chương 2 : THÀNH LÂU ĐẪM MÂU, LAO NGỤC VÔ THANH
Tin Yên Đan mang thai như một cơn mưa đầu hạ, khiến cả triều đình ngập tràn hân hoan. Quốc khố mở tiệc ba ngày ba đêm, thần dân tung hoa rải khắp kinh thành. Trương Ngọc Song Tử mỉm cười, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy khi chạm vào chiếc bụng vừa nhô lên của nàng – y cũng cảm thấy mình đã "làm đúng"
Chỉ có Trịnh Nhật Tư, là người duy nhất trong hoàng cung ấy, không thể cười nổi.
Y lặng lẽ đứng bên cạnh như cái bóng, nhìn Song Tử ngày một xa rời mình. Y biết, khoảnh khắc đứa trẻ ra đời, chính là ngày y không còn tư cách ở lại bên cạnh người ấy nữa.
Thái hậu đứng bên màn trướng, nghe rõ từng lời mật báo của nội giám: Thừa tướng đã ngấm ngầm nuôi dã tâm tạo phản từ lâu. Nay hay tin Yên Đan có thai, hắn lập kế hoạch giết Song Tử ngay trong đêm đứa bé chào đời, lấy danh nghĩa "phò trợ hoàng tử" mà đưa đứa nhỏ lên ngôi, đoạt lấy vương quyền.
Bà cười lạnh Thừa Tướng kẻ dám nhăm nhe đến ngai vị mà bà vất vả bảo vệ suốt mấy chục năm.
Song bà do dự. Một bên là con trai ruột, một bên là cháu nội. Bà không thể đưa ra lựa chọn
Bà nghĩ đến Trịnh Nhật Tư – đứa trẻ từ nhỏ đã làm bà căm ghét vì ánh mắt Song Tử luôn dành cho y – một ánh mắt không nên tồn tại giữa hai nam nhân. Đặc biệt Song Tử còn là hoàng đế hắn không thể tồn tại điểm yếu để người khác dễ dàng nắm thóp
Bà từng muốn giết y. Nhưng sau khi Yên Đan có thai, bà nhận ra Song Tử đã thay đổi. Ánh mắt từng ấm áp với Nhật Tư giờ đã lạnh dần, dường như tình yêu kia cũng đang nhạt phai. Vậy thì... để y tự hủy hoại chính mình.
Thái hậu truyền ngầm một mệnh lệnh – rằng nếu Trịnh Nhật Tư cản được âm mưu tạo phản kia, thì cũng tiện trừ đi mối họa hậu cung.
Trịnh Nhật Tư lặng người khi biết được toàn bộ âm mưu. Y hiểu: mạng sống của Trương Ngọc Song Tử – người duy nhất y yêu – đang bị đe dọa. Nhưng cái giá để đổi lấy sự an toàn cho y... lại là mạng sống của một đứa trẻ vô tội.
Đứa trẻ ấy chưa chào đời đã bị biến thành quân cờ. Y từng thầm cầu mong – chỉ cần là con gái, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng nếu là con trai, nếu là cái cớ để thừa tướng ra tay... thì y phải lựa chọn.
"Kiếp này ta đành mang tội... mong kiếp sau có thể đền lại cho nó," Trịnh Nhật Tư thì thầm, mắt đỏ hoe như máu.
Hoài An cảm nhận được những hành động của Nhật Tư dường như rất bất thường nên sai người âm thần điều tra và biết được Mậu Hậu đã âm thầm hạ mật chỉ, cũng như nàng biết rõ được lòng dạ đen tối của Thừa Tướng . Nàng tìm đến Nhật Tư mong muốn Nhật Tư hãy cùng nàng nói cho Hoàng Huynh biết nhưng Nhật Tư đã cản nàng vì y biết rõ người mà y yêu thương nhất có một tấm lòng nhân hậu với tất cả mọi người . Nếu y biết sự thật thì với tình phụ tử thiêng liêng, y sẽ không nỡ mà chấp nhận hy sinh để bảo vệ đứa bé
"Đừng nói ra," Nhật Tư nhìn nàng, giọng khản đặc, "Nếu nàng nói, huynh ấy sẽ hối hận cả đời. Để ta mang tội này."
Đêm đứa trẻ chào đời, trời mưa gió bão bùng.
Nhật Tư khoác áo choàng đen, lặng lẽ đột nhập vào tẩm cung nơi Yên Đan đau đớn quằn quại trên giường sinh. Không một ai hay biết. Không một ai ngăn cản.Mọi thứ sớm nằm trong kế hoạch của Thái Hậu
Tiếng trẻ con cất lên lần đầu tiên – nhưng cũng là lần cuối cùng. Một đường dao lạnh lẽo chém xuống, dứt đi một sinh mạng vừa mới nở.
Yên Đan gào thét. Máu ướt đẫm khắp váy lụa. Nàng ôm lấy đứa trẻ lạnh ngắt, gào tên Song Tử như điên dại.
"Vì sao lại làm vậy?! Nó chỉ là đứa trẻ!"
Nàng gào, cố lết đến nắm lấy tay Nhật Tư, ánh mắt van xin, điên dại, xé ruột xé gan.
Nhật Tư không giải thích. Y chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng thốt một lời:
"Xin lỗi."
Khi Song Tử chạy đến nơi, Yên Đan đã ôm xác con, đứng trên cổng thành. Ánh mắt nàng nhìn Song Tử – uất hận, tuyệt vọng, như xuyên thấu tim gan.
"Chàng... đã để nó chết. Chàng để hắn giết con của chúng ta mà không ngăn cản . Trịnh Ngọc Song Tử ta nguyền rủa chàng cả đời này sẽ không bao giờ có được hạnh phúc viên mãn cả đời sống trong cô độc"
Rồi nàng gieo mình xuống, mái tóc dài tung bay trong gió như cánh phượng hoàng bốc cháy. Máu đỏ vấy đầy đất hoàng cung.
Song Tử chết lặng.
Y quay lại, nhìn Trịnh Nhật Tư – người đang đứng bên cạnh với hai tay đầy máu.
"Ngươi... giết con ta."
Song Tử thì thầm, giọng vỡ vụn.
"Ngươi giết vợ ta..."
Song Tử gào lên trong đau đớn và tuyệt vọng đứa con y chưa kịp bồng chưa kịp nhìn mặt con một lần mà đã âm dương cách biệt
"Ta hận ngươi!"
Y không cho tra hỏi, không cho bào chữa. Chỉ hạ lệnh: giam Nhật Tư vào đại lao, ngày đêm dùng hình, không được chết yên lành.
Trong ngục tối, Trịnh Nhật Tư bị giam vào xiềng sắt, mỗi ngày chịu hình phạt nghiêm khắc. Vết roi chồng lên vết thương cũ, độc cũ trong người cũng bắt đầu phát tác, khiến y ho ra máu mỗi lần tỉnh dậy.
Nhưng điều khiến y đau nhất... không phải nhục hình. Mà là ánh mắt Trương Ngọc Song Tử – ánh mắt không còn yêu, không còn đau... chỉ còn ghét bỏ.
Ánh mắt ấy, như đâm thủng trái tim y.
Một đêm, Hoài An đến thăm Nhật Tư muốn giải oan cho hắn :
"Ta đã tìm được chứng cứ. Nếu nói ra, huynh sẽ được giải oan."
Trịnh Nhật Tư chỉ lắc đầu, mỉm cười yếu ớt:
"Xin nàng đừng nói gì... Nếu có thể, hãy để huynh ấy hận ta... còn hơn phải sống với sự thật."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro