Chương 1:Chàng học bá lạnh giá

Ánh nắng tháng Tám rải lớp bụi vàng mỏng lên sân trường Lium, một ngôi trường danh giá bậc nhất Thái Lan. Tiếng chuông vào tiết như một hiệu lệnh khẩn cấp, đẩy hàng trăm học sinh trở về phòng học. Nhưng có một người không cần bất kỳ âm thanh báo hiệu nào, luôn đến đúng giờ một cách tuyệt đối, và luôn mang theo một bầu không khí băng giá.

Đó là Gemini Norawit.

Học sinh ưu tú của khối 11, với thành tích học tập không một ai có thể vượt qua, và một vẻ ngoài hoàn hảo đến mức lạnh lùng. Anh cao ráo, dáng người thẳng tắp trong bộ đồng phục chỉnh tề đến từng nếp gấp. Gương mặt anh sở hữu những đường nét sắc sảo, đôi mắt sâu và chiếc mũi cao thẳng, nhưng đôi mắt ấy lại luôn mang theo một sự trống rỗng, một vẻ xa cách khiến người khác không dám lại gần. Gemini luôn đeo tai nghe khi đi lại trong trường, một cách hiệu quả để ngăn chặn mọi nỗ lực bắt chuyện. Anh bước đi vững chãi, chiếc cặp sách da đen kẹp gọn dưới cánh tay, không bao giờ ngước nhìn bất kỳ ai, tựa như một bức tượng điêu khắc biết di chuyển.

Hôm nay, Gemini bước vào phòng học 11A1, lớp học dành cho những học sinh tinh hoa. Anh đi thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc, góc cuối cùng, bên cạnh cửa sổ, nơi anh có thể quan sát khoảng không trống trải bên ngoài mà không bị làm phiền. Anh kéo ghế ra, tiếng cọ xát nhỏ vang lên giữa sự im lặng gần như tuyệt đối của căn phòng. Anh đặt cuốn sách Vật Lý dày cộp lên bàn và mở ra.

Mọi thứ sẽ diễn ra như bình thường, nếu không có sự xuất hiện của một "biến số" hoàn toàn mới.

Vừa lúc Gemini định chìm vào thế giới của công thức và định luật, cánh cửa lớp học bật mở một cách mạnh mẽ, kèm theo một tiếng rầm nhỏ. Một cậu học sinh tóc nâu mềm mại, gương mặt bầu bĩnh với đôi mắt to tròn lóng lánh, đang thở dốc đứng ở ngưỡng cửa.

Đó là Fourth Nattawat, học sinh mới chuyển đến.

Fourth mặc đồng phục hơi nhăn nhúm một chút do chạy vội, hai má ửng hồng. Cậu mỉm cười ngại ngùng với giáo viên chủ nhiệm: "Em xin lỗi, thầy ạ! Em... em bị lạc đường."

Nụ cười dễ thương và sự vô tư của Fourth ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn, nhưng cũng khiến Gemini cau mày nhẹ. Anh ghét sự ồn ào.

Fourth được sắp xếp vào chỗ trống duy nhất còn lại—chính là chiếc bàn đối diện với Gemini.

"Em cứ ngồi đó đi, Fourth. Còn đây là Gemini Norawit, bạn cùng bàn mới của em. Em có thể hỏi cậu ấy nếu có thắc mắc gì về bài vở," cô giáo mỉm cười thân thiện.

Fourth nhìn sang Gemini. Cậu ngay lập tức bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài lạnh lùng và khí chất cao ngạo của anh. Tim Fourth đập thình thịch, không phải vì cảm nắng, mà vì sợ hãi. Cậu cảm thấy như đang đứng trước một vị thần của tri thức, người không hề hứng thú với sự tồn tại của cậu.

"Chào... chào bạn," Fourth lắp bắp, nở một nụ cười rạng rỡ nhất có thể.

Gemini chỉ liếc qua Fourth một cái, ánh mắt lạnh như băng, rồi ngay lập tức quay lại với cuốn sách. Anh không đáp lại, thậm chí không gật đầu. Fourth cảm thấy nụ cười của mình như bị đông cứng giữa không trung.

Cậu vụng về đặt chiếc cặp xuống và lúi húi sắp xếp sách vở. Trong lúc Fourth với tay lấy hộp bút, chiếc chai nước cam vừa mới mua trong canteen bất ngờ lật nhào.

Ầm!

Không may thay, chai nước cam không đổ xuống sàn, mà trút toàn bộ chất lỏng màu vàng cam xuống cuốn sách giáo khoa của Gemini.

Cuốn Vật Lý Ứng Dụng Nâng Cao – cuốn sách mà Gemini trân trọng hơn cả sinh mạng – ướt sũng.

Thời gian như ngừng lại.

Mọi người trong lớp nín thở. Ai cũng biết Gemini Norawit ghét bị làm phiền, và anh tuyệt đối căm ghét những thứ làm tổn hại đến sách vở của mình.

Fourth tái mặt. Cậu ngay lập tức bật dậy, luống cuống tìm khăn giấy, nhưng hành động đó chỉ càng khiến nước cam thấm sâu hơn vào trang sách.

"Tôi... tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi mà!" Fourth gần như bật khóc. "Tôi sẽ đền bạn cuốn khác, tôi hứa..."

Gemini chậm rãi đặt tay xuống cuốn sách đang dính đầy chất lỏng dính dáp. Anh ngước nhìn Fourth. Đây là lần đầu tiên Fourth nhìn thẳng vào đôi mắt Gemini một cách gần gũi như vậy. Đôi mắt ấy không chỉ lạnh, mà còn chứa đựng một sự tức giận sâu sắc, một sự khinh thường không thể che giấu.

"Tránh ra," Gemini nói, giọng anh trầm thấp và khô khốc, nhưng đủ sức nặng khiến Fourth giật mình lùi lại.

Gemini rút vài tờ giấy ăn, lau vội vã phần nước cam dính trên mặt bàn và tay mình, sau đó đóng cuốn sách ướt sũng lại với một tiếng cộp dứt khoát.

"Cậu có biết cuốn sách này quan trọng đến mức nào không?" Gemini hỏi, nhưng không đợi Fourth trả lời. Anh nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao. "Phiền phức."

Anh đứng dậy, không nói thêm một lời nào, xách cặp và cuốn sách ướt, bỏ đi khỏi lớp học. Dù cô giáo chủ nhiệm gọi lại, Gemini cũng không hề ngoảnh đầu.

Lớp học chìm trong sự im lặng đáng sợ. Fourth đứng đó, tay cầm một nắm giấy ăn ướt, cảm thấy như bị một tảng băng lớn đè nặng. Cậu bé dễ thương, vô tư giờ đây cảm thấy tội lỗi và bị cô lập sâu sắc.

"Học bá mà. Ai chọc vào cậu ấy là xui xẻo cả năm," một tiếng thì thầm vang lên.

Fourth biết rằng, chỉ trong một khoảnh khắc vụng về, cậu đã chính thức trở thành "vết nhơ" trong mắt chàng học bá lạnh lùng nhất trường. Mối quan hệ giữa họ, vừa mới bắt đầu, đã nhuốm màu đối nghịch và tổn thương.

Fourth cúi gằm mặt xuống. Cậu phải làm gì đó. Cậu không thể để ngày đầu tiên chuyển trường trở nên tồi tệ như thế này. Fourth biết mình đã sai, và cậu phải tìm mọi cách để chuộc lỗi.

Nhưng làm cách nào để tiếp cận một người xem mình là "phiền phức" và đang chìm trong cơn giận dữ lạnh lùng như Gemini?

Ngay cả khi biết điều đó thật khó, Fourth Nattawat vẫn thề sẽ cố gắng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro