đến và làm phiền tôi."
"Đừng nói chuyện với em như vậy nữa, Jungkook. Em đã nói là em xin lỗi. Anh có thể cố gắng suy nghĩ lại về điều đó nhiều hơn không? Làm ơn hãy tha thứ cho em. Em không thích khi chúng ta chống đối nhau như thế này.
Em muốn mọi thứ quay trở lại..."
"Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, và em biết điều đó!"
"Jungkook, em biết em đã làm tổn thương anh! Em hối hận vì hành động của mình từng giây từng ngày."
"Đó là điều em nên làm."
"Lẽ ra, em có thể giữ im lặng về điều đó nhưng em đã nói với anh vì em yêu anh rất nhiều. Em không muốn giữ bất cứ bí mật gì với anh. Điều này đã làm em suy nghĩ rất nhiều trong một thời gian dài và anh xứng đáng để biết sự thật.
Em biết anh giận em, nhưng xin đừng làm điều này với chính mình."
"Làm gì với chính mình?" Jungkook thách thức.
"Anh không nên bỏ đói chính mình."
"Tôi không chết đói, Seokjin. Tôi ăn mỗi tối. Trợ lý của tôi luôn đảm bảo tôi ăn khi tôi làm việc. Bây giờ em hiểu chứ?"
"Hoseok?" Seokjin lầm bầm trong khi chớp mắt. Cậu nuốt nước bọt và bắt gặp ánh mắt của Jungkook một lần nữa. "Tại sao anh ấy lại ở đây?" Cậu hỏi chắc nịch hơn.
"Hoseok có ở đây hay không thì cũng không liên quan gì đến em!" Jungkook nhận xét trước khi quay lại xem trận đấu trên TV. Anh hơi vươn vai, ngoáy cổ và Seokjin nhìn thấy những nốt đỏ trên làn da trong veo. Cậu cảm thấy trái tim mình tan nát nhưng không muốn nhảy ra kết luận.
"Jungkook, cổ của anh bị sao vậy?" Cậu hỏi một cách thận trọng nhưng bị phớt lờ. Ngực cậu đau thắt lại. "Anh đang lừa dối sau lưng em à?"
Điều này dường như khiến Jungkook tức giận.
Anh đứng dậy và đối mặt với Seokjin, khuôn mặt hằn lên sự tức giận tuyệt đối, lông mày nhíu lại. "Chúng ta không còn là gì của nhau nữa Seokjin! Em hãy xem như đây là một mối quan hệ bình thường có được không?!"
"Chúng ta chưa bao giờ phá vỡ mọi thứ một cách hợp lý! Em nghĩ rằng em vẫn còn cơ hội và chúng ta sẽ có thể giải quyết nó."
"Chà, em nhầm rồi!" Jungkook hét lên. "Em muốn biết tại sao không? Bởi vì tôi không còn yêu em nữa! Và tôi đã đến quán bar khi tôi nghĩ đến việc quay lại với em! Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra!"
"A-anh không yêu em nữa sao?" Cậu nghẹn ngào nói, trong lòng đau nhói.
"Một chút cũng không. Chỉ cần nhìn thấy mặt của em là đã thấy đau lòng rồi! Tôi ghét em, Kim Seokjin!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro